Chương 110: 73: vườn ngự uyển thật sâu
Link Khê
03/12/2016
"Vô Ưu bái kiến công công!" Vô Ưu vội vàng khẽ nhún người chào.
Nhìn trên nhìn dưới đánh giá Vô Ưu một chút, thái giám này gật đầu, sau đó liền rất là trịnh trọng đứng thẳng người, dùng mang theo giọng the thé hô: "Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng!"
Nghe xong lời này, mọi người trong phòng khách đều kinh ngạc! Vô Ưu cũng khẽ giật mình, nhưng cũng biết vội vàng ùy xuống đất tiếp chỉ. Trong lòng không khỏi nghi ngờ: nàng chỉ là một tiểu nhân bật, đừng nói Hoàng thượng biết nàng, thậm chí còn không biết nàng là ai đâu? Làm sao đặc biệt phái một thái giám vội vàng tới truyền chỉ vì nàng đây?
Nghe nói có thánh chỉ đến, Tiết lão phu nhân cũng vội vàng đứng lên. Một khắc sau, thái giám này mới tiếp tục nói: "Truyền Tiết Vô Ưu lập tức vào cung đến Trọng Hoa cung làm bạn với Trưởng công chúa Bích Hồ đang chờ sinh, khâm thử!"
Nghe được muốn cho nàng vào cung đi chăm sóc phụ nữ có thai, Vô Ưu hơi nhíu chân mày, ngay sau đó vội vàng dập đầu nói: "Tiết Vô Ưu tiếp chỉ tạ ơn, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"
Chỉ nghe được là vào cung chăm sóc phụ nữ có thai, mọi người Tiết gia thở phào nhẹ nhõm! Đợi Vô Ưu đứng lên, này công công liền nói: “Ngươi nhanh mang theo cái hòm thuốc rồi cùng chúng ta vào cung đi!"
Lúc này, Tiết lão phu nhân tiến cười hỏi: "Công công, bây giờ muốn chất nữ ta vào cung sao?"
"Lão thái thái, ngài mới vừa rồi không nghe thấy chúng ta nói ngay lập tức sao? Đây là thánh chỉ không được làm trái!" Thái giám này nói.
Chu thị nhìn lướt qua y phục của Vô Ưu, nói với công công: "Vậy cũng nên cho nàng đổi bộ y phục chứ?"
"Trong cung y phục gì mà không có? Ăn uống đều có người phụ trách chuẩn bị cho Tiết cô nương! Được rồi, nhanh lên đi, chúng ta còn trở về báo cáo với Hoàng thượng nữa!" Thái giám này có chút sốt ruột vái chào mọi người rồi quay người đi.
Vô Ưu quay đầu bảo Liên Kiều mau mau đi lấy cài hòm thuốc tới, lại thấy ánh mắt của tổ mẫu và Chu thị lo lắng, Vô Ưu khẽ vỗ tay Chu thị tay, cười nói: "Chỉ là đi chăm sóc nữ nhân chờ sanh mà thôi, không có chuyện gì!"
Rất nhanh, Liên Kiều đã lấy hòm thuốc tới, cũng cầm áo choàng lông hồ ly thường ngày Vô Ưu hay mặc khoác lên người nàng, sau đó Vô Ưu, tổ mẫu và Chu thị đi ra đại sảnh, ra khỏi cửa chính, leo lên một chiếc xe ngựa đi theo thái giám kia và mấy tiểu thái giám đi cùng!
Tới tuyên chỉ chính là thái giám kia và hai tiểu thái giám cưỡi ngựa ở đằng trước xe, một tiểu thái giám khác đánh xe ngựa, ngồi với Vô Ưu ở trong xe ngựa là một tiểu cung nữ chải tóc hai búi mặc áo bông màu đỏ thẫm, nhìn dáng dấp tối đa cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi thôi. Ngồi lắc lư ở trong xe ngựa, Vô Ưu cảm thấy rất khó hiểu: Hoàng thượng làm sao biết nàng đây? Trưởng Công chúa Bích Hồ? Cho tới bây giờ nàng cũng không có nghe nói qua, nhưng Công chúa xuất giá không phải đều có phủ đệ của mình sao? Thế nào vị Công chúa này lại ở trong hoàng cung đây? Đúng rồi, không phải nói là Trọng Hoa cung sao? Nàng cũng khám bệnh cho quan lại quyền quý mấy lần, nhưng đều là giả nam trang để hành y nha? À, đúng rồi, mặc dù ở phủ An Định hầu nàng là nữ giả nam trang qua đó, nhưng An Định hầu Thẩm Trấn biết nàng là nữ giả nam trang, chẳng lẽ là ông ta đề cử mình với Hoàng thượng sao? Nhưng theo lý thuyết An Định hầu là một Hầu Gia, nhưng bởi vì không thể đi được, nghe nói đã nhiều năm không có ra cửa, cũng không phải gặp được Hoàng thượng chứ?
Mang theo đủ loại nghi vấn, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn tiểu cung nữ trước mắt một hồi lâu, mới hỏi thử: "Xin hỏi ngươi có phải là cung nữ bên cạnh Trưởng công chúa Bích Hồ không?"
Tiểu cung nữ này có chút ngượng ngùng, lập tức cúi đầu xuống trả lời: "Nô tỳ chỉ là một cung nữ của Trọng Hoa cung, cũng không hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa Bích Hồ."
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu một cái."Thì ra là như vậy." Nghĩ thầm: Cung nữ bên cạnh Trưởng công chúa có lẽ không tầm thường? Thế nào cũng không thể tự mình xuất cung tới đón một đại phu nho nhỏ được, hơn nữa trong nội cung phải có rất nhiều ngự y, nàng cũng chỉ là bổ sung cho đủ số lượng mà thôi? Vô Ưu còn muốn hỏi nhiều thứ, nhưng tiểu cung nữ nho nhỏ cung nữ cái gì cũng không biết, cho nên chỉ đành ngậm miệng!
Xe ngựa chạy rất nhanh, lúc sắp đến hoàng cung, xe ngựa chậm rãi giảm tốc độ. Vô Ưu tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy phía trước mấy thái giám cưỡi ngựa chợt ngừng lại, xe ngựa phía sau nàng ngồi cũng chậm rãi ngừng lại. Chỉ thấy phía trước có một người mặc áo choàng màu trắng từ một chiếc xe ngựa khác đi xuống, đang nói chuyện với vị thái giám cầm đầu. Cái người mặc áo choàng màu trắng đó nhìn rất quen mắt, chăm chú nhìn kĩ, không ngờ người nọ lại là Tần Hiển! Thấy rõ người kia là Tần Hiển, Vô Ưu không khỏi nhíu mày. Nghĩ thầm: Vì sao hắn lại tới? Hôm nay hắn tới là vì mình sao?
Đang nghi ngờ, đồng thời cũng thấy thái giám cầm đầu đã xuống ngựa, sau khi nói mấy câu với Tần Hiển, hai người một trước một sau hướng xe ngựa bên này đi tới rồi! Tần Hiển đi theo sau lưng thái giám kia từng bước một đến gần xe ngựa, nhiều ngày không gặp, hình như hắn gầy đi một chút, trên trán cũng là khẽ nhíu lại, chỉ là phong cách vẫn dịu dàng như cũ, khoác áo choàng màu trắng như trước kia càng làm cho hắn giống như một vị trích tiên!
Sau đó, vị thái giám cầm đầu ra hiệu với tiểu thái giám đánh xe, tiểu thái giám kia lập tức nhảy xuống xe ngựa, cũng đưa tay vén màn xe lên, tiểu thái giám này phất phất tay với tiểu cung nữ, tiểu cung nữ ngồi ở bên cạnh mình cũng hiểu ý cũng nhảy xuống khỏi xe ngựa, sau đó liền đi theo tiểu thái giám đánh xe đi qua một bên, còn vị thái giám cầm đầu quay lưng lại đi không nhìn lại xe ngựa một cái, mà lúc này, Tần Hiển chạy tới trước xe ngựa, nhảy lên xe ngựa, hơn nữa còn đi vào mui xe, ngồi đối diện với Vô Ưu!
Màn xe bị Tần Hiển kéo xuống, trong mui xe nhỏ hẹp, chỉ có Tần Hiển và Vô Ưu, hai người liếc mắt nhìn nhau, Vô Ưu liền cau mày hỏi: "Tần đại nhân, sao người lại tới đây?"
Tần Hiển nhìn áo khoác ngoài màu hồng nhạt của Vô Ưu, sau đó nói: "Ta nói tóm tắt với nàng, lần này không biết làm sao Hoàng thượng biết nàng, hôm qua Thánh thượng bỗng nhiên truyền ta vào cung để cho ta tiến cử nàng đi chăm sóc cho Trưởng công chúa Bích Hồ chờ sanh!"
Nghe được lời Tần Hiển nói, Vô Ưu cũng rất khác biệt, không khỏi nghi ngờ, vội vàng hỏi: "Trưởng công chúa Bích Hồ mang thai mấy tháng rồi?"
"Đã chín tháng rồi, có lẽ qua năm sẽ sinh. Mặc dù Trưởng công chúa Bích Hồ và Hoàng thượng không phải một mẹ sinh ra, nhưng từ trước đến giờ quan hệ rất thân thiết, tuy nhiên mẹ đẻ đương kim Thánh Thượng Hoàng thái hậu không thích công chúa, tóm lại, trong cung quan hệ hết sức phức tạp, nàng đến Trọng Hoa cung chỉ cần an phận thủ thường là tốt rồi, mọi sự không cần nhiều lời, cũng không cần quản nhiều, tóm lại lần này không cầu công lao, chỉ cầu không có lỗi là được! Còn nữa, mấy quản sự thái giám và cung nữ Trọng Hoa cung đều chuẩn bị cho nàng, cho nên nàng không cần quá lo lắng, ở Trọng Hoa cung chịu đựng khoảng hai mươi ngày đến một tháng là có thể thuận lợi xuất cung về nhà!" Tần Hiển nói chuyện với tốc độ rất nhanh, hơn nữa lúc nói chuyện mắt còn liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, rất rõ ràng, nếu không phải vì thân phận đặc biệt của hắn, chắc là vị thái giám cầm đầu đó cũng sẽ không vì tình cảm và thể diện để cho hắn lên xe nói chuyện với mình.
Nghe xong lời Tần Hiển nói, có thể nhìn ra được hắn vì mình làm rất nhiều, đột nhiên tim của nàng có chút đau đớn, đau đớn là vì sao cho tới bây giờ người ở trước mắt này còn có thể đối với tốt với nàng như vậy? Hắn rõ ràng biết nàng căn bản cũng sẽ không có bất kỳ báo đáp nào!
"Chàng. . . ." Không đợi Vô Ưu nói một câu nào, Tần Hiển lại giống như biết nàng sẽ nói cái gì, lập tức cắt đứt lời nàng: "Được rồi, không thể nói nhiều với nàng nữa, ta đi trước!"
Nói xong, Tần Hiển liền xoay người vén rèm cửa, chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa, Vô Ưu vội vàng hô to."Tần đại nhân!"
Nghe được người sau lưng gọi mình, cả người Tần Hiển cương cứng một chút, sau đó xoay đầu lại, Vô Ưu nhìn hắn nói một câu."Cảm ơn!"
Nghe hai chữ này, Tần Hiển cười một tiếng, lộ ra hai hàng hàm răng trắng bóng (không bít thời đó ảnh xài gì mà răng đẹp thế), sau đó gật đầu một cái, liền xoay người nhảy xuống xe ngựa. Màn cửa theo gió rũ xuống, che lại bóng lưng của hắn! Vô Ưu nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy vị thái giám cầm đầu đó nói hai câu với Tần Hiển, Tần Hiển liền đi tới trước xe ngựa của mình leo lên đi mất, mà mấy thái giám kia lại lần nữa lên ngựa, xe ngựa cũng chậm rãi lại chạy đi. . . . . .
Xe ngựa tới trước cửa hoàng cung thì dừng lại, thái giám cũng lập tức xuống xe, theo quy củ mặc kệ là văn thần hay võ tướng trừ phi có hoàng thượng đặc biệt cho phép bằng không người nào vào hoàng cung đều phải xuống ngựa xuống kiệu. Sau đó, Vô Ưu và tiểu cung nữ đó đi theo mấy thái giám vào Tử Cấm thành nguy nga.
Hoàng cung thật rất lớn, dưới đất đều lát gạch xanh, dưới trời xanh mây trắng là một tòa tiếp một tòa cung điện cao lớn rực rỡ, dọc theo một con đường không quá rộng rãi, Vô Ưu đi theo mấy thái giám qua mấy hành lang, xuyên qua mấy lầu, cứ bước ba bước là một cái đình, năm bước là một cái lầu, khắp nơi rường cột chạm trổ, giữa những kiến trúc là trồng kỳ hoa dị thảo, không thì bày những chậu hoa hiếm thấy. Ở trên đường cũng gặp phải không ít thái giám và cung nữ, chỉ là đều cúi đầu làm việc, dù là ai cũng không thể nói chuyện, cho nên trừ tiếng gió và tiếng chim thì khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh quá làm cho lòng người sinh ra sợ hãi!
Lại vòng qua một lầu các nữa, Vô Ưu đi theo mấy thái giám rốt cuộc đi tới trước cửa một cung điện, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trên cửa điêu khắc ba chữ Trọng Hoa cung bằng đá cẩm thạch, đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong khắp nơi đều là đá cẩm thạch màu trắng được lát trên mặt đất và lan can, làm cho người ta có cảm giác giống như lạc đến Nguyệt cung. Bước vào Trọng Hoa cung, giẫm đá cẩm thạch trên mặt đất, Vô Ưu nhìn quanh bốn phía một cái, chỉ thấy bốn phía có thật nhiều cây nở hoa rất tươi, không khỏi nhíu mày, hiện tại là tháng chạp lạnh giá, hoa làm sao nở được? Bên cạnh là một cây mẫu đơn màu đỏ, cúi đầu nhìn, không khỏi ngạc nhiên, thì ra những đóa hoa kia đều là hoa vải, mức độ tinh xảo đủ để đánh lừa rồi. Có thể thấy được trong hoàng cung thật đúng là không phải xa hoa bình thường!
Đi tới trước bậc thang chánh điện, thái giám kia liền xoay người nói với Vô Ưu: "Tiết cô nương, người ở nơi này chờ một chút, đợi chúng ta đi vào bẩm báo Trưởng công chúa!"
"Xin công công cứ tự nhiên!" Vô Ưu cúi đầu nói.
Thái giám này xoay người liền đi tới cửa lớn của chánh điện, trước khi đi vào còn chỉnh sửa cái mũ trên đầu một chút, sau đó mới một mực cung kính đi vào. Đứng ở dưới bậc thang, Vô Ưu quay đầu lại nhìn cảnh đẹp trước mắt, mấy tiểu thái giám và tiểu cung nữ mới đó cũng không biết đi đâu, ngược lại ra ra vào vào có mấy cung nữ thái giám, nhưng cũng giống như mới vừa rồi gặp phải cung nữ và thái giám đều là cúi đầu làm việc, không nói câu nào, thấy thật sự không thú vị, Vô Ưu không khỏi cúi đầu nhớ lại mới vừa rồi Tần Hiển có nói: Trưởng công chúa Bích Hồ và hoàng thượng không phải một mẹ sinh ra, nhưng lại rất thân thiết, nhưng vì sao quan hệ giữa Trưởng công chúa Bích Hồ và mẹ đương kim Hoàng thượng Hoàng thái hậu không tốt đây? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang suy nghĩ, thái giám lúc nãy từ trong chánh điện đi ra, Vô Ưu vội vàng nghênh đón, thái giám này nói: "Tiết cô nương, mau mời đi, Trưởng công chúa truyền cho ngươi đi vào!"
"Vâng." Gật đầu một cái, Vô Ưu liền đuổi sát theo vị công công kia đi vào.
Đi vào chánh điện Trọng Hoa cung, chỉ thấy trong cung thật sự là xanh vàng rực rỡ, khắp nơi đều là màu vàng kim, đồ dùng trong điện đều là màu vàng, mắt người xem cũng lấp lánh, ngồi ở chính điện là một vị mặc cung trang đỏ tía, trên búi tóc cao ngất của nữ nhân đó cắm đều là trâm hoa mạ vàng, nàng kia đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi như hoa như ngọc, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, rất là mỹ lệ, ai có thể nói nàng đang mang thai chứ? Gương mặt hơi mập, bụng cũng rất lớn, nhìn có thể là mang thai tám, chín tháng rồi!
Thái giám này đi tới gần trước mặt nàng kia, khom lưng bẩm báo nói: "Bẩm Trưởng công chúa, Tiết cô nương đến!"
Vô Ưu liền vội vàng quỳ xuống, nói: "Dân nữ Tiết Vô Ưu bái kiến Trưởng công chúa điện hạ, Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!"
Chỉ thấy Trưởng công chúa Bích Hồ liếc nhìn xuống dưới một cái, đã nói một câu."Đứng lên nói chuyện đi!"
"Tạ Trưởng công chúa điện hạ!" Sau đó Vô Ưu liền đứng dậy, chỉ là cúi thấp đầu như cũ, không dám ngẩng đầu lên.
"Ngẩng đầu lên, ngươi cúi đầu như vậy, làm sao Bổn cung nhìn rõ ngươi được?" Tiếp đó, bên tai lại truyền tới giọng nói của Trưởng công chúa.
"Vâng" Vô Ưu lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy cặp mắt Trưởng công chúa Bích Hồ dò xét cẩn thận hai mắt Vô Ưu, đã nói một câu không hiểu ra sao."Mặt mày có điểm giống, chỉ là dung mạo cách nhau xa quá!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, nổi lên nghi ngờ: Trưởng công chúa nói vậy là có ý gì? Cái gì mà mặt mày rất giống? Nói nàng giống ai? Còn có nói cái gì mà dung mạo kém hơi xa? Cùng kém xa ai chứ ?
Thấy Vô Ưu nghi ngờ nhìn mình, Trưởng công chúa Bích Hồ cười một tiếng, nói: "Được rồi, ngươi cũng bôn ba nửa ngày rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, có chuyện ta sẽ cho người truyền ngươi!"
"Vâng" Vô Ưu vội vàng cúi đầu lên tiếng.
Sau đó, Trưởng công chúa Bích Hồ liền nói với thị nữ thiếp thân ở bên cạnh: "Hồng Loan, đi an bài chỗ ở cho Tiết cô nương, chiếu cố nàng, nàng là người hoàng huynh mời tới!"
"Dạ, Trưởng công chúa!" Hồng Loan gật đầu một cái, sau đó đi tới trước mặt Vô Ưu, nói: "Mời Tiết cô nương đi theo ta!"
"Được." Vô Ưu cúi đầu đi theo Hồng Loan lui ra khỏi chánh điện Trọng Hoa cung.
Sau đó, thái giám dẫn Vô Ưu tới cúi đầu nói: "Trưởng công chúa nếu như không có dặn dò khác, nô tài cũng xin cáo lui trở về báo cáo dưỡng phụ!"
"Ừ." Trưởng công chúa Bích Hồ gật đầu một cái.
Sau đó, thái giám này liền khom lưng cúi đầu lui ra ngoài. . . . . .
Hồng Loan dẫn theo Vô Ưu đi vào một gian sương phòng Thiên điện Trọng Hoa cung, cười nói với Vô Ưu ở sau lưng: "Nơi này là Thiên Điện, ngộ nhỡ Trưởng công chúa có chuyện ngươi ở gần cũng qua đó nhanh chóng hơn!"
"Vâng." Vô Ưu gật đầu một cái, nhìn quanh phòng, chỉ thấy mặc dù gian phòng không lớn, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ khác thường, hơn nữa dụng cụ đều là gỗ lim chạm trổ khắc hoa, bài biện cũng toàn bộ là một màu xanh, ngược lại phong cách vô cùng cổ xưa quý phái. Nhưng mà điều này cũng khó trách, dù sao cũng là phòng khách trong cung của Trưởng công chúa!
"Cái hòm thuốc của ngươi đã được đưa tới!" Hồng Loan chỉ vào bên trên cái bàn bát tiên trong phòng nói.
Vô Ưu liếc qua trên mặt bàn bát tiên khảm đá cẩm thạch quả nhiên để cái hòm thuốc của nàng, lúc tới đều là tiểu cung nữ đi đón nàng cõng, sau đó, nàng cười nói với Hồng Loan: "Cám ơn!"
"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài trước!" Hồng Loan nói một câu, liền xoay người rời đi.
"Ôi, Hồng Loan cô nương!" Vô Ưu nhớ mới vừa rồi Trưởng công chúa gọi nàng là Hồng Loan .
Nghe được người sau lưng gọi, Hồng Loan quay đầu nghi ngờ nhìn Vô Ưu nói: "Có chuyện gì ngươi cứ nói!"
Vô Ưu tiến lên phía trước nói: "Không biết lúc nào thì ta có thể xem mạch cho Trưởng công chúa?" Nàng là một đại phu, phụng chỉ vào cung là để chăm sóc Trưởng công chúa sinh con, không có đạo lý tới lại không xem mạch cho Trưởng công chúa!
Nghe nói như thế, Hồng Loan nói: "Cái này phải đợi tới lúc Trưởng công chúa bảo, ngươi mới có thể đi xem mạch!"
"Vậy… chừng nào Trưởng công chúa mới gọi đây?" Vô Ưu lại hỏi một câu. Bây giờ nàng chỉ là có chút bệnh nghề nghiệp, nếu như là mời nàng đến khám bệnh, lại không hề đề cập với nàng chuyện đó, cả người nàng đều không thoải mái, giống như là buổi sáng không có rửa mặt chải đầu một dạng!
Hồng Loan cười nói: "Cái này ta cũng không biết, có lẽ ngày mai Trưởng công chúa nhớ lại liền kêu người, có lẽ cũng phải chờ khoảng mấy ngày rồi !"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi có chút kinh ngạc! Chờ mấy ngày này nữa, bụng Trưởng công chúa cũng lớn như vậy, đợi thêm mấy ngày nữa chẳng phải là đã sinh con luôn rồi sao? Sinh xong về sau xem mạch còn có ý nghĩa gì nữa? Lúc này, Vô Ưu đột nhiên nhớ tới trước đó Tần Hiển có nói với nàng: không cầu công lao, chỉ cầu không có việc gì, ngàn vạn lần không được xen vào việc của người khác, để tránh rước họa vào thân! Nghĩ tới đây, Vô Ưu liền kiềm chế lại tâm tình của mình, nghĩ thầm: vẫn là không nên sốt ruột! Ngự y ở bên cạnh Trưởng công chúa nhất định là không thiếu, tình trạng thân thể của nàng thì nàng nhất định rõ ràng nhất. Chỉ là, nàng vẫn nhịn không được hỏi một câu."Xin hỏi Hồng Loan cô nương, bây giờ Trưởng công chúa mang thai bao lâu rồi? Biết chừng nào thì sinh không?"
"Trưởng công chúa mang thai khoảng chín tháng rồi, thái y nói qua năm nhiều nhất là gần đến tết Nguyên Tiêu sẽ sinh!" Hồng Loan cười nói.
"Hôm nay đã mười tám tháng chạp rồi, đây chẳng phải là khoảng hai mươi ngày nữa sẽ sinh rồi sao?" Trong bụng Vô Ưu tính toán nói.
"Đúngvậy! Cho nên hai ngày nay Hoàng thượng không chỉ an bài hai người thái y tới đây, còn mời hai vị ma ma trong cung có kinh nghiệm đỡ đẻ nhất, lại có Tiết cô nương người!" Hồng Loan cười nói.
"Hoàng thượng đối với Trưởng công chúa thật là thân thiết!" Vô Ưu cười theo nói.
"Đó là đương nhiên! Hoàng thượng rất nhiều huynh đệ tỷ muội nhưng đối với Trưởng công chúa chúng ta thân thiết nhất, toàn bộ trong cung đều biết. Được rồi, ta không nói nhiều lời với ngươi, một lát là Trưởng công chúa tìm ta rồi!" Dứt lời, Hồng Loan liền xoay người đi.
"Hồng Loan cô nương xin cứ tự nhiên!" Vô Ưu ở sau lưng nàng nói một câu.
Sau khi Hồng Loan đi, Vô Ưu xoay người ngồi ở trước bàn bát tiên, thấy trên bàn để một bộ bình trà tinh xảo, nàng duỗi tay sờ, bình trà còn nóng, thì ra là nước trà cũng đã chuẩn bị xong, có thể thấy được trong hoàng cung này thật đúng là có ý tứ, đưa tay rót một ly trà, Vô Ưu uống ừng ực nửa chén, sau đó liền nhìn chằm chằm ly trà sứ này, quả nhiên là sứ tốt, trên mặt sứ thật là mịn vô cùng, cái này nếu ở hiện đại đi bán có lẽ được rất nhiều tiền!
Thưởng thức một chút chén sứ này, Vô Ưu không khỏi nâng má nghĩ: nói đến lần này cũng rất kì quái, Tần Hiển nói là đương kim Hoàng thượng truyền hắn vào cung kêu hắn tiến cử mình vào cung chăm sóc Trưởng công chúa sinh con, nhưng Hoàng thượng làm sao biết mình đây? Chẳng lẽ chính là An Định hầu nói cho Hoàng thượng? Ôi, không muốn những thứ này, bảo ai đó đi, dù sao bây giờ nàng cũng nổi tiếng bên ngoài rồi, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng biết nàng như vậy! Hiện tại nàng chỉ có thể là trời sinh voi sinh cỏ thôi. . . . . .
Ở Trọng Hoa cung trong đảo mắt mà đã bốn năm ngày rồi, chỉ lát nữa là bước sang năm mới rồi, Vô Ưu từ trong cửa sổ thấy mấy ngày nay ở Trọng Hoa cung nữ và thái giám bắt đầu thường xuyên ra vào, bọn họ nào là quét dọn, còn có giăng đèn kết hoa, xem ra là đang chuẩn bị vì lễ mừng năm mới rồi ! Nhưng đến hôm nay Trưởng công chúa cũng không có truyền nàng đi xem mạch, Vô Ưu không khỏi nghi ngờ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Giống như gọi nàng tới đây không phải chăm sóc Trưởng công chúa sinh con, mặt của người ta nàng cũng nhìn không tới, vậy làm sao chăm sóc đây?
Mấy ngày nay, Vô Ưu vẫn luôn suy nghĩ không biết tỷ tỷ ở nơi nào trong cung? Dù sao trong lúc rãnh rỗi nàng có thể đi tìm tỷ tỷ, nhưng hai ngày trước Hồng Loan có giao phó không để cho nàng tùy ý đi loạn, mà Tần Hiển cũng đã nói muốn không có chuyện thì không nên lộn xộn, bởi vì trong cung đình chuyện tình rất phức tạp, để tránh rước họa vào thân. Thật ra thì, nàng cũng không sợ, chỉ là nếu gây phiền toái cho tỷ tỷ, dù sao tỷ tỷ ở chỗ này chỉ là nữ quan một nho nhỏ, ngộ nhỡ liên lụy tỷ ấy liền hỏng bét! Mặc dù rất là nhớ nhung tỷ tỷ, nhưng mà Vô Ưu vẫn ẩn nhẫn không đi ra ngoài. Mặc dù không có đi ra ngoài, nhưng từ trước tới giờ nàng cũng có hỏi thăm tiểu cung nữ đưa cơm nơi ở của tỷ tỷ ở trong cung, mặc dù bây giờ không thể tùy ý đi ra ngoài, vạn nhất nếu là có cơ hội nói không chừng có thể đi gặp mặt tỷ tỷ một lần, nhưng hai tiểu cung nữ này cũng là vừa hỏi lắc đầu nói không biết, khiến Vô Ưu muốn phát điên!
Lại qua mấy ngày sống trong nhung lụa, đã đến ngày giao thừa rồi. Đừng nói, trong cung này thức ăn cũng là vô cùng tốt, mỗi ngày nàng đều có bốn mặn một canh, hơn nữa bốn món ăn này đều là rau với thịt, mỗi ngày mỗi món, ngự trù làm thức ăn dĩ nhiên là hương vị đầy đủ, cũng làm cho nàng lãnh hội một phen lịch sử ẩm thực Trung Hoa đã lâu! Trong hoàng cung này chừng mười ngày, nàng mập thêm vài cân, cũng khó trách mỗi ngày trừ ăn cơm ra ngay cả khi ngủ, chuyện gì đều không cần làm, nhất định chính là nuôi heo. Biết sớm như vậy nàng liền mang vài cuốn sách đi vào tiêu khiển thời gian, nhưng là bây giờ chỉ có thể là mỗi ngày nhìn chằm chằm rồi suy nghĩ lung tung, hơn nữa ngay cả một người nói chuyện với nàng đều không có, nơi này cung nữ thái giám giống như đã được huấn luyện tốt, tuyệt đối sẽ không cùng người xa lạ nói một câu, cho nên những ngày này Vô Ưu cảm giác hình như mình không biết nói chuyện, mặc dù nàng bình thường cũng không phải một người thích nói chuyện!
Giao thừa ngày hôm đó, khắp nơi trong Trọng Hoa cung đều treo đèn cung đình màu đỏ, trong sân hoa vải càng thêm phồn hoa rực rỡ, ban đêm, từ trong cửa sổ thấy Trưởng công chúa Bích Hồ mặc trang phục lộng lẫy từ trong chánh điện đi ra, ở xung quanh có rất nhiều thái giám và cung nữ đi theo ra khỏi Trọng Hoa cung. Không lâu sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng cổ nhạc mơ hồ. Có lẽ hôm nay giao thừa trong cung cũng có tiệc đi? Dù sao ở dân gian giao thừa là một ngày lễ lớn, huống chi là hoàng gia đây?
Chỉ là Hồng Loan cũng dặn dò cung nữ đưa thức ăn tới đây cho nàng, hôm nay thức ăn so với trước lại phong phú rất nhiều, ước chừng là tám món ăn một món canh, hơn nữa hương vị ngon hơn thường ngày một chút, còn có bào ngư và hải sâm nữa. Mặc dù thức ăn hết sức phong phú, nhưng lại không khỏi vắng lạnh một chút! Tiểu cung nữ đưa cơm để thức ăn xuống không nhiều lời liền rời đi, chỉ còn lại một mình Vô Ưu ngồi không với một bàn thức ăn. Suy nghĩ một chút lúc ở nhà mặc dù thức ăn không giống lúc này tinh mỹ, nhưng là dầu gì cũng là người một nhà ngồi chung một chỗ, vẫn náo nhiệt hơn nhiều. Dĩ nhiên, trước kia còn có thể tức giận với mấy người Nhị nương một chút, nhưng dầu gì có mẫu thân, Tống ma ma, Bình Nhi, Liên Kiều làm bạn, thật sự là không có trải qua lẽ loi một mình như vậy!
Ôi! Mặc dù chỉ có một người, nhưng mà cũng không cần lãng phí một bàn thức ăn ngon như vậy. Sau một khắc, Vô Ưu liền cầm đũa lên, quét mắt một bàn đầy thức ăn, thấy hẹ xào hải sâm liền không chút do dự gắp từ trong cái khay kia!
Cốc cốc….
Mới vừa kẹp lại một khối hải sâm vừa lớn vừa mập, bỗng nhiên lại truyền đến tiếng gõ cửa!
"Ai vậy?" Vô Ưu hướng ngoài cửa kêu một tiếng.
Cốc cốc….
Nhưng mà bên ngoài không có người trả lời, vẫn gõ cửa hai cái như cũ. Thấy thế, Vô Ưu không thể làm gì khác hơn là để xuống miếng hải sâm kia, đứng dậy đi tới trước cửa, đưa tay mở cửa phòng ra!
"Ngươi. . . . . ." Vô Ưu cho là tiểu cung nữ mới vừa rồi đưa cơm quên cái gì quay lại, mới vừa mở miệng muốn nói, nhưng mà khi mắt thấy người gõ cửa, miệng không thốt lên lời, sửng sờ tại chỗ!
Người tới thấy Vô Ưu giương mắt mà nhìn, không khỏi dịu dàng cười một tiếng, nói: "Thế nào? Không nhận ra? Ngẩn người cái gì đây?"
Thấy là tỷ tỷ khoác một thân áo lông chông màu đỏ tím, Vô Ưu vội vàng bình tĩnh lại, mau tránh ra đường, vui mừng nói: "Tỷ tỷ mau vào!"
Thấy bộ dáng Vô Ưu vui mừng, đôi môi Tiết Nhu khẽ nhếch lên, sau đó liền đi vào, Vô Ưu vội vàng đóng cửa phòng, không để cho gió lạnh bên ngoài thổi vào! Tiết Nhu mang theo trong tay một vò rượu đặt ở trên bàn bát tiên, cũng nhìn những thức ăn tinh mỹ kia cười nói: "Muội ở nơi này ăn thức ăn thịnh soạn như vậy? Xem ra tỷ mang một vò rượu ngon là đúng rồi!"
"Mấy ngày muội rất nhớ tỷ tỷ, muốn biết tỷ tỷ đến tột cùng là ở tòa cung điện nào, thế nhưng người bên trong đều là vừa hỏi đều lắc đầu nói không biết, nhưng làm cho Vô Ưu vội muốn chết!" Vô Ưu giúp Tiết Nhu cởi áo choàng.
Bên trong Tiết Nhu mặc một thân y phục màu xanh ngồi ở trước bàn bát tiên, vừa mở ra cái vò rượu rót rượu vừa nói: "Đây là quy củ trong cung, ngộ nhỡ muội đi ra ngoài chạy loạn gây chuyện, người nào nói cho muội biết người đó liền sẽ chịu phạt, cho nên tự nhiên không người nào dám nói cho muội biết!"
"Quy củ của nơi này đúng là nhiều nha!" Vô Ưu cảm khái nói.
"Muội cho rằng đây là nơi nào? Nơi này là nhà Hoàng thượng, không có quy củ thì loạn lên hết sao?" Tiết Nhu đặt một ly rượu ở trước mặt Vô Ưu.
"Nói thế cũng phải, nếu không có quy củ sẽ loạn, huống chi là hoàng gia !" Vô Ưu cười ngồi đối diện với Tiết Nhu.
Tiết Nhu giơ ly rượu lên, cười nói: "Tỷ muội chúng ta đã bao nhiêu năm không có ở cùng nhau đón giao thừa rồi, hôm nay tỷ muội ta gặp lại hãy cạn một ly!"
Đúng vậy! Có lẽ đã có tám chín năm rồi, bây giờ còn nhớ mang máng tình cảnh khi còn bé bọn họ cùng nhau đón lễ mừng năm mới, chuyện cũ giống như đang ở trước mắt! Vô Ưu giơ chén lên nói một câu."Muội mời tỷ tỷ!" Sau đó liền ngửa đầu nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi hai ly rượu xuống bụng, hai tỷ muội cũng bắt đầu nói chuyện, vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ. Nói vài câu, Vô Ưu tò mò hỏi: "Đúng rồi tỷ tỷ, làm sao tỷ biết muội đang ở Trọng Hoa cung chứ?"
Nghe nói như thế, Tiết Nhu cười một tiếng, trả lời: "Dù nói thế nào tỷ tỷ của muội ở trong cung cũng là nữ quan ngũ phẩm, hoàng cung này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cho nên tỷ tỷ của muội còn không đến mức là một người điếc người mù, ngay cả muội muội ruột tới cũng không biết!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm cũng có thể, tỷ tỷ là nữ quan ở trong cung dù sao cũng là dưới một người, lại nói vào cung nhiều năm như vậy khẳng định cũng có tai mắt của mình, chuyện nàng vào cung nói cũng không phải là chuyện bí mật gì, tỷ tỷ cũng sẽ không thể không biết!
"Đúng rồi, mấy ngày nay muội ở nơi này trải qua tốt không? Đã quen chưa?" Tiết Nhu ân cần hỏi.
"Tất nhiên là tốt rồi, mỗi ngày đều là ăn ngon mặc đẹp, phải nói thói quen như vậy thật là không quen, tỷ tỷ, người không biết mỗi ngày muội đều ở trong phòng này, muội cảm thấy người mình nổi mốc luôn rồi!" Nói xong, Vô Ưu liền cúi đầu ngửi ống tay áo của mình.
Thấy động tác của Vô Ưu, Tiết Nhu không nhịn được cười lên một tiếng, nhưng mà vẫn dặn dò: "Mốc meo muội cũng phải chịu đựng, hoàng cung không thể giống như ở nhà được, nơi nào muội muốn đi là có thể đi, tóm lại, muội kiên trì an phận mấy ngày này cho tỷ, nhiều nhất chưa tới mười ngày nửa tháng Trưởng công chúa sẽ sinh rồi, chỉ cần sinh con mẹ tròn con vuông thì muội cũng coi như có công lớn đấy!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu đã nói ra nghi ngờ mấy ngày nay của mình."Tỷ tỷ, tỷ nói có kỳ quái hay không? Hoàng thượng khẩu dụ là để cho muội tới đây chăm sóc Trưởng công chúa sinh con, nhưng muội tới đã nhiều ngày như vậy, Trưởng công chúa cũng không có để cho muội xem mạch, tỷ nói nuôi muội tham ăn tham uống ở nơi này có tác dụng gì nha?"
Thấy Vô Ưu cau mày một dáng vẻ nghi hoặc, Tiết Nhu cũng khẽ mỉm cười, nói: "Trưởng công chúa cành vàng lá ngọc, mà cũng rất được Hoàng thượng sủng ái, cho nên lần này công chúa sinh con dĩ nhiên là một chuyện lớn, thái y phục vụ nàng có tới năm sáu người, cho nên có thể tạm thời còn chưa dùng đến muội thôi nên muội cũng không cần quá kỳ quái, hoàng gia chính là như vậy, rất nhiều đồ và người chẳng qua chỉ là trang trí, thật ra thì cũng chưa chắc phải dùng đến!"
"Vâng, muội đã hiểu!" Vô Ưu gật đầu một cái. Sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, tỷ tỷ, phu quân Trưởng công chúa Bích Hồ là vị nào vậy? Vì sao mấy ngày nay muội ở nơi này chưa từng gặp qua có nam tử nào tới Trọng Hoa cung gặp Trưởng công chúa chứ?"
Nghe nói như thế, sắc mặt Tiết Nhu vội vàng nghiêm túc cảnh cáo nói: "Cái gì muội không biết cũng ngàn vạn lần không được hỏi lung tung ! Ngộ nhỡ chọc giận Trưởng công chúa, muội sẽ chịu không nổi đâu!"
Thấy tỷ tỷ nghiêm mặt răn dạy như thế, Vô Ưu biết chắc là có duyên cớ, cho nên vội vàng hỏi: "Tỷ tỷ, Trưởng công chúa Bích Hồ có phải có cái gì cấm kỵ hay không? Chẳng lẽ phò mã của người. . . . . ."
Sau đó, sắc mặt Tiết Nhu mới dần dần hòa hoãn lại, nói: "Vị phu quân của Trưởng công chúa Bích Hồ hơn nửa năm trước đã qua đời rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi giật mình nói: "Tỷ tỷ nói là con của Trưởng công chúa chính là mồ côi từ trong bụng mẹ?"
"Ừ." Tiết nhu gật đầu một cái.
Suy nghĩ một chút dáng dấp Trưởng công chúa Bích Hồ đẹp như thế, lại là công chúa cao quý, là cành vàng lá ngọc, không ngờ lại không như ý như thế, không khỏi tiếc nuối hỏi: "Phò mã của Trưởng công chúa qua đời như thế nào?" Dù sao tuổi còn trẻ không phải chết đột ngột hay có duyên cớ khác chứ?
"Phò mã của Trưởng công chúa Bích Hồ tên là Thôi Huân, là một vị võ tướng, cùng Trưởng công chúa thành thân không bao lâu liền đi biên quan, không ngờ lúc ra trận bị quân địch mai phục, bất hạnh chết trận sa trường! Trưởng công chúa vốn là cùng phò mã cầm sắt hòa minh, ân ân ái ái, xảy ra chuyện này, Trưởng công chúa buồn bực không vui, mấy lần muốn đi theo phò mã Thôi Huân, cho đến sau này phát hiện mình đã mang thai cốt nhục của Phò mã mới có dũng khí sống tiếp, cho nên ở trước mặt Trưởng công chúa không thể nhắc đến hai chữ Phò mã này, cho nên muội nhất định phải nhớ lấy ngày sau ngàn vạn lần không được phạm vào điều kiêng kỵ của Trưởng công chúa nha!" Tiết Nhu tha thiết nói cho Vô Ưu.
"Tỷ tỷ yên tâm, Vô Ưu nhớ kỹ!" Vô Ưu gật đầu một cái. Nghĩ thầm: không trách được Trưởng công chúa Bích Hồ sinh con ở trong cung, thì ra là Phò mã của nàng đã qua đời, có lẽ ở nhà chồng cũng là thấy cảnh sinh tình cho nên mới hồi cung đi!
"Đúng rồi, tỷ tỷ, nghe nói Trưởng công chúa và đương kim Hoàng thượng không phải một mẹ sinh ra, nhưng lại thân thiết vô cùng, nhưng đương kim Thái hậu lại không thích Trưởng công chúa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ạ?" Vô Ưu đột nhiên nghĩ tới lời Tần Hiển nói, cho nên thừa dịp tỷ tỷ ở đây liền muốn hỏi cho ra nhẽ, dù sao hỏi như vậy nhưng cũng không có ai tới nói cho nàng biết!
Nghe được câu hỏi của Vô Ưu, Tiết Nhu không khỏi chau mày, hỏi: "Những lời này muội nghe được ở đâu?" Tiết gia chẳng qua chỉ là một quan nho nhỏ, đối với cái loại chuyện trong hoàng thất dù sao cũng không biết được bao nhiêu, cho nên nghi ngờ muội muội làm thế nào biết được nhiều như vậy?
"A, muội cũng là tình cờ nghe người ta nói, lại không dám hỏi người khác, cho nên mới hỏi tỷ!" Vô Ưu không dám nói ra là Tần Hiển, chỉ là dạ một cái trả lời.
Nghe lời này, Tiết Nhu không trả lời vấn đề Vô Ưu hỏi, mà nói: "Chuyện trong cung đình muội chính là biết càng ít càng tốt, tránh khỏi tăng thêm phiền toái. Muội chỉ cần an tâm ở chỗ này đến khi Trưởng công chúa thuận lợi sinh con là tốt rồi, nhớ mọi chuyện không được ra mặt, làm tốt bổn phận của mình là được, mấy ngày nay đối với muội mà nói có lẽ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của muội đó!"
"Sao? Tỷ tỷ nói gì? Sao muội không hiểu gì cả?" Vô Ưu tràn đầy nghi ngờ nhìn Tiết Nhu, nghĩ thầm: tỷ tỷ không phải uống say chứ? Nói như vậy không thể nào hiểu được? Chỉ là ở trong cung mấy ngày mà thôi, nhiều lắm là giúp chăm sóc Trưởng công chúa một tay, làm sao lại có thể ảnh hưởng đến cả đời sau này của nàng chứ?
Câu hỏi Vô Ưu khiến Tiết nhu ngẩn ra, sau đó liền nói: "Bởi vì muội sẽ chăm sóc thân thể của Trưởng công chúa, về sau dĩ nhiên là giá trị con người tăng lên gấp bội, người kiếm muội xem bệnh cũng nhất định sẽ càng ngày càng nhiều, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống về ngươi của muội!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi gật đầu một cái, cười nói: "Vậy cũng đúng!"
"Cho nên lần này muội không thể để xảy ra một chút sai sót!" Tiết Nhu vẫn không yên tâm dặn dò một câu.
"Vâng." Vô Ưu trước gật đầu một cái, sau đó lại đột nhiên nghĩ đến tỷ tỷ hôm đó trước khi đi kín đáo đưa cho mình chiếc ban chỉ, cho nên lại mở miệng hỏi: "Tỷ tỷ, hôm đó tỷ cho muội cái đó ban. . . . . ."
Một ngón tay giữ lại chữ còn lại không nói ra khỏi miệng, vừa đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến giống như tiếng đốt pháo.
Vô Ưu không khỏi nhìn về hướng cửa sổ một chút, rất tự nhiên dời đi đề tài."Tỷ tỷ, đây là đang đốt pháo pháo sao?" Giống như cũng không phải là tiếng pháo nổ, đốt pháo phải là đùng đùng vang lên không ngừng đấy!
Tiết Nhu khẽ mỉm cười, không nói gì, mà là đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, vừa hay đúng lúc này lại có một tiếng nổ, chỉ thấy một quả cầu lửa đột nhiên bị ném mạnh hướng lên bầu trời đen nhánh, ngay sau đó liền lại vang lên một tiếng, quả cầu lửa đó ở trên bầu trời đen nhánh đột nhiên tản mát ra ngàn vạn tia lửa thật nhỏ, những thứ tia lửa kia hợp thành hình ảnh một đóa khổng lồ, phun ở giữa bầu trời đêm đen kịt, cuối cùng lại biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại bầu trời đêm tối đen, hoàn thành một loạt động tác này chỉ trong thời gian nháy mắt, cho nên đẹp giống như phù dung sớm nở tối tàn!
"Thì ra là pháo hoa nha!" Vô Ưu hưng phấn nói. Pháo hoa ở hiện đại nàng thường thấy, bởi vì ở hiện đại mỗi khi đến ngày lễ lớn hầu như đều có đốt. Bất quá đến thế giới này liền chưa từng thấy qua. Nghe nói hàng năm trong hoàng cung vào ngày lễ thời trọng đại cũng sẽ đốt, chỉ là Tiết rất xa hoàng cung, căn bản là không thấy được!
Tiết Nhu tựa ở trên song cửa sổ, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm tối đen, trầm lặng nói: "Tối nay là giao thừa, Hoàng thượng sẽ ở Thừa Càn điện cử hành yến tiệc, hàng năm trên yến tiệc cũng sẽ đốt pháo hoa, khi đó ánh mắt của mọi người đều sẽ bị pháo hoa xinh đẹp này hấp dẫn. Có lúc hoàng thượng hào hứng, có thể còn có thể tự mình đốt hai quả pháo hoa, không biết năm nay người có hăng hái như vậy hay không?"
Tiết Nhu mới vừa nói xong, lại nghe thấy mấy tiếng nổ, lại có mấy quả cầu lửa bị ném mạnh lên trên bầu trời đêm, trong nháy mắt liền hóa thành nhiều đóa hoa xinh đẹp chói mắt, sau đó lại biến mất trong tích tắc ở phía chân trời!
Tiết Nhu nghiêng người dựa vào song cửa sổ, ánh nến chiếu sáng nàng nhìn mặt nàng trắng như sứ, một đôi mắt bất định nhìn ngoài cửa sổ, lông mi thật dài giống như một đôi cánh của con bướm ở dưới gò má vụt sáng, một thân cung trang màu xanh càng làm cho nàng xem ra càng thêm nhã nhặn lịch sự thanh lịch, giống như một đóa hoa bách hợp mát mẻ vừa thánh thiện lại lịch sự tao nhã. Vô Ưu nâng má, không khỏi nhìn sửng sờ! Nghĩ thầm: tỷ tỷ thật là đẹp, đáng tiếc lại chôn vùi tuổi thanh xuân ở trong cái lồng vàng này rồi!
"Tỷ tỷ, nếu Hoàng thượng cử hành yến tiệc, tỷ lại là nữ quan trong cung, tại sao tỷ không đi tham gia?" Vô Ưu tò mò hỏi.
Nghe nói như thế, khóe miệng Tiết Nhu giật giật một cái. Trả lời: "Lúc giao thừa Hoàng thượng cử hành là gia yến, có thể tham gia chỉ có Hoàng thái hậu, Hoàng thượng, phi tần của hoàng thượng cùng với huynh đệ tỷ muội của Hoàng thượng, muội cho rằng ai cũng có thể tham gia sao? Dĩ nhiên nữ quan phụ trách ghi chép ở trong cũng sẽ tham gia, chỉ là hôm nay không phải là ngày làm nhiệm vụ của tỷ thôi!" Cũng may là hôm nay Tiết Nhu không phải làm nhiệm vụ, ở một bên nhìn hắn và một đám nữ nhân của hắn ân ân ái ái, liếc mắt đưa tình? Lòng của nàng sẽ đau! Nhưng đêm giao thừa không thấy được hắn, lòng của nàng sẽ thương. Trong lòng nàng rốt cuộc là làm sao? Nàng thật sự không thể như vậy! Tiếp tục như vậy nữa nàng thật sẽ điên mất đấy!
Nhìn trên nhìn dưới đánh giá Vô Ưu một chút, thái giám này gật đầu, sau đó liền rất là trịnh trọng đứng thẳng người, dùng mang theo giọng the thé hô: "Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng!"
Nghe xong lời này, mọi người trong phòng khách đều kinh ngạc! Vô Ưu cũng khẽ giật mình, nhưng cũng biết vội vàng ùy xuống đất tiếp chỉ. Trong lòng không khỏi nghi ngờ: nàng chỉ là một tiểu nhân bật, đừng nói Hoàng thượng biết nàng, thậm chí còn không biết nàng là ai đâu? Làm sao đặc biệt phái một thái giám vội vàng tới truyền chỉ vì nàng đây?
Nghe nói có thánh chỉ đến, Tiết lão phu nhân cũng vội vàng đứng lên. Một khắc sau, thái giám này mới tiếp tục nói: "Truyền Tiết Vô Ưu lập tức vào cung đến Trọng Hoa cung làm bạn với Trưởng công chúa Bích Hồ đang chờ sinh, khâm thử!"
Nghe được muốn cho nàng vào cung đi chăm sóc phụ nữ có thai, Vô Ưu hơi nhíu chân mày, ngay sau đó vội vàng dập đầu nói: "Tiết Vô Ưu tiếp chỉ tạ ơn, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"
Chỉ nghe được là vào cung chăm sóc phụ nữ có thai, mọi người Tiết gia thở phào nhẹ nhõm! Đợi Vô Ưu đứng lên, này công công liền nói: “Ngươi nhanh mang theo cái hòm thuốc rồi cùng chúng ta vào cung đi!"
Lúc này, Tiết lão phu nhân tiến cười hỏi: "Công công, bây giờ muốn chất nữ ta vào cung sao?"
"Lão thái thái, ngài mới vừa rồi không nghe thấy chúng ta nói ngay lập tức sao? Đây là thánh chỉ không được làm trái!" Thái giám này nói.
Chu thị nhìn lướt qua y phục của Vô Ưu, nói với công công: "Vậy cũng nên cho nàng đổi bộ y phục chứ?"
"Trong cung y phục gì mà không có? Ăn uống đều có người phụ trách chuẩn bị cho Tiết cô nương! Được rồi, nhanh lên đi, chúng ta còn trở về báo cáo với Hoàng thượng nữa!" Thái giám này có chút sốt ruột vái chào mọi người rồi quay người đi.
Vô Ưu quay đầu bảo Liên Kiều mau mau đi lấy cài hòm thuốc tới, lại thấy ánh mắt của tổ mẫu và Chu thị lo lắng, Vô Ưu khẽ vỗ tay Chu thị tay, cười nói: "Chỉ là đi chăm sóc nữ nhân chờ sanh mà thôi, không có chuyện gì!"
Rất nhanh, Liên Kiều đã lấy hòm thuốc tới, cũng cầm áo choàng lông hồ ly thường ngày Vô Ưu hay mặc khoác lên người nàng, sau đó Vô Ưu, tổ mẫu và Chu thị đi ra đại sảnh, ra khỏi cửa chính, leo lên một chiếc xe ngựa đi theo thái giám kia và mấy tiểu thái giám đi cùng!
Tới tuyên chỉ chính là thái giám kia và hai tiểu thái giám cưỡi ngựa ở đằng trước xe, một tiểu thái giám khác đánh xe ngựa, ngồi với Vô Ưu ở trong xe ngựa là một tiểu cung nữ chải tóc hai búi mặc áo bông màu đỏ thẫm, nhìn dáng dấp tối đa cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi thôi. Ngồi lắc lư ở trong xe ngựa, Vô Ưu cảm thấy rất khó hiểu: Hoàng thượng làm sao biết nàng đây? Trưởng Công chúa Bích Hồ? Cho tới bây giờ nàng cũng không có nghe nói qua, nhưng Công chúa xuất giá không phải đều có phủ đệ của mình sao? Thế nào vị Công chúa này lại ở trong hoàng cung đây? Đúng rồi, không phải nói là Trọng Hoa cung sao? Nàng cũng khám bệnh cho quan lại quyền quý mấy lần, nhưng đều là giả nam trang để hành y nha? À, đúng rồi, mặc dù ở phủ An Định hầu nàng là nữ giả nam trang qua đó, nhưng An Định hầu Thẩm Trấn biết nàng là nữ giả nam trang, chẳng lẽ là ông ta đề cử mình với Hoàng thượng sao? Nhưng theo lý thuyết An Định hầu là một Hầu Gia, nhưng bởi vì không thể đi được, nghe nói đã nhiều năm không có ra cửa, cũng không phải gặp được Hoàng thượng chứ?
Mang theo đủ loại nghi vấn, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn tiểu cung nữ trước mắt một hồi lâu, mới hỏi thử: "Xin hỏi ngươi có phải là cung nữ bên cạnh Trưởng công chúa Bích Hồ không?"
Tiểu cung nữ này có chút ngượng ngùng, lập tức cúi đầu xuống trả lời: "Nô tỳ chỉ là một cung nữ của Trọng Hoa cung, cũng không hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa Bích Hồ."
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu một cái."Thì ra là như vậy." Nghĩ thầm: Cung nữ bên cạnh Trưởng công chúa có lẽ không tầm thường? Thế nào cũng không thể tự mình xuất cung tới đón một đại phu nho nhỏ được, hơn nữa trong nội cung phải có rất nhiều ngự y, nàng cũng chỉ là bổ sung cho đủ số lượng mà thôi? Vô Ưu còn muốn hỏi nhiều thứ, nhưng tiểu cung nữ nho nhỏ cung nữ cái gì cũng không biết, cho nên chỉ đành ngậm miệng!
Xe ngựa chạy rất nhanh, lúc sắp đến hoàng cung, xe ngựa chậm rãi giảm tốc độ. Vô Ưu tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy phía trước mấy thái giám cưỡi ngựa chợt ngừng lại, xe ngựa phía sau nàng ngồi cũng chậm rãi ngừng lại. Chỉ thấy phía trước có một người mặc áo choàng màu trắng từ một chiếc xe ngựa khác đi xuống, đang nói chuyện với vị thái giám cầm đầu. Cái người mặc áo choàng màu trắng đó nhìn rất quen mắt, chăm chú nhìn kĩ, không ngờ người nọ lại là Tần Hiển! Thấy rõ người kia là Tần Hiển, Vô Ưu không khỏi nhíu mày. Nghĩ thầm: Vì sao hắn lại tới? Hôm nay hắn tới là vì mình sao?
Đang nghi ngờ, đồng thời cũng thấy thái giám cầm đầu đã xuống ngựa, sau khi nói mấy câu với Tần Hiển, hai người một trước một sau hướng xe ngựa bên này đi tới rồi! Tần Hiển đi theo sau lưng thái giám kia từng bước một đến gần xe ngựa, nhiều ngày không gặp, hình như hắn gầy đi một chút, trên trán cũng là khẽ nhíu lại, chỉ là phong cách vẫn dịu dàng như cũ, khoác áo choàng màu trắng như trước kia càng làm cho hắn giống như một vị trích tiên!
Sau đó, vị thái giám cầm đầu ra hiệu với tiểu thái giám đánh xe, tiểu thái giám kia lập tức nhảy xuống xe ngựa, cũng đưa tay vén màn xe lên, tiểu thái giám này phất phất tay với tiểu cung nữ, tiểu cung nữ ngồi ở bên cạnh mình cũng hiểu ý cũng nhảy xuống khỏi xe ngựa, sau đó liền đi theo tiểu thái giám đánh xe đi qua một bên, còn vị thái giám cầm đầu quay lưng lại đi không nhìn lại xe ngựa một cái, mà lúc này, Tần Hiển chạy tới trước xe ngựa, nhảy lên xe ngựa, hơn nữa còn đi vào mui xe, ngồi đối diện với Vô Ưu!
Màn xe bị Tần Hiển kéo xuống, trong mui xe nhỏ hẹp, chỉ có Tần Hiển và Vô Ưu, hai người liếc mắt nhìn nhau, Vô Ưu liền cau mày hỏi: "Tần đại nhân, sao người lại tới đây?"
Tần Hiển nhìn áo khoác ngoài màu hồng nhạt của Vô Ưu, sau đó nói: "Ta nói tóm tắt với nàng, lần này không biết làm sao Hoàng thượng biết nàng, hôm qua Thánh thượng bỗng nhiên truyền ta vào cung để cho ta tiến cử nàng đi chăm sóc cho Trưởng công chúa Bích Hồ chờ sanh!"
Nghe được lời Tần Hiển nói, Vô Ưu cũng rất khác biệt, không khỏi nghi ngờ, vội vàng hỏi: "Trưởng công chúa Bích Hồ mang thai mấy tháng rồi?"
"Đã chín tháng rồi, có lẽ qua năm sẽ sinh. Mặc dù Trưởng công chúa Bích Hồ và Hoàng thượng không phải một mẹ sinh ra, nhưng từ trước đến giờ quan hệ rất thân thiết, tuy nhiên mẹ đẻ đương kim Thánh Thượng Hoàng thái hậu không thích công chúa, tóm lại, trong cung quan hệ hết sức phức tạp, nàng đến Trọng Hoa cung chỉ cần an phận thủ thường là tốt rồi, mọi sự không cần nhiều lời, cũng không cần quản nhiều, tóm lại lần này không cầu công lao, chỉ cầu không có lỗi là được! Còn nữa, mấy quản sự thái giám và cung nữ Trọng Hoa cung đều chuẩn bị cho nàng, cho nên nàng không cần quá lo lắng, ở Trọng Hoa cung chịu đựng khoảng hai mươi ngày đến một tháng là có thể thuận lợi xuất cung về nhà!" Tần Hiển nói chuyện với tốc độ rất nhanh, hơn nữa lúc nói chuyện mắt còn liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, rất rõ ràng, nếu không phải vì thân phận đặc biệt của hắn, chắc là vị thái giám cầm đầu đó cũng sẽ không vì tình cảm và thể diện để cho hắn lên xe nói chuyện với mình.
Nghe xong lời Tần Hiển nói, có thể nhìn ra được hắn vì mình làm rất nhiều, đột nhiên tim của nàng có chút đau đớn, đau đớn là vì sao cho tới bây giờ người ở trước mắt này còn có thể đối với tốt với nàng như vậy? Hắn rõ ràng biết nàng căn bản cũng sẽ không có bất kỳ báo đáp nào!
"Chàng. . . ." Không đợi Vô Ưu nói một câu nào, Tần Hiển lại giống như biết nàng sẽ nói cái gì, lập tức cắt đứt lời nàng: "Được rồi, không thể nói nhiều với nàng nữa, ta đi trước!"
Nói xong, Tần Hiển liền xoay người vén rèm cửa, chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa, Vô Ưu vội vàng hô to."Tần đại nhân!"
Nghe được người sau lưng gọi mình, cả người Tần Hiển cương cứng một chút, sau đó xoay đầu lại, Vô Ưu nhìn hắn nói một câu."Cảm ơn!"
Nghe hai chữ này, Tần Hiển cười một tiếng, lộ ra hai hàng hàm răng trắng bóng (không bít thời đó ảnh xài gì mà răng đẹp thế), sau đó gật đầu một cái, liền xoay người nhảy xuống xe ngựa. Màn cửa theo gió rũ xuống, che lại bóng lưng của hắn! Vô Ưu nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy vị thái giám cầm đầu đó nói hai câu với Tần Hiển, Tần Hiển liền đi tới trước xe ngựa của mình leo lên đi mất, mà mấy thái giám kia lại lần nữa lên ngựa, xe ngựa cũng chậm rãi lại chạy đi. . . . . .
Xe ngựa tới trước cửa hoàng cung thì dừng lại, thái giám cũng lập tức xuống xe, theo quy củ mặc kệ là văn thần hay võ tướng trừ phi có hoàng thượng đặc biệt cho phép bằng không người nào vào hoàng cung đều phải xuống ngựa xuống kiệu. Sau đó, Vô Ưu và tiểu cung nữ đó đi theo mấy thái giám vào Tử Cấm thành nguy nga.
Hoàng cung thật rất lớn, dưới đất đều lát gạch xanh, dưới trời xanh mây trắng là một tòa tiếp một tòa cung điện cao lớn rực rỡ, dọc theo một con đường không quá rộng rãi, Vô Ưu đi theo mấy thái giám qua mấy hành lang, xuyên qua mấy lầu, cứ bước ba bước là một cái đình, năm bước là một cái lầu, khắp nơi rường cột chạm trổ, giữa những kiến trúc là trồng kỳ hoa dị thảo, không thì bày những chậu hoa hiếm thấy. Ở trên đường cũng gặp phải không ít thái giám và cung nữ, chỉ là đều cúi đầu làm việc, dù là ai cũng không thể nói chuyện, cho nên trừ tiếng gió và tiếng chim thì khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh quá làm cho lòng người sinh ra sợ hãi!
Lại vòng qua một lầu các nữa, Vô Ưu đi theo mấy thái giám rốt cuộc đi tới trước cửa một cung điện, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy phía trên cửa điêu khắc ba chữ Trọng Hoa cung bằng đá cẩm thạch, đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong khắp nơi đều là đá cẩm thạch màu trắng được lát trên mặt đất và lan can, làm cho người ta có cảm giác giống như lạc đến Nguyệt cung. Bước vào Trọng Hoa cung, giẫm đá cẩm thạch trên mặt đất, Vô Ưu nhìn quanh bốn phía một cái, chỉ thấy bốn phía có thật nhiều cây nở hoa rất tươi, không khỏi nhíu mày, hiện tại là tháng chạp lạnh giá, hoa làm sao nở được? Bên cạnh là một cây mẫu đơn màu đỏ, cúi đầu nhìn, không khỏi ngạc nhiên, thì ra những đóa hoa kia đều là hoa vải, mức độ tinh xảo đủ để đánh lừa rồi. Có thể thấy được trong hoàng cung thật đúng là không phải xa hoa bình thường!
Đi tới trước bậc thang chánh điện, thái giám kia liền xoay người nói với Vô Ưu: "Tiết cô nương, người ở nơi này chờ một chút, đợi chúng ta đi vào bẩm báo Trưởng công chúa!"
"Xin công công cứ tự nhiên!" Vô Ưu cúi đầu nói.
Thái giám này xoay người liền đi tới cửa lớn của chánh điện, trước khi đi vào còn chỉnh sửa cái mũ trên đầu một chút, sau đó mới một mực cung kính đi vào. Đứng ở dưới bậc thang, Vô Ưu quay đầu lại nhìn cảnh đẹp trước mắt, mấy tiểu thái giám và tiểu cung nữ mới đó cũng không biết đi đâu, ngược lại ra ra vào vào có mấy cung nữ thái giám, nhưng cũng giống như mới vừa rồi gặp phải cung nữ và thái giám đều là cúi đầu làm việc, không nói câu nào, thấy thật sự không thú vị, Vô Ưu không khỏi cúi đầu nhớ lại mới vừa rồi Tần Hiển có nói: Trưởng công chúa Bích Hồ và hoàng thượng không phải một mẹ sinh ra, nhưng lại rất thân thiết, nhưng vì sao quan hệ giữa Trưởng công chúa Bích Hồ và mẹ đương kim Hoàng thượng Hoàng thái hậu không tốt đây? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang suy nghĩ, thái giám lúc nãy từ trong chánh điện đi ra, Vô Ưu vội vàng nghênh đón, thái giám này nói: "Tiết cô nương, mau mời đi, Trưởng công chúa truyền cho ngươi đi vào!"
"Vâng." Gật đầu một cái, Vô Ưu liền đuổi sát theo vị công công kia đi vào.
Đi vào chánh điện Trọng Hoa cung, chỉ thấy trong cung thật sự là xanh vàng rực rỡ, khắp nơi đều là màu vàng kim, đồ dùng trong điện đều là màu vàng, mắt người xem cũng lấp lánh, ngồi ở chính điện là một vị mặc cung trang đỏ tía, trên búi tóc cao ngất của nữ nhân đó cắm đều là trâm hoa mạ vàng, nàng kia đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi như hoa như ngọc, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, rất là mỹ lệ, ai có thể nói nàng đang mang thai chứ? Gương mặt hơi mập, bụng cũng rất lớn, nhìn có thể là mang thai tám, chín tháng rồi!
Thái giám này đi tới gần trước mặt nàng kia, khom lưng bẩm báo nói: "Bẩm Trưởng công chúa, Tiết cô nương đến!"
Vô Ưu liền vội vàng quỳ xuống, nói: "Dân nữ Tiết Vô Ưu bái kiến Trưởng công chúa điện hạ, Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!"
Chỉ thấy Trưởng công chúa Bích Hồ liếc nhìn xuống dưới một cái, đã nói một câu."Đứng lên nói chuyện đi!"
"Tạ Trưởng công chúa điện hạ!" Sau đó Vô Ưu liền đứng dậy, chỉ là cúi thấp đầu như cũ, không dám ngẩng đầu lên.
"Ngẩng đầu lên, ngươi cúi đầu như vậy, làm sao Bổn cung nhìn rõ ngươi được?" Tiếp đó, bên tai lại truyền tới giọng nói của Trưởng công chúa.
"Vâng" Vô Ưu lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy cặp mắt Trưởng công chúa Bích Hồ dò xét cẩn thận hai mắt Vô Ưu, đã nói một câu không hiểu ra sao."Mặt mày có điểm giống, chỉ là dung mạo cách nhau xa quá!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, nổi lên nghi ngờ: Trưởng công chúa nói vậy là có ý gì? Cái gì mà mặt mày rất giống? Nói nàng giống ai? Còn có nói cái gì mà dung mạo kém hơi xa? Cùng kém xa ai chứ ?
Thấy Vô Ưu nghi ngờ nhìn mình, Trưởng công chúa Bích Hồ cười một tiếng, nói: "Được rồi, ngươi cũng bôn ba nửa ngày rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi, có chuyện ta sẽ cho người truyền ngươi!"
"Vâng" Vô Ưu vội vàng cúi đầu lên tiếng.
Sau đó, Trưởng công chúa Bích Hồ liền nói với thị nữ thiếp thân ở bên cạnh: "Hồng Loan, đi an bài chỗ ở cho Tiết cô nương, chiếu cố nàng, nàng là người hoàng huynh mời tới!"
"Dạ, Trưởng công chúa!" Hồng Loan gật đầu một cái, sau đó đi tới trước mặt Vô Ưu, nói: "Mời Tiết cô nương đi theo ta!"
"Được." Vô Ưu cúi đầu đi theo Hồng Loan lui ra khỏi chánh điện Trọng Hoa cung.
Sau đó, thái giám dẫn Vô Ưu tới cúi đầu nói: "Trưởng công chúa nếu như không có dặn dò khác, nô tài cũng xin cáo lui trở về báo cáo dưỡng phụ!"
"Ừ." Trưởng công chúa Bích Hồ gật đầu một cái.
Sau đó, thái giám này liền khom lưng cúi đầu lui ra ngoài. . . . . .
Hồng Loan dẫn theo Vô Ưu đi vào một gian sương phòng Thiên điện Trọng Hoa cung, cười nói với Vô Ưu ở sau lưng: "Nơi này là Thiên Điện, ngộ nhỡ Trưởng công chúa có chuyện ngươi ở gần cũng qua đó nhanh chóng hơn!"
"Vâng." Vô Ưu gật đầu một cái, nhìn quanh phòng, chỉ thấy mặc dù gian phòng không lớn, nhưng lại gọn gàng sạch sẽ khác thường, hơn nữa dụng cụ đều là gỗ lim chạm trổ khắc hoa, bài biện cũng toàn bộ là một màu xanh, ngược lại phong cách vô cùng cổ xưa quý phái. Nhưng mà điều này cũng khó trách, dù sao cũng là phòng khách trong cung của Trưởng công chúa!
"Cái hòm thuốc của ngươi đã được đưa tới!" Hồng Loan chỉ vào bên trên cái bàn bát tiên trong phòng nói.
Vô Ưu liếc qua trên mặt bàn bát tiên khảm đá cẩm thạch quả nhiên để cái hòm thuốc của nàng, lúc tới đều là tiểu cung nữ đi đón nàng cõng, sau đó, nàng cười nói với Hồng Loan: "Cám ơn!"
"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài trước!" Hồng Loan nói một câu, liền xoay người rời đi.
"Ôi, Hồng Loan cô nương!" Vô Ưu nhớ mới vừa rồi Trưởng công chúa gọi nàng là Hồng Loan .
Nghe được người sau lưng gọi, Hồng Loan quay đầu nghi ngờ nhìn Vô Ưu nói: "Có chuyện gì ngươi cứ nói!"
Vô Ưu tiến lên phía trước nói: "Không biết lúc nào thì ta có thể xem mạch cho Trưởng công chúa?" Nàng là một đại phu, phụng chỉ vào cung là để chăm sóc Trưởng công chúa sinh con, không có đạo lý tới lại không xem mạch cho Trưởng công chúa!
Nghe nói như thế, Hồng Loan nói: "Cái này phải đợi tới lúc Trưởng công chúa bảo, ngươi mới có thể đi xem mạch!"
"Vậy… chừng nào Trưởng công chúa mới gọi đây?" Vô Ưu lại hỏi một câu. Bây giờ nàng chỉ là có chút bệnh nghề nghiệp, nếu như là mời nàng đến khám bệnh, lại không hề đề cập với nàng chuyện đó, cả người nàng đều không thoải mái, giống như là buổi sáng không có rửa mặt chải đầu một dạng!
Hồng Loan cười nói: "Cái này ta cũng không biết, có lẽ ngày mai Trưởng công chúa nhớ lại liền kêu người, có lẽ cũng phải chờ khoảng mấy ngày rồi !"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi có chút kinh ngạc! Chờ mấy ngày này nữa, bụng Trưởng công chúa cũng lớn như vậy, đợi thêm mấy ngày nữa chẳng phải là đã sinh con luôn rồi sao? Sinh xong về sau xem mạch còn có ý nghĩa gì nữa? Lúc này, Vô Ưu đột nhiên nhớ tới trước đó Tần Hiển có nói với nàng: không cầu công lao, chỉ cầu không có việc gì, ngàn vạn lần không được xen vào việc của người khác, để tránh rước họa vào thân! Nghĩ tới đây, Vô Ưu liền kiềm chế lại tâm tình của mình, nghĩ thầm: vẫn là không nên sốt ruột! Ngự y ở bên cạnh Trưởng công chúa nhất định là không thiếu, tình trạng thân thể của nàng thì nàng nhất định rõ ràng nhất. Chỉ là, nàng vẫn nhịn không được hỏi một câu."Xin hỏi Hồng Loan cô nương, bây giờ Trưởng công chúa mang thai bao lâu rồi? Biết chừng nào thì sinh không?"
"Trưởng công chúa mang thai khoảng chín tháng rồi, thái y nói qua năm nhiều nhất là gần đến tết Nguyên Tiêu sẽ sinh!" Hồng Loan cười nói.
"Hôm nay đã mười tám tháng chạp rồi, đây chẳng phải là khoảng hai mươi ngày nữa sẽ sinh rồi sao?" Trong bụng Vô Ưu tính toán nói.
"Đúngvậy! Cho nên hai ngày nay Hoàng thượng không chỉ an bài hai người thái y tới đây, còn mời hai vị ma ma trong cung có kinh nghiệm đỡ đẻ nhất, lại có Tiết cô nương người!" Hồng Loan cười nói.
"Hoàng thượng đối với Trưởng công chúa thật là thân thiết!" Vô Ưu cười theo nói.
"Đó là đương nhiên! Hoàng thượng rất nhiều huynh đệ tỷ muội nhưng đối với Trưởng công chúa chúng ta thân thiết nhất, toàn bộ trong cung đều biết. Được rồi, ta không nói nhiều lời với ngươi, một lát là Trưởng công chúa tìm ta rồi!" Dứt lời, Hồng Loan liền xoay người đi.
"Hồng Loan cô nương xin cứ tự nhiên!" Vô Ưu ở sau lưng nàng nói một câu.
Sau khi Hồng Loan đi, Vô Ưu xoay người ngồi ở trước bàn bát tiên, thấy trên bàn để một bộ bình trà tinh xảo, nàng duỗi tay sờ, bình trà còn nóng, thì ra là nước trà cũng đã chuẩn bị xong, có thể thấy được trong hoàng cung này thật đúng là có ý tứ, đưa tay rót một ly trà, Vô Ưu uống ừng ực nửa chén, sau đó liền nhìn chằm chằm ly trà sứ này, quả nhiên là sứ tốt, trên mặt sứ thật là mịn vô cùng, cái này nếu ở hiện đại đi bán có lẽ được rất nhiều tiền!
Thưởng thức một chút chén sứ này, Vô Ưu không khỏi nâng má nghĩ: nói đến lần này cũng rất kì quái, Tần Hiển nói là đương kim Hoàng thượng truyền hắn vào cung kêu hắn tiến cử mình vào cung chăm sóc Trưởng công chúa sinh con, nhưng Hoàng thượng làm sao biết mình đây? Chẳng lẽ chính là An Định hầu nói cho Hoàng thượng? Ôi, không muốn những thứ này, bảo ai đó đi, dù sao bây giờ nàng cũng nổi tiếng bên ngoài rồi, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng biết nàng như vậy! Hiện tại nàng chỉ có thể là trời sinh voi sinh cỏ thôi. . . . . .
Ở Trọng Hoa cung trong đảo mắt mà đã bốn năm ngày rồi, chỉ lát nữa là bước sang năm mới rồi, Vô Ưu từ trong cửa sổ thấy mấy ngày nay ở Trọng Hoa cung nữ và thái giám bắt đầu thường xuyên ra vào, bọn họ nào là quét dọn, còn có giăng đèn kết hoa, xem ra là đang chuẩn bị vì lễ mừng năm mới rồi ! Nhưng đến hôm nay Trưởng công chúa cũng không có truyền nàng đi xem mạch, Vô Ưu không khỏi nghi ngờ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Giống như gọi nàng tới đây không phải chăm sóc Trưởng công chúa sinh con, mặt của người ta nàng cũng nhìn không tới, vậy làm sao chăm sóc đây?
Mấy ngày nay, Vô Ưu vẫn luôn suy nghĩ không biết tỷ tỷ ở nơi nào trong cung? Dù sao trong lúc rãnh rỗi nàng có thể đi tìm tỷ tỷ, nhưng hai ngày trước Hồng Loan có giao phó không để cho nàng tùy ý đi loạn, mà Tần Hiển cũng đã nói muốn không có chuyện thì không nên lộn xộn, bởi vì trong cung đình chuyện tình rất phức tạp, để tránh rước họa vào thân. Thật ra thì, nàng cũng không sợ, chỉ là nếu gây phiền toái cho tỷ tỷ, dù sao tỷ tỷ ở chỗ này chỉ là nữ quan một nho nhỏ, ngộ nhỡ liên lụy tỷ ấy liền hỏng bét! Mặc dù rất là nhớ nhung tỷ tỷ, nhưng mà Vô Ưu vẫn ẩn nhẫn không đi ra ngoài. Mặc dù không có đi ra ngoài, nhưng từ trước tới giờ nàng cũng có hỏi thăm tiểu cung nữ đưa cơm nơi ở của tỷ tỷ ở trong cung, mặc dù bây giờ không thể tùy ý đi ra ngoài, vạn nhất nếu là có cơ hội nói không chừng có thể đi gặp mặt tỷ tỷ một lần, nhưng hai tiểu cung nữ này cũng là vừa hỏi lắc đầu nói không biết, khiến Vô Ưu muốn phát điên!
Lại qua mấy ngày sống trong nhung lụa, đã đến ngày giao thừa rồi. Đừng nói, trong cung này thức ăn cũng là vô cùng tốt, mỗi ngày nàng đều có bốn mặn một canh, hơn nữa bốn món ăn này đều là rau với thịt, mỗi ngày mỗi món, ngự trù làm thức ăn dĩ nhiên là hương vị đầy đủ, cũng làm cho nàng lãnh hội một phen lịch sử ẩm thực Trung Hoa đã lâu! Trong hoàng cung này chừng mười ngày, nàng mập thêm vài cân, cũng khó trách mỗi ngày trừ ăn cơm ra ngay cả khi ngủ, chuyện gì đều không cần làm, nhất định chính là nuôi heo. Biết sớm như vậy nàng liền mang vài cuốn sách đi vào tiêu khiển thời gian, nhưng là bây giờ chỉ có thể là mỗi ngày nhìn chằm chằm rồi suy nghĩ lung tung, hơn nữa ngay cả một người nói chuyện với nàng đều không có, nơi này cung nữ thái giám giống như đã được huấn luyện tốt, tuyệt đối sẽ không cùng người xa lạ nói một câu, cho nên những ngày này Vô Ưu cảm giác hình như mình không biết nói chuyện, mặc dù nàng bình thường cũng không phải một người thích nói chuyện!
Giao thừa ngày hôm đó, khắp nơi trong Trọng Hoa cung đều treo đèn cung đình màu đỏ, trong sân hoa vải càng thêm phồn hoa rực rỡ, ban đêm, từ trong cửa sổ thấy Trưởng công chúa Bích Hồ mặc trang phục lộng lẫy từ trong chánh điện đi ra, ở xung quanh có rất nhiều thái giám và cung nữ đi theo ra khỏi Trọng Hoa cung. Không lâu sau, bên ngoài liền truyền đến tiếng cổ nhạc mơ hồ. Có lẽ hôm nay giao thừa trong cung cũng có tiệc đi? Dù sao ở dân gian giao thừa là một ngày lễ lớn, huống chi là hoàng gia đây?
Chỉ là Hồng Loan cũng dặn dò cung nữ đưa thức ăn tới đây cho nàng, hôm nay thức ăn so với trước lại phong phú rất nhiều, ước chừng là tám món ăn một món canh, hơn nữa hương vị ngon hơn thường ngày một chút, còn có bào ngư và hải sâm nữa. Mặc dù thức ăn hết sức phong phú, nhưng lại không khỏi vắng lạnh một chút! Tiểu cung nữ đưa cơm để thức ăn xuống không nhiều lời liền rời đi, chỉ còn lại một mình Vô Ưu ngồi không với một bàn thức ăn. Suy nghĩ một chút lúc ở nhà mặc dù thức ăn không giống lúc này tinh mỹ, nhưng là dầu gì cũng là người một nhà ngồi chung một chỗ, vẫn náo nhiệt hơn nhiều. Dĩ nhiên, trước kia còn có thể tức giận với mấy người Nhị nương một chút, nhưng dầu gì có mẫu thân, Tống ma ma, Bình Nhi, Liên Kiều làm bạn, thật sự là không có trải qua lẽ loi một mình như vậy!
Ôi! Mặc dù chỉ có một người, nhưng mà cũng không cần lãng phí một bàn thức ăn ngon như vậy. Sau một khắc, Vô Ưu liền cầm đũa lên, quét mắt một bàn đầy thức ăn, thấy hẹ xào hải sâm liền không chút do dự gắp từ trong cái khay kia!
Cốc cốc….
Mới vừa kẹp lại một khối hải sâm vừa lớn vừa mập, bỗng nhiên lại truyền đến tiếng gõ cửa!
"Ai vậy?" Vô Ưu hướng ngoài cửa kêu một tiếng.
Cốc cốc….
Nhưng mà bên ngoài không có người trả lời, vẫn gõ cửa hai cái như cũ. Thấy thế, Vô Ưu không thể làm gì khác hơn là để xuống miếng hải sâm kia, đứng dậy đi tới trước cửa, đưa tay mở cửa phòng ra!
"Ngươi. . . . . ." Vô Ưu cho là tiểu cung nữ mới vừa rồi đưa cơm quên cái gì quay lại, mới vừa mở miệng muốn nói, nhưng mà khi mắt thấy người gõ cửa, miệng không thốt lên lời, sửng sờ tại chỗ!
Người tới thấy Vô Ưu giương mắt mà nhìn, không khỏi dịu dàng cười một tiếng, nói: "Thế nào? Không nhận ra? Ngẩn người cái gì đây?"
Thấy là tỷ tỷ khoác một thân áo lông chông màu đỏ tím, Vô Ưu vội vàng bình tĩnh lại, mau tránh ra đường, vui mừng nói: "Tỷ tỷ mau vào!"
Thấy bộ dáng Vô Ưu vui mừng, đôi môi Tiết Nhu khẽ nhếch lên, sau đó liền đi vào, Vô Ưu vội vàng đóng cửa phòng, không để cho gió lạnh bên ngoài thổi vào! Tiết Nhu mang theo trong tay một vò rượu đặt ở trên bàn bát tiên, cũng nhìn những thức ăn tinh mỹ kia cười nói: "Muội ở nơi này ăn thức ăn thịnh soạn như vậy? Xem ra tỷ mang một vò rượu ngon là đúng rồi!"
"Mấy ngày muội rất nhớ tỷ tỷ, muốn biết tỷ tỷ đến tột cùng là ở tòa cung điện nào, thế nhưng người bên trong đều là vừa hỏi đều lắc đầu nói không biết, nhưng làm cho Vô Ưu vội muốn chết!" Vô Ưu giúp Tiết Nhu cởi áo choàng.
Bên trong Tiết Nhu mặc một thân y phục màu xanh ngồi ở trước bàn bát tiên, vừa mở ra cái vò rượu rót rượu vừa nói: "Đây là quy củ trong cung, ngộ nhỡ muội đi ra ngoài chạy loạn gây chuyện, người nào nói cho muội biết người đó liền sẽ chịu phạt, cho nên tự nhiên không người nào dám nói cho muội biết!"
"Quy củ của nơi này đúng là nhiều nha!" Vô Ưu cảm khái nói.
"Muội cho rằng đây là nơi nào? Nơi này là nhà Hoàng thượng, không có quy củ thì loạn lên hết sao?" Tiết Nhu đặt một ly rượu ở trước mặt Vô Ưu.
"Nói thế cũng phải, nếu không có quy củ sẽ loạn, huống chi là hoàng gia !" Vô Ưu cười ngồi đối diện với Tiết Nhu.
Tiết Nhu giơ ly rượu lên, cười nói: "Tỷ muội chúng ta đã bao nhiêu năm không có ở cùng nhau đón giao thừa rồi, hôm nay tỷ muội ta gặp lại hãy cạn một ly!"
Đúng vậy! Có lẽ đã có tám chín năm rồi, bây giờ còn nhớ mang máng tình cảnh khi còn bé bọn họ cùng nhau đón lễ mừng năm mới, chuyện cũ giống như đang ở trước mắt! Vô Ưu giơ chén lên nói một câu."Muội mời tỷ tỷ!" Sau đó liền ngửa đầu nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi hai ly rượu xuống bụng, hai tỷ muội cũng bắt đầu nói chuyện, vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ. Nói vài câu, Vô Ưu tò mò hỏi: "Đúng rồi tỷ tỷ, làm sao tỷ biết muội đang ở Trọng Hoa cung chứ?"
Nghe nói như thế, Tiết Nhu cười một tiếng, trả lời: "Dù nói thế nào tỷ tỷ của muội ở trong cung cũng là nữ quan ngũ phẩm, hoàng cung này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cho nên tỷ tỷ của muội còn không đến mức là một người điếc người mù, ngay cả muội muội ruột tới cũng không biết!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm cũng có thể, tỷ tỷ là nữ quan ở trong cung dù sao cũng là dưới một người, lại nói vào cung nhiều năm như vậy khẳng định cũng có tai mắt của mình, chuyện nàng vào cung nói cũng không phải là chuyện bí mật gì, tỷ tỷ cũng sẽ không thể không biết!
"Đúng rồi, mấy ngày nay muội ở nơi này trải qua tốt không? Đã quen chưa?" Tiết Nhu ân cần hỏi.
"Tất nhiên là tốt rồi, mỗi ngày đều là ăn ngon mặc đẹp, phải nói thói quen như vậy thật là không quen, tỷ tỷ, người không biết mỗi ngày muội đều ở trong phòng này, muội cảm thấy người mình nổi mốc luôn rồi!" Nói xong, Vô Ưu liền cúi đầu ngửi ống tay áo của mình.
Thấy động tác của Vô Ưu, Tiết Nhu không nhịn được cười lên một tiếng, nhưng mà vẫn dặn dò: "Mốc meo muội cũng phải chịu đựng, hoàng cung không thể giống như ở nhà được, nơi nào muội muốn đi là có thể đi, tóm lại, muội kiên trì an phận mấy ngày này cho tỷ, nhiều nhất chưa tới mười ngày nửa tháng Trưởng công chúa sẽ sinh rồi, chỉ cần sinh con mẹ tròn con vuông thì muội cũng coi như có công lớn đấy!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu đã nói ra nghi ngờ mấy ngày nay của mình."Tỷ tỷ, tỷ nói có kỳ quái hay không? Hoàng thượng khẩu dụ là để cho muội tới đây chăm sóc Trưởng công chúa sinh con, nhưng muội tới đã nhiều ngày như vậy, Trưởng công chúa cũng không có để cho muội xem mạch, tỷ nói nuôi muội tham ăn tham uống ở nơi này có tác dụng gì nha?"
Thấy Vô Ưu cau mày một dáng vẻ nghi hoặc, Tiết Nhu cũng khẽ mỉm cười, nói: "Trưởng công chúa cành vàng lá ngọc, mà cũng rất được Hoàng thượng sủng ái, cho nên lần này công chúa sinh con dĩ nhiên là một chuyện lớn, thái y phục vụ nàng có tới năm sáu người, cho nên có thể tạm thời còn chưa dùng đến muội thôi nên muội cũng không cần quá kỳ quái, hoàng gia chính là như vậy, rất nhiều đồ và người chẳng qua chỉ là trang trí, thật ra thì cũng chưa chắc phải dùng đến!"
"Vâng, muội đã hiểu!" Vô Ưu gật đầu một cái. Sau đó lại hỏi: "Đúng rồi, tỷ tỷ, phu quân Trưởng công chúa Bích Hồ là vị nào vậy? Vì sao mấy ngày nay muội ở nơi này chưa từng gặp qua có nam tử nào tới Trọng Hoa cung gặp Trưởng công chúa chứ?"
Nghe nói như thế, sắc mặt Tiết Nhu vội vàng nghiêm túc cảnh cáo nói: "Cái gì muội không biết cũng ngàn vạn lần không được hỏi lung tung ! Ngộ nhỡ chọc giận Trưởng công chúa, muội sẽ chịu không nổi đâu!"
Thấy tỷ tỷ nghiêm mặt răn dạy như thế, Vô Ưu biết chắc là có duyên cớ, cho nên vội vàng hỏi: "Tỷ tỷ, Trưởng công chúa Bích Hồ có phải có cái gì cấm kỵ hay không? Chẳng lẽ phò mã của người. . . . . ."
Sau đó, sắc mặt Tiết Nhu mới dần dần hòa hoãn lại, nói: "Vị phu quân của Trưởng công chúa Bích Hồ hơn nửa năm trước đã qua đời rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi giật mình nói: "Tỷ tỷ nói là con của Trưởng công chúa chính là mồ côi từ trong bụng mẹ?"
"Ừ." Tiết nhu gật đầu một cái.
Suy nghĩ một chút dáng dấp Trưởng công chúa Bích Hồ đẹp như thế, lại là công chúa cao quý, là cành vàng lá ngọc, không ngờ lại không như ý như thế, không khỏi tiếc nuối hỏi: "Phò mã của Trưởng công chúa qua đời như thế nào?" Dù sao tuổi còn trẻ không phải chết đột ngột hay có duyên cớ khác chứ?
"Phò mã của Trưởng công chúa Bích Hồ tên là Thôi Huân, là một vị võ tướng, cùng Trưởng công chúa thành thân không bao lâu liền đi biên quan, không ngờ lúc ra trận bị quân địch mai phục, bất hạnh chết trận sa trường! Trưởng công chúa vốn là cùng phò mã cầm sắt hòa minh, ân ân ái ái, xảy ra chuyện này, Trưởng công chúa buồn bực không vui, mấy lần muốn đi theo phò mã Thôi Huân, cho đến sau này phát hiện mình đã mang thai cốt nhục của Phò mã mới có dũng khí sống tiếp, cho nên ở trước mặt Trưởng công chúa không thể nhắc đến hai chữ Phò mã này, cho nên muội nhất định phải nhớ lấy ngày sau ngàn vạn lần không được phạm vào điều kiêng kỵ của Trưởng công chúa nha!" Tiết Nhu tha thiết nói cho Vô Ưu.
"Tỷ tỷ yên tâm, Vô Ưu nhớ kỹ!" Vô Ưu gật đầu một cái. Nghĩ thầm: không trách được Trưởng công chúa Bích Hồ sinh con ở trong cung, thì ra là Phò mã của nàng đã qua đời, có lẽ ở nhà chồng cũng là thấy cảnh sinh tình cho nên mới hồi cung đi!
"Đúng rồi, tỷ tỷ, nghe nói Trưởng công chúa và đương kim Hoàng thượng không phải một mẹ sinh ra, nhưng lại thân thiết vô cùng, nhưng đương kim Thái hậu lại không thích Trưởng công chúa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ạ?" Vô Ưu đột nhiên nghĩ tới lời Tần Hiển nói, cho nên thừa dịp tỷ tỷ ở đây liền muốn hỏi cho ra nhẽ, dù sao hỏi như vậy nhưng cũng không có ai tới nói cho nàng biết!
Nghe được câu hỏi của Vô Ưu, Tiết Nhu không khỏi chau mày, hỏi: "Những lời này muội nghe được ở đâu?" Tiết gia chẳng qua chỉ là một quan nho nhỏ, đối với cái loại chuyện trong hoàng thất dù sao cũng không biết được bao nhiêu, cho nên nghi ngờ muội muội làm thế nào biết được nhiều như vậy?
"A, muội cũng là tình cờ nghe người ta nói, lại không dám hỏi người khác, cho nên mới hỏi tỷ!" Vô Ưu không dám nói ra là Tần Hiển, chỉ là dạ một cái trả lời.
Nghe lời này, Tiết Nhu không trả lời vấn đề Vô Ưu hỏi, mà nói: "Chuyện trong cung đình muội chính là biết càng ít càng tốt, tránh khỏi tăng thêm phiền toái. Muội chỉ cần an tâm ở chỗ này đến khi Trưởng công chúa thuận lợi sinh con là tốt rồi, nhớ mọi chuyện không được ra mặt, làm tốt bổn phận của mình là được, mấy ngày nay đối với muội mà nói có lẽ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của muội đó!"
"Sao? Tỷ tỷ nói gì? Sao muội không hiểu gì cả?" Vô Ưu tràn đầy nghi ngờ nhìn Tiết Nhu, nghĩ thầm: tỷ tỷ không phải uống say chứ? Nói như vậy không thể nào hiểu được? Chỉ là ở trong cung mấy ngày mà thôi, nhiều lắm là giúp chăm sóc Trưởng công chúa một tay, làm sao lại có thể ảnh hưởng đến cả đời sau này của nàng chứ?
Câu hỏi Vô Ưu khiến Tiết nhu ngẩn ra, sau đó liền nói: "Bởi vì muội sẽ chăm sóc thân thể của Trưởng công chúa, về sau dĩ nhiên là giá trị con người tăng lên gấp bội, người kiếm muội xem bệnh cũng nhất định sẽ càng ngày càng nhiều, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống về ngươi của muội!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi gật đầu một cái, cười nói: "Vậy cũng đúng!"
"Cho nên lần này muội không thể để xảy ra một chút sai sót!" Tiết Nhu vẫn không yên tâm dặn dò một câu.
"Vâng." Vô Ưu trước gật đầu một cái, sau đó lại đột nhiên nghĩ đến tỷ tỷ hôm đó trước khi đi kín đáo đưa cho mình chiếc ban chỉ, cho nên lại mở miệng hỏi: "Tỷ tỷ, hôm đó tỷ cho muội cái đó ban. . . . . ."
Một ngón tay giữ lại chữ còn lại không nói ra khỏi miệng, vừa đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến giống như tiếng đốt pháo.
Vô Ưu không khỏi nhìn về hướng cửa sổ một chút, rất tự nhiên dời đi đề tài."Tỷ tỷ, đây là đang đốt pháo pháo sao?" Giống như cũng không phải là tiếng pháo nổ, đốt pháo phải là đùng đùng vang lên không ngừng đấy!
Tiết Nhu khẽ mỉm cười, không nói gì, mà là đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, vừa hay đúng lúc này lại có một tiếng nổ, chỉ thấy một quả cầu lửa đột nhiên bị ném mạnh hướng lên bầu trời đen nhánh, ngay sau đó liền lại vang lên một tiếng, quả cầu lửa đó ở trên bầu trời đen nhánh đột nhiên tản mát ra ngàn vạn tia lửa thật nhỏ, những thứ tia lửa kia hợp thành hình ảnh một đóa khổng lồ, phun ở giữa bầu trời đêm đen kịt, cuối cùng lại biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại bầu trời đêm tối đen, hoàn thành một loạt động tác này chỉ trong thời gian nháy mắt, cho nên đẹp giống như phù dung sớm nở tối tàn!
"Thì ra là pháo hoa nha!" Vô Ưu hưng phấn nói. Pháo hoa ở hiện đại nàng thường thấy, bởi vì ở hiện đại mỗi khi đến ngày lễ lớn hầu như đều có đốt. Bất quá đến thế giới này liền chưa từng thấy qua. Nghe nói hàng năm trong hoàng cung vào ngày lễ thời trọng đại cũng sẽ đốt, chỉ là Tiết rất xa hoàng cung, căn bản là không thấy được!
Tiết Nhu tựa ở trên song cửa sổ, ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm tối đen, trầm lặng nói: "Tối nay là giao thừa, Hoàng thượng sẽ ở Thừa Càn điện cử hành yến tiệc, hàng năm trên yến tiệc cũng sẽ đốt pháo hoa, khi đó ánh mắt của mọi người đều sẽ bị pháo hoa xinh đẹp này hấp dẫn. Có lúc hoàng thượng hào hứng, có thể còn có thể tự mình đốt hai quả pháo hoa, không biết năm nay người có hăng hái như vậy hay không?"
Tiết Nhu mới vừa nói xong, lại nghe thấy mấy tiếng nổ, lại có mấy quả cầu lửa bị ném mạnh lên trên bầu trời đêm, trong nháy mắt liền hóa thành nhiều đóa hoa xinh đẹp chói mắt, sau đó lại biến mất trong tích tắc ở phía chân trời!
Tiết Nhu nghiêng người dựa vào song cửa sổ, ánh nến chiếu sáng nàng nhìn mặt nàng trắng như sứ, một đôi mắt bất định nhìn ngoài cửa sổ, lông mi thật dài giống như một đôi cánh của con bướm ở dưới gò má vụt sáng, một thân cung trang màu xanh càng làm cho nàng xem ra càng thêm nhã nhặn lịch sự thanh lịch, giống như một đóa hoa bách hợp mát mẻ vừa thánh thiện lại lịch sự tao nhã. Vô Ưu nâng má, không khỏi nhìn sửng sờ! Nghĩ thầm: tỷ tỷ thật là đẹp, đáng tiếc lại chôn vùi tuổi thanh xuân ở trong cái lồng vàng này rồi!
"Tỷ tỷ, nếu Hoàng thượng cử hành yến tiệc, tỷ lại là nữ quan trong cung, tại sao tỷ không đi tham gia?" Vô Ưu tò mò hỏi.
Nghe nói như thế, khóe miệng Tiết Nhu giật giật một cái. Trả lời: "Lúc giao thừa Hoàng thượng cử hành là gia yến, có thể tham gia chỉ có Hoàng thái hậu, Hoàng thượng, phi tần của hoàng thượng cùng với huynh đệ tỷ muội của Hoàng thượng, muội cho rằng ai cũng có thể tham gia sao? Dĩ nhiên nữ quan phụ trách ghi chép ở trong cũng sẽ tham gia, chỉ là hôm nay không phải là ngày làm nhiệm vụ của tỷ thôi!" Cũng may là hôm nay Tiết Nhu không phải làm nhiệm vụ, ở một bên nhìn hắn và một đám nữ nhân của hắn ân ân ái ái, liếc mắt đưa tình? Lòng của nàng sẽ đau! Nhưng đêm giao thừa không thấy được hắn, lòng của nàng sẽ thương. Trong lòng nàng rốt cuộc là làm sao? Nàng thật sự không thể như vậy! Tiếp tục như vậy nữa nàng thật sẽ điên mất đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.