Chương 8: Cô đã làm gì tôi
Phong Linh Linh
10/11/2023
Mặc Kính Đình đưa mắt nhìn quanh căn phòng rồi từ từ đứng lên, nhẹ bế cô chậm rãi đi về phía giường ngủ. Diệp Lan Vy vẫn còn rất say giấc nên không hề nhận biết được gì. Nhìn cô gái nhỏ ngủ say mê không một chút phòng bị với mình, hắn nhẹ công môi mĩm cười nói.
"Tửu lượng nghìn ly không say của cô là như vậy sao? Khoác lát."
Đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn kia. Càng nhìn hắn càng thấy cô thật xinh đẹp, một nét đẹp rất thanh thuần mộc mạc. Giữa chốn phồn hoa đô hội này vậy mà vẫn còn có một cô gái trên mặt không chút son phấn như cô, đúng là một điều ngạc nhiên đấy chứ. Hắn nhẹ đưa tay khẽ chạm vào hàng lông mi công vút của cô thầm tán thưởng.
"Dài thật đấy!"
Bất chợt đôi hàng lông mày cô nhíu lại, hàng mi của cô từ từ khẽ động. Mặc Kính Đình vội nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô giả vờ ngủ. Diệp Lan Vy mở mắt ra nhìn căn phòng xa lạ, đây không phải là phòng của tên ác ma kia sao? Cô hoảng hốt ngồi bật dậy tốc chăn lên nhìn lại quần áo mình, nhận thấy nó vẫn còn nguyên cô thở dài nhẹ nhõm. Mặc Kính Đình lén nhìn từng cử chỉ của cô không khỏi buồn cười, hắn khẽ hằn giọng hỏi.
"Ngủ trên giường tôi có ngon không?"
Diệp Lan Vy giật mình khi nghe giọng của Mặc Kính Đình vang lên. Nhìn thấy hắn nằm cạnh bên trên chiếc giường làm cô phát hoảng đến mức ngã nhào xuống đất. Cô lòm còm ngồi dậy lắp bắp nói.
"Anh...tôi... sao tôi lại ở trên giường của anh vậy?"
"Cô hỏi tôi? Cô cố tình uống với tôi để lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi đúng không?"
"Tôi đâu có, lúc... lúc sáng cả tôi và anh đều ngồi ở góc kia uống rượu cơ mà. Sao bây giờ tôi với anh lại chung giường thể này?"
"Ý cô là muốn nói tôi gài bẫy cô lên giường với tôi sao?"
"Tôi... tôi không có ý đó. Nhưng tôi và anh lên giường bằng cách nào chứ!"
"Là cô uống say rồi kéo tôi lên giường ngủ cùng, tôi không đồng ý nhưng cô nhất quyết kéo tôi lên. Sao thế, cô nói mình nghìn ly không say, sao chuyện bắt ép tôi lên giường với cô lại không nhớ gì vậy?"
"Tôi..."
Diệp Lan Vy không biết nên trả lời hắn thế, làm gì có chuyện nghìn ly không say, đây là lần đầu tiên cô uống nhiều rượu như vậy đấy. Đúng là rượu vào hại thân mà. Mặc Kính Đình nhìn biểu cảm của cô mà thầm cười trong lòng. Ngốc gì mà ngốc thế chứ! Không trêu cô ta là không được mà.
"Cô thế nào? Có phải nhân lúc tôi say và không thể đi lại được cô đã làm gì tôi không?"
Mặc Kính Đình vừa nói cũng vừa đưa tay làm hành động tốc chăn như cô. Nhìn hàng cút áo bị bung ra mấy cái, hắn liền đưa đôi mắt ủy khuất nhìn cô nói.
"Cô đã làm gì tôi? Có phải cô đã làm gì tôi không?"
"Tôi... tôi không có, tôi... tôi không làm gì anh cả. Thật đấy! Anh xem quần áo của tôi cũng còn nguyên vẹn mà."
"Nhưng quần áo của tôi thì không, rõ ràng cô đã lợi dụng tôi."
"Tôi... tôi lợi dụng anh thì tôi được gì chứ! Tôi phải nói thế nào thì anh mới chịu tin đây!"
Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra, Mặc phu nhân vội vã bước vào. Nhìn chăn gối lộn xộn, Mặc Kính Đình và cả Diệp Lan Vy quần áo đều xộc xệch làm đầu bà liên tưởng đến những điều không hay. Bà ngập ngừng nói.
"Dường như mẹ vào không đúng lúc thì phải!"
Vừa nói bà vừa quay lưng định bước ra ngoài thì Lan Vy đã vội giữ bà lại nói.
"Phu nhân xin bà đừng hiểu lầm, tôi... tôi xin phép về phòng trước."
Nói rồi Lan Vy ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng. Mặc Kính Đình thấy cô như vậy cũng chẳng nói gì, hắn đưa mắt nhìn về phía Mặc phu nhân hỏi.
"Sao hôm nay mẹ lại đến vào giờ này vậy? Chẳng phải hôm nay mẹ có hẹn với đối tác sao?"
"Con và cô Diệp xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có."
"Không có? Mẹ thấy cô ấy ngượng đến mức không dám ngẩn đầu lên nhìn mẹ mà bảo không có? Con thích con bé rồi sao?"
"Mẹ nghĩ nhiều rồi, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Đối với con phụ nữ trên đời này không có ai đáng tin cả."
Ánh mắt thăm dò của Mặc phu nhân nhìn về phía Mặc Kính Đình, hắn chột dạ quay đi. Bà chầm chậm đến bên cạnh khẽ hỏi.
"Con lại nhớ đến Lạc Dao sao?"
Sắc mặt Mặc Kính Đình bổng trở nên khó coi nhìn bà hỏi.
"Con không muốn nghe thấy tên người phụ nữ này mẹ quên rồi sao?"
"Mẹ biết trong lòng còn vẫn chưa thể quên được đoạn tình cảm kia, thế nên con vẫn hận thù Lạc Dao sau nhiều năm như vậy. Nhưng chuyện cũng đã là quá khứ rồi, sao con cứ mãi ôm khư khư nổi đau ấy làm gì để tự làm mình đau khổ chứ?"
"Con chẳng còn tình cảm nào dành cho người bội bạc ấy cả. Con không muốn nhắc lại vấn đề này nữa, càng không muốn nghe bất kỳ ai nhắc đến tên cô ta trước mặt con. Nếu mẹ còn nhắc đến cô ta thì mẹ cũng về đi!"
"Nếu con không muốn nhắc mẹ cũng sẽ không nói đến. Mẹ hy vọng con có thể buông bỏ những thứ không vui của quá khứ mà nhìn về tương lai, còn cả tập đoàn Mặc thị đang chờ con dẫn dắt đấy. Mẹ cũng đã có tuổi rồi, cũng cần được nghỉ ngơi chứ!"
"Mẹ đến đây để nói những chuyện này thôi sao?"
"Mẹ nghe Lưu quản gia nói sáng nay con uống rất nhiều rượu nên mẹ đến xem thế nào. Nhưng khi đến đây chứng kiến cảnh vừa rồi mẹ thấy mẹ lo xa quá rồi. Mẹ còn có cuộc hẹn tối nay mẹ về trước đây. Con nghỉ ngơi đi."
Mặc phu nhân trở xuống nhà, nhìn thấy Diệp Lan Vy đang chăm chú nấu nướng bà khẽ vẫy tay gọi Lưu quản gia. Ông nhanh chân đến gần bà cuối đầu hỏi khẽ.
"Phu nhân có gì căn dặn ạ?"
"Ông cho người điều tra thân thế của cô ấy cho tôi, tất cả không sót một chi tiết nào."
"Sao phu nhân lại muốn điều tra cô Diệp vậy ạ?"
"Tôi thấy cô gái này rất có khả năng sẽ là con dâu của tôi sau này. Ông cho người điều tra càng nhanh càng tốt."
"Vâng thưa phu nhân."
"Tửu lượng nghìn ly không say của cô là như vậy sao? Khoác lát."
Đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, ánh mắt hắn vẫn dán chặt lên khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn kia. Càng nhìn hắn càng thấy cô thật xinh đẹp, một nét đẹp rất thanh thuần mộc mạc. Giữa chốn phồn hoa đô hội này vậy mà vẫn còn có một cô gái trên mặt không chút son phấn như cô, đúng là một điều ngạc nhiên đấy chứ. Hắn nhẹ đưa tay khẽ chạm vào hàng lông mi công vút của cô thầm tán thưởng.
"Dài thật đấy!"
Bất chợt đôi hàng lông mày cô nhíu lại, hàng mi của cô từ từ khẽ động. Mặc Kính Đình vội nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô giả vờ ngủ. Diệp Lan Vy mở mắt ra nhìn căn phòng xa lạ, đây không phải là phòng của tên ác ma kia sao? Cô hoảng hốt ngồi bật dậy tốc chăn lên nhìn lại quần áo mình, nhận thấy nó vẫn còn nguyên cô thở dài nhẹ nhõm. Mặc Kính Đình lén nhìn từng cử chỉ của cô không khỏi buồn cười, hắn khẽ hằn giọng hỏi.
"Ngủ trên giường tôi có ngon không?"
Diệp Lan Vy giật mình khi nghe giọng của Mặc Kính Đình vang lên. Nhìn thấy hắn nằm cạnh bên trên chiếc giường làm cô phát hoảng đến mức ngã nhào xuống đất. Cô lòm còm ngồi dậy lắp bắp nói.
"Anh...tôi... sao tôi lại ở trên giường của anh vậy?"
"Cô hỏi tôi? Cô cố tình uống với tôi để lợi dụng chiếm tiện nghi của tôi đúng không?"
"Tôi đâu có, lúc... lúc sáng cả tôi và anh đều ngồi ở góc kia uống rượu cơ mà. Sao bây giờ tôi với anh lại chung giường thể này?"
"Ý cô là muốn nói tôi gài bẫy cô lên giường với tôi sao?"
"Tôi... tôi không có ý đó. Nhưng tôi và anh lên giường bằng cách nào chứ!"
"Là cô uống say rồi kéo tôi lên giường ngủ cùng, tôi không đồng ý nhưng cô nhất quyết kéo tôi lên. Sao thế, cô nói mình nghìn ly không say, sao chuyện bắt ép tôi lên giường với cô lại không nhớ gì vậy?"
"Tôi..."
Diệp Lan Vy không biết nên trả lời hắn thế, làm gì có chuyện nghìn ly không say, đây là lần đầu tiên cô uống nhiều rượu như vậy đấy. Đúng là rượu vào hại thân mà. Mặc Kính Đình nhìn biểu cảm của cô mà thầm cười trong lòng. Ngốc gì mà ngốc thế chứ! Không trêu cô ta là không được mà.
"Cô thế nào? Có phải nhân lúc tôi say và không thể đi lại được cô đã làm gì tôi không?"
Mặc Kính Đình vừa nói cũng vừa đưa tay làm hành động tốc chăn như cô. Nhìn hàng cút áo bị bung ra mấy cái, hắn liền đưa đôi mắt ủy khuất nhìn cô nói.
"Cô đã làm gì tôi? Có phải cô đã làm gì tôi không?"
"Tôi... tôi không có, tôi... tôi không làm gì anh cả. Thật đấy! Anh xem quần áo của tôi cũng còn nguyên vẹn mà."
"Nhưng quần áo của tôi thì không, rõ ràng cô đã lợi dụng tôi."
"Tôi... tôi lợi dụng anh thì tôi được gì chứ! Tôi phải nói thế nào thì anh mới chịu tin đây!"
Cánh cửa phòng bất ngờ được mở ra, Mặc phu nhân vội vã bước vào. Nhìn chăn gối lộn xộn, Mặc Kính Đình và cả Diệp Lan Vy quần áo đều xộc xệch làm đầu bà liên tưởng đến những điều không hay. Bà ngập ngừng nói.
"Dường như mẹ vào không đúng lúc thì phải!"
Vừa nói bà vừa quay lưng định bước ra ngoài thì Lan Vy đã vội giữ bà lại nói.
"Phu nhân xin bà đừng hiểu lầm, tôi... tôi xin phép về phòng trước."
Nói rồi Lan Vy ba chân bốn cẳng chạy khỏi phòng. Mặc Kính Đình thấy cô như vậy cũng chẳng nói gì, hắn đưa mắt nhìn về phía Mặc phu nhân hỏi.
"Sao hôm nay mẹ lại đến vào giờ này vậy? Chẳng phải hôm nay mẹ có hẹn với đối tác sao?"
"Con và cô Diệp xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có."
"Không có? Mẹ thấy cô ấy ngượng đến mức không dám ngẩn đầu lên nhìn mẹ mà bảo không có? Con thích con bé rồi sao?"
"Mẹ nghĩ nhiều rồi, sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Đối với con phụ nữ trên đời này không có ai đáng tin cả."
Ánh mắt thăm dò của Mặc phu nhân nhìn về phía Mặc Kính Đình, hắn chột dạ quay đi. Bà chầm chậm đến bên cạnh khẽ hỏi.
"Con lại nhớ đến Lạc Dao sao?"
Sắc mặt Mặc Kính Đình bổng trở nên khó coi nhìn bà hỏi.
"Con không muốn nghe thấy tên người phụ nữ này mẹ quên rồi sao?"
"Mẹ biết trong lòng còn vẫn chưa thể quên được đoạn tình cảm kia, thế nên con vẫn hận thù Lạc Dao sau nhiều năm như vậy. Nhưng chuyện cũng đã là quá khứ rồi, sao con cứ mãi ôm khư khư nổi đau ấy làm gì để tự làm mình đau khổ chứ?"
"Con chẳng còn tình cảm nào dành cho người bội bạc ấy cả. Con không muốn nhắc lại vấn đề này nữa, càng không muốn nghe bất kỳ ai nhắc đến tên cô ta trước mặt con. Nếu mẹ còn nhắc đến cô ta thì mẹ cũng về đi!"
"Nếu con không muốn nhắc mẹ cũng sẽ không nói đến. Mẹ hy vọng con có thể buông bỏ những thứ không vui của quá khứ mà nhìn về tương lai, còn cả tập đoàn Mặc thị đang chờ con dẫn dắt đấy. Mẹ cũng đã có tuổi rồi, cũng cần được nghỉ ngơi chứ!"
"Mẹ đến đây để nói những chuyện này thôi sao?"
"Mẹ nghe Lưu quản gia nói sáng nay con uống rất nhiều rượu nên mẹ đến xem thế nào. Nhưng khi đến đây chứng kiến cảnh vừa rồi mẹ thấy mẹ lo xa quá rồi. Mẹ còn có cuộc hẹn tối nay mẹ về trước đây. Con nghỉ ngơi đi."
Mặc phu nhân trở xuống nhà, nhìn thấy Diệp Lan Vy đang chăm chú nấu nướng bà khẽ vẫy tay gọi Lưu quản gia. Ông nhanh chân đến gần bà cuối đầu hỏi khẽ.
"Phu nhân có gì căn dặn ạ?"
"Ông cho người điều tra thân thế của cô ấy cho tôi, tất cả không sót một chi tiết nào."
"Sao phu nhân lại muốn điều tra cô Diệp vậy ạ?"
"Tôi thấy cô gái này rất có khả năng sẽ là con dâu của tôi sau này. Ông cho người điều tra càng nhanh càng tốt."
"Vâng thưa phu nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.