Chương 13: Ta đã trở về (1)
Tiêu Thất Gia
08/11/2018
Edit: ThienDa
Đôi mắt Sở Phong Dật dần dần có độ ấm: "Nếu như ngươi cần sự trợ giúp, ta có thể giúp ngươi."
Bạch Nhan tiện tay nắm cánh hoa đào đang rơi xuống, gió nhẹ thổi lên, tóc xanh như ngọn thác tung bay trong gió, khuôn mặt nàng nở nụ cười tuyệt mỹ.
"Phong Dật, ngươi cho rằng hoa đào này đẹp?"
Sở Phong Dật nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nữ tử, áng mắt có chút hoảng hốt.
Hoa đào rơi xuống đẹp, nhưng trong mắt hắn, không thể theo kịp nét mặt tươi cười tuyệt thế của nữ tử kia.
"Đáng tiếc, hoa đào đẹp, nhưng sẽ tàn lụi, mà ta, không nguyện ý trở thành cây đại thụ tồn vong cùng hoa đào, ta chỉ muốn dựa vào chính mình, tự nở rộ đến kinh thế tuyệt mỹ."
Sở Phong Dật trong hoảng hốt liền lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút phức tạp: "Ta hiểu ý tứ của ngươi, bất quá...Nếu về sau ngươi cần chỗ để dựa vào, ta nguyện ý trở thành nơi để ngươi cùng Tiểu Thần có thể dựa vào. Ta sẽ lấy thân phận huynh trưởng bồi bên cạnh ngươi."
Nghe rõ ràng ý tứ của Sở Phong Dật, Bạch Nhan nhoẻn miệng cười, nằm tay Bạch Tiểu Thần chậm rãi xoay người: "Tiểu Thần, chúng ta đi."
"Tốt," Bạch Tiểu Thần cười tạm biệt Sở Phong Dật, "Cha nuôi, hẹn gặp lại, Tiểu Thần sẽ nhớ tới người."
Sắc trời màu hồng phấn, Sở Phong Dật đứng cạnh hoa đào, đưa mắt nhìn về phía xa xa Bạch Nhan cùng Bạch Tiểu Thần rời đi.
Dù cho hai đạo thân ảnh quen thuộc kia đã hoàn toàn biến mất, hắn vẫn không thu hồi ánh mắt, hắn nổi bật ơt giữa hồ, cô đơn mà tịch mịch...
Bên ngoài đình viện, Bạch Tiêu Thần chớp chớp đôi mắt, nhìn về phía mẫu thân, thanh âm mềm nhu nhu: "Nương, người không thích cha nuôi sao?"
"Nương không phải không thích hắn, chỉ là, ta xem hắn là thân nhân, cùng hắn không có khả năng, ta đương nhiên sẽ không cho bất cứ hi vọng nào."
Nàng từ trước đến nay làm việc quả quyết, không dây dưa dài dòng, nếu không yêu, nàng tuyệt đối sẽ không cho người khác một chút hi vọng.
Bạch Tiểu Thần cái hiểu cái không nhẹ gật đầy: "Mặc dù Bảo Bảo thích có phụ thân, nhưng Bảo Bảo thích mẫu thân hơn. Mẫu thân làm gì cũng đều đúng."
Bạch Nhan nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thần, cười híp mắt nói: "Đi, theo nương về nhà."
"Nương, người nói cữu cữu có thích Thần Nhi không?"
"Ngươi sao để ý người khác có thích hay không?"
"Bởi vì mẫu thân thích hắn, Bảo Bảo muốn mẫu thân thích người cũng thích."
"Nếu ngươi nói mẫu thân thích hắn, hẳn là hắn cũng sẽ thích ngươi."
Bạch Nhan nắm tay Bạch Tiểu Thần, thân ảnh hai người dần dần bước đi, tại đình viện chỉ còn lại thanh âm của họ.
--------------------
Thời gian sáu năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trong vòng sáu năm này, tại Lưu Hỏa quốc phát sinh những biến hóa cực lớn.
Lúc trước, Nhị hoàng tử phi sinh hạ Hoàng trưởng tôn, cố tình trời giáng dị tượng, vạn thú triều tông, người đời đồn đại rằng, vạn thú triều bái chính là Hoàng trưởng tôn.
Đừng nghĩ yêu thú mang theo yêu tự, kỳ thực ở trên đại lục này là tôn quý, là biểu tượng của thực lực, người có thể thống ngự yêu thú, cũng sẽ được người người sùng bái.
Cho nên, đương kim Hoàng đế lập tức hạ lệnh, sắc phong Nhị hoàng tử làm Thái tử, Nhị hoàng tử phi Bạch Nhược cũng lên làm Thái tử phi.
Ngoại trừ sự kiện đó, còn có một sự kiện được nữ tử trong thiên hạ chú ý, đó là năm năn trước bỗng dưng xuất hiện Lý vương gia Đế Thương.
Đế Thương không rõ lai lịch, hành tung bất định, lại khiến bệ hạ vạn phần tín phục, có thể lấy Đế làm họ, càng chứng tỏ bệ hạ với người này cực kỳ coi trọng.
Huống chi, Đế Thương chẳng những thực lực cường đại, còn có tướng mạo yêu nghiệt! Chỉ cần thấy hắn một lần, đã làm nữ tử trong thiên hạ phải phát cuồng.
Đôi mắt Sở Phong Dật dần dần có độ ấm: "Nếu như ngươi cần sự trợ giúp, ta có thể giúp ngươi."
Bạch Nhan tiện tay nắm cánh hoa đào đang rơi xuống, gió nhẹ thổi lên, tóc xanh như ngọn thác tung bay trong gió, khuôn mặt nàng nở nụ cười tuyệt mỹ.
"Phong Dật, ngươi cho rằng hoa đào này đẹp?"
Sở Phong Dật nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nữ tử, áng mắt có chút hoảng hốt.
Hoa đào rơi xuống đẹp, nhưng trong mắt hắn, không thể theo kịp nét mặt tươi cười tuyệt thế của nữ tử kia.
"Đáng tiếc, hoa đào đẹp, nhưng sẽ tàn lụi, mà ta, không nguyện ý trở thành cây đại thụ tồn vong cùng hoa đào, ta chỉ muốn dựa vào chính mình, tự nở rộ đến kinh thế tuyệt mỹ."
Sở Phong Dật trong hoảng hốt liền lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút phức tạp: "Ta hiểu ý tứ của ngươi, bất quá...Nếu về sau ngươi cần chỗ để dựa vào, ta nguyện ý trở thành nơi để ngươi cùng Tiểu Thần có thể dựa vào. Ta sẽ lấy thân phận huynh trưởng bồi bên cạnh ngươi."
Nghe rõ ràng ý tứ của Sở Phong Dật, Bạch Nhan nhoẻn miệng cười, nằm tay Bạch Tiểu Thần chậm rãi xoay người: "Tiểu Thần, chúng ta đi."
"Tốt," Bạch Tiểu Thần cười tạm biệt Sở Phong Dật, "Cha nuôi, hẹn gặp lại, Tiểu Thần sẽ nhớ tới người."
Sắc trời màu hồng phấn, Sở Phong Dật đứng cạnh hoa đào, đưa mắt nhìn về phía xa xa Bạch Nhan cùng Bạch Tiểu Thần rời đi.
Dù cho hai đạo thân ảnh quen thuộc kia đã hoàn toàn biến mất, hắn vẫn không thu hồi ánh mắt, hắn nổi bật ơt giữa hồ, cô đơn mà tịch mịch...
Bên ngoài đình viện, Bạch Tiêu Thần chớp chớp đôi mắt, nhìn về phía mẫu thân, thanh âm mềm nhu nhu: "Nương, người không thích cha nuôi sao?"
"Nương không phải không thích hắn, chỉ là, ta xem hắn là thân nhân, cùng hắn không có khả năng, ta đương nhiên sẽ không cho bất cứ hi vọng nào."
Nàng từ trước đến nay làm việc quả quyết, không dây dưa dài dòng, nếu không yêu, nàng tuyệt đối sẽ không cho người khác một chút hi vọng.
Bạch Tiểu Thần cái hiểu cái không nhẹ gật đầy: "Mặc dù Bảo Bảo thích có phụ thân, nhưng Bảo Bảo thích mẫu thân hơn. Mẫu thân làm gì cũng đều đúng."
Bạch Nhan nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thần, cười híp mắt nói: "Đi, theo nương về nhà."
"Nương, người nói cữu cữu có thích Thần Nhi không?"
"Ngươi sao để ý người khác có thích hay không?"
"Bởi vì mẫu thân thích hắn, Bảo Bảo muốn mẫu thân thích người cũng thích."
"Nếu ngươi nói mẫu thân thích hắn, hẳn là hắn cũng sẽ thích ngươi."
Bạch Nhan nắm tay Bạch Tiểu Thần, thân ảnh hai người dần dần bước đi, tại đình viện chỉ còn lại thanh âm của họ.
--------------------
Thời gian sáu năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng trong vòng sáu năm này, tại Lưu Hỏa quốc phát sinh những biến hóa cực lớn.
Lúc trước, Nhị hoàng tử phi sinh hạ Hoàng trưởng tôn, cố tình trời giáng dị tượng, vạn thú triều tông, người đời đồn đại rằng, vạn thú triều bái chính là Hoàng trưởng tôn.
Đừng nghĩ yêu thú mang theo yêu tự, kỳ thực ở trên đại lục này là tôn quý, là biểu tượng của thực lực, người có thể thống ngự yêu thú, cũng sẽ được người người sùng bái.
Cho nên, đương kim Hoàng đế lập tức hạ lệnh, sắc phong Nhị hoàng tử làm Thái tử, Nhị hoàng tử phi Bạch Nhược cũng lên làm Thái tử phi.
Ngoại trừ sự kiện đó, còn có một sự kiện được nữ tử trong thiên hạ chú ý, đó là năm năn trước bỗng dưng xuất hiện Lý vương gia Đế Thương.
Đế Thương không rõ lai lịch, hành tung bất định, lại khiến bệ hạ vạn phần tín phục, có thể lấy Đế làm họ, càng chứng tỏ bệ hạ với người này cực kỳ coi trọng.
Huống chi, Đế Thương chẳng những thực lực cường đại, còn có tướng mạo yêu nghiệt! Chỉ cần thấy hắn một lần, đã làm nữ tử trong thiên hạ phải phát cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.