Chương 137: Sam ca Bân ca
Link Khê
25/09/2018
" Hai cái tên này thật sự rất có ý tứ!" Nghe thấy một tên là Sam ca, một tên là Bân ca, hai cái tên này chữ không khác nhau là bao, chỉ là chữ
bân nhiều hơn chữ sam một chữ mộc ở bên cạnh mà thôi?!" Vô Ưu không khỏi cười nói.
" Hai cái tên này là lão gia ban cho hai tiểu công tử lúc vẫn còn đấy!" Xuân Lan nhanh chóng nói.
"Đại tẩu sinh hai vị công tử cho Thẩm gia, cũng coi như là lao khổ công cao đi!" Vô Ưu gật đầu nói.
Nghe nói như thế. Xuân Lan thấy xung quanh không có ai, hai tiểu nha đầu theo các nàng cũng cách xa mấy bước, liền nói thầm bên tai Vô Ưu: "Thực ra xuất thân của đại nãi nãi đó cũng không cao, phụ thân đại nãi nãi trước đây là một tham tướng dưới trướng của lão gia chúng ta, vì ở trên chiến trường có một lần không để ý tính mạng cứu lão gia chúng ta một mạng, vì vậy vì báo ân lão gia mới để đại gia cưới đại nãi nãi, nếu không đại gia chúng ta có tước vị Hầu gia được thừa kế, lại tuấn tú lịch sự, nếu không như vậy làm sao đến lượt con gái một tham tướng như đại nãi nãi gả đến được!"
"Thì ra là vậy." Vô Ưu gật đầu cười. Nghĩ thầm: Khó trách Diêu thị này tuy rằng khéo léo, thân thiện thích nói đùa, gặp người khác cũng cười ba phần, nhưng làm việc lại có chút không phóng khoáng, thì ra là vì xuất thân. Xuất thân này vẫn rất quan trọng, công tử tiểu thư xuất thân từ thế gia vọng tộc khi làm việc tự nhiên sẽ có một phong thái khác, người từ gia đình nhỏ đi ra ngoài dù sao vẫn có chút rón rén!
Thấy dường như nhị nãi nãi cảm thấy hứng thú với lời mình nói, vì vậy dọc đường đi miệng Xuân Lan không đóng qua: "Nhắc tới đại nãi nãi cũng xem như khá lắm, sau khi gả cho đại gia liên tiếp sinh hai đứa con, hơn nữa đều là bé trai, vì vậy lập tức đặt gót chân ở Thẩm gia chúng ta, lão gia và lão phu nhân đều phải đối đãi bằng con mắt khác, nhưng lúc đầu đại gia không giống như bây giờ đại nãi nãi nói gì nghe nấy, từ khoảng mười năm trước đại gia bỗng ngã ngựa, khiến chân bị thương, cũng không thể đi lại, ngay cả đứng cũng không vững, từ đó về sau tính tình đại gia cũng hỉ nộ vô thường đó, cái này cũng khó trách ngài ấy một người luôn cưỡi ngựa mang binh đánh giặc lại ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi, cũng không phải ai cũng có thể chấp nhận được nha! Nhưng mà đại nãi nãi lại càng tận tâm với đại gia, dù cho đại gia đánh, mắng, đập đồ, đại nãi nãi cũng luôn tươi cười đối đãi, thời gian lâu dần, có lẽ đại gia cũng cảm nhận được một tấm chân tình của đại nãi nãi, vì vậy nha đối xử với đại nãi nãi tốt rất nhiều so với lúc chưa ngã bị thương đó!"
Thẩm Trấn rất nhân nhượng với Diêu thị điều này Vô Ưu đã sớm nhìn ra, chỉ có điều không ngờ vẫn còn một đoạn chuyện cũ như vậy, có lẽ đây cũng là hoạn nạn thấy chân tình đi? Tuy rằng cô không phải là hiểu rõ Thẩm Trấn này, nhưng có thể nhìn ra được người này không phải người bình thường, là một tướng quân khí chất nho nhã, hơn nữa cặp mắt kia có năng lực hiểu biết rất mạnh, giữa khí chất văn nhã có một phần tự phụ, hình như khá giống khí chất Chu Du thời Tam quốc? Chắc người Chu Du ngưỡng mộ trong lòng hẳn là giống tiểu Kiều mềm yếu như nước đi? Diêu thị này rõ ràng chính là một người phụ nữ khôn khéo mạnh mẽ, chắc ngay từ đầu Thẩm Trấn sẽ không thích một cô vợ như vậy đi? Nhưng nhiều năm gắn bó lẫn nhau như vậy, vô tình cũng tạo ra một doạn tình thân khó có thể dứt bỏ. Chắc vợ chồng ở chung lâu chính là như vậy, tất cả tình cảm mãnh liệt đều hóa thành tình thân và thói quen!
"Nếu đối xử với đại nãi nãi tốt, tại sao lại phải nạp một phòng thiếp đây? Ta thấy Tào di nương cũng chừng hai mươi, lúc đại gia nạp nàng là lúc đã ngã bị thương đi?" Vô Ưu cười hỏi. Đàn ông chính là như vậy nói là đối xử với thê tử thật tốt, yêu thê tử cỡ nào, nhưng sau đó còn không phải đều là ba vợ bốn nàng hầu? Chắc tình yêu của cổ nhân đều là bác ái đi?
Nghe vậy, Xuân Lan cười nói: "Nhị nãi nãi có điều không biết, thật ra đại gia không muốn nạp Tào di nương đó!"
"Vậy sao? Chẳng lẽ còn có người bức bách cưới vợ bé hay sao?" Vô Ưu tò mò hỏi.
"Là như vậy." Xuân Lan cười trả lời: "Đại khái là năm, sáu năm trước đại gia nạp Tào di nương, là lão phu nhân thấy đại gia suốt ngày suy sụp tinh thần và sầu muộn, nhìn bên người đại gia cũng chỉ có một mình đại nãi nãi, lão nhân gia nàng cũng là muốn để đại gia có thể vui vẻ một chút, vì vậy liền tự chủ trương nạp Tào di nương! Tào di nương này cũng xuất thân từ quan gia, chỉ là đến đời cha nàng thì suy tàn, nếu không cũng sẽ không để cô nương nhà mình làm thiếp, lão phu nhân thấy tướng mạo Tào di nương này cũng không tệ lắm, vì vậy liền tự mình làm chủ đưa sính lễ, lúc đại gia bọn họ biết đã không kịp ngăn cản, bởi vì chuyện này đại nãi nãi còn oán trách lão phu nhân một hồi thật lâu đó!"
"Là như vậy sao?" Nghe được những lời này, Vô Ưu nhíu mày.
Vẫn chưa nói xong, Vô Ưu và Xuân Lan đã bước chân đến viện của hai vợ chồng Thẩm Trấn, chỉ thấy Xuân Hoa đang thấy Vô Ưu tới, nhanh chóng đi đến cười phúc thân nói: "Xuân Hoa thỉnh an nhị nãi nãi! Nhị nãi nãi đã dùng cơm chưa? Sao giữa bữa trưa lại qua đây rồi?"
Tính cách Xuân Hoa này giống chủ tử của nàng, nhiệt tình giống như một chậu lửa làm người ta đều cảm thấy khuôn mặt nóng bỏng, sau đó Vô Ưu cười nói: "Ăn xong rồi, biết bình thường hai vị công tử đều phải học, chỉ có buổi trưa mới trở lại, vì vậy ta liền đến lúc này đến nhìn hai cháu trai một chút!"
Nghe nói như thế, Xuân Hoa nhanh chóng cười nói: "Mời nhị nãi nãi, đại gia và đại nãi nãi cùng với hai vị công tử vừa mới ăn xong bữa trưa, vừa đúng lúc đều ở đây đó!"
"Ừ." Nghe vậy, Vô Ưu liền cùng Xuân Hoa vào trong nhà.
Trước tiên Xuân Hoa vào phòng, bẩm báo nói: "Đại gia, đại nãi nãi, nhị nãi nãi đến thăm hai vị công tử đó! "
Vừa dứt lời, bước chân Vô Ưu đã vào đến chính đường, chỉ thấy Thẩm Trấn, Diêu thị, cùng với hai thiếu niên đang ngồi ở trước bàn bát tiên, chắc là vừa mới ăn cơm trưa xong, vài nha hoàn đang dọn thức ăn còn dư lại trên bàn. Thấy Vô Ưu tới, Diêu thị nhanh chóng đứng lên, cười nói: "Đệ muội tới rồi?"
Vô Ưu thấy thế, nhanh chóng phúc thân nói: "Thỉnh an đại ca, đại tẩu!"
Lúc này, Diêu thị đã duỗi tay nắm lấy tay Vô Ưu, cười nói: "Nói gì vậy chứ? Đều là tỷ muội cùng nhà, sau này cũng không phải hành lễ, đến, ngồi xuống đi!"
Sau đó, Vô Ưu liền bị Diêu thị kéo tới ngồi vào một cái ghế ở bên trên, lại nhanh chóng để người đi pha trà và lấy điểm tâm tới, vô cùng thân thiện! Vô Ưu đảo mắt nhìn hai người thiếu niên ngồi trước bàn bát tiên, dáng dấp đều mi thanh mục tú, người lớn hơn một chút chắc có lẽ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đã có chút bộ dáng của người lớn, thần tình cũng rất trầm ổn, ánh mắt có chút giống Thẩm Trấn, người nhỏ hơn đó chắc khoảng mười một mười hai tuổi, vóc người còn nhỏ, nhưng vóc dáng rất khỏe mạnh kháu khỉnh khiến người ta thích. Hai mắt quan sát, Vô Ưu cười nói: "Đây chính là hai đứa cháu trai của muội sao?"
"Đúng, đúng. Bân nhi, Sam nhi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau qua đây bái kiến thẩm nương?" Diêu thị nhanh chóng gọi hai đứa con trai.
Nghe vậy,hai người thiếu niên nhanh chóng đứng dậy, đi đến trước mặt Vô Ưu, hai người cúi đầu chắp tay thi lễ nói: "Điệt nhi bái kiến thẩm nương! "
Thấy hai người thiếu niên rất được người ta yêu thích này, Vô Ưu cười nói: "Con tên là Bân nhi? Còn con tên là Sam nhi?"
"Vâng." Hai người bọn họ gật đầu.
Vô Ưu cười nói: "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thẩm nương chuẩn bị cho các con một ít lễ gặp mặt, các con nhìn một chút xem có thích hay không? " Nói xong, liền quay đầu nhìn thoáng qua Xuân Lan đứng phía sau mình.
Xuân Lan nhanh chóng hiểu ý, liền đưa tay ra hiệu hai tiểu nha đầu đứng ở cửa bưng khay đi vào. Xuân Lan để đồ vật các nàng mang đến lên trên bàn bát tiên. Diêu thị liếc mắt một cái trong khay đều là một số đồ văn phòng tứ bảo các loại, cười khách sáo nói: "Đệ muội, muội khách khí như vậy làm gì? Còn chuẩn bị lễ gặp mặt gì chứ? "
"Đại tẩu, đây không phải khách khí, hai đứa nó gọi muội một tiếng thẩm nương, muội đây làm thẩm nương đương nhiên cũng muốn chuẩn bị một ít gì đó cho mấy đứa trẻ!"
Sau đó, khi Thẩm Bân và Thẩm Sam thấy bút lông, nghiên mực và mực trong khay, không khỏi ngạc nhiên kêu lên: "Nghiên mực do Gia Cát Thần Hầu chế tạo? Còn có mực Vân Long?"
"Đại ca, thực sự là nghiên mực Gia Cát Thần Hầu chế tạo sao?" Thẩm Sam tuổi còn nhỏ, vẫn không thể nào phân biệt, chỉ đành cầm một chiếc nghiên mực trong tay hỏi ca ca.
"Ừ, hơn nữa hai chúng ta mỗi người một cái! Còn có mực Vân Long này, cũng là mỗi người một cái đó!" Thấy mấy thứ này, Thẩm Bân cực kỳ thích, hẳn là phải dùng câu yêu thích không nỡ buông tay để miêu tả.
Cô gái ngồi bên cạnh Thẩm Trấn nghe bọn hắn nói, trên mặt chỉ cười, cũng không nói chen vào, chỉ nhàn nhã uống nước trà ở bên cạnh. Mà Thẩm Trấn nghe thấy nghe thấy lời nói của hai đứa con trai, cũng phải ngẩn ra, sau đó ánh mắt cẩn thận quan sát trên tay hai đứa con trai một cái, ánh mắt cũng lộ ra sự kinh ngạc, sau đó liền trở lại như thường, lại cúi đầu tiếp tục uống trà!
Hai đứa con trai thích những văn phòng tứ bảo này như vậy, Diêu thị liếc mắt một cái, sau đó cười nói với Vô Ưu: "Tiểu hài tử thật là dễ dụ, muội nhìn một chút đều quên nói lời cảm tạ thẩm nương là muội rồi!"
Dù sao Thẩm Bân đã lớn rồi, nghe thấy lời của mẫu thân, liền nhanh chóng buông nghiên mực và mực trong tay xuống, cũng bảo đệ đệ buông đồ đạc trong tay xuống, kéo đệ đệ đi đến trước mặt Vô Ưu, rất cung kính cúi đầu chắp tay thi lễ nói: "Đa tạ thẩm nương đã tặng quà!"
"Chỉ cần các con thích là thẩm nương vui rồi!" Vô Ưu vội vàng nói.
Sau đó Thẩm Bân rất lịch sự hữu lễ nói: "Nếu như thẩm nương không có dạy dỗ nào khác, con và đệ đệ phải đi ôn bài đây, để tiên sinh xem nếu muốn kiểm tra!"
"Đi đi, bài vở và bài tập là quan trọng nhất!" Vô Ưu cười gật đầu, cảm thấy đứa bé Thẩm Bân này thực sự rất có cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa vóc dáng cũng rất đoan chính, phải biết rằng rất nhiều đứa con trong thế gia vọng tộc đều được nuông chiều từ bé vì vậy đa số đều bị nuôi thành công tử bột, Thẩm Bân này cũng chỉ nhỏ hơn đệ đệ Nghĩa ca không ra hồn của nàng hai tuổi, nhưng Nghĩa ca đó làm gì có bộ dạng của một người đọc sách? Quả thực chính là bộ dạng của một tên vô lại nơi chợ búa, có thể thấy được gia phong Thẩm gia vẫn rất tốt.
Thẩm Bân và Thẩm Sam đi rồi, Diêu thị cười nói: "Đệ muội, nhị thúc lại đi ra ngoài rồi sao? "
"A, nói trong đại doanh có việc, sáng sớm tinh mơ đã đi rồi! " Vô Ưu gật đầu.
Nghe nói như thế, Diêu thị quở trách nói: "Nhị thúc này, tân hôn của hai người, sao lại không ở nhà bồi muội nhiều một chút? Chờ lần sau ta nhìn thấy hắn, đại tẩu giúp muội nói hắn một chút, muội là tân nương tử lại như vậy thật là không có ý tứ!"
Lời nói của Diêu thị làm mặt Vô Ưu ửng hồng lên, vội vàng nói: "Đại tẩu quản lý gia sự, vốn là rối ren phức tạp, cũng không thể làm phiền đến đại tẩu. Lại nói dù sao là đàn ông vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng, muội và hắn... Dù sao còn nhiều thời gian, cũng không gấp cái nhất thời này!"
Nghe vậy, Diêu thị cười với Thẩm Trấn ngồi ở một bên từ đầu đến cuối không nói gì: "Chàng nghe một chút, đệ muội của chúng ta thật là biết nói chuyện, vừa nhìn đã thấy chính là một hiền thê lương mẫu, nhị thúc thật đúng là có phúc khí đó! "
"Đại tẩu nói quá lời! " Vô Ưu mỉm cười, cảm thấy Diêu thị sẽ chỉ đùa một chút gì gì đó, làm người ta tốt không có gì hay.
Lúc này, Thẩm Trấn nói: "Đệ muội, muội đừng chê cười, đại tẩu muội chính là một người thích nói đùa, đời này nha không đổi được!"
Nghe nói như thế, Diêu thị lại trách móc nói: "Từ nhỏ ta chính là một người thích nói đùa, sao lại phải đổi nha? Sao chứ? Có phải chàng thích kiểu từ đầu đến cuối không nói một câu giống như một hũ nút hay không?" Lập tức, trên mặt của Diêu thị lộ ra vẻ chua xót ghen tị.
Nghe vậy, Vô Ưu thầm nghĩ: Người từ đầu đến cuối không nói một câu giống như một hũ nút này hình như là nói Tào di nương?
Quả nhiên, sau đó, Thẩm Trấn liền nói: "Nàng lại đang nói bậy bạ gì đó? Thật là! " Trên mặt thoáng lộ ra một vẻ bực mình.
Đúng lúc này, một nha đầu đi vào bẩm báo với Xuân Hoa vài câu, Xuân Hoa liền cười bẩm báo với Diêu thị: "Nãi nãi, đưa tới là thiệp mời của Lục An vương phủ, nói là thế tử nhà bọn họ vừa mới có một tiểu công tử mời ngài và lão phu nhân sau đầu tháng sáu đi uống rượu mừng sinh được con trai, lão phu nhân để ngài mang quản gia bà tử đến phòng kho xem có một hai món đồ có thể xem như quà mừng không, nếu như có thì mau phái người tặng sang bên đó, còn nếu như không có thì phái người đi ra ngoài mua, nếu đưa chậm sẽ mất cấp bậc lễ nghĩa!"
Nghe nói như thế, Diêu thị nói: "Ngươi gọi Chu Tân Gia đến, để nàng theo ta đi phòng kho tìm!"
"Chu Tân Gia đã chờ ở bên ngoài rồi! " Xuân Hoa trả lời.
"Biết rồi! " Diêu thị gật đầu, sau đó mỉm cười với Vô Ưu nói: "Lẽ ra đệ muội đến ta là tẩu tử hẳn là nên bồi ngươi nói chuyện nhiều một chút, nhưng thật không khéo, chuyện lão phu nhân dặn dò ta gấp gáp, không bằng muội ngồi ở đây một lát, để đại ca muội bồi muội nói chuyện một chút, ta phải đi làm việc trước rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhanh chóng đứng lên, nói: "Chuyện của lão phu nhân đương nhiên là quan trọng hơn, muội chỉ đến xem hai đứa cháu, bây giờ đã nhìn rồi, đương nhiên cũng phải đi về! "
Thấy Vô Ưu muốn đi, Diêu thị lại không cho, đẩy nàng ngồi xuống nói: "Sao ta đi muội cũng đi? Ở đâu có chuyện vừa tới đã đi chứ? Vừa rồi ta đã để bọn nha hoàn đi lấy mơ hạnh hôm qua bằng hữu của đại ca muội tặng đến cho muội rồi đó, đây là cống phẩm, chỉ có một giỏ nhỏ như thế, tặng cho lão phu nhân một nửa rồi, bây giờ cũng không còn bao nhiêu, muội nếm một hai là tốt rồi, cũng là một chút tấm lòng của đại tẩu ta đây đúng không?"
Thấy Diêu thị nhiệt tình như vậy, Vô Ưu không từ chối được, chỉ đành phải gật đầu cười nói: "Vậy Vô Ưu liền không công mà nhận rồi!"
"Được rồi, ta còn có một chút gia vụ muốn nói với muội đó, chờ ta xong việc, đợi lâu một chút sẽ đi qua chỗ muội. Ta đi trước nha!" Nói xong, Diêu thị ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Trấn, sau đó nhanh chóng cùng Xuân Hoa đi ra ngoài.
Sau khi Diêu thị đi, Thẩm Trấn cười nói: "Tính tình của đại tẩu muội chính là như vậy, có cái gì cũng nói ra khỏi miệng, nếu nàng có nói gì không đúng, mong muội bỏ qua!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu vội vàng nói: "Đại tẩu là một người thân thiện, cũng không có chỗ nói không đúng, đại ca ngài quá lo lắng rồi! "
Nghe vậy, Thẩm Trấn cười, sau đó đôi mắt nhìn lướt qua bút lông nghiên mực các loại trên bàn bát tiên, nói: "Đệ muội muội cũng quá khách khí rồi, tiểu hài tử chúng nó là người trong nhà tùy tiện chuẩn bị một món đồ là được rồi, cần gì tốn kém như vậy! Nhị đệ luôn luôn hào phóng, coi tiền tài như cặn bã, chẳng qua dù sao trước đây đệ ấy một người ăn no cả nhà không đói bụng, bây giờ đệ ấy đã lập gia đình, sau này hai người cũng sẽ có con cái của chính mình, vì vậy sau này muội phải khuyên đệ ấy đổi tính cách hào phóng này đi, nếu không sau này trong cuộc sống hàng ngày sẽ gặp phải chuyện khó xử!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Thẩm Trấn một cái, lời nói của hắn mặc dù không nhiều lắm, nhưng đều là những câu có lý, hơn nữa cũng thật sự là lo liệu cho huynh đệ ruột thịt của mình, thảo nào tình cảm giữa huynh đệ bọn họ tốt như vậy, hai người đều có thể móc tim móc phổi vì đối phương, đại khái giống nàng và tỷ tỷ của nàng đi? Lúc đầu ấn tượng của nàng với An Định Hầu này coi như là không tệ, kể từ đó, cô cảm thấy An Định Hầu thực sự là một một đại ca rất tốt! Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu cười nói: "Muội nhất định sẽ khuyên nhị gia nhiều hơn, chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính tình một người chắc cũng rất khó thay đổi. Lại nói nhị gia và đại ca huynh đệ tình thâm, đương nhiên cũng sẽ tích đến hai đứa cháu, tặng cái gì nhị gia cũng sẽ không đau lòng!"
Nghe vậy, Thẩm Trấn gật đầu một cái, nói: "Huynh đệ của ta đương nhiên ta hiểu, tính tình của đệ ấy quả thực là khó sửa đổi! "
"Vô Ưu còn phải cảm ơn quà mừng đại ca cho chúng muội đó!" Vô Ưu nhân lúc xung quanh không có người, liền nhanh chóng nói lời cảm ơn. Dù sao ngọc bội dương chi bạch ngọc đó là Thẩm Trấn đưa cho nàng và Thẩm Quân sau lưng Diêu thị, cô cũng chỉ có thể nhân lúc Diêu thị không ở đây cảm ơn!
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn mỉm cười, nói: "Chỉ cần muội và nhị đệ thích là tốt rồi, bây giờ người đại ca này cái gì cũng không làm được cho hai người!"
"Đại ca còn nói nhị gia hào phóng, thực ra đại ca đối xử với chúng ta mới là hào phóng, đồ đạc chỉ là phụ, khó có được chính là tấm lòng của đại ca! " Vô Ưu từ trong thâm tâm nói.
"Giữa huynh đệ chúng ta đương nhiên là phải đối xử chân thành với nhau. Ngược lại là muội và nhị đệ... Trước đây ta lo lắng một hồi, bây giờ nhìn thấy hai người sống chung coi như không tệ, ta cũng yên tâm! Nhị đệ là một người có chút tự phụ, thực ra muội cũng không phải một cô gái bình thường, ngược lại hai người cũng rất xứng đôi, không ngờ thánh thượng lại tứ hôn cho hai người, cũng coi như tạo nên một đoạn lương duyên! " Thẩm Trấn bỗng nhiên chuyển đề tài câu chuyện.
Đột nhiên nghe nói như thế, Vô Ưu nghe được có chút không hiểu, nhưng nghĩ lại hình như hắn cũng không nhìn ra cái gì, có lẽ là trong lòng có chút lo lắng đi? Dù sao Thẩm Trấn này cũng không phải một người hồ đồ, là người cực kỳ hiểu rõ Thẩm Quân, không nghĩ đến rằng Thẩm Quân sẽ chấp nhận mình dễ dàng như vậy, hơn nữa còn quan tâm mình đầy đủ như thế? Hắn thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó đi, dù sao nàng cũng không chi phối ý nghĩ của hắn được, nhưng ngược lại nàng biết Thẩm Trấn không phải là một người nhiều chuyện, nhìn chuyện hắn không nói với bất kỳ ai về chuyện nàng nữ giả nam trang xem bệnh thì biết, Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu cười nói: "Nhắc đến Vô Ưu còn có một việc muốn cảm ơn đại ca, nhưng lại muốn hỏi ý kiến đại ca một chút đó!"
"Chuyện gì vậy?" Thẩm Trấn nghe xong hơi nhíu mày lại, tỏ vẻ tò mò.
Sau đó, Vô Ưu hơi ngượng ngùng cười nói: "Chính là chuyện ban đầu muội nữ giả nam trang tự xưng Tiểu Vương đến xem bệnh cho ngài! Bây giờ lão phu nhân và nhị gia vẫn chưa hề biết gì, nếu họ biết nhất định sẽ trách ta lừa gạt bọn họ."
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chuyện này ta chưa từng nói cho bất luận kẻ nào nếu ta nói ra nhất định bọn họ sẽ trách tội muội, nhưng chuyện này là chuyện giấy không gói được lửa, có lẽ nếu một ngày nào đó bọn họ sẽ biết, vì vậy đại ca ta khuyên muội một câu vẫn là sớm ngày nói ra cho thỏa đáng!"
"Vô Ưu sẽ vâng theo ý kiến của đại ca nói ra chân tướng lúc đầu, thật ra Vô Ưu cũng là vì để hành nghề chữa bệnh thuận tiện mới nữ giả nam trang, ban đầu cho rằng sau khi chữa bệnh cho đại ca xong rồi sẽ không lui tới gì nữa, nhưng ai có thể ngờ một cái thánh chỉ, vậy mà muội lại thành người Thẩm gia, quả thật là thế sự khó liệu!" Vô Ưu xúc động nói.
"Yên tâm đi, lão phu nhân và nhị đệ đều là người thông tình đạt lý, sau khi muội nói, ta sẽ giúp muội giải quyết tốt!" Thẩm Trấn rất nghiêm túc bảo đảm nói.
"Vậy cảm ơn đại ca! " Vô Ưu cười nói.
Lúc này, một tiểu nha đầu mặc áo hồng đào bưng một cái khay thủy tinh trong suốt đi đến, trong cái khay thủy tinh kia bày mười mấy quả mơ hạnh màu vàng cam lớn chừng quả trứng gà nhỏ, hợp với khay thủy tinh kia quả thực tươi đẹp ướt át. Chỉ thấy tiểu nha đầu kia hai tay cầm cái khay rất cung kính đặt lên trên bàn bát tiên, sau đó cúi đầu nói: "Nhị nãi nãi, đây là mơ hạnh đại nãi nãi chúng ta phân phó nô tỳ cho ngài nếm thử!"
"Được!" Vô Ưu gật đầu, nha đầu kia mới lui ra ngoài.
Nhìn lướt qua mơ hạnh to lớn, Vô Ưu cười nói: "Đại ca nếm thử một quả đi?"
"Ta là một đại nam nhân không thích mấy đồ chua chua ngọt ngọt này!" Thẩm Trấn xua tay cười nói.
"Vậy Vô Ưu liền ăn hai quả, còn dư lại vẫn là để đại tẩu tự hưởng dụng đi!" Nói xong, Vô Ưu thực sự cầm hai quả từ trong cái khay đó, sau đó phúc thân nói: "Nếu đại ca không có lời dạy dỗ nào khác, vậy Vô Ưu xin được cáo lui trước!"
"Không tiễn muội!" Thẩm Trấn chỉ đứng lên, dù sao thì chân vẫn chưa thể đi một cách nhanh nhẹn như ban đầu.
Đi ra khỏi gian nhà của vợ chồng Thẩm Trấn, Vô Ưu cầm hai quả mơ hạnh trong tay áo. Mơ hạnh nàng đã thấy, đương nhiên cũng đã ăn, chỉ là mơ hạnh to như vậy lần dầu tiên nàng thấy, hơn nữa màu sắc mơ hạnh cũng rất sáng rõ, quả nhiên là cống phẩm, hiển nhiên là không giống với bình thường!"
Vừa rồi thấy Diêu thị đi ra, Xuân Lan vẫn luôn chờ ở bên ngoài thấy Vô Ưu xuất hiện, nhanh chóng bước lên trước cười nói: "Nhị nãi nãi ra đây rồi sao? Vậy có phải chúng ta quay về viện của mình hay không?"
"Ừ." Vô Ưu gật đầu, đưa tay che trán, nhìn ánh nắng lóa mắt một chút, có lẽ là sau giữa trưa không lâu, bây giờ chính là lúc người ta muốn ngủ, nàng cũng không còn bao nhiêu tinh thần, cũng muốn trở về nghỉ một hồi.
Vừa mới bước ra khỏi viện của Thẩm Trấn và Diêu thị, bước lên một dãy hành lang gấp khúc, muốn quay về, không ngờ sau lưng lại truyền đến giọng nói nhỏ bé yếu ớt của một cô gái: "Nhị nãi nãi xin dừng bước!"
Edit by LeeMon.
Thẩm nương: thím.
Mơ hạnh (杏梅): còn được gọi là mơ Nhật Bản. Ảnh bên dưới là về mơ hạnh.
" Hai cái tên này là lão gia ban cho hai tiểu công tử lúc vẫn còn đấy!" Xuân Lan nhanh chóng nói.
"Đại tẩu sinh hai vị công tử cho Thẩm gia, cũng coi như là lao khổ công cao đi!" Vô Ưu gật đầu nói.
Nghe nói như thế. Xuân Lan thấy xung quanh không có ai, hai tiểu nha đầu theo các nàng cũng cách xa mấy bước, liền nói thầm bên tai Vô Ưu: "Thực ra xuất thân của đại nãi nãi đó cũng không cao, phụ thân đại nãi nãi trước đây là một tham tướng dưới trướng của lão gia chúng ta, vì ở trên chiến trường có một lần không để ý tính mạng cứu lão gia chúng ta một mạng, vì vậy vì báo ân lão gia mới để đại gia cưới đại nãi nãi, nếu không đại gia chúng ta có tước vị Hầu gia được thừa kế, lại tuấn tú lịch sự, nếu không như vậy làm sao đến lượt con gái một tham tướng như đại nãi nãi gả đến được!"
"Thì ra là vậy." Vô Ưu gật đầu cười. Nghĩ thầm: Khó trách Diêu thị này tuy rằng khéo léo, thân thiện thích nói đùa, gặp người khác cũng cười ba phần, nhưng làm việc lại có chút không phóng khoáng, thì ra là vì xuất thân. Xuất thân này vẫn rất quan trọng, công tử tiểu thư xuất thân từ thế gia vọng tộc khi làm việc tự nhiên sẽ có một phong thái khác, người từ gia đình nhỏ đi ra ngoài dù sao vẫn có chút rón rén!
Thấy dường như nhị nãi nãi cảm thấy hứng thú với lời mình nói, vì vậy dọc đường đi miệng Xuân Lan không đóng qua: "Nhắc tới đại nãi nãi cũng xem như khá lắm, sau khi gả cho đại gia liên tiếp sinh hai đứa con, hơn nữa đều là bé trai, vì vậy lập tức đặt gót chân ở Thẩm gia chúng ta, lão gia và lão phu nhân đều phải đối đãi bằng con mắt khác, nhưng lúc đầu đại gia không giống như bây giờ đại nãi nãi nói gì nghe nấy, từ khoảng mười năm trước đại gia bỗng ngã ngựa, khiến chân bị thương, cũng không thể đi lại, ngay cả đứng cũng không vững, từ đó về sau tính tình đại gia cũng hỉ nộ vô thường đó, cái này cũng khó trách ngài ấy một người luôn cưỡi ngựa mang binh đánh giặc lại ngay cả đứng lên cũng không đứng nổi, cũng không phải ai cũng có thể chấp nhận được nha! Nhưng mà đại nãi nãi lại càng tận tâm với đại gia, dù cho đại gia đánh, mắng, đập đồ, đại nãi nãi cũng luôn tươi cười đối đãi, thời gian lâu dần, có lẽ đại gia cũng cảm nhận được một tấm chân tình của đại nãi nãi, vì vậy nha đối xử với đại nãi nãi tốt rất nhiều so với lúc chưa ngã bị thương đó!"
Thẩm Trấn rất nhân nhượng với Diêu thị điều này Vô Ưu đã sớm nhìn ra, chỉ có điều không ngờ vẫn còn một đoạn chuyện cũ như vậy, có lẽ đây cũng là hoạn nạn thấy chân tình đi? Tuy rằng cô không phải là hiểu rõ Thẩm Trấn này, nhưng có thể nhìn ra được người này không phải người bình thường, là một tướng quân khí chất nho nhã, hơn nữa cặp mắt kia có năng lực hiểu biết rất mạnh, giữa khí chất văn nhã có một phần tự phụ, hình như khá giống khí chất Chu Du thời Tam quốc? Chắc người Chu Du ngưỡng mộ trong lòng hẳn là giống tiểu Kiều mềm yếu như nước đi? Diêu thị này rõ ràng chính là một người phụ nữ khôn khéo mạnh mẽ, chắc ngay từ đầu Thẩm Trấn sẽ không thích một cô vợ như vậy đi? Nhưng nhiều năm gắn bó lẫn nhau như vậy, vô tình cũng tạo ra một doạn tình thân khó có thể dứt bỏ. Chắc vợ chồng ở chung lâu chính là như vậy, tất cả tình cảm mãnh liệt đều hóa thành tình thân và thói quen!
"Nếu đối xử với đại nãi nãi tốt, tại sao lại phải nạp một phòng thiếp đây? Ta thấy Tào di nương cũng chừng hai mươi, lúc đại gia nạp nàng là lúc đã ngã bị thương đi?" Vô Ưu cười hỏi. Đàn ông chính là như vậy nói là đối xử với thê tử thật tốt, yêu thê tử cỡ nào, nhưng sau đó còn không phải đều là ba vợ bốn nàng hầu? Chắc tình yêu của cổ nhân đều là bác ái đi?
Nghe vậy, Xuân Lan cười nói: "Nhị nãi nãi có điều không biết, thật ra đại gia không muốn nạp Tào di nương đó!"
"Vậy sao? Chẳng lẽ còn có người bức bách cưới vợ bé hay sao?" Vô Ưu tò mò hỏi.
"Là như vậy." Xuân Lan cười trả lời: "Đại khái là năm, sáu năm trước đại gia nạp Tào di nương, là lão phu nhân thấy đại gia suốt ngày suy sụp tinh thần và sầu muộn, nhìn bên người đại gia cũng chỉ có một mình đại nãi nãi, lão nhân gia nàng cũng là muốn để đại gia có thể vui vẻ một chút, vì vậy liền tự chủ trương nạp Tào di nương! Tào di nương này cũng xuất thân từ quan gia, chỉ là đến đời cha nàng thì suy tàn, nếu không cũng sẽ không để cô nương nhà mình làm thiếp, lão phu nhân thấy tướng mạo Tào di nương này cũng không tệ lắm, vì vậy liền tự mình làm chủ đưa sính lễ, lúc đại gia bọn họ biết đã không kịp ngăn cản, bởi vì chuyện này đại nãi nãi còn oán trách lão phu nhân một hồi thật lâu đó!"
"Là như vậy sao?" Nghe được những lời này, Vô Ưu nhíu mày.
Vẫn chưa nói xong, Vô Ưu và Xuân Lan đã bước chân đến viện của hai vợ chồng Thẩm Trấn, chỉ thấy Xuân Hoa đang thấy Vô Ưu tới, nhanh chóng đi đến cười phúc thân nói: "Xuân Hoa thỉnh an nhị nãi nãi! Nhị nãi nãi đã dùng cơm chưa? Sao giữa bữa trưa lại qua đây rồi?"
Tính cách Xuân Hoa này giống chủ tử của nàng, nhiệt tình giống như một chậu lửa làm người ta đều cảm thấy khuôn mặt nóng bỏng, sau đó Vô Ưu cười nói: "Ăn xong rồi, biết bình thường hai vị công tử đều phải học, chỉ có buổi trưa mới trở lại, vì vậy ta liền đến lúc này đến nhìn hai cháu trai một chút!"
Nghe nói như thế, Xuân Hoa nhanh chóng cười nói: "Mời nhị nãi nãi, đại gia và đại nãi nãi cùng với hai vị công tử vừa mới ăn xong bữa trưa, vừa đúng lúc đều ở đây đó!"
"Ừ." Nghe vậy, Vô Ưu liền cùng Xuân Hoa vào trong nhà.
Trước tiên Xuân Hoa vào phòng, bẩm báo nói: "Đại gia, đại nãi nãi, nhị nãi nãi đến thăm hai vị công tử đó! "
Vừa dứt lời, bước chân Vô Ưu đã vào đến chính đường, chỉ thấy Thẩm Trấn, Diêu thị, cùng với hai thiếu niên đang ngồi ở trước bàn bát tiên, chắc là vừa mới ăn cơm trưa xong, vài nha hoàn đang dọn thức ăn còn dư lại trên bàn. Thấy Vô Ưu tới, Diêu thị nhanh chóng đứng lên, cười nói: "Đệ muội tới rồi?"
Vô Ưu thấy thế, nhanh chóng phúc thân nói: "Thỉnh an đại ca, đại tẩu!"
Lúc này, Diêu thị đã duỗi tay nắm lấy tay Vô Ưu, cười nói: "Nói gì vậy chứ? Đều là tỷ muội cùng nhà, sau này cũng không phải hành lễ, đến, ngồi xuống đi!"
Sau đó, Vô Ưu liền bị Diêu thị kéo tới ngồi vào một cái ghế ở bên trên, lại nhanh chóng để người đi pha trà và lấy điểm tâm tới, vô cùng thân thiện! Vô Ưu đảo mắt nhìn hai người thiếu niên ngồi trước bàn bát tiên, dáng dấp đều mi thanh mục tú, người lớn hơn một chút chắc có lẽ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đã có chút bộ dáng của người lớn, thần tình cũng rất trầm ổn, ánh mắt có chút giống Thẩm Trấn, người nhỏ hơn đó chắc khoảng mười một mười hai tuổi, vóc người còn nhỏ, nhưng vóc dáng rất khỏe mạnh kháu khỉnh khiến người ta thích. Hai mắt quan sát, Vô Ưu cười nói: "Đây chính là hai đứa cháu trai của muội sao?"
"Đúng, đúng. Bân nhi, Sam nhi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau qua đây bái kiến thẩm nương?" Diêu thị nhanh chóng gọi hai đứa con trai.
Nghe vậy,hai người thiếu niên nhanh chóng đứng dậy, đi đến trước mặt Vô Ưu, hai người cúi đầu chắp tay thi lễ nói: "Điệt nhi bái kiến thẩm nương! "
Thấy hai người thiếu niên rất được người ta yêu thích này, Vô Ưu cười nói: "Con tên là Bân nhi? Còn con tên là Sam nhi?"
"Vâng." Hai người bọn họ gật đầu.
Vô Ưu cười nói: "Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, thẩm nương chuẩn bị cho các con một ít lễ gặp mặt, các con nhìn một chút xem có thích hay không? " Nói xong, liền quay đầu nhìn thoáng qua Xuân Lan đứng phía sau mình.
Xuân Lan nhanh chóng hiểu ý, liền đưa tay ra hiệu hai tiểu nha đầu đứng ở cửa bưng khay đi vào. Xuân Lan để đồ vật các nàng mang đến lên trên bàn bát tiên. Diêu thị liếc mắt một cái trong khay đều là một số đồ văn phòng tứ bảo các loại, cười khách sáo nói: "Đệ muội, muội khách khí như vậy làm gì? Còn chuẩn bị lễ gặp mặt gì chứ? "
"Đại tẩu, đây không phải khách khí, hai đứa nó gọi muội một tiếng thẩm nương, muội đây làm thẩm nương đương nhiên cũng muốn chuẩn bị một ít gì đó cho mấy đứa trẻ!"
Sau đó, khi Thẩm Bân và Thẩm Sam thấy bút lông, nghiên mực và mực trong khay, không khỏi ngạc nhiên kêu lên: "Nghiên mực do Gia Cát Thần Hầu chế tạo? Còn có mực Vân Long?"
"Đại ca, thực sự là nghiên mực Gia Cát Thần Hầu chế tạo sao?" Thẩm Sam tuổi còn nhỏ, vẫn không thể nào phân biệt, chỉ đành cầm một chiếc nghiên mực trong tay hỏi ca ca.
"Ừ, hơn nữa hai chúng ta mỗi người một cái! Còn có mực Vân Long này, cũng là mỗi người một cái đó!" Thấy mấy thứ này, Thẩm Bân cực kỳ thích, hẳn là phải dùng câu yêu thích không nỡ buông tay để miêu tả.
Cô gái ngồi bên cạnh Thẩm Trấn nghe bọn hắn nói, trên mặt chỉ cười, cũng không nói chen vào, chỉ nhàn nhã uống nước trà ở bên cạnh. Mà Thẩm Trấn nghe thấy nghe thấy lời nói của hai đứa con trai, cũng phải ngẩn ra, sau đó ánh mắt cẩn thận quan sát trên tay hai đứa con trai một cái, ánh mắt cũng lộ ra sự kinh ngạc, sau đó liền trở lại như thường, lại cúi đầu tiếp tục uống trà!
Hai đứa con trai thích những văn phòng tứ bảo này như vậy, Diêu thị liếc mắt một cái, sau đó cười nói với Vô Ưu: "Tiểu hài tử thật là dễ dụ, muội nhìn một chút đều quên nói lời cảm tạ thẩm nương là muội rồi!"
Dù sao Thẩm Bân đã lớn rồi, nghe thấy lời của mẫu thân, liền nhanh chóng buông nghiên mực và mực trong tay xuống, cũng bảo đệ đệ buông đồ đạc trong tay xuống, kéo đệ đệ đi đến trước mặt Vô Ưu, rất cung kính cúi đầu chắp tay thi lễ nói: "Đa tạ thẩm nương đã tặng quà!"
"Chỉ cần các con thích là thẩm nương vui rồi!" Vô Ưu vội vàng nói.
Sau đó Thẩm Bân rất lịch sự hữu lễ nói: "Nếu như thẩm nương không có dạy dỗ nào khác, con và đệ đệ phải đi ôn bài đây, để tiên sinh xem nếu muốn kiểm tra!"
"Đi đi, bài vở và bài tập là quan trọng nhất!" Vô Ưu cười gật đầu, cảm thấy đứa bé Thẩm Bân này thực sự rất có cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa vóc dáng cũng rất đoan chính, phải biết rằng rất nhiều đứa con trong thế gia vọng tộc đều được nuông chiều từ bé vì vậy đa số đều bị nuôi thành công tử bột, Thẩm Bân này cũng chỉ nhỏ hơn đệ đệ Nghĩa ca không ra hồn của nàng hai tuổi, nhưng Nghĩa ca đó làm gì có bộ dạng của một người đọc sách? Quả thực chính là bộ dạng của một tên vô lại nơi chợ búa, có thể thấy được gia phong Thẩm gia vẫn rất tốt.
Thẩm Bân và Thẩm Sam đi rồi, Diêu thị cười nói: "Đệ muội, nhị thúc lại đi ra ngoài rồi sao? "
"A, nói trong đại doanh có việc, sáng sớm tinh mơ đã đi rồi! " Vô Ưu gật đầu.
Nghe nói như thế, Diêu thị quở trách nói: "Nhị thúc này, tân hôn của hai người, sao lại không ở nhà bồi muội nhiều một chút? Chờ lần sau ta nhìn thấy hắn, đại tẩu giúp muội nói hắn một chút, muội là tân nương tử lại như vậy thật là không có ý tứ!"
Lời nói của Diêu thị làm mặt Vô Ưu ửng hồng lên, vội vàng nói: "Đại tẩu quản lý gia sự, vốn là rối ren phức tạp, cũng không thể làm phiền đến đại tẩu. Lại nói dù sao là đàn ông vẫn nên lấy sự nghiệp làm trọng, muội và hắn... Dù sao còn nhiều thời gian, cũng không gấp cái nhất thời này!"
Nghe vậy, Diêu thị cười với Thẩm Trấn ngồi ở một bên từ đầu đến cuối không nói gì: "Chàng nghe một chút, đệ muội của chúng ta thật là biết nói chuyện, vừa nhìn đã thấy chính là một hiền thê lương mẫu, nhị thúc thật đúng là có phúc khí đó! "
"Đại tẩu nói quá lời! " Vô Ưu mỉm cười, cảm thấy Diêu thị sẽ chỉ đùa một chút gì gì đó, làm người ta tốt không có gì hay.
Lúc này, Thẩm Trấn nói: "Đệ muội, muội đừng chê cười, đại tẩu muội chính là một người thích nói đùa, đời này nha không đổi được!"
Nghe nói như thế, Diêu thị lại trách móc nói: "Từ nhỏ ta chính là một người thích nói đùa, sao lại phải đổi nha? Sao chứ? Có phải chàng thích kiểu từ đầu đến cuối không nói một câu giống như một hũ nút hay không?" Lập tức, trên mặt của Diêu thị lộ ra vẻ chua xót ghen tị.
Nghe vậy, Vô Ưu thầm nghĩ: Người từ đầu đến cuối không nói một câu giống như một hũ nút này hình như là nói Tào di nương?
Quả nhiên, sau đó, Thẩm Trấn liền nói: "Nàng lại đang nói bậy bạ gì đó? Thật là! " Trên mặt thoáng lộ ra một vẻ bực mình.
Đúng lúc này, một nha đầu đi vào bẩm báo với Xuân Hoa vài câu, Xuân Hoa liền cười bẩm báo với Diêu thị: "Nãi nãi, đưa tới là thiệp mời của Lục An vương phủ, nói là thế tử nhà bọn họ vừa mới có một tiểu công tử mời ngài và lão phu nhân sau đầu tháng sáu đi uống rượu mừng sinh được con trai, lão phu nhân để ngài mang quản gia bà tử đến phòng kho xem có một hai món đồ có thể xem như quà mừng không, nếu như có thì mau phái người tặng sang bên đó, còn nếu như không có thì phái người đi ra ngoài mua, nếu đưa chậm sẽ mất cấp bậc lễ nghĩa!"
Nghe nói như thế, Diêu thị nói: "Ngươi gọi Chu Tân Gia đến, để nàng theo ta đi phòng kho tìm!"
"Chu Tân Gia đã chờ ở bên ngoài rồi! " Xuân Hoa trả lời.
"Biết rồi! " Diêu thị gật đầu, sau đó mỉm cười với Vô Ưu nói: "Lẽ ra đệ muội đến ta là tẩu tử hẳn là nên bồi ngươi nói chuyện nhiều một chút, nhưng thật không khéo, chuyện lão phu nhân dặn dò ta gấp gáp, không bằng muội ngồi ở đây một lát, để đại ca muội bồi muội nói chuyện một chút, ta phải đi làm việc trước rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhanh chóng đứng lên, nói: "Chuyện của lão phu nhân đương nhiên là quan trọng hơn, muội chỉ đến xem hai đứa cháu, bây giờ đã nhìn rồi, đương nhiên cũng phải đi về! "
Thấy Vô Ưu muốn đi, Diêu thị lại không cho, đẩy nàng ngồi xuống nói: "Sao ta đi muội cũng đi? Ở đâu có chuyện vừa tới đã đi chứ? Vừa rồi ta đã để bọn nha hoàn đi lấy mơ hạnh hôm qua bằng hữu của đại ca muội tặng đến cho muội rồi đó, đây là cống phẩm, chỉ có một giỏ nhỏ như thế, tặng cho lão phu nhân một nửa rồi, bây giờ cũng không còn bao nhiêu, muội nếm một hai là tốt rồi, cũng là một chút tấm lòng của đại tẩu ta đây đúng không?"
Thấy Diêu thị nhiệt tình như vậy, Vô Ưu không từ chối được, chỉ đành phải gật đầu cười nói: "Vậy Vô Ưu liền không công mà nhận rồi!"
"Được rồi, ta còn có một chút gia vụ muốn nói với muội đó, chờ ta xong việc, đợi lâu một chút sẽ đi qua chỗ muội. Ta đi trước nha!" Nói xong, Diêu thị ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Trấn, sau đó nhanh chóng cùng Xuân Hoa đi ra ngoài.
Sau khi Diêu thị đi, Thẩm Trấn cười nói: "Tính tình của đại tẩu muội chính là như vậy, có cái gì cũng nói ra khỏi miệng, nếu nàng có nói gì không đúng, mong muội bỏ qua!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu vội vàng nói: "Đại tẩu là một người thân thiện, cũng không có chỗ nói không đúng, đại ca ngài quá lo lắng rồi! "
Nghe vậy, Thẩm Trấn cười, sau đó đôi mắt nhìn lướt qua bút lông nghiên mực các loại trên bàn bát tiên, nói: "Đệ muội muội cũng quá khách khí rồi, tiểu hài tử chúng nó là người trong nhà tùy tiện chuẩn bị một món đồ là được rồi, cần gì tốn kém như vậy! Nhị đệ luôn luôn hào phóng, coi tiền tài như cặn bã, chẳng qua dù sao trước đây đệ ấy một người ăn no cả nhà không đói bụng, bây giờ đệ ấy đã lập gia đình, sau này hai người cũng sẽ có con cái của chính mình, vì vậy sau này muội phải khuyên đệ ấy đổi tính cách hào phóng này đi, nếu không sau này trong cuộc sống hàng ngày sẽ gặp phải chuyện khó xử!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Thẩm Trấn một cái, lời nói của hắn mặc dù không nhiều lắm, nhưng đều là những câu có lý, hơn nữa cũng thật sự là lo liệu cho huynh đệ ruột thịt của mình, thảo nào tình cảm giữa huynh đệ bọn họ tốt như vậy, hai người đều có thể móc tim móc phổi vì đối phương, đại khái giống nàng và tỷ tỷ của nàng đi? Lúc đầu ấn tượng của nàng với An Định Hầu này coi như là không tệ, kể từ đó, cô cảm thấy An Định Hầu thực sự là một một đại ca rất tốt! Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu cười nói: "Muội nhất định sẽ khuyên nhị gia nhiều hơn, chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính tình một người chắc cũng rất khó thay đổi. Lại nói nhị gia và đại ca huynh đệ tình thâm, đương nhiên cũng sẽ tích đến hai đứa cháu, tặng cái gì nhị gia cũng sẽ không đau lòng!"
Nghe vậy, Thẩm Trấn gật đầu một cái, nói: "Huynh đệ của ta đương nhiên ta hiểu, tính tình của đệ ấy quả thực là khó sửa đổi! "
"Vô Ưu còn phải cảm ơn quà mừng đại ca cho chúng muội đó!" Vô Ưu nhân lúc xung quanh không có người, liền nhanh chóng nói lời cảm ơn. Dù sao ngọc bội dương chi bạch ngọc đó là Thẩm Trấn đưa cho nàng và Thẩm Quân sau lưng Diêu thị, cô cũng chỉ có thể nhân lúc Diêu thị không ở đây cảm ơn!
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn mỉm cười, nói: "Chỉ cần muội và nhị đệ thích là tốt rồi, bây giờ người đại ca này cái gì cũng không làm được cho hai người!"
"Đại ca còn nói nhị gia hào phóng, thực ra đại ca đối xử với chúng ta mới là hào phóng, đồ đạc chỉ là phụ, khó có được chính là tấm lòng của đại ca! " Vô Ưu từ trong thâm tâm nói.
"Giữa huynh đệ chúng ta đương nhiên là phải đối xử chân thành với nhau. Ngược lại là muội và nhị đệ... Trước đây ta lo lắng một hồi, bây giờ nhìn thấy hai người sống chung coi như không tệ, ta cũng yên tâm! Nhị đệ là một người có chút tự phụ, thực ra muội cũng không phải một cô gái bình thường, ngược lại hai người cũng rất xứng đôi, không ngờ thánh thượng lại tứ hôn cho hai người, cũng coi như tạo nên một đoạn lương duyên! " Thẩm Trấn bỗng nhiên chuyển đề tài câu chuyện.
Đột nhiên nghe nói như thế, Vô Ưu nghe được có chút không hiểu, nhưng nghĩ lại hình như hắn cũng không nhìn ra cái gì, có lẽ là trong lòng có chút lo lắng đi? Dù sao Thẩm Trấn này cũng không phải một người hồ đồ, là người cực kỳ hiểu rõ Thẩm Quân, không nghĩ đến rằng Thẩm Quân sẽ chấp nhận mình dễ dàng như vậy, hơn nữa còn quan tâm mình đầy đủ như thế? Hắn thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó đi, dù sao nàng cũng không chi phối ý nghĩ của hắn được, nhưng ngược lại nàng biết Thẩm Trấn không phải là một người nhiều chuyện, nhìn chuyện hắn không nói với bất kỳ ai về chuyện nàng nữ giả nam trang xem bệnh thì biết, Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu cười nói: "Nhắc đến Vô Ưu còn có một việc muốn cảm ơn đại ca, nhưng lại muốn hỏi ý kiến đại ca một chút đó!"
"Chuyện gì vậy?" Thẩm Trấn nghe xong hơi nhíu mày lại, tỏ vẻ tò mò.
Sau đó, Vô Ưu hơi ngượng ngùng cười nói: "Chính là chuyện ban đầu muội nữ giả nam trang tự xưng Tiểu Vương đến xem bệnh cho ngài! Bây giờ lão phu nhân và nhị gia vẫn chưa hề biết gì, nếu họ biết nhất định sẽ trách ta lừa gạt bọn họ."
Nghe nói như thế, Thẩm Trấn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Chuyện này ta chưa từng nói cho bất luận kẻ nào nếu ta nói ra nhất định bọn họ sẽ trách tội muội, nhưng chuyện này là chuyện giấy không gói được lửa, có lẽ nếu một ngày nào đó bọn họ sẽ biết, vì vậy đại ca ta khuyên muội một câu vẫn là sớm ngày nói ra cho thỏa đáng!"
"Vô Ưu sẽ vâng theo ý kiến của đại ca nói ra chân tướng lúc đầu, thật ra Vô Ưu cũng là vì để hành nghề chữa bệnh thuận tiện mới nữ giả nam trang, ban đầu cho rằng sau khi chữa bệnh cho đại ca xong rồi sẽ không lui tới gì nữa, nhưng ai có thể ngờ một cái thánh chỉ, vậy mà muội lại thành người Thẩm gia, quả thật là thế sự khó liệu!" Vô Ưu xúc động nói.
"Yên tâm đi, lão phu nhân và nhị đệ đều là người thông tình đạt lý, sau khi muội nói, ta sẽ giúp muội giải quyết tốt!" Thẩm Trấn rất nghiêm túc bảo đảm nói.
"Vậy cảm ơn đại ca! " Vô Ưu cười nói.
Lúc này, một tiểu nha đầu mặc áo hồng đào bưng một cái khay thủy tinh trong suốt đi đến, trong cái khay thủy tinh kia bày mười mấy quả mơ hạnh màu vàng cam lớn chừng quả trứng gà nhỏ, hợp với khay thủy tinh kia quả thực tươi đẹp ướt át. Chỉ thấy tiểu nha đầu kia hai tay cầm cái khay rất cung kính đặt lên trên bàn bát tiên, sau đó cúi đầu nói: "Nhị nãi nãi, đây là mơ hạnh đại nãi nãi chúng ta phân phó nô tỳ cho ngài nếm thử!"
"Được!" Vô Ưu gật đầu, nha đầu kia mới lui ra ngoài.
Nhìn lướt qua mơ hạnh to lớn, Vô Ưu cười nói: "Đại ca nếm thử một quả đi?"
"Ta là một đại nam nhân không thích mấy đồ chua chua ngọt ngọt này!" Thẩm Trấn xua tay cười nói.
"Vậy Vô Ưu liền ăn hai quả, còn dư lại vẫn là để đại tẩu tự hưởng dụng đi!" Nói xong, Vô Ưu thực sự cầm hai quả từ trong cái khay đó, sau đó phúc thân nói: "Nếu đại ca không có lời dạy dỗ nào khác, vậy Vô Ưu xin được cáo lui trước!"
"Không tiễn muội!" Thẩm Trấn chỉ đứng lên, dù sao thì chân vẫn chưa thể đi một cách nhanh nhẹn như ban đầu.
Đi ra khỏi gian nhà của vợ chồng Thẩm Trấn, Vô Ưu cầm hai quả mơ hạnh trong tay áo. Mơ hạnh nàng đã thấy, đương nhiên cũng đã ăn, chỉ là mơ hạnh to như vậy lần dầu tiên nàng thấy, hơn nữa màu sắc mơ hạnh cũng rất sáng rõ, quả nhiên là cống phẩm, hiển nhiên là không giống với bình thường!"
Vừa rồi thấy Diêu thị đi ra, Xuân Lan vẫn luôn chờ ở bên ngoài thấy Vô Ưu xuất hiện, nhanh chóng bước lên trước cười nói: "Nhị nãi nãi ra đây rồi sao? Vậy có phải chúng ta quay về viện của mình hay không?"
"Ừ." Vô Ưu gật đầu, đưa tay che trán, nhìn ánh nắng lóa mắt một chút, có lẽ là sau giữa trưa không lâu, bây giờ chính là lúc người ta muốn ngủ, nàng cũng không còn bao nhiêu tinh thần, cũng muốn trở về nghỉ một hồi.
Vừa mới bước ra khỏi viện của Thẩm Trấn và Diêu thị, bước lên một dãy hành lang gấp khúc, muốn quay về, không ngờ sau lưng lại truyền đến giọng nói nhỏ bé yếu ớt của một cô gái: "Nhị nãi nãi xin dừng bước!"
Edit by LeeMon.
Thẩm nương: thím.
Mơ hạnh (杏梅): còn được gọi là mơ Nhật Bản. Ảnh bên dưới là về mơ hạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.