Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư

Chương 26: Tự cứu hay là chờ cứu?

Lộ Tuyết Sương

09/05/2016

Chu Chỉ Nhược âm thầm thề, nàng khinh bỉ Dương Tiêu một trăm năm, một trăm năm!!!

Bị Dương Tiêu điểm trúng huyệt đạo, tiểu muội muội Chu Chỉ Nhược không thể động đậy, đành phải chấp nhận để hắn bắt ra khỏi núi Nga Mi.

Động đậy không được, nói cũng không được, Chu Hiểu chỉ có thể trừng mắt. May mắn Dương Tiêu không quăng nàng nằm ngang trên lưng ngựa như thồ hàng, bằng không nàng thề không đội trời chung với hắn!

Cứ như thế, suốt một ngày giục ngựa chạy, Chu Chỉ Nhược trên lưng ngựa cứ bị xốc lên xốc xuống làm nàng choáng váng, chân mềm nhũn, đi không nổi.

May mà Dương Tiêu kịp thời đến khách điếm để Chu Chỉ Nhược xuống ngựa nghỉ ngơi.

Chu Chỉ Nhược cả người bủn rủn, hai mắt như có nước, liếc Dương Tiêu đầy ủy khuất và oán hận. Khiến người đàn ông trung niên như Dương Tiêu cũng không chịu nổi, tự nhận thấy hình tượng mình trước mắt thiếu nữ mười mấy tuổi vô cùng tệ hại, có xu hướng tụt dốc không phanh.

Bởi vì hoàn cảnh khác nhau, Chu Chỉ Nhược mắng chửi người ta không giống như người xưa hàm súc ý tứ. Chính vì thế nên Dương Tiêu chưa bao giờ gặp cô nương nào miệng lưỡi mạnh mẽ lại sắc bén như vậy, khiến hắn liên tiếp hai lần đều phải chịu thua.

Thôi thôi, nếu cứ để tiểu cô nương này mắng tiếp, chỉ sợ mình còn không bằng thằng lưu manh mất. Cảm thán nói chuyện với tiểu nhân và phụ nữ là khó nhất, Dương Tiêu không thèm so đo mồm mép với tiểu cô nương này nữa.

Vì thế, Dương Tiêu điểm á huyệt Chu Chỉ Nhược, không nghĩ tới nàng trừng mắt cũng có thể làm cho người ta……

Dương Tiêu chỉ cảm thấy tiểu cô nương này chẳng thua gì Kỷ Hiểu Phù, đều khiến hắn cảm thấy đau đầu, đầy phiền toái.

Chu Chỉ Nhược đâu thèm quan tâm Dương Tiêu đang nghĩ cái gì, nàng là đang khinh bỉ hắn, khinh bỉ hắn, khinh bỉ hắn. (TĐ: =.=”)

“Thay quần áo đi. Ta tin ngươi hẳn là người thức thời, đừng hy vọng có thể thoát được .” Dương Tiêu ném một bao quần áo cho Chu Chỉ Nhược xong liền bước ra cửa phòng.

Chu Chỉ Nhược chu miệng, nàng đương nhiên biết mình chạy không thoát, nàng cũng không tính sẽ trốn, nàng đang hi vọng Tống Thanh Thư phát hiện nàng bị bắt sớm sớm chút .

Cho nên nàng kiên nhẫn chịu đựng, kiên nhẫn chịu đựng đến khi Tống Thanh Thư xuất hiện mới thôi, sau đó hung hăng đánh Dương Tiêu.

Chu Chỉ Nhược chưa ý thức được nàng đang ỷ lại Tống Thanh Thư nhiều lắm.

Tầm mắt dừng lại trên bao bố trên bàn, mở ra thì phát hiện đây là một bộ y phục màu lam của nam nhận. Hiểu được dụng ý của Dương Tiêu, cầm lấy bao quần áo, nhe răng nhếch miệng bước về phía sau bình phong.

Tên này rốt cuộc cũng biết thanh danh đối một nữ nhân là quan trọng sao?

Bĩu môi, Chu Hiểu thay xong quần áo xong liền bước xuống lầu.

Dương Tiêu đã kêu sẵn một bàn đồ ăn, rồi tự châm rượu tự uống, Chu Chỉ Nhược cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống đối diện hắn, cầm đũa tự gắp thức ăn.



Dương Tiêu ngồi đối diện quyết tâm không cho Chu Chỉ Nhược nói chuyện, Chu Chỉ Nhược cũng từ đáy lòng khinh bỉ hắn, hoàn toàn xem hắn như không tồn tại, chuyên tâm ăn cơm, ăn no rồi nói.

Chu Chỉ Nhược không để ý Dương Tiêu, Dương Tiêu lại âm thầm đánh giá Chu Chỉ Nhược.

Bắt cóc nữ nhân, cuộc đời này hắn làm hai lần. Lần đầu tiên là Kỷ Hiểu Phù, cầu mà không được; lần thứ hai bắt Chu Chỉ Nhược cũng là vì Kỷ Hiểu Phù. Chỉ là…cô nương Chu Chỉ Nhược này, không sợ hãi cũng không chạy trốn, ngược lại rất thản nhiên. Đối Dương Tiêu mà nói quả thật rất kỳ lạ .

“Ngươi không sợ ta giết ngươi à?” Đũa chọc một hạt đậu phộng hóa thành ám khí nhanh như chớp bay tới người Chu Chỉ Nhược, giải á huyệt của nàng.

Chu Chỉ Nhược bị quấy rầy ăn cơm, không kiên nhẫn liếc Dương Tiêu một cái, vẫn chưa dừng động tác gắp thức ăn, tiếp tục chọn một khối thịt cá trắng to bỏ vào miệng.

“Ngươi nếu muốn giết ta thì cứ giết đi, phiền.”

Một câu khiến Dương Tiêu rất muốn điểm á huyệt nàng cho nàng tiếp tục câm luôn.

Hắn mấy chục tuổi lại bị một tiểu cô nương nhỏ hơn hắn không biết bao nhiêu tuổi khi dễ, Dương Tiêu ngẫm lại chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Kỳ thật lấy cá tính chỉ bắt nạt kẻ yếu của Chu Chỉ Nhược, nàng hoàn toàn có lý do sợ Dương Tiêu. Nhưng nàng sinh ra đã có trực giác rất tốt, trực giác cho nàng biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc. Như Dương Tiêu bên cạnh, một câu so một câu còn độc hơn khiến hắn nghẹn tức muốn hộc máu, nhưng lại ngại mặt mũi nên sẽ không cùng Chu Chỉ Nhược so đo.

Thiên phú tuyệt đỉnh, lớn lên chỉ sợ sẽ đem tai họa cho không ít người, chỉ tiếc nàng đã bị duy nhất một khắc tinh ăn gắt gao, muốn rời cũng vô vọng.

Dương Tiêu không lãng phí thời gian, nghỉ tạm một chút rồi lại tiếp tục khởi hành. Đến khi Chu Chỉ Nhược quen luôn việc cả người đau nhức, bọn họ cũng đã về tới đỉnh Quang Minh.

“Ngươi giỡn à?” Kêu cho Diệt Tuyệt sư thái đến chuộc người, thế mà lại mang nàng đến đỉnh Quang Minh, đây là có tính toán gì?

“Cho ngươi gặp Bất Hối cùng với việc ta muốn giết lão ni cô trọc đầu, hai việc này không liên quan đến nhau.” Dương Tiêu nói rõ tất cả chỉ là cái bẫy cho Diệt Tuyệt sư thái.

Dương Tiêu trả lời khiến cho Chu Chỉ Nhược thầm xem thường. Dương Tiêu ơi là Dương Tiêu…!!! Lão ni cô trọc đầu khiến Kỷ Hiểu Phù xa hắn nhiều năm như vậy, đến chết cũng không thể gặp nhau, bây giờ đùa giỡn bà ấy chính là hồi báo một chút mà thôi, khiến bà ta khổ cực tìm ái đồ mà không thấy.

“Lão ni cô trọc đầu giết giáo chúng Minh Giáo ta nhiều như vậy, ngươi, nếu như không muốn bị người khác hút khô máu thì yên lặng ở lại đỉnh Quang Minh đi.”

“Ta chỉ cần yên lặng là được chứ gì.” Đỉnh Quang Minh…… mật đạo!

Chu Chỉ Nhược cảm thấy cả người máu đều sôi trào .

Có điều một lát nàng liền sôi trào không nổi , bởi vì Dương Tiêu cho nàng ở một khuê phòng vô cùng nữ tính.

Chạy nhiều ngày như vậy, trên người nàng đã hôi lắm rồi. Nhìn nước tắm nóng hổi sạch sẽ cùng với bên cạnh là một bộ quần lụa mỏng và giầy thêu màu hồng phần, đầu đầy vạch đen.



Nàng hai đời rồi chưa từng mặc ‘nguyên cây’ màu hồng phấn kiểu này, Dương Tiêu nhất định muốn tức chết nàng!

Sạch sẽ và “hồng phấ” ở trong đầu giằng co một hồi, cuối cùng Chu Chỉ Nhược bại trận, nhanh chóng cởi quần áo dơ bẩn bước vào thùng tắm, tắm rửa sạch sẽ.

Chu Hiểu vừa mới mặc quần áo xong, cửa phòng nàng bị một bóng dáng màu hồng phấn xông vào.

“Hiểu ca ca!”

Nhanh như chớp vọt vào, Dương Bất Hối nhìn người đứng trong phòng một thân toàn màu hồng nhạt mà ngây ngẩn cả người.

Nghe phụ thân nói cha mang Chu Hiểu về, Dương Bất Hối lập tức chạy đến, ai biết người trong phòng lại là nữ, nhưng khuôn mặt lại giống hệt như Hiểu ca ca.

“Bất Hối?” Chu Chỉ Nhược bị Dương Bất Hối đột ngột phá cửa xuất hiện làm hết hồn, không khỏi ảo não. Nàng vừa mới cởi áo tắm rửa lại khinh suất. Chỉ một tiểu cô nương đã có thể phá hư cửa…… Đỉnh Quang Minh còn có thể tệ hơn một chút nữa không?

“Ngươi gạt ta……”

Mắt thấy Dương Bất Hối nước mắt tràn mi, thiếu chút là hóa thân thành nữ nhân si tình chỉ trích nam tử phụ lòng. Chu Chỉ Nhược nháy mắt cảm thấy đầu to ra, ngay lập tức hành động.

“Sao vậy? Ai khi dễ Bất Hối muội muội của ta?” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Bất Hối , Chu Chỉ Nhược giống như tỷ tỷ tri tâm đau lòng lau khóe mắt nàng, trong lòng lại gấp đến độ phát run.

Nàng sở dĩ không sợ Dương Tiêu, đa phần nguyên nhân hiểu được Dương Bất Hối có thể kiềm chế hắn. Chu Chỉ Nhược cũng biết Dương Bất Hối sẽ bị Dương Tiêu sủng thành cá tính ương ngạnh thế nào, nếu chọc đại tiểu thư không vui, nàng tuyệt đối cực kì xui xẻo.

Thật sự là ti bỉ!!! Lão Dương Tiêu chết tiệt!!!

Nghĩ đến mình trúng kế hắn, Chu Chỉ Nhược liền hận cắn răng.

“Ngươi không phải ca ca.” Dương Bất Hối cực kỳ ủy khuất. Nảy sinh tình cảm với Hiểu ca ca, tâm tâm niệm hắn hai năm, muốn lớn nhanh nhanh chút sẽ đi tìm hắn, ai biết Hiểu ca ca lại là nữ , nàng cảm giác như bị phản bội .

“Là ca ca hay là tỷ tỷ thì có vấn đề gì đâu? Ta vĩnh viễn đều là của Bất Hối, ta tuyệt đối sẽ không quên Bất Hối, bỏ lại Bất Hối.” Chu Chỉ Nhược giống như dỗ cháu gái nhỏ nhà mình, vô cùng thương yêu

Khi còn bé những gì trải qua đã để lại nỗi ám ảnh trong lòng Dương Bất Hối, nhưng mà Chu Chỉ Nhược vĩnh viễn giữ lời hứa với Dương Bất Hối. Phụ thân không thể thể hiện tình cảm, nữ nhân tính tình tinh tế ôn nhu sẽ bù đắp nội tâm vặn vẹo của Dương Bất Hối, thế cho nên cô gái nhỏ Dương Bất Hối đã bị Chu Chỉ Nhược thu phục .

Hai nữ hài tử thân mật tựa song bào thai (song sinh) như hình với bóng, thậm chí Chu Chỉ Nhược lúc ban đêm còn đến ngủ trong khuê phòng Dương Bất Hối , cùng Dương Bất Hối đắp chăn bí mật tâm sự to nhỏ. Biến hóa thần tốc khiến Dương Tiêu chỉ có thể trừng mắt nhìn Dương Bất Hối khép chặt cửa phòng mà buồn bực không thôi.

Đứng ở ngoài cửa nói mát, Dương Tiêu mơ hồ có loại dự cảm không tốt.

Dự cảm nữ nhi bảo bối đã bị tiểu ma nữ Chu Chỉ Nhược kia dạy hư rồi……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook