Chương 12: Mỹ nam như họa (2)
Tiêu Thất Gia
08/11/2018
Edit: ThienDa
"Không cần, lần này ta trở về ngoại trừ báo thù, còn muốn tìm hiểu một sự việc," đáy mắt Bạch Nhan hiện lên một tia tinh quái, "Với lại, cái ta muốn không phải Bạch phủ cứ như vậy mà biến mất, mà muốn để bọn họ từ chỗ cao rơi xuống, cũng để những chỗ tốt của Lam gia, hết thảy trả lại!"
Mấy lão đầu nhìn nhau, qua mấy năm ở chung, sao lại không rõ tính tình nha đầu này? Việc nàng đã quyết, ai cũng không cản được.
"Ba vị sư công, các ngươi yên tâm," Bạch Tiểu Thần vỗ ngực thề son sắt, "Bảo Bảo sẽ bảo vệ mẫu thân thật tốt, không để cho những tên bại hoại kia khi dễ mẫu thân."
Trong lòng Bạch Nhan ấm áp, đời này, có một nhi tử như vậy, còn gì phải hối tiếc?
Sau đó, Bạch Tiểu Thần lại thêm một câu: "Nếu ta làm không được, ta liền đem Tiểu Mễ đi nướng sống."
Tiểu Mễ đáng thương, đang uốn người ngủ trong ngực Bạch Tiểu Thần, nghe được câu này, kém chút nữa từ ngực hắn lăn xuống, đôi mắt to xanh thẳm đầy ai oán.
Chuyện này... Liên quan gì đến nó?
"Vậy được rồi," Khâu Thư Dung hít vào một hơi, "Trên đường chú ý an toàn, nếu cần gì, có thể tới tìm ta, đúng rồi, Thiếu chủ tới, ngươi trước khi đi muốn hay không gặp hắn một lần?"
"Cha nuôi tới?" Đôi mắt to Bạch Tiểu Thần chớp chớp, hắn kéo ống tay áo Bạch Nhan, vô cùng đáng thương, " Mẫu thân, chúng ta đi tìm cha nuôi cáo biệt được không?"
Bạch Nhan nắm lấy tay nhỏ Bạch Tiểu Thần, hướng về mấy lão đầu khẽ gật đầu: "Hắn tới, vậy ta không đi cũng không tốt, ba vị sư phụ, cáo từ."
Dứt lời, Bạch Nhan chậm rãi xoay người, hồng y khuynh thành, tuyệt sắc như họa, trong nháy mắt liền biến mất trước mặt mấy lão đầu....
"Đại ca, lão tam," Nhận Dực cười khổ một tiếng, "Chúng ta thật sự hổ thẹn với cái danh thánh địa thủ tịch luyện đan sư, thuật luyện đan của chúng ta, thật đúng là không cách nào so được với đồ nhi! Còn có đan phương của nàng, chúng ta cũng chưa từng thấy qua."
Khâu Thư Dung rất kiêu ngạo ngẩng đầu: " Cũng không nhìn một chút là ai nắm đó đem tiểu nha đầu này nhặt về, bất quá, chúng ta giấu nha đầu này được mấy năm, đây là thời điểm làm nàng nhất minh kinh nhân(*)! Ta có thể nghĩ tới cảnh những tên Dược Môn khốn kiếp kia phải giật mình."
(*) nhất minh kinh nhân: có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hàng động khiến mọi người phải kinh ngạc.
Dược Môn là môn phái luyện đan đứng đầu đại lục, từ trước đến nay đều mắt cao hơn đầu, đối với các thế lực luyện đan sư khác luôn khinh thường.
Bọn hắn đem Bạch Nhan ẩn đi mấy năm, cũng là để nàng tại một thời gian nào đó tạo nên tiếng vang lớn, để lũ hỗn đản Dược Môn minh bạch, thuật luyện đan của bọn họ không bằng hắn, nhưng đồ đệ của bọn hắn so với ai khác đều mạnh!
Giờ phút này, Bạch Nhan đã rời đi nên không biết suy nghĩ của mấy lão đầu này, nàng đã dừng bước tại hậu sơn.
Non sông tươi đẹp, mỹ nam như họa.
Nam nhân đưa lưng về phía Bạch Nhan, bạch y phất phơ nhẹ bay. Một tay hắn thả lỏng phía sau, thân hình thẳng tắp, đây chỉ là một cái bóng lưng, cũng đủ để nữ tử trong thiên hạ phải kinh diễm.
"Cha nuôi," Bạch Tiểu Thần liếc mắt thấy nam tử đứng bên hồ, đôi mắt lập tức sáng lên, cánh tay nhỏ nâng lên hướng hắn vẫy vẫy.
Nam tử chậm rãi xoay người, một tay vẫn thả lỏng phía sau, tay áo bị gió nhẹ nhấc lên một góc.
Nam nhân rõ ràng như trích tiên, đôi mắt lại đạm mạc khiến người ta đau lòng, Bạch Nhan nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt: "Ta nghe sư phụ nói ngươi đã tới, cho nên cố ý tới tạm biệt ngươi, ta cùng Tiểu Thần muốn rời đi một khoảng thời gian."
"Không cần, lần này ta trở về ngoại trừ báo thù, còn muốn tìm hiểu một sự việc," đáy mắt Bạch Nhan hiện lên một tia tinh quái, "Với lại, cái ta muốn không phải Bạch phủ cứ như vậy mà biến mất, mà muốn để bọn họ từ chỗ cao rơi xuống, cũng để những chỗ tốt của Lam gia, hết thảy trả lại!"
Mấy lão đầu nhìn nhau, qua mấy năm ở chung, sao lại không rõ tính tình nha đầu này? Việc nàng đã quyết, ai cũng không cản được.
"Ba vị sư công, các ngươi yên tâm," Bạch Tiểu Thần vỗ ngực thề son sắt, "Bảo Bảo sẽ bảo vệ mẫu thân thật tốt, không để cho những tên bại hoại kia khi dễ mẫu thân."
Trong lòng Bạch Nhan ấm áp, đời này, có một nhi tử như vậy, còn gì phải hối tiếc?
Sau đó, Bạch Tiểu Thần lại thêm một câu: "Nếu ta làm không được, ta liền đem Tiểu Mễ đi nướng sống."
Tiểu Mễ đáng thương, đang uốn người ngủ trong ngực Bạch Tiểu Thần, nghe được câu này, kém chút nữa từ ngực hắn lăn xuống, đôi mắt to xanh thẳm đầy ai oán.
Chuyện này... Liên quan gì đến nó?
"Vậy được rồi," Khâu Thư Dung hít vào một hơi, "Trên đường chú ý an toàn, nếu cần gì, có thể tới tìm ta, đúng rồi, Thiếu chủ tới, ngươi trước khi đi muốn hay không gặp hắn một lần?"
"Cha nuôi tới?" Đôi mắt to Bạch Tiểu Thần chớp chớp, hắn kéo ống tay áo Bạch Nhan, vô cùng đáng thương, " Mẫu thân, chúng ta đi tìm cha nuôi cáo biệt được không?"
Bạch Nhan nắm lấy tay nhỏ Bạch Tiểu Thần, hướng về mấy lão đầu khẽ gật đầu: "Hắn tới, vậy ta không đi cũng không tốt, ba vị sư phụ, cáo từ."
Dứt lời, Bạch Nhan chậm rãi xoay người, hồng y khuynh thành, tuyệt sắc như họa, trong nháy mắt liền biến mất trước mặt mấy lão đầu....
"Đại ca, lão tam," Nhận Dực cười khổ một tiếng, "Chúng ta thật sự hổ thẹn với cái danh thánh địa thủ tịch luyện đan sư, thuật luyện đan của chúng ta, thật đúng là không cách nào so được với đồ nhi! Còn có đan phương của nàng, chúng ta cũng chưa từng thấy qua."
Khâu Thư Dung rất kiêu ngạo ngẩng đầu: " Cũng không nhìn một chút là ai nắm đó đem tiểu nha đầu này nhặt về, bất quá, chúng ta giấu nha đầu này được mấy năm, đây là thời điểm làm nàng nhất minh kinh nhân(*)! Ta có thể nghĩ tới cảnh những tên Dược Môn khốn kiếp kia phải giật mình."
(*) nhất minh kinh nhân: có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, những bỗng nhiên có hàng động khiến mọi người phải kinh ngạc.
Dược Môn là môn phái luyện đan đứng đầu đại lục, từ trước đến nay đều mắt cao hơn đầu, đối với các thế lực luyện đan sư khác luôn khinh thường.
Bọn hắn đem Bạch Nhan ẩn đi mấy năm, cũng là để nàng tại một thời gian nào đó tạo nên tiếng vang lớn, để lũ hỗn đản Dược Môn minh bạch, thuật luyện đan của bọn họ không bằng hắn, nhưng đồ đệ của bọn hắn so với ai khác đều mạnh!
Giờ phút này, Bạch Nhan đã rời đi nên không biết suy nghĩ của mấy lão đầu này, nàng đã dừng bước tại hậu sơn.
Non sông tươi đẹp, mỹ nam như họa.
Nam nhân đưa lưng về phía Bạch Nhan, bạch y phất phơ nhẹ bay. Một tay hắn thả lỏng phía sau, thân hình thẳng tắp, đây chỉ là một cái bóng lưng, cũng đủ để nữ tử trong thiên hạ phải kinh diễm.
"Cha nuôi," Bạch Tiểu Thần liếc mắt thấy nam tử đứng bên hồ, đôi mắt lập tức sáng lên, cánh tay nhỏ nâng lên hướng hắn vẫy vẫy.
Nam tử chậm rãi xoay người, một tay vẫn thả lỏng phía sau, tay áo bị gió nhẹ nhấc lên một góc.
Nam nhân rõ ràng như trích tiên, đôi mắt lại đạm mạc khiến người ta đau lòng, Bạch Nhan nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt: "Ta nghe sư phụ nói ngươi đã tới, cho nên cố ý tới tạm biệt ngươi, ta cùng Tiểu Thần muốn rời đi một khoảng thời gian."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.