Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 89

Kim Dung

27/06/2014

Võ Thanh Anh không thèm nhìn y, quay sang Vệ Bích nói:

- Sư ca, huynh để cho thằng nhãi đó cãi lại muội mà không bênh lấy một tiếng.

Vệ Bích thấy cô sư muội xinh đẹp có dáng nhõng nhẽo, đã thấy mềm lòng, tuy không có ý phân biệt Tuyết Lĩnh Song Chu ai hơn ai kém, nhưng y biết võ công sư phụ cao siêu không biết đâu mà kể, mình mới chỉ được dạy một hai phần mười, muốn học tuyệt thế công phu, không thể không chiều lòng sư muội, nên nói với Chu Cửu Chân:

- Biểu muội, thằng nhỏ đó võ công khá lắm phải không? Để cho ta thử nó có được không nào?

Chu Cửu Chân biết y muốn bênh sư muội, nhưng nghĩ ra một điều: "Tiểu tử họ Trương này không biết lai lịch ra sao, để cho biểu ca ép nó phải lộ gốc gác cũng là hay lắm" liền nói:

- Được lắm, để y lãnh giáo một chút tuyệt học nhà họ Võ thì cũng là điều hay. Thằng nhỏ này, chính tôi cũng không biết môn phái nào đệ tử ai nữa.

Vệ Bích lạ lùng hỏi lại:

- Thế ra võ công của y không phải từ quý phủ sao?

Chu Cửu Chân nói với Trương Vô Kỵ:

- Ngươi nói cho biểu thiếu gia hay, ngươi là người của môn phái nào?

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Các ngươi khinh thường ta đến thế, nếu nói ra môn phái cha mẹ, không khỏi làm nhục đến thái sư phụ và phụ mẫu quá cố hay sao? Vả lại ta cũng chưa thực sự luyện võ công của phái Võ Đang nữa", liền nói:

- Tôi cha mẹ chết từ khi còn nhỏ, lưu lạc giang hồ, không học qua võ công nào cả, chỉ có khi còn bé cha tôi có chỉ dạy cho chút đỉnh thôi.

Chu Cửu Chân hỏi:

- Thế cha ngươi tên là gì? Thuộc môn phái nào?

Trương Vô Kỵ lắc đầu:

- Tôi không muốn nói.

Vệ Bích cười:

- Không lẽ ba người mình lại không nhìn ra được hay sao?

Y chậm rãi bước ra sân, cười nói:

- Tiểu tử, ngươi ra đỡ của ta ba chiêu xem thử nào?

Nói xong quay sang Võ Thanh Anh nháy mắt một cái, ý muốn nói: "Sư muội đừng buồn, để ta đánh cho thằng nhãi này một trận cho sư muội hả dạ".

Người đã rơi vào cái lưới tình thì dù nhất cử nhất động, một câu nói, một nụ cười của tình nhân đều không bỏ sót, cái nháy mắt của Vệ Bích Chu Cửu Chân đều thấy cả. Nàng thấy Trương Vô Kỵ không muốn ra đấu, nên ngoắc y lại gần, ghé tai y nói nhỏ:

- Biểu ca ta võ công rất cao, ngươi không cần phải thắng y, chỉ làm sao chịu được ba chiêu, cũng đã làm cho ta nở mày nở mặt lắm rồi.

Nói xong nàng vỗ vai y một cái, ý muốn khuyến khích. Trương Vô Kỵ biết mình không phải là địch thủ của Vệ Bích, nếu ra sân đấu với y, chỉ mang lấy cái nhục vào thân, làm trò cười cho người ta thôi. Thế nhưng đứng trước Chu Cửu Chân rồi, không khỏi mê mẩn, lại nghe nàng ta ngon ngọt dỗ dành, mùi hương thoang thoảng, còn có chủ ý thế nào được? Trong lòng y chỉ nghĩ: "Tiểu thư nhắn nhủ ta, dù gian nan hung hiểm thế nào cũng phải làm, bị vài cú đấm cú đá thì đã sao?" Y lơ mơ đi tới trước mặt Vệ Bích, đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Vệ Bích nói:

- Tiểu tử, tiếp chiêu này.

Bốp bốp hai tiếng, y đã đánh Vô Kỵ hai cái tát tai. Hai chưởng đó đánh ra thật nhanh, Trương Vô Kỵ vừa định giơ tay đỡ, mặt đã trúng rồi, hai má lập tức sưng hằn dấu bàn tay. Vệ Bích biết được y chẳng phải do nhà họ Chu truyền thụ võ công, không ngại làm bỉ mặt Chu Cửu Chân và cậu mợ, ra tay không dung tình chút nào. Thế nhưng hai chưởng đó y không sử dụng nội lực, nếu không thì đã gãy răng vỡ mặt, lăn ra bất tỉnh rồi.

Chu Cửu Chân kêu lên:



- Vô Kỵ, hoàn chiêu đi.

Trương Vô Kỵ nghe thấy tiếng kêu của tiểu thư, tinh thần phấn chấn, vù một tiếng đã đánh ra một quyền. Vệ Bích nghiêng người né tránh, khen ngợi:

- Hảo tiểu tử, cũng có một hai miếng.

Y lắc mình nhảy qua đằng sau Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ vội vàng quay lại, nào ngờ Vệ Bích ra tay cực nhanh, đã chộp được cổ, giơ tay xách y lên, cười nói:

- Cho ngươi té như chó ăn phân.

Nói xong ra sức ném y xuống đất. Trương Vô Kỵ tuy đã học qua Tạ Tốn mấy năm võ công, nhưng lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, Tạ Tốn lại chỉ bắt y nhớ khẩu quyết và chiêu số, không cốt chiến đấu thực sự, nay gặp một danh môn đệ tử như Vệ Bích, chân tay luống cuống, không thi triển được chút nào. Y bị Vệ Bích ném ra, đang toan giơ tay đỡ nhưng không kịp nữa, nghe bình một tiếng, trán và mũi đã giáng xuống sàn, máu tươi chảy ra tung tóe.

Võ Thanh Anh vỗ tay khen ngợi, cười khanh khách, nói:

- Cửu Chân tỉ tỉ, võ công nhà họ Võ xem có được không?

Chu Cửu Chân vừa thẹn vừa tức, nếu nói công phu Võ gia không hay, ắt sẽ đắc tội với Vệ Bích, nếu nói là giỏi, hóa ra lại thua Võ Thanh Anh, chỉ đành mặt hầm hầm lặng thinh không nói.

Trương Vô Kỵ lồm cồm đứng dậy, lấm lét nhìn Chu Cửu Chân, thấy nàng nhíu lông mày, nghĩ thầm: "Dù ta có phải táng mạng cũng không để cho tiểu thư phải mất mặt". Y nghe Vệ Bích cười nói:

- Biểu muội, gã tiểu tử này đến võ công mèo quào cũng chẳng biết, nói gì đến môn phái?

Trương Vô Kỵ đột nhiên xông lên, giơ chân đá vào bụng dưới gã. Vệ Bích cười kêu lên:

- Ối chà.

Thân hình y hơi ngả về sau, tránh được ngọn cước, tiếp theo giơ tay trái nắm ngay lấy bàn chân chưa kịp rút về, liệng ra ngoài. Tuy cái ném đó y chỉ sử dụng ba thành kình lực nhưng Vô Kỵ cũng như tên rời khỏi dây cung, bay thẳng vào tường. Trong cơn nguy cấp y dùng sức nhảy lên một cái, xoay người lại để lưng chạm vào tường, tuy thoát được cái họa vỡ đầu gãy xương, nhưng lưng đau nhói tưởng như từng đốt xương sống đều rời ra cả, thân hình sụm xuống chân tường như một cục bùn nát, không đứng lên được.

Tuy y đau đớn thật, trong lòng vẫn khắc khoải nghĩ đến khuôn mặt Chu Cửu Chân, trong lúc mơ màng, nghe nàng nói:

- Thằng nhãi này thật là đồ vô dụng. Thôi bọn mình ra vườn hoa chơi đi.

Nghe giọng nàng thật là bực tức, trách y làm mất mặt nàng. Trương Vô Kỵ không biết từ đâu kéo tới một luồng lực khí, xoay mình nhảy lên, bay vọt tới trước, phát chưởng đánh thẳng vào Vệ Bích.

Vệ Bích cười ha hả, múa chưởng đỡ, nghe bịch một tiếng, thân hình rung động lùi lại một bước. Thì ra chưởng đó của Trương Vô Kỵ là chiêu do cho y Trương Thúy Sơn dạy cho khi đang lênh đênh trên chiếc bè trong Võ Đang trường quyền tên là Thất Tinh Thủ. Võ Đang trường quyền là công phu nhập môn của phái Võ Đang, quyền chiêu thực ra không có gì áo diệu, nhưng phái Võ Đang đi theo một đường hoàn toàn mới trong võ học, chuyên về nhu khắc cương, nhược thắng cường, không phải ở chỗ dùng kình lực đả thương địch thủ mà là dùng ngay cái kình lực của địch phản kích lại, nếu địch đánh tới một cân thì phản kích lại cũng một cân, mà đánh mình trăm cân thì cũng lại dùng trăm cân trả về, chẳng khác gì dùng quyền đấm vào bức tường, xuất quyền càng mạnh thì thân thể mình càng bị tổn thương nặng nề. Năm xưa khi Giác Viễn đại sư tụng pho Cửu Dương Chân Kinh, đã từng nói tới "dĩ kỷ tòng nhân, hậu phát chế nhân" (ta đi theo người, ra sau mà chế ngự được địch), Trương Tam Phong sau này lấy câu đó đem vào quyền pháp của phái Võ Đang, nếu phải tay những bậc cao thủ như bọn Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu còn có thể tống thêm kình lực của mình nhưng Trương Vô Kỵ học rất là nông cạn không biết rằng mình đã bao hàm phương cách võ công thượng thừa để phản kích lại địch thủ.

Vệ Bích thấy cánh tay mình tê chồn, trong ngực huyết khí trộn trạo, lập tức nghiêng người múa chưởng, đánh vào sau lưng Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ đánh ngược lại phía sau một chưởng, dùng chiêu Nhất Điều Tiên. Vệ Bích thấy chưởng thế của y kỳ diệu, vội lật người về sau, nhưng đầu vai đã bị ba ngón tay của y quét trúng, tuy không đau đớn gì, nhưng Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh đã trông thấy, so ra đã thua chiêu.

Vệ Bích trước mặt ý trung nhân bị thua như thế làm sao chịu nổi? Lúc đầu y cùng Trương Vô Kỵ giao đấu, thấy đối phương tuổi nhỏ, thân phận ti tiện, nếu có thắng cũng chẳng vinh hạnh gì, chẳng qua chỉ đem y ra đùa chơi một lát, để cho Võ Thanh Anh vui lòng, nên quyền cước chỉ sử dụng hai ba thành lực, lúc này bị thất thố luôn hai lần, quát lên một tiếng:

- Tiểu quỷ, ngươi không sợ chết ư?

Nghe vù một tiếng, nhắm ngay ngực Vô Kỵ đánh ra một quyền. Chiêu đó tên là Trường Giang Tam Điệp Lãng bên trong bao gồm ba luồng kình lực, nếu địch nhân dùng toàn lực đỡ được luồng kình lực thứ nhất, không ngờ rằng luồng kình lực thứ hai đến tiếp theo, rồi luồng kình lực thứ ba sẽ ào ào đổ vào, không phải cao thủ võ học, bị trúng chiêu này không chết cũng trọng thương.

Trương Vô Kỵ thấy đối phương chiêu thế ghê gớm, trong lòng sợ hãi, nhưng không còn kịp suy nghĩ gì nữa, nhớ đến thủ pháp năm xưa cha mình dạy trên chiếc bè, hai tay làm thành chiếc vòng, dùng chiêu Tỉnh Lan chống đỡ. Chiêu này bác đại tinh thâm, Trương Vô Kỵ biết sao được chỗ vi diệu trong đó, chỉ vì trong cơn nguy cấp, thuận tay sử dụng mà thôi. Vệ Bích tay phải đánh ra, trúng ngay cánh tay phải của Trương Vô Kỵ, đệ nhất đạo kình lực trong quyền chiêu như rơi vào trong bể cả, lập tức mất tăm mất tích, còn đang kinh hãi, chỉ nghe lách cách một tiếng, đệ nhị đạo kình lực quay trở lại mình, xương cánh tay của y đã bị gãy rồi. Cũng may là đệ tam đạo kình lực chưa dùng tới, nếu không Trương Vô Kỵ vì không hiểu chỗ diệu dụng của chiêu Tỉnh Lan, luồng kình lực thứ ba ắt sẽ làm cả hai bị thương nặng.

Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh cả hai đồng thời kêu lên, chạy đến bên cạnh Vệ Bích để xem thương thế. Vệ Bích cười gượng:

- Không sao, tại ta nhất thời sơ ý. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh đau lòng vì thấy tình lang bị thương, hai người không hẹn mà cùng múa chưởng đánh thẳng vào Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ một chiêu đánh gãy tay Vệ Bích nhưng bản thân cũng bị chấn động ngã ngửa ra, đứng dậy chưa vững, Chu Võ hai nàng đã đánh tới. Y quên cả né tránh, một chưởng đánh trúng ngực, một chưởng trúng đầu vai, lập tức ọc ra một ngụm máu tươi. Thế nhưng y trong lòng khổ sở, không phải vì vết thương trên cơ thể, nghĩ thầm: "Ta xả mệnh chiến đấu cốt để cho tiểu thư khỏi mất mặt, đến khi thắng rồi, sao lại đánh ta".

Vệ Bích kêu lên:



- Hai vị ngừng tay.

Chu Võ hai nàng theo lời dừng lại, thấy y mặt mày tím ngắt giơ tay trái lên đánh Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ vội vàng nhảy qua tránh né. Chu Cửu Chân vội nói:

- Biểu ca, huynh đã bị thương, việc gì phải hơn thua với thằng nhãi này làm gì? Đó là lỗi của tiểu muội để cho huynh động thủ với y.

Cứ như bình thời tính khí kiêu ngạo, bảo nàng ta chịu cúi đầu nhận sai với ai, thật là thiên nan vạn nan, nay không vì tình lang bị gãy tay, trong lòng xót xa, quyết không thể nào hạ lời năn nỉ. Nào ngờ Vệ Bích nghe xong, lại càng tức tối, cười khẩy:

- Biểu muội, thằng ở nhà cô bản lãnh cao cường, cô có sai trái gì đâu? Chỉ vì ta kém cỏi đấy thôi.

Nói xong giơ tay đẩy Chu Cửu Chân ra một bên, rồi tiếp tục múa chưởng đánh tới.

Trương Vô Kỵ vừa định lùi lại tránh né, Võ Thanh Anh liền đưa hai tay giữ ngay hậu tâm y lại, khiến y không cách gì thụt lui, quyền của Vệ Bích trúng ngay sống mũi, lập tức máu tuôn xối xả. Võ Thanh Anh mưu mẹo khôn ngoan hơn Chu Cửu Chân nhiều, nàng chỉ ám trung tương trợ sư ca, không để lộ manh mối, để cho Vệ Bích được nở mày nở mặt, trong lòng cảm kích. Chu Cửu Chân thấy thế, nghĩ thầm: "Ngươi biết giúp sư ca của ngươi, không lẽ ta không biết tương trợ biểu ca của ta". Nghĩ thế lập tức ra tay, tiến lên giáp công.

Võ công Trương Vô Kỵ vốn kém xa Vệ Bích, lại thêm hai nàng Chu Võ ra tay, một người công khai, một người ngầm giúp, chỉ trong khoảnh khắc đã bị ba người tay đấm chân đá, trúng liên tiếp bảy tám chiêu, lại hộc ra mấy ngụm máu. Y trong lòng phẫn uất, nhất quyết chết thì thôi, đem ba mươi hai thế Võ Đang trường quyền được cha dạy cho ra sử dụng, tuy công lực chưa đủ, quyền cước không có sức, nhưng sở học đều là gia số thượng thừa, nên cũng cầm cự được khoảng một chén trà mà chưa bị đánh ngã.

Chu Cửu Chân quát lớn:

- Thằng nhỏ thối tha ở đâu đến, dám vào Chu Võ Liên Hoàn Trang làm loạn, chắc ngươi không muốn sống nữa rồi.

Nàng thấy Vệ Bích giơ tả chưởng vận kình đánh ra liền dùng vai huých mạnh một cái, xô Trương Vô Kỵ vào ngay đầu chưởng của y. Chỗ cánh tay gãy của Vệ Bích càng lúc càng đau, y không muốn đấu dây dưa với thằng nhỏ này, chưởng đó đánh ra, dĩ nhiên sử dụng đủ mười thành lực. Trương Vô Kỵ bị đẩy về phía trước, thân hình không còn tự chủ được, chỉ thấy kình phong ùa vào mặt, biết không cách nào tránh đỡ nhưng cũng phải giơ hai tay ra chịu.

Ngay lúc đó nghe thấy một thanh âm uy nghiêm quát lên:

- Khoan đã.

Một bóng màu xanh thấp thoáng, một người từ bên cạnh đã phóng tới, giơ tay gạt tay Vệ Bích ra. Chỉ thấy y nhẹ nhàng giơ tay đỡ khiến Vệ Bích chân đứng không vững, lùi lại mấy bước, tưởng như muốn ngồi phịch xuống, nhưng người áo lam thân pháp nhanh nhẹn vô cùng đã vọt ra sau đỡ vào vai y, Vệ Bích mới gượng lại được.

Chu Cửu Chân kêu lên:

- Cha.

Võ Thanh Anh cũng kêu:

- Chu bá phụ.

Vệ Bích thở hổn hển, nói:

- Thưa cậu.

Người đó chính là Chu Trường Linh, cha của Chu Cửu Chân. Khi Vệ Bích bị thương gãy tay, việc không phải nhỏ, đám cẩu bộc ở Linh Ngao Doanh vội vàng phi báo chủ nhân, Chu Trường Linh lập tức chạy đến, thấy ba người đang vây đánh Trương Vô Kỵ. Y đứng bên cạnh quan sát một hồi, đến lúc thấy Vệ Bích giở sát thủ mới ra tay cứu mạng Trương Vô Kỵ.

Chu Trường Linh trừng mắt nhìn Chu Cửu Chân và Vệ Võ hai người, mặt lộ vẻ tức tối, đột nhiên tát trái một cái, trúng ngay mặt Chu Cửu Chân, quát lên:

- Giỏi nhỉ, giỏi nhỉ, con cháu nhà họ Chu ngày một tiến bộ. Ta sinh được đứa con gái như ngươi, mai mốt còn mặt mũi nào gặp tổ tiên ở dưới suối vàng hay chăng?

Chu Cửu Chân từ nhỏ được cha mẹ hết sức nuông chiều, chưa từng nói nặng một lời, hôm nay trước mặt mọi người bị cha đánh cho một bạt tai, trước mắt thấy trời đất quay cuồng, không biết nói sao, một lát sau mới khóc òa lên. Chu Trường Linh quát lớn:

- Câm mồm, không được khóc.

Thanh âm đầy uy nghiêm, tiếng vọng chấn động cả căn phòng, bụi từ xà nhà bay xuống lả tả. Chu Cửu Chân trong lòng sợ hãi, vội ngừng bặt.

Chu Trường Linh nói:

- Nhà họ Chu ta bao đời tương truyền, luôn luôn lấy hiệp nghĩa làm trọng, cao tổ của ngươi Tử Liễu Công phò tá Tuyên Tông Hoàng Đế, tại nước Đại Lý làm quan đến chức Tể Tướng, sau lại giúp thủ thành Tương Dương, danh dương thiên hạ, là bậc anh hùng biết chừng nào. Ngờ đâu con cháu lại chẳng ra gì, đến đời ta Chu Trường Linh lại có một đứa con gái như thế, ba người lớn vây đánh một đứa trẻ con, lại còn định giết chết nó. Thử hỏi ngươi thế có đáng xấu hổ không? Có đáng xấu hổ không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook