Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 90

Kim Dung

27/06/2014

Tuy ông ta trách mắng con mình, nhưng câu đó Vệ Bích và Võ Thanh Anh nghe vào tai, câu nào câu nấy chẳng khác gì dao đâm vào thịt, đều thấy không còn mặt mũi nào mà sống cả. Trương Vô Kỵ toàn thân đau đớn, mấy lần muốn xỉu, cố nghiến răng chịu đựng mới miễn cưỡng đứng được, nhưng đầu óc vẫn sáng suốt, nghe Chu Trường Linh nói như thế, sinh lòng bội phục, nghĩ thầm: "Thị phi phân minh, quả thực đúng là người hiệp nghĩa". Y thấy Chu Trường Linh giận đến mặt mày vàng khè, toàn thân run rẩy, không ngừng thở hổn hển. Vệ Bích ba người cúi gầm mặt xuống, không dám ngẩng lên chạm với ánh mắt ông ta.

Trương Vô Kỵ thấy gương mặt hoa da phấn của Chu Cửu Chân một bên sưng húp, rõ ràng một chưởng của phụ thân đánh không phải nhẹ, dáng nàng vừa thẹn vừa sợ, trông thật đáng thương, muốn khóc mà không dám khóc, chỉ lấy răng cắn chặt môi dưới, liền nói:

- Lão gia, việc này không liên quan gì đến tiểu thư.

Y nói xong, không khỏi giật mình kinh hãi, thì ra y đã ú ớ như người câm, nói không thành tiếng, yết hầu đã bị Vệ Bích đánh cho bị thương nặng. Chu Trường Linh nói:

- Vị tiểu huynh đệ này quyền cước không thành chương pháp, hiển nhiên chưa từng bái sư học võ nghệ, chỉ do cái khí khái dũng mãnh, sống chết chống đỡ, càng khiến cho người ta kính phục. Ba người chúng bay hà hiếp một người không biết võ công, những lời dạy dỗ hàng ngày của sư trưởng, phụ mẫu, có nhớ được câu nào không?

Câu nói của ông ta là một lời trách mắng hết sức nghiêm nhặt, không nể tình Vệ Bích và Võ Thanh Anh chút nào. Trương Vô Kỵ nghe thế, trong lòng càng thêm khắc khoải bất an. Chu Trường Linh lại hỏi tiếp làm sao Vô Kỵ đến trang viện, tại sao lại mặc y phục đầy tớ, một mặt hỏi thăm, một mặt sai người lấy thuốc trị thương và cao tiếp cốt để chữa cho Vô Kỵ và Vệ Bích. Chu Cửu Chân biết cha đang cơn giận dữ, không dám dối trá, bèn kể lại chuyện Vô Kỵ dấu con khỉ nhỏ, vì sao bị bầy chó cắn cho bị thương, rồi mình cứu y đem về trang viện thế nào.

Chu Trường Linh càng nghe lông mày càng nhíu lại, đợi con gái kể xong, hậm hực quát:

- Vị Trương huynh đệ này vì nghĩa mà cứu con khỉ, thật là bụng dạ nhân từ hiệp nghĩa, vậy mà ngươi lại coi người ta là tôi đòi. Như thế mai sau truyền ra bên ngoài, giang hồ hảo hán sẽ bảo Kinh Thiên Nhất Bút Chu Trường Linh là tên bất nhân bất nghĩa. Ngươi nuôi chó dữ, ta vẫn tưởng chỉ để cho vui thôi, biết đâu ngươi lớn mật dám sai chó cắn người? Hôm nay ta không đánh chết con a đầu này, Chu Trường Linh này còn mặt mũi nào mà nhìn anh hùng võ lâm nữa?

Chu Cửu Chân thấy cha đã nổi giận thực sự, hai gối gập lại quỳ ngay xuống, kêu lên:

- Thưa cha, từ nay con không dám thế nữa.

Chu Trường Linh vẫn còn cuồng nộ chưa thôi, Vệ Bích và Võ Thanh Anh cũng vội vàng quỳ xuống cầu khẩn. Trương Vô Kỵ nói:

- Lão gia…

Chu Trường Linh vội ngắt lời:

- Tiểu huynh đệ, cậu đâu có phải gọi tôi là lão gia? Tôi hơn cậu vài tuổi, cùng lắm gọi tôi một chữ tiền bối là đủ rồi.

Trương Vô Kỵ đáp:

- Vâng, vâng, Chu tiền bối. Việc này không trách tiểu thư được, cô ấy không chủ ý làm như thế.

Chu Trường Linh nói:

- Chúng bay coi đó, người ta tuổi nhỏ đã có được cái khí độ hoài bão như thế, ba đứa chúng bay sao bằng được? Đầu năm đầu tháng, Võ cô nương lại là khách, đáng lẽ ta không nên nổi cơn thịnh nộ, nhưng việc này quá lắm không chịu nổi, chỉ bọn hắc đạo hèn hạ mới làm, chứ người hiệp nghĩa ai lại như thế. Nay tiểu huynh đệ đây đã xin cho, ta cho chúng bay đứng dậy.

Ba người thẹn thùng ủ rũ, liền đứng cả lên. Chu Trường Linh quay sang nói với bọn đầy tớ lo việc nuôi chó:

- Những con ác khuyển đâu rồi? Đem thả chúng ra đây.

Bọn cẩu bộc vâng lời, thả bầy chó ra. Đàn chó ngồi chồm hổm dưới đất, hà mồm nhe răng, mồm chảy nước dãi, thần thái hung mãnh. Chu Cửu Chân thấy cha vẻ mặt hầm hầm, không biết ông ta định làm gì, nói khẽ:

- Cha!

Chu Trường Linh cười nhạt nói:

- Mi nuôi bầy chó dữ này để cắn người, giỏi nhỉ. Vậy mi bảo chúng nó lại cắn ta xem nào.

Chu Cửu Chân khóc nói:



- Thưa cha, con biết tội rồi.

Chu Trường Linh hừ một tiếng, đi vào trong bầy chó, huy động song chưởng, bốp bốp bốp bốp bốn tiếng, bốn con chó lớn đã vỡ đầu, chết ngay tại chỗ. Người đứng chung quanh ai nấy sợ mất vía, không nói được câu nào. Chu Trường Linh tay đấm chân đá, lúc chém lúc đâm, chỉ thấy ông ta thân hình phiêu động, một bóng màu lam đi quanh bầy chó một vòng, hơn ba mươi con chó đã bị đánh chết, không nói gì chuyện cắn lại, mà muốn chạy vài bước cũng không kịp nữa. Y ra tay đánh chết bầy chó, dĩ nhiên vì chúng chưa nhận được lệnh của Chu Cửu Chân, lại thêm xuất kỳ bất ý. Thế nhưng ông ta ra tay nhanh như gió cuốn mưa sa, chưởng lực lại hết sức mạnh mẽ, Vệ Bích, Võ Thanh Anh, Trương Vô Kỵ xem mà le lưỡi kinh ngạc.

Chu Trường Linh bế ngang Trương Vô Kỵ lên, đem thẳng vào phòng mình dưỡng thương. Chẳng mấy chốc Chu phu nhân và Chu Cửu Chân đi đến lo liệu thuốc thang. Trương Vô Kỵ bị chó cắn mất máu rất nhiều, thân thể vốn đã suy nhược, lần này bị thương lại không phải nhẹ, nên hôn mê mấy ngày liền, đến khi tỉnh lại, liền tự mình kê toa để điều dưỡng và trị bệnh, sai người theo đó mà hốt nên hồi phục rất mau. Chu Trường Linh thấy y dùng thuốc như thần, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa hoan hỉ.

Trong hơn hai mươi ngày dưỡng thương, Chu Cửu Chân thường luẩn quẩn bên giường của Trương Vô Kỵ, lúc hát lúc ra câu đố, kể chuyện nói đùa, chẳng khác gì chị lớn săn sóc đứa em trai, chuyện lớn chuyện nhỏ đều thật chu đáo.

Trương Vô Kỵ bệnh thuyên giảm dậy được rồi, Chu Cửu Chân cũng mỗi ngày bầu bạn với y cả nửa buổi. Khi nàng theo cha học võ công, cũng không tị hiềm mà cũng gọi Trương Vô Kỵ đến một bên quan sát. Chu Trường Linh đã hai lần nói ướm lời, có ý muốn thu y làm đồ đệ, nguyện đem một đời võ công truyền cho, nhưng thấy y không tiếp lời, về sau không đề cập đến nữa. Tuy nhiên ông ta vẫn đối đãi hết sức thân thiết, coi không khác gì con cái trong nhà.

Võ công nhà họ Chu và thư pháp có liên quan, mỗi ngày Chu Cửu Chân đều phải tập viết, nên cũng rủ Trương Vô Kỵ cùng nàng học tập. Trương Vô Kỵ từ khi rời Băng Hỏa đảo đến Trung thổ rồi, gặp toàn những chuyện lênh đênh khốn khổ, lo lắng bệnh hoạn, làm gì có được những ngày an lạc như thế này bao giờ?

Chớp mắt đã tới trung tuần tháng hai, hôm đó Trương Vô Kỵ và Chu Cửu Chân ở trong thư phòng đang tập viết, bỗng con a hoàn Tiểu Phượng chạy vào bẩm:

- Tiểu thư, Diêu nhị gia đã từ Trung Nguyên trở về rồi.

Chu Cửu Chân mừng lắm, vứt bút xuống kêu lên:

- Hay lắm, ta đợi ông ấy già nửa năm rồi, đến bây giờ mới về tới.

Nàng cầm tay Trương Vô Kỵ, nói:

- Vô Kỵ đệ, bọn mình đi xem nào, không biết Diêu nhị thúc có mua đủ những món đồ của ta không.

Hai người nắm tay nhau đi ra đại sảnh, Trương Vô Kỵ hỏi:

- Diêu nhị thúc là ai vậy?

Chu Cửu Chân nói:

- Ông ấy là huynh đệ kết nghĩa của gia gia ta, tên là Thiên Lý Truy Phong Diêu Thanh Tuyền. Năm ngoái cha ta nhờ ông ấy đem lễ vật đi Trung Nguyên, ta có nhắn ông ấy sang Hàng Châu mua giùm phấn son và vải vóc, sang Tô Châu mua mẫu hàng, kim chỉ, khung thêu, lại mua thêm bút Hồ Châu, mực Tuyên Châu, nghiên thiếp thư tịch, không biết ông ta có mua đủ không.

Nàng bèn giải thích, Chu gia trang nằm trong dãy Côn Lôn Tây Vực, những loại hàng tốt chung quanh một nghìn dặm không nơi nào có bán. Núi Côn Lôn cách trung thổ hàng vạn dặm, mỗi lần đi về mất cả vài ba năm nên mỗi khi có người đi Trung Nguyên, Chu Cửu Chân đều nhờ mua giùm một số dụng phẩm lớn.

Hai người đến gần sảnh môn, nghe thấy tiếng người khóc hu hu, không khỏi giật kình kinh hãi, đi vào trong phòng, lại càng lạ lùng, thấy Chu Trường Linh và một hán tử trung niên cao gầy đang quỳ dưới đất ôm nhau khóc. Hán tử đó mặc đồ tang màu trắng, lưng thắt một sợi dây lưng bện bằng cỏ. Chu Cửu Chân đi đến gần, kêu lên:

- Diêu nhị thúc.

Chu Trường Linh bỗng khóc òa lên, kêu:

- Chân nhi, Chân nhi. Đại ân nhân của nhà ta Trương ngũ gia, Trương… ngũ gia… ông ấy… ông ấy… đã tạ thế.

Chu Cửu Chân hoảng hốt:

- Làm sao lại thế? Trương ân công… mất tích mười năm, không phải đã trở về bình yên đấy ư? Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Diêu Thanh Tuyền nghẹn ngào nói:



- Mình ở nơi xa xôi hẻo lánh này, tin tức đâu có đúng, có biết đâu Trương ân công hơn bốn năm trước, đã cùng phu nhân hai người tự vẫn chết rồi. Ta chưa lên tới núi Võ Đang, trên đường đi ở Thiểm Tây thì đã nghe tin này rồi. Khi lên núi gặp được Tống đại hiệp và Du nhị hiệp, mới biết là thực, ôi…

Trương Vô Kỵ càng nghe càng kinh ngạc, đến đoạn sau không còn nghi ngờ gì nữa, người mà họ gọi là "đại ân nhân Trương ngũ gia" kia, chính là cha ruột mình Trương Thúy Sơn. Y thấy Chu Trường Linh và Diêu Thanh Tuyền hai người khóc thật thảm thiết, Chu Cửu Chân cũng sụt sùi rơi lệ, nhịn không nổi toan tiến lên thổ lộ thân phận của mình, nhưng chợt nghĩ ra: "Từ trước tới nay ta nhất quyết không nói ra thân thế, bây giờ lại lộ chân tướng ra, Chu bá phụ và Chị Cửu Chân ắt sẽ không tin, lại nghĩ mình mạo nhận để cầu ân, không khỏi coi thường".

Một lát sau, lại thấy trong nội điện tiếng người khóc vang, Chu phu nhân được a hoàn đỡ ra, liên tiếp vặn hỏi Diêu Thanh Tuyền. Diêu Thanh Tuyền trong cơn đau lòng, quên cả chào hỏi nghĩa tẩu, lập tức kể lại đầu đuôi chuyện Trương Thúy Sơn tự cắt cổ chết. Trương Vô Kỵ tuy cố gắng nén lòng, không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cũng nhỏ xuống ròng ròng. Trong đại sảnh ai ai cũng khóc lóc, nên chẳng ai để ý đến y.

Chu Trường Linh đột nhiên giơ chưởng lên vỗ xuống, nghe lách cách, đánh vỡ một bên chiếc bán bát tiên trước mặt, nói:

- Nhị đệ, đệ nói rõ ràng lại cho ta nghe, những người nào đã lên núi Võ Đang bức tử ân công ân tẩu?

Diêu Thanh Tuyền nói:

- Tiểu đệ vừa nghe được tin tức, định vội vàng trở về báo cho đại ca, nhưng nghĩ lại phải biết được tên tuổi kẻ thù là cần thiết. Tính ra bọn lên núi Võ Đang bức tử ân công từ tam đại thần tăng của phái Thiếu Lâm trở xuống, nhân số không phải là ít, tiểu đệ phải đi các nơi dò hỏi, thành thử mới mất nhiều thì giờ đến thế.

Nói rồi kể lại tất cả những người trong các phái Thiếu Lâm, Không Động, Côn Lôn, Nga Mi, các bang hội Hải Sa, Cự Kình, Thần Quyền, Vu Sơn, những ai đã lên núi Võ Đang gây chuyện với Trương Thúy Sơn như Không Văn phương trượng, Không Trí đại sư, Hà Thái Xung, Tĩnh Huyền sư thái, Quan Năng… đều nói ra hết.

Chu Trường Linh khẳng khái nói:

- Nhị đệ, những người đó đều là cao thủ số một số hai trong võ lâm hiện nay, bọn mình đánh một người cũng không lại. Thế nhưng Trương ngũ gia đối với mình ơn nặng tày non, huynh đệ mình dù có tan xương nát thịt, cũng phải trả mối thù này cho ông ấy.

Diêu Thanh Tuyền gạt lệ đáp:

- Đại ca nó phải lắm, tính mệnh huynh đệ mình đều do Trương ngũ gia cứu cả, dẫu sao cũng đã sống thêm được mười mấy năm rồi, nay trả lại cho Trương ngũ gia cũng phải lắm. Việc mà tiểu đệ ân hận nhất là không gặp được công tử của Trương ngũ gia, nếu không cũng chuyển đạt được ý của đại ca, tốt nhất là mời được cậu ấy đến đây, huynh đệ mình hết tâm hết sức, chăm sóc hầu hạ Trương công tử.

Chu phu nhân lại căn vặn hỏi kỹ về Trương công tử. Diêu Thanh Tuyền nói chỉ biết y bị thương nặng, không biết chữa bệnh nơi đâu, xem chừng năm nay chỉ chừng tám chín tuổi, chắc là Trương Tam Phong sẽ truyền cho tuyệt thế võ công, sau này lên tiếp nhiệm chưởng môn phái Võ Đang. Hai vợ chồng Chu Trường Linh quỳ xuống lạy trời lạy đất, chúc mừng họ Trương đã có người nối dòng.

Diêu Thanh Tuyền nói:

- Đại ca bảo tiểu đệ đem biếu Trương ân công thiên niên nhân sâm vương, Thiên Sơn tuyết liên, giấy Ngọc Sư, chủy thủ ô kim… các loại vật phẩm, tiểu đệ đều để lại trên núi Võ Đang, nhờ Tống đại hiệp giao lại cho Trương công tử.

Chu Trường Linh nói:

- Làm thế phải lắm, làm thế phải lắm.

Ông ta quay lại nói với con:

- Gia đình ta thụ đại ân như thế nào, con cũng nên nói cho Trương huynh đệ nghe cho biết.

Chu Cửu Chân nắm tay Trương Vô Kỵ, đi đến thư phòng của phụ thân, chỉ cho y coi một bức tranh lớn treo trên tường giữa phòng. Bức trung đường đó bên phải có đề bảy chữ: "Trương công Thúy Sơn ân đức đồ".

Trương Vô Kỵ từ trước tới nay chưa hề vào trong thư phòng của Chu Trường Linh, lúc này thấy tên của cha mình, mắt rưng rưng lệ, thấy bức tranh vẽ một nơi hoang dã, một võ sĩ trẻ tuổi, diện mạo anh tuấn, tay trái cầm ngân câu, tay phải múa thiết bút, đang đấu với năm người mặt mũi hung ác. Trương Vô Kỵ biết đây chính là cha mình, tuy mặt mày không giống lắm, tưởng như trông thấy chính hình ảnh của y. Dưới đất còn có hai người, một người là Chu Trường Linh, một người là Diêu Thanh Tuyền. Ngoài ra còn hai người khác mình một nơi, đầu một nẻo. Bên góc trái có vẽ một phụ nữ còn trẻ, mặt mày hốt hoảng, chính là chu phu nhân, trong tay bế một đứa con gái nhỏ. Trương Vô Kỵ nhìn kỹ, thấy cô gái trên môi có một nốt ruồi nhỏ, chính là Chu Cửu Chân. Bức trung đường đó giấy đã ngả màu vàng, tối thiểu cũng đã phải mười năm.

Chu Cửu Chân chỉ vào bức tranh giải thích cho y rõ. Ngày đó Chu Cửu Chân mới sinh chưa lâu, Chu Trường Linh vì phải trốn lánh kẻ thù, cùng nhau đi qua phương tây, giữa đường lại bị kẻ đối đầu đuổi đến. Hai người sư đệ bị địch giết chết, ông ta và Diêu Thanh Tuyền cũng đã bị đánh ngã. Địch nhân đang tính hạ độc thủ, may được Trương Thúy Sơn đi qua, trượng nghĩa ra tay, đánh đuổi được bọn kia, cứu tính mạng cho toàn thể gia đình. Cứ tính toán ngày giờ, lúc này là trước khi Trương Thúy Sơn đi Băng Hỏa đảo.

Chu Cửu Chân kể xong câu chuyện rồi, buồn rầu nói:

- Bọn ta sống ẩn nơi hoang tịch, tin tức Trương ân công từ hải ngoại trở về mãi năm ngoái mới biết. Gia gia từng lập thệ là không bao giờ đạp chân trở lại Trung nguyên, nên mới vội vàng sai Diêu nhị thúc đem lễ vật quý báu, lên núi Võ Đang bái kiến, nào ngờ…

Nói đến đây, một tên thư đồng tiến vào mời nàng đến linh đường hành lễ. Chu Cửu Chân vội vã quay trở lại phòng, thay y phục sạch sẽ, cùng Trương Vô Kỵ đến hậu đường. Chỉ thấy trong sảnh đường bày hai linh vị, đốt nến trắng, một linh bài trên đề: "Ân công Trương đại hiệp húy Thúy Sơn chi linh vị", một bài vị đề: "Trương phu nhân Ân thị chi linh vị". Vợ chồng Chu Trường Linh và Diêu Thanh Tuyền cùng quỳ lạy dưới đất, khóc lóc thật là thảm thiết. Trương Vô Kỵ cũng theo Chu Cửu Chân cùng quỳ xuống vái lạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook