Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư
Chương 25: Ngoại truyện 2: Bí mật trên núi Võ Đang mà không ai dám nói.
Lộ Tuyết Sương
14/03/2016
Chu Hiểu hồi nhỏ là
được nuôi lớn dưới lớp giả trang con trai, toàn bộ trên núi Võ Đang
ngoại trừ Tống Thanh Thư thì không ai biết nàng là con gái.
Nhưng dù Tống Thanh Thư bảo bọc Chu Hiểu kĩ thế nào thì cũng luôn có lúc sơ sót. Lúc Tống Thanh Thư còn ở trên núi Võ Đang thì không có gì, nhưng khi Tống Thanh Thư rời khỏi núi Võ Đang làm nhiệm vụ thì….Chu Chỉ Nhược ở lại trên núi Võ Đang không có ‘lão hổ’ quản lí nên thành ‘khỉ hầu vương’.
Có một lần, một sư huynh vừa hay chạy qua mười thang sơn. (Tử Điệp: mấy chương đầu lúc Chu Hiểu luyện công có nhắc tới là chạy vòng quanh núi đó). Ở chân núi bên cạnh hồ nước xanh biếc thì nhìn thấy Tiểu Tiểu ngồi xổm trên tảng đá câu cá, mà Tống Thanh Thư lại không có ở đó, hắn không khỏi tò mò .
Phải biết rằng cái kẻ mà “chớ lại gần” – Tống Thanh Thư kia – tương đối thích tiểu sư đệ Hiểu Hiểu này, bình thường đều như hình với bóng chiếu cố hắn, không bao giờ cho phép người khác khi dễ hắn. Lại còn không cho đùa giỡn, việc này làm các sư huynh đau lòng biết bao, các sư huynh ai cũng muốn chơi đùa với tiểu sư đệ này một chút cũng không được. Giờ nhìn thấy tiểu sư đệ một mình ở đây, không chọc ghẹo không được.
“Hiểu Hiểu, Thanh Thư không có ở đây à?” Sư huynh đi đến bên cạnh Chu Hiểu, chạy vòng quanh núi thật sự quá mệt, mồ hôi đầm đìa , hắn kéo vạt áo lau mồ hôi, sau đó cởi áo để trên lưng, dù sao cũng không có nữ nhân nhìn thấy.
Đã là đi đến bên cạnh Chu Hiểu, đương nhiên là phải tranh thủ vuốt búi tóc trên đỉnh đầu Chu Hiểu, ý đồ phá rối búi tóc thật vất lắm mới búi được này. Nhưng kỳ quái là lần này Hiểu Hiểu lại không trợn trắng mắt, khiến lòng tràn đầy chờ mong của sư huynh vỡ vụn, phải biết rằng Hiểu Hiểu làn da đen, ánh mắt lại to, chọc giận nàng thì trông giống hệt như con sư tử nhỏ nuôi trong nhà.
“Chắc là bị sư phụ kéo đi đâu đó rồi?”
Một lát sau mới trả lời lại, Chu Hiểu mặt không thay đổi tiếp tục cầm cần câu cá trong tay. Tuy nói rằng Chu Hiểu nàng thường chăm chỉ tích cực luyện võ, nhưng bé ngoan cũng phải có lúc được nhàn nhã. Không được xuống nước tắm chơi, nàng liền kiếm gậy trúc làm cần câu, câu cá nướng ăn
Cho đến khi sư huynh lấy ra một bao mứt trong cái rổ, sau đó ngắt một mảnh nhỏ đưa đến mũi nàng. Chu Hiểu rất phối hợp quay đầu há mồm cắn ăn.
Vị sư huynh này đương nhiên không phải chỉ chạy vòng quanh trên núi không đâu. Dù sao mỗi ngày hắn đều phải gánh nặng chạy lên núi, kết quả là trên núi Võ Đang, Trần thúc phụ trách nấu cơm bảo hắn lúc xuống núi thì mua rau củ, gạo,… gì đó đem lên núi. Cái này gọi là ‘nhập gia tùy tục’, đừng tưởng rằng vị sư huynh này xuất thân thế gia khi bái nhập phái Võ Đang là có thể tiếp tục phong cách công tử, lúc cần làm việc thì thiếu gia ngọc thụ lâm phong cỡ nào cũng có thể biến thành người nấu bếp chuyên nghiệp.
Chu Hiểu mặc sư huynh phong cái gì mà phong, cắn hai ba lần đều không được, Chu Hiểu cau mày liếc mắt nhìn sư huynh không có việc gì tự nhiên trưng ra cơ ngực rắn chắc, rất phối hợp giả bộ mít ướt một chút, thỏa mãn vị sư huynh có sở thích biến thái, nàng rốt cuộc được như ý nguyện được ăn mứt ngọt ngào .
“Ngon không?”
“Vâng! Ngon lắm ạ!” Chu Hiểu muội muội trái lương tâm trả lời, kỳ thật thời hiện đại dùng nguyên liệu hóa chất làm mứt càng ngon hơn. Nhưng nhìn sư huynh chờ mong như vậy, nàng không nhẫn tâm khiến hắn thất vọng, bằng không lần sau sẽ không được ăn. Cổ đại vật gì cũng thiếu thốn, đồ ăn vặt cho con nít lại càng vô cùng hiếm, có thể có mứt ăn là may lắm rồi.
“Có muốn ăn nữa không?” Sư huynh lừa tiểu loli, mở bao mứt nhỏ trước mắt Chu Hiểu.
“Muốn.” Chu Hiểu không kiên nhẫn, bởi vì nàng cảm giác được đã có cá cắn câu, nhưng lại bị lão sư huynh ở bên cạnh quấy rối.
“Không cho.” Sư huynh lên mặt cất mứt vào, làm bộ không cho nữa.
“Như trẻ con.” Nàng khẽ xì một tiếng.
“Gì? Đệ vừa nói cái gì?” Sư huynh nghi ngờ cúi gập người.
“A?” Chu Hiểu mở to đôi mắt to giả bộ vô tội.
“Đệ vừa mới nói cái gì ?” Sư huynh rõ ràng không phải loại dễ bị lừa.
“Không nói gì hết.”
“Rõ ràng có nói.”
“Không có.”
“A! Đừng đụng! Cá bơi mất bây giờ!”
“Phù…phù….!”
Chu Hiểu nhìn con cá chép hồng nặng kí vung bọt nước nhảy ra khỏi mặt sông sau đó lại đến con cá chép khác phù phù một tiếng bơi đi không thấy bóng.
Câu lên được cá chép nhưng lại bơi mất không quan trọng, quan trọng là cái giỏ đựng cá nàng để ở trên bờ lại bị sư huynh đá rớt, buổi sáng tốt lành không dễ dàng câu được mấy con cá lớn nhỏ đều mất hết!
Cắn môi, Chu Hiểu đành phải trừng mắt nhìn sư huynh chết tiệt, thầm mắng một hơi, quyết định không so đo cùng sư huynh ngây thơ, sau đó nghiêng đầu tiếp tục cầm sào trúc câu cá.
Sư huynh cho rằng tiểu sư đệ sẽ khóc, ai ngờ thằng nhóc ấy không khóc la một chút nào cả, khiến sư huynh áy náy cực kỳ.
“Hiểu Hiểu~~” Lấy chân khều Chu Hiểu.
“Muốn sư huynh bắt giùm đệ không?”
“Không cần, đệ tự câu.” Chu Hiểu hưởng thụ chính là cảm giác câu cá mà con cá mắc câu trong nháy mắt kia, chứ không phải xem sư huynh lấy đá làm ám khí bắn cá.
“Đừng ngại, để sư huynh giúp đệ. Vừa rồi là con cá chép hồng phải không? Sư huynh bắt cho đệ một con lớn hơn nữa!” Sư huynh trái lại tự nói, thậm chí còn muốn cởi quần xuống nước bắt.
“Gần đây trên sông xuất hiện một loại ‘thiết đản ngư’, sư huynh còn muốn xuống nước bắt cá không?” Chu Hiểu giả bộ ngây thơ vô (số) tội liếc mắt một cái, cho dù nhìn thấy gần nửa cái mông của vị sư huynh này thì mặt vẫn không đỏ.
“ ‘Thiết đản ngư’ là cá gì??” Sư huynh tuy rằng chưa nghe qua, là bản năng xuất hiện cảm giác đau từ hạ bộ chạy dọc lên sống lưng, làm hắn tự nhiên rùng mình một cái.
“Là cá chuyên ăn tinh hoàn của nam nhân đó.”
“Vẫn là tiếp tục câu đi.” Sư huynh lập tức ha ha cười, không dám cởi quần xuống nước.
Cho dù tiểu sư đệ lừa hắn…… Thà tin là thật còn hơn.
Chu Hiểu thấy sư huynh ngoan ngoãn mặc lại quần, hóa giải nguy cơ, nàng âm thầm gật đầu tiếp tục giả ngây thơ câu cá.
“Oa! Nóng chết mất! Mùa hè năm nay sao lại nóng như vậy!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Vân sư huynh, huynh cũng đến bơi lội à?”
“Chúng ta cùng nhau tắm!”
Rào rào, bên cạnh lùm cây đột nhiên xuất hiện mười mấy nam nhân đầm đìa mồ hôi, vừa chạy vừa cởi áo, chạy lấy đà nhắm ngay khối đá to Chu Hiểu ngồi kia làm ván cầu nhảy xuống sông.
“Tiểu sư đệ! Cùng tắm thôi!”
“Các huynh tự nhiên…… đệ tiếp tục câu cá.”
Chu Hiểu thật vất vả mới khuyên được sư huynh kia không khỏa thân ở nơi tĩnh mịch này, vậy mà giờ nhìn thấy mười mấy cơ thể khỏa thân, lớn nhỏ đều có, nàng chỉ có thể chảy vạch đen (|||-_-) mặt dày cầm giỏ cá đi về ……
Dù sao nàng cũng không phải chưa từng xem qua….. Giờ nhìn nhiều như vậy cũng không sao.
Chu Hiểu rõ ràng là vô cùng bình thản.
Chu Hiểu thì không sao, nhưng các sư huynh thì có sao!
Vài năm sau Chu Hiểu lấy thân phận nữ nhi Chu Chỉ Nhược trở về Võ Đang, các vị sư huynh lúc trước bị nàng nhìn thấy hết đột nhiên chột dạ, cảm thấy lạnh sống lưng.
Mắt thấy Lý Vân Phong bị Tống Thanh Thư âm thầm trả thù thật sự thảm vô cùng thảm, các sư huynh ai nấy giống nhau, im miệng không nói. Ai cũng không dám nói lung tung, giả bộ như Chu Chỉ Nhược chưa từng xem bọn họ ‘khỏa thân bên bơ suối’.
Nhưng dù Tống Thanh Thư bảo bọc Chu Hiểu kĩ thế nào thì cũng luôn có lúc sơ sót. Lúc Tống Thanh Thư còn ở trên núi Võ Đang thì không có gì, nhưng khi Tống Thanh Thư rời khỏi núi Võ Đang làm nhiệm vụ thì….Chu Chỉ Nhược ở lại trên núi Võ Đang không có ‘lão hổ’ quản lí nên thành ‘khỉ hầu vương’.
Có một lần, một sư huynh vừa hay chạy qua mười thang sơn. (Tử Điệp: mấy chương đầu lúc Chu Hiểu luyện công có nhắc tới là chạy vòng quanh núi đó). Ở chân núi bên cạnh hồ nước xanh biếc thì nhìn thấy Tiểu Tiểu ngồi xổm trên tảng đá câu cá, mà Tống Thanh Thư lại không có ở đó, hắn không khỏi tò mò .
Phải biết rằng cái kẻ mà “chớ lại gần” – Tống Thanh Thư kia – tương đối thích tiểu sư đệ Hiểu Hiểu này, bình thường đều như hình với bóng chiếu cố hắn, không bao giờ cho phép người khác khi dễ hắn. Lại còn không cho đùa giỡn, việc này làm các sư huynh đau lòng biết bao, các sư huynh ai cũng muốn chơi đùa với tiểu sư đệ này một chút cũng không được. Giờ nhìn thấy tiểu sư đệ một mình ở đây, không chọc ghẹo không được.
“Hiểu Hiểu, Thanh Thư không có ở đây à?” Sư huynh đi đến bên cạnh Chu Hiểu, chạy vòng quanh núi thật sự quá mệt, mồ hôi đầm đìa , hắn kéo vạt áo lau mồ hôi, sau đó cởi áo để trên lưng, dù sao cũng không có nữ nhân nhìn thấy.
Đã là đi đến bên cạnh Chu Hiểu, đương nhiên là phải tranh thủ vuốt búi tóc trên đỉnh đầu Chu Hiểu, ý đồ phá rối búi tóc thật vất lắm mới búi được này. Nhưng kỳ quái là lần này Hiểu Hiểu lại không trợn trắng mắt, khiến lòng tràn đầy chờ mong của sư huynh vỡ vụn, phải biết rằng Hiểu Hiểu làn da đen, ánh mắt lại to, chọc giận nàng thì trông giống hệt như con sư tử nhỏ nuôi trong nhà.
“Chắc là bị sư phụ kéo đi đâu đó rồi?”
Một lát sau mới trả lời lại, Chu Hiểu mặt không thay đổi tiếp tục cầm cần câu cá trong tay. Tuy nói rằng Chu Hiểu nàng thường chăm chỉ tích cực luyện võ, nhưng bé ngoan cũng phải có lúc được nhàn nhã. Không được xuống nước tắm chơi, nàng liền kiếm gậy trúc làm cần câu, câu cá nướng ăn
Cho đến khi sư huynh lấy ra một bao mứt trong cái rổ, sau đó ngắt một mảnh nhỏ đưa đến mũi nàng. Chu Hiểu rất phối hợp quay đầu há mồm cắn ăn.
Vị sư huynh này đương nhiên không phải chỉ chạy vòng quanh trên núi không đâu. Dù sao mỗi ngày hắn đều phải gánh nặng chạy lên núi, kết quả là trên núi Võ Đang, Trần thúc phụ trách nấu cơm bảo hắn lúc xuống núi thì mua rau củ, gạo,… gì đó đem lên núi. Cái này gọi là ‘nhập gia tùy tục’, đừng tưởng rằng vị sư huynh này xuất thân thế gia khi bái nhập phái Võ Đang là có thể tiếp tục phong cách công tử, lúc cần làm việc thì thiếu gia ngọc thụ lâm phong cỡ nào cũng có thể biến thành người nấu bếp chuyên nghiệp.
Chu Hiểu mặc sư huynh phong cái gì mà phong, cắn hai ba lần đều không được, Chu Hiểu cau mày liếc mắt nhìn sư huynh không có việc gì tự nhiên trưng ra cơ ngực rắn chắc, rất phối hợp giả bộ mít ướt một chút, thỏa mãn vị sư huynh có sở thích biến thái, nàng rốt cuộc được như ý nguyện được ăn mứt ngọt ngào .
“Ngon không?”
“Vâng! Ngon lắm ạ!” Chu Hiểu muội muội trái lương tâm trả lời, kỳ thật thời hiện đại dùng nguyên liệu hóa chất làm mứt càng ngon hơn. Nhưng nhìn sư huynh chờ mong như vậy, nàng không nhẫn tâm khiến hắn thất vọng, bằng không lần sau sẽ không được ăn. Cổ đại vật gì cũng thiếu thốn, đồ ăn vặt cho con nít lại càng vô cùng hiếm, có thể có mứt ăn là may lắm rồi.
“Có muốn ăn nữa không?” Sư huynh lừa tiểu loli, mở bao mứt nhỏ trước mắt Chu Hiểu.
“Muốn.” Chu Hiểu không kiên nhẫn, bởi vì nàng cảm giác được đã có cá cắn câu, nhưng lại bị lão sư huynh ở bên cạnh quấy rối.
“Không cho.” Sư huynh lên mặt cất mứt vào, làm bộ không cho nữa.
“Như trẻ con.” Nàng khẽ xì một tiếng.
“Gì? Đệ vừa nói cái gì?” Sư huynh nghi ngờ cúi gập người.
“A?” Chu Hiểu mở to đôi mắt to giả bộ vô tội.
“Đệ vừa mới nói cái gì ?” Sư huynh rõ ràng không phải loại dễ bị lừa.
“Không nói gì hết.”
“Rõ ràng có nói.”
“Không có.”
“A! Đừng đụng! Cá bơi mất bây giờ!”
“Phù…phù….!”
Chu Hiểu nhìn con cá chép hồng nặng kí vung bọt nước nhảy ra khỏi mặt sông sau đó lại đến con cá chép khác phù phù một tiếng bơi đi không thấy bóng.
Câu lên được cá chép nhưng lại bơi mất không quan trọng, quan trọng là cái giỏ đựng cá nàng để ở trên bờ lại bị sư huynh đá rớt, buổi sáng tốt lành không dễ dàng câu được mấy con cá lớn nhỏ đều mất hết!
Cắn môi, Chu Hiểu đành phải trừng mắt nhìn sư huynh chết tiệt, thầm mắng một hơi, quyết định không so đo cùng sư huynh ngây thơ, sau đó nghiêng đầu tiếp tục cầm sào trúc câu cá.
Sư huynh cho rằng tiểu sư đệ sẽ khóc, ai ngờ thằng nhóc ấy không khóc la một chút nào cả, khiến sư huynh áy náy cực kỳ.
“Hiểu Hiểu~~” Lấy chân khều Chu Hiểu.
“Muốn sư huynh bắt giùm đệ không?”
“Không cần, đệ tự câu.” Chu Hiểu hưởng thụ chính là cảm giác câu cá mà con cá mắc câu trong nháy mắt kia, chứ không phải xem sư huynh lấy đá làm ám khí bắn cá.
“Đừng ngại, để sư huynh giúp đệ. Vừa rồi là con cá chép hồng phải không? Sư huynh bắt cho đệ một con lớn hơn nữa!” Sư huynh trái lại tự nói, thậm chí còn muốn cởi quần xuống nước bắt.
“Gần đây trên sông xuất hiện một loại ‘thiết đản ngư’, sư huynh còn muốn xuống nước bắt cá không?” Chu Hiểu giả bộ ngây thơ vô (số) tội liếc mắt một cái, cho dù nhìn thấy gần nửa cái mông của vị sư huynh này thì mặt vẫn không đỏ.
“ ‘Thiết đản ngư’ là cá gì??” Sư huynh tuy rằng chưa nghe qua, là bản năng xuất hiện cảm giác đau từ hạ bộ chạy dọc lên sống lưng, làm hắn tự nhiên rùng mình một cái.
“Là cá chuyên ăn tinh hoàn của nam nhân đó.”
“Vẫn là tiếp tục câu đi.” Sư huynh lập tức ha ha cười, không dám cởi quần xuống nước.
Cho dù tiểu sư đệ lừa hắn…… Thà tin là thật còn hơn.
Chu Hiểu thấy sư huynh ngoan ngoãn mặc lại quần, hóa giải nguy cơ, nàng âm thầm gật đầu tiếp tục giả ngây thơ câu cá.
“Oa! Nóng chết mất! Mùa hè năm nay sao lại nóng như vậy!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Vân sư huynh, huynh cũng đến bơi lội à?”
“Chúng ta cùng nhau tắm!”
Rào rào, bên cạnh lùm cây đột nhiên xuất hiện mười mấy nam nhân đầm đìa mồ hôi, vừa chạy vừa cởi áo, chạy lấy đà nhắm ngay khối đá to Chu Hiểu ngồi kia làm ván cầu nhảy xuống sông.
“Tiểu sư đệ! Cùng tắm thôi!”
“Các huynh tự nhiên…… đệ tiếp tục câu cá.”
Chu Hiểu thật vất vả mới khuyên được sư huynh kia không khỏa thân ở nơi tĩnh mịch này, vậy mà giờ nhìn thấy mười mấy cơ thể khỏa thân, lớn nhỏ đều có, nàng chỉ có thể chảy vạch đen (|||-_-) mặt dày cầm giỏ cá đi về ……
Dù sao nàng cũng không phải chưa từng xem qua….. Giờ nhìn nhiều như vậy cũng không sao.
Chu Hiểu rõ ràng là vô cùng bình thản.
Chu Hiểu thì không sao, nhưng các sư huynh thì có sao!
Vài năm sau Chu Hiểu lấy thân phận nữ nhi Chu Chỉ Nhược trở về Võ Đang, các vị sư huynh lúc trước bị nàng nhìn thấy hết đột nhiên chột dạ, cảm thấy lạnh sống lưng.
Mắt thấy Lý Vân Phong bị Tống Thanh Thư âm thầm trả thù thật sự thảm vô cùng thảm, các sư huynh ai nấy giống nhau, im miệng không nói. Ai cũng không dám nói lung tung, giả bộ như Chu Chỉ Nhược chưa từng xem bọn họ ‘khỏa thân bên bơ suối’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.