Chương 7: Tôi uống với anh
Phong Linh Linh
10/11/2023
Nhìn Diệp Lan Vy xù lông cải lại mình, Mặc Kính Đình càng điên tiết hơn quay sang Lưu quản gia quát lớn.
"Lưu quản gia, mau đuổi người phụ nữ điên này ra khỏi đây cho tôi!"
"Chú Lưu chú ra ngoài đi, ở đây giao cho tôi là được rồi."
Lưu quản gia nhìn hai người mà không biết phải nên nghe lời ai, chợt nhớ lời dặn của Mặc phu nhân ông đành nghe theo lời Diệp Lan Vy bước ra ngoài. Mặc Kính Đình bực tức với tay giật lấy chai rượu trong tay Lan Vy tiếp tục uống, cô nhìn hắn vừa uống mà nước mắt lăn dài trên má làm lòng cô cũng nghẹn lại. Cô dịu giọng.
"Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh nhớ đến quá khứ không vui."
"Cô đi đi, tôi muốn ở một mình."
"Tôi biết tâm trạng anh bây giờ vô cùng tệ và càng không muốn nhìn thấy tôi. Nhưng tôi..."
"Tôi nói cô ra ngoài không nghe thấy sao?"
"Tôi không đi đâu hết, nếu anh muốn uống rượu thì tôi uống với anh."
Vừa nói cô vừa bước đến tủ rượu lấy một chai rồi trở lại ngồi cạnh Mặc Kính Đình. Cô đưa chai rượu lên cụng với hắn rồi uống một ngụm lớn. Đôi hàng lông mày cô nhíu chặt cố nuốt xuống, rượu khó uống như vậy sao trông anh ta uống ngon lành thế nhỉ? Mặc Kính Đình không chú ý đến biểu cảm của cô, hắn chỉ mãi uống rượu của mình rồi thất thần không nói gì. Nhìn hắn như thế cô thấy cũng đau lòng, cô hỏi.
"Anh... hận cô ấy như vậy sao?"
"Đó không phải chuyện của cô.". Tiên Hiệp Hay
Vừa nói hắn lại cầm chai rượu lên uống một hơi dài. Diệp Lan Vy không tức giận vì câu trả lời của hắn, cô cũng cầm chai rượu lên uống theo hắn rồi chậm rãi nói.
"Tôi biết trong lòng anh đang rất khó chịu, càng không muốn nhắc đến cô ấy. Nhưng chuyện đã qua mấy năm rồi, anh cứ ôm mãi nỗi hận trong lòng thì được gì chứ!"
"Cô chưa từng là tôi làm sao cô hiểu được cảm giác của tôi là thế nào. Phụ nữ các cô ai cũng như nhau cả, dối trá, ham hư vinh, coi tình cảm của người khác như trò đùa."
"Này anh đừng quơ đũa cả nắm như vậy chứ! Phụ nữ hay đàn ông đều có người tốt người xấu, anh không thể vì cô ấy rời xa anh mà gán tội cho tất cả phụ nữ chúng tôi như vậy chứ! Đúng là không công bằng mà."
"Công bằng??? Hư... trên đời này làm gì có sự công bằng chứ!"
"Anh đừng nghĩ như vậy, trên đời này luôn luôn tồn tại sự công bằng. Ông trời lấy đi của chúng ta thứ này, thì sẽ bù cho chúng ta thứ khác. Giống như tôi này, tôi mồ côi sống trong mái ấm từ nhỏ, nhưng bù lại sơ và các em nhỏ trong mái ấm lại rất yêu thương và quan tâm tôi. Còn anh, tuy bây giờ chân anh chưa thể đi lại được, nhưng không có nghĩa là không đi được nữa. Bù lại anh có mẹ yêu thương, có bạn bè và tất cả mọi người bên cạnh. Ông trời vẫn luôn công bằng, chẳng qua chúng ta chưa nhìn đúng góc độ của sự việc mà thôi."
Mặc Kính Đình không nói gì chỉ nâng chai rượu lên môi uống đến quên trời đất. Lan Vy thấy anh uống nhiều sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe vội giữ tay anh lại nói.
"Anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa."
"Chẳng phải cô nói sẽ uống với tôi sao? Mới đó mà đã không giữ lời rồi à?"
Diệp Lan Vy bất đắc dĩ cầm chai rượu lên lắp bắp nói.
"Ai... nói tôi nuốt lời chứ! Chẳng qua là tôi thấy tửu lượng của anh kém quá, cứ uống như thế thì say mất rồi lấy ai uống với tôi đây?"
Mặc Kính Đình liếc mắt nhìn cô rồi quay đi với vẻ coi thường nói.
"Không biết lượng sức."
"Tôi không đùa với anh đâu, không tin tôi uống cho anh xem."
Diệp Lan Vy đưa chai rượu lên uống một hơi dài, đôi hàng lông mày cô nhíu lại vì hương vị của rượu. Mặc Kính Đình cũng không nói gì cứ thế tiếp tục uống, cả hai cứ như thế ngồi uống cùng nhau đến mức say bí tỉ. Diệp Lan Vy ngồi dựa vào vai Mặc Kính Đình, vòng tay qua cổ hắn nhẹ vỗ vỗ vào bả vai như an ủi.
"Anh đừng buồn, đừng tiếc nuối người phụ nữ không tốt. Trên thế gian này phụ nữ tốt không thiếu, tội tình gì phải đau lòng vì một người không đáng chứ!"
"Cô... đã yêu bao giờ chưa? Cô chưa từng yêu... thì làm sao hiểu cảm giác đau khổ của tôi lúc này chứ!"
"Tuy... hức... tôi chưa từng yêu, nhưng với tôi nếu họ đã không cần thì chúng ta cũng đừng nên... hức...niếu kéo. Chỉ đem lại tổn thương cho bản thân chúng ta thôi. Anh phải sống thật tốt, lạc quan để cô ta phải hối hận khi rời xa anh chứ!"
"Phải để cô ta hối hận vì đã rời xa tôi sao?"
"Đúng thế người anh em, anh phải làm cho cô ta thấy rằng dù không có cô ta anh vẫn sống tốt, hiểu... hức... không?"
"Đúng..."
Mặc Kính Đình vừa gật gù vừa lên tiếng tán đồng lời nói của Lan Vy. Cả hai lại tiếp tục uống dù đã say đến mức không còn nhớ mình đã nói gì.
Đã mấy giờ đồng hồ trôi qua không thấy Lan Vy rời khỏi phòng, Lưu quản gia khá lo lắng liền trở lại phòng Mặc Kính Đình kiểm tra xem thế nào. Cảnh tượng trước mắt khiến Lưu quản gia không sao ngờ được. Mùi rượu nồng nặc khắp căn phòng, Diệp Lan Vy lại nằm gối đầu lên ngực Mặc Kính Đình, bàn tay Mặc Kính Đình lại ôm choàng lấy Lan Vy ngủ say sưa dưới sàn nhà. Cả hai không ai hay biết sự có mặt của ông lúc này. Lưu quản gia nhanh chân tiến đến gần Diệp Lan Vy lên tiếng gọi khẽ.
"Cô Diệp... Cô Diệp?"
"Ưm... đừng phá tôi."
Sau câu nói là động tác ôm chầm lấy Mặc Kính Đình của cô, Mặc Kính Đình cũng thuận thế nghiêng người ôm cô vào lòng. Lưu quản gia loay hoay mãi vẫn không thể tách hai người ra, đành để mặc hai người như thế mà trở ra ngoài.
Ánh nắng dần tắt, hoàng hôn phủ trùm lên căn biệt thự rộng lớn. Bên trong căn phòng lớn của Mặc Kính Đình, cả hai thân ảnh vẫn ôm chặt lấy nhau ngủ say sưa. Chợt đôi hàng lông mày Mặc Kính Đình khẽ nhíu lại, hắn nhẹ đưa tay lên xoa vần thái dương vì cơn đau đầu ập tới. Hắn cảm giác được cánh tay hắn có gì đó đang đè lên khá nặng, cố nhướng đôi hàng mi nặng trĩu lên nhìn xuống, ánh mắt hắn chợt thoáng qua vẻ ngạc nhiên khi thấy Diệp Lan Vy đang ngủ say trong lòng hắn.
Cố lục lọi lại ký ức, những hình ảnh lúc sáng hiện lên trong đầu hắn. Mặc Kính Đình khẽ thở dài rồi lại nhìn cô gái nhỏ trong lòng thầm nói.
"Chẳng phải nói tửu lượng cô tốt lắm sao?"
"Lưu quản gia, mau đuổi người phụ nữ điên này ra khỏi đây cho tôi!"
"Chú Lưu chú ra ngoài đi, ở đây giao cho tôi là được rồi."
Lưu quản gia nhìn hai người mà không biết phải nên nghe lời ai, chợt nhớ lời dặn của Mặc phu nhân ông đành nghe theo lời Diệp Lan Vy bước ra ngoài. Mặc Kính Đình bực tức với tay giật lấy chai rượu trong tay Lan Vy tiếp tục uống, cô nhìn hắn vừa uống mà nước mắt lăn dài trên má làm lòng cô cũng nghẹn lại. Cô dịu giọng.
"Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh nhớ đến quá khứ không vui."
"Cô đi đi, tôi muốn ở một mình."
"Tôi biết tâm trạng anh bây giờ vô cùng tệ và càng không muốn nhìn thấy tôi. Nhưng tôi..."
"Tôi nói cô ra ngoài không nghe thấy sao?"
"Tôi không đi đâu hết, nếu anh muốn uống rượu thì tôi uống với anh."
Vừa nói cô vừa bước đến tủ rượu lấy một chai rồi trở lại ngồi cạnh Mặc Kính Đình. Cô đưa chai rượu lên cụng với hắn rồi uống một ngụm lớn. Đôi hàng lông mày cô nhíu chặt cố nuốt xuống, rượu khó uống như vậy sao trông anh ta uống ngon lành thế nhỉ? Mặc Kính Đình không chú ý đến biểu cảm của cô, hắn chỉ mãi uống rượu của mình rồi thất thần không nói gì. Nhìn hắn như thế cô thấy cũng đau lòng, cô hỏi.
"Anh... hận cô ấy như vậy sao?"
"Đó không phải chuyện của cô.". Tiên Hiệp Hay
Vừa nói hắn lại cầm chai rượu lên uống một hơi dài. Diệp Lan Vy không tức giận vì câu trả lời của hắn, cô cũng cầm chai rượu lên uống theo hắn rồi chậm rãi nói.
"Tôi biết trong lòng anh đang rất khó chịu, càng không muốn nhắc đến cô ấy. Nhưng chuyện đã qua mấy năm rồi, anh cứ ôm mãi nỗi hận trong lòng thì được gì chứ!"
"Cô chưa từng là tôi làm sao cô hiểu được cảm giác của tôi là thế nào. Phụ nữ các cô ai cũng như nhau cả, dối trá, ham hư vinh, coi tình cảm của người khác như trò đùa."
"Này anh đừng quơ đũa cả nắm như vậy chứ! Phụ nữ hay đàn ông đều có người tốt người xấu, anh không thể vì cô ấy rời xa anh mà gán tội cho tất cả phụ nữ chúng tôi như vậy chứ! Đúng là không công bằng mà."
"Công bằng??? Hư... trên đời này làm gì có sự công bằng chứ!"
"Anh đừng nghĩ như vậy, trên đời này luôn luôn tồn tại sự công bằng. Ông trời lấy đi của chúng ta thứ này, thì sẽ bù cho chúng ta thứ khác. Giống như tôi này, tôi mồ côi sống trong mái ấm từ nhỏ, nhưng bù lại sơ và các em nhỏ trong mái ấm lại rất yêu thương và quan tâm tôi. Còn anh, tuy bây giờ chân anh chưa thể đi lại được, nhưng không có nghĩa là không đi được nữa. Bù lại anh có mẹ yêu thương, có bạn bè và tất cả mọi người bên cạnh. Ông trời vẫn luôn công bằng, chẳng qua chúng ta chưa nhìn đúng góc độ của sự việc mà thôi."
Mặc Kính Đình không nói gì chỉ nâng chai rượu lên môi uống đến quên trời đất. Lan Vy thấy anh uống nhiều sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe vội giữ tay anh lại nói.
"Anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa."
"Chẳng phải cô nói sẽ uống với tôi sao? Mới đó mà đã không giữ lời rồi à?"
Diệp Lan Vy bất đắc dĩ cầm chai rượu lên lắp bắp nói.
"Ai... nói tôi nuốt lời chứ! Chẳng qua là tôi thấy tửu lượng của anh kém quá, cứ uống như thế thì say mất rồi lấy ai uống với tôi đây?"
Mặc Kính Đình liếc mắt nhìn cô rồi quay đi với vẻ coi thường nói.
"Không biết lượng sức."
"Tôi không đùa với anh đâu, không tin tôi uống cho anh xem."
Diệp Lan Vy đưa chai rượu lên uống một hơi dài, đôi hàng lông mày cô nhíu lại vì hương vị của rượu. Mặc Kính Đình cũng không nói gì cứ thế tiếp tục uống, cả hai cứ như thế ngồi uống cùng nhau đến mức say bí tỉ. Diệp Lan Vy ngồi dựa vào vai Mặc Kính Đình, vòng tay qua cổ hắn nhẹ vỗ vỗ vào bả vai như an ủi.
"Anh đừng buồn, đừng tiếc nuối người phụ nữ không tốt. Trên thế gian này phụ nữ tốt không thiếu, tội tình gì phải đau lòng vì một người không đáng chứ!"
"Cô... đã yêu bao giờ chưa? Cô chưa từng yêu... thì làm sao hiểu cảm giác đau khổ của tôi lúc này chứ!"
"Tuy... hức... tôi chưa từng yêu, nhưng với tôi nếu họ đã không cần thì chúng ta cũng đừng nên... hức...niếu kéo. Chỉ đem lại tổn thương cho bản thân chúng ta thôi. Anh phải sống thật tốt, lạc quan để cô ta phải hối hận khi rời xa anh chứ!"
"Phải để cô ta hối hận vì đã rời xa tôi sao?"
"Đúng thế người anh em, anh phải làm cho cô ta thấy rằng dù không có cô ta anh vẫn sống tốt, hiểu... hức... không?"
"Đúng..."
Mặc Kính Đình vừa gật gù vừa lên tiếng tán đồng lời nói của Lan Vy. Cả hai lại tiếp tục uống dù đã say đến mức không còn nhớ mình đã nói gì.
Đã mấy giờ đồng hồ trôi qua không thấy Lan Vy rời khỏi phòng, Lưu quản gia khá lo lắng liền trở lại phòng Mặc Kính Đình kiểm tra xem thế nào. Cảnh tượng trước mắt khiến Lưu quản gia không sao ngờ được. Mùi rượu nồng nặc khắp căn phòng, Diệp Lan Vy lại nằm gối đầu lên ngực Mặc Kính Đình, bàn tay Mặc Kính Đình lại ôm choàng lấy Lan Vy ngủ say sưa dưới sàn nhà. Cả hai không ai hay biết sự có mặt của ông lúc này. Lưu quản gia nhanh chân tiến đến gần Diệp Lan Vy lên tiếng gọi khẽ.
"Cô Diệp... Cô Diệp?"
"Ưm... đừng phá tôi."
Sau câu nói là động tác ôm chầm lấy Mặc Kính Đình của cô, Mặc Kính Đình cũng thuận thế nghiêng người ôm cô vào lòng. Lưu quản gia loay hoay mãi vẫn không thể tách hai người ra, đành để mặc hai người như thế mà trở ra ngoài.
Ánh nắng dần tắt, hoàng hôn phủ trùm lên căn biệt thự rộng lớn. Bên trong căn phòng lớn của Mặc Kính Đình, cả hai thân ảnh vẫn ôm chặt lấy nhau ngủ say sưa. Chợt đôi hàng lông mày Mặc Kính Đình khẽ nhíu lại, hắn nhẹ đưa tay lên xoa vần thái dương vì cơn đau đầu ập tới. Hắn cảm giác được cánh tay hắn có gì đó đang đè lên khá nặng, cố nhướng đôi hàng mi nặng trĩu lên nhìn xuống, ánh mắt hắn chợt thoáng qua vẻ ngạc nhiên khi thấy Diệp Lan Vy đang ngủ say trong lòng hắn.
Cố lục lọi lại ký ức, những hình ảnh lúc sáng hiện lên trong đầu hắn. Mặc Kính Đình khẽ thở dài rồi lại nhìn cô gái nhỏ trong lòng thầm nói.
"Chẳng phải nói tửu lượng cô tốt lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.