Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư
Chương 27: Càn khôn đại na di.
Lộ Tuyết Sương
09/05/2016
Thắt lưng Chu Chỉ Nhược bị Dương Bất Hối ôm còn nàng thì đặt cánh tay dưới cổ cô bé. Hình ảnh hai người ngủ vô cùng hài hòa, thế nhưng Chu
Chỉ Nhược vẫn chưa ngủ mà âm thầm đợi Dương Bất Hối ngủ say rồi lặng lẽ
mở mắt dậy.
Đây là phòng của Dương Bất Hối, căn cứ theo trí nhớ thì đây cũng là cửa vào mật đạo. Cánh cửa vào mật đạo ngay dưới ván giường này.
Chu Chỉ Nhược kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, cố gắng nhẫn nại, không thể nóng vội.
Vì ‘Càn khôn đại na di’, nàng chỉ có thể hy sinh giấc ngủ yêu quý mà đến ngủ cùng phòng với Dương Bất Hối để có thể tiếp cận được cửa vào mật thất. Tuy là mạnh miệng như thế nhưng Chu Chỉ Nhược hoàn toàn không có cách nào để từ chối Dương Bất Hối. Nói là cùng trao đổi trò chuyện với nàng còn không bằng nói là nàng bị Dương Bất Hối quấn lấy không tha, kể cả đi ngủ cũng phải ôm nàng.
Tuy rằng Dương Bất Hối đối với nàng thân thiết là rất tốt, làm cho Chu Chỉ Nhược không cần mất nhiều công sức đã có thể đi vào mật đạo. Nhưng cũng chính vì vậy mà Chu Chỉ Nhược khá là nhức đầu: nàng không có cơ hội để vào.
Cũng không thể dẫn Dương Bất Hối cùng vào bên trong được? Lý do là đi tìm mèo lạc sao?
Chu Chỉ Nhược bừng tỉnh, nàng có thể cùng Dương Bất Hối tìm mèo đi lạc được, sau đó trốn trong mật đạo, cũng có thể che giấu việc nàng tìm kiếm ‘Càn khôn đại na di’.
Hi vọng tiểu muội muội Dương Bất Hối còn là trẻ con sẽ không phát giác…… Cho dù cô bé trưởng thành sớm, nàng cũng sẽ kiên quyết dẫn cô bé đi tìm mèo thất lạc .
Hạ quyết tâm, nàng an tâm ngủ.
Chính là Chu Chỉ Nhược thật không ngờ Dương Tiêu này lại lầy như vậy, hai cha con nhà này rốt cuộc muốn náo loạn tới đâu đây!
Qua một đêm gió lạnh, trải qua nửa đêm ngồi nghe bên góc tường, Dương Tiêu hạ quyết tâm không cho nàng lại gần Dương Bất Hối, đây đối với Chu Chỉ Nhược mà nói là chuyện tốt. Nàng ước gì Dương Tiêu thật nhanh mang Dương Bất Hối xa một chút, nhưng Dương Bất Hối lại không nghe lời phụ thân, thế nên Dương Tiêu chỉ có thể tính cách khác.
Là con gái của Dương Tiêu, Dương Bất Hối tất nhiên là đại tiểu thư cao quý nhất trong Minh Giáo, võ công cũng tất nhiên là phải để cho giáo chúng kính ngưỡng .
Gặp Dương Bất Hối vì Chu Chỉ Nhược đến mà mải mê chơi đùa bỏ bê luyện võ, nên hắn đành phải dành ra thời gian xử lí giáo vụ đến tự mình dạy con bé ấy võ công, khiến cho Dương Bất Hối không còn sức đi dính lấy Chu Chỉ Nhược.
Dương Tiêu nghĩ như thế nào, Chu Chỉ Nhược lười tốn tâm tư đi phỏng đoán, nàng lúc này đang vắt hết óc nghĩ biện pháp rời khỏi hai cha con họ lẻn vào mật đạo tìm ‘Càn khôn đại na di’ trong truyền thuyết.
Nếu không phải bởi vì Dương Bất Hối không cho nàng rời đi khỏi phạm vi tầm mắt cô bé, nàng đã vào được bên trong mật đạo rồi.
Ai……
Quay đầu nhìn, tầm mắt Chu Chỉ Nhược dừng trên người Dương Tiêu và Dương Bất Hối.
Mấy ngày nay chậm trễ tập võ, mắt thấy Dương Tiêu chỉ dạy Dương Bất Hối võ công, Chu Chỉ Nhược thuận tiện bắt đầu ôn luyện một chút, nhưng dần dần càng lúc càng nghiêm túc, thế cho nên cũng không phát giác Dương Tiêu đã bất động thanh sắc nhìn nàng vài lần.
Nhãn lực hơn người khiến Dương Tiêu từ ấn tượng đơn giản ban đầu chợt phát giác phái Nga Mi đối với tiểu cô nương này rất coi trọng, mà tiểu cô nương này cũng có cá tính, bị hắn bắt đi cũng không tranh cãi, không ầm ĩ, không náo loạn, không trốn, trừ bỏ thân phận tù binh, nàng thoạt nhìn giống như đến đỉnh Quang Minh thăm Dương Bất Hối, vô cùng nhàn nhã.
Là chắc chắn Diệt Tuyệt sư thái có thể cứu được nàng cho nên không biết sợ?
Dương Tiêu suy nghĩ lại càng thêm kĩ càng.
Nhìn nàng nhiều nhất so Dương Bất Hối lớn hơn một hai tuổi, nhưng về mặt trí tuệ lại không giống vẻ bề ngoài non nớt, Dương Tiêu liền mang nàng ra kích thích Dương Bất Hối .
“Chỉ Nhược.”
Một tiếng giả mù sa mưa ‘Chỉ Nhược’ khiến Chu Chỉ Nhược cả người nổi da gà, lập tức dần phục hồi tinh thần.
“Mới vừa rồi dạy Bất Hối Ngũ Hành vi bộ, ngươi nghe hiểu không ?” Dương Tiêu dùng một loại tư thái trưởng bối hỏi Chu Chỉ Nhược, dường như hoàn toàn không để ý Chu Chỉ Nhược ở bên cạnh xem lén. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Chu Chỉ Nhược lại hoàn toàn không phải như vậy, ở góc độ Dương Bất Hối nhìn không tới, Chu Chỉ Nhược thật rõ ràng cảm giác được trong ánh mắt lão đầu chết tiệt Dương Tiêu lộ ra uy hiếp.
Chu Chỉ Nhược đầu tiên là nhìn Dương Bất Hối, sau đó nhìn lại Dương Tiêu, theo ý tứ Dương Tiêu gật đầu.
Làm đại tỷ, khẳng định phải có có chút tài năng mới được, bằng không làm thế nào thu phục được cô gái nhỏ Dương Bất Hối này. Vì thế Chu Chỉ Nhược không cố ý ẩn giấu, trước mặt Dương Bất Hối đem những gì Dương Tiêu mới dạy ra biểu diễn một cách hoàn mĩ.
Có khinh công phái Võ Đang làm trụ cột, hơn nữa Chu Chỉ Nhược vốn thân hình linh hoạt, ngay lập tức biến hóa. Ngũ Hành vi bộ tất nhiên không làm khó được nàng. Làm xong, nàng còn giả bộ khen ngợi chỉ điểm Dương Bất Hối mấy vị trí bên trái phía trước nửa bước, khiến cho Dương Bất Hối lúc đầu không rõ bỗng chốc liền ngộ ra, sau đó đã đuổi theo bộ pháp Chu Chỉ Nhược.
Không thể không nói Dương Tiêu quả nhiên không như Chu Chỉ Nhược hiểu rõ tâm lý tiểu cô nương. Nhìn thấy Dương Bất Hối đối với Chu Chỉ Nhược ánh mắt thêm sùng bái, hắn liền cố ý hạ thấp khí thế Chu Chỉ Nhược, thuận tiện thử võ công trụ cột nàng một chút.
Dương Tiêu cố ý thử nàng, Chu Chỉ Nhược sau khi giao thủ không lâu mơ hồ ý thức được.
Ở phái Võ Đang, các sư huynh hoàn toàn coi nàng là nam nhi mà rèn luyện. Ở phái Nga Mi, Diệt Tuyệt sư thái nghiêm khắc không giống như dạy dỗ nữ nhân. Thế nên bị hai môn phái dạy dỗ, Chu Chỉ Nhược một khi động võ hoàn toàn không có chút ngại ngùng như nữ nhi. Chiêu thức sắc bén nhanh gọn, xuất kiếm nhanh như mưa phùn, bị Dương Tiêu làm cho lảo đảo nhưng còn có thể phản kích trong nháy mắt, tuy là chật vật không chịu nổi nhưng không than một tiếng.
Một người thì cố ý thử, một người chết cũng không buông tay chịu thua, đánh tiếp hậu quả chính là Chu Chỉ Nhược cùng Dương Tiêu hai người đều đau đầu.
Dương Bất Hối thầm mến Hiểu ca ca hai năm, tình cảm cũng không thể trong chốc lát mà thay đổi được. Dương Tiêu còn muốn trước mặt Dương Bất Hối khó xử Chu Chỉ Nhược, thấy thế nào cũng giống như nhạc phụ nhìn con rể tương lai không vừa mắt, cho nên… ta nói, chuyện lớn rồi.
Dương Bất Hối âm thầm liếc trắng mắt Dương Tiêu một cái, một lớn một nhỏ đành phải tạm thời đình chiến.
May mà rốt cuộc thừa lúc Dương Bất Hối bị cha đưa đi dạy võ công nên không ở đây, Chu Chỉ Nhược nhanh chóng tìm kiếm quanh giường Dương Bất Hối.
Bởi vì Chu Chỉ Nhược đối với những thứ tổ tiên lưu lại bị thất truyền vô cùng hứng thú, cho nên tâm tư ‘không làm việc đàng hoàng’ gì đó không kém so với việc tập võ, một lúc sau nàng đã chạm được cơ quan, phía dưới đột nhiên trống rỗng khiến nàng lọt xuống một nơi u tối.
“Quả nhiên đúng là mật đạo.”
Chu Chỉ Nhược lấy một viên dạ minh châu ra để chiếu sáng. Dạ minh châu này là Dương Bất Hối cho nàng chơi, trước đây Dương Tiêu dùng để dỗ nữ nhi, giờ lại rơi vào tay Chu Chỉ Nhược.
Vì là dạ minh châu nên phạm vi có thể chiếu sáng cũng không lớn, Chu Chỉ Nhược không dám đi quá nhanh, chỉ sợ không cẩn thận lạc đường, phải ở lại mật đạo làm nha hoàn cho vong hồn vợ chồng Dương Đỉnh Thiên.
Tuy gọi là mật đạo nhưng đây thật ra là sơn động do thiên nhiên tạo thành được kiến tạo, đôi mắt Chu Chỉ Nhược nhìn quanh, buộc dây vải đã chuẩn bị sẵn vào một cột nham thạch ở trên, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Nàng đi đến đúng vào nơi mà vợ chồng Dương Đỉnh Thiên đã chết.
Ánh sáng từ đỉnh sơn động chiếu xuống dưới, ở trung tâm có hai bộ hài cốt, Chu Chỉ Nhược lấy tấm da dê để ở trên cánh tay xương xẩu.
“Hình như khá dễ lấy thì phải?” Dễ dàng lấy được khiến Chu Chỉ Nhược có chút ngoài ý muốn. Có lẽ là vì phu quân tương lai là một tên đại biến thái nên bây giờ Chu Chỉ Nhược đã không còn sợ xương người nữa. Nhìn qua trong đó có một bộ xương cốt với hai tay cầm lấy dao găm, đây chắc là giáo chủ phu nhân. Chu Chỉ Nhược thậm chí còn có tâm tình nhìn ngắm hai vợ chồng một chút, sau đó tiếp tục cảm thán vận khí mình khá tốt.
Quả thật Chu Chỉ Nhược vận khí thật sự không tệ chút nào, hồi xưa lúc Dương Đỉnh Thiên phát hiện Thành Côn cùng lão bà hắn yêu đương vụng trộm, hắn có ý muốn nhốt Thành Côn đến chết ở mật đạo, chỉ chừa lại một thông đạo cho phu nhân chạy trốn, ai biết cái gì cũng không kịp làm, phu nhân lại vì áy náy mà tự tử. Bởi vì Thành Côn, Trương Vô Kỵ cùng Tiểu Chiêu cô nương đều chưa xuất hiện, thông đạo cũng chưa bị sập, khiến nàng tìm được nơi này vô cùng dễ dàng.
Chu Chỉ Nhược không vì chuyện này lãng phí thời gian. Nàng không dám nhanh chóng lấy tấm da dê, lo lắng như vậy sẽ đụng vào cơ quan, ‘củi kiếm ba năm thiêu một giờ’.
“Xem ra đây không phải là phiên bản phim?” Chu Chỉ Nhược lại một lần nữa nhìn xung quanh bốn phía.
Nàng đối với phiên bản phim có ấn tượng sâu hơn nhiều so với tiểu thuyết, nàng còn tưởng rằng Càn khôn đại na di là khắc vào trên đá. Nàng cũng đã chuẩn bị tốt để quỳ xuống dập đầu Dương Đỉnh Thiên, ai biết là Dương Đỉnh Thiên bình thản cầm ở trong tay, hơn nữa Thành Côn cũng không đoạt tấm da dê này.
“Chẳng lẽ thật sự phải dùng máu sao?” Cẩn thận hồi tưởng lại Tiểu Chiêu bằng cách nào lấy được ‘Càn khôn đại na di’, Chu Chỉ Nhược nhìn tấm da dê trong tay Dương Đỉnh Thiên, lại nhìn Dương Đỉnh Thiên cùng giáo chủ phu nhân, nhìn khoảng cách của hai người, nàng hoài nghi có phải dùng máu sẽ hiện chữ không.
Lúc giáo chủ phu nhân tự sát, máu này chắc chắn là từ đó mà ra, cũng không giống như trong phim văn vẻ như vậy. Nếu máu thật sự có thể hiện ra chữ, Thành Côn sớm đã lấy tấm da dê này rồi, làm sao đến lượt Trương Vô Kỵ.
Ánh mắt xem xét tấm da dê kia, Chu Chỉ Nhược cuối cùng vẫn không kiềm chế được sức hấp dẫn của ‘Càn khôn đại na di’, cẩn thận nhìn xem chung quanh hẳn là không có cơ quan, nàng liền thật cẩn thận lấy tấm da dê ra.
Đừng nói phải dùng máu của nữ nhân mới được nha? Chu Chỉ Nhược lại lần nữa hoài nghi nhìn nhìn tấm da dê trống rỗng kia, phải biết rằng nàng rất quý trọng máu của nàng, nếu đoán sai thì mất nhiều hơn được, lãng phí máu.
Băn khoăn một hồi, trước tiên Chu Chỉ Nhược nhặt di thư của Dương Đỉnh Thiên đưa cho phu nhân cái đã, là bản đồ mật đạo.
Tuy rằng biết Thành Côn là dựa vào mật đạo mà tùy ý ra vào đỉnh Quang Minh, nhưng lúc nàng thật sự nhìn thấy toàn bộ bản đồ mật đạo, nàng không khỏi sợ hãi than mật đạo của đỉnh Quang Minh thật không phải dạng vừa.
“Dọc theo thông đạo này là có thể đi đến chân núi sao? Trách không được Thành Côn có thể cùng giáo chủ phu nhân vụng trộm.”
Chu Chỉ Nhược động tâm, muốn mang theo tấm da dê chạy trốn.
Nhưng nghĩ đến trên đường quanh co…… Hơn nữa sư phụ cùng Tống Thanh Thư có khả năng đã tới tìm nàng, nếu nàng như vậy mà đi thì có khả năng lỡ mất họ……
Đang do dự , Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên nghe thấy tiếng có người đi lại, nàng hốt hoảng nhanh chóng lui vào một cái cửa thông đạo sau lưng.
Đây là phòng của Dương Bất Hối, căn cứ theo trí nhớ thì đây cũng là cửa vào mật đạo. Cánh cửa vào mật đạo ngay dưới ván giường này.
Chu Chỉ Nhược kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, cố gắng nhẫn nại, không thể nóng vội.
Vì ‘Càn khôn đại na di’, nàng chỉ có thể hy sinh giấc ngủ yêu quý mà đến ngủ cùng phòng với Dương Bất Hối để có thể tiếp cận được cửa vào mật thất. Tuy là mạnh miệng như thế nhưng Chu Chỉ Nhược hoàn toàn không có cách nào để từ chối Dương Bất Hối. Nói là cùng trao đổi trò chuyện với nàng còn không bằng nói là nàng bị Dương Bất Hối quấn lấy không tha, kể cả đi ngủ cũng phải ôm nàng.
Tuy rằng Dương Bất Hối đối với nàng thân thiết là rất tốt, làm cho Chu Chỉ Nhược không cần mất nhiều công sức đã có thể đi vào mật đạo. Nhưng cũng chính vì vậy mà Chu Chỉ Nhược khá là nhức đầu: nàng không có cơ hội để vào.
Cũng không thể dẫn Dương Bất Hối cùng vào bên trong được? Lý do là đi tìm mèo lạc sao?
Chu Chỉ Nhược bừng tỉnh, nàng có thể cùng Dương Bất Hối tìm mèo đi lạc được, sau đó trốn trong mật đạo, cũng có thể che giấu việc nàng tìm kiếm ‘Càn khôn đại na di’.
Hi vọng tiểu muội muội Dương Bất Hối còn là trẻ con sẽ không phát giác…… Cho dù cô bé trưởng thành sớm, nàng cũng sẽ kiên quyết dẫn cô bé đi tìm mèo thất lạc .
Hạ quyết tâm, nàng an tâm ngủ.
Chính là Chu Chỉ Nhược thật không ngờ Dương Tiêu này lại lầy như vậy, hai cha con nhà này rốt cuộc muốn náo loạn tới đâu đây!
Qua một đêm gió lạnh, trải qua nửa đêm ngồi nghe bên góc tường, Dương Tiêu hạ quyết tâm không cho nàng lại gần Dương Bất Hối, đây đối với Chu Chỉ Nhược mà nói là chuyện tốt. Nàng ước gì Dương Tiêu thật nhanh mang Dương Bất Hối xa một chút, nhưng Dương Bất Hối lại không nghe lời phụ thân, thế nên Dương Tiêu chỉ có thể tính cách khác.
Là con gái của Dương Tiêu, Dương Bất Hối tất nhiên là đại tiểu thư cao quý nhất trong Minh Giáo, võ công cũng tất nhiên là phải để cho giáo chúng kính ngưỡng .
Gặp Dương Bất Hối vì Chu Chỉ Nhược đến mà mải mê chơi đùa bỏ bê luyện võ, nên hắn đành phải dành ra thời gian xử lí giáo vụ đến tự mình dạy con bé ấy võ công, khiến cho Dương Bất Hối không còn sức đi dính lấy Chu Chỉ Nhược.
Dương Tiêu nghĩ như thế nào, Chu Chỉ Nhược lười tốn tâm tư đi phỏng đoán, nàng lúc này đang vắt hết óc nghĩ biện pháp rời khỏi hai cha con họ lẻn vào mật đạo tìm ‘Càn khôn đại na di’ trong truyền thuyết.
Nếu không phải bởi vì Dương Bất Hối không cho nàng rời đi khỏi phạm vi tầm mắt cô bé, nàng đã vào được bên trong mật đạo rồi.
Ai……
Quay đầu nhìn, tầm mắt Chu Chỉ Nhược dừng trên người Dương Tiêu và Dương Bất Hối.
Mấy ngày nay chậm trễ tập võ, mắt thấy Dương Tiêu chỉ dạy Dương Bất Hối võ công, Chu Chỉ Nhược thuận tiện bắt đầu ôn luyện một chút, nhưng dần dần càng lúc càng nghiêm túc, thế cho nên cũng không phát giác Dương Tiêu đã bất động thanh sắc nhìn nàng vài lần.
Nhãn lực hơn người khiến Dương Tiêu từ ấn tượng đơn giản ban đầu chợt phát giác phái Nga Mi đối với tiểu cô nương này rất coi trọng, mà tiểu cô nương này cũng có cá tính, bị hắn bắt đi cũng không tranh cãi, không ầm ĩ, không náo loạn, không trốn, trừ bỏ thân phận tù binh, nàng thoạt nhìn giống như đến đỉnh Quang Minh thăm Dương Bất Hối, vô cùng nhàn nhã.
Là chắc chắn Diệt Tuyệt sư thái có thể cứu được nàng cho nên không biết sợ?
Dương Tiêu suy nghĩ lại càng thêm kĩ càng.
Nhìn nàng nhiều nhất so Dương Bất Hối lớn hơn một hai tuổi, nhưng về mặt trí tuệ lại không giống vẻ bề ngoài non nớt, Dương Tiêu liền mang nàng ra kích thích Dương Bất Hối .
“Chỉ Nhược.”
Một tiếng giả mù sa mưa ‘Chỉ Nhược’ khiến Chu Chỉ Nhược cả người nổi da gà, lập tức dần phục hồi tinh thần.
“Mới vừa rồi dạy Bất Hối Ngũ Hành vi bộ, ngươi nghe hiểu không ?” Dương Tiêu dùng một loại tư thái trưởng bối hỏi Chu Chỉ Nhược, dường như hoàn toàn không để ý Chu Chỉ Nhược ở bên cạnh xem lén. Nhưng ánh mắt hắn nhìn Chu Chỉ Nhược lại hoàn toàn không phải như vậy, ở góc độ Dương Bất Hối nhìn không tới, Chu Chỉ Nhược thật rõ ràng cảm giác được trong ánh mắt lão đầu chết tiệt Dương Tiêu lộ ra uy hiếp.
Chu Chỉ Nhược đầu tiên là nhìn Dương Bất Hối, sau đó nhìn lại Dương Tiêu, theo ý tứ Dương Tiêu gật đầu.
Làm đại tỷ, khẳng định phải có có chút tài năng mới được, bằng không làm thế nào thu phục được cô gái nhỏ Dương Bất Hối này. Vì thế Chu Chỉ Nhược không cố ý ẩn giấu, trước mặt Dương Bất Hối đem những gì Dương Tiêu mới dạy ra biểu diễn một cách hoàn mĩ.
Có khinh công phái Võ Đang làm trụ cột, hơn nữa Chu Chỉ Nhược vốn thân hình linh hoạt, ngay lập tức biến hóa. Ngũ Hành vi bộ tất nhiên không làm khó được nàng. Làm xong, nàng còn giả bộ khen ngợi chỉ điểm Dương Bất Hối mấy vị trí bên trái phía trước nửa bước, khiến cho Dương Bất Hối lúc đầu không rõ bỗng chốc liền ngộ ra, sau đó đã đuổi theo bộ pháp Chu Chỉ Nhược.
Không thể không nói Dương Tiêu quả nhiên không như Chu Chỉ Nhược hiểu rõ tâm lý tiểu cô nương. Nhìn thấy Dương Bất Hối đối với Chu Chỉ Nhược ánh mắt thêm sùng bái, hắn liền cố ý hạ thấp khí thế Chu Chỉ Nhược, thuận tiện thử võ công trụ cột nàng một chút.
Dương Tiêu cố ý thử nàng, Chu Chỉ Nhược sau khi giao thủ không lâu mơ hồ ý thức được.
Ở phái Võ Đang, các sư huynh hoàn toàn coi nàng là nam nhi mà rèn luyện. Ở phái Nga Mi, Diệt Tuyệt sư thái nghiêm khắc không giống như dạy dỗ nữ nhân. Thế nên bị hai môn phái dạy dỗ, Chu Chỉ Nhược một khi động võ hoàn toàn không có chút ngại ngùng như nữ nhi. Chiêu thức sắc bén nhanh gọn, xuất kiếm nhanh như mưa phùn, bị Dương Tiêu làm cho lảo đảo nhưng còn có thể phản kích trong nháy mắt, tuy là chật vật không chịu nổi nhưng không than một tiếng.
Một người thì cố ý thử, một người chết cũng không buông tay chịu thua, đánh tiếp hậu quả chính là Chu Chỉ Nhược cùng Dương Tiêu hai người đều đau đầu.
Dương Bất Hối thầm mến Hiểu ca ca hai năm, tình cảm cũng không thể trong chốc lát mà thay đổi được. Dương Tiêu còn muốn trước mặt Dương Bất Hối khó xử Chu Chỉ Nhược, thấy thế nào cũng giống như nhạc phụ nhìn con rể tương lai không vừa mắt, cho nên… ta nói, chuyện lớn rồi.
Dương Bất Hối âm thầm liếc trắng mắt Dương Tiêu một cái, một lớn một nhỏ đành phải tạm thời đình chiến.
May mà rốt cuộc thừa lúc Dương Bất Hối bị cha đưa đi dạy võ công nên không ở đây, Chu Chỉ Nhược nhanh chóng tìm kiếm quanh giường Dương Bất Hối.
Bởi vì Chu Chỉ Nhược đối với những thứ tổ tiên lưu lại bị thất truyền vô cùng hứng thú, cho nên tâm tư ‘không làm việc đàng hoàng’ gì đó không kém so với việc tập võ, một lúc sau nàng đã chạm được cơ quan, phía dưới đột nhiên trống rỗng khiến nàng lọt xuống một nơi u tối.
“Quả nhiên đúng là mật đạo.”
Chu Chỉ Nhược lấy một viên dạ minh châu ra để chiếu sáng. Dạ minh châu này là Dương Bất Hối cho nàng chơi, trước đây Dương Tiêu dùng để dỗ nữ nhi, giờ lại rơi vào tay Chu Chỉ Nhược.
Vì là dạ minh châu nên phạm vi có thể chiếu sáng cũng không lớn, Chu Chỉ Nhược không dám đi quá nhanh, chỉ sợ không cẩn thận lạc đường, phải ở lại mật đạo làm nha hoàn cho vong hồn vợ chồng Dương Đỉnh Thiên.
Tuy gọi là mật đạo nhưng đây thật ra là sơn động do thiên nhiên tạo thành được kiến tạo, đôi mắt Chu Chỉ Nhược nhìn quanh, buộc dây vải đã chuẩn bị sẵn vào một cột nham thạch ở trên, sau đó chậm rãi đi về phía trước.
Nàng đi đến đúng vào nơi mà vợ chồng Dương Đỉnh Thiên đã chết.
Ánh sáng từ đỉnh sơn động chiếu xuống dưới, ở trung tâm có hai bộ hài cốt, Chu Chỉ Nhược lấy tấm da dê để ở trên cánh tay xương xẩu.
“Hình như khá dễ lấy thì phải?” Dễ dàng lấy được khiến Chu Chỉ Nhược có chút ngoài ý muốn. Có lẽ là vì phu quân tương lai là một tên đại biến thái nên bây giờ Chu Chỉ Nhược đã không còn sợ xương người nữa. Nhìn qua trong đó có một bộ xương cốt với hai tay cầm lấy dao găm, đây chắc là giáo chủ phu nhân. Chu Chỉ Nhược thậm chí còn có tâm tình nhìn ngắm hai vợ chồng một chút, sau đó tiếp tục cảm thán vận khí mình khá tốt.
Quả thật Chu Chỉ Nhược vận khí thật sự không tệ chút nào, hồi xưa lúc Dương Đỉnh Thiên phát hiện Thành Côn cùng lão bà hắn yêu đương vụng trộm, hắn có ý muốn nhốt Thành Côn đến chết ở mật đạo, chỉ chừa lại một thông đạo cho phu nhân chạy trốn, ai biết cái gì cũng không kịp làm, phu nhân lại vì áy náy mà tự tử. Bởi vì Thành Côn, Trương Vô Kỵ cùng Tiểu Chiêu cô nương đều chưa xuất hiện, thông đạo cũng chưa bị sập, khiến nàng tìm được nơi này vô cùng dễ dàng.
Chu Chỉ Nhược không vì chuyện này lãng phí thời gian. Nàng không dám nhanh chóng lấy tấm da dê, lo lắng như vậy sẽ đụng vào cơ quan, ‘củi kiếm ba năm thiêu một giờ’.
“Xem ra đây không phải là phiên bản phim?” Chu Chỉ Nhược lại một lần nữa nhìn xung quanh bốn phía.
Nàng đối với phiên bản phim có ấn tượng sâu hơn nhiều so với tiểu thuyết, nàng còn tưởng rằng Càn khôn đại na di là khắc vào trên đá. Nàng cũng đã chuẩn bị tốt để quỳ xuống dập đầu Dương Đỉnh Thiên, ai biết là Dương Đỉnh Thiên bình thản cầm ở trong tay, hơn nữa Thành Côn cũng không đoạt tấm da dê này.
“Chẳng lẽ thật sự phải dùng máu sao?” Cẩn thận hồi tưởng lại Tiểu Chiêu bằng cách nào lấy được ‘Càn khôn đại na di’, Chu Chỉ Nhược nhìn tấm da dê trong tay Dương Đỉnh Thiên, lại nhìn Dương Đỉnh Thiên cùng giáo chủ phu nhân, nhìn khoảng cách của hai người, nàng hoài nghi có phải dùng máu sẽ hiện chữ không.
Lúc giáo chủ phu nhân tự sát, máu này chắc chắn là từ đó mà ra, cũng không giống như trong phim văn vẻ như vậy. Nếu máu thật sự có thể hiện ra chữ, Thành Côn sớm đã lấy tấm da dê này rồi, làm sao đến lượt Trương Vô Kỵ.
Ánh mắt xem xét tấm da dê kia, Chu Chỉ Nhược cuối cùng vẫn không kiềm chế được sức hấp dẫn của ‘Càn khôn đại na di’, cẩn thận nhìn xem chung quanh hẳn là không có cơ quan, nàng liền thật cẩn thận lấy tấm da dê ra.
Đừng nói phải dùng máu của nữ nhân mới được nha? Chu Chỉ Nhược lại lần nữa hoài nghi nhìn nhìn tấm da dê trống rỗng kia, phải biết rằng nàng rất quý trọng máu của nàng, nếu đoán sai thì mất nhiều hơn được, lãng phí máu.
Băn khoăn một hồi, trước tiên Chu Chỉ Nhược nhặt di thư của Dương Đỉnh Thiên đưa cho phu nhân cái đã, là bản đồ mật đạo.
Tuy rằng biết Thành Côn là dựa vào mật đạo mà tùy ý ra vào đỉnh Quang Minh, nhưng lúc nàng thật sự nhìn thấy toàn bộ bản đồ mật đạo, nàng không khỏi sợ hãi than mật đạo của đỉnh Quang Minh thật không phải dạng vừa.
“Dọc theo thông đạo này là có thể đi đến chân núi sao? Trách không được Thành Côn có thể cùng giáo chủ phu nhân vụng trộm.”
Chu Chỉ Nhược động tâm, muốn mang theo tấm da dê chạy trốn.
Nhưng nghĩ đến trên đường quanh co…… Hơn nữa sư phụ cùng Tống Thanh Thư có khả năng đã tới tìm nàng, nếu nàng như vậy mà đi thì có khả năng lỡ mất họ……
Đang do dự , Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên nghe thấy tiếng có người đi lại, nàng hốt hoảng nhanh chóng lui vào một cái cửa thông đạo sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.