Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư
Chương 13: Ai phục tùng ai?
Lộ Tuyết Sương
14/03/2016
Chu Hiểu cẩn thận nhìn lén biểu cảm của Tống Thanh Thư, nhưng hỏa khí của hắn tắt rồi ngay cả khả năng nói chuyện cũng tắt nốt.
Đợi một hồi lâu không thấy hắn có phản ứng gì, trong lòng Chu Hiểu lo lắng không yên, khẽ cắn môi, nỗi lực làm giảm bớt cảm xúc khẩn trương sợ hãi. Đột nhiên Tống Thanh Thư đứng thẳng dậy, không nói gì cả, theo góc nhìn của Chu Hiểu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn chớp mắt mà không nhìn thấy hai rặng mây đỏ khả nghi. (tức là Thư ca đỏ mặt ấy).
“Thanh Thư ca…” Chu Hiểu không rõ lắm suy nghĩ của hắn, cho đến khi hắn vươn tay về phía nàng.
Chu Hiểu trợn trắng mắt nhưng cũng hiểu ý của hắn.
Mới đặt tay vào lòng bàn tay hắn, liền bị hắn nắm lại. Không giống như trước là nắm ở khuỷu tay mà là nắm tay, một đi phía trước một bị kéo theo đằng sau.
Không rõ Tống Thanh Thư cuối cùng muốn dẫn nàng đến đâu, nàng cũng không dám hỏi, chỉ đành phải đi theo hắn.
Nhìn hắn hơi thở bình thản, không giống như khủng bố dọa người hồi nãy, chắc là không có việc gì. Cũng không uổng phí nàng vừa mới dùng nụ hôn đầu tiên làm hắn tin tưởng thành ý của nàng.
‘Nhưng để một cô gái nhỏ mới mười tuổi hôn…. Còn hắn đã mấy chục tuổi hôn, hắn quả là không tốt a…..’ Chân ngắn đi chậm, Chu Hiểu bị tha theo phía sau. Mặc dù không bước kịp nhưng cũng không tới mức lảo đảo, cho nên nàng mới có thể nhàn nhã nói thầm. Điển hình là người hiện đại vết sẹo khỏi liền quên đau, tuy nhiên may mắn nàng cũng giữ lại đặc tính tổ tiên di truyền là chính là trực giác có thể cảm nhận được an toàn và nguy hiểm, nên mới có cơ hội đi theo sau Tống Thanh Thư, yên lặng châm chọc hắn trong lòng.
Bị Tống Thanh Thư nắm tay leo núi vượt sông một lúc lâu, Chu Hiểu mới phát giác mình bị Tống Thanh Thư đưa tới một cái sơn động.
Đại khái lần trước bị Chu Hiểu phá hỏng cái để che chắn sơn động, cho nên Tống Thanh Thư đã thay đổi một nơi khác. Nhìn sơn động phủ đầy xương cốt trắng, Chu Hiểu mới phát giác nguy hiểm vẩn chưa được giải trừ.
“Thanh Thư ca,” Chu Hiểu khẩn trương đến mức tè ra quần, càng thêm nôn nóng bất an, không biết nên chạy hay nên giống như con gà sắp lên thớt, nằm im chờ dao chặt đứt cổ.
Tống Thanh Thư không nói gì, nhưng lại ở trước mặt Chu Hiểu bắt đầu tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, cũng không bận tâm đến Chu Hiểu còn nhỏ có thể chịu đựng được khủng bố thị giác.
Bất quá Chu Hiểu chỉ là ngụy loli, tố chất tâm lý vẫn là mạnh mẽ một chút. Gặp Tống Thanh Thư hết sức chuyên tâm tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, nàng ngoan ngoãn không nhìn những thứ mới lạ, im lặng trợn mắt nhìn hắn.
Chỉ cần có thể giúp võ công nàng cao cường, quan tâm nó là đầu xương sọ cái gì, không từ thủ đoạn có vấn đề gì không chứ?
Tuy nhiên Chu Hiểu chỉ mới tiếp xúc với thế giới võ hiệp một thời gian ngắn. Võ công Cữu Âm Chân Kinh vô cùng thâm cao đối với nàng mới nói thật sự khó hiểu, nhìn nửa ngày như lọt vào sương mù. Thẳng cho đến khi Tống Thanh Thư vận chuyển xong một vòng tuần hoàn khí, thu nội lực từ từ mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là đôi mắt rối rắm đầy dấu chấm hỏi của Chu Hiểu.
Chu Hiểu vì để xem không sót một chi tiết nào, nàng không dám nháy mắt cũng không dám di chuyển, Tống Thanh Thư luyện bao lâu nàng đứng nhìn bấy lâu. Hiện tại Tống Thanh Thư luyện xong rồi, dây thần kinh nàng đột nhiên buông lỏng, mém chút nữa là trực tiếp ngã lăn ra đất nằm.
Một bàn tay to đúng lúc đặt trên vai Chu Hiểu, đem Chu Hiểu đứng không nổi ôm vào trong lòng, Tống Thanh Thư cũng không nói gì, trầm mặc đến trầm mặc đi.
Tống Thanh Thư luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là chạng vạng chiều, đến khi hắn luyện xong đã là gần đến bình minh. Bị Tống Thanh Thư ôm trong lòng, Chu Hiểu không chịu nổi cơn buồn ngủ, nằm gục vào lòng Tống Thanh Thư ngủ.
Sau này, Chu Hiểu vài lần nhìn Tống Thanh Thư luyện công, sau đó nàng rốt cục bất tri bất giác phát hiện. Tống Thanh Thư căn bản không phải dạy nàng Cửu Câm Bạch Cốt Trảo, hắn chỉ thuần tùy là muốn nàng ở bên cạnh, về phần có học trộm hay không, hắn căn bản không thèm để ý.
So với Chu Hiểu nhiều năm nội lực như vậy, hắn đương nhiên không thèm để ý.
Ý thức được điểm ấy, Chu Hiểu buồn bực, cô nương nhỏ bạo phát….
“Tiểu tiểu, gần đây thật chăm chỉ luyện công nha.”
Đi ngang qua là sư huynh Mạc Thanh Cốc, bởi vì Chu Hiểu nhỏ tuổi nhất, vóc người cũng nhỏ nhắn, cho nên toàn Võ Đang đều kêu nàng là Tiểu Tiểu. Do Tiểu Tiểu và Hiểu Hiểu đồng âm, nên Chu Hiểu chỉ cho là bọn họ kêu Hiểu Hiểu.
Mạc Thanh Cốc sau khi trở về không còn xuống núi nữa, hắn bận chăm sóc tam sư huynh Du Đại Nham. Trước mắt thân thể sư huynh Du Đại Nham từ từ bình phục, mấy ngày gần đây cũng miển cưỡng xuống giường đi được. Tâm tình hắn thoải mái liền có tâm tư đùa giỡn tiểu sư đệ đáng yêu.
Nhìn nàng rơi từ trên xuống, cũng không nhớ hồi nhỏ cũng cũng bị sư huynh Du Đại Nham dạy. Khi đó chính hắn vừa nhập môn, ngã sấp xuống dưới so với Chu Hiểu cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Không thể không học kinh công được.” Chu Hiểu nghiêm cẩn trả lời sư huynh Mạc Thanh Cốc.
Nàng có thể không học được Cửu Âm Chân Kinh, có thể không cần một thân võ nghệ tinh thông vì nàng muốn làm sâu gạo. Nhưng khinh công nhất định phải học, tương lai bị bạo hành gia đình còn có thể bỏ trốn mất dạng. Hi vọng Trương Tam Phong cùng Tống Viễn Kiều có thể sống thêm vài thập niên nữa, đến lúc đó có thể cùng bọn họ đi tị nạn…..
“Khinh công thê vân tung ở núi Võ Đang thì ngũ sư huynh của ngươi là tốt nhất, bất quá hắn còn chưa trở về, để thất sư thúc dạy người được chứ?”
Mạc Thanh Cốc nhìn thấy Chu Hiểu đầu tiên là ngó sang trái phải, rồi mới vui vẻ cực lực gật đầu, không khỏi khiến hắn mỉm cười.
Xem ra ham muốn độc chiếm của Tống Thanh Thư cũng không phải là quá lớn, trách không được toàn thể Võ Đang trên dưới đều có thể trêu đùa Chu Hiểu. Một mặt là vì Chu Hiểu vô cùng đáng yêu, mặc khác thông qua Chu Hiểu nhìn phản ứng của Tống Thanh Thư. Cho dù hắn mặt không biểu cảm xuất hiện cũng là một loại phản ứng. Nếu như Tống Thanh Thư không thèm để ý, căn bản sẽ không xuất hiện.
Mạc Thanh Cốc không nghĩ tới Tống Thanh Thư nhiều năm kì quái như vậy đã trở nên thay đổi chút ít, trách không được mọi nguồi đều nói trên người Tống Thanh Thư đã có một chút nhân vị. (nhân vị là hương vị của người bình thường).
Thấy Chu Hiểu mong chờ mình chỉ dạy, Mạc Thanh Cốc muốn nói lại thôi, nghiêm túc sửa chữa, chỉ dạy động tác cho Chu Hiểu.
Mạc Thanh Cốc có diện mạo đẹp theo hướng hiện đại, cổ nhân đa số đều là mày kiếm mặt phương (nghĩa là lông mày mỏng, mắt hẹp dài), riêng hắn mày rậm mắt to (lông mày dày, mắt to) chính khí hiên ngành, làm cho Chu Hiểu cảm thấy lẫn lộn thời đại. Đặc biệt khi dạy nàng thê vân tung bộ dáng nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn trọng) làm Chu Hiểu nhớ đến thời gian học quân sự, ngày nào đó thực muốn…. Chu Hiểu vụng trộm tưởng tượng sư huynh Mạc Thanh Cốc tóc dài thành đến cả tấc, không muốn quay đầu nhìn cũng không được.
Nhưng Chu Hiểu cũng chỉ dám tự mình ở trong lòng YY (tự kỉ) một chút thỏa mãn tâm lí thôi, nàng thực làm như vậy chính là ngại mạng mình dài quá.
Chu Hiểu chỉ phân tâm vài giây sau đó nàng thật nghiêm cẩn theo Mạc Thanh Cốc học. Một lúc sau Tống Thanh Thư trở lại đứng bên cạnh không xa nhìn họ rất lâu, nàng cũng không có phát giác.
Đầu đầy mồ hôi khi Chu Hiểu tạm nghĩ xoay đầu không cẩn thận bắt gặp ánh mắt Tống Thanh Thư nhìn qua. Nhất thời nàng phản xạ có điều kiện giật mình, mệt mỏi cả người đều bay đi hết, tinh thần nhảy dựng lên, nàng bị dọa sợ.
“Thanh Thư ca” Chu Hiểu lập tức bay nhanh đến trước mặt hắn. Từ khi biết Tống Thanh Thư đối với nàng có ý nghĩ gì, Chu Hiểu không dám cùng các sư huynh khác thân cận quá mức.
Vì sao? Tất nhiên là vì sợ Tống Thanh Thư lại điên cuồng giống như ngày đó. Tai nạn chết người vậy không tốt chút nào, đặc biệt đó là mạng của nàng.
Chính là rất kỳ quái, Tống Thanh Thư đối với Mạc Thanh Cốc không có nhiều địch ý. Chu Hiểu ngẩng đầu nhìn hắn mới phát giác, trong mắt hắn thực sự bình tĩnh, không có phát sinh sự tình Chu Hiểu lo lắng.
Thật guống như chưa từng xảy ra ngày đó, Tống Thanh Thư điên cuồng hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ còn lại thiếu niên tính tình lạnh khốc.
“Thất sư thúc, dược liệu đã chuẩn bị xong rồi.”
Tống Thanh Thư lúc trước thay Mạc Thanh Cốc xuống núi tìm dược liệu. Tuy rằng trên núi Võ Đang dược liệu phong phú, nhưng có chút dược liệu trời nam đất bắc vẫn cần phải đi mua, (nghĩa là có vài vật liệu thuộc khí hậu khác biệt không có ở trên núi). Bởi vì Mạc Thanh Cốc phải chăm sóc Du Đại Nham, nên việc tìm dược liệu phải chuyển sang cho người khác.
Mạc Thanh Cốc kỳ thật đã sớm phát giác Tống Thanh Thư ở bên cạnh, muốn qua mắt hắn cũng đâu phải dễ. Không nghĩ đến náo nhiệt không thành, hắn thế nhưng hòa Tống Thanh Thư một ván.
Nhưng hắn vẫn vui vẻ thua bởi Tống Thanh Thư, nghĩ đến tam ca có thể phục hồi nhanh một chút, hắn liền xoay người lấy dược liệu đi.
Mạc Thanh Cốc vừa đi, biểu cảm của Tống Thanh Thư liền thay đổi.
Không phải hung lệ âm trầm, ngược lại là cười yếu ớt, dễ thấy biểu cảm lạnh như băng lộ ra sung sướng. Dưới ánh nắng tươi sáng buổi chiều khiến người ta cả thấy hoa mắt.
“Lo ta sẽ giết thất sư thúc sao?” Tống Thanh Thư cũng không quản Chu Hiểu nghe có hiểu không, càng không thèm để ý Chu Hiểu nói mình không phải là Chỉ Nhược. Hắn chỉ nói những điều mình muốn nói, làm những việc mình muốn làm, thực sự là độc đoán cũng vô cùng bá đạo.
“Không, lo huynh sẽ giết muội.” Chu Hiểu trợn trắng mắt, không ngại vất vả sửa cho hắn, dù sao chính hắn luôn cố chấp cho rằng nàng là Chu Chỉ Nhược. Hắn yêu như thế nào, nghĩ như thế nào là việc của hắn, nhưng muốn nàng học theo Chu Chỉ Nhược nhất cử nhất động thâm chí cả có nhăn mày cười, nàng tuyệt đối không làm. Nàng là Chu Hiểu ngồi không đổi danh, đi không đổi họ. Ách….. được rồi hiện tại nàng là ngồi không thay đổi họ, đi ngẫu nhiên cũng có thể đổi danh. Đại trượng phu còn có thể khuất danh ẩn thân, nàng một tiểu nữ tử càng không cần theo nguyên tắc làm gì.
Bất quá không thể đổ lỗi toàn bộ cho Tống Thanh Thư, nếu Chu Hiểu là tiểu hài tử bình thường, Tống Thanh Thư hơn phân nửa sẽ không loạn tưởng. Nhưng Chu Hiểu không phải, huống chi bọn họ giống nhau ở chỗ đều là tâm hồn người trưởng thành rồi, nếu Chu Hiểu lại lớn hôn mấy tuổi, phỏng chừng liên…. không cần trực tiếp nói chuyện nữa mà là hành động.
“Ta sẽ không như vậy đâu.” Tống Thanh Thư đưa tay ra, Chu Hiểu liền ngoan ngoãn nắm lấy tay hắn, tùy ý để hắn dẫn mình đi.
Tống Thanh Thư quang minh chính đại công khai như vậy, thật không sợ thân phận nữ nhi của nàng sáng tỏ sao? Hay là hắn thật sự muốn đi nàng đi đến chỗ học viện nữ tử học tập? Hay là ăn dấm chua (ghen) rồi……….
Bất quá núi Võ Đang, nam nhân toàn là đẹp trai, đỉnh núi có nhiều cảnh đẹp……..
Tuy nhiên Tống Thanh Thư có phải suy nghĩ nhiều quá không. (TĐ: cô mới suy nghĩ nhiều đó). Nàng mới hơn mười tuổi mà? Có khả năng làm cái gì chứ?
Muốn cua trai đẹp (TĐ: dù sao Chu Hiểu cũng ở hiện đại xuyên qua nên ta thấy dùng từ hiện đại thích hợp hơn), cũng phải đợi vài năm nữa mới làm được. Hiện tại nàng cũng chỉ có thể dưỡng cho đẹp mắt mà thôi.
Đợi một hồi lâu không thấy hắn có phản ứng gì, trong lòng Chu Hiểu lo lắng không yên, khẽ cắn môi, nỗi lực làm giảm bớt cảm xúc khẩn trương sợ hãi. Đột nhiên Tống Thanh Thư đứng thẳng dậy, không nói gì cả, theo góc nhìn của Chu Hiểu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn chớp mắt mà không nhìn thấy hai rặng mây đỏ khả nghi. (tức là Thư ca đỏ mặt ấy).
“Thanh Thư ca…” Chu Hiểu không rõ lắm suy nghĩ của hắn, cho đến khi hắn vươn tay về phía nàng.
Chu Hiểu trợn trắng mắt nhưng cũng hiểu ý của hắn.
Mới đặt tay vào lòng bàn tay hắn, liền bị hắn nắm lại. Không giống như trước là nắm ở khuỷu tay mà là nắm tay, một đi phía trước một bị kéo theo đằng sau.
Không rõ Tống Thanh Thư cuối cùng muốn dẫn nàng đến đâu, nàng cũng không dám hỏi, chỉ đành phải đi theo hắn.
Nhìn hắn hơi thở bình thản, không giống như khủng bố dọa người hồi nãy, chắc là không có việc gì. Cũng không uổng phí nàng vừa mới dùng nụ hôn đầu tiên làm hắn tin tưởng thành ý của nàng.
‘Nhưng để một cô gái nhỏ mới mười tuổi hôn…. Còn hắn đã mấy chục tuổi hôn, hắn quả là không tốt a…..’ Chân ngắn đi chậm, Chu Hiểu bị tha theo phía sau. Mặc dù không bước kịp nhưng cũng không tới mức lảo đảo, cho nên nàng mới có thể nhàn nhã nói thầm. Điển hình là người hiện đại vết sẹo khỏi liền quên đau, tuy nhiên may mắn nàng cũng giữ lại đặc tính tổ tiên di truyền là chính là trực giác có thể cảm nhận được an toàn và nguy hiểm, nên mới có cơ hội đi theo sau Tống Thanh Thư, yên lặng châm chọc hắn trong lòng.
Bị Tống Thanh Thư nắm tay leo núi vượt sông một lúc lâu, Chu Hiểu mới phát giác mình bị Tống Thanh Thư đưa tới một cái sơn động.
Đại khái lần trước bị Chu Hiểu phá hỏng cái để che chắn sơn động, cho nên Tống Thanh Thư đã thay đổi một nơi khác. Nhìn sơn động phủ đầy xương cốt trắng, Chu Hiểu mới phát giác nguy hiểm vẩn chưa được giải trừ.
“Thanh Thư ca,” Chu Hiểu khẩn trương đến mức tè ra quần, càng thêm nôn nóng bất an, không biết nên chạy hay nên giống như con gà sắp lên thớt, nằm im chờ dao chặt đứt cổ.
Tống Thanh Thư không nói gì, nhưng lại ở trước mặt Chu Hiểu bắt đầu tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, cũng không bận tâm đến Chu Hiểu còn nhỏ có thể chịu đựng được khủng bố thị giác.
Bất quá Chu Hiểu chỉ là ngụy loli, tố chất tâm lý vẫn là mạnh mẽ một chút. Gặp Tống Thanh Thư hết sức chuyên tâm tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, nàng ngoan ngoãn không nhìn những thứ mới lạ, im lặng trợn mắt nhìn hắn.
Chỉ cần có thể giúp võ công nàng cao cường, quan tâm nó là đầu xương sọ cái gì, không từ thủ đoạn có vấn đề gì không chứ?
Tuy nhiên Chu Hiểu chỉ mới tiếp xúc với thế giới võ hiệp một thời gian ngắn. Võ công Cữu Âm Chân Kinh vô cùng thâm cao đối với nàng mới nói thật sự khó hiểu, nhìn nửa ngày như lọt vào sương mù. Thẳng cho đến khi Tống Thanh Thư vận chuyển xong một vòng tuần hoàn khí, thu nội lực từ từ mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là đôi mắt rối rắm đầy dấu chấm hỏi của Chu Hiểu.
Chu Hiểu vì để xem không sót một chi tiết nào, nàng không dám nháy mắt cũng không dám di chuyển, Tống Thanh Thư luyện bao lâu nàng đứng nhìn bấy lâu. Hiện tại Tống Thanh Thư luyện xong rồi, dây thần kinh nàng đột nhiên buông lỏng, mém chút nữa là trực tiếp ngã lăn ra đất nằm.
Một bàn tay to đúng lúc đặt trên vai Chu Hiểu, đem Chu Hiểu đứng không nổi ôm vào trong lòng, Tống Thanh Thư cũng không nói gì, trầm mặc đến trầm mặc đi.
Tống Thanh Thư luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo là chạng vạng chiều, đến khi hắn luyện xong đã là gần đến bình minh. Bị Tống Thanh Thư ôm trong lòng, Chu Hiểu không chịu nổi cơn buồn ngủ, nằm gục vào lòng Tống Thanh Thư ngủ.
Sau này, Chu Hiểu vài lần nhìn Tống Thanh Thư luyện công, sau đó nàng rốt cục bất tri bất giác phát hiện. Tống Thanh Thư căn bản không phải dạy nàng Cửu Câm Bạch Cốt Trảo, hắn chỉ thuần tùy là muốn nàng ở bên cạnh, về phần có học trộm hay không, hắn căn bản không thèm để ý.
So với Chu Hiểu nhiều năm nội lực như vậy, hắn đương nhiên không thèm để ý.
Ý thức được điểm ấy, Chu Hiểu buồn bực, cô nương nhỏ bạo phát….
“Tiểu tiểu, gần đây thật chăm chỉ luyện công nha.”
Đi ngang qua là sư huynh Mạc Thanh Cốc, bởi vì Chu Hiểu nhỏ tuổi nhất, vóc người cũng nhỏ nhắn, cho nên toàn Võ Đang đều kêu nàng là Tiểu Tiểu. Do Tiểu Tiểu và Hiểu Hiểu đồng âm, nên Chu Hiểu chỉ cho là bọn họ kêu Hiểu Hiểu.
Mạc Thanh Cốc sau khi trở về không còn xuống núi nữa, hắn bận chăm sóc tam sư huynh Du Đại Nham. Trước mắt thân thể sư huynh Du Đại Nham từ từ bình phục, mấy ngày gần đây cũng miển cưỡng xuống giường đi được. Tâm tình hắn thoải mái liền có tâm tư đùa giỡn tiểu sư đệ đáng yêu.
Nhìn nàng rơi từ trên xuống, cũng không nhớ hồi nhỏ cũng cũng bị sư huynh Du Đại Nham dạy. Khi đó chính hắn vừa nhập môn, ngã sấp xuống dưới so với Chu Hiểu cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Không thể không học kinh công được.” Chu Hiểu nghiêm cẩn trả lời sư huynh Mạc Thanh Cốc.
Nàng có thể không học được Cửu Âm Chân Kinh, có thể không cần một thân võ nghệ tinh thông vì nàng muốn làm sâu gạo. Nhưng khinh công nhất định phải học, tương lai bị bạo hành gia đình còn có thể bỏ trốn mất dạng. Hi vọng Trương Tam Phong cùng Tống Viễn Kiều có thể sống thêm vài thập niên nữa, đến lúc đó có thể cùng bọn họ đi tị nạn…..
“Khinh công thê vân tung ở núi Võ Đang thì ngũ sư huynh của ngươi là tốt nhất, bất quá hắn còn chưa trở về, để thất sư thúc dạy người được chứ?”
Mạc Thanh Cốc nhìn thấy Chu Hiểu đầu tiên là ngó sang trái phải, rồi mới vui vẻ cực lực gật đầu, không khỏi khiến hắn mỉm cười.
Xem ra ham muốn độc chiếm của Tống Thanh Thư cũng không phải là quá lớn, trách không được toàn thể Võ Đang trên dưới đều có thể trêu đùa Chu Hiểu. Một mặt là vì Chu Hiểu vô cùng đáng yêu, mặc khác thông qua Chu Hiểu nhìn phản ứng của Tống Thanh Thư. Cho dù hắn mặt không biểu cảm xuất hiện cũng là một loại phản ứng. Nếu như Tống Thanh Thư không thèm để ý, căn bản sẽ không xuất hiện.
Mạc Thanh Cốc không nghĩ tới Tống Thanh Thư nhiều năm kì quái như vậy đã trở nên thay đổi chút ít, trách không được mọi nguồi đều nói trên người Tống Thanh Thư đã có một chút nhân vị. (nhân vị là hương vị của người bình thường).
Thấy Chu Hiểu mong chờ mình chỉ dạy, Mạc Thanh Cốc muốn nói lại thôi, nghiêm túc sửa chữa, chỉ dạy động tác cho Chu Hiểu.
Mạc Thanh Cốc có diện mạo đẹp theo hướng hiện đại, cổ nhân đa số đều là mày kiếm mặt phương (nghĩa là lông mày mỏng, mắt hẹp dài), riêng hắn mày rậm mắt to (lông mày dày, mắt to) chính khí hiên ngành, làm cho Chu Hiểu cảm thấy lẫn lộn thời đại. Đặc biệt khi dạy nàng thê vân tung bộ dáng nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn trọng) làm Chu Hiểu nhớ đến thời gian học quân sự, ngày nào đó thực muốn…. Chu Hiểu vụng trộm tưởng tượng sư huynh Mạc Thanh Cốc tóc dài thành đến cả tấc, không muốn quay đầu nhìn cũng không được.
Nhưng Chu Hiểu cũng chỉ dám tự mình ở trong lòng YY (tự kỉ) một chút thỏa mãn tâm lí thôi, nàng thực làm như vậy chính là ngại mạng mình dài quá.
Chu Hiểu chỉ phân tâm vài giây sau đó nàng thật nghiêm cẩn theo Mạc Thanh Cốc học. Một lúc sau Tống Thanh Thư trở lại đứng bên cạnh không xa nhìn họ rất lâu, nàng cũng không có phát giác.
Đầu đầy mồ hôi khi Chu Hiểu tạm nghĩ xoay đầu không cẩn thận bắt gặp ánh mắt Tống Thanh Thư nhìn qua. Nhất thời nàng phản xạ có điều kiện giật mình, mệt mỏi cả người đều bay đi hết, tinh thần nhảy dựng lên, nàng bị dọa sợ.
“Thanh Thư ca” Chu Hiểu lập tức bay nhanh đến trước mặt hắn. Từ khi biết Tống Thanh Thư đối với nàng có ý nghĩ gì, Chu Hiểu không dám cùng các sư huynh khác thân cận quá mức.
Vì sao? Tất nhiên là vì sợ Tống Thanh Thư lại điên cuồng giống như ngày đó. Tai nạn chết người vậy không tốt chút nào, đặc biệt đó là mạng của nàng.
Chính là rất kỳ quái, Tống Thanh Thư đối với Mạc Thanh Cốc không có nhiều địch ý. Chu Hiểu ngẩng đầu nhìn hắn mới phát giác, trong mắt hắn thực sự bình tĩnh, không có phát sinh sự tình Chu Hiểu lo lắng.
Thật guống như chưa từng xảy ra ngày đó, Tống Thanh Thư điên cuồng hoàn toàn biến mất không thấy, chỉ còn lại thiếu niên tính tình lạnh khốc.
“Thất sư thúc, dược liệu đã chuẩn bị xong rồi.”
Tống Thanh Thư lúc trước thay Mạc Thanh Cốc xuống núi tìm dược liệu. Tuy rằng trên núi Võ Đang dược liệu phong phú, nhưng có chút dược liệu trời nam đất bắc vẫn cần phải đi mua, (nghĩa là có vài vật liệu thuộc khí hậu khác biệt không có ở trên núi). Bởi vì Mạc Thanh Cốc phải chăm sóc Du Đại Nham, nên việc tìm dược liệu phải chuyển sang cho người khác.
Mạc Thanh Cốc kỳ thật đã sớm phát giác Tống Thanh Thư ở bên cạnh, muốn qua mắt hắn cũng đâu phải dễ. Không nghĩ đến náo nhiệt không thành, hắn thế nhưng hòa Tống Thanh Thư một ván.
Nhưng hắn vẫn vui vẻ thua bởi Tống Thanh Thư, nghĩ đến tam ca có thể phục hồi nhanh một chút, hắn liền xoay người lấy dược liệu đi.
Mạc Thanh Cốc vừa đi, biểu cảm của Tống Thanh Thư liền thay đổi.
Không phải hung lệ âm trầm, ngược lại là cười yếu ớt, dễ thấy biểu cảm lạnh như băng lộ ra sung sướng. Dưới ánh nắng tươi sáng buổi chiều khiến người ta cả thấy hoa mắt.
“Lo ta sẽ giết thất sư thúc sao?” Tống Thanh Thư cũng không quản Chu Hiểu nghe có hiểu không, càng không thèm để ý Chu Hiểu nói mình không phải là Chỉ Nhược. Hắn chỉ nói những điều mình muốn nói, làm những việc mình muốn làm, thực sự là độc đoán cũng vô cùng bá đạo.
“Không, lo huynh sẽ giết muội.” Chu Hiểu trợn trắng mắt, không ngại vất vả sửa cho hắn, dù sao chính hắn luôn cố chấp cho rằng nàng là Chu Chỉ Nhược. Hắn yêu như thế nào, nghĩ như thế nào là việc của hắn, nhưng muốn nàng học theo Chu Chỉ Nhược nhất cử nhất động thâm chí cả có nhăn mày cười, nàng tuyệt đối không làm. Nàng là Chu Hiểu ngồi không đổi danh, đi không đổi họ. Ách….. được rồi hiện tại nàng là ngồi không thay đổi họ, đi ngẫu nhiên cũng có thể đổi danh. Đại trượng phu còn có thể khuất danh ẩn thân, nàng một tiểu nữ tử càng không cần theo nguyên tắc làm gì.
Bất quá không thể đổ lỗi toàn bộ cho Tống Thanh Thư, nếu Chu Hiểu là tiểu hài tử bình thường, Tống Thanh Thư hơn phân nửa sẽ không loạn tưởng. Nhưng Chu Hiểu không phải, huống chi bọn họ giống nhau ở chỗ đều là tâm hồn người trưởng thành rồi, nếu Chu Hiểu lại lớn hôn mấy tuổi, phỏng chừng liên…. không cần trực tiếp nói chuyện nữa mà là hành động.
“Ta sẽ không như vậy đâu.” Tống Thanh Thư đưa tay ra, Chu Hiểu liền ngoan ngoãn nắm lấy tay hắn, tùy ý để hắn dẫn mình đi.
Tống Thanh Thư quang minh chính đại công khai như vậy, thật không sợ thân phận nữ nhi của nàng sáng tỏ sao? Hay là hắn thật sự muốn đi nàng đi đến chỗ học viện nữ tử học tập? Hay là ăn dấm chua (ghen) rồi……….
Bất quá núi Võ Đang, nam nhân toàn là đẹp trai, đỉnh núi có nhiều cảnh đẹp……..
Tuy nhiên Tống Thanh Thư có phải suy nghĩ nhiều quá không. (TĐ: cô mới suy nghĩ nhiều đó). Nàng mới hơn mười tuổi mà? Có khả năng làm cái gì chứ?
Muốn cua trai đẹp (TĐ: dù sao Chu Hiểu cũng ở hiện đại xuyên qua nên ta thấy dùng từ hiện đại thích hợp hơn), cũng phải đợi vài năm nữa mới làm được. Hiện tại nàng cũng chỉ có thể dưỡng cho đẹp mắt mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.