Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư

Chương 12: Bị biến thái yêu thương

Lộ Tuyết Sương

14/03/2016

“Đệ tử sẽ ngoan ngoãn, không gây trở lại đâu.” Chu Hiểu thấy vậy, chạy nhanh về phía Trương Tam Phong tỏ vẻ nàng rất kiên cường.

Trương Tam Phong vuốt chòm râu trắng dài, đôi mắt không chút vẩn đục nhìn Chu Hiểu một cái rồi quay đi, rồi kệ hai đứa nhỏ ở lại. Giang hồ hiểm ác, sủng ái đứa nhỏ cũng tốt, nhưng cũng không thể cưng chiều quá mức.

Đối với Trương Tam Phong mà nói, hắn thu nhận đệ tử không thể nói ít, tuy nhiên tình cảm chân chính yêu quý nhiều nhất cũng chỉ có vài đệ tử. Dù rằng cố gắng không bất công nhưng tự mình chỉ dạy, so với “nuôi thả” tình cảm không hề giống nhau.

Hiện tại phái Võ Đang mọi sự lớn nhỏ đều do đại đồ đệ Tống Viễn Kiều chủ trì, nhóm tiểu đồ đệ chỉ có vài sư huynh lớn là do tự mình dạy. Trương Tam Phong đã lâu không thu nhận đồ đệ, nguyên tính toán vài năm nữa liền đem quyền chưởng môn truyền cho Tống Viễn Kiều, thu nhận đồ đệ cũng do Tống Viễn Kiều toàn quyền quyết định.

Ngoài ý muốn thu vào Chu Hiểu chính là theo kiểu “nuôi thả”, mà Chu Hiểu cũng không phụ hy vọng của hắn. Ngoan ngoãn ở núi Võ Đang phấn đấu, nỗ lực làm một sâu gạo tốt, khiến cho người ta không hề lo lắng.

Tuy nhiên ngoài ý muốn của Trương Tam Phong là Chu Hiểu có ảnh hưởng với đồ tôn Tống Thanh Thư khá lớn.

Nhìn thấy Tống Thanh Thư dần trở nên giống người bình thường, Trương Tam Phong đối với đồ đệ nguyên bản chỉ tính toán thả nuôi để ý hơn vài phần. Đối với Tống Thanh Thư là mười năm lo lắng, còn với Chu Hiểu là do được nàng Thường Ngộ Xuân xem trọng, nhưng đứa nhỏ này chưa hình thành tính cách nên mới thu nhận không cho nàng theo tà ma ngoại đạo. Chỉ là Trương Tam Phong không nghĩ tới quái gở làm cho người ta lo lắng Tống Thanh Thư lại yên lặng dụng tâm đối đãi Chu Hiểu. Đây có thể nhất định có thể là duyên phận của hai đứa đi?

Hàng mi dài trắng hạ xuống, anh mắt trở nên lặng lẽ một chút, Trương Tam Phong bất động thanh sắc nhìn Chu Hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn đang dần trở nên trắng nõn, hắn không khỏi cảm thấy giật mình.

Thì ra là thế…….. Thì ra là thế……….

Tuy nhiên Trương Tam Phong cũng không nói gì, chỉ thu hồi tầm mắt, sau đó hắn liền chuyên tâm dùng năm ngón tay nắm lại chỗ xương của Du Đại Nham.

Xương cốt của Du Đại Nham bị Đại lực kim cương đánh vỡ, là tâm bệnh của Trương Tam Phong hơn mười năm. Không thể tha thứ được kẻ sở hữ võ công Thiếu Lâm đã hại tam đồ đệ, bất tri bất giác Trương Tam Phong mặc dù không đến mức đã học hết kim cương chỉ. Nhưng với võ học và nội lực của hắn muốn nối lại từng đoạn xương bị đánh vỡ là chuyện dễ.

Chu Hiểu hồn nhiên không biết ý nghĩ của Trương Tam Phong, nàng lúc này đang thay tam sư huynh đau.

‘Ôi mẹ ơi….. nhất định sẽ rất đau.’ Nghĩ đến toàn thân Du Đại Nham đều là xương cố bị đánh gãy lại dùng hắc ngọc đoạn tục cao một lần nữa khép lại, Chu Hiểu chỉ cảm thấy cảm người đổ mồ hôi lạnh.

“Tam ca, cố gắng lên.” Mạc Thanh Cốc nhìn thấy sư phụ xuông tay, lên tiếng cổ vũ Du Đại Nham.

Chỉ là Trương Tam Phong làm so với Chu Hiểu sợ hãi lung tung đoán chu đáo hơn nhiều. Cho Du Đại Nham uống ma phí tán làm cho hắn tri giác mơ hồ rồi Trương Tam Phong mới tự mình động thủ.

Trị liệu Du Đại Nham mươi hai năm, Trương Tam Phong đối với vết thương trên người Du Đại Nham so với chính Du Đại Nham còn rõ hơn nhiều. Trong nháy mắt, công phu lưu loát, khiến cho Chu Hiểu trọn mắt há hốc mồm, kém chút nữa cho rằng xương cốt Du Đại Nham giống như bánh bích quy.

“Đại Nham tỉnh lại sẽ nhanh chóng cảm thấy đau đớn, con hãy coi chừng nó cho ta.”

Việc bôi thuốc thành công, trên trán Trương Tam Phong đã xuất ra mồ hôi. Phân phó Mạc Thanh Cốc chiếu cố Du Đại Nham tốt, không cho hắn đau tỉnh lộn xộn, làm hỏng xương cốt vất vả mới nắn lại, liền đi phòng được thay Du Đại Nham chuẩn bị đợt trị liệu tiếp theo.

Nắn lại xương cốt không phải là chuyện dễ dàng, nhanh chóng, mà phải nhẫn nại điều trị. Trong đáy lòng Trương Tam Phong, hắn luôn hy vọng tam đồ đệ mệnh khổ này có thể khôi phục võ công, một lần nữa đứng lên.

Mở mang tầm mắt Chu Hiểu đần độn đi theo Tống Thanh Thư ra ngoài.

……..

Người có công cứu trị Du Đại Nham lại biến thành Mạc Thanh Cốc, xem ra về sau kịch tình đều sẽ thay đổi lớn.

Ở núi Võ Đang, nhà là Võ Đang, Chu Hiểu tự nhiên vì chính mình mà suy nghĩ. Đương nhiên, Võ Đang phái có thể ngày càng mạnh là chuyện tốt nhất, như vậy cho dù võ công nàng không tốt, ít nhất cũng có thể bình an làm sâu gạo.



Du Đại Nham có thể trước khôi phục trước thời gian, Ân Đình Lê tốt nhất không cần gặp cái bất trắc kia,Triệu Mẫn kia muốn lục lại chuyện cũ cũng không dễ như vậy.

Không thể không nói, phái Võ Đang thật sự là một cái mâm thập cẩm.

Trương Thúy Sơn lấy con gái của giáo chủ ma giáo Ân Tố Tố còn sinh ra con trai Trương Vô Kỵ. Bởi vì tầng quan hệ thân thích này, ma giáo dù ương ngạnh thế nào cũng sẽ cho phái Võ Đang vài phần mặt mũi.

Trương Tam Phong cùng với Quách Tương, như vậy nhất định phái Võ Đang cùng Nga Mi là cả đời hảo chiến hữu. Ân Đình Lê cùng Kỷ Hiểu Phù Nga Mi phái có hôn ước, bởi vì Kỷ Hiểu Phù chạy mà đối với Ân Đình Lê áy náy. Diệt Tuyệt sư thái vô cùng sĩ diện kia sẽ vẫn nhường cho phái Võ Đang một chút.

Dương Tiêu cũng không tốt, con gái bảo bối như khuỷu tay chìa ra ngoài, nhìn trúng Ân Đình Lê, sống chết muốn theo Ân Đình Lê cả đời, hắn cũng chỉ có thể trợn trắng mắt ra nhìn.

Dương Tiêu cũng không tốt, con gái bảo bối như khuỷu tay chìa ra ngoài,

Lợi hại nhất vẫn là Trương Vô Kỵ, vừa ra tay liền vớt quận chúa Mông Cổ cùng thánh nữ Ba Tư.

Về phần Chu Chỉ Nhược…….. Trương Vô Kỵ đời này đừng nghĩ đến dính líu. Nàng Chu Hiểu không đành lòng gặm cỏ non, vẫn là nhường Triệu Mẫn đi.

Đương nhiên, quận chúa Mông Cổ Triệu Mẫn mang theo toàn bộ nguyên triều gả cho tiểu bằng hữu Trương Vô Kỵ không thể tốt hơn, về sau đỡ phát sinh phân tranh.

Nghĩ đến phái Võ Đang bọn họ nhân tài đông đúc, chỉ mình Trương Vô Kỵ đã thu thập nhân vật khó giải quyết Triệu Mẫn. Phải biết rằng nàng thật sự thông minh tuyệt đỉnh, điều binh khiển tướng, chỉ bằng thế lực trong nhà đã khiến cho giang hồ tinh phong huyết vũ. Nếu không phải vì yêu thương Trương Vô Kỵ, phỏng chừng Minh Giáo muốn đánh bại nguyên triều cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ai…… Quả thật gả con gái ra ngoài như hắt bát nước, khuỷu tay huých ra bên ngoài muốn thu về cũng khó.

Mỹ nam kế cái gì, Võ Đang vận dụng thật tốt

Không biết rằng đời này của sư huynh Mạc Thanh Cốc sẽ vớt tiểu yêu nữ nào đây?

Miên mang suy nghĩ hăng say, Chu Hiểu không kịp chế trụ bước chân, đụng vào lưng Tống Thanh Thư.

“Thanh Thư ca?”

Xoa xoa cái mũi bị đau, Chu hiểu ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư đột nhiên dừng lại.

“Chỉ Nhược.”

Tống Thanh Thư xoay người lại, ánh mắt nhìn Chu Hiểu không biết từ khi nào bắt đầu không khóng chế được vẻ đánh giá.

Chỉ thấy hắn từ từ ngồi xổm xuống, hai tay chộp vai Chu Hiểu. Đôi mắt chiếu thẳng vào Chu Hiểu, giọng điệu trầm thấp mà bình tỉnh làm cho Chu Hiểu xương cốt rụng rời.

“Nàng còn nhớ được Mạc Thanh Cốc, nhớ được hắc ngọc đoạn tục cao, biết ta đang luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo. Ánh mắt nàng nhìn ta, ngay từ đầu đã hoàn toàn khác hẳn.” Ngón tay thon dài nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của Chu Hiểu, bởi vì Chu Hiểu nhỏ bé, lại càng làm cho bàn tay to trắng nõn thêm phần đáng sợ.

“Thì ra nàng cùng ta lại giống nhau.” Tống Thanh Thư cười nhẹ.

“Thanh, Thanh Thư ca……” Chu Hiểu nhất thời đáy lòng bùng nổ, chỉ cảm thấy cả người rét run, bả vai chỗ bị nắm chợt cảm thấy đau đớn.

“Muội không biết huynh đang nói cái gì.” Thân thể cứng ngắc, Chu Hiểu vụng trộm quan sát cảnh vật xung quanh. Thế mới phát giác nàng không biết như thế nào bất giác đi theo Tống Thanh Thư tới chỗ hẻo lánh không người, trực giác phát hiện tình hình không ổn, lo lắng sợ hãi đánh thẳng vào trong lòng.

“Ha ha…… Chỉ Nhược muội muội, muội lừa ta một lần lại một lần, muội cho rằng lần này ta còn có thể tin hay sao?” Tống Thanh Thư ghì chặt bả vai Chu Hiểu, hoàn toàn không cho nàng cơ hội thoát thân. Ngay cả xưng hô Chỉ Nhược cũng biến thành Chỉ Nhược muội muội giống như lúc trước.



“Muội không phải Chỉ Nhược, muội là Chu Hiểu, Chu Hiểu, chữ nhật hàm chứa trong chữ hiểu.” Nhìn thấy Tống Thanh Thư tiến vào trạng thái không khống chế được, Chu Hiểu hoảng loạn theo bản năng phủ nhận. Nàng chính là người vô cùng bình thường, không có chí lớn, cũng không có ý nghĩ trí tuệ, nàng thực sự không đối phó được biến thái a…… Vì sao ông trời lại để nàng xuyên thành Chu Chỉ Nhược, nàng không phải Chu Chỉ Nhược, không rảnh giải quyết nhân sinh của nàng ta.

“Ha ha, lại gạt ta. Muội cho rằng ta còn có thể tin hay sao?” Tống Thanh Thư giống như đang nhìn con mồi Chu Hiểu trong lồng. Đời này Tống Thanh Thư không như Tống Thanh Thư vô dụng trước đây, Chu Chỉ Nhược chưa có học Cửu Âm Chân Kinh, nàng đừng nghĩ có thể rời hắn mà đi.

“Muội nếu lại thích Trương Vô Kỵ, ta liền giết hắn.” Dung mạo tuấn kiệt, nhưng lại ba phần giống người bảy phần giống quỷ.

“Muội chỉ có thể thích ta, cả đời ở bên cạnh ta, đừng nghĩ rời khỏi.”

“Muội không cần……. Muội không phải là Chu Chỉ Nhược, Chu Chỉ Nhược đã chết, đã chết! ‘Nàng’ ấy đã sớm chết đuối dưới sông! Muội không phải Chu Chỉ Nhược, không phải ‘nàng’!”

Liều mạng lắc đầu, Chu Hiểu sợ hãi, vội vàng phủ nhận hết tất cả. Phủ nhận Chu Chỉ Nhược, cự tuyệt vì nhân sinh của nàng ta thanh toán. Không phải là nàng ta vì sao muốn nàng phụ trách.

“Ngươi không phải Chỉ Nhược muội muội?”

“Không phải, không phải! Chỉ Nhược….. Chỉ Nhược là muội muội của muội.” Nhất thời kích động, Chu Hiểu mới ý thức được chính mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Cái khó ló cái khôn, nàng tìm lí do tự cứu mình, bằng không chỉ sợ Tống Thanh Thư đã đánh mất lí trí bóp chết nàng.

“Muội cùng Chỉ Nhược là tỷ muội sinh đôi. Mấy tháng trước, muội muội cùng muội bị bọn buôn người bắt đem bán, muội muội bất hạnh bị nước cuốn trôi đi, chỉ có muội được phụ thân cứu lên. Chúng ta luôn đi tìm, nhưng đều không có kết quả, có thể là muội muội được người khác cứu đi….. Sau khi phụ thân bị chó giặc nguyên giết chết, muội mới đi theo sư phụ về núi Võ Đang.”

“Lời muội nói đều là thật, nếu huynh không tin có thể đi tìm hiểu. Bởi vì thiếu chút nữa bị người ta lừa bán, muội mới giả trang thành nam, muội không phải cố ý gạt mọi người…….. Muội…… Thanh Thư ca, huynh làm sao mà biết ta có một người muội muội gọi là Chỉ Nhược?” Nói dối ngày càng lưu loát, Chu Hiểu từ run rẩy sợ hãi trở nên bình tĩnh lý trí hơn.

Tuy nhiên Tống Thanh Thư căn bản không thèm nghe, qua những năm tháng phiêu bạc, tĩnh mịch, không có ai nhìn thấy, không có ai nghe thấy khiến hắn lâm vào một loại chấp niệm, vô luận là Chu Hiểu nói cái gì hắn đều cho đó là nói dối.

“Chi Nhược muội muội, muội quá mức giảo hoạt……. Ta nên làm thế nào mới bắt được muội đây?”

“Hắc ngọc đoạn tục cao……… Chữa cho tam sư thúc tốt rồi liền hủy nó đi.”

Chu Hiểu thấy trong mắt Tống Thanh Thư toát ra hưng phấn, điên cuồng cách chính nàng ngày càng gần. Nàng rất sợ chính mình sẽ giống sư huynh Du Đại Nham toàn thân đều tê liệt đi không được.

“Chỉ Nhược muội.”

Lời Tống Thanh Thư nói chợt bị chặn lại, hai bàn tay to đặt trên vai Chu Hiểu chính là phòng ngừa nàng thoát đi. Lại không nghĩ rằng Chu Hiểu không chạy trốn mà bước tới, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy Tống Thanh Thư, trong lòng nàng mang theo ý nghĩ đập nồi dìm thuyền.

Trên môi mỏng được dán lên bởi một đôi môi mềm mơ hồ mang theo chút ấm áp từ cánh môi, Tống Thanh Thư không ngờ được Chu Hiểu bất thình lình hôn môi nên sửng sốt bất động.

“Muội……” Tiếng nói tiếp theo biến mất giữa cánh hôn hai người hôn nhau,. Ở góc độ Chu Hiểu không nhìn thấy, da mắt trắng nõn của Tống Thanh Thư bởi vài chục năm nay lần đầu tiên nàng chủ động hôn mà ửng đỏ.

Biến thái thế nhưng lại đỏ mặt, điều này đối với Chu Hiểu quả là một kì quan ngàn năm có một. Đáng tiếc Chu Hiểu lúc này căn bản không dám trợn mắt, cũng không dám động đậy, kiên trì dùng thân khống chế đại ma đầu, nàng sợ giây tiếp theo nàng sẽ chết mất.

“Thanh Thư ca……… Huynh thích muội đúng không? Hiện tại thích muội đúng không?” Chu Hiểu buông Tống Thanh Thư ra, hắn đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, cái gì điên cuồng cái gì mặt đỏ hoàn toàn nhìn không thấy, chỉ cho Chu Hiểu nhìn thấy bộ dạng bí hiểm nhìn không thấu.

“Vậy chờ muội trưởng thành, huynh cứu muội đi.” Thôi thôi, đời này nếu chỉ có thể gã cho Tống Thanh Thư biến thái, vậy cứ gả đi.

Đối với Chu Hiểu mà nói, tình a yêu a, đó là cái gì, căn bản không thể so với cơ thể khỏe mạnh cường tráng, quan trọng nhất là tính mạng. Vì tính yêu tìm cái chết là ăn no mỡ rừng, hiện tại nàng có thể hay không bình an mà lớn vẫn không thể đoán được đây.

Bị biến thái yêu thương, đó là tai nạn chết người mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook