Chương 114: 77.1: Thủ hộ cả đời (1)
Link Khê
04/02/2017
Sau đó, Hồ thái y
vuốt vuốt bộ râu nói: "Tuy nói y thuật cao siêu là gốc rể của đại phu,
nhưng y đức cũng rất quan trọng, sẽ có rất nhiều người có y thuật cao
siêu, nhưng lại thiếu đạo đức, do đó ảnh hưởng đến sự tiến triển tài
năng của họ. Nhưng lão phu phát hiện ngươi mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng
lại có thể không tranh công, không đoạt lợi, có thể đấu tranh quyền lợi
vì người khác điều này cũng rất là đáng quý!"
Vừa nghe Hồ thái y nói, mặt Vô Ưu tự nhiên đỏ lên, nghĩ thầm: nàng đâu có cao thượng như vậy chứ? Chẳng qua là tuân thủ điều cơ bản nhất của y đức thôi! Sau đó, Vô Ưu liền cười nói: "Phương pháp truyền máu cho trưởng công chúa là do ta nghĩ ra, cũng coi như là ta làm hại những cung nữ kia hoảng sợ và phải chịu nỗi đau da thịt, cho nên Hoàng thượng nói ban thưởng cho những người quan trọng, tự nhiên không thể thiếu các nàng mới phải, Vô Ưu cũng chỉ nói đôi câu lời nói thật mà thôi!"
"Vô Ưu, không biết phụ thân ngươi là vị nào? Quý phủ ở đâu? Về sau nếu là lão phu có bệnh nhân nguy kịch cũng biết ngươi ở đâu mà tìm!" Hồ thái y cười nói.
"Gia phụ Tiết Kim Văn, là Lại bộ chủ quản, nhà ở phố Đông Thành, có cơ hội Vô Ưu nên đi bái phỏng bá phụ mới phải!" Vô Ưu cười nói.
"Vô cùng hoan nghênh!" Nghe được Vô Ưu nói như vậy, Hồ thái y vui mừng vuốt vuốt râu nói. . . . . .
Ngày hôm đó, Vô Ưu và Hồ thái y trò chuyện với nhau thật vui vẻ, hai người hàn huyên từ nghề thuốc tới việc đời, lại từ việc đời hàn huyên tới cung đình, tóm lại, hàn huyên tới cuối cùng hai người quả thật thành bạn tri kỷ luôn rồi! Ở thế giới này Vô Ưu cảm thấy thật hạnh phúc vì có một người bằng hữu có thể vừa nói chuyện vừa so tài về phương diện y thuật, mặc dù người bạn này có hơi lớn tuổi một chút!
Sau hôm đó, thân thể trưởng công chúa Bích Hồ khôi phục rất nhanh, cho nên liền không cần thái y gác đêm nữa rồi, qua mấy ngày, sau khi thân thể trưởng công chúa Bích Hồ khôi phục không tệ, Vô Ưu đã từng lặng lẽ hỏi Hồng Loan, nàng đã có thể trở về nhà chưa. Nhưng Hồng Loan nói cho nàng biết, trưởng công chúa còn muốn để cho nàng chăm sóc người thêm mấy ngày, dù sao trưởng công chúa và tiểu công tử Hoàn Hư còn yếu, nói là chờ trưởng công chúa khôi phục nguyên khí sẽ bẩm báo với Hoàng thượng để cho Vô Ưu về nhà. Nghe được Hồng Loan nói như vậy, Vô Ưu cũng đành phải lưu lại, mỗi ngày tỉ mỉ bắt mạch cho trưởng công chúa.
Thoáng một cái đã qua tết Nguyên Tiêu, trong cung tết Nguyên Tiêu rất náo nhiệt cũng rất long trọng, có thật nhiều hoa đăng, cũng có đoán đố đèn, điều này làm cho Vô Ưu nhớ lại chuyện năm ngoái lúc ở Tần phủ. Bởi vì trưởng công chúa Bích Hồ còn chưa có ra tháng, cho nên Vô Ưu chỉ có thể đứng ở cửa lớn của Trọng Hoa cung nhìn ra phía ngoài mà thôi, cũng không có cơ hội đi ngắm hoa đăng, chỉ nhìn xa xa thấy rất nhiều người ăn mặc trang điểm lộng lẫy giống như Tần phi cùng cung nữ và thái giám vây quanh đi xem hoa đăng , không khỏi có chút bùi ngùi, làm Hoàng thượng thực là không tề, có thể đồng thời có nhiều lão bà như vậy, hơn nữa người nào người nấy đều đẹp phi phàm! Dĩ nhiên, những Tần phi này cũng có chút bi thảm, nhiều nữ nhân như vậy giành một người nam nhân, có khi nhiều năm cũng không được cùng hoàng thượng ở một đêm chứ? Ôi, suy nghĩ một chút nữ nhân cổ đại cũng có chút thê thảm, dù là gả cho một người nam nhân cũng không thể không cho phép người ta cưới tam thê tứ thiếp, giống như phụ thân nàng Tiết Kim Văn, chẳng qua chỉ là một quan thất phẩm tép riu mà còn không quên nạp thiếp, để cho mẫu thân nàng là Chu thị nhiều năm như vậy cũng chỉ một mình phòng không chiếc bóng đấy! Còn có những nữ nhân này cả đời cũng không thể xuất cung được mấy lần, càng không thể cùng người thân của mình tùy ý gặp mặt, may nhờ nàng không có xuyên qua thành nữ nhân trong cung, bằng không nhất định nàng sẽ bị ngạt thở!
Qua tết Nguyên Tiêu, ngày hôm đó sau buổi trưa, bên trong tẩm cung của trưởng công chúa Bích Hồ, mặc dù bên ngoài còn là trời đông giá rét, nhưng mà bên trong tẩm cung lại ấm áp lạ thường, trưởng công chúa Bích Hồ tựa vào gối mềm, mái tóc đen dày xõa ra, trên trán quấn một miếng vải màu xanh lá cây nạm ngọc, mặc dù sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần đã rất khá, nói chuyện cũng có hơi sức, hơn nữa còn mập một chút, nhưng dù sao cũng còn là một sản phụ, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt!
Sau khi Vô Ưu chẩn mạch cho trưởng công chúa, liền đứng ở bên giường cung kính nói: "Mạch của Trưởng công chúa đã rất ổn định, về sau chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, ra khỏi tháng thì thân thể có thể từ từ khôi phục như trước rồi!"
Nghe nói như thế, trưởng công chúa Bích Hồ giật giật khóe miệng, mỉm cười nói: "Thật may là Bổn cung gặp được Tiết cô nương ngươi, bằng không lần này Bổn cung sẽ phải đi đời nhà ma rồi!"
"Trưởng công chúa là người hiền lành nên có trời phù hộ, tất cả đều là nhờ trời cao phù hộ ạ!" Vô Ưu vội vàng nói.
"Ngươi lại khiêm tốn rồi, Bổn cung nghe Hồng Loan nói y thuật của ngươi ngay cả Thái Y Viện xuất sắc Hồ thái y cũng bội phục sát đất, hơn nữa ngươi tuổi còn trẻ vậy là quá hiếm! Vừa bắt đầu hoàng huynh muốn ngươi tới chăm sóc Bổn cung, Bổn cung còn không chấp nhận đấy." Bích Hồ trưởng công chúa cười khen ngợi.
"Hồ thái y ở Thái y viện đức cao vọng trọng, lại chịu dìu dắt hậu bối, là Vô Ưu bội phục Hồ thái y là bậc tiền bối mới phải!" Vô Ưu mỉm cười nói.
Nghe lời Vô Ưu nói, trưởng công chúa Bích Hồ gật đầu, sau đó quan sát Vô Ưu một cái hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hồi bẩm trưởng công chúa, Vô Ưu năm nay mười tám tuổi!" Vô Ưu trả lời.
"Chưa có hứa hôn chứ?". Trưởng công chúa lại hỏi.
Nghe được câu hỏi trưởng công chúa, Vô Ưu cúi đầu, nói: "Dạ vẫn chưa ạ!"
"Vậy ngươi có ngưỡng mộ người nào ở trong lòng không?" Bích Hồ trưởng công chúa tiếp tục hỏi.
Vô Ưu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn trưởng công chúa Bích Hồ, nghĩ thầm: Sao trưởng công chúa lại đột nhiên hỏi mình cái này? Chỉ là không suy nghĩ nhiều, nàng liền lắc đầu. Nhớ lại trước đó vài ngày tỷ tỷ cũng là đuổi theo mình hỏi cái vấn đề này.
Thấy Vô Ưu lắc đầu, trưởng công chúa Bích Hồ cười nói: "Cũng không cần ngượng ngùng, Bổn cung cũng từng ở cái tuổi này giống như ngươi, lại nói thật ra thì Bổn cung cũng chỉ lớn hơn ngươi ba tuổi mà thôi, năm trước Bổn cung và phò mã Thôi Huân thành thân, không sợ ngươi chê cười, Bổn cung để ý chàng là vì chàng là Trạng nguyên có tên trên bảng vàng cách đây ba năm, rất nhiều danh môn thục nữ đều rất ngưỡng mộ chàng, Bổn cung chính là sợ bị người khác nhanh chân đến trước cho nên liền quấn hoàng huynh chỉ hôn Bổn cung cho chàng. Suy nghĩ một chút thật đúng là cảm thấy buồn cười, hôn sự của ta và Thôi Huân định xuống lại có thể làm cho không ít danh môn khuê tú trong kinh thành vô cùng đau lòng nha!"
Nghe xong trưởng công chúa nói, Vô Ưu bỗng nhiên hỏi: "Công chúa, có phải phò mã trước đây từng nổi tiếng là Kinh Thành đệ nhất mỹ nam?". Mấy năm trước, nàng giống như cũng nghe người trên phố bàn tán với nhau có một vị Trạng Nguyên dáng dấp mặt mày như ngọc, hình như chính là họ Thôi, chỉ là tên cụ thể là gì nàng đã quên mất rồi, nghe nói được xưng là Kinh Thành đệ nhất mỹ nam, nghe nói là được chiêu làm phò mã, thì ra vị Kinh Thành đệ nhất mỹ nam lại chính là phu quân quá cố của vị này, trưởng công chúa Bích Hồ!
"Không tệ!". Trưởng công chúa Bích Hồ gật đầu một cái, trong tươi cười lộ ra sự hài lòng.
"Thì ra là như vậy!" Vô Ưu nói.
Sau đó, nụ cười trên mặt trưởng công chúa Bích Hồ dần tản đi, giữa hai hàng lông mày cũng nhẹ nhàng nhíu lại, trong đôi mắt ẩn chứa một niềm đau thương khôn nguôi! Vô Ưu cũng hiểu, công chúa lại nhớ về phò mã Thôi Huân đã qua đời của nàng ấy rồi. Trưởng công chúa Bích Hồ còn trẻ tuổi như vậy, lại xinh đẹp như vậy, còn mới vừa sinh con xong, mặc dù thân phận cao quý, nhưng là cũng khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy tiếc hận!
Sau đó, trưởng công chúa trầm lặng nói: "Bây giờ Bổn cung vừa nhắm mắt lại sẽ nhớ tới những ngày tân hôn trước kia cùng Thôi Huân, vừa mới bắt đầu hắn không thèm để ý đến Bổn cung, nhưng ở chung một chỗ lâu ngày, hắn cũng từ từ thích Bổn cung, khoảng thời gian đó là những ngày hạnh phúc nhất đời này của Bổn cung, chỉ đáng tiếc là quá ngắn ngủi!"
Nghe được lời nói mang theo nồng đậm oán hận của trưởng công chúa, Vô Ưu không biết nên khuyên nàng như thế nào? Rất rõ ràng, nàng còn sống dưới cái bóng của trượng phu chưa thoát ra được, nàng vẫn hoài niệm về tình cảm xưa kia với phò mã. Nhưng mà điều này cũng khó trách, tình cảm của nữ nhân vốn sâu hơn nam nhân, huống chi là nữ tử thời cổ đại, hơn nữa nàng còn mới vừa sinh ra đứa trẻ của phò mã đã mồ côi từ trong bụng mẹ. Vô Ưu không khỏi trong lòng thở dài một tiếng!
Sau khi thất thần một khắc, trưởng công chúa Bích Hồ chợt cười nói: "Xem ta này? Sao tự nhiên lại nói với ngươi những chuyện như thế này chứ? Chỉ là ngươi cứu Bổn cung nên bổn cung mới nói cùng ngươi những điều này, Bổn cung vẫn còn nhớ rõ những lời ngươi nói với ta ngày đó lúc ta sinh con!"
Nghe xong lời này, Vô Ưu lập tức quỳ xuống đất, nói: "Hôm đó tình thế nguy cấp, Vô Ưu nhất thời kinh hoảng, nói điều không nên nói, kính xin trưởng công chúa thứ tội!"
Thấy Vô Ưu bị sợ hãi quỳ dưới đất, trưởng công chúa Bích Hồ nhìn Vô Ưu đang quỳ dưới đất nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ý của Bổn cung cũng không trách tội của ngươi! Ngược lại, Bổn cung còn phải cảm tạ ngươi, bởi vì nhờ mấy câu nói kia của ngươi làm Bổn cung kiên trì nổi mới sinh đứa bé ra được. Nếu như đứa bé của Bổn cung có chuyện, Bổn cung thật là không biết về sau phải giao phó như thế nào với phò mã?"
Ngẩng đầu nhìn đôi mắt mang theo ưu thương của trưởng công chúa Bích Hồ, Vô Ưu chỉ đành phải khuyên nhủ: "Trưởng công chúa, người đã qua đời, xin không cần quá ưu thương! Nếu phò mã thấy người như thế cũng sẽ lo lắng. Huống chi bây giờ bên cạnh người còn có tiểu công tử, có lẽ người nên chuyển sự chú ý đến trên người của tiểu công tử, như vậy người có thể vui vẻ một chút!"
Nghe lời Vô ưu nói, trưởng công chúa Bích Hồ nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười nói: "Đạo lý này Bổn cung dĩ nhiên là hiểu được, nhưng mà làm được như vậy thật quá khó khăn! Bây giờ ngươi còn chưa có người thương, nếu như một ngày nào đó ngươi có người ngươi yêu thật lòng, ngươi mới hiểu rõ cảm nhận của Bổn cung. Không phải ngươi nói để xuống là có thể buông xuống, lòng của ngươi sẽ luôn luôn nhớ thương hắn. Nếu như hắn rời cái thế giới này đi, ngươi cũng sẽ không thể sống tiếp một mình ở trên thế giới này!"
Lời của trưởng công chúa Bích Hồ nói làm cho Vô Ưu không khỏi cả kinh! Thấy Vô Ưu giật mình, trưởng công chúa Bích Hồ cười nói: "Yên tâm! Đây vốn là ý nghĩ trước kia mà thôi, kể từ khi Bổn cung biết mình mang trong mình cốt nhục của phò mã thì đã không còn ý nghĩ như vậy nữa, huống hồ bây giờ Bổn cung đã sinh ra hài nhi của hai chúng ta, ta nhất định sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ nuôi dưỡng hài tử của chúng ta lớn lên, nhất định sẽ vì phò mã. . . . . ." Sau khi nói đến đây, trưởng công chúa nói nửa chừng rồi dừng lại, sau đó liền đem những lời chưa nói xong nuốt xuống!
Vô Ưu thấy thế, không khỏi nhíu nhẹ chân mày. Nghĩ thầm: Trưởng công chúa muốn nói vì phò mã làm cái gì? Tại sao nói tới chỗ này lại không nói tiếp? Nhìn lại một chút sắc mặt của trưởng công chúa Bích Hồ, hình như sắc mặt có chút nặng nề, ánh sáng trong đôi mắt cũng không ôn hòa giống mới vừa rồi. Nhất định là bên trong có duyên cớ gì rồi. Chuyện trong cung đình rất là phức tạp, giống như mấy ngày trước đây Hồ thái y trong lúc vô tình nói với mình chuyện trong cung đình, cũng là nhíu mày, thật ra thì ông ấy làm thái y ở trong cung cũng là không dễ làm, người chủ tử này như vậy, người chủ nhân kia như thế, nhưng không thể đắc tội bất kỳ một vị chủ tử nào, nếu như đắc tội với một vị chủ tử nào đó thì thật là mình chết lúc nào cũng không biết. Cho nên trong lời nói Hồ thái y cũng ám hiệu cho Vô Ưu nhanh chóng rời khỏi nơi này, không nên ở cái địa phương này chờ lâu, để tránh rước họa vào thân! Hơn nữa nghe ý tứ của ông, trong Trọng Hoa cung này cũng rất là nhiều thị phi, giống như thật sự trưởng công chúa Bích Hồ và đương kim Thái hậu không vừa mắt nhau, bằng không trưởng công chúa nguy hiểm đến tính mạng hơn nữa lại ở trong hoàng cung, làm Thái hậu trước hết nên đến thăm chứ? Dù là trong lúc công chúa chưa biết sống chết thế nào cũng không đến, nhưng đã sinh đứa bé nhiều ngày như vậy rồi thì Thái hậu cũng nên đến thăm rồiứ? Nhưng Vô Ưu sống ở Trọng Hoa cung nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy Thái hậu tới đây, hơn nữa người của Thái hậu cũng không có tới! Đúng là nước trong cung thật sự rất sâu, nàng vẫn phải tìm cơ hội tốt để toàn thân mà rời khỏi đây!
"Sao ngươi vẫn còn quỳ? Nhanh đứng lên nói chuyện, ngươi là ân nhân cứu mạng của Bổn cung, ở trước mặt Bổn cung không cần giữ lễ tiết như vậy!" Sau đó, trưởng công chúa Bích Hồ liếc mắt nhìn Vô Ưu quỳ dưới đất nói, tiếp đó, liền ngẩng đầu dặn dò Hồng Loan đang đứng hầu hạ ở bên cạnh: "Mau dọn chổ cho Tiết cô nương ngồi!"
"Tạ trưởng công chúa!" Vô Ưu lên tiếng đứng lên. Mà Hồng Loan ở sau lưng đã mang tới cho nàng một cái tú đôn.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Vừa nghe Hồ thái y nói, mặt Vô Ưu tự nhiên đỏ lên, nghĩ thầm: nàng đâu có cao thượng như vậy chứ? Chẳng qua là tuân thủ điều cơ bản nhất của y đức thôi! Sau đó, Vô Ưu liền cười nói: "Phương pháp truyền máu cho trưởng công chúa là do ta nghĩ ra, cũng coi như là ta làm hại những cung nữ kia hoảng sợ và phải chịu nỗi đau da thịt, cho nên Hoàng thượng nói ban thưởng cho những người quan trọng, tự nhiên không thể thiếu các nàng mới phải, Vô Ưu cũng chỉ nói đôi câu lời nói thật mà thôi!"
"Vô Ưu, không biết phụ thân ngươi là vị nào? Quý phủ ở đâu? Về sau nếu là lão phu có bệnh nhân nguy kịch cũng biết ngươi ở đâu mà tìm!" Hồ thái y cười nói.
"Gia phụ Tiết Kim Văn, là Lại bộ chủ quản, nhà ở phố Đông Thành, có cơ hội Vô Ưu nên đi bái phỏng bá phụ mới phải!" Vô Ưu cười nói.
"Vô cùng hoan nghênh!" Nghe được Vô Ưu nói như vậy, Hồ thái y vui mừng vuốt vuốt râu nói. . . . . .
Ngày hôm đó, Vô Ưu và Hồ thái y trò chuyện với nhau thật vui vẻ, hai người hàn huyên từ nghề thuốc tới việc đời, lại từ việc đời hàn huyên tới cung đình, tóm lại, hàn huyên tới cuối cùng hai người quả thật thành bạn tri kỷ luôn rồi! Ở thế giới này Vô Ưu cảm thấy thật hạnh phúc vì có một người bằng hữu có thể vừa nói chuyện vừa so tài về phương diện y thuật, mặc dù người bạn này có hơi lớn tuổi một chút!
Sau hôm đó, thân thể trưởng công chúa Bích Hồ khôi phục rất nhanh, cho nên liền không cần thái y gác đêm nữa rồi, qua mấy ngày, sau khi thân thể trưởng công chúa Bích Hồ khôi phục không tệ, Vô Ưu đã từng lặng lẽ hỏi Hồng Loan, nàng đã có thể trở về nhà chưa. Nhưng Hồng Loan nói cho nàng biết, trưởng công chúa còn muốn để cho nàng chăm sóc người thêm mấy ngày, dù sao trưởng công chúa và tiểu công tử Hoàn Hư còn yếu, nói là chờ trưởng công chúa khôi phục nguyên khí sẽ bẩm báo với Hoàng thượng để cho Vô Ưu về nhà. Nghe được Hồng Loan nói như vậy, Vô Ưu cũng đành phải lưu lại, mỗi ngày tỉ mỉ bắt mạch cho trưởng công chúa.
Thoáng một cái đã qua tết Nguyên Tiêu, trong cung tết Nguyên Tiêu rất náo nhiệt cũng rất long trọng, có thật nhiều hoa đăng, cũng có đoán đố đèn, điều này làm cho Vô Ưu nhớ lại chuyện năm ngoái lúc ở Tần phủ. Bởi vì trưởng công chúa Bích Hồ còn chưa có ra tháng, cho nên Vô Ưu chỉ có thể đứng ở cửa lớn của Trọng Hoa cung nhìn ra phía ngoài mà thôi, cũng không có cơ hội đi ngắm hoa đăng, chỉ nhìn xa xa thấy rất nhiều người ăn mặc trang điểm lộng lẫy giống như Tần phi cùng cung nữ và thái giám vây quanh đi xem hoa đăng , không khỏi có chút bùi ngùi, làm Hoàng thượng thực là không tề, có thể đồng thời có nhiều lão bà như vậy, hơn nữa người nào người nấy đều đẹp phi phàm! Dĩ nhiên, những Tần phi này cũng có chút bi thảm, nhiều nữ nhân như vậy giành một người nam nhân, có khi nhiều năm cũng không được cùng hoàng thượng ở một đêm chứ? Ôi, suy nghĩ một chút nữ nhân cổ đại cũng có chút thê thảm, dù là gả cho một người nam nhân cũng không thể không cho phép người ta cưới tam thê tứ thiếp, giống như phụ thân nàng Tiết Kim Văn, chẳng qua chỉ là một quan thất phẩm tép riu mà còn không quên nạp thiếp, để cho mẫu thân nàng là Chu thị nhiều năm như vậy cũng chỉ một mình phòng không chiếc bóng đấy! Còn có những nữ nhân này cả đời cũng không thể xuất cung được mấy lần, càng không thể cùng người thân của mình tùy ý gặp mặt, may nhờ nàng không có xuyên qua thành nữ nhân trong cung, bằng không nhất định nàng sẽ bị ngạt thở!
Qua tết Nguyên Tiêu, ngày hôm đó sau buổi trưa, bên trong tẩm cung của trưởng công chúa Bích Hồ, mặc dù bên ngoài còn là trời đông giá rét, nhưng mà bên trong tẩm cung lại ấm áp lạ thường, trưởng công chúa Bích Hồ tựa vào gối mềm, mái tóc đen dày xõa ra, trên trán quấn một miếng vải màu xanh lá cây nạm ngọc, mặc dù sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng tinh thần đã rất khá, nói chuyện cũng có hơi sức, hơn nữa còn mập một chút, nhưng dù sao cũng còn là một sản phụ, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt!
Sau khi Vô Ưu chẩn mạch cho trưởng công chúa, liền đứng ở bên giường cung kính nói: "Mạch của Trưởng công chúa đã rất ổn định, về sau chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, ra khỏi tháng thì thân thể có thể từ từ khôi phục như trước rồi!"
Nghe nói như thế, trưởng công chúa Bích Hồ giật giật khóe miệng, mỉm cười nói: "Thật may là Bổn cung gặp được Tiết cô nương ngươi, bằng không lần này Bổn cung sẽ phải đi đời nhà ma rồi!"
"Trưởng công chúa là người hiền lành nên có trời phù hộ, tất cả đều là nhờ trời cao phù hộ ạ!" Vô Ưu vội vàng nói.
"Ngươi lại khiêm tốn rồi, Bổn cung nghe Hồng Loan nói y thuật của ngươi ngay cả Thái Y Viện xuất sắc Hồ thái y cũng bội phục sát đất, hơn nữa ngươi tuổi còn trẻ vậy là quá hiếm! Vừa bắt đầu hoàng huynh muốn ngươi tới chăm sóc Bổn cung, Bổn cung còn không chấp nhận đấy." Bích Hồ trưởng công chúa cười khen ngợi.
"Hồ thái y ở Thái y viện đức cao vọng trọng, lại chịu dìu dắt hậu bối, là Vô Ưu bội phục Hồ thái y là bậc tiền bối mới phải!" Vô Ưu mỉm cười nói.
Nghe lời Vô Ưu nói, trưởng công chúa Bích Hồ gật đầu, sau đó quan sát Vô Ưu một cái hỏi: "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hồi bẩm trưởng công chúa, Vô Ưu năm nay mười tám tuổi!" Vô Ưu trả lời.
"Chưa có hứa hôn chứ?". Trưởng công chúa lại hỏi.
Nghe được câu hỏi trưởng công chúa, Vô Ưu cúi đầu, nói: "Dạ vẫn chưa ạ!"
"Vậy ngươi có ngưỡng mộ người nào ở trong lòng không?" Bích Hồ trưởng công chúa tiếp tục hỏi.
Vô Ưu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn trưởng công chúa Bích Hồ, nghĩ thầm: Sao trưởng công chúa lại đột nhiên hỏi mình cái này? Chỉ là không suy nghĩ nhiều, nàng liền lắc đầu. Nhớ lại trước đó vài ngày tỷ tỷ cũng là đuổi theo mình hỏi cái vấn đề này.
Thấy Vô Ưu lắc đầu, trưởng công chúa Bích Hồ cười nói: "Cũng không cần ngượng ngùng, Bổn cung cũng từng ở cái tuổi này giống như ngươi, lại nói thật ra thì Bổn cung cũng chỉ lớn hơn ngươi ba tuổi mà thôi, năm trước Bổn cung và phò mã Thôi Huân thành thân, không sợ ngươi chê cười, Bổn cung để ý chàng là vì chàng là Trạng nguyên có tên trên bảng vàng cách đây ba năm, rất nhiều danh môn thục nữ đều rất ngưỡng mộ chàng, Bổn cung chính là sợ bị người khác nhanh chân đến trước cho nên liền quấn hoàng huynh chỉ hôn Bổn cung cho chàng. Suy nghĩ một chút thật đúng là cảm thấy buồn cười, hôn sự của ta và Thôi Huân định xuống lại có thể làm cho không ít danh môn khuê tú trong kinh thành vô cùng đau lòng nha!"
Nghe xong trưởng công chúa nói, Vô Ưu bỗng nhiên hỏi: "Công chúa, có phải phò mã trước đây từng nổi tiếng là Kinh Thành đệ nhất mỹ nam?". Mấy năm trước, nàng giống như cũng nghe người trên phố bàn tán với nhau có một vị Trạng Nguyên dáng dấp mặt mày như ngọc, hình như chính là họ Thôi, chỉ là tên cụ thể là gì nàng đã quên mất rồi, nghe nói được xưng là Kinh Thành đệ nhất mỹ nam, nghe nói là được chiêu làm phò mã, thì ra vị Kinh Thành đệ nhất mỹ nam lại chính là phu quân quá cố của vị này, trưởng công chúa Bích Hồ!
"Không tệ!". Trưởng công chúa Bích Hồ gật đầu một cái, trong tươi cười lộ ra sự hài lòng.
"Thì ra là như vậy!" Vô Ưu nói.
Sau đó, nụ cười trên mặt trưởng công chúa Bích Hồ dần tản đi, giữa hai hàng lông mày cũng nhẹ nhàng nhíu lại, trong đôi mắt ẩn chứa một niềm đau thương khôn nguôi! Vô Ưu cũng hiểu, công chúa lại nhớ về phò mã Thôi Huân đã qua đời của nàng ấy rồi. Trưởng công chúa Bích Hồ còn trẻ tuổi như vậy, lại xinh đẹp như vậy, còn mới vừa sinh con xong, mặc dù thân phận cao quý, nhưng là cũng khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy tiếc hận!
Sau đó, trưởng công chúa trầm lặng nói: "Bây giờ Bổn cung vừa nhắm mắt lại sẽ nhớ tới những ngày tân hôn trước kia cùng Thôi Huân, vừa mới bắt đầu hắn không thèm để ý đến Bổn cung, nhưng ở chung một chỗ lâu ngày, hắn cũng từ từ thích Bổn cung, khoảng thời gian đó là những ngày hạnh phúc nhất đời này của Bổn cung, chỉ đáng tiếc là quá ngắn ngủi!"
Nghe được lời nói mang theo nồng đậm oán hận của trưởng công chúa, Vô Ưu không biết nên khuyên nàng như thế nào? Rất rõ ràng, nàng còn sống dưới cái bóng của trượng phu chưa thoát ra được, nàng vẫn hoài niệm về tình cảm xưa kia với phò mã. Nhưng mà điều này cũng khó trách, tình cảm của nữ nhân vốn sâu hơn nam nhân, huống chi là nữ tử thời cổ đại, hơn nữa nàng còn mới vừa sinh ra đứa trẻ của phò mã đã mồ côi từ trong bụng mẹ. Vô Ưu không khỏi trong lòng thở dài một tiếng!
Sau khi thất thần một khắc, trưởng công chúa Bích Hồ chợt cười nói: "Xem ta này? Sao tự nhiên lại nói với ngươi những chuyện như thế này chứ? Chỉ là ngươi cứu Bổn cung nên bổn cung mới nói cùng ngươi những điều này, Bổn cung vẫn còn nhớ rõ những lời ngươi nói với ta ngày đó lúc ta sinh con!"
Nghe xong lời này, Vô Ưu lập tức quỳ xuống đất, nói: "Hôm đó tình thế nguy cấp, Vô Ưu nhất thời kinh hoảng, nói điều không nên nói, kính xin trưởng công chúa thứ tội!"
Thấy Vô Ưu bị sợ hãi quỳ dưới đất, trưởng công chúa Bích Hồ nhìn Vô Ưu đang quỳ dưới đất nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ý của Bổn cung cũng không trách tội của ngươi! Ngược lại, Bổn cung còn phải cảm tạ ngươi, bởi vì nhờ mấy câu nói kia của ngươi làm Bổn cung kiên trì nổi mới sinh đứa bé ra được. Nếu như đứa bé của Bổn cung có chuyện, Bổn cung thật là không biết về sau phải giao phó như thế nào với phò mã?"
Ngẩng đầu nhìn đôi mắt mang theo ưu thương của trưởng công chúa Bích Hồ, Vô Ưu chỉ đành phải khuyên nhủ: "Trưởng công chúa, người đã qua đời, xin không cần quá ưu thương! Nếu phò mã thấy người như thế cũng sẽ lo lắng. Huống chi bây giờ bên cạnh người còn có tiểu công tử, có lẽ người nên chuyển sự chú ý đến trên người của tiểu công tử, như vậy người có thể vui vẻ một chút!"
Nghe lời Vô ưu nói, trưởng công chúa Bích Hồ nhếch khóe miệng, miễn cưỡng cười nói: "Đạo lý này Bổn cung dĩ nhiên là hiểu được, nhưng mà làm được như vậy thật quá khó khăn! Bây giờ ngươi còn chưa có người thương, nếu như một ngày nào đó ngươi có người ngươi yêu thật lòng, ngươi mới hiểu rõ cảm nhận của Bổn cung. Không phải ngươi nói để xuống là có thể buông xuống, lòng của ngươi sẽ luôn luôn nhớ thương hắn. Nếu như hắn rời cái thế giới này đi, ngươi cũng sẽ không thể sống tiếp một mình ở trên thế giới này!"
Lời của trưởng công chúa Bích Hồ nói làm cho Vô Ưu không khỏi cả kinh! Thấy Vô Ưu giật mình, trưởng công chúa Bích Hồ cười nói: "Yên tâm! Đây vốn là ý nghĩ trước kia mà thôi, kể từ khi Bổn cung biết mình mang trong mình cốt nhục của phò mã thì đã không còn ý nghĩ như vậy nữa, huống hồ bây giờ Bổn cung đã sinh ra hài nhi của hai chúng ta, ta nhất định sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ nuôi dưỡng hài tử của chúng ta lớn lên, nhất định sẽ vì phò mã. . . . . ." Sau khi nói đến đây, trưởng công chúa nói nửa chừng rồi dừng lại, sau đó liền đem những lời chưa nói xong nuốt xuống!
Vô Ưu thấy thế, không khỏi nhíu nhẹ chân mày. Nghĩ thầm: Trưởng công chúa muốn nói vì phò mã làm cái gì? Tại sao nói tới chỗ này lại không nói tiếp? Nhìn lại một chút sắc mặt của trưởng công chúa Bích Hồ, hình như sắc mặt có chút nặng nề, ánh sáng trong đôi mắt cũng không ôn hòa giống mới vừa rồi. Nhất định là bên trong có duyên cớ gì rồi. Chuyện trong cung đình rất là phức tạp, giống như mấy ngày trước đây Hồ thái y trong lúc vô tình nói với mình chuyện trong cung đình, cũng là nhíu mày, thật ra thì ông ấy làm thái y ở trong cung cũng là không dễ làm, người chủ tử này như vậy, người chủ nhân kia như thế, nhưng không thể đắc tội bất kỳ một vị chủ tử nào, nếu như đắc tội với một vị chủ tử nào đó thì thật là mình chết lúc nào cũng không biết. Cho nên trong lời nói Hồ thái y cũng ám hiệu cho Vô Ưu nhanh chóng rời khỏi nơi này, không nên ở cái địa phương này chờ lâu, để tránh rước họa vào thân! Hơn nữa nghe ý tứ của ông, trong Trọng Hoa cung này cũng rất là nhiều thị phi, giống như thật sự trưởng công chúa Bích Hồ và đương kim Thái hậu không vừa mắt nhau, bằng không trưởng công chúa nguy hiểm đến tính mạng hơn nữa lại ở trong hoàng cung, làm Thái hậu trước hết nên đến thăm chứ? Dù là trong lúc công chúa chưa biết sống chết thế nào cũng không đến, nhưng đã sinh đứa bé nhiều ngày như vậy rồi thì Thái hậu cũng nên đến thăm rồiứ? Nhưng Vô Ưu sống ở Trọng Hoa cung nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy Thái hậu tới đây, hơn nữa người của Thái hậu cũng không có tới! Đúng là nước trong cung thật sự rất sâu, nàng vẫn phải tìm cơ hội tốt để toàn thân mà rời khỏi đây!
"Sao ngươi vẫn còn quỳ? Nhanh đứng lên nói chuyện, ngươi là ân nhân cứu mạng của Bổn cung, ở trước mặt Bổn cung không cần giữ lễ tiết như vậy!" Sau đó, trưởng công chúa Bích Hồ liếc mắt nhìn Vô Ưu quỳ dưới đất nói, tiếp đó, liền ngẩng đầu dặn dò Hồng Loan đang đứng hầu hạ ở bên cạnh: "Mau dọn chổ cho Tiết cô nương ngồi!"
"Tạ trưởng công chúa!" Vô Ưu lên tiếng đứng lên. Mà Hồng Loan ở sau lưng đã mang tới cho nàng một cái tú đôn.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.