Chương 111: sầu triền miên
Link Khê
30/12/2016
Editor: Tử Sắc Y
Cho nên, ngay sau đó, Tiết Nhu xoay người đi đến trước bàn bát tiên, ôm lấy vò rượu lại tự rót cho bản thân và Vô Ưu một chén, nói: "Vô Ưu, hôm nay tỷ muội ngươi và ta thật vất vả mới gặp lại, đến, chúng ta không say không về!"
"Tốt!" Lâu rồi nàng chưa uống sảng khoái một bữa, từ rất lâu này ước chừng khoảng mười bảy mười tám năm đi? Nhớ lần trước nàng uống một trận sảng khoái là ở kiếp trước.
Sau đó, hai tỷ muội liền ngươi tới ta uống...
Nhưng, dù sao cơ thể Tiết Nhu cũng yếu ớt hơn so Vô Ưu, hơn nữa cũng không thắng nổi tửu lượng rượu, cho nên nàng chỉ uống mấy chén thì đã cảm thấy cơ thể nhẹ bổng, may mắn là cung nữ Sắc Vi bên người Tiết Nhu đi đến tìm nàng, lúc đó nàng đã say khướt, Vô Ưu đành phải giúp Sắc Vi dìu nàng trở về!
Đêm nay, tuy rằng uống không ít, nhưng tửu lượng Vô Ưu rất tốt, tuy đầu hơi choáng, nhưng ý thức lại thanh tỉnh dị thường. Nàng nằm ở trên giường, đôi mắt nhìn đỉnh rèm tím nhạt, bỗng nhiên có cảm giác như tỷ tỷ có nỗi buồn nói không nên lời, hơn nữa trong ánh mắt còn có một chút ưu thương nhàn nhạt, nhất là lúc nhìn vào pháo hoa. Đúng rồi! Chính là cảm giác ưu thương nhàn nhạt này, chẳng lẽ ở trong cung tỷ tỷ có chuyện gì không tốt sao? Cũng khó trách, đoán chừng là cấp trên không vừa như ý một chút, thì tỷ tỷ dưới trướng dù cho không như ý thì cũng phải giấu dưới đáy lòng không nói ra được!
Ngẫm lại khoảng thời gian nàng đi tới hoàng cung cũng đã hơn nửa tháng, không biết Liên Kiều có đưa những hộp thuốc đến các hiệu thuốc kia chưa? Tuy rằng lúc đi vội vàng, nhưng nàng đã phân phó với Liên Kiều, hẳn là nàng đã đưa đến rồi. Chỉ là thân nàng ở trong cung, không biết được tin tức trong nhà, đoán chừng mấy ngày nay qua thuốc viên hẳn là đã bán hết không khác lắm? Đoán chừng hẳn là đã xảy ra chuyện rồi, hiện giờ ở nhà ngay cả nằm cũng không được đi? Hiện tại xem tình trạng này, đoán chừng nàng chỉ có thể đợi đến năm sau trưởng công chúa Bích Hồ sinh thuận lợi mới về nhà xử lý chuyện này! Ai, không nghĩ nữa, nghĩ cũng uổng công, nàng vẫn nên đi ngủ trước ngủ, đừng nghĩ nữa, uống có một ít rượu thôi mà đã mệt rồi! Sau đó, nghiêng người, Vô Ưu liền nhắm hai mắt trực tiếp đưa ra quyết định...
Trên bầu trời phía đông lúc mặt trời ló lên một ít, tổ chức giao thừa ở trong cung mới xem như hoàn toàn đã xong. Thái giám và các cung nữ vội vàng dọn dẹp đêm qua tàn tiệc thịt quay đêm qua, các nhóm chủ tử có phẩm cấp cũng thừa dịp này mà nhanh đi nghỉ ngơi một chút, bởi vì đợi đến giờ Thìn thì cũng chính là lúc bắt đầu làm lễ năm mới chính thức, hoàng thượng sẽ dẫn dòng họ hoàng thất đi đến miếu thái bái lạy tế tổ (tổ tiên), sau khi dòng họ hoàng thất trở về, các quốc thích với hoàng thất (các dòng họ gần gũi với hoàng thất), đại thần, mệnh phụ (vợ của các quan) đều sẽ tiến cung, cuối cùng còn tổ chức yến tiệc, có thể nói mồng một tháng giêng là ngày ngựa không dừng vó, cũng chỉ có giờ phút này mới có thể nghỉ ngơi một hai canh giờ thôi.
Trong sương phòng điện Thanh Phong, bên ngoài ánh vàng của rèm lụa chiếu vào trên rèm giường màu tím nhạt, trong phòng an tĩnh, chỉ có thể cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe được tiếng hít thở đều đều rất nhỏ. Bỗng nhiên, cánh cửa được gắn trên vách tường bị đẩy ra một bên, từ ngoài có một bóng người đi vào, chỉ thấy một bóng dáng cao to mặc y phục màu vàng rực rỡ, sau khi xoay người đóng cánh cửa trở về chỗ cũ, mới nhấc bước chân khẽ đi đến trước giường, lặng lẽ vén lên màn cửa, nhìn vào bên trong, chỉ thấy người ở bên trong đang ngủ say, cũng không nhận biết được hắn đã đến! Hắn xoay người ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng cởi giày thêu hình long thần nhiều màu, rồi nghiêng người nằm xuống giường ôm lấy thắt lưng của người trên giường. Ngay sau đó, rèm cửa sổ cũng chậm rãi thả xuống!
Thiên hạ trong lúc mơ ngủ bỗng nhiên cảm thấy trên lưng bị ôm chặt, sau đó còn có một tường thịt dựa vào trên lưng nàng, Tiết Nhu không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết người phía sau là ai! Cho nên, tuy rằng có chút mơ ngủ, nhưng khóe miệng của nàng cũng thoáng cong lên ý cười. Sau một lúc lâu hai người đều không nói gì, nhưng cả hai đều biết bọn họ đang kề sát nhau, hắn ngửi mùi hoa thơm ngát từ nàng, nàng hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của thân thể hắn, cả vành tai tóc mai đều chạm vào nhau ...
"Giờ nào rồi?" Tiết Nhu vẫn nhắm mắt lại như cũ, giọng nói mang theo một tia lười nhác.
"Đoán chừng là giờ mẹo!" Người phía sau trả lời.
Nghe nói như thế, Tiết Nhu lập tức mở hai mắt, cảm giác say đêm qua bỗng chốc liền biến mất! Đúng rồi, hôm nay là mồng một tháng giêng, đêm giao thừa, nàng uống rượu chung với muội muội kết quả là uống say, may mắn là Sắc Vi kịp thời đi qua dìu nàng trở về, nàng nhớ lại tất cả những chuyện đó.
Một bàn tay mềm mại trắng nõn cầm lấy bàn tay to đang ôm lấy thắt lưng nàng, ôn nhu nói: "Giờ thìn hoàng thượng sẽ dẫn đầu dòng họ hoàng thất và bách quan (các quan) đi đến thái miếu bái lạy tế tổ, làm sao ngươi không ngủ ở Thừa Càn điện một lát, lại chạy đến nơi đây chịu khổ?"
Lời Tiết Nhu mang theo một chút oán trách, nhưng trong giọng nói lại mang thêm càng nhiều lo âu và đau lòng, nàng thường xuyên khuyên hắn nghỉ ngơi, bởi vì nàng biết hắn thật sự là nhật lí vạn ky (ngày đi vạn dặm, chỉ người vô cùng bận rộn). Vì thế, Khang Đức đế nhoẻn miệng cười, một bên vừa tham luyến mùi thơm nơi tóc nàng một bên vừa nói: "Vừa rồi lúc trẫm gác đêm cho hoàng thái hậu mà không cẩn thận ngủ thiếp đi, cho nên hiện tại trẫm không mệt, chỉ là rất nhớ ngươi, cho nên liền đi qua tìm ngươi!"
"Ngủ? Làm sao có thể gác đêm mà ngủ thiếp đi được? Có phải là quá mệt rồi hay không? Đúng rồi, ngươi gác đêm cho hoàng thái hậu mà ngủ thiếp đi, vậy hoàng thái hậu có trách cứ ngươi hay không?" Nghe được Khang Đức đế nói, Tiết Nhu nhanh xoay người đến, hai người cùng gối lên một gối đầu, mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Nhìn dáng vẻ nàng khẩn trương, Khang Đức đế vươn tay nắm lấy cái cằm tinh xảo của Tiết Nhu, cười nói: "Không có, bởi vì đêm qua trẫm đã đồng ý với hoàng thái hậu sẽ phong hai tôn tử của hữu thừa tướng lên hầu tước.
Một khi hoàng thái hậu cao hứng, thì đương nhiên sẽ không trách cứ, còn phân phó cho thái giám để trẫm ngủ thêm nhiều một chút, không để bất cứ kẻ nào quấy rầy!"
Nghe nói như thế, nhìn nhìn lại khuôn mặt Khang Đức đế mỉm cười, Tiết Nhu không khỏi cau mày hỏi: "Không phải hoàng thượng phản cảm việc tứ phong gia nhân (người nhà) của quan lại sao? Hơn nữa hoàng thái hậu và Tạ quý phi cũng đã nói chuyện này vài lần, hoàng thượng luôn đều không đồng ý, bởi vì chuyện này mà không duyệt cho hữu thừa tướng, vậy tại sao lần này hoàng thượng bỗng nhiên lại đồng ý?"
"Hừ!" Nghe xong Tiết Nhu nói, Khang Đức đế hừ lạnh một tiếng, mới nói: "Lần này trẫm cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu trẫm không đồng ý lần nữa thì chẳng những hoàng thái hậu và quý phi sẽ tranh cãi ầm ĩ, mà hữu thừa tướng cũng sẽ chẳng kiêng nể gì mà đối nghịch với trẫm. Từ khi trẫm bắt đầu kế vị tiên đế, nhiều năm như vậy thế lực Tạ gia quá lớn, phần lớn trong triều đình các văn thần võ tướng đều nghe theo Tạ gia, còn hoàng đế như trẫm này cũng chỉ là vật trang trí!"
"Nghe nói hai tôn tử của hữu thừa tướng chẳng qua chỉ mới mấy tuổi thôi, nhỏ như vậy mà phong hầu tước, thì người tài chân chính ai sẽ tâm phục khẩu phục chứ? Như vậy chẳng phải là khiến cho quan triều đình biết chỉ cần nịnh hót Tạ gia là có thể vinh hoa phú quý?" Tiết Nhu chau mày lại.
"Hừ, lần này phong xong chức hầu tước rồi xem lần sau bọn họ còn muốn cái gì nữa? Trẫm chính là muốn khiến cho bọn họ muốn đến không thể muốn!" Khang Đức đế nói một câu không suy nghĩ.
"Hoàng..." Tiết Nhu vừa định hỏi rõ ràng, không nghĩ Khang Đức đế xoay người đè xuống, sau đó hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, khí nóng mãnh liệt của nam tử hoàn toàn bao phủ lấy nàng!
"Đừng nói đến chuyện làm người ta phiền não nữa, đã nhiều ngày, trẫm rất nhớ ngươi!" Môi Khang Đức đế hôn lên gò má mềm mại của nàng, nàng có thể cảm giác được môi của hắn thật sự là quá nóng, rất nóng!
Tuy rằng lời hắn nói khiến lòng nàng rất vui vẻ, nhưng Tiết Nhu lại cố ý nói: "Hoàng thượng nhớ ta? Ta còn nghĩ rằng hoàng thượng đã quên ta rồi? Cũng đã nhiều ngày hoàng thượng trái ôm phải ấp, Tạ quý phi, Vương Tài Tử, Thẩm Chiêu Dung đều nhiệt tình như lửa hầu hạ hoàng thượng mà?"
Nghe nói như thế, Khang Đức đế chẳng những không tức giận, trái lại còn cúi đầu cười tà mị, giọng điệu khàn khàn nói: "Vậy ngươi cũng có thể nhiệt tình như lửa hầu hạ trẫm sao?"
Lời Khang Đức đế nói khiến cho Tiết Nhu đỏ mặt, lập tức nàng thở một hơi dài, thoáng buồn bực nói: "Ta chỉ biết là hoàng thượng không thích ta lạnh nhạt như băng, nếu hoàng thượng thích người nhiệt tình như lửa, vậy thì đi tìm các nàng là được rồi!" Nói xong, miệng nàng đã vểnh lên!
Dáng vẻ tức giận của Tiết Nhu khiến cho Khang Đức đế càng nhìn càng yêu, cánh tay nhanh ôm lấy thân người chỉ mặc một áo nhỏ của nàng, lúc trước nàng còn từ chối hai ba lần, nhưng trái lại cánh tay hắn càng lúc càng nhanh, dường như ngay cả ở bên lỗ tai nàng đều có độ ấm."Đáng tiếc trẫm không thích nhiệt tình như lửa, trẫm chỉ thích ngươi lạnh nhạt như băng thôi!"
"Chán ghét! Thực không đứng đắn..." Câu hắn nói làm cho Tiết Nhu vừa tức vừa vui, nàng mới nói một câu, Khang Đức đế liền che lại miệng nàng, khiến cho lời nàng đến môi đều phải nuốt về trong bụng.
"Ngươi không vui sao?" Hai tay Khang Đức đế bắt đầu không an phận di chuyển lung tung trên thân thể của nàng.
Biết hắn bắt đầu hưng trí, Tiết Nhu nhanh vươn hai tay đẩy ngực hắn, cự tuyệt nói: "Không! Không cần..."
"Làm sao?" Thấy nàng liều mạng cự tuyệt, Khang Đức đế hỏi.
"Chỉ còn hơn nửa canh giờ ngươi phải đứng dậy đi thái miếu bái lạy, nhanh nghỉ ngơi một chút đi, bằng không một ngày này ngươi đủ mệt!" Tay Tiết Nhu đẩy hắn, để hắn thành thành thật thật nằm trên gối đầu.
Nhìn thiên hạ trước mắt vừa ở một bên lải nhải vừa ở một bên ngăn lại tay hắn tùy ý làm bậy, Khang Đức đế cười nói: "Nữ nhân khác đều hận không thể khiến ta hàng đêm sủng hạnh mới tốt, còn ngươi thế nhưng lại luôn không cho ta tùy tiện chạm vào!" Khi nói chuyện, tay hắn vén một lọn tóc dính bên cằm nàng.
"Thế nào? Không thích? Không thích thì ngươi có thể..." Nghe Khang Đức đế nói, Tiết Nhu vừa nói một nửa, hai tay Khang Đức đế nhanh ôm lấy nàng, kéo Tiết Nhu vào trong ngực, hơn nữa ôm rất nhanh, không cho nàng có cơ hội giãy dụa!
"Ngươi làm cái gì vậy?" Tiết Nhu nhíu mày nhìn người trước mắt.
Khang Đức đế chỉ cười nói: "Trẫm không làm gì hết, chỉ ôm ngươi ngủ như vậy thôi, có được không?"
Nghe nói như thế, Tiết Nhu mỉm cười, gật đầu. Sau đó nói: "Nhắm mắt lại!"
Quả nhiên, Khang Đức đế không nói nữa, nghe lời nhắm hai mắt lại. Có lẽ là do quá mệt? Tròng mắt khi nhắm lại, thế nhưng trong phút chốc liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, bỗng chốc hắn đã đi vào mộng đẹp! Nhìn nam nhân trước mắt giờ phút này chỉ thuộc về mình, Tiết Nhu vô cùng thỏa mãn, đôi mắt đánh giá tỉ mỉ người trước mắt, ngón tay vươn ra muốn chạm vào lông mày đen đậm của hắn, nhưng lại dừng giữa không trung, nàng sợ sẽ đánh thức hắn, hai ngày qua hắn thật sự là quá mệt, cho nên chỉ có thể ở trong lòng hắn mà ngơ ngác nhìn hắn...
...
Một ngày này, Vô Ưu thật sự ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, bởi vì ngày hôm nay là ngày trưởng công chúa Bích Hồ phải lên triều, Trọng Hoa có uy tín danh dự nhất trong cung đương nhiên là phải đi theo trưởng công chúa, còn các cung nữ thái giám còn lại thì vội vàng quét dọn, đương nhiên là không có người để ý tới nàng, cho nên nàng cũng vui vẻ thanh nhàn, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh là được, dù sao lúc ở nhà không vội chuyện này thì cũng chính là vội chuyện kia, thật sự là chưa từng được nhàn nhã như vậy!
Đứng lên rửa mặt chải đầu xong, ăn sớm một chút, đương nhiên chữ sớm một chút này có thể nói là quá muộn, trên cơ bản đã giờ cơm trưa. Sau khi ăn xong cơm trưa, Vô Ưu không có chuyện gì làm, nhưng cũng không thể ăn no rồi nằm được, nếu làm như vậy thì thịt sẽ càng nhiều, cho nên nàng ngồi ở trong phòng luyện vài động tác yoga, không nghĩ vừa làm vài động tác, thì chợt nghe từ bên ngoài truyền đến một tràn tiếng ồn ào!
Nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, Vô Ưu nghi hoặc chậm rãi bước đến trước cửa sổ, đẩy ra một khe hở nhỏ, vừa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy thái giám cung nữ lộn xộn, vài người đi ra đi vào chính điện, hơn nữa trong tay còn cầm thứ này vật nọ. Xem thấy hình ảnh như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, nghĩ rằng: Chẳng lẽ là trưởng công chúa Bích Hồ muốn sinh?
Thùng thùng... Thùng thùng...
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị tiếng đập dồn dập! Tiếp đó một giọng nữ truyền đến."Tiết cô nương! Tiết cô nương!"
"Mời vào!" Tuy rằng gọi một tiếng mời vào, nhưng Vô Ưu đã đi lên vươn tay mở cửa, tiếng đập cửa đó khiến cho nàng biết rằng khẳng định là có chuyện gấp!
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy người đứng ở bên ngoài chính là tiểu cung nữ ngày đó đón tiếp nàng tiến cung, chỉ thấy nàng vội vã nói: "Tiết cô nương, trưởng công chúa có khả năng sắp sinh!"
"Sắp sinh? Nhanh như vậy sao?" Thì ra thật sự là sắp sinh, trách không được các thái giám cung nữ đều kích động đi ra đi vào như vậy.
"Hồng Loan tỷ tỷ mời ngài nhanh đi đến đó!" Tiểu cung nữ sốt ruột nói.
"Ta lập tức đi sang!" Nghe nói như thế, Vô Ưu xoay người cầm lấy hòm thuốc ở trên bàn bát tiên rồi vội vã đi ra khỏi cửa phòng, bước thẳng đến chính điện!
Đi vào chính điện, theo cung nữ dẫn đường, lướt qua một lớp bình phong, lại xuyên qua một lớp rèm châu, liền đi tới tẩm cung của trưởng công chúa Bích Hồ, chỉ thấy bên ngoài lớp rèm cửa màu vàng nhạt có vài vị nam tử mặc quan phục màu đỏ đang đứng, Vô Ưu đoán chừng đây hẳn là nhóm thái y trong cung? Bên trong rèm cửa bất chợt truyền ra một tiếng rên rỉ thống khổ của nữ nhân, đây là tiếng của trưởng công chúa Bích Hồ. Bởi vì nhóm thái y đều là nam tử, cho nên không tiện đi vào, đành chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Lúc này, ở trong năm sáu vị thái y, Vô Ưu nhìn thấy một người hơi quen mắt, khoảng chừng hơn năm mươi, râu hoa râm, à, nhớ tới, người này không phải là Hồ thái y sao? Ngày đó lúc nàng giải phẫu ruột thừa cho Tần lão phu nhân hắn cũng có mặt ở đó, còn vừa tán thưởng y thuật của nàng, lại luôn truy hỏi sư môn nàng không ngừng!
Vừa định đi lên nói chào một tiếng, nhưng giờ phút này khi cúi đầu nhìn một thân nữ trang trên người, đoán chừng là Hồ thái y không nhận ra nàng, dù sao ngày đó ở Tần phủ nàng nữ phẫn nam trang, hơn nữa liếc mắt nhìn Chu thái y một cái, giờ phút này ánh mắt của hắn đều đặt trên rèm cửa, có thể nhìn ra hắn có chút khẩn trương, dù sao hắn là đại phu cũng là một nam tử, cho nên không thể trực tiếp đi vào nhìn xem tình trạng của bệnh nhân. Vì vậy, ngay sau đó, Vô Ưu đi thẳng vào trong phòng. Xem ra đôi khi nữ nhân làm nghề y vẫn thuận tiện hơn so với nam nhân, ví dụ như lúc nữ nhân sinh đẻ.
Đi qua rèm, qua một cổng tò vò trồng hoa cúc hoa lê nguyệt, thì nhìn thấy trưởng công chúa Bích Hồ tóc tai bù xù sau gáy đều là mồ hôi đang nằm ở trên giường lớn đầy hoa cúc hoa lê nguyệt, giờ phút này nàng đau khổ nắm lấy một tay của Hồng Loan, rên rỉ kêu đau, hoàn toàn không còn là nữ nhân cao quý thanh nhã ngày đó đã triệu kiến nàng. Đây là nữ nhân muốn sinh đứa nhỏ của mình, dù cho cao quý hay bình thường, thì đều phải trải qua cơn đau giống nhau, và cũng vì chức vị mẫu thân không thể chia cao thấp quý tiện (cao quý, thấp hèn)!
"Dùng sức nữa, trưởng công chúa, dùng sức, không dùng hết sức là đứa nhỏ không ra được, xin trưởng công chúa dùng sức thêm!" Hai bà đỡ ở trước giường trưởng công chúa không ngừng kêu.
Nhìn thấy tình hình này, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, dù sao trưởng công chúa có thân phận tôn quý, mấy bà đỡ này không ngừng kêu, cầu xin trưởng công chúa dùng hết sức, so với ở hiện đại, lời bác sĩ nói đều phải làm theo, chứ đừng nói đến các sản phụ!
"A... Đau... A... Không... Không cần! Đau quá! Ta không muốn sinh ... Ta không muốn sinh " Đoán chừng rất đau đớn, cũng có thể do từ nhỏ trưởng công chúa Bích Hồ đã sống an nhàn sung sướng, xứng danh với tiểu thư cành vàng lá ngọc, cho nên nàng không chịu nổi đau đớn như thế, vì vậy sau khi nỗ lực nửa ngày nàng liền tuyên bố thất bại, trực tiếp khóc ầm ĩ lên.
Giờ phút này, hai bà đỡ sợ tới mức vội quỳ gối thẳng trên đất, toàn thân run run cầu xin: "Trưởng công chúa, ngài không thể như vậy được! Đứa nhỏ nhanh đã đi ra ngoài rồi, nếu ngài cứ như vậy thì đứa nhỏ sẽ không hít thở được! Trưởng công chúa..."
Hồng Loan ở một bên cũng cầm lấy tay trưởng công chúa vội khuyên nhủ: "Đúng vậy, trưởng công chúa, ngài chỉ cần dùng thêm một chút sức mà thôi!"
Nhưng, đoán chừng là trưởng công chúa Bích Hồ đã dùng hết sức lực rồi?
Nàng nằm xụi lơ ở trong lòng một cung nữ, khép hờ hai mắt, không có một chút phản ứng nào với những lời cầu xin! Thấy thế, mọi người ở trong phòng đều nhìn nhau, không biết nên làm cách nào mới tốt?
"Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao đây?" Hai bà đỡ vội đến mức quỳ trên mặt đất không biết làm sao.
Nhìn thấy tình hình này, Vô Ưu chau mày, lấy hòm thuốc từ trên lưng xuống, để ở một bên, rồi lập tức bước đến trước giường, quỳ trên mặt đất rồi bắt đầu bắt mạch cho trưởng công chúa Bích Hồ!
"Ai, ngươi là ai? Ngươi đang làm cái gì vậy?" Một bà đỡ trong đó nhìn thấy Vô Ưu cứ xông vào như vậy không khỏi cả kinh hô to.
Lúc này, Hồng Loan mới nói."Nàng là nữ y đến chăm lo cho chuyện sinh đẻ của trưởng công chúa Tiết cô nương!"
"À." Nghe nói như thế, hai bà đỡ kia mới không nói nữa.
Sau một khắc bắt mạch, lại nhìn tình trạng sắc mặt và sinh đẻ của trưởng công chúa Bích Hồ, trong nháy mắt Vô Ưu nhíu mày, sắc mặt cũng ngưng trọng lại. Nói: "Trưởng công chúa có dấu hiệu băng huyết, mau phân phó thái y đi hầm thuốc cầm máu! Phải nhanh lên!"
Nhưng, một bà đỡ không lấy lời Vô Ưu nhanh đi phân phó. Mà chỉ cười lạnh nói: "Ta nói vị cô nương này, chúng ta làm bà mụ ở trong cung cũng đã hơn vài thập niên, rất nhiều hoàng tử công chúa trong cung đều do hai tỷ muội chúng ta đỡ đẻ. Hiện tại trưởng công chúa đang tốt như thế, làm sao có thể băng huyết được? Ngươi đừng có nói chuyện giật gân, đoán chừng là ngươi muốn tranh công lĩnh thưởng chứ gì?"
"Muốn tranh công lĩnh thưởng cũng không cần phải như thế, ngươi sao không nhìn xem đây là nơi nào? Nếu miệng ngươi nói bậy thì sẽ bị mất đầu hơn nữa cả nhà ngươi cũng sẽ bị giết tịch thu tài sản đó!" Một bà đỡ khác cũng kẻ xướng người hoạ theo bà đỡ kia.
Vô Ưu không thèm để ý lời châm chọc khiêu khích của các nàng ở trong lòng, bởi vì hiện tại cần phải ưu tiên bệnh nhân, không phải là lúc tranh cãi. Cho nên, nàng quay đầu nói với Hồng Loan đang ngồi đối diện trên giường nắm tay trưởng công chúa Bích Hồ: "Hồng Loan cô nương, hiện tại tình thế nguy kịch, giờ phút này trưởng công chúa đã hôn mê, nếu để nghiêm trọng thì mẫu tử cũng khó giữ, mời ngươi nhanh nói với thái y ở bên ngoài đi chuẩn bị chén thuốc cầm máu, cần chuẩn bị thêm vài loại khác, đôi khi bệnh nhân sẽ có tình trạng kháng thuốc!"
Nghe nói như thế, Hồng Loan đương nhiên không dám chậm trễ, nàng nhìn qua hai bà đỡ, lại nhìn sang Vô Ưu, nhưng vẫn quyết định nghe theo lời Vô Ưu nói, dù sao lỡ có vạn nhất xảy ra, thì ai cũng không thể tha. Cho nên nàng nhanh phân phó với tiểu cung nữ ở một bên: "Nghe lời Tiết cô nương nói chưa? Nhanh bảo thái y ở bên ngoài đi chuẩn bị thêm các loại thuốc cầm máu!"
"Dạ." Tiểu cung nữ nhanh lên tiếng trả lời rồi đi.
Hồng Loan nhìn thấy quả thật trưởng công chúa không nói gì nửa ngày, nàng không khỏi vội hỏi Vô Ưu: "Tiết cô nương, trưởng công chúa quả thật là không còn ý thức, bây giờ cần phải làm sao đây?" Khi nói chuyện, Hồng Loan đã vội đến mức muốn chảy nước mắt.
"Ta sẽ dùng ngân châm làm nàng tỉnh lại!" Dứt lời, Vô Ưu xoay người đi đến trước hòm thuốc, mở nắp hòm thuốc rồi từ bên trong lấy ra một cái hòm nhỏ sơn đen mạ vàng, đi đến bên giường, sau đó nàng mở ra hòm nhỏ, chỉ thấy bên trong để rất nhiều ngân châm ánh vàng rực rỡ, tỏa ra hơi lạnh, khiến cho mọi người ở trong tình trạng nguy cấp này thật sự đều cảm nhận được một ít hơi lạnh!
Giờ phút này, nhìn thấy trưởng công chúa Bích Hồ bất tỉnh nhân sự, gọi nàng vài tiếng cũng không thấy nàng trả lời, hai bà đỡ cũng có chút hoảng! Sau đó, ở trong tầm mắt mọi người, Vô Ưu cầm lấy một ngân châm châm về phía huyệt tỉnh của trưởng công chúa. Chỉ thấy nàng cầm ngân châm xoay xoay quanh huyệt đạo mấy vòng, thì trưởng công chúa Bích Hồ nhẹ nhàng hừ lên một tiếng."Ừ..."
"Trưởng công chúa tỉnh rồi!" Hồng Loan kinh hỉ (kinh hãi vui mừng) nói.
Sau đó, trưởng công chúa Bích Hồ chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn thấy tất cả trước mắt, không khỏi lên tiếng hỏi: "Đứa nhỏ có được sinh ra chưa?"
"Còn..."Hai bà đỡ vừa định trả lời.
Vô Ưu liền cắt ngang: "Trưởng công chúa, đứa nhỏ lập tức sẽ được sinh ra, bây giờ vẫn cần ngươi dùng thêm một chút sức nữa!"
"Ta... Ta thật sự không còn sức nữa!" Giọng nói của trưởng công chúa Bích Hồ suy yếu.
"Mau lấy chén thuốc đến đây! Cho trưởng công chúa uống vào." Vô Ưu phân phó nói.
Hai tiểu cung nữ ở một bên nhanh bưng chén thuốc tới, đang lúc để trưởng công chúa uống, nhưng trưởng công chúa lại không chịu uống, đoán chừng là bị cơn đau vừa rồi dọa sợ chăng? Thấy thế, Vô Ưu không kịp nghĩ nhiều, lấy chén thuốc từ trong tay một cung nữ rồi vươn tay ôm lấy cổ của trưởng công chúa, dùng sức ép nàng nuốt xuống!
"Khụ khụ... Khụ khụ..." Đoán chừng trưởng công chúa cũng không biết Vô Ưu sẽ dám lớn mật như thế? Nàng bị sặc ho khan mấy tiếng, nhưng chén thuốc cũng đã uống xong hơn phân nửa. Mà bà đỡ ở bên cạnh, Hồng Loan cùng với các cung nữ khác đều nhìn đến choáng váng, dù sao hành động này chính là đại bất kính!
"Ngươi... Ngươi thật to gan, dám vô lễ với bản cung!" Hành động của Vô Ưu đã làm gương mặt trưởng công chúa bị thương.
Cho nên, ngay sau đó, Tiết Nhu xoay người đi đến trước bàn bát tiên, ôm lấy vò rượu lại tự rót cho bản thân và Vô Ưu một chén, nói: "Vô Ưu, hôm nay tỷ muội ngươi và ta thật vất vả mới gặp lại, đến, chúng ta không say không về!"
"Tốt!" Lâu rồi nàng chưa uống sảng khoái một bữa, từ rất lâu này ước chừng khoảng mười bảy mười tám năm đi? Nhớ lần trước nàng uống một trận sảng khoái là ở kiếp trước.
Sau đó, hai tỷ muội liền ngươi tới ta uống...
Nhưng, dù sao cơ thể Tiết Nhu cũng yếu ớt hơn so Vô Ưu, hơn nữa cũng không thắng nổi tửu lượng rượu, cho nên nàng chỉ uống mấy chén thì đã cảm thấy cơ thể nhẹ bổng, may mắn là cung nữ Sắc Vi bên người Tiết Nhu đi đến tìm nàng, lúc đó nàng đã say khướt, Vô Ưu đành phải giúp Sắc Vi dìu nàng trở về!
Đêm nay, tuy rằng uống không ít, nhưng tửu lượng Vô Ưu rất tốt, tuy đầu hơi choáng, nhưng ý thức lại thanh tỉnh dị thường. Nàng nằm ở trên giường, đôi mắt nhìn đỉnh rèm tím nhạt, bỗng nhiên có cảm giác như tỷ tỷ có nỗi buồn nói không nên lời, hơn nữa trong ánh mắt còn có một chút ưu thương nhàn nhạt, nhất là lúc nhìn vào pháo hoa. Đúng rồi! Chính là cảm giác ưu thương nhàn nhạt này, chẳng lẽ ở trong cung tỷ tỷ có chuyện gì không tốt sao? Cũng khó trách, đoán chừng là cấp trên không vừa như ý một chút, thì tỷ tỷ dưới trướng dù cho không như ý thì cũng phải giấu dưới đáy lòng không nói ra được!
Ngẫm lại khoảng thời gian nàng đi tới hoàng cung cũng đã hơn nửa tháng, không biết Liên Kiều có đưa những hộp thuốc đến các hiệu thuốc kia chưa? Tuy rằng lúc đi vội vàng, nhưng nàng đã phân phó với Liên Kiều, hẳn là nàng đã đưa đến rồi. Chỉ là thân nàng ở trong cung, không biết được tin tức trong nhà, đoán chừng mấy ngày nay qua thuốc viên hẳn là đã bán hết không khác lắm? Đoán chừng hẳn là đã xảy ra chuyện rồi, hiện giờ ở nhà ngay cả nằm cũng không được đi? Hiện tại xem tình trạng này, đoán chừng nàng chỉ có thể đợi đến năm sau trưởng công chúa Bích Hồ sinh thuận lợi mới về nhà xử lý chuyện này! Ai, không nghĩ nữa, nghĩ cũng uổng công, nàng vẫn nên đi ngủ trước ngủ, đừng nghĩ nữa, uống có một ít rượu thôi mà đã mệt rồi! Sau đó, nghiêng người, Vô Ưu liền nhắm hai mắt trực tiếp đưa ra quyết định...
Trên bầu trời phía đông lúc mặt trời ló lên một ít, tổ chức giao thừa ở trong cung mới xem như hoàn toàn đã xong. Thái giám và các cung nữ vội vàng dọn dẹp đêm qua tàn tiệc thịt quay đêm qua, các nhóm chủ tử có phẩm cấp cũng thừa dịp này mà nhanh đi nghỉ ngơi một chút, bởi vì đợi đến giờ Thìn thì cũng chính là lúc bắt đầu làm lễ năm mới chính thức, hoàng thượng sẽ dẫn dòng họ hoàng thất đi đến miếu thái bái lạy tế tổ (tổ tiên), sau khi dòng họ hoàng thất trở về, các quốc thích với hoàng thất (các dòng họ gần gũi với hoàng thất), đại thần, mệnh phụ (vợ của các quan) đều sẽ tiến cung, cuối cùng còn tổ chức yến tiệc, có thể nói mồng một tháng giêng là ngày ngựa không dừng vó, cũng chỉ có giờ phút này mới có thể nghỉ ngơi một hai canh giờ thôi.
Trong sương phòng điện Thanh Phong, bên ngoài ánh vàng của rèm lụa chiếu vào trên rèm giường màu tím nhạt, trong phòng an tĩnh, chỉ có thể cẩn thận lắng nghe mới có thể nghe được tiếng hít thở đều đều rất nhỏ. Bỗng nhiên, cánh cửa được gắn trên vách tường bị đẩy ra một bên, từ ngoài có một bóng người đi vào, chỉ thấy một bóng dáng cao to mặc y phục màu vàng rực rỡ, sau khi xoay người đóng cánh cửa trở về chỗ cũ, mới nhấc bước chân khẽ đi đến trước giường, lặng lẽ vén lên màn cửa, nhìn vào bên trong, chỉ thấy người ở bên trong đang ngủ say, cũng không nhận biết được hắn đã đến! Hắn xoay người ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng cởi giày thêu hình long thần nhiều màu, rồi nghiêng người nằm xuống giường ôm lấy thắt lưng của người trên giường. Ngay sau đó, rèm cửa sổ cũng chậm rãi thả xuống!
Thiên hạ trong lúc mơ ngủ bỗng nhiên cảm thấy trên lưng bị ôm chặt, sau đó còn có một tường thịt dựa vào trên lưng nàng, Tiết Nhu không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết người phía sau là ai! Cho nên, tuy rằng có chút mơ ngủ, nhưng khóe miệng của nàng cũng thoáng cong lên ý cười. Sau một lúc lâu hai người đều không nói gì, nhưng cả hai đều biết bọn họ đang kề sát nhau, hắn ngửi mùi hoa thơm ngát từ nàng, nàng hưởng thụ nhiệt độ ấm áp của thân thể hắn, cả vành tai tóc mai đều chạm vào nhau ...
"Giờ nào rồi?" Tiết Nhu vẫn nhắm mắt lại như cũ, giọng nói mang theo một tia lười nhác.
"Đoán chừng là giờ mẹo!" Người phía sau trả lời.
Nghe nói như thế, Tiết Nhu lập tức mở hai mắt, cảm giác say đêm qua bỗng chốc liền biến mất! Đúng rồi, hôm nay là mồng một tháng giêng, đêm giao thừa, nàng uống rượu chung với muội muội kết quả là uống say, may mắn là Sắc Vi kịp thời đi qua dìu nàng trở về, nàng nhớ lại tất cả những chuyện đó.
Một bàn tay mềm mại trắng nõn cầm lấy bàn tay to đang ôm lấy thắt lưng nàng, ôn nhu nói: "Giờ thìn hoàng thượng sẽ dẫn đầu dòng họ hoàng thất và bách quan (các quan) đi đến thái miếu bái lạy tế tổ, làm sao ngươi không ngủ ở Thừa Càn điện một lát, lại chạy đến nơi đây chịu khổ?"
Lời Tiết Nhu mang theo một chút oán trách, nhưng trong giọng nói lại mang thêm càng nhiều lo âu và đau lòng, nàng thường xuyên khuyên hắn nghỉ ngơi, bởi vì nàng biết hắn thật sự là nhật lí vạn ky (ngày đi vạn dặm, chỉ người vô cùng bận rộn). Vì thế, Khang Đức đế nhoẻn miệng cười, một bên vừa tham luyến mùi thơm nơi tóc nàng một bên vừa nói: "Vừa rồi lúc trẫm gác đêm cho hoàng thái hậu mà không cẩn thận ngủ thiếp đi, cho nên hiện tại trẫm không mệt, chỉ là rất nhớ ngươi, cho nên liền đi qua tìm ngươi!"
"Ngủ? Làm sao có thể gác đêm mà ngủ thiếp đi được? Có phải là quá mệt rồi hay không? Đúng rồi, ngươi gác đêm cho hoàng thái hậu mà ngủ thiếp đi, vậy hoàng thái hậu có trách cứ ngươi hay không?" Nghe được Khang Đức đế nói, Tiết Nhu nhanh xoay người đến, hai người cùng gối lên một gối đầu, mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Nhìn dáng vẻ nàng khẩn trương, Khang Đức đế vươn tay nắm lấy cái cằm tinh xảo của Tiết Nhu, cười nói: "Không có, bởi vì đêm qua trẫm đã đồng ý với hoàng thái hậu sẽ phong hai tôn tử của hữu thừa tướng lên hầu tước.
Một khi hoàng thái hậu cao hứng, thì đương nhiên sẽ không trách cứ, còn phân phó cho thái giám để trẫm ngủ thêm nhiều một chút, không để bất cứ kẻ nào quấy rầy!"
Nghe nói như thế, nhìn nhìn lại khuôn mặt Khang Đức đế mỉm cười, Tiết Nhu không khỏi cau mày hỏi: "Không phải hoàng thượng phản cảm việc tứ phong gia nhân (người nhà) của quan lại sao? Hơn nữa hoàng thái hậu và Tạ quý phi cũng đã nói chuyện này vài lần, hoàng thượng luôn đều không đồng ý, bởi vì chuyện này mà không duyệt cho hữu thừa tướng, vậy tại sao lần này hoàng thượng bỗng nhiên lại đồng ý?"
"Hừ!" Nghe xong Tiết Nhu nói, Khang Đức đế hừ lạnh một tiếng, mới nói: "Lần này trẫm cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu trẫm không đồng ý lần nữa thì chẳng những hoàng thái hậu và quý phi sẽ tranh cãi ầm ĩ, mà hữu thừa tướng cũng sẽ chẳng kiêng nể gì mà đối nghịch với trẫm. Từ khi trẫm bắt đầu kế vị tiên đế, nhiều năm như vậy thế lực Tạ gia quá lớn, phần lớn trong triều đình các văn thần võ tướng đều nghe theo Tạ gia, còn hoàng đế như trẫm này cũng chỉ là vật trang trí!"
"Nghe nói hai tôn tử của hữu thừa tướng chẳng qua chỉ mới mấy tuổi thôi, nhỏ như vậy mà phong hầu tước, thì người tài chân chính ai sẽ tâm phục khẩu phục chứ? Như vậy chẳng phải là khiến cho quan triều đình biết chỉ cần nịnh hót Tạ gia là có thể vinh hoa phú quý?" Tiết Nhu chau mày lại.
"Hừ, lần này phong xong chức hầu tước rồi xem lần sau bọn họ còn muốn cái gì nữa? Trẫm chính là muốn khiến cho bọn họ muốn đến không thể muốn!" Khang Đức đế nói một câu không suy nghĩ.
"Hoàng..." Tiết Nhu vừa định hỏi rõ ràng, không nghĩ Khang Đức đế xoay người đè xuống, sau đó hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, khí nóng mãnh liệt của nam tử hoàn toàn bao phủ lấy nàng!
"Đừng nói đến chuyện làm người ta phiền não nữa, đã nhiều ngày, trẫm rất nhớ ngươi!" Môi Khang Đức đế hôn lên gò má mềm mại của nàng, nàng có thể cảm giác được môi của hắn thật sự là quá nóng, rất nóng!
Tuy rằng lời hắn nói khiến lòng nàng rất vui vẻ, nhưng Tiết Nhu lại cố ý nói: "Hoàng thượng nhớ ta? Ta còn nghĩ rằng hoàng thượng đã quên ta rồi? Cũng đã nhiều ngày hoàng thượng trái ôm phải ấp, Tạ quý phi, Vương Tài Tử, Thẩm Chiêu Dung đều nhiệt tình như lửa hầu hạ hoàng thượng mà?"
Nghe nói như thế, Khang Đức đế chẳng những không tức giận, trái lại còn cúi đầu cười tà mị, giọng điệu khàn khàn nói: "Vậy ngươi cũng có thể nhiệt tình như lửa hầu hạ trẫm sao?"
Lời Khang Đức đế nói khiến cho Tiết Nhu đỏ mặt, lập tức nàng thở một hơi dài, thoáng buồn bực nói: "Ta chỉ biết là hoàng thượng không thích ta lạnh nhạt như băng, nếu hoàng thượng thích người nhiệt tình như lửa, vậy thì đi tìm các nàng là được rồi!" Nói xong, miệng nàng đã vểnh lên!
Dáng vẻ tức giận của Tiết Nhu khiến cho Khang Đức đế càng nhìn càng yêu, cánh tay nhanh ôm lấy thân người chỉ mặc một áo nhỏ của nàng, lúc trước nàng còn từ chối hai ba lần, nhưng trái lại cánh tay hắn càng lúc càng nhanh, dường như ngay cả ở bên lỗ tai nàng đều có độ ấm."Đáng tiếc trẫm không thích nhiệt tình như lửa, trẫm chỉ thích ngươi lạnh nhạt như băng thôi!"
"Chán ghét! Thực không đứng đắn..." Câu hắn nói làm cho Tiết Nhu vừa tức vừa vui, nàng mới nói một câu, Khang Đức đế liền che lại miệng nàng, khiến cho lời nàng đến môi đều phải nuốt về trong bụng.
"Ngươi không vui sao?" Hai tay Khang Đức đế bắt đầu không an phận di chuyển lung tung trên thân thể của nàng.
Biết hắn bắt đầu hưng trí, Tiết Nhu nhanh vươn hai tay đẩy ngực hắn, cự tuyệt nói: "Không! Không cần..."
"Làm sao?" Thấy nàng liều mạng cự tuyệt, Khang Đức đế hỏi.
"Chỉ còn hơn nửa canh giờ ngươi phải đứng dậy đi thái miếu bái lạy, nhanh nghỉ ngơi một chút đi, bằng không một ngày này ngươi đủ mệt!" Tay Tiết Nhu đẩy hắn, để hắn thành thành thật thật nằm trên gối đầu.
Nhìn thiên hạ trước mắt vừa ở một bên lải nhải vừa ở một bên ngăn lại tay hắn tùy ý làm bậy, Khang Đức đế cười nói: "Nữ nhân khác đều hận không thể khiến ta hàng đêm sủng hạnh mới tốt, còn ngươi thế nhưng lại luôn không cho ta tùy tiện chạm vào!" Khi nói chuyện, tay hắn vén một lọn tóc dính bên cằm nàng.
"Thế nào? Không thích? Không thích thì ngươi có thể..." Nghe Khang Đức đế nói, Tiết Nhu vừa nói một nửa, hai tay Khang Đức đế nhanh ôm lấy nàng, kéo Tiết Nhu vào trong ngực, hơn nữa ôm rất nhanh, không cho nàng có cơ hội giãy dụa!
"Ngươi làm cái gì vậy?" Tiết Nhu nhíu mày nhìn người trước mắt.
Khang Đức đế chỉ cười nói: "Trẫm không làm gì hết, chỉ ôm ngươi ngủ như vậy thôi, có được không?"
Nghe nói như thế, Tiết Nhu mỉm cười, gật đầu. Sau đó nói: "Nhắm mắt lại!"
Quả nhiên, Khang Đức đế không nói nữa, nghe lời nhắm hai mắt lại. Có lẽ là do quá mệt? Tròng mắt khi nhắm lại, thế nhưng trong phút chốc liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, bỗng chốc hắn đã đi vào mộng đẹp! Nhìn nam nhân trước mắt giờ phút này chỉ thuộc về mình, Tiết Nhu vô cùng thỏa mãn, đôi mắt đánh giá tỉ mỉ người trước mắt, ngón tay vươn ra muốn chạm vào lông mày đen đậm của hắn, nhưng lại dừng giữa không trung, nàng sợ sẽ đánh thức hắn, hai ngày qua hắn thật sự là quá mệt, cho nên chỉ có thể ở trong lòng hắn mà ngơ ngác nhìn hắn...
...
Một ngày này, Vô Ưu thật sự ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, bởi vì ngày hôm nay là ngày trưởng công chúa Bích Hồ phải lên triều, Trọng Hoa có uy tín danh dự nhất trong cung đương nhiên là phải đi theo trưởng công chúa, còn các cung nữ thái giám còn lại thì vội vàng quét dọn, đương nhiên là không có người để ý tới nàng, cho nên nàng cũng vui vẻ thanh nhàn, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh là được, dù sao lúc ở nhà không vội chuyện này thì cũng chính là vội chuyện kia, thật sự là chưa từng được nhàn nhã như vậy!
Đứng lên rửa mặt chải đầu xong, ăn sớm một chút, đương nhiên chữ sớm một chút này có thể nói là quá muộn, trên cơ bản đã giờ cơm trưa. Sau khi ăn xong cơm trưa, Vô Ưu không có chuyện gì làm, nhưng cũng không thể ăn no rồi nằm được, nếu làm như vậy thì thịt sẽ càng nhiều, cho nên nàng ngồi ở trong phòng luyện vài động tác yoga, không nghĩ vừa làm vài động tác, thì chợt nghe từ bên ngoài truyền đến một tràn tiếng ồn ào!
Nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, Vô Ưu nghi hoặc chậm rãi bước đến trước cửa sổ, đẩy ra một khe hở nhỏ, vừa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy thái giám cung nữ lộn xộn, vài người đi ra đi vào chính điện, hơn nữa trong tay còn cầm thứ này vật nọ. Xem thấy hình ảnh như thế, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, nghĩ rằng: Chẳng lẽ là trưởng công chúa Bích Hồ muốn sinh?
Thùng thùng... Thùng thùng...
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị tiếng đập dồn dập! Tiếp đó một giọng nữ truyền đến."Tiết cô nương! Tiết cô nương!"
"Mời vào!" Tuy rằng gọi một tiếng mời vào, nhưng Vô Ưu đã đi lên vươn tay mở cửa, tiếng đập cửa đó khiến cho nàng biết rằng khẳng định là có chuyện gấp!
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy người đứng ở bên ngoài chính là tiểu cung nữ ngày đó đón tiếp nàng tiến cung, chỉ thấy nàng vội vã nói: "Tiết cô nương, trưởng công chúa có khả năng sắp sinh!"
"Sắp sinh? Nhanh như vậy sao?" Thì ra thật sự là sắp sinh, trách không được các thái giám cung nữ đều kích động đi ra đi vào như vậy.
"Hồng Loan tỷ tỷ mời ngài nhanh đi đến đó!" Tiểu cung nữ sốt ruột nói.
"Ta lập tức đi sang!" Nghe nói như thế, Vô Ưu xoay người cầm lấy hòm thuốc ở trên bàn bát tiên rồi vội vã đi ra khỏi cửa phòng, bước thẳng đến chính điện!
Đi vào chính điện, theo cung nữ dẫn đường, lướt qua một lớp bình phong, lại xuyên qua một lớp rèm châu, liền đi tới tẩm cung của trưởng công chúa Bích Hồ, chỉ thấy bên ngoài lớp rèm cửa màu vàng nhạt có vài vị nam tử mặc quan phục màu đỏ đang đứng, Vô Ưu đoán chừng đây hẳn là nhóm thái y trong cung? Bên trong rèm cửa bất chợt truyền ra một tiếng rên rỉ thống khổ của nữ nhân, đây là tiếng của trưởng công chúa Bích Hồ. Bởi vì nhóm thái y đều là nam tử, cho nên không tiện đi vào, đành chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Lúc này, ở trong năm sáu vị thái y, Vô Ưu nhìn thấy một người hơi quen mắt, khoảng chừng hơn năm mươi, râu hoa râm, à, nhớ tới, người này không phải là Hồ thái y sao? Ngày đó lúc nàng giải phẫu ruột thừa cho Tần lão phu nhân hắn cũng có mặt ở đó, còn vừa tán thưởng y thuật của nàng, lại luôn truy hỏi sư môn nàng không ngừng!
Vừa định đi lên nói chào một tiếng, nhưng giờ phút này khi cúi đầu nhìn một thân nữ trang trên người, đoán chừng là Hồ thái y không nhận ra nàng, dù sao ngày đó ở Tần phủ nàng nữ phẫn nam trang, hơn nữa liếc mắt nhìn Chu thái y một cái, giờ phút này ánh mắt của hắn đều đặt trên rèm cửa, có thể nhìn ra hắn có chút khẩn trương, dù sao hắn là đại phu cũng là một nam tử, cho nên không thể trực tiếp đi vào nhìn xem tình trạng của bệnh nhân. Vì vậy, ngay sau đó, Vô Ưu đi thẳng vào trong phòng. Xem ra đôi khi nữ nhân làm nghề y vẫn thuận tiện hơn so với nam nhân, ví dụ như lúc nữ nhân sinh đẻ.
Đi qua rèm, qua một cổng tò vò trồng hoa cúc hoa lê nguyệt, thì nhìn thấy trưởng công chúa Bích Hồ tóc tai bù xù sau gáy đều là mồ hôi đang nằm ở trên giường lớn đầy hoa cúc hoa lê nguyệt, giờ phút này nàng đau khổ nắm lấy một tay của Hồng Loan, rên rỉ kêu đau, hoàn toàn không còn là nữ nhân cao quý thanh nhã ngày đó đã triệu kiến nàng. Đây là nữ nhân muốn sinh đứa nhỏ của mình, dù cho cao quý hay bình thường, thì đều phải trải qua cơn đau giống nhau, và cũng vì chức vị mẫu thân không thể chia cao thấp quý tiện (cao quý, thấp hèn)!
"Dùng sức nữa, trưởng công chúa, dùng sức, không dùng hết sức là đứa nhỏ không ra được, xin trưởng công chúa dùng sức thêm!" Hai bà đỡ ở trước giường trưởng công chúa không ngừng kêu.
Nhìn thấy tình hình này, Vô Ưu không khỏi nhíu mày, dù sao trưởng công chúa có thân phận tôn quý, mấy bà đỡ này không ngừng kêu, cầu xin trưởng công chúa dùng hết sức, so với ở hiện đại, lời bác sĩ nói đều phải làm theo, chứ đừng nói đến các sản phụ!
"A... Đau... A... Không... Không cần! Đau quá! Ta không muốn sinh ... Ta không muốn sinh " Đoán chừng rất đau đớn, cũng có thể do từ nhỏ trưởng công chúa Bích Hồ đã sống an nhàn sung sướng, xứng danh với tiểu thư cành vàng lá ngọc, cho nên nàng không chịu nổi đau đớn như thế, vì vậy sau khi nỗ lực nửa ngày nàng liền tuyên bố thất bại, trực tiếp khóc ầm ĩ lên.
Giờ phút này, hai bà đỡ sợ tới mức vội quỳ gối thẳng trên đất, toàn thân run run cầu xin: "Trưởng công chúa, ngài không thể như vậy được! Đứa nhỏ nhanh đã đi ra ngoài rồi, nếu ngài cứ như vậy thì đứa nhỏ sẽ không hít thở được! Trưởng công chúa..."
Hồng Loan ở một bên cũng cầm lấy tay trưởng công chúa vội khuyên nhủ: "Đúng vậy, trưởng công chúa, ngài chỉ cần dùng thêm một chút sức mà thôi!"
Nhưng, đoán chừng là trưởng công chúa Bích Hồ đã dùng hết sức lực rồi?
Nàng nằm xụi lơ ở trong lòng một cung nữ, khép hờ hai mắt, không có một chút phản ứng nào với những lời cầu xin! Thấy thế, mọi người ở trong phòng đều nhìn nhau, không biết nên làm cách nào mới tốt?
"Vậy phải làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao đây?" Hai bà đỡ vội đến mức quỳ trên mặt đất không biết làm sao.
Nhìn thấy tình hình này, Vô Ưu chau mày, lấy hòm thuốc từ trên lưng xuống, để ở một bên, rồi lập tức bước đến trước giường, quỳ trên mặt đất rồi bắt đầu bắt mạch cho trưởng công chúa Bích Hồ!
"Ai, ngươi là ai? Ngươi đang làm cái gì vậy?" Một bà đỡ trong đó nhìn thấy Vô Ưu cứ xông vào như vậy không khỏi cả kinh hô to.
Lúc này, Hồng Loan mới nói."Nàng là nữ y đến chăm lo cho chuyện sinh đẻ của trưởng công chúa Tiết cô nương!"
"À." Nghe nói như thế, hai bà đỡ kia mới không nói nữa.
Sau một khắc bắt mạch, lại nhìn tình trạng sắc mặt và sinh đẻ của trưởng công chúa Bích Hồ, trong nháy mắt Vô Ưu nhíu mày, sắc mặt cũng ngưng trọng lại. Nói: "Trưởng công chúa có dấu hiệu băng huyết, mau phân phó thái y đi hầm thuốc cầm máu! Phải nhanh lên!"
Nhưng, một bà đỡ không lấy lời Vô Ưu nhanh đi phân phó. Mà chỉ cười lạnh nói: "Ta nói vị cô nương này, chúng ta làm bà mụ ở trong cung cũng đã hơn vài thập niên, rất nhiều hoàng tử công chúa trong cung đều do hai tỷ muội chúng ta đỡ đẻ. Hiện tại trưởng công chúa đang tốt như thế, làm sao có thể băng huyết được? Ngươi đừng có nói chuyện giật gân, đoán chừng là ngươi muốn tranh công lĩnh thưởng chứ gì?"
"Muốn tranh công lĩnh thưởng cũng không cần phải như thế, ngươi sao không nhìn xem đây là nơi nào? Nếu miệng ngươi nói bậy thì sẽ bị mất đầu hơn nữa cả nhà ngươi cũng sẽ bị giết tịch thu tài sản đó!" Một bà đỡ khác cũng kẻ xướng người hoạ theo bà đỡ kia.
Vô Ưu không thèm để ý lời châm chọc khiêu khích của các nàng ở trong lòng, bởi vì hiện tại cần phải ưu tiên bệnh nhân, không phải là lúc tranh cãi. Cho nên, nàng quay đầu nói với Hồng Loan đang ngồi đối diện trên giường nắm tay trưởng công chúa Bích Hồ: "Hồng Loan cô nương, hiện tại tình thế nguy kịch, giờ phút này trưởng công chúa đã hôn mê, nếu để nghiêm trọng thì mẫu tử cũng khó giữ, mời ngươi nhanh nói với thái y ở bên ngoài đi chuẩn bị chén thuốc cầm máu, cần chuẩn bị thêm vài loại khác, đôi khi bệnh nhân sẽ có tình trạng kháng thuốc!"
Nghe nói như thế, Hồng Loan đương nhiên không dám chậm trễ, nàng nhìn qua hai bà đỡ, lại nhìn sang Vô Ưu, nhưng vẫn quyết định nghe theo lời Vô Ưu nói, dù sao lỡ có vạn nhất xảy ra, thì ai cũng không thể tha. Cho nên nàng nhanh phân phó với tiểu cung nữ ở một bên: "Nghe lời Tiết cô nương nói chưa? Nhanh bảo thái y ở bên ngoài đi chuẩn bị thêm các loại thuốc cầm máu!"
"Dạ." Tiểu cung nữ nhanh lên tiếng trả lời rồi đi.
Hồng Loan nhìn thấy quả thật trưởng công chúa không nói gì nửa ngày, nàng không khỏi vội hỏi Vô Ưu: "Tiết cô nương, trưởng công chúa quả thật là không còn ý thức, bây giờ cần phải làm sao đây?" Khi nói chuyện, Hồng Loan đã vội đến mức muốn chảy nước mắt.
"Ta sẽ dùng ngân châm làm nàng tỉnh lại!" Dứt lời, Vô Ưu xoay người đi đến trước hòm thuốc, mở nắp hòm thuốc rồi từ bên trong lấy ra một cái hòm nhỏ sơn đen mạ vàng, đi đến bên giường, sau đó nàng mở ra hòm nhỏ, chỉ thấy bên trong để rất nhiều ngân châm ánh vàng rực rỡ, tỏa ra hơi lạnh, khiến cho mọi người ở trong tình trạng nguy cấp này thật sự đều cảm nhận được một ít hơi lạnh!
Giờ phút này, nhìn thấy trưởng công chúa Bích Hồ bất tỉnh nhân sự, gọi nàng vài tiếng cũng không thấy nàng trả lời, hai bà đỡ cũng có chút hoảng! Sau đó, ở trong tầm mắt mọi người, Vô Ưu cầm lấy một ngân châm châm về phía huyệt tỉnh của trưởng công chúa. Chỉ thấy nàng cầm ngân châm xoay xoay quanh huyệt đạo mấy vòng, thì trưởng công chúa Bích Hồ nhẹ nhàng hừ lên một tiếng."Ừ..."
"Trưởng công chúa tỉnh rồi!" Hồng Loan kinh hỉ (kinh hãi vui mừng) nói.
Sau đó, trưởng công chúa Bích Hồ chậm rãi mở ra hai mắt, nhìn thấy tất cả trước mắt, không khỏi lên tiếng hỏi: "Đứa nhỏ có được sinh ra chưa?"
"Còn..."Hai bà đỡ vừa định trả lời.
Vô Ưu liền cắt ngang: "Trưởng công chúa, đứa nhỏ lập tức sẽ được sinh ra, bây giờ vẫn cần ngươi dùng thêm một chút sức nữa!"
"Ta... Ta thật sự không còn sức nữa!" Giọng nói của trưởng công chúa Bích Hồ suy yếu.
"Mau lấy chén thuốc đến đây! Cho trưởng công chúa uống vào." Vô Ưu phân phó nói.
Hai tiểu cung nữ ở một bên nhanh bưng chén thuốc tới, đang lúc để trưởng công chúa uống, nhưng trưởng công chúa lại không chịu uống, đoán chừng là bị cơn đau vừa rồi dọa sợ chăng? Thấy thế, Vô Ưu không kịp nghĩ nhiều, lấy chén thuốc từ trong tay một cung nữ rồi vươn tay ôm lấy cổ của trưởng công chúa, dùng sức ép nàng nuốt xuống!
"Khụ khụ... Khụ khụ..." Đoán chừng trưởng công chúa cũng không biết Vô Ưu sẽ dám lớn mật như thế? Nàng bị sặc ho khan mấy tiếng, nhưng chén thuốc cũng đã uống xong hơn phân nửa. Mà bà đỡ ở bên cạnh, Hồng Loan cùng với các cung nữ khác đều nhìn đến choáng váng, dù sao hành động này chính là đại bất kính!
"Ngươi... Ngươi thật to gan, dám vô lễ với bản cung!" Hành động của Vô Ưu đã làm gương mặt trưởng công chúa bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.