Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư
Chương 14: Kế hoạch khảo sát của nàng dâu nhỏ
Lộ Tuyết Sương
14/03/2016
Mạc Thanh Cốc đem thùng thuốc chuẩn bị đầy đủ vào trong phòng cho Du Đại Nham ngâm người.
Trong lúc này Trương Tam Phong đã thi châm xong cho Du Đại Nham, Mạc Thanh Cốc liền thả Du Đại Nham vào thùng ngâm thuốc.
“Đứa trẻ kia thế nào?”
Trương Tam Phong thở phào nhẹ nhõm, Tống Viễn Kiều giúp hắn thu lại ngân châm theo thói quen.
Chẳng qua trong một căn phòng không lớn cũng không nhỏ lại tụ tập bốn tên nam nhân, tình hình hơi quái dị.
“Vừa rồi xem gân cốt cùng mạch tượng của ‘nó’, không khác gì của bé gái cả.” Mạc Thanh Cốc dạy Chu Hiểu khinh công là thật, nhưng cũng tranh thủ xem thử giới tính của Chu Hiểu.
“Hiểu Hiểu thật sự là con gái?” Tay Tống Viễn Kiều thu thập ngân châm chợt dừng lại cau mày. Hắn cảm thấy mình chịu trách nhiệm rất lớn, thân là sư huynh trực tiếp dạy Chu Hiểu thế nhưng lại sơ ý không có phát giác Chu Hiểu nữ phẫn nam trang, lại càng xem nhẹ thâm ý khác thường của con trai chính mình. Hiện tại sự thật phơi bày, hắn làm phụ thân thế nào cũng phải suy nghĩ cho sự trong sạch của Chu Hiểu.
“Nhớ ngày đó Hiểu Hiểu vừa đến núi Võ Đang, lúc ấy da đen, tính tình ưa khóc lóc om sòm, ta lại không nghĩ tới nàng chính là bé gái.” Du Đại Nham đối đứa nhỏ Chu Hiểu tương đối thích, đối chuyện này cũng không có nhiều băn khoăn. Tất nhiên nhận Chu Hiểu làm dâu của Tống Thanh Thư cũng không có gì, dù sao đều là người của phái Võ Đang bọn họ.
“Cẩn thận nhìn kĩ diện mạo Hiểu Hiểu, có thể hiểu được nguyên do nàng cải trang như vậy. Hiểu Hiểu bất quá cũng mới mười một tuổi, hơn phân nửa là chủ ý của cha nàng, phỏng chừng là từ nhỏ đã nuôi dưỡng như vậy, cho nên không có ý thức nam nữ khác biệt.”
Trương Tam Phong cũng thừa nhận chính mình nhìn nhầm. Thiếu nữ nên có ngượng ngùng dè dặt yếu ớt ôn nhu tinh tế, nhưng ở trên người Chu Hiểu hoàn toàn không có. Trà trộn ở Võ Đang phái trong hàng đệ tử, nghiễm nhiên chính là một tiểu nam hài hoạt bát hiếu động.
Lúc trước thu Chu Hiểu làm đệ tử, thấy Chu Hiểu vừa gầy lại nhỏ nhắn, hắn cũng không có ao ước Chu Hiểu có thể trở thành đại hiệp cái thế. Cho nên cũng không kiểm tra gân cốt mà trực tiếp thu nhập vào phái Võ Đang, cấp khẩu phần ăn, chỉ cần an ổn trưởng thành làm một cái người chính trực là tốt rồi.
Vài chục năm thu nhận đệ tử chỉ để sơ sót một lần không ngờ hiện tại lại có thể thành ra như vậy.
Khoảng thời gian trước nhìn ra chút manh mối, hắn liền lén đi tìm Tống Thanh Thư. Không ngờ Tống Thanh Thư đã biết rõ hơn nửa còn muốn phụ trách, Trương Tam Phong biết rõ chính mình như thế nào cũng là bất công với đồ tôn . Nhưng ở trong lòng Trương Tam Phong vẫn còn một tầng lo lắng, Chu Hiểu đứa nhỏ này lại còn quá nhỏ, căn bản còn không hiểu được tình yêu. Trước kia da quá đen, thế cho nên căn bản không có người hoài nghi nàng không phải nam, hiện tại chậm rãi trở nên trắng trẻo liền hiển lộ ra dung mạo mỹ nhân, chỉ sợ tương lai tình cảm của bọn chúng gặp nhiều khúc chiết. Bằng không phụ thân nàng cũng sẽ không đem nàng cải trang thành bộ dáng nam hài, nữ hài này diện mạo thật sự rất đẹp.
Trương Tam Phong nhớ tới Kỷ Hiểu Phù cùng Ân Lê Đình này một đôi vô duyên, cho nên mới đối Tống Thanh Thư cùng Chu Hiểu chứa nhiều sầu lo.
Kỳ thật cũng không thể trách trong phòng này mấy ông lão trong phòng này nhận không ra Chu Hiểu là nam hay là nữ, Hiểu Hiểu nữ có quyền làm chủ chính mình mặc dù không phải mạnh mẽ, nhưng tại đây xã hội cổ đại bảo thủ mà nói coi như là kinh thế hãi tục. Bộ dạng tính cách này, thậm chí còn không nhìn đến trinh tiết, khó trách không có người nhận được nàng là nữ. Nếu là bọn họ biết Chu Hiểu còn chủ động hôn Tống Thanh Thư, chỉ sợ bọn họ hiện tại căn bản là sẽ không tránh ở trong phòng băn khoăn này, băn khoăn kia, thương lượng thế nào xử lý thỏa đáng, mà là trực tiếp cho bọn hắn định lập hôn ước, trưởng thành liền lập tức thành hôn, đỡ phải lão tâm can bị Chu Hiểu kinh thế hãi tục hành động cấp dọa bạo.
“Rất khó được nhìn thấy đứa nhỏ Thanh Thư quan tâm đối với một người như thế.” Du Đại Nham vẫn như cũ bao che cho Tống Thanh Thư, khiến người làm phụ thân Tống Viễn Kiều bớt lo lắng, đừng đối với đứa nhỏ Tống Thanh Thư quá nghiêm khắc. Nếu hắn thích, vậy tùy theo ý hai đứa nhỏ này thôi.
“Hiểu Hiểu luôn luôn tự nhận mình là nam nhi, hai đứa nhỏ về sau sao có thể giống như vợ chồng đây?” Mạc Thanh Cốc nói ra điều mà Tống Viễn Kiều đang lo lắng. Cha mẹ là người hiểu rõ con mình nhất, Tống Viễn Kiều đương nhiên biết con mình đối Chu Hiểu có bao nhiêu chấp nhất, nhưng là Chu Hiểu cũng thích hắn mới được.
Âm thầm quan sát một chút, tiểu cô nương Chu Hiểu trên người nàng căn bản không có một chút ngượng ngùng như con gái cả. Sư huynh cởi trần đi ngang qua trước mắt nàng, nàng căn bản là xem nhẹ, thậm chí còn có thể nhéo nhéo cánh tay, chân chính mình so sánh với dáng người cường tráng của sư huynh sau đó ngửa đầu ai thán……
Mạc Thanh Cốc không biết chính mình hiểu lầm Chu Hiểu, trong lòng càng sầu lo, là mười phần sai. Chu Hiểu sở dĩ ai thán, hoàn toàn là thở dài chính mình khi nào thì mới có thể lớn lên, nàng trong đầu sắc thái tuyệt đối không phải như Mạc Thanh Cốc tưởng tượng thuần khiết như vậy.
Những lão nhân trung hậu thương lượng đi thương lượng lại hậu quả, sau cùng quyết định trước sửa chữa nhận thức sai lệch của Chu Hiểu, như vậy nghĩa là việc nuôi dưỡng nàng ở núi Võ Đang không phù hợp với nàng.
Chu Hiểu không biết mưu đồ bí mật của mấy lão nam nhân, nghe thấy Mạc Thanh Cốc muốn dẫn Tống Thanh Thư cùng nàng xuống núi đi mở mang chút kiến thức, nàng lập tức vui vẻ đi dọn hành lí.
“Sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?” Chu Hiểu vung gói đồ nhỏ tựa như con khỉ nhỏ lóc chóc vòng quanh Mạc Thanh Cốc hỏi. Đây là lần đầu tiên nàng xuống núi, tuy rằng nói núi Võ Đang cái gì cũng không thiếu, nhưng nàng vẫn muốn đến xem chợ cổ đại, dù sao thì đi dạo chợ vẫn là bản tính của con gái.
“Núi Nga Mi.”
Vừa nghe hai chữ Nga Mi, trong lòng Chu Hiểu lập tức căng thẳng, theo bản năng quay đầu nhìn Tống Thanh Thư. Tầm mắt cùng ánh mắt hắn nhìn xuống đối diện nhau, nàng chớp mắt nhìn Tống Thanh Thư, trong ánh mắt thêm vài phần khẩn cầu.
Tuy rằng nói Chu Hiểu cả ngày chửi mắng Tống Thanh Thư biến thái này nọ muốn trốn đi, nhưng nàng kỳ thật một chút cũng không muốn đến Nga Mi phái. Ít nhất trong tương lai, trong vài năm có thể lưu lại núi Võ Đang bao nhiêu lâu liền bao nhiêu lâu.
Nói nàng an nhàn cũng tốt, không có chí tiến thủ cũng tốt, so với núi Võ Đang nàng đã quen thuộc hết thảy, nàng sợ phái Nga Mi nơi đó vô cùng xa lạ, bởi vì nàng không biết đi đến phái Nga Mi, vận mệnh của nàng trở nên như thế nào.
Chu Hiểu tưởng Tống Thanh Thư đem nữ tử thân phận nữ tử của nàng nói ra đi, nhưng nhìn ánh mắt của Tống Thanh Thư thì sự việc không phải là như vậy. Thậm chí lúc Tống Thanh Thư đang nghe đến Nga Mi sơn, trong mắt còn lo lắng hơn cả Chu Hiểu.
Chỉ là hắn cái gì cũng chưa nói, nắm lấy tay Chu Hiểu cầm lấy gói đồ nhỏ mà nàng vung vẩy để trên vai, đáy mắt lộ ra vài phần ý tứ khiến Chu Hiểu cảm thấy an tâm hơn.
“Có mấy vị dược liệu chỉ có Nga Mi trên núi mới có.”
Mạc Thanh Cốc bất động thanh sắc quan sát ánh mắt Chu Hiểu cùng Tống Thanh Thư nhìn nhau, cảm thấy nhiều hiểu được vài phần. Xem ra Tống Thanh Thư đem Chu Hiểu bảo hộ được so với bọn hắn trong tưởng tượng còn nhiều hơn …… Quản lý trong phạm vi của chính mình, không cho người khác mơ ước, thật sự là cá tính bá đạo.
Ai…… Vậy ra trong lòng bọn họ đều hiểu bí mật này sao? Vậy ra là do su huynh, sư thúc thất trách không để ý? Trong lòng Mạc Thanh Cốc hết than thở lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Xem ra này Hiểu Hiểu cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, thậm chí còn so với bọn hắn tưởng tượng tâm tư tinh tế hơn nhiều lắm.
Luôn luôn cố ý ngụy trang thành một tiểu nam hài xen lẫn trong Võ Đang phái toàn nam nhân mà không bị phát giác…… Hắn nên lo lắng Chu Hiểu trước hay vẫn là trước lo lắng Tống Thanh Thư trước?
Trong lúc này Trương Tam Phong đã thi châm xong cho Du Đại Nham, Mạc Thanh Cốc liền thả Du Đại Nham vào thùng ngâm thuốc.
“Đứa trẻ kia thế nào?”
Trương Tam Phong thở phào nhẹ nhõm, Tống Viễn Kiều giúp hắn thu lại ngân châm theo thói quen.
Chẳng qua trong một căn phòng không lớn cũng không nhỏ lại tụ tập bốn tên nam nhân, tình hình hơi quái dị.
“Vừa rồi xem gân cốt cùng mạch tượng của ‘nó’, không khác gì của bé gái cả.” Mạc Thanh Cốc dạy Chu Hiểu khinh công là thật, nhưng cũng tranh thủ xem thử giới tính của Chu Hiểu.
“Hiểu Hiểu thật sự là con gái?” Tay Tống Viễn Kiều thu thập ngân châm chợt dừng lại cau mày. Hắn cảm thấy mình chịu trách nhiệm rất lớn, thân là sư huynh trực tiếp dạy Chu Hiểu thế nhưng lại sơ ý không có phát giác Chu Hiểu nữ phẫn nam trang, lại càng xem nhẹ thâm ý khác thường của con trai chính mình. Hiện tại sự thật phơi bày, hắn làm phụ thân thế nào cũng phải suy nghĩ cho sự trong sạch của Chu Hiểu.
“Nhớ ngày đó Hiểu Hiểu vừa đến núi Võ Đang, lúc ấy da đen, tính tình ưa khóc lóc om sòm, ta lại không nghĩ tới nàng chính là bé gái.” Du Đại Nham đối đứa nhỏ Chu Hiểu tương đối thích, đối chuyện này cũng không có nhiều băn khoăn. Tất nhiên nhận Chu Hiểu làm dâu của Tống Thanh Thư cũng không có gì, dù sao đều là người của phái Võ Đang bọn họ.
“Cẩn thận nhìn kĩ diện mạo Hiểu Hiểu, có thể hiểu được nguyên do nàng cải trang như vậy. Hiểu Hiểu bất quá cũng mới mười một tuổi, hơn phân nửa là chủ ý của cha nàng, phỏng chừng là từ nhỏ đã nuôi dưỡng như vậy, cho nên không có ý thức nam nữ khác biệt.”
Trương Tam Phong cũng thừa nhận chính mình nhìn nhầm. Thiếu nữ nên có ngượng ngùng dè dặt yếu ớt ôn nhu tinh tế, nhưng ở trên người Chu Hiểu hoàn toàn không có. Trà trộn ở Võ Đang phái trong hàng đệ tử, nghiễm nhiên chính là một tiểu nam hài hoạt bát hiếu động.
Lúc trước thu Chu Hiểu làm đệ tử, thấy Chu Hiểu vừa gầy lại nhỏ nhắn, hắn cũng không có ao ước Chu Hiểu có thể trở thành đại hiệp cái thế. Cho nên cũng không kiểm tra gân cốt mà trực tiếp thu nhập vào phái Võ Đang, cấp khẩu phần ăn, chỉ cần an ổn trưởng thành làm một cái người chính trực là tốt rồi.
Vài chục năm thu nhận đệ tử chỉ để sơ sót một lần không ngờ hiện tại lại có thể thành ra như vậy.
Khoảng thời gian trước nhìn ra chút manh mối, hắn liền lén đi tìm Tống Thanh Thư. Không ngờ Tống Thanh Thư đã biết rõ hơn nửa còn muốn phụ trách, Trương Tam Phong biết rõ chính mình như thế nào cũng là bất công với đồ tôn . Nhưng ở trong lòng Trương Tam Phong vẫn còn một tầng lo lắng, Chu Hiểu đứa nhỏ này lại còn quá nhỏ, căn bản còn không hiểu được tình yêu. Trước kia da quá đen, thế cho nên căn bản không có người hoài nghi nàng không phải nam, hiện tại chậm rãi trở nên trắng trẻo liền hiển lộ ra dung mạo mỹ nhân, chỉ sợ tương lai tình cảm của bọn chúng gặp nhiều khúc chiết. Bằng không phụ thân nàng cũng sẽ không đem nàng cải trang thành bộ dáng nam hài, nữ hài này diện mạo thật sự rất đẹp.
Trương Tam Phong nhớ tới Kỷ Hiểu Phù cùng Ân Lê Đình này một đôi vô duyên, cho nên mới đối Tống Thanh Thư cùng Chu Hiểu chứa nhiều sầu lo.
Kỳ thật cũng không thể trách trong phòng này mấy ông lão trong phòng này nhận không ra Chu Hiểu là nam hay là nữ, Hiểu Hiểu nữ có quyền làm chủ chính mình mặc dù không phải mạnh mẽ, nhưng tại đây xã hội cổ đại bảo thủ mà nói coi như là kinh thế hãi tục. Bộ dạng tính cách này, thậm chí còn không nhìn đến trinh tiết, khó trách không có người nhận được nàng là nữ. Nếu là bọn họ biết Chu Hiểu còn chủ động hôn Tống Thanh Thư, chỉ sợ bọn họ hiện tại căn bản là sẽ không tránh ở trong phòng băn khoăn này, băn khoăn kia, thương lượng thế nào xử lý thỏa đáng, mà là trực tiếp cho bọn hắn định lập hôn ước, trưởng thành liền lập tức thành hôn, đỡ phải lão tâm can bị Chu Hiểu kinh thế hãi tục hành động cấp dọa bạo.
“Rất khó được nhìn thấy đứa nhỏ Thanh Thư quan tâm đối với một người như thế.” Du Đại Nham vẫn như cũ bao che cho Tống Thanh Thư, khiến người làm phụ thân Tống Viễn Kiều bớt lo lắng, đừng đối với đứa nhỏ Tống Thanh Thư quá nghiêm khắc. Nếu hắn thích, vậy tùy theo ý hai đứa nhỏ này thôi.
“Hiểu Hiểu luôn luôn tự nhận mình là nam nhi, hai đứa nhỏ về sau sao có thể giống như vợ chồng đây?” Mạc Thanh Cốc nói ra điều mà Tống Viễn Kiều đang lo lắng. Cha mẹ là người hiểu rõ con mình nhất, Tống Viễn Kiều đương nhiên biết con mình đối Chu Hiểu có bao nhiêu chấp nhất, nhưng là Chu Hiểu cũng thích hắn mới được.
Âm thầm quan sát một chút, tiểu cô nương Chu Hiểu trên người nàng căn bản không có một chút ngượng ngùng như con gái cả. Sư huynh cởi trần đi ngang qua trước mắt nàng, nàng căn bản là xem nhẹ, thậm chí còn có thể nhéo nhéo cánh tay, chân chính mình so sánh với dáng người cường tráng của sư huynh sau đó ngửa đầu ai thán……
Mạc Thanh Cốc không biết chính mình hiểu lầm Chu Hiểu, trong lòng càng sầu lo, là mười phần sai. Chu Hiểu sở dĩ ai thán, hoàn toàn là thở dài chính mình khi nào thì mới có thể lớn lên, nàng trong đầu sắc thái tuyệt đối không phải như Mạc Thanh Cốc tưởng tượng thuần khiết như vậy.
Những lão nhân trung hậu thương lượng đi thương lượng lại hậu quả, sau cùng quyết định trước sửa chữa nhận thức sai lệch của Chu Hiểu, như vậy nghĩa là việc nuôi dưỡng nàng ở núi Võ Đang không phù hợp với nàng.
Chu Hiểu không biết mưu đồ bí mật của mấy lão nam nhân, nghe thấy Mạc Thanh Cốc muốn dẫn Tống Thanh Thư cùng nàng xuống núi đi mở mang chút kiến thức, nàng lập tức vui vẻ đi dọn hành lí.
“Sư huynh, chúng ta đi đâu vậy?” Chu Hiểu vung gói đồ nhỏ tựa như con khỉ nhỏ lóc chóc vòng quanh Mạc Thanh Cốc hỏi. Đây là lần đầu tiên nàng xuống núi, tuy rằng nói núi Võ Đang cái gì cũng không thiếu, nhưng nàng vẫn muốn đến xem chợ cổ đại, dù sao thì đi dạo chợ vẫn là bản tính của con gái.
“Núi Nga Mi.”
Vừa nghe hai chữ Nga Mi, trong lòng Chu Hiểu lập tức căng thẳng, theo bản năng quay đầu nhìn Tống Thanh Thư. Tầm mắt cùng ánh mắt hắn nhìn xuống đối diện nhau, nàng chớp mắt nhìn Tống Thanh Thư, trong ánh mắt thêm vài phần khẩn cầu.
Tuy rằng nói Chu Hiểu cả ngày chửi mắng Tống Thanh Thư biến thái này nọ muốn trốn đi, nhưng nàng kỳ thật một chút cũng không muốn đến Nga Mi phái. Ít nhất trong tương lai, trong vài năm có thể lưu lại núi Võ Đang bao nhiêu lâu liền bao nhiêu lâu.
Nói nàng an nhàn cũng tốt, không có chí tiến thủ cũng tốt, so với núi Võ Đang nàng đã quen thuộc hết thảy, nàng sợ phái Nga Mi nơi đó vô cùng xa lạ, bởi vì nàng không biết đi đến phái Nga Mi, vận mệnh của nàng trở nên như thế nào.
Chu Hiểu tưởng Tống Thanh Thư đem nữ tử thân phận nữ tử của nàng nói ra đi, nhưng nhìn ánh mắt của Tống Thanh Thư thì sự việc không phải là như vậy. Thậm chí lúc Tống Thanh Thư đang nghe đến Nga Mi sơn, trong mắt còn lo lắng hơn cả Chu Hiểu.
Chỉ là hắn cái gì cũng chưa nói, nắm lấy tay Chu Hiểu cầm lấy gói đồ nhỏ mà nàng vung vẩy để trên vai, đáy mắt lộ ra vài phần ý tứ khiến Chu Hiểu cảm thấy an tâm hơn.
“Có mấy vị dược liệu chỉ có Nga Mi trên núi mới có.”
Mạc Thanh Cốc bất động thanh sắc quan sát ánh mắt Chu Hiểu cùng Tống Thanh Thư nhìn nhau, cảm thấy nhiều hiểu được vài phần. Xem ra Tống Thanh Thư đem Chu Hiểu bảo hộ được so với bọn hắn trong tưởng tượng còn nhiều hơn …… Quản lý trong phạm vi của chính mình, không cho người khác mơ ước, thật sự là cá tính bá đạo.
Ai…… Vậy ra trong lòng bọn họ đều hiểu bí mật này sao? Vậy ra là do su huynh, sư thúc thất trách không để ý? Trong lòng Mạc Thanh Cốc hết than thở lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Xem ra này Hiểu Hiểu cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, thậm chí còn so với bọn hắn tưởng tượng tâm tư tinh tế hơn nhiều lắm.
Luôn luôn cố ý ngụy trang thành một tiểu nam hài xen lẫn trong Võ Đang phái toàn nam nhân mà không bị phát giác…… Hắn nên lo lắng Chu Hiểu trước hay vẫn là trước lo lắng Tống Thanh Thư trước?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.