Chương 138: Khống chế bằng lời nói
Link Khê
01/11/2018
Đột nhiên nghe được giọng nói này, Vô Ưu dừng chân lại, quay đầu vừa
nhìn, thấy là Tào di nương đứng ở cách đó không xa, thấy nàng dừng bước, Tào di nương mới bước nhanh tới, đi đến trước mặt phúc thân nói: "Thiếp bái kiến nhị nãi nãi! "
Thấy vậy, Vô Ưu nhanh chóng nhẹ đỡ ngăn lại, nói: "Đều là người nhà mình, không cần giữ lễ tiết! " Tào di nương này dáng dấp yếu liễu đào tơ, hơn nữa tính cách rất khiêm tốn, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, một đôi mắt sợ hãi, Vô Ưu vừa nhìn thấy nàng đáy lòng liền có một loại cảm giác ê ẩm, một giai nhân yếu mềm như vậy thật sự có thể chạm đến từng sợi thần kinh của người khác!
"Tào di nương! " Sau khi bái kiến, Xuân Lan sau lưng Vô Ưu cũng nhanh chóng phúc thân chào một cái.
"Miễn! " Dường như ngay cả một nha hoàn bái kiến Tào di nương cũng cảm thấy kinh sợ.
"Tào di nương ngươi gọi ta có việc gì sao? " Vô Ưu tò mò hỏi. Tào di nương này khi thấy người khác đều giống như một con thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ, không biết nàng tìm mình có chuyện gì? Ai! Không phải tính cách từ nhỏ đã nhát gan như vậy chứ, còn bị Diêu thị quản lý chặt như vậy? Chẳng lẽ thiếp thất không phải là người sao! Sau này thà rằng cả đời không ai thèm lấy cũng không thể làm thiếp cho người ta, cho dù là nhà có tiền hay nhà nghèo, địa vị thấp hơn còn chưa tính, ngay cả đứa con sau này sinh ra cũng bị kém hơn một bậc!
Sau đó, Tào di nương mới lấy một cái hà bao thêu được rất tinh xảo ra từ trong ống tay áo, hai tay đưa cho Vô Ưu nói: "Đây là quà mừng thiếp đưa cho Nhị gia và nhị nãi nãi, nếu nhị nãi nãi ngài không ngại vậy cầm chơi! "
Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu nhìn thoáng qua hà bao trên tay Tào di nương, chỉ thấy hà bao này kĩ thuật và đường may rất cẩn thận, thêu hoa văn uyên ương hí thủy, một đôi uyên ương vui đùa trong nước, trông rất sống động, tuy rằng đồ vật không lớn, nhưng người có mắt nhìn vừa nhìn cũng biết kĩ thuật thêu rất cao!
Lúc Vô Ưu nhìn chăm chú vào hà bao, Tào di nương hơi ngượng ngùng nói: "Ta cũng không có đồ gì tốt tặng cho nhị nãi nãi và nhị gia, chỉ biết thêu thứ gì đó, nếu ngài không thích hoa văn này, ta có thể thêu hoa văn khác cho ngài!" Nói xong, liền muốn rụt tay về.
Thấy thế, Vô Ưu biết nàng đã hiểu lầm mình, nhanh chóng đưa tay cầm lấy hà bao trong tay Tào di nương, cười nói: "Không cần, kiểu này ta cũng rất thích! Cảm ơn ngươi nha, Tào di nương." Không biết tại sao, Vô Ưu cảm thấy hình như nàng rất đáng thương, bộ dáng yếu liễu đào tơ của nàng ấy ngay cả một người phụ nữ như nàng cũng cảm thấy thương xót!
"Ngươi thích? Vậy thật tốt quá! " Nghe thấy Vô Ưu nói thích, Tào di nương vui vẻ cười lên.
Thấy cứ đứng nói như vậy, Vô Ưu cười nói: "Nếu không đến nơi của ta uống ly nước trà trò chuyện tiếp?"
Nghe nói như thế, trong con ngươi Tào di nương chợt sáng lên một cái, sau đó giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức ánh sáng trong đôi mắt mờ đi, sau đó mi mắt rũ xuống, khẽ cười nói: "Không cần đâu, đại nãi nãi nói ta không có chuyện gì thì không nên đi khắp nơi, việc thêu thùa cho hai vị công tử ta vẫn chưa làm xong đó! "
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này thật sự khiến tim Vô Ưu tan ra rồi, tuy rằng cảm thấy hơi quá đáng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể nói cái gì, chỉ nói: "Vậy lúc nào ngươi rảnh rỗi thì đến chỗ của ta ngồi một chút đi!"
"Được. " Tào di nương gật đầu.
"Vậy ta đi trước đây! " Dứt lời, Vô Ưu nhận hà bao, sau đó xoay người rời đi.
Trên đường trở về, nghĩ lại dáng dấp Tào di nương đáng thương vừa rồi, quả thật trong lòng Vô Ưu không thể nào thoải mái! Lúc này, Xuân Lan ân cần bước đến nhẹ giọng nói: "Nhị nãi nãi, ngài đó tốt nhất không nên quá thân thiết với Tào di nương! "
"Vì sao vậy?" Vô Ưu tò mò hỏi.
"Ở Thẩm gia người đại nãi nãi kiêng kỵ nhất chính là Tào di nương này đó, nếu ngài quá thân thiết với Tào di nương, để đại nãi nãi biết được, vậy không phải là đã đắc tội nàng rồi sao?" Xuân Lan cười nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu một cái. Nghĩ thầm: Có thể không phải sao? Việc và người bên trong cái cổng lớn này thật phức tạp.
"Ngài nên biết rằng bây giờ Thẩm gia này do đại nãi nãi quản lý việc nhà, tuy rằng bên trên nàng còn có một lão phu nhân, nhưng dù sao lão phu nhân cũng đã lớn tuổi rồi, từ nhiều năm trước đã không thể quản lí công việc, chỉ hỏi đại sự một chút.Đại gia quanh năm đi đứng không tiện, nhị gia quanh năm ở bên ngoài, vì vậy chuyện trong nhà đều do đại nãi nãi quyết định, ngài vì một người như Tào di nương mà đắc tội đại nãi nãi là không đáng, lại nói ngài mới đến, còn nàng đã có cơ sở sâu nặng trong phủ này!" Xuân Lan thiện chí nhắc nhở.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn thoáng qua Xuân Lan. Xuân Lan khẩn trương cúi đầu nói: "Không phải nhị gia nói sau này nô tỳ hầu hạ nhị gia thế nào thì nhị gia hầu hạ nhị nãi nãi như vậy sao, vì vậy nô tỳ cũng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho chủ tử của mình, nô tỳ không thể nhìn chủ tử bị thua thiệt!"
Nghe vậy, Vô Ưu cười nói: "Lòng ngươi nghĩ như thế nào ta đều biết, chỉ cần ngươi một lòng vì chủ tử, đương nhiên trong lòng chủ tử hiểu rõ, có người chỉ thích bằng mặt không bằng lòng, thực ra trong lòng có ý đồ gì ta đều hiểu, chỉ là tất cả mọi người giữ lại chút da mặt không muốn nói xé đi mà thôi! Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi một lòng vì chủ, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi!" Vô Ưu thờ ơ lạnh nhạt đã nhiều ngày để ý thấy Xuân Lan này một người lưu nhanh nhẹn lanh lợi, nhưng cũng rất giữ bổn phận của mình, chưa từng đi quá giới hạn bổn phận của mình, hơn nữa cũng xem như ân cần kính cẩn với mình, không giống Thu Lan đó tuy rằng cũng kính cẩn như vậy, nhưng vừa thấy Thẩm Quân liền vô tình hoặc cố ý đi quá giới hạn bổn phận của mình, đây là điều tối kỵ giữa chủ tử và nô tài! Mấy câu nói đó nàng cảnh cáo Xuân Lan, ý nghĩ của Thu Lan không phải nàng không thể nhìn ra, chỉ là không muốn để ý tới mà thôi! Đừng cho rằng nàng là kẻ ngu si.
Nghe thấy lời nói chưa tới cùng đó, Xuân Lan cũng là một người hiểu nhanh, hiểu rõ tất phải có duyên cớ gì đó, có lẽ là đang nói Thu Lan đi? Vì vậy liền nhanh chóng cúi đầu nói: "Nhị gia và nhị nãi nãi đều là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ nguyện làm trâu ngựa cho nhị gia và nhị nãi nãi!"
Thấy Xuân Lan rất kính cẩn, hơn nữa người này cũng coi như là an phận, vì vậy Vô Ưu tự tay đỡ vỗ vỗ tay Xuân Lan, nói: "Được rồi, ngươi đã nhận ta làm chủ tử, đương nhiên ta cũng sẽ coi ngươi thành người mình, về sau có chuyện gì phàm là ta có thể làm được, chỉ cần nói với ta là được!"
Thấy mình lấy được tín nhiệm của nhị nãi nãi, Xuân Lan cười gật đầu. "Tạ ơn nhị nãi nãi! "
"Ừ. " Vô Ưu gật đầu một cái, sau đó vừa tiếp tục đi về phía trước vừa hỏi: "Có phải đại gia cũng không thích vị Tào di nương kia hay không?"
Nghe thấy câu hỏi của chủ tử, Xuân Lan nhanh nói: "Đúng vậy, chắc đã một năm rưỡi đại gia không đi qua phòng Tào di nương rồi, Tào di nương này cách vài ngày mới được gặp mặt đại gia, đại nãi nãi đề phòng Tào di nương này như vậy, bình thường khi nàng không ở đây, đều sắp xếp nha hoàn tâm phúc của mình coi chừng ở bên cạnh, vì vậy Tào di nương này ngay cả một lời nói cũng không thể nói rõ với đại gia!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được cười một tiếng. Nói: "Xem ra đại nãi nãi này rất thích ăn giấm!" Việc này cũng khó trách, ai có thể cho phép người khác tới cướp chồng của mình đây? Ở cổ đại đều chú ý tam tòng tứ đức gì đó, đặc biệt là chẳng những không thể ghen tị, mà còn rất nhiều bà vợ chứng tỏ mình rộng lượng, còn chủ động cưới vợ bé cho chồng mình, thực ra ở đâu mà không ăn giấm, chỉ là đều nén ở trong lòng mà thôi!
"Nhị nãi nãi ngài không biết đâu, bọn hạ nhân chúng ta lúc không có ai nếu nói đến người khác nổi máu ghen, đại nãi nãi đó là vại dấm chua đấy!" Xuân Lan thấp giọng nói bên cạnh lỗ tai Vô Ưu.
"Xì! " Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được xì một tiếng nở nụ cười. Xuân Lan ở bên cạnh cũng cười theo. Sau khi cười xong, Vô Ưu chỉ vào Xuân Lan nói: "Những nô tài các ngươi chính là như vậy, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm đều thích bàn tán chủ tử! "
Vừa nghe lời này, Xuân Lan khẩn trương kinh sợ cúi đầu nói: "Đương nhiên những tiểu nha đầu như chúng nô tỳ không dám, những lời này đều là các ma ma có tuổi nói trong đó còn có nương tử quản gia nói! Chuyện không mặt mũi như vậy đánh chết chúng nô tỳ cũng không dám nói, chỉ nghe ở bên cạnh một chút mà thôi!" Lúc nói hai câu cuối cùng, Xuân Lan cũng không nhịn được cười.
Đang lúc nói chuyện, hai người đã về tới trước sân của mình, cuối cùng Vô Ưu quay đầu thấp giọng phân phó nói: "Ở Thẩm gia này ngươi cũng coi như là người lâu năm, mặc dù ta là một chủ tử, nhưng dù sao thì ta mới đến, người bên cạnh ta cũng không thông thạo nơi này, không hiểu rõ giống các ngươi, về sau hễ nghe được lời nói gì quan trọng, chuyện gì quan trọng, đều phải nhớ đi về bẩm ta một tiếng, nhớ kỹ sau này chúng ta cùng ở trên một cái thuyền đó, ta được tốt, đương nhiên ngươi cũng sẽ không thiếu phần!"
"Vâng, nô tỳ nhớ kỹ! " Xuân Lan nhanh chóng cúi đầu trả lời.
"Ừ. " Vô Ưu hài lòng gật đầu, sau đó phất tay nói: "Ta cũng mệt rồi, muốn vào trong nghỉ, ngươi cũng đi đi!" Nói xong, xoay người đi vào trong phòng...
Diêu thị dẫn Chu Tân Gia và Xuân Hoa đến nhà kho chọn mấy thứ làm quà mừng sai người đưa đến Lục An vương phủ, sau đó vội vã trở về.
Vào phòng, vừa nhìn chỉ thấy một mình Thẩm Trấn tựa vào thành giường đọc sách, Diêu thị không nhịn được nói: "Ta đi nhanh về nhanh, mà lão nhị gia lại đi rồi?"
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn giương mắt nhìn Diêu thị, trả lời: "Nàng đi rồi, chỉ còn lại một người đàn ông như ta, muội ấy còn ở lại đây làm gì?"
Nghe xong lời này, Diêu thị xoay người ngồi vào bàn bát tiên, cười nói: "Nói vậy cũng đúng, nếu anh chồng và em dâu ở cạnh nhau cũng không phải chuyện dễ nghe gì!"
Nghe vậy, Thẩm Trấn sầm mặt lại, hơi khiển trách: "Nàng đang nói bậy bạ gì đó? Nếu lời này truyền ra ngoài, cũng không biết còn bị người có lòng cải biên thành cái gì nữa? Không phải nàng ngại cuộc sống bây giờ quá bình yên rồi chứ?"
Mười năm nay, ngoại trừ lúc hắn mới bị bệnh, Thẩm Trấn rất ít khi nói vậy với Diêu thị, Diêu thị vừa thấy Thẩm Trấn nổi giận, trong lòng liền không có chỗ trông cậy, nhanh chóng đứng dậy, cười bước đến ngồi vào giường, dịu dàng nói: "Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, đại gia ngài tức giận thật sao?"
Lời nói của Diêu thị làm sắc mặt Thẩm Trấn thoáng dịu lại một chút, mới nói: "Những cái khác nàng nói như thế nào cũng không đáng kể, loại chuyện này có thể nói lung tung sao? "
"Vâng, vâng, đều là lỗi của ta, được chưa? Nếu ngài vẫn chưa hết giận vậy đánh ta hai cái đi? Được không?" Diêu thị đưa tay cầm tay Thẩm Trấn lên trên người mình.
Đúng lúc này, Thẩm Sam và Thẩm Bân xuất hiện, thấy hai đứa con trai đến, Thẩm Trấn nhanh chóng rút tay của mình về, thấp giọng nói: "Trẻ con đến rồi, trang trọng chút đi! "
Thẩm Bân và Thẩm Sam đi đến trước giường, chắp tay thi lễ rất lễ độ nói: "Cha, mẹ, chúng con đi học đây! "
"Đi đi, dọc đường nhớ bảo bọn sai vặt đánh xe chậm một chút!" Diêu thị bước đến chỉnh quần áo cho hai đứa con trai, cũng nhẫn nại dặn dò.
"Vâng, mẫu thân! " Gật đầu một cái, Thẩm Bân kéo đệ đệ xoay người rời đi. Nhưng Thẩm Sam lại tránh thoát khỏi tay của ca ca, chạy đến trước bàn bát tiên, cầm nghiên mực khắc hoa văn, dáng vẻ yêu thích không buông tay một hồi!
"Đệ đệ mau đặt xuống đi, còn chưa đi nữa sẽ muộn đó, tiên sinh sẽ quở trách!" Thấy Thẩm Sam cầm nghiên mực không buông tay, Thẩm Bân bước đến thúc giục.
"Ca ca, nếu không chúng ta mang hai nghiên mực này đi học đi?" Thẩm Sam thực sự rất không nỡ bỏ nghiên mực.
"Không được, chúng ta đi học là để học, chứ không phải đi ngắm nghía nghiên mực, hơn nữa cầm thứ này đi học cũng quá rêu rao rồi, để tiên sinh và những bạn học khác thấy được sẽ không tốt!" Thẩm Bân đưa tay cầm nghiên mực trong tay đệ đệ đi, cũng đặt vào trong hộp cẩn thận.
Nghe thấy lời nói của hai đứa con trai, Thẩm Trấn đang tựa vào gối mềm gật đầu, cảm thấy mặc dù tuổi con cả tuổi không lớn lắm, chỉ có 15 tuổi, nhưng lại là một người chính chắn thận trọng, tuy rằng đứa con nhỏ làm việc vẫn chưa biết nặng nhẹ, nhưng dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, đợi vài ba năm nữa cũng có thể giống ca ca hắn thì càng tốt rồi!
Nhưng Diêu thị nghe thấy hai đứa con trai nói, không nhịn được cười nói: "Không phải chỉ là hai nghiên mực bị vỡ thôi sao? Dù sao lúc các con học cũng cần dùng, thích thì lấy đi dùng đi, dài dòng ở chỗ này làm gì? Sam nhi đó, nghiên mực của con không có trăm cái, cũng phải có bảy tám chục cái, sao lại còn thích đồ chơi này?" Sau đó, quay đầu nói với Thẩm Trấn trên giường: "Ta nói vị đệ muội này quả thật keo kiệt, sao lại tặng cái nghiên mực vỡ bút lông gì gì đó, ai, rốt cuộc cũng xuất thân từ tiểu gia nhà nghèo, chuyện trong nhà ít, chưa từng va chạm xã hội, phỏng chừng còn tưởng rằng chúng ta rất thích những thứ này đó!" Xuất thân của Diêu thị không cao, vì vậy bình thường điều kị nhất là người khác nói xuất thân của chính mình, trước đây còn lo Thẩm Quân lấy người thuộc dòng dõi cao sẽ làm nàng bị hạ thấp, nhưng bây giờ nhìn thấy xem ra là quá lo lắng, bởi vì dòng dõi Tiết gia này vẫn chưa cao bằng Diêu gia các nàng đó!
Lúc này, Thẩm Bân nói: "Mẫu thân, ngài có biết đây không phải nghiên mực bình thường, nghiên mực này cho dù là mấy ngàn lượng bạc cũng mua không được! "
Nghe thấy lời của con trai, Diêu thị không khỏi ngẩn ra, chân mày cau lại, không thể tin nói: "Con nói cái gì? Mấy ngàn lượng bạc để mua cái nghiên mực vỡ như thế? Không phải là con đang nói đùa với mẹ chứ? Mẹ nhớ hai năm trước mẹ phân phó phòng thu chi ra ngoài mua một sọt nghiên mực, để con cháu trong dòng họ chúng ta dùng, cũng chỉ tốn mấy lượng bạc mà thôi!"
Nghe vậy, Thẩm Bân cười nói: "Mẹ, cái này là nghiên mực đại sư Gia Cát Thần Hầu chế tạo, ngàn vàng khó cầu, hơn nữa mực Vân Long này là mực cổ, người chế tạo mực này đã sớm qua đời, mà mực Vân Long lưu truyền trên đời cũng không nhiều, có được một thỏi cũng là khó, còn những bút lông sói này mặc dù mặc dù không quý giá như nghiên mực và mực Vân Long, nhưng cũng là đồ của Vinh Bảo trai gì đó, cũng là đồ người đọc sách yêu thích nhất!"
Nghe nói như thế, Diêu thị vẫn không thể nào tin được giá của nghiên mực và mực lại nhiều tiền như vậy, lại hỏi Thẩm Trấn trên giường nói: "Nghiên mực và mực đó thật sự đáng giá như vậy sao?"
Thẩm Trấn nghiêm nghị nói: "Không chỉ là vấn đề về tiền, mà là chỉ có thể gặp mà không thể cầu, người đọc sách đều lấy việc sở hữu hai thứ đồ này làm vinh. Rất nhiều người có học vấn cao cũng không thể có được, hai đứa Sam nhi và Bân nhi là thiếu niên, có tài đức gì mà mỗi người có một nghiên mực Gia Cát Thần Hầu chế tạo và một thỏi mực Vân Long?"
Nghe nói như thế, Diêu thị nhìn sắc trời một chút thấy đã không còn sớm, nhanh chóng thúc giục hai đứa con trai nói: "Đừng nói nữa, còn không đến trường nhanh đi? Nếu lại muộn cẩn thận tiên sinh cầm thước đánh các con đó!"
"Vâng, mẫu thân! " Thẩm Bân và Thẩm Sam rất nghe lời khom người một cái, nhanh chóng xoay người đi ra.
Đợi cho hai đứa con trai đi rồi, Diêu thị mới đưa tay cầm một cái nghiên mực lên, xoay người vuốt hoa văn trên nghiên mực, cười nói: "Ai nha, quả thật không nghĩ đến, thứ này quý giá như vậy đó!"
"Mấy thứ này không có một vạn cũng phải tám ngàn lượng bạc mới có thể mua được, nàng cất mấy món đồ này cho con đi, chờ hai đứa nó lớn hơn một chút rồi dùng, bây giờ học vấn của hai đứa nó vẫn chưa xứng dùng vật như vậy, mấy cây bút để lại cho hai đứa nó dùng đi!"Thẩm Trấn nói.
Nghe nói như thế, Diêu thị cầm nghiên mực trong tay cẩn thận đặt vào trong hộp, sau đó phân phó Xuân Hoa bên cạnh nói: "Xuân Hoa, mau cất mấy thứ này giúp hai vị công tử đi!"
"Vâng." Xuân Hoa nhanh chóng lên tiếng trả lời đi qua thu dọn.
"Cẩn thận một chút! Đừng làm rơi đó." Diêu thị không yên lòng dặn dò.
Sau một lát, Xuân Hoa cất đồ vào trong tủ, Diêu thị đi đến bên cạnh Thẩm Trấn, ngồi trên giường, vừa mát-xa chân cho hắn vừa nói: "Đồ vật đắt giá như vậy nhất định là nhị thúc chuẩn bị cho đệ muội, ha ha, chuyện này lão nhị thật sự giành mặt mũi cho vợ hắn đó!"
" Nhị đệ luôn luôn là người rất hào phóng với nhà chúng ta, sau này nàng đừng khắt khe với đệ muội mới đúng!" Thẩm Trấn khuyên bảo.
Nghe lời nói của phu quân xong, Diêu thị cười nói: "Sao ta dám khắt khe với muội ấy chứ? Bây giờ lão nhị cưng chiều muội ấy như vậy, nếu lão nhị biết không phải sẽ tìm đại tẩu ta đây tính sổ sao?"
"Nhị đệ làm người luôn luôn rộng rãi, tiêu dùng trong nhà phần lớn là bổng lộc của hắn còn có các loại hoàng thượng ban cho, trước đây hắn chưa lập gia đình không nói, bây giờ hắn đã lập gia đình, hơn nữa không chừng thoáng cái hắn sẽ có con của mình, sau này nàng không được nghĩ đến bạc của hắn nữa, để hắn tự dành dụm một chút mới phải! Lại nói bây giờ có đệ muội rồi, đừng vì những thứ này mà khiến nhà chúng ta không hòa thuận mới đúng!" Thẩm Trấn nhẹ nhàng nói.
Nghe nói như thế, gương mặt Diêu thị tủi thân: "Phu quân, chàng nghĩ rằng ta luôn nghĩ đến bạc của nhị thúc sao? Nhưng ta có thể có cách nào khác chứ? Chàng chỉ có bạc bổng lộc thế tập mà thôi, cả năm cũng chỉ có một ngàn tám trăm lượng bạc, lúc lão gia còn sống rất thanh liêm, hoàn toàn không dành được gì cả, ngoài thành cũng chỉ có mấy trăm mẫu đất bãi mà thôi, ngay cả một thôn trang cũng không có, chàng nhìn những nhà có tước vị một chút nhà nào không có mười cái tám cái thôn trang chứ? Nhà chúng ta lớn, người lại nhiều, chàng nói nếu không phải nhị thúc cầm những bạc này về, cái nhà này đã sớm trống không rồi! Chàng nghĩ ta mặt dày nhiều lần đưa tay về phía nhị thúc như thế? Còn không phải là vì trị bệnh cho chàng sao? Mấy năm nay trị bệnh cho chàng tốn không biết bao nhiêu bạc, trước kia bạc đều trôi theo dòng nước, lần này phương pháp của tiểu Vương đại phu có tác dụng, chẳng qua thật sự là đã tìm nhị thúc lấy không ít hơn hai ba ngàn lượng bạc. Lại nói ta cũng không nhúng tay vào mà là hắn muốn, dù sao chàng và nhị thúc huynh đệ tình thâm, đều là hắn chủ động lấy ra. Được rồi, nhị thúc nói sau này vẫn sẽ chiếu cố chúng ta, cho đến khi Bân Nhi và Sam Nhi thành gia lập nghiệp đó!"
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn không khỏi nhíu mày. Hỏi: "Nàng ép hắn đồng ý?"
"Trời đất chứng giám, ta không nói cái gì cả! Đều là nhị thúc tự nói." Diêu thị đưa tay lên trời thề.
"Sao có thể? Tuy rằng Bân Nhi đã 15 tuổi rồi, nhưng Sam Nhi mới 11 tuổi, đợi đến lúc hai đứa nó đều thành gia lập nghiệp ít nhất cũng phải mười năm, chẳng lẽ còn phải để nhị đệ nuôi chúng ta mười năm hay sao?" Thẩm Trấn nghĩ lại cũng không đành lòng, mấy năm nay hắn đã liên lụy đến đệ đệ!
Thấy Thẩm Trấn nhíu mày, Diêu thị vội vàng nói: "Phu quân, chàng đừng buồn, sau này ta sẽ tăng tiết kiệm trong chuyện chăm lo việc nhà, giảm chi tiêu xuống!"
"Đều tại ta không có ý chí tiến thủ, nếu như năm đó ta không ngã đến gãy chân, còn có thể chinh chiến sa trường, có thể cùng nhị đệ kiến công lập nghiệp, nào còn phải lo những thứ này?" Thẩm Trấn vô cùng tự trách nói.
Nghe nói như thế, Diêu thị lại nói: "Tuy rằng nói là như vậy, nhưng trong lòng riêng của ta bộ dáng của chàng bây giờ vô cùng tốt!"
"Vì sao? Không phải mười năm nay nàng vẫn luôn hy vọng chân của ta có thể trị hết nhanh chóng đứng lên sao?" Thẩm Trấn nhìn Diêu thị nghi ngờ hỏi.
Diêu thị mỉm cười, vẻ mặt hơi ngượng ngùng nói: "Nói thật, nếu không phải chân của chàng không đi được, mười năm này ta có thể thời thời khắc khắc đều bên cạnh chàng một bước không rời sao?"
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn nhướng mày! Ánh mắt cũng sáng lên ảm đạm, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm người trước mắt. Hỏi: "Mặc dù nàng có thể ở bên cạnh ta từng giây từng phút, nhưng nàng ở bên cạnh một người tàn phế thì có lợi ích gì?"
Nghe vậy, Diêu thị đưa tay che lại miệng Thẩm Trấn, hơi nhíu mày giải thích: "Ai nói chàng là phế nhân? Mặc kệ chàng có thể bước đi cũng được, không thể bước đi cũng được, chàng đều là phu quân của ta! Trời của ta!"
Nghe nói như thế, lòng Thẩm Trấn căng thẳng không rõ! Sau đó, duỗi cánh tay của mình ra, kéo bả vai Diêu thị tới, để nàng ngã lên ngực mình! Có lẽ nàng đã từng không phải là người hắn hướng tới kia, nhưng nàng là thê tử của hắn! Có đôi khi hắn chê nàng tục, đối xử với người khác hơi không tốt, nhưng không thể phủ nhận nàng chăm sóc hắn không có gì chê trách, ngay cả mẹ của hắn Thẩm lão phu nhân cũng không bảo nàng đến chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho mình. Tuy rằng mười năm không thể thay đổi, nhưng nàng canh giữ bên cạnh mình như vậy, không lười biếng một khắc nào, càng không ghét bỏ một lần, lúc này nghe thấy nàng nói thỏa mãn như thế, tim của hắn mơ hồ bị đau! Thực ra, tình cảm của hắn với nàng cũng không bắt đầu từ lúc tân hôn, cũng không phải là lúc sinh hai đứa con trai, mà là sau lúc chân hắn tàn phế!
Thẩm Trấn là một người sống rất nội tâm, vì vậy rất ít biểu đạt tình cảm gì đó với Diêu thị, tuy rằng hôm nay trong ngôn từ của hắn cũng không có gì, nhưng Diêu thị có thể cảm nhận được cánh tay hắn mạnh mẽ như vậy, ngực của hắn ấm áp như vậy, còn có thể cảm nhận được trái tim kia đập thình thịch! Diêu thị dựa vào trong lòng chồng, khóe miệng đã sớm nở một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
Thấy vậy, Vô Ưu nhanh chóng nhẹ đỡ ngăn lại, nói: "Đều là người nhà mình, không cần giữ lễ tiết! " Tào di nương này dáng dấp yếu liễu đào tơ, hơn nữa tính cách rất khiêm tốn, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, một đôi mắt sợ hãi, Vô Ưu vừa nhìn thấy nàng đáy lòng liền có một loại cảm giác ê ẩm, một giai nhân yếu mềm như vậy thật sự có thể chạm đến từng sợi thần kinh của người khác!
"Tào di nương! " Sau khi bái kiến, Xuân Lan sau lưng Vô Ưu cũng nhanh chóng phúc thân chào một cái.
"Miễn! " Dường như ngay cả một nha hoàn bái kiến Tào di nương cũng cảm thấy kinh sợ.
"Tào di nương ngươi gọi ta có việc gì sao? " Vô Ưu tò mò hỏi. Tào di nương này khi thấy người khác đều giống như một con thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ, không biết nàng tìm mình có chuyện gì? Ai! Không phải tính cách từ nhỏ đã nhát gan như vậy chứ, còn bị Diêu thị quản lý chặt như vậy? Chẳng lẽ thiếp thất không phải là người sao! Sau này thà rằng cả đời không ai thèm lấy cũng không thể làm thiếp cho người ta, cho dù là nhà có tiền hay nhà nghèo, địa vị thấp hơn còn chưa tính, ngay cả đứa con sau này sinh ra cũng bị kém hơn một bậc!
Sau đó, Tào di nương mới lấy một cái hà bao thêu được rất tinh xảo ra từ trong ống tay áo, hai tay đưa cho Vô Ưu nói: "Đây là quà mừng thiếp đưa cho Nhị gia và nhị nãi nãi, nếu nhị nãi nãi ngài không ngại vậy cầm chơi! "
Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi đầu nhìn thoáng qua hà bao trên tay Tào di nương, chỉ thấy hà bao này kĩ thuật và đường may rất cẩn thận, thêu hoa văn uyên ương hí thủy, một đôi uyên ương vui đùa trong nước, trông rất sống động, tuy rằng đồ vật không lớn, nhưng người có mắt nhìn vừa nhìn cũng biết kĩ thuật thêu rất cao!
Lúc Vô Ưu nhìn chăm chú vào hà bao, Tào di nương hơi ngượng ngùng nói: "Ta cũng không có đồ gì tốt tặng cho nhị nãi nãi và nhị gia, chỉ biết thêu thứ gì đó, nếu ngài không thích hoa văn này, ta có thể thêu hoa văn khác cho ngài!" Nói xong, liền muốn rụt tay về.
Thấy thế, Vô Ưu biết nàng đã hiểu lầm mình, nhanh chóng đưa tay cầm lấy hà bao trong tay Tào di nương, cười nói: "Không cần, kiểu này ta cũng rất thích! Cảm ơn ngươi nha, Tào di nương." Không biết tại sao, Vô Ưu cảm thấy hình như nàng rất đáng thương, bộ dáng yếu liễu đào tơ của nàng ấy ngay cả một người phụ nữ như nàng cũng cảm thấy thương xót!
"Ngươi thích? Vậy thật tốt quá! " Nghe thấy Vô Ưu nói thích, Tào di nương vui vẻ cười lên.
Thấy cứ đứng nói như vậy, Vô Ưu cười nói: "Nếu không đến nơi của ta uống ly nước trà trò chuyện tiếp?"
Nghe nói như thế, trong con ngươi Tào di nương chợt sáng lên một cái, sau đó giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức ánh sáng trong đôi mắt mờ đi, sau đó mi mắt rũ xuống, khẽ cười nói: "Không cần đâu, đại nãi nãi nói ta không có chuyện gì thì không nên đi khắp nơi, việc thêu thùa cho hai vị công tử ta vẫn chưa làm xong đó! "
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này thật sự khiến tim Vô Ưu tan ra rồi, tuy rằng cảm thấy hơi quá đáng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể nói cái gì, chỉ nói: "Vậy lúc nào ngươi rảnh rỗi thì đến chỗ của ta ngồi một chút đi!"
"Được. " Tào di nương gật đầu.
"Vậy ta đi trước đây! " Dứt lời, Vô Ưu nhận hà bao, sau đó xoay người rời đi.
Trên đường trở về, nghĩ lại dáng dấp Tào di nương đáng thương vừa rồi, quả thật trong lòng Vô Ưu không thể nào thoải mái! Lúc này, Xuân Lan ân cần bước đến nhẹ giọng nói: "Nhị nãi nãi, ngài đó tốt nhất không nên quá thân thiết với Tào di nương! "
"Vì sao vậy?" Vô Ưu tò mò hỏi.
"Ở Thẩm gia người đại nãi nãi kiêng kỵ nhất chính là Tào di nương này đó, nếu ngài quá thân thiết với Tào di nương, để đại nãi nãi biết được, vậy không phải là đã đắc tội nàng rồi sao?" Xuân Lan cười nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu một cái. Nghĩ thầm: Có thể không phải sao? Việc và người bên trong cái cổng lớn này thật phức tạp.
"Ngài nên biết rằng bây giờ Thẩm gia này do đại nãi nãi quản lý việc nhà, tuy rằng bên trên nàng còn có một lão phu nhân, nhưng dù sao lão phu nhân cũng đã lớn tuổi rồi, từ nhiều năm trước đã không thể quản lí công việc, chỉ hỏi đại sự một chút.Đại gia quanh năm đi đứng không tiện, nhị gia quanh năm ở bên ngoài, vì vậy chuyện trong nhà đều do đại nãi nãi quyết định, ngài vì một người như Tào di nương mà đắc tội đại nãi nãi là không đáng, lại nói ngài mới đến, còn nàng đã có cơ sở sâu nặng trong phủ này!" Xuân Lan thiện chí nhắc nhở.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhìn thoáng qua Xuân Lan. Xuân Lan khẩn trương cúi đầu nói: "Không phải nhị gia nói sau này nô tỳ hầu hạ nhị gia thế nào thì nhị gia hầu hạ nhị nãi nãi như vậy sao, vì vậy nô tỳ cũng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho chủ tử của mình, nô tỳ không thể nhìn chủ tử bị thua thiệt!"
Nghe vậy, Vô Ưu cười nói: "Lòng ngươi nghĩ như thế nào ta đều biết, chỉ cần ngươi một lòng vì chủ tử, đương nhiên trong lòng chủ tử hiểu rõ, có người chỉ thích bằng mặt không bằng lòng, thực ra trong lòng có ý đồ gì ta đều hiểu, chỉ là tất cả mọi người giữ lại chút da mặt không muốn nói xé đi mà thôi! Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi một lòng vì chủ, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi!" Vô Ưu thờ ơ lạnh nhạt đã nhiều ngày để ý thấy Xuân Lan này một người lưu nhanh nhẹn lanh lợi, nhưng cũng rất giữ bổn phận của mình, chưa từng đi quá giới hạn bổn phận của mình, hơn nữa cũng xem như ân cần kính cẩn với mình, không giống Thu Lan đó tuy rằng cũng kính cẩn như vậy, nhưng vừa thấy Thẩm Quân liền vô tình hoặc cố ý đi quá giới hạn bổn phận của mình, đây là điều tối kỵ giữa chủ tử và nô tài! Mấy câu nói đó nàng cảnh cáo Xuân Lan, ý nghĩ của Thu Lan không phải nàng không thể nhìn ra, chỉ là không muốn để ý tới mà thôi! Đừng cho rằng nàng là kẻ ngu si.
Nghe thấy lời nói chưa tới cùng đó, Xuân Lan cũng là một người hiểu nhanh, hiểu rõ tất phải có duyên cớ gì đó, có lẽ là đang nói Thu Lan đi? Vì vậy liền nhanh chóng cúi đầu nói: "Nhị gia và nhị nãi nãi đều là chủ tử của nô tỳ, nô tỳ nguyện làm trâu ngựa cho nhị gia và nhị nãi nãi!"
Thấy Xuân Lan rất kính cẩn, hơn nữa người này cũng coi như là an phận, vì vậy Vô Ưu tự tay đỡ vỗ vỗ tay Xuân Lan, nói: "Được rồi, ngươi đã nhận ta làm chủ tử, đương nhiên ta cũng sẽ coi ngươi thành người mình, về sau có chuyện gì phàm là ta có thể làm được, chỉ cần nói với ta là được!"
Thấy mình lấy được tín nhiệm của nhị nãi nãi, Xuân Lan cười gật đầu. "Tạ ơn nhị nãi nãi! "
"Ừ. " Vô Ưu gật đầu một cái, sau đó vừa tiếp tục đi về phía trước vừa hỏi: "Có phải đại gia cũng không thích vị Tào di nương kia hay không?"
Nghe thấy câu hỏi của chủ tử, Xuân Lan nhanh nói: "Đúng vậy, chắc đã một năm rưỡi đại gia không đi qua phòng Tào di nương rồi, Tào di nương này cách vài ngày mới được gặp mặt đại gia, đại nãi nãi đề phòng Tào di nương này như vậy, bình thường khi nàng không ở đây, đều sắp xếp nha hoàn tâm phúc của mình coi chừng ở bên cạnh, vì vậy Tào di nương này ngay cả một lời nói cũng không thể nói rõ với đại gia!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được cười một tiếng. Nói: "Xem ra đại nãi nãi này rất thích ăn giấm!" Việc này cũng khó trách, ai có thể cho phép người khác tới cướp chồng của mình đây? Ở cổ đại đều chú ý tam tòng tứ đức gì đó, đặc biệt là chẳng những không thể ghen tị, mà còn rất nhiều bà vợ chứng tỏ mình rộng lượng, còn chủ động cưới vợ bé cho chồng mình, thực ra ở đâu mà không ăn giấm, chỉ là đều nén ở trong lòng mà thôi!
"Nhị nãi nãi ngài không biết đâu, bọn hạ nhân chúng ta lúc không có ai nếu nói đến người khác nổi máu ghen, đại nãi nãi đó là vại dấm chua đấy!" Xuân Lan thấp giọng nói bên cạnh lỗ tai Vô Ưu.
"Xì! " Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được xì một tiếng nở nụ cười. Xuân Lan ở bên cạnh cũng cười theo. Sau khi cười xong, Vô Ưu chỉ vào Xuân Lan nói: "Những nô tài các ngươi chính là như vậy, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm đều thích bàn tán chủ tử! "
Vừa nghe lời này, Xuân Lan khẩn trương kinh sợ cúi đầu nói: "Đương nhiên những tiểu nha đầu như chúng nô tỳ không dám, những lời này đều là các ma ma có tuổi nói trong đó còn có nương tử quản gia nói! Chuyện không mặt mũi như vậy đánh chết chúng nô tỳ cũng không dám nói, chỉ nghe ở bên cạnh một chút mà thôi!" Lúc nói hai câu cuối cùng, Xuân Lan cũng không nhịn được cười.
Đang lúc nói chuyện, hai người đã về tới trước sân của mình, cuối cùng Vô Ưu quay đầu thấp giọng phân phó nói: "Ở Thẩm gia này ngươi cũng coi như là người lâu năm, mặc dù ta là một chủ tử, nhưng dù sao thì ta mới đến, người bên cạnh ta cũng không thông thạo nơi này, không hiểu rõ giống các ngươi, về sau hễ nghe được lời nói gì quan trọng, chuyện gì quan trọng, đều phải nhớ đi về bẩm ta một tiếng, nhớ kỹ sau này chúng ta cùng ở trên một cái thuyền đó, ta được tốt, đương nhiên ngươi cũng sẽ không thiếu phần!"
"Vâng, nô tỳ nhớ kỹ! " Xuân Lan nhanh chóng cúi đầu trả lời.
"Ừ. " Vô Ưu hài lòng gật đầu, sau đó phất tay nói: "Ta cũng mệt rồi, muốn vào trong nghỉ, ngươi cũng đi đi!" Nói xong, xoay người đi vào trong phòng...
Diêu thị dẫn Chu Tân Gia và Xuân Hoa đến nhà kho chọn mấy thứ làm quà mừng sai người đưa đến Lục An vương phủ, sau đó vội vã trở về.
Vào phòng, vừa nhìn chỉ thấy một mình Thẩm Trấn tựa vào thành giường đọc sách, Diêu thị không nhịn được nói: "Ta đi nhanh về nhanh, mà lão nhị gia lại đi rồi?"
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn giương mắt nhìn Diêu thị, trả lời: "Nàng đi rồi, chỉ còn lại một người đàn ông như ta, muội ấy còn ở lại đây làm gì?"
Nghe xong lời này, Diêu thị xoay người ngồi vào bàn bát tiên, cười nói: "Nói vậy cũng đúng, nếu anh chồng và em dâu ở cạnh nhau cũng không phải chuyện dễ nghe gì!"
Nghe vậy, Thẩm Trấn sầm mặt lại, hơi khiển trách: "Nàng đang nói bậy bạ gì đó? Nếu lời này truyền ra ngoài, cũng không biết còn bị người có lòng cải biên thành cái gì nữa? Không phải nàng ngại cuộc sống bây giờ quá bình yên rồi chứ?"
Mười năm nay, ngoại trừ lúc hắn mới bị bệnh, Thẩm Trấn rất ít khi nói vậy với Diêu thị, Diêu thị vừa thấy Thẩm Trấn nổi giận, trong lòng liền không có chỗ trông cậy, nhanh chóng đứng dậy, cười bước đến ngồi vào giường, dịu dàng nói: "Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, đại gia ngài tức giận thật sao?"
Lời nói của Diêu thị làm sắc mặt Thẩm Trấn thoáng dịu lại một chút, mới nói: "Những cái khác nàng nói như thế nào cũng không đáng kể, loại chuyện này có thể nói lung tung sao? "
"Vâng, vâng, đều là lỗi của ta, được chưa? Nếu ngài vẫn chưa hết giận vậy đánh ta hai cái đi? Được không?" Diêu thị đưa tay cầm tay Thẩm Trấn lên trên người mình.
Đúng lúc này, Thẩm Sam và Thẩm Bân xuất hiện, thấy hai đứa con trai đến, Thẩm Trấn nhanh chóng rút tay của mình về, thấp giọng nói: "Trẻ con đến rồi, trang trọng chút đi! "
Thẩm Bân và Thẩm Sam đi đến trước giường, chắp tay thi lễ rất lễ độ nói: "Cha, mẹ, chúng con đi học đây! "
"Đi đi, dọc đường nhớ bảo bọn sai vặt đánh xe chậm một chút!" Diêu thị bước đến chỉnh quần áo cho hai đứa con trai, cũng nhẫn nại dặn dò.
"Vâng, mẫu thân! " Gật đầu một cái, Thẩm Bân kéo đệ đệ xoay người rời đi. Nhưng Thẩm Sam lại tránh thoát khỏi tay của ca ca, chạy đến trước bàn bát tiên, cầm nghiên mực khắc hoa văn, dáng vẻ yêu thích không buông tay một hồi!
"Đệ đệ mau đặt xuống đi, còn chưa đi nữa sẽ muộn đó, tiên sinh sẽ quở trách!" Thấy Thẩm Sam cầm nghiên mực không buông tay, Thẩm Bân bước đến thúc giục.
"Ca ca, nếu không chúng ta mang hai nghiên mực này đi học đi?" Thẩm Sam thực sự rất không nỡ bỏ nghiên mực.
"Không được, chúng ta đi học là để học, chứ không phải đi ngắm nghía nghiên mực, hơn nữa cầm thứ này đi học cũng quá rêu rao rồi, để tiên sinh và những bạn học khác thấy được sẽ không tốt!" Thẩm Bân đưa tay cầm nghiên mực trong tay đệ đệ đi, cũng đặt vào trong hộp cẩn thận.
Nghe thấy lời nói của hai đứa con trai, Thẩm Trấn đang tựa vào gối mềm gật đầu, cảm thấy mặc dù tuổi con cả tuổi không lớn lắm, chỉ có 15 tuổi, nhưng lại là một người chính chắn thận trọng, tuy rằng đứa con nhỏ làm việc vẫn chưa biết nặng nhẹ, nhưng dù sao thì tuổi vẫn còn nhỏ, đợi vài ba năm nữa cũng có thể giống ca ca hắn thì càng tốt rồi!
Nhưng Diêu thị nghe thấy hai đứa con trai nói, không nhịn được cười nói: "Không phải chỉ là hai nghiên mực bị vỡ thôi sao? Dù sao lúc các con học cũng cần dùng, thích thì lấy đi dùng đi, dài dòng ở chỗ này làm gì? Sam nhi đó, nghiên mực của con không có trăm cái, cũng phải có bảy tám chục cái, sao lại còn thích đồ chơi này?" Sau đó, quay đầu nói với Thẩm Trấn trên giường: "Ta nói vị đệ muội này quả thật keo kiệt, sao lại tặng cái nghiên mực vỡ bút lông gì gì đó, ai, rốt cuộc cũng xuất thân từ tiểu gia nhà nghèo, chuyện trong nhà ít, chưa từng va chạm xã hội, phỏng chừng còn tưởng rằng chúng ta rất thích những thứ này đó!" Xuất thân của Diêu thị không cao, vì vậy bình thường điều kị nhất là người khác nói xuất thân của chính mình, trước đây còn lo Thẩm Quân lấy người thuộc dòng dõi cao sẽ làm nàng bị hạ thấp, nhưng bây giờ nhìn thấy xem ra là quá lo lắng, bởi vì dòng dõi Tiết gia này vẫn chưa cao bằng Diêu gia các nàng đó!
Lúc này, Thẩm Bân nói: "Mẫu thân, ngài có biết đây không phải nghiên mực bình thường, nghiên mực này cho dù là mấy ngàn lượng bạc cũng mua không được! "
Nghe thấy lời của con trai, Diêu thị không khỏi ngẩn ra, chân mày cau lại, không thể tin nói: "Con nói cái gì? Mấy ngàn lượng bạc để mua cái nghiên mực vỡ như thế? Không phải là con đang nói đùa với mẹ chứ? Mẹ nhớ hai năm trước mẹ phân phó phòng thu chi ra ngoài mua một sọt nghiên mực, để con cháu trong dòng họ chúng ta dùng, cũng chỉ tốn mấy lượng bạc mà thôi!"
Nghe vậy, Thẩm Bân cười nói: "Mẹ, cái này là nghiên mực đại sư Gia Cát Thần Hầu chế tạo, ngàn vàng khó cầu, hơn nữa mực Vân Long này là mực cổ, người chế tạo mực này đã sớm qua đời, mà mực Vân Long lưu truyền trên đời cũng không nhiều, có được một thỏi cũng là khó, còn những bút lông sói này mặc dù mặc dù không quý giá như nghiên mực và mực Vân Long, nhưng cũng là đồ của Vinh Bảo trai gì đó, cũng là đồ người đọc sách yêu thích nhất!"
Nghe nói như thế, Diêu thị vẫn không thể nào tin được giá của nghiên mực và mực lại nhiều tiền như vậy, lại hỏi Thẩm Trấn trên giường nói: "Nghiên mực và mực đó thật sự đáng giá như vậy sao?"
Thẩm Trấn nghiêm nghị nói: "Không chỉ là vấn đề về tiền, mà là chỉ có thể gặp mà không thể cầu, người đọc sách đều lấy việc sở hữu hai thứ đồ này làm vinh. Rất nhiều người có học vấn cao cũng không thể có được, hai đứa Sam nhi và Bân nhi là thiếu niên, có tài đức gì mà mỗi người có một nghiên mực Gia Cát Thần Hầu chế tạo và một thỏi mực Vân Long?"
Nghe nói như thế, Diêu thị nhìn sắc trời một chút thấy đã không còn sớm, nhanh chóng thúc giục hai đứa con trai nói: "Đừng nói nữa, còn không đến trường nhanh đi? Nếu lại muộn cẩn thận tiên sinh cầm thước đánh các con đó!"
"Vâng, mẫu thân! " Thẩm Bân và Thẩm Sam rất nghe lời khom người một cái, nhanh chóng xoay người đi ra.
Đợi cho hai đứa con trai đi rồi, Diêu thị mới đưa tay cầm một cái nghiên mực lên, xoay người vuốt hoa văn trên nghiên mực, cười nói: "Ai nha, quả thật không nghĩ đến, thứ này quý giá như vậy đó!"
"Mấy thứ này không có một vạn cũng phải tám ngàn lượng bạc mới có thể mua được, nàng cất mấy món đồ này cho con đi, chờ hai đứa nó lớn hơn một chút rồi dùng, bây giờ học vấn của hai đứa nó vẫn chưa xứng dùng vật như vậy, mấy cây bút để lại cho hai đứa nó dùng đi!"Thẩm Trấn nói.
Nghe nói như thế, Diêu thị cầm nghiên mực trong tay cẩn thận đặt vào trong hộp, sau đó phân phó Xuân Hoa bên cạnh nói: "Xuân Hoa, mau cất mấy thứ này giúp hai vị công tử đi!"
"Vâng." Xuân Hoa nhanh chóng lên tiếng trả lời đi qua thu dọn.
"Cẩn thận một chút! Đừng làm rơi đó." Diêu thị không yên lòng dặn dò.
Sau một lát, Xuân Hoa cất đồ vào trong tủ, Diêu thị đi đến bên cạnh Thẩm Trấn, ngồi trên giường, vừa mát-xa chân cho hắn vừa nói: "Đồ vật đắt giá như vậy nhất định là nhị thúc chuẩn bị cho đệ muội, ha ha, chuyện này lão nhị thật sự giành mặt mũi cho vợ hắn đó!"
" Nhị đệ luôn luôn là người rất hào phóng với nhà chúng ta, sau này nàng đừng khắt khe với đệ muội mới đúng!" Thẩm Trấn khuyên bảo.
Nghe lời nói của phu quân xong, Diêu thị cười nói: "Sao ta dám khắt khe với muội ấy chứ? Bây giờ lão nhị cưng chiều muội ấy như vậy, nếu lão nhị biết không phải sẽ tìm đại tẩu ta đây tính sổ sao?"
"Nhị đệ làm người luôn luôn rộng rãi, tiêu dùng trong nhà phần lớn là bổng lộc của hắn còn có các loại hoàng thượng ban cho, trước đây hắn chưa lập gia đình không nói, bây giờ hắn đã lập gia đình, hơn nữa không chừng thoáng cái hắn sẽ có con của mình, sau này nàng không được nghĩ đến bạc của hắn nữa, để hắn tự dành dụm một chút mới phải! Lại nói bây giờ có đệ muội rồi, đừng vì những thứ này mà khiến nhà chúng ta không hòa thuận mới đúng!" Thẩm Trấn nhẹ nhàng nói.
Nghe nói như thế, gương mặt Diêu thị tủi thân: "Phu quân, chàng nghĩ rằng ta luôn nghĩ đến bạc của nhị thúc sao? Nhưng ta có thể có cách nào khác chứ? Chàng chỉ có bạc bổng lộc thế tập mà thôi, cả năm cũng chỉ có một ngàn tám trăm lượng bạc, lúc lão gia còn sống rất thanh liêm, hoàn toàn không dành được gì cả, ngoài thành cũng chỉ có mấy trăm mẫu đất bãi mà thôi, ngay cả một thôn trang cũng không có, chàng nhìn những nhà có tước vị một chút nhà nào không có mười cái tám cái thôn trang chứ? Nhà chúng ta lớn, người lại nhiều, chàng nói nếu không phải nhị thúc cầm những bạc này về, cái nhà này đã sớm trống không rồi! Chàng nghĩ ta mặt dày nhiều lần đưa tay về phía nhị thúc như thế? Còn không phải là vì trị bệnh cho chàng sao? Mấy năm nay trị bệnh cho chàng tốn không biết bao nhiêu bạc, trước kia bạc đều trôi theo dòng nước, lần này phương pháp của tiểu Vương đại phu có tác dụng, chẳng qua thật sự là đã tìm nhị thúc lấy không ít hơn hai ba ngàn lượng bạc. Lại nói ta cũng không nhúng tay vào mà là hắn muốn, dù sao chàng và nhị thúc huynh đệ tình thâm, đều là hắn chủ động lấy ra. Được rồi, nhị thúc nói sau này vẫn sẽ chiếu cố chúng ta, cho đến khi Bân Nhi và Sam Nhi thành gia lập nghiệp đó!"
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn không khỏi nhíu mày. Hỏi: "Nàng ép hắn đồng ý?"
"Trời đất chứng giám, ta không nói cái gì cả! Đều là nhị thúc tự nói." Diêu thị đưa tay lên trời thề.
"Sao có thể? Tuy rằng Bân Nhi đã 15 tuổi rồi, nhưng Sam Nhi mới 11 tuổi, đợi đến lúc hai đứa nó đều thành gia lập nghiệp ít nhất cũng phải mười năm, chẳng lẽ còn phải để nhị đệ nuôi chúng ta mười năm hay sao?" Thẩm Trấn nghĩ lại cũng không đành lòng, mấy năm nay hắn đã liên lụy đến đệ đệ!
Thấy Thẩm Trấn nhíu mày, Diêu thị vội vàng nói: "Phu quân, chàng đừng buồn, sau này ta sẽ tăng tiết kiệm trong chuyện chăm lo việc nhà, giảm chi tiêu xuống!"
"Đều tại ta không có ý chí tiến thủ, nếu như năm đó ta không ngã đến gãy chân, còn có thể chinh chiến sa trường, có thể cùng nhị đệ kiến công lập nghiệp, nào còn phải lo những thứ này?" Thẩm Trấn vô cùng tự trách nói.
Nghe nói như thế, Diêu thị lại nói: "Tuy rằng nói là như vậy, nhưng trong lòng riêng của ta bộ dáng của chàng bây giờ vô cùng tốt!"
"Vì sao? Không phải mười năm nay nàng vẫn luôn hy vọng chân của ta có thể trị hết nhanh chóng đứng lên sao?" Thẩm Trấn nhìn Diêu thị nghi ngờ hỏi.
Diêu thị mỉm cười, vẻ mặt hơi ngượng ngùng nói: "Nói thật, nếu không phải chân của chàng không đi được, mười năm này ta có thể thời thời khắc khắc đều bên cạnh chàng một bước không rời sao?"
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn nhướng mày! Ánh mắt cũng sáng lên ảm đạm, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm người trước mắt. Hỏi: "Mặc dù nàng có thể ở bên cạnh ta từng giây từng phút, nhưng nàng ở bên cạnh một người tàn phế thì có lợi ích gì?"
Nghe vậy, Diêu thị đưa tay che lại miệng Thẩm Trấn, hơi nhíu mày giải thích: "Ai nói chàng là phế nhân? Mặc kệ chàng có thể bước đi cũng được, không thể bước đi cũng được, chàng đều là phu quân của ta! Trời của ta!"
Nghe nói như thế, lòng Thẩm Trấn căng thẳng không rõ! Sau đó, duỗi cánh tay của mình ra, kéo bả vai Diêu thị tới, để nàng ngã lên ngực mình! Có lẽ nàng đã từng không phải là người hắn hướng tới kia, nhưng nàng là thê tử của hắn! Có đôi khi hắn chê nàng tục, đối xử với người khác hơi không tốt, nhưng không thể phủ nhận nàng chăm sóc hắn không có gì chê trách, ngay cả mẹ của hắn Thẩm lão phu nhân cũng không bảo nàng đến chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho mình. Tuy rằng mười năm không thể thay đổi, nhưng nàng canh giữ bên cạnh mình như vậy, không lười biếng một khắc nào, càng không ghét bỏ một lần, lúc này nghe thấy nàng nói thỏa mãn như thế, tim của hắn mơ hồ bị đau! Thực ra, tình cảm của hắn với nàng cũng không bắt đầu từ lúc tân hôn, cũng không phải là lúc sinh hai đứa con trai, mà là sau lúc chân hắn tàn phế!
Thẩm Trấn là một người sống rất nội tâm, vì vậy rất ít biểu đạt tình cảm gì đó với Diêu thị, tuy rằng hôm nay trong ngôn từ của hắn cũng không có gì, nhưng Diêu thị có thể cảm nhận được cánh tay hắn mạnh mẽ như vậy, ngực của hắn ấm áp như vậy, còn có thể cảm nhận được trái tim kia đập thình thịch! Diêu thị dựa vào trong lòng chồng, khóe miệng đã sớm nở một nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.