Chương 113: Vô cùng tỏa sáng
Link Khê
26/01/2017
Nghe nói như thế,
Khang đế nhíu mày, sau đó đi tới trước mặt Vô Ưu, cúi đầu nhìn nàng đang dập đầu nói: "Vậy trẫm liền đem tính mạng trưởng công chúa giao cho
ngươi! Nhớ, nếu như trưởng công chúa có cái mệnh hệ gì, ngươi cũng không sống được!"
Mặc dù lời này của hoàng đế cho vị đại phu là nàng đây có chút oan uổng, nhưng là việc đã đến nước này, đã không còn sự lựa chọn, nàng chỉ có thể lựa chọn đem hết toàn lực để cứu người bệnh thôi! Sau đó, Vô Ưu liền vội vàng nói: "Dân nữ nhất định dốc hết toàn lực!"
"Đi đi! Tất cả việc chữa trị cho trưởng công chúa do ngươi định đoạt." Cuối cùng Khang đế cho Vô Ưu một quyền lợi chủ trì.
"Tạ hoàng thượng!" Sau đó Vô Ưu lập tức đứng lên, cũng đỡ Hồ thái y dậy, nói: "Hồ thái y, Vô Ưu cần ngươi giúp một tay!"
"Hoàng thượng đã cho ngươi quyền lực chủ trị, lão phu cùng với tất cả mọi người và mọi thứ trong Thái Y Viện đều nghe ngươi sai bảo!" Hồ thái y đứng lên nói.
"Được." Vô Ưu đầu tiên là đối với Hồ thái y gật đầu một cái, sau đó liền quay đầu hỏi cung nữ ở bên cạnh: "Hai mươi người cung nữ khỏe mạnh tìm đã có chưa?"
"Đã tìm được, bây giờ cũng ở bên ngoài chờ đợi!" Vị cung nữ kia vội vàng trả lời.
"Bảo các nàng năm người một tổ theo thứ tự vào đi!" Vô Ưu nói một câu, liền nói với Hồ thái y: "Xin Hồ thái y cùng tiểu nữ cùng đi vào!"
Đi nhanh vào màn vải ở trong, Vô Ưu đi tới trước bàn bát tiên, từ trong rương thuốc của mình lấy ra mấy tờ giấy thử, đều đặt ở trên bàn bát tiên, sau đó nói với Hồ thái y ở bên cạnh: "Hồ thái y, đây là tự ta làm giấy thử máu, trước khi truyền máu cho trưởng công chúa, chúng ta phải tìm được máu của cung nữ giống với máu chảy bên trong thân thể trưởng công chúa, nếu là truyền loại máu khác chẳng những làm việc mất công, hơn nữa còn sẽ làm trưởng công chúa mất mạng!"
Hồ thái y cũng là kiệt xuất trong giới thầy thuốc, rất nhiều vấn đề y thuật mặc dù trước đây chưa có thấy qua, nhưng mà cũng là vừa nói liền hiểu, sau đó gật đầu nói: "Lão phu hiểu!"
Sau đó, Vô Ưu lại lấy ra một số ống tiêm, cái này là làm bằng thủy tinh, nàng đặt người ta làm theo yêu cầu, nhưng tốn của nàng hơn mấy chục lượng bạc! Vốn là chuẩn bị để cần dùng khi cần gấp, không ngờ hôm nay thật có đất dụng võ. Còn có mấy tờ giấy thử máu này, cũng là lúc nàng nhàn rỗi không có chuyện gì làm căn cứ vào từng loại máu khác nhau làm ra được, chính là chuẩn bị có một ngày có người bệnh bởi vì mất máu cần truyền máu, không ngờ hôm nay cũng có đất dụng võ, xem ra câu phòng ngừa chu đáo thật là đúng!
Tiếp đó, Vô Ưu liền đưa cho Hồ thái y một ống tiêm thủy tinh, nói: "Cầm cái ống tiêm này đâm xuống mạch máu trên cánh tay cung nữ, trước hút một chút máu, sau đó nhỏ một giọt máu thử ở trên tấm giấy thử này, nếu như máu của người nào giống với phản ứng ở trên tờ này, như vậy máu của người đó và trưởng công chúa giống nhau rồi!" Mới vừa rồi, Vô Ưu đã thử máu cho trưởng công chúa, phát hiện máu của trưởng công chúa là nhóm máu A, vẫn còn may không phải là thuộc nhóm máu hiếm, nếu là nhóm máu hiếm như vậy đúng thật có thể gặp phiền toái rất lớn rồi !
Nhận lấy ống tiêm thủy tinh trong tay Vô Ưu tiêm, Hồ thái y vẫn còn sững sờ, thấy thế, Vô Ưu liền cầm một ống tiêm khác lên, nói: "Ta làm mẫu cho ông một lần!" Nói xong, cầm ống tiêm trong tay đi về phía một hàng năm cung nữ gân nhất.
Một hàng năm cung nữ kia ở bên ngoài đã nghe nói là muốn lấy máu của các nàng chuyển vào bên trong thân thể trưởng công chúa, mỗi người đều sợ đến xanh mặt, cả người run lẩy bầy, biết lần này là chạy trời không khỏi nắng, cho nên nước mắt chảy xuống. Vô Ưu đi tới trước mặt cung nữ đầu tiên, bảo nàng đưa cánh tay trắng noãn ra, chỉ thấy cung nữ kia khóc, dáng vẻ run rẩy, Vô Ưu không khỏi nhíu mày nói: "Cũng không phải là muốn mạng của ngươi, ngươi làm gì mà sợ đến như vậy?"
"Hút máu. . . . . . ra, còn có thể sống sao?" Cung nữ kia thấy dù sao cũng không sống được, liền nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi buồn cười, bất quá thời gian không chờ người, nàng cũng lười phải giải thích với nàng, nói chỉ là một câu."Yên tâm đi, sẽ không lấy mạng của ngươi đâu!" Nói xong, liền dùng một sợi dây ghìm chặt cánh tay của cung nữ này, sau đó nhắm ngay mạch máu của nàng đâm kim tiêm trong tay xuống! Cung nữ kia bởi vì đau nên rên hừ hừ, vì tranh thủ thời gian, Vô Ưu lấy cái ống máu, sau đó đi tới trước bàn bát tiên, dùng ống tiêm nhỏ một giọt máu ở trên giấy thử, sau đó trên giấy thử liền từ từ nổi lên phản ứng, khi thấy rõ phản ứng trên tờ giấy, Vô Ưu không khỏi vui mừng nói: "Cũng là nhóm máu A, giống với nhóm máu của trưởng công chúa!"
Thấy Vô Ưu làm mẫu, Hồ thái y cũng biết phải làm sao, cho nên liền gọi cung nữ thứ hai tới đây, làm theo cách của Vô Ưu bảo cung nữ đó đưa cánh tay ra, cũng dùng sợi dây quấn chặt cánh tay của cung nữ này, sau đó đem ống tiêm đâm vào bên trong mạch máu của cung nữ kia lấy máu để thử. Nhưng mà lần này cũng không may mắn như vậy, nhóm máu này không cùng loại máu với trưởng công chúa, là nhóm máu B, tiếp, dưới sự hướng dẫn của Vô Ưu thì Hồ thái y rửa sạch ống tiêm tiếp tục lấy máu của một cung nữ khác, những cung nữ này vừa bắt đầu còn tưởng rằng cái mạng nhỏ của các nàng đã muốn xong rồi, không ngờ căn bản cũng không tổn thương đến các nàng một chút xíu nào, chẳng qua là phải lần lượt chịu đau đớn hai lần kim đâm, từ trong ống tiêm lấy một chút máu của các nàng mà thôi, cho nên bọn họ cũng không sợ nữa!
Cứ như vậy, Hồ thái y ở bên này lấy máu để thử máu tìm cung nữ có nhóm máu A, mà bên kia Vô Ưu ngồi ở trước giường chọn lựa cung nữ có nhóm máu A, sau đó sẽ đưa máu vào trong mạch máu của trưởng công chúa. . . . . .
Ước chừng thời gian trôi qua hơn một canh giờ, trên trán hai người Hồ thái y và Vô Ưu cũng toát ra mồ hôi, họ đã cảm thấy kiệt sức. Hồ thái y tìm ra ở trong số hai mươi cung nữ có tám người thuộc nhóm máu A, dù sao ông cũng coi như đã già mắt mờ rồi, lại là lần đầu tiên làm loại công việc này, cho nên rất là mất sức. Mà Vô Ưu lại là người rút máu cung nữ ra để truyền cho trưởng công chúa, hơn một canh giờ nàng không biết đã sử dụng biết bao nhiêu ống tiêm để truyền máu vào bên trong thân thể trưởng công chúa rồi!
Lúc này, một bà đỡ nhìn lại đệm giường đã đổi, vui mừng nói: "Máu Trưởng công chúa đã hết chảy rồi, đã không có chảy ra nữa rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu quay đầu nhìn mấy cái đệm giường mới đổi vừa nãy, chỉ thấy phía trên mặc dù còn có một chút vết máu, nhưng rõ ràng đã không giống lúc trước làm cho người ta nhìn thấy mà ghê! Vô Ưu vui mừng nói: "Hồ thái y, trưởng công chúa hết xuất huyết rồi!"
"Thật sao?" Đang bận thử máu cho cung nữ, Hồ thái y nghe nói như thế, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn bà đỡ đổi đệm giường một chút, sắc mặt không khỏi liền chậm rãi lộ ra nụ cười.
"Hồ thái y, Tiết cô nương, trưởng công chúa tỉnh lại!" Sau đó, Hồng Loan liền vén một góc rèm cửa lên hướng ra phía ngoài hô.
Nghe được lời Hồng Loan nói, Vô Ưu vội vàng đưa tay giữ bắt mạch cho trưởng công chúa Bích Hồ, sau đó cười nói với Hồng Loan và Hồ thái y: "Mạch của Trưởng công chúa rất bình thường, có lẽ không còn nguy hiểm nữa!"
"Thật là cám ơn trời đất! Bồ Tát phù hộ!" Hồng Loan nghe được mạng của trưởng công chúa đã được cứu về rồi, vui sướng chắp tay trước ngực khấn vái, trong đôi mắt cũng nén khóc.
Mà Hồ thái y vui mừng cũng không biết nên làm cái gì nữa? Cầm ống tiêm giơ lên trên không trung bất động nửa ngày, nói: "Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Thấy trưởng công chúa Bích Hồ đã tạm thời bình an, Vô Ưu đi tới thở phào nhẹ nhõm trước mặt Hồ thái y, cười nói: "Hồ thái y, người cực khổ rồi! Bây giờ đã có tám cung nữ cùng nhóm máu với trưởng công chúa, hơn nữa tạm thời trưởng công chúa cũng không có chuyện gì, cũng không cần thử máu của nhóm cung nữ này nữa!"
"Được! Được!" Hồ thái y gật đầu liên tục, sau đó, Hồng Loan liền phất phất tay với những cung nữ kia ý bảo họ có thể đi xuống, chỉ để lại tám cung nữ cùng nhóm máu với trưởng công chúa để đề phòng phát sinh.
Khang đế ngồi ở phía ngoài cũng nhận được tin tức trưởng công chúa đã bình yên vô sự, cho nên sau đó liền có một cung nữ liền vào bẩm báo: "Hồ thái y, Tiết cô nương, nếu như tạm thời trưởng công chúa không có chuyện gì, Hoàng thượng truyền các người đi ra bên ngoài nói chuyện!" Ở cổ đại, nam tử là không thể vào phòng nữ nhân đang sinh con, cho dù là phu quân hay là phụ thân huynh đệ thân thiết cũng đều không thể, bởi vì nghe nói sẽ làm nam tử bị xiu xẻo, sau này làm chuyện gì cũng sẽ không thuận lợi và hỏng bét, huống chi là đương kim Thiên Tử!
Nghe cung nữ kia nói, Hồ thái y liền từ trên ghế đứng lên, hỏi thăm Vô Ưu ở bên cạnh: "Tiết cô nương, không biết bước kế tiếp nên chăm sóc trưởng công chúa như thế nào?" Lần trước ở phủ Tần Thừa Tướng, Hồ thái y đã được thấy qua y thuật của Vô Ưu rồi, thế nhưng lần này có thể đem một sản phụ bị xuất huyết từ Diêm Vương cứu trở về, hơn nữa dùng lại là kỹ năng được ghi ở trong sách cổ sớm đã thất truyền, còn có vị này y thuật cao minh có thể dùng bàn tay thần sầu để hình dung lại là một vị cô nương tuổi còn quá trẻ, lần này quả thực Hồ thái y đối với Vô Ưu là phục sát đất, phải biết từ nhỏ ông học y, hành y hơn ba mươi năm, ở Thái Y viện gần hai mươi năm, có thể nói là không thua kém người nào, bây giờ đứng ở trước mặt cô nương mười bảy mười tám tuổi nhưng lại cảm thấy thật là xấu hổ!
Nghe Hồ thái y hỏi thăm, Vô Ưu khẽ mỉm cười, nói: "Dù sao tiểu nữ còn ít tuổi, kinh nghiệm chưa đủ, không biết Hồ thái y có ý kiến gì?" Thật ra thì thời gian nàng nghiên cứu y thuật không ít hơn Hồ thái y là bao nhiêu, chẳng qua là ở kiếp này nàng chỉ là một cô nương còn ít tuổi, một lão tử lại dùng ánh mắt bội phục nhìn nàng, Vô Ưu thấy khiêm nhường thì tốt hơn. Dù sao chuyện hôm nay nếu như ở trong mắt người có dã tâm, nàng chính là đoạt đi công lao của người khác, dù sao người ta mới là nhân tài kiệt xuất của Thái Y Viện, nàng ở nơi cổ đại này chẳng qua là một đại phu chân trần thôi! Chỉ là nàng cũng đã sớm nghe nói Hồ thái y là người đức cao vọng trọng ở Thái Y viện, chỉ lấy y thuật nói chuyện, chưa từng có kết bè kết cánh qua, cho nên ở tận đáy lòng Vô Ưu thực sự bội phục vị Hồ thái y này.
Vô Ưu nói lời khiêm tốn làm Hồ thái y cười một tiếng, nói: "Theo ý của lão phu thì để cho trưởng công chúa dùng một toa thuốc cầm máu, tám cung nữ cùng nhóm máu với trưởng công chúa thì ở lại Trọng Hoa cung đợi lệnh bất cứ lúc nào, còn có nữa là ngươi và ta phải ở bên ngoài tẩm cung trưởng công chúa chờ đợi khoảng ba ngày để ứng phó với biến cố bất kỳ. Không biết ý của Tiết cô nương như thế nào?"
Nghe xong Hồ thái y nói, Vô Ưu cười đáp: "Hồ thái y nghĩ rất chu đáo, cứ làm như thế đi!"
"Được." Hồ thái y gật đầu một cái, sau đó liền làm một động tác mời, nói: "Hoàng thượng vẫn còn ở bên ngoài chờ chúng ta, chúng ta nhanh ra gặp người đi!" Dứt lời, Hồ thái y và Vô Ưu một trước một sau đi ra khỏi tẩm cung trưởng công chúa.
Đi ra ngoài màn vải, Khang đế đang đứng ở trước cửa sổ khắc hoa như suy nghĩ cái gì, đưa lưng về phía bọn họ, Hồ thái y và Vô Ưu vội vàng quỳ xuống đất hành lễ nói: "Tham kiến Hoàng thượng!"
Nghe được giọng nói ở sau lưng, Khang đế xoay người lại, hắn chờ ở đây đã lâu, hỏi: "Trưởng công chúa đã an toàn chưa?"
"Bẩm Hoàng thượng, trưởng công chúa đã được cầm máu, tạm thời không có việc gì, cựu thần và vị Tiết cô nương này sẽ luôn luôn túc trực ở bên người trưởng công chúa!" Hồ thái y trả lời.
Nghe lời này, trên mặt Khang đế cũng lộ ra nụ cười, nói: "Tốt! Trưởng công chúa không có việc gì, hôm nay trẫm sẽ thưởng thật lớn!"
Nghe được hoàng thượng muốn ban thưởng, Hồ thái y vội vàng nói: "Hoàng thượng, hôm nay trưởng công chúa có thể bình yên vô sự, là nhờ vị Tiết cô nương này, là kỹ thuật truyền máu của nàng đã cứu trưởng công chúa, Hoàng thượng muốn thưởng thì nên thưởng cho nàng mới phải!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu vội vàng dập đầu nói: "Hoàng thượng, dân nữ trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa đủ, là nhờ Hồ thái y ở một bên chỉ đạo, bằng không dân nữ tuyệt đối không thể không có một chút sai lầm nào, cho nên trấn giữ còn có Hồ thái y, Hồ thái y nhận công đầu mới phải!"
"Cựu thần không dám nhận!" Hồ thái y vội vàng dập đầu.
Nghe được lời của hai người, Khang Đế cười một tiếng, nói: "Các ngươi có thể nhường nhau công lao như thế thật đúng là khó có được, trẫm không phải mới vừa nói qua sao? Tất cả đều có thưởng lớn! Hôm nay Hồ thái y và Tiết cô nương đều là công đầu, mỗi người đều được ban thưởng năm trăm lượng bạc trắng, lụa hai mươi cuộn, còn lại bà đỡ, cung nhân hầu hạ bên người trưởng công chúa tiền thưởng mỗi người là một trăm lượng!"
Nghe được mình và Tiết cô nương đều là công đầu ban thưởng, Hồ thái y mới cúi đầu khấu nói: "Tạ ơn Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh trưởng công chúa cũng đều mừng rỡ khấu tạ hoàng ân.
Nhưng mà Vô Ưu cũng không gấp khấu tạ hoàng ân, Khang đế nhíu mày nhìn Vô Ưu đã ngẩng đầu lên, hỏi: "Tiết Vô Ưu, ngươi không cần phải tạ ơn sao?"
"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng mới vừa nói mỗi người có công đều được ban thưởng, dân nữ cảm thấy Hoàng thượng giống như ban thưởng thiếu đi mấy người!" Vô Ưu trả lời.
Nghe nói như thế, Khang đế không khỏi nhíu mày, trong con ngươi mang theo tò mò hỏi: "Quên thưởng mấy người? Mấy người nào trẫm quên thưởng?"
"Chính là tám cung nữ đã hiến máu cho trưởng công chúa!" Vô Ưu trả lời.
Nghe được câu trả lời, đôi mắt Khang đế quan sát Vô Ưu một khắc, sau đó mới ha ha cười nói: "Trẫm quả thật là quên! Tám cung nữ hiến máu cho trưởng công chúa quả thật chịu tổn thương không ít, cho nên phải thưởng lớn hơn nữa, vậy ban thưởng mỗi người hai trăm lượng bạc đi!"
Tám cung nữ đang đứng ở bên ngoài tẩm cung trưởng công chúa Bích Hồ ai cũng nghe được mỗi người đều được ban thưởng tự nhiên vui mừng vô cùng, lập tức liền quỳ xuống đất hô to tạ ơn vạn tuế! Chỉ là, Vô Ưu lại như cũ cười nói: "Hoàng thượng, tuy rằng tám vị cung nữ này là người hiến máu cho trưởng công chúa, nhưng mười hai người cung nữ kia cũng là vì trưởng công chúa mà chịu không ít đau đớn da thịt, hơn nữa còn bị kinh sợ, xin Hoàng thượng cũng cho họ một chút ban thưởng an ủi đi!" Nói xong, liền dập đầu trên mặt đất.
Nghe Vô Ưu nói, Khang đế khẽ nhíu mày, không khỏi buồn cười nói: "An ủi? Thật nực cười. Cho tới bây giờ trẫm cũng chưa từng nghe là phải ban thưởng cho người người bị hoảng sợ!"
Đối mặt với Khang đế, ngược lại Vô Ưu cũng không thấy sợ hãi, bởi vì dân gian đều nói vị Hoàng đế này cần chính yêu dân, là một vị Hoàng đế tốt hiếm có, cho nên nàng không cần phải lo lắng sợ làm Hoàng thượng mất hứng liền ban cho cái chết. Cho nên, sau một khắc, nàng liền nói: "Hoàng thượng, thứ nhất mười hai vị cung nữ này đều bị kim châm đau đớn, thứ hai họ đều cho rằng lần này sẽ vì trưởng công chúa mà đánh đổi mạng sống. Mặc dù bọn họ đều rất nguyện ý vì trưởng công chúa hy sinh, nhưng là trong nội tâm đối với cái chết có sợ hãi cũng là chuyện bình thường. Cho nên chỉ bằng hai lý do này cũng coi là trung can nghĩa đảm. Đối với người trung can nghĩa đảm theo Hoàng thượng thì có nên thưởng hay không?"
Nghe xong lời Vô Ưu nói, Khang đế cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó trầm mặc một khắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Vô Ưu, đối mặt với ánh mắt của Khang đế, Vô Ưu rũ mắt xuống, cảm giác ánh mắt của hắn thật giống như có chút gì đó rất kỳ quái! Trong lòng không khỏi nói thầm: Không phải là mình nói sai chứ? Mặc dù biết Khang đế không phải một hôn quân, nhưng người ta dù sao cũng là Hoàng đế, vạn nhất hắn nổi nóng, nàng thật đúng là chịu không nổi đấy!
Đang lúc này, Hồ thái y bỗng nhiên nói: "Hoàng thượng, cựu thần cũng cho là mười hai vị cung nữ này cũng nên được ban thưởng, mới vừa rồi cựu thần dùng kim tiêm đâm vào cánh tay của các nàng, cũng rút ra một chút máu để thử, chỉ là máu của các nàng không cùng nhóm máu với trưởng công chúa mà thôi, cho nên mới không có cơ hội hiến máu cho trưởng công chúa đấy!"
Không biết có phải do lời nói của Hồ thái y có tác dụng hay không, ngay sau đó Khang đế gật đầu một cái, nói: "Vậy theo ý của ngươi, mười hai cung nữ kia nên ban thưởng cho một người năm mươi lượng bạc!"
"Hoàng thượng thánh minh!" Nghe được lời Khang đế nói, Hồ thái y, Vô Ưu cùng với mọi người ở đây cũng dập đầu tạ ơn.
"Hoàng thượng khởi giá!" Sau đó, một giọng nói the thé truyền đến, Vô Ưu đang quỳ dưới đất lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái người mặc áo vàng sáng bóng kia mới vừa rồi còn đứng ở bên cạnh mình đã không thấy bóng dáng. Mặc dù không thể nói thấy Hoàng thượng không sợ, nhưng mà rốt cuộc cũng là rất lo lắng, hơn nữa dường như nàng ngay cả Hoàng thượng trông như thế nào cũng không có thấy rõ ràng!
Trong suốt ba ngày, mỗi ngày Hồ thái y và Vô Ưu đều chờ đợi ở bên ngoài tẩm cung trưởng công chúa Bích Hồ, ngược lại thức ăn nước uống ở Trọng Hoa cung lại cung ứng rất kịp thời, nhưng mà đúng là có chút khó chịu, ban ngày đều ngồi ở một gian trong phòng khách, một ngày phải bắt mạch hầu hạ trưởng công chúa uống thuốc mấy lần, ban đêm phần lớn cũng là Vô Ưu coi chừng, bởi vì dù sao Hồ thái y cũng đã lớn tuổi, chỉ sợ thức đêm sẽ không chịu đựng được, cho nên Vô Ưu liền gọi Hồ thái y đi nghỉ ngơi, mình thì thức đêm coi chừng. Trải qua mấy ngày ở chung với nhau, Vô Ưu phát hiện Hồ thái y là một lão giả rất hiền lành đáng được người khác kính trọng, hơn nữa y thuật cũng là hạng nhất, cho nên Vô Ưu rất là tôn kính ông ấy!
Chẳng mấy chốc đã qua ngày thứ ba, sau buổi trưa, Vô Ưu và Hồ thái y ngồi ở trong phòng khách vừa uống trà vừa nói chuyện, dù sao cũng chỉ ở bên ngoài tẩm cung trưởng công chúa Bích Hồ canh chừng mà thôi, hiện tại thân thể trưởng công chúa Bích Hồ hồi phục rất nhanh, sẽ không có chuyện gì rồi, nhưng lời của Hoàng thượng là miệng vàng lời ngọc vẫn muốn hai người trông chừng ở chỗ này hết ba ngày mới yên tâm!
Uống một ngụm trà, Vô Ưu cười nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng, qua hôm nay, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi!" Hai ngày nay làm cho nàng chịu đựng không nỗi nữa rồi, nhớ ở kiếp trước bình thường cũng thức đêm kia mà, chỉ là khi đó có máy vi tính, có ti vi xem cho đỡ buồn, nhưng bây giờ chẳng những không muốn thức đêm mà cái gì cũng không có, thật là nhàm chán muốn chết!
"Đúng vậy, may nhờ có ngươi chịu đựng thay cho ta, bằng không cục xương già ta đây chịu không nỗi rồi!" Hồ thái y khoát tay áo cười nói.
Lúc này, Hồng Loan bỗng bưng mấy thứ điểm tâm đi vào phòng khách, cười nói: "Tiết cô nương, Hồ thái y, đây là trưởng công chúa cố ý dặn dò Ngự Thiện Phòng làm bánh ngọt cho các ngươi!"
"Thay chúng ta cám ơn trưởng công chúa nhé!" Hồ thái y và Vô Ưu vội vàng đứng dậy cung kính nói.
"Trưởng công chúa nói các ngươi không nên khách khí, lần này mạng của người có thể cứu trở về đều là nhờ hai người, là đại ân nhân của Trưởng công chúa, cho nên có việc gì cần cứ nói cho Hồng Loan một tiếng là được!" Hồng Loan khách khí cười nói.
"Xin Hồng Loan cô nương bẩm lại với trưởng công chúa, người trong Trọng Hoa cung đã rất chăm sóc chúng ta, thật không cần cái gì nữa!" Vô Ưu cười nói. Quả thật, mấy ngày gần đây cho dù là thức ăn, hay là trà bánh đều rất phong phú đa dạng, hai người nàng và Hồ thái y mỗi bữa đều là một bàn lớn hai mươi mấy món ăn, thật sự là ăn không hết, thấy rất là lãng phí. Hơn nữa trưởng công chúa còn phái người đưa tới cho nàng rất nhiều y phục, đồ trang sức còn có đồ dùng này nọ, nàng thật là khó xử!
"Cựu thần cũng không cần gì thêm, hơn nữa cựu thần còn hưởng bổng lộc của Hoàng thượng! Những thứ này đều là trách nhiệm của cựu thần." Hồ thái y đứng lên nói.
"Hai vị cứ từ từ dùng đi, Hồng Loan xin cáo lui!" Hồng Loan gật đầu cười, liền thối lui ra khỏi phòng khách.
Sau khi Hồ thái y và Vô Ưu đã tiễn Hồng Loan đi, Vô Ưu cười nói: "Hồng Loan thật là một người lanh lợi hiểu chuyện!"
"Đó là đương nhiên, Hồng Loan là người tâm phúc nhất bên người trưởng công chúa, mọi chuyện lớn nhỏ ở trong Trọng Hoa cung đều do nàng xử lý!" Dù sao Hồ thái y cũng đã ở trong cung làm thái y nhiều năm, cho nên chuyện lớn nhỏ trong cung ông không thể không biết .
"Hôm đó nếu không phải là ngươi nhanh chóng quyết định, tình cảnh trưởng công chúa bây giờ thật đúng là khó mà nói!" Hôm đó may mà Hồng Loan không có nghe lời của hai bà đỡ đó. Thật ra thì lúc ấy Vô Ưu cũng rất lo lắng ngộ nhỡ không có ai nghe nàng lời nói thì làm sao có thể làm? Dù sao ngày đó trong tẩm cung của trưởng công chúa không có ai thấy qua y thuật của nàng.
"Nhưng thật ra là trưởng công chúa may mắn gặp được Tiết cô nương ngươi, nếu không thì không biết hậu quả sẽ như thế nào!" Hồ thái y nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười một tiếng, nói: "Hồ thái y, nếu như không ghét bỏ liền kêu ta là Vô Ưu đi, Tiết cô nương Tiết cô nương, nghe thật phiền toái!"
"Lão phu ngược lại cầu còn không được! Không bằng ngươi cũng đừng gọi Hồ thái y Hồ thái y làm cho xa lạ, lão phu liền với cao ngươi hạ xuống, ngươi gọi lão phu một tiếng bá phụ như thế nào?" Hồ thái y lúc nói lời này thậm chí có chút thận trọng, bởi vì ông là quá vừa ý người trẻ tuổi trước mắt này rồi.
"Kêu người là bá phụ, chuyện này…. Người là nhân tài của Thái Y Viện, Vô Ưu chỉ là hậu bối sau này có thể có được người chỉ điểm thật là vinh hạnh!" Vô Ưu cung kính lễ độ nói.
Nghe nói như thế, Hồ thái y dĩ nhiên là vui mừng không dứt, cười nói: "Nói thật, ngươi là người nhỏ tuổi nhưng có triển vọng nhấ tmà lão phu nhìn thấy ở nghề Y này, y thuật của ngươi ngay cả lão phu là người đã hành y ba mươi năm cũng phải cảm thấy hổ thẹn, nếu không phải là lão phu đã từng tuổi này, mấy năm nữa sẽ phải cáo lão về quê, ta thật đúng là muốn theo ngươi học y thuật!"
"Bá phụ, người nói như vậy thật là làm cho Vô Ưu không có đất dung thân!" Vô Ưu khiêm tốn nói.
Mặc dù lời này của hoàng đế cho vị đại phu là nàng đây có chút oan uổng, nhưng là việc đã đến nước này, đã không còn sự lựa chọn, nàng chỉ có thể lựa chọn đem hết toàn lực để cứu người bệnh thôi! Sau đó, Vô Ưu liền vội vàng nói: "Dân nữ nhất định dốc hết toàn lực!"
"Đi đi! Tất cả việc chữa trị cho trưởng công chúa do ngươi định đoạt." Cuối cùng Khang đế cho Vô Ưu một quyền lợi chủ trì.
"Tạ hoàng thượng!" Sau đó Vô Ưu lập tức đứng lên, cũng đỡ Hồ thái y dậy, nói: "Hồ thái y, Vô Ưu cần ngươi giúp một tay!"
"Hoàng thượng đã cho ngươi quyền lực chủ trị, lão phu cùng với tất cả mọi người và mọi thứ trong Thái Y Viện đều nghe ngươi sai bảo!" Hồ thái y đứng lên nói.
"Được." Vô Ưu đầu tiên là đối với Hồ thái y gật đầu một cái, sau đó liền quay đầu hỏi cung nữ ở bên cạnh: "Hai mươi người cung nữ khỏe mạnh tìm đã có chưa?"
"Đã tìm được, bây giờ cũng ở bên ngoài chờ đợi!" Vị cung nữ kia vội vàng trả lời.
"Bảo các nàng năm người một tổ theo thứ tự vào đi!" Vô Ưu nói một câu, liền nói với Hồ thái y: "Xin Hồ thái y cùng tiểu nữ cùng đi vào!"
Đi nhanh vào màn vải ở trong, Vô Ưu đi tới trước bàn bát tiên, từ trong rương thuốc của mình lấy ra mấy tờ giấy thử, đều đặt ở trên bàn bát tiên, sau đó nói với Hồ thái y ở bên cạnh: "Hồ thái y, đây là tự ta làm giấy thử máu, trước khi truyền máu cho trưởng công chúa, chúng ta phải tìm được máu của cung nữ giống với máu chảy bên trong thân thể trưởng công chúa, nếu là truyền loại máu khác chẳng những làm việc mất công, hơn nữa còn sẽ làm trưởng công chúa mất mạng!"
Hồ thái y cũng là kiệt xuất trong giới thầy thuốc, rất nhiều vấn đề y thuật mặc dù trước đây chưa có thấy qua, nhưng mà cũng là vừa nói liền hiểu, sau đó gật đầu nói: "Lão phu hiểu!"
Sau đó, Vô Ưu lại lấy ra một số ống tiêm, cái này là làm bằng thủy tinh, nàng đặt người ta làm theo yêu cầu, nhưng tốn của nàng hơn mấy chục lượng bạc! Vốn là chuẩn bị để cần dùng khi cần gấp, không ngờ hôm nay thật có đất dụng võ. Còn có mấy tờ giấy thử máu này, cũng là lúc nàng nhàn rỗi không có chuyện gì làm căn cứ vào từng loại máu khác nhau làm ra được, chính là chuẩn bị có một ngày có người bệnh bởi vì mất máu cần truyền máu, không ngờ hôm nay cũng có đất dụng võ, xem ra câu phòng ngừa chu đáo thật là đúng!
Tiếp đó, Vô Ưu liền đưa cho Hồ thái y một ống tiêm thủy tinh, nói: "Cầm cái ống tiêm này đâm xuống mạch máu trên cánh tay cung nữ, trước hút một chút máu, sau đó nhỏ một giọt máu thử ở trên tấm giấy thử này, nếu như máu của người nào giống với phản ứng ở trên tờ này, như vậy máu của người đó và trưởng công chúa giống nhau rồi!" Mới vừa rồi, Vô Ưu đã thử máu cho trưởng công chúa, phát hiện máu của trưởng công chúa là nhóm máu A, vẫn còn may không phải là thuộc nhóm máu hiếm, nếu là nhóm máu hiếm như vậy đúng thật có thể gặp phiền toái rất lớn rồi !
Nhận lấy ống tiêm thủy tinh trong tay Vô Ưu tiêm, Hồ thái y vẫn còn sững sờ, thấy thế, Vô Ưu liền cầm một ống tiêm khác lên, nói: "Ta làm mẫu cho ông một lần!" Nói xong, cầm ống tiêm trong tay đi về phía một hàng năm cung nữ gân nhất.
Một hàng năm cung nữ kia ở bên ngoài đã nghe nói là muốn lấy máu của các nàng chuyển vào bên trong thân thể trưởng công chúa, mỗi người đều sợ đến xanh mặt, cả người run lẩy bầy, biết lần này là chạy trời không khỏi nắng, cho nên nước mắt chảy xuống. Vô Ưu đi tới trước mặt cung nữ đầu tiên, bảo nàng đưa cánh tay trắng noãn ra, chỉ thấy cung nữ kia khóc, dáng vẻ run rẩy, Vô Ưu không khỏi nhíu mày nói: "Cũng không phải là muốn mạng của ngươi, ngươi làm gì mà sợ đến như vậy?"
"Hút máu. . . . . . ra, còn có thể sống sao?" Cung nữ kia thấy dù sao cũng không sống được, liền nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi buồn cười, bất quá thời gian không chờ người, nàng cũng lười phải giải thích với nàng, nói chỉ là một câu."Yên tâm đi, sẽ không lấy mạng của ngươi đâu!" Nói xong, liền dùng một sợi dây ghìm chặt cánh tay của cung nữ này, sau đó nhắm ngay mạch máu của nàng đâm kim tiêm trong tay xuống! Cung nữ kia bởi vì đau nên rên hừ hừ, vì tranh thủ thời gian, Vô Ưu lấy cái ống máu, sau đó đi tới trước bàn bát tiên, dùng ống tiêm nhỏ một giọt máu ở trên giấy thử, sau đó trên giấy thử liền từ từ nổi lên phản ứng, khi thấy rõ phản ứng trên tờ giấy, Vô Ưu không khỏi vui mừng nói: "Cũng là nhóm máu A, giống với nhóm máu của trưởng công chúa!"
Thấy Vô Ưu làm mẫu, Hồ thái y cũng biết phải làm sao, cho nên liền gọi cung nữ thứ hai tới đây, làm theo cách của Vô Ưu bảo cung nữ đó đưa cánh tay ra, cũng dùng sợi dây quấn chặt cánh tay của cung nữ này, sau đó đem ống tiêm đâm vào bên trong mạch máu của cung nữ kia lấy máu để thử. Nhưng mà lần này cũng không may mắn như vậy, nhóm máu này không cùng loại máu với trưởng công chúa, là nhóm máu B, tiếp, dưới sự hướng dẫn của Vô Ưu thì Hồ thái y rửa sạch ống tiêm tiếp tục lấy máu của một cung nữ khác, những cung nữ này vừa bắt đầu còn tưởng rằng cái mạng nhỏ của các nàng đã muốn xong rồi, không ngờ căn bản cũng không tổn thương đến các nàng một chút xíu nào, chẳng qua là phải lần lượt chịu đau đớn hai lần kim đâm, từ trong ống tiêm lấy một chút máu của các nàng mà thôi, cho nên bọn họ cũng không sợ nữa!
Cứ như vậy, Hồ thái y ở bên này lấy máu để thử máu tìm cung nữ có nhóm máu A, mà bên kia Vô Ưu ngồi ở trước giường chọn lựa cung nữ có nhóm máu A, sau đó sẽ đưa máu vào trong mạch máu của trưởng công chúa. . . . . .
Ước chừng thời gian trôi qua hơn một canh giờ, trên trán hai người Hồ thái y và Vô Ưu cũng toát ra mồ hôi, họ đã cảm thấy kiệt sức. Hồ thái y tìm ra ở trong số hai mươi cung nữ có tám người thuộc nhóm máu A, dù sao ông cũng coi như đã già mắt mờ rồi, lại là lần đầu tiên làm loại công việc này, cho nên rất là mất sức. Mà Vô Ưu lại là người rút máu cung nữ ra để truyền cho trưởng công chúa, hơn một canh giờ nàng không biết đã sử dụng biết bao nhiêu ống tiêm để truyền máu vào bên trong thân thể trưởng công chúa rồi!
Lúc này, một bà đỡ nhìn lại đệm giường đã đổi, vui mừng nói: "Máu Trưởng công chúa đã hết chảy rồi, đã không có chảy ra nữa rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu quay đầu nhìn mấy cái đệm giường mới đổi vừa nãy, chỉ thấy phía trên mặc dù còn có một chút vết máu, nhưng rõ ràng đã không giống lúc trước làm cho người ta nhìn thấy mà ghê! Vô Ưu vui mừng nói: "Hồ thái y, trưởng công chúa hết xuất huyết rồi!"
"Thật sao?" Đang bận thử máu cho cung nữ, Hồ thái y nghe nói như thế, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn bà đỡ đổi đệm giường một chút, sắc mặt không khỏi liền chậm rãi lộ ra nụ cười.
"Hồ thái y, Tiết cô nương, trưởng công chúa tỉnh lại!" Sau đó, Hồng Loan liền vén một góc rèm cửa lên hướng ra phía ngoài hô.
Nghe được lời Hồng Loan nói, Vô Ưu vội vàng đưa tay giữ bắt mạch cho trưởng công chúa Bích Hồ, sau đó cười nói với Hồng Loan và Hồ thái y: "Mạch của Trưởng công chúa rất bình thường, có lẽ không còn nguy hiểm nữa!"
"Thật là cám ơn trời đất! Bồ Tát phù hộ!" Hồng Loan nghe được mạng của trưởng công chúa đã được cứu về rồi, vui sướng chắp tay trước ngực khấn vái, trong đôi mắt cũng nén khóc.
Mà Hồ thái y vui mừng cũng không biết nên làm cái gì nữa? Cầm ống tiêm giơ lên trên không trung bất động nửa ngày, nói: "Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Thấy trưởng công chúa Bích Hồ đã tạm thời bình an, Vô Ưu đi tới thở phào nhẹ nhõm trước mặt Hồ thái y, cười nói: "Hồ thái y, người cực khổ rồi! Bây giờ đã có tám cung nữ cùng nhóm máu với trưởng công chúa, hơn nữa tạm thời trưởng công chúa cũng không có chuyện gì, cũng không cần thử máu của nhóm cung nữ này nữa!"
"Được! Được!" Hồ thái y gật đầu liên tục, sau đó, Hồng Loan liền phất phất tay với những cung nữ kia ý bảo họ có thể đi xuống, chỉ để lại tám cung nữ cùng nhóm máu với trưởng công chúa để đề phòng phát sinh.
Khang đế ngồi ở phía ngoài cũng nhận được tin tức trưởng công chúa đã bình yên vô sự, cho nên sau đó liền có một cung nữ liền vào bẩm báo: "Hồ thái y, Tiết cô nương, nếu như tạm thời trưởng công chúa không có chuyện gì, Hoàng thượng truyền các người đi ra bên ngoài nói chuyện!" Ở cổ đại, nam tử là không thể vào phòng nữ nhân đang sinh con, cho dù là phu quân hay là phụ thân huynh đệ thân thiết cũng đều không thể, bởi vì nghe nói sẽ làm nam tử bị xiu xẻo, sau này làm chuyện gì cũng sẽ không thuận lợi và hỏng bét, huống chi là đương kim Thiên Tử!
Nghe cung nữ kia nói, Hồ thái y liền từ trên ghế đứng lên, hỏi thăm Vô Ưu ở bên cạnh: "Tiết cô nương, không biết bước kế tiếp nên chăm sóc trưởng công chúa như thế nào?" Lần trước ở phủ Tần Thừa Tướng, Hồ thái y đã được thấy qua y thuật của Vô Ưu rồi, thế nhưng lần này có thể đem một sản phụ bị xuất huyết từ Diêm Vương cứu trở về, hơn nữa dùng lại là kỹ năng được ghi ở trong sách cổ sớm đã thất truyền, còn có vị này y thuật cao minh có thể dùng bàn tay thần sầu để hình dung lại là một vị cô nương tuổi còn quá trẻ, lần này quả thực Hồ thái y đối với Vô Ưu là phục sát đất, phải biết từ nhỏ ông học y, hành y hơn ba mươi năm, ở Thái Y viện gần hai mươi năm, có thể nói là không thua kém người nào, bây giờ đứng ở trước mặt cô nương mười bảy mười tám tuổi nhưng lại cảm thấy thật là xấu hổ!
Nghe Hồ thái y hỏi thăm, Vô Ưu khẽ mỉm cười, nói: "Dù sao tiểu nữ còn ít tuổi, kinh nghiệm chưa đủ, không biết Hồ thái y có ý kiến gì?" Thật ra thì thời gian nàng nghiên cứu y thuật không ít hơn Hồ thái y là bao nhiêu, chẳng qua là ở kiếp này nàng chỉ là một cô nương còn ít tuổi, một lão tử lại dùng ánh mắt bội phục nhìn nàng, Vô Ưu thấy khiêm nhường thì tốt hơn. Dù sao chuyện hôm nay nếu như ở trong mắt người có dã tâm, nàng chính là đoạt đi công lao của người khác, dù sao người ta mới là nhân tài kiệt xuất của Thái Y Viện, nàng ở nơi cổ đại này chẳng qua là một đại phu chân trần thôi! Chỉ là nàng cũng đã sớm nghe nói Hồ thái y là người đức cao vọng trọng ở Thái Y viện, chỉ lấy y thuật nói chuyện, chưa từng có kết bè kết cánh qua, cho nên ở tận đáy lòng Vô Ưu thực sự bội phục vị Hồ thái y này.
Vô Ưu nói lời khiêm tốn làm Hồ thái y cười một tiếng, nói: "Theo ý của lão phu thì để cho trưởng công chúa dùng một toa thuốc cầm máu, tám cung nữ cùng nhóm máu với trưởng công chúa thì ở lại Trọng Hoa cung đợi lệnh bất cứ lúc nào, còn có nữa là ngươi và ta phải ở bên ngoài tẩm cung trưởng công chúa chờ đợi khoảng ba ngày để ứng phó với biến cố bất kỳ. Không biết ý của Tiết cô nương như thế nào?"
Nghe xong Hồ thái y nói, Vô Ưu cười đáp: "Hồ thái y nghĩ rất chu đáo, cứ làm như thế đi!"
"Được." Hồ thái y gật đầu một cái, sau đó liền làm một động tác mời, nói: "Hoàng thượng vẫn còn ở bên ngoài chờ chúng ta, chúng ta nhanh ra gặp người đi!" Dứt lời, Hồ thái y và Vô Ưu một trước một sau đi ra khỏi tẩm cung trưởng công chúa.
Đi ra ngoài màn vải, Khang đế đang đứng ở trước cửa sổ khắc hoa như suy nghĩ cái gì, đưa lưng về phía bọn họ, Hồ thái y và Vô Ưu vội vàng quỳ xuống đất hành lễ nói: "Tham kiến Hoàng thượng!"
Nghe được giọng nói ở sau lưng, Khang đế xoay người lại, hắn chờ ở đây đã lâu, hỏi: "Trưởng công chúa đã an toàn chưa?"
"Bẩm Hoàng thượng, trưởng công chúa đã được cầm máu, tạm thời không có việc gì, cựu thần và vị Tiết cô nương này sẽ luôn luôn túc trực ở bên người trưởng công chúa!" Hồ thái y trả lời.
Nghe lời này, trên mặt Khang đế cũng lộ ra nụ cười, nói: "Tốt! Trưởng công chúa không có việc gì, hôm nay trẫm sẽ thưởng thật lớn!"
Nghe được hoàng thượng muốn ban thưởng, Hồ thái y vội vàng nói: "Hoàng thượng, hôm nay trưởng công chúa có thể bình yên vô sự, là nhờ vị Tiết cô nương này, là kỹ thuật truyền máu của nàng đã cứu trưởng công chúa, Hoàng thượng muốn thưởng thì nên thưởng cho nàng mới phải!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu vội vàng dập đầu nói: "Hoàng thượng, dân nữ trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa đủ, là nhờ Hồ thái y ở một bên chỉ đạo, bằng không dân nữ tuyệt đối không thể không có một chút sai lầm nào, cho nên trấn giữ còn có Hồ thái y, Hồ thái y nhận công đầu mới phải!"
"Cựu thần không dám nhận!" Hồ thái y vội vàng dập đầu.
Nghe được lời của hai người, Khang Đế cười một tiếng, nói: "Các ngươi có thể nhường nhau công lao như thế thật đúng là khó có được, trẫm không phải mới vừa nói qua sao? Tất cả đều có thưởng lớn! Hôm nay Hồ thái y và Tiết cô nương đều là công đầu, mỗi người đều được ban thưởng năm trăm lượng bạc trắng, lụa hai mươi cuộn, còn lại bà đỡ, cung nhân hầu hạ bên người trưởng công chúa tiền thưởng mỗi người là một trăm lượng!"
Nghe được mình và Tiết cô nương đều là công đầu ban thưởng, Hồ thái y mới cúi đầu khấu nói: "Tạ ơn Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh trưởng công chúa cũng đều mừng rỡ khấu tạ hoàng ân.
Nhưng mà Vô Ưu cũng không gấp khấu tạ hoàng ân, Khang đế nhíu mày nhìn Vô Ưu đã ngẩng đầu lên, hỏi: "Tiết Vô Ưu, ngươi không cần phải tạ ơn sao?"
"Bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng mới vừa nói mỗi người có công đều được ban thưởng, dân nữ cảm thấy Hoàng thượng giống như ban thưởng thiếu đi mấy người!" Vô Ưu trả lời.
Nghe nói như thế, Khang đế không khỏi nhíu mày, trong con ngươi mang theo tò mò hỏi: "Quên thưởng mấy người? Mấy người nào trẫm quên thưởng?"
"Chính là tám cung nữ đã hiến máu cho trưởng công chúa!" Vô Ưu trả lời.
Nghe được câu trả lời, đôi mắt Khang đế quan sát Vô Ưu một khắc, sau đó mới ha ha cười nói: "Trẫm quả thật là quên! Tám cung nữ hiến máu cho trưởng công chúa quả thật chịu tổn thương không ít, cho nên phải thưởng lớn hơn nữa, vậy ban thưởng mỗi người hai trăm lượng bạc đi!"
Tám cung nữ đang đứng ở bên ngoài tẩm cung trưởng công chúa Bích Hồ ai cũng nghe được mỗi người đều được ban thưởng tự nhiên vui mừng vô cùng, lập tức liền quỳ xuống đất hô to tạ ơn vạn tuế! Chỉ là, Vô Ưu lại như cũ cười nói: "Hoàng thượng, tuy rằng tám vị cung nữ này là người hiến máu cho trưởng công chúa, nhưng mười hai người cung nữ kia cũng là vì trưởng công chúa mà chịu không ít đau đớn da thịt, hơn nữa còn bị kinh sợ, xin Hoàng thượng cũng cho họ một chút ban thưởng an ủi đi!" Nói xong, liền dập đầu trên mặt đất.
Nghe Vô Ưu nói, Khang đế khẽ nhíu mày, không khỏi buồn cười nói: "An ủi? Thật nực cười. Cho tới bây giờ trẫm cũng chưa từng nghe là phải ban thưởng cho người người bị hoảng sợ!"
Đối mặt với Khang đế, ngược lại Vô Ưu cũng không thấy sợ hãi, bởi vì dân gian đều nói vị Hoàng đế này cần chính yêu dân, là một vị Hoàng đế tốt hiếm có, cho nên nàng không cần phải lo lắng sợ làm Hoàng thượng mất hứng liền ban cho cái chết. Cho nên, sau một khắc, nàng liền nói: "Hoàng thượng, thứ nhất mười hai vị cung nữ này đều bị kim châm đau đớn, thứ hai họ đều cho rằng lần này sẽ vì trưởng công chúa mà đánh đổi mạng sống. Mặc dù bọn họ đều rất nguyện ý vì trưởng công chúa hy sinh, nhưng là trong nội tâm đối với cái chết có sợ hãi cũng là chuyện bình thường. Cho nên chỉ bằng hai lý do này cũng coi là trung can nghĩa đảm. Đối với người trung can nghĩa đảm theo Hoàng thượng thì có nên thưởng hay không?"
Nghe xong lời Vô Ưu nói, Khang đế cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó trầm mặc một khắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Vô Ưu, đối mặt với ánh mắt của Khang đế, Vô Ưu rũ mắt xuống, cảm giác ánh mắt của hắn thật giống như có chút gì đó rất kỳ quái! Trong lòng không khỏi nói thầm: Không phải là mình nói sai chứ? Mặc dù biết Khang đế không phải một hôn quân, nhưng người ta dù sao cũng là Hoàng đế, vạn nhất hắn nổi nóng, nàng thật đúng là chịu không nổi đấy!
Đang lúc này, Hồ thái y bỗng nhiên nói: "Hoàng thượng, cựu thần cũng cho là mười hai vị cung nữ này cũng nên được ban thưởng, mới vừa rồi cựu thần dùng kim tiêm đâm vào cánh tay của các nàng, cũng rút ra một chút máu để thử, chỉ là máu của các nàng không cùng nhóm máu với trưởng công chúa mà thôi, cho nên mới không có cơ hội hiến máu cho trưởng công chúa đấy!"
Không biết có phải do lời nói của Hồ thái y có tác dụng hay không, ngay sau đó Khang đế gật đầu một cái, nói: "Vậy theo ý của ngươi, mười hai cung nữ kia nên ban thưởng cho một người năm mươi lượng bạc!"
"Hoàng thượng thánh minh!" Nghe được lời Khang đế nói, Hồ thái y, Vô Ưu cùng với mọi người ở đây cũng dập đầu tạ ơn.
"Hoàng thượng khởi giá!" Sau đó, một giọng nói the thé truyền đến, Vô Ưu đang quỳ dưới đất lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ thấy cái người mặc áo vàng sáng bóng kia mới vừa rồi còn đứng ở bên cạnh mình đã không thấy bóng dáng. Mặc dù không thể nói thấy Hoàng thượng không sợ, nhưng mà rốt cuộc cũng là rất lo lắng, hơn nữa dường như nàng ngay cả Hoàng thượng trông như thế nào cũng không có thấy rõ ràng!
Trong suốt ba ngày, mỗi ngày Hồ thái y và Vô Ưu đều chờ đợi ở bên ngoài tẩm cung trưởng công chúa Bích Hồ, ngược lại thức ăn nước uống ở Trọng Hoa cung lại cung ứng rất kịp thời, nhưng mà đúng là có chút khó chịu, ban ngày đều ngồi ở một gian trong phòng khách, một ngày phải bắt mạch hầu hạ trưởng công chúa uống thuốc mấy lần, ban đêm phần lớn cũng là Vô Ưu coi chừng, bởi vì dù sao Hồ thái y cũng đã lớn tuổi, chỉ sợ thức đêm sẽ không chịu đựng được, cho nên Vô Ưu liền gọi Hồ thái y đi nghỉ ngơi, mình thì thức đêm coi chừng. Trải qua mấy ngày ở chung với nhau, Vô Ưu phát hiện Hồ thái y là một lão giả rất hiền lành đáng được người khác kính trọng, hơn nữa y thuật cũng là hạng nhất, cho nên Vô Ưu rất là tôn kính ông ấy!
Chẳng mấy chốc đã qua ngày thứ ba, sau buổi trưa, Vô Ưu và Hồ thái y ngồi ở trong phòng khách vừa uống trà vừa nói chuyện, dù sao cũng chỉ ở bên ngoài tẩm cung trưởng công chúa Bích Hồ canh chừng mà thôi, hiện tại thân thể trưởng công chúa Bích Hồ hồi phục rất nhanh, sẽ không có chuyện gì rồi, nhưng lời của Hoàng thượng là miệng vàng lời ngọc vẫn muốn hai người trông chừng ở chỗ này hết ba ngày mới yên tâm!
Uống một ngụm trà, Vô Ưu cười nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng, qua hôm nay, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi!" Hai ngày nay làm cho nàng chịu đựng không nỗi nữa rồi, nhớ ở kiếp trước bình thường cũng thức đêm kia mà, chỉ là khi đó có máy vi tính, có ti vi xem cho đỡ buồn, nhưng bây giờ chẳng những không muốn thức đêm mà cái gì cũng không có, thật là nhàm chán muốn chết!
"Đúng vậy, may nhờ có ngươi chịu đựng thay cho ta, bằng không cục xương già ta đây chịu không nỗi rồi!" Hồ thái y khoát tay áo cười nói.
Lúc này, Hồng Loan bỗng bưng mấy thứ điểm tâm đi vào phòng khách, cười nói: "Tiết cô nương, Hồ thái y, đây là trưởng công chúa cố ý dặn dò Ngự Thiện Phòng làm bánh ngọt cho các ngươi!"
"Thay chúng ta cám ơn trưởng công chúa nhé!" Hồ thái y và Vô Ưu vội vàng đứng dậy cung kính nói.
"Trưởng công chúa nói các ngươi không nên khách khí, lần này mạng của người có thể cứu trở về đều là nhờ hai người, là đại ân nhân của Trưởng công chúa, cho nên có việc gì cần cứ nói cho Hồng Loan một tiếng là được!" Hồng Loan khách khí cười nói.
"Xin Hồng Loan cô nương bẩm lại với trưởng công chúa, người trong Trọng Hoa cung đã rất chăm sóc chúng ta, thật không cần cái gì nữa!" Vô Ưu cười nói. Quả thật, mấy ngày gần đây cho dù là thức ăn, hay là trà bánh đều rất phong phú đa dạng, hai người nàng và Hồ thái y mỗi bữa đều là một bàn lớn hai mươi mấy món ăn, thật sự là ăn không hết, thấy rất là lãng phí. Hơn nữa trưởng công chúa còn phái người đưa tới cho nàng rất nhiều y phục, đồ trang sức còn có đồ dùng này nọ, nàng thật là khó xử!
"Cựu thần cũng không cần gì thêm, hơn nữa cựu thần còn hưởng bổng lộc của Hoàng thượng! Những thứ này đều là trách nhiệm của cựu thần." Hồ thái y đứng lên nói.
"Hai vị cứ từ từ dùng đi, Hồng Loan xin cáo lui!" Hồng Loan gật đầu cười, liền thối lui ra khỏi phòng khách.
Sau khi Hồ thái y và Vô Ưu đã tiễn Hồng Loan đi, Vô Ưu cười nói: "Hồng Loan thật là một người lanh lợi hiểu chuyện!"
"Đó là đương nhiên, Hồng Loan là người tâm phúc nhất bên người trưởng công chúa, mọi chuyện lớn nhỏ ở trong Trọng Hoa cung đều do nàng xử lý!" Dù sao Hồ thái y cũng đã ở trong cung làm thái y nhiều năm, cho nên chuyện lớn nhỏ trong cung ông không thể không biết .
"Hôm đó nếu không phải là ngươi nhanh chóng quyết định, tình cảnh trưởng công chúa bây giờ thật đúng là khó mà nói!" Hôm đó may mà Hồng Loan không có nghe lời của hai bà đỡ đó. Thật ra thì lúc ấy Vô Ưu cũng rất lo lắng ngộ nhỡ không có ai nghe nàng lời nói thì làm sao có thể làm? Dù sao ngày đó trong tẩm cung của trưởng công chúa không có ai thấy qua y thuật của nàng.
"Nhưng thật ra là trưởng công chúa may mắn gặp được Tiết cô nương ngươi, nếu không thì không biết hậu quả sẽ như thế nào!" Hồ thái y nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười một tiếng, nói: "Hồ thái y, nếu như không ghét bỏ liền kêu ta là Vô Ưu đi, Tiết cô nương Tiết cô nương, nghe thật phiền toái!"
"Lão phu ngược lại cầu còn không được! Không bằng ngươi cũng đừng gọi Hồ thái y Hồ thái y làm cho xa lạ, lão phu liền với cao ngươi hạ xuống, ngươi gọi lão phu một tiếng bá phụ như thế nào?" Hồ thái y lúc nói lời này thậm chí có chút thận trọng, bởi vì ông là quá vừa ý người trẻ tuổi trước mắt này rồi.
"Kêu người là bá phụ, chuyện này…. Người là nhân tài của Thái Y Viện, Vô Ưu chỉ là hậu bối sau này có thể có được người chỉ điểm thật là vinh hạnh!" Vô Ưu cung kính lễ độ nói.
Nghe nói như thế, Hồ thái y dĩ nhiên là vui mừng không dứt, cười nói: "Nói thật, ngươi là người nhỏ tuổi nhưng có triển vọng nhấ tmà lão phu nhìn thấy ở nghề Y này, y thuật của ngươi ngay cả lão phu là người đã hành y ba mươi năm cũng phải cảm thấy hổ thẹn, nếu không phải là lão phu đã từng tuổi này, mấy năm nữa sẽ phải cáo lão về quê, ta thật đúng là muốn theo ngươi học y thuật!"
"Bá phụ, người nói như vậy thật là làm cho Vô Ưu không có đất dung thân!" Vô Ưu khiêm tốn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.