Chương 92
Kim Dung
27/06/2014
Qua một hồi, Chu Trường Linh từ từ tỉnh lại, hỏi Trương Vô Kỵ:
- Y… y…
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chu bá bá, cháu không còn giấu bác được nữa, người mà bác gọi là ân công, chính là cha ruột của cháu còn Kim Mao Sư Vương là nghĩa phụ của cháu, làm sao cháu còn nhận lầm cho được?
Chu Trường Linh lắc đầu, gượng cười, vẻ mặt trông ra không tin chút nào. Trương Vô Kỵ nói:
- Cha nuôi của cháu hai mắt đã mù, còn người này hai mắt hoàn hảo, đó là cái sai sót lớn nhất. Nghĩa phụ cháu hỏng mắt ở hải ngoại, việc này người ngoài không ai biết được. Người này trước nay mạo nhận, không biết chuyện cha nuôi cháu đã mù.
Chu Trường Linh mừng nói:
- Vô Kỵ, có thực cháu là con của ân công nhà ta không? Nếu thế thì hay lắm, hay lắm.
Thế nhưng Chu Trường Linh vẫn còn hồ nghi, Trương Vô Kỵ bèn đem chuyện y đi đến núi Côn Lôn thế nào kể qua cho ông ta nghe. Diêu Thanh Tuyền đứng bên nghe luôn, hỏi cặn kẽ y tình hình trên núi Võ Đang thế nào, lại tra hỏi việc vợ chồng Trương Thúy Sơn hôm đó tự vẫn ra sao, thấy y nói không sai một mảy, bấy giờ mới tin.
Thế nhưng Chu Trường Linh vẫn còn lấy làm khó nghĩ nói:
- Nếu như thằng bé này nói láo, chúng mình đắc tội với Tạ đại hiệp, thì làm sao bây giờ?
Diêu Thanh Tuyền liền rút chủy thủ, chỉ vào mắt phải của đại hán đó, nói:
- Bằng hữu, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn hai mắt đã hủy rồi, nếu ngươi muốn học ông ta, thì phải học cho tới nơi tới chốn, hôm nay ta hủy đôi mắt của ngươi trước. Họ Diêu này bị ngươi phỉnh gạt, nếu không có vị tiểu huynh đệ này nhìn ra, có phải là Chu đại ca của ta chết mà không biết đầu đuôi ra sao ư?
Nói xong đâm nhứ một cái, dao găm đã rạch vào mí mắt, hỏi thêm:
- Ngươi thực sự là ai? Tại sao lại mạo xưng Kim Mao Sư Vương?
Đại hán đó giận dữ đáp:
- Có giỏi thì một đao giết ta đi. Khai Bi Thủ Hồ Báo này là hạng người nào? Chịu để cho ngươi bức cung hay sao?
Chu Trường Linh "A" lên một tiếng, nói:
- Khai Bi Thủ Hồ Báo. Ồ, thì ra ngươi là phái Không Động.
Hồ Báo lớn tiếng nói:
- Thiên hạ các môn các phái đều biết Chu Trường Linh muốn báo thù cho Trương Thúy Sơn. Người đời có nói rằng: "tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương".
Diêu Thanh Tuyền quát lớn:
- Ngươi dụng tâm thật là ác độc.
Y liền đẩy một dao nhắm ngay ngực y đâm tới. Chu Trường Linh tay trái khua ra, chộp ngay cổ tay Diêu Thanh Tuyền, nói:
- Nhị đệ, khoan đã, nếu lỡ y thực sự là Tạ đại hiệp thì huynh đệ mình chết vạn lần cũng không lấy lại được.
Diêu Thanh Tuyền nói:
- Trương huynh đệ đã nói rõ ràng rồi. Đại ca nếu còn nghĩ ngợi gần xa, không quyết đoán được, cái đại họa trước mắt không sao tránh khỏi.
Chu Trường Linh lắc đầu nói:
- Chúng ta thà rằng thân mình chịu nghìn nhát đao, nhưng nhất định không nên để tổn thương một sợi lông của nghĩa huynh ân công. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Trương Vô Kỵ nói:
- Chu bá bá, người này nhất định không phải là nghĩa phụ của cháu. Nghĩa phụ cháu có ngoại hiệu Kim Mao Sư Vương, tóc vàng, còn người này tóc đen.
Chu Trường Linh trầm ngâm một hồi, gật đầu, nắm tay Trương Vô Kỵ, nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu đi theo tôi.
Hai người ra khỏi thạch thất, rồi ra khỏi thạch động, đi đến một mỏm đá cheo leo ở sườn núi phía sau, ngồi ngang vai nơi đó. Chu Trường Linh nói:
- Tiểu huynh đệ, nếu người này không phải là Tạ đại hiệp, bọn mình không thể không giết y, nhưng ta muốn trong lòng không còn hồ nghi chút nào nữa, cậu nghĩ có phải không?
Trương Vô Kỵ nói:
- Bác sợ có điều gì lầm lỡ, cái đó cũng phải. Thế nhưng người này thật không phải nghĩa phụ của cháu, Chu bá bá cứ an lòng.
Chu Trường Linh thở dài một tiếng, nói:
- Hài tử, ta khi còn trẻ từng sai xẩy nhiều lần. Hôm nay ta sở dĩ không trả đòn, để đến nỗi thân bị trọng thương vì sợ mình lại lầm lẫn nữa. Sai lầm rồi không thể lấy lại, việc này có can hệ trọng đại, ta có chết cũng không sao, nhưng bằng giá nào cũng phải bảo hộ ngươi và Tạ đại hiệp được bình an. Ta cũng muốn hỏi rõ chỗ ở của Tạ đại hiệp để cho thật yên tâm, nhưng việc đó ta không tiện ngỏ lời.
Trương Vô Kỵ trong lòng khích động nói:
- Chu bá bá, bá bá vì cha và nghĩa phụ của cháu, hủy tất cả gia sản đáng giá hàng trăm vạn, chính bản thân mình lại bị thương nặng, không lẽ cháu còn chưa tin được bác hay sao? Tình hình của nghĩa phụ cháu, dù bác không hỏi, cháu cũng sẽ nói cho bác nghe.
Sau đó y đem chuyện cha mẹ và nghĩa phụ vì sao phiêu lưu đến tận Băng Hỏa đảo, tại sao ở đó mười năm, rồi ba người kết bè trở về Trung thổ thế nào, nói ra bằng hết. Trong câu chuyện đến quá nửa thì y do cha mẹ kể lại cho nghe, nhưng cũng thật là rõ ràng minh bạch.
Chu Trường Linh lại hỏi đi hỏi lại, vặn vẹo đủ điều, Trương Vô Kỵ ở Băng Hỏa đảo học võ ra sao, bằng cách nào đưa được Dương Bất Hối qua đây, ở trên Tam Thánh ao gặp nạn đầu đuôi tình hình, chuyện gì cũng hỏi thật kỹ, nghe Trương Vô Kỵ nói không có điều gì sơ hở, lúc ấy mới thực bụng tin, thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Ân công hỡi ân công, người ở trên trời linh thiêng, xét rõ lòng tôi; Chu Trường Linh nguyện đem hết tâm hết sức, nuôi dưỡng Vô Kỵ huynh đệ thành người. Có điều kẻ địch thế mạnh vẫn đang dòm dỏ, tôi võ nghệ kém cỏi, không biết có làm tròn được trách nhiệm hay không, xin ân công phù hộ.
Nói xong quỳ xuống đất, hướng lên trời khấu đầu. Trương Vô Kỵ vừa thương tâm, vừa cảm kích, cũng quỳ ngay xuống.
Chu Trường Linh đứng lên, nói:
- Bây giờ trong lòng ta không còn nghi ngờ gì nữa. Ôi, Thiếu Lâm, Nga Mi, Côn Lôn, Không Động chẳng phái nào không người nhiều thế lớn, võ công cao cường. Tiểu huynh đệ, lúc đầu ta quyết ý thí cái mạng già này, giết được cừu nhân đứa nào hay đứa nấy, để báo đại ân của lệnh tôn. Thế nhưng hôm nay việc nuôi con côi là quan trọng, báo thù xuống hàng thứ hai. Chỉ hiềm trời đất mênh mông, biết đi đâu mà tránh cái đại nạn bây giờ? Ngay chỗ ở của ta vốn đã xa xăm hẻo lánh đến thế, họ cũng tìm đến được, làm gì còn chỗ nào hoang vắng hơn thế bây giờ?
Ông ta ngừng lại một lát, nói tiếp:
- Tạ đại hiệp một thân một mình trên Băng Hỏa đảo, trong mấy năm qua, ắt hẳn thê thảm lắm. Ôi, vị đại hiệp đó đối với ân công ân tẩu cao nghĩa biết dường nào, ta chỉ mong được gặp ông ta một lần, có chết cũng cam.
Trương Vô Kỵ nghe y nói đến nghĩa phụ phải sống khổ sở cô đơn nơi đảo vắng, thật là khó khăn, bỗng chợt nghĩ ra, nói xen vào:
- Chu bá bá, hay là tất cả chúng ta cùng đến Băng Hỏa đảo, có được không? Hồi cháu ở trên đảo sung sướng biết bao nhiêu, đến khi về Trung Thổ rồi, những gì thấy qua, những gì phải chịu, nếu không phải người ta toan giết hại thì cũng làm cho kinh hoảng.
Chu Trường Linh nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu có thực muốn về Băng Hỏa đảo để sống không?
Trương Vô Kỵ trù trừ không trả lời, nghĩ thầm bản thân mình không còn sống được bao ngày, huống chi đi Băng Hỏa đảo hải trình gian nan, không biết có đến nơi không, e rằng lụy cả đến gia đình toàn gia mạo hiểm, biển cả vô tình, sơ sẩy là cả bọn sẽ vùi thân trong sóng to gió cả.
Chu Trường Linh nắm hai tay y, nhìn vào mặt, nói:
- Tiểu huynh đệ, cháu với ta không còn là người ngoài, có gì cứ nói thật, cháu có muốn về lại Băng Hỏa đảo không?
Giọng nói ông ta hết sức chân thành. Trương Vô Kỵ lúc này trong lòng, quả thực chán ngán lòng dạ hiểm ác của giới giang hồ, chỉ mong trước khi chết được gặp lại nghĩa phụ một lần, nếu được chết trong lòng người cha nuôi, thì không còn cầu gì hơn nữa. Trước mặt Chu Trường Linh, y không thể nào dấu diếm tâm sự, nên chầm chậm gật đầu.
Chu Trường Linh không hỏi thêm nữa, dắt tay Trương Vô Kỵ trở về thạch thất, nói với Diêu Thanh Tuyền:
- Tên đó quả là gian tặc, không còn ngờ gì nữa.
Diêu Thanh Tuyền gật đầu, tay cầm chủy thủ, đi vào trong mật thất. Chỉ nghe Khai Bi Thủ Hồ Báo rống lên một tiếng thảm thiết, hẳn đã bị thanh toán rồi. Diêu Thanh Tuyền từ trong mật thất bước ra, đóng cửa sắt lại, thấy trên con dao găm còn dính máu tươi, tiện tay chùi luôn vào gót giày.
Chu Trường Linh nói:
- Tên tặc tử đó đến nằm phục nơi đây, tung tích của bọn mình e đã lộ rồi, căn hầm này không còn ở được nữa.
Nói xong dẫn tất cả mọi người, đi ra khỏi thạch động, đi khoảng hơn hai mươi dặm, vượt qua hai ngọn núi, vào một thung lũng đến dưới một cây to thấy có bốn năm căn nhà nhỏ. Bấy giờ trời đã mờ mờ sáng, mọi người vào trong nhà rồi, Trương Vô Kỵ thấy trong nhà để toàn cày bừa, lưỡi liềm các loại nông cụ, cùng lương thực bếp núc đều có đủ.
Xem ra Chu Trường Linh đề phòng kẻ địch, chung quanh nơi ở đã an bài nhiều nơi trú ẩn. Chu Trường Linh bị thương nặng không thể dậy được, Chu phu nhân liền lấy giày cỏ, áo vải, khăn bịt đầu cho mọi người thay. Chỉ chốc lát gia đình đại phú biến thành nhà quê, thôn nữ, tuy giọng nói, cử chỉ không giống, nhưng nếu chỉ nhìn xa xa không đến gần quan sát kỹ không thể nào phát giác được.
Ổ ngôi nhà nông ấy ở được ít ngày, Chu Trường Linh vì có phương thuốc tổ truyền của vùng Vân Nam, uống vào thuyên giảm rất nhanh, cũng may địch nhân chưa đuổi theo đến được. Trương Vô Kỵ trong khi nhàn rỗi quan sát, thấy Diêu Thanh Tuyền ngày nào cũng ra ngoài nghe ngóng tin tức, còn Chu phu nhân đốc thúc đệ tử thu thập hành lý bỏ vào bao, quả nhiên đang tính chuyện viễn hành. Y biết Chu Trường Linh vì việc báo ơn tị nạn, quyết ý đưa cả nhà ra khơi tìm Băng Hỏa đảo nên trong lòng hết sức vui mừng.
Đêm hôm đó Vô Kỵ đang ngủ trên giường, nghĩ đến nếu như mình trời cho không chết, đến được Băng Hỏa đảo, cả đời sẽ cùng Cửu Chân tỉ tỉ đẹp như tiên kia chung sống, bỗng thấy đỏ mặt nóng tai, tim đập thình thịch. Y lại nghĩ Chu bá bá, Diêu nhị thúc và nghĩa phụ sau khi gặp nhau, ba người kết thành bằng hữu, ở trên đảo không lo không lắng sống đời tiêu dao tháng ngày, chẳng sợ Mông Cổ Thát tử tàn sát hà hiếp, cũng chẳng sợ kẻ địch trong võ lâm đánh trước đâm sau, được sống như thế không còn gì hơn nữa. Y càng nghĩ càng vui sướng, quên cả bản thân đang bị hàn độc, chẳng còn ở trên đời bao lâu, nên thao thức đến tận nửa đêm vẫn chưa ngủ.
Còn đang mơ mơ màng màng, bỗng nghe tiếng cửa nhè nhẹ mở, một bóng người đã lẻn vào phòng. Trương Vô Kỵ hơi lấy làm lạ lùng, mũi bỗng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, chính là mùi phấn hương mà Chu Cửu Chân vẫn dùng hàng ngày. Y đột nhiên mặt đỏ bừng, thẹn không để đâu cho hết.
Chu Cửu Chân rón rén đến trước giường, hạ giọng hỏi khẽ:
- Vô Kỵ, cậu đã ngủ chưa?
Trương Vô Kỵ không dám trả lời, hai mắt nhắm nghiền, giả vờ ngủ say. Một lát sau, có mấy ngón tay ấm áp mềm mại sờ vào mi mắt y. Trương Vô Kỵ vừa sợ vừa mừng, vừa hoảng vừa thẹn, chỉ mong nàng ta mau ra khỏi phòng. Y trong lòng đối với Chu Cửu Chân kính trọng không cùng, chỉ mong mỗi ngày được nhìn nàng vài lần, cũng đã thỏa lòng thỏa dạ, trong lòng không có một ý niệm lãng mạn nào, còn việc sau này lấy nàng làm vợ y chưa bao giờ nghĩ đến. Bây giờ bỗng dưng nửa đêm nàng vào phòng mình, làm sao tay chân y không luống cuống? Y bỗng nhiên nghĩ thầm: "Hay là Cửu Chân tỉ tỉ có chuyện gì quan trọng khẩn cấp, nửa đêm muốn đến nói cho mình nghe?". Ngay lúc đó, bỗng thấy huyệt Đãn Trung trên ngực tê đi, rồi kế tiếp các huyệt Kiên Trinh, Thần Tàng, Khúc Trì, Hoàn Khiêu cũng bị điểm.
Việc này xảy ra thật ngoài sức tưởng tượng của Vô Kỵ, không hiểu sao nửa đêm Chu Cửu Chân lại đến điểm huyệt mình? Y chợt thấy hối tiếc: "À, Cửu Chân tỉ tỉ chắc là khi thăm dò xem mình ngủ có cảnh giác hay không. Ngày mai tỉ ấy sẽ đến giải huyệt cho mình, chắc sẽ chọc ghẹo mình một phen. Nếu biết như thế, khi tỉ ấy vào phòng, mình nhỏm dậy dọa cho một trận, để cho tỉ ấy sáng mai khỏi khoa trương".
Chỉ thấy nàng ta nhè nhẹ mở cửa sổ, phi thân đi ra, Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Mình sẽ tự giải huyệt ngay, đi theo đằng sau, làm ma nhát, chắc là vui lắm". Y lập tức sử dụng phép giải huyệt Tạ Tốn dạy cho để mở các huyệt đạo bị phong.
Thế nhưng môn Nhất Dương Chỉ gia truyền của Chu Cửu Chân thật là ghê gớm, y phải mất hơn nửa giờ, mới giải hết được các huyệt bị điểm. Đó cũng là vì công phu của Chu Cửu Chân chưa lấy gì làm cao, lại không muốn để y biết được, nên dùng lực thật nhẹ, nếu không phép giải huyệt của y có kỳ diệu cỡ nào, cũng không thể nào tự giải được trong một canh giờ. Đến khi y đứng được dậy, hối hả mặc quần áo, nhảy ra ngoài song cửa thì bốn bề im lìm, làm gì còn thấy hình bóng Chu Cửu Chân đâu?
Y đứng giữa trời tối đen, không khỏi thất vọng, bỗng nghĩ lại: "Cửu Chân tỉ tỉ ngày mai có cười mình vô dụng, thì cứ nhường cho tỉ ấy một phen, việc gì phải hơn thua với cô nàng? Ta muốn giả bộ hồ đồ, nửa điểm cũng không biết gì, tỏ ra là nàng rất thông minh. Bình thời ta vẫn mong làm nàng vui lòng, cũng không phải dễ, tối hôm nay nếu đuổi kịp, không chừng nàng lại giận mình là khác". Y tự nhủ như thế, trong lòng bỗng thấy an ủi. Lúc này đã là cuối xuân, trong sơn cốc hoa dại ngát hương, y không thể nào ngủ được, nên thả bộ dọc theo con suối mà đi. Trên triền núi tuyết đóng mới tan, theo dòng chảy xuống, những tảng băng nhỏ chạm nhau, kêu leng keng.
Y đi được một lát, bỗng từ trong rừng phía bên trái vọng ra mấy tiếng cười khúc khích, chính là giọng của Chu Cửu Chân. Trương Vô Kỵ hơi kinh hoảng, nghĩ thầm: "Cửu Chân tỉ tỉ nhìn thấy mình rồi hay sao?". Lại nghe thấy nàng nói nhỏ:
- Biểu ca, không được nghịch nữa, bộ huynh tưởng muội không dám đánh anh sao?
Tiếp theo là mấy tiếng cười sảng khoái của đàn ông, chẳng nói cũng biết là Vệ Bích. Trương Vô Kỵ trong lòng chấn động, tưởng như muốn bật khóc, giấc mộng nửa ngày qua nay thành mây khói, trong lòng liền minh bạch: "Cửu Chân tỉ tỉ điểm huyệt đạo của ta, nào có phải để đùa với mình. Nàng nửa đêm đi gặp biểu ca, sợ ta biết được đấy thôi". Y thấy tay tê đi, chân mềm nhũn, nghĩ thầm: "Ta chỉ là một đứa trẻ nghèo khổ không nhà không cửa, văn tài võ công, nhân phẩm tướng mạo, không điểm nào không kém xa Vệ tướng công. Cửu Chân tỉ tỉ cùng y vốn đã có tình nghĩa anh em con cô cậu, thật là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Tiểu tử ngốc ta chẳng có gì mà ghen cả".
Y tự nhủ như vậy, thở dài một tiếng nhỏ, bỗng nghe tiếng chân người, ai đó từ hậu viện đi tới. Ngay lúc đó, Chu Cửu Chân và Vệ Bích hai người nói chuyện nho nhỏ, nắm tay nhau bước ra. Trương Vô Kỵ không muốn chạm trán với họ, vội vàng nép mình sau một cây to. Bỗng thấy tiếng chân người tiến tới gần, Chu Cửu Chân đột nhiên kêu lên:
- Cha… cha….
- Y… y…
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chu bá bá, cháu không còn giấu bác được nữa, người mà bác gọi là ân công, chính là cha ruột của cháu còn Kim Mao Sư Vương là nghĩa phụ của cháu, làm sao cháu còn nhận lầm cho được?
Chu Trường Linh lắc đầu, gượng cười, vẻ mặt trông ra không tin chút nào. Trương Vô Kỵ nói:
- Cha nuôi của cháu hai mắt đã mù, còn người này hai mắt hoàn hảo, đó là cái sai sót lớn nhất. Nghĩa phụ cháu hỏng mắt ở hải ngoại, việc này người ngoài không ai biết được. Người này trước nay mạo nhận, không biết chuyện cha nuôi cháu đã mù.
Chu Trường Linh mừng nói:
- Vô Kỵ, có thực cháu là con của ân công nhà ta không? Nếu thế thì hay lắm, hay lắm.
Thế nhưng Chu Trường Linh vẫn còn hồ nghi, Trương Vô Kỵ bèn đem chuyện y đi đến núi Côn Lôn thế nào kể qua cho ông ta nghe. Diêu Thanh Tuyền đứng bên nghe luôn, hỏi cặn kẽ y tình hình trên núi Võ Đang thế nào, lại tra hỏi việc vợ chồng Trương Thúy Sơn hôm đó tự vẫn ra sao, thấy y nói không sai một mảy, bấy giờ mới tin.
Thế nhưng Chu Trường Linh vẫn còn lấy làm khó nghĩ nói:
- Nếu như thằng bé này nói láo, chúng mình đắc tội với Tạ đại hiệp, thì làm sao bây giờ?
Diêu Thanh Tuyền liền rút chủy thủ, chỉ vào mắt phải của đại hán đó, nói:
- Bằng hữu, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn hai mắt đã hủy rồi, nếu ngươi muốn học ông ta, thì phải học cho tới nơi tới chốn, hôm nay ta hủy đôi mắt của ngươi trước. Họ Diêu này bị ngươi phỉnh gạt, nếu không có vị tiểu huynh đệ này nhìn ra, có phải là Chu đại ca của ta chết mà không biết đầu đuôi ra sao ư?
Nói xong đâm nhứ một cái, dao găm đã rạch vào mí mắt, hỏi thêm:
- Ngươi thực sự là ai? Tại sao lại mạo xưng Kim Mao Sư Vương?
Đại hán đó giận dữ đáp:
- Có giỏi thì một đao giết ta đi. Khai Bi Thủ Hồ Báo này là hạng người nào? Chịu để cho ngươi bức cung hay sao?
Chu Trường Linh "A" lên một tiếng, nói:
- Khai Bi Thủ Hồ Báo. Ồ, thì ra ngươi là phái Không Động.
Hồ Báo lớn tiếng nói:
- Thiên hạ các môn các phái đều biết Chu Trường Linh muốn báo thù cho Trương Thúy Sơn. Người đời có nói rằng: "tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương".
Diêu Thanh Tuyền quát lớn:
- Ngươi dụng tâm thật là ác độc.
Y liền đẩy một dao nhắm ngay ngực y đâm tới. Chu Trường Linh tay trái khua ra, chộp ngay cổ tay Diêu Thanh Tuyền, nói:
- Nhị đệ, khoan đã, nếu lỡ y thực sự là Tạ đại hiệp thì huynh đệ mình chết vạn lần cũng không lấy lại được.
Diêu Thanh Tuyền nói:
- Trương huynh đệ đã nói rõ ràng rồi. Đại ca nếu còn nghĩ ngợi gần xa, không quyết đoán được, cái đại họa trước mắt không sao tránh khỏi.
Chu Trường Linh lắc đầu nói:
- Chúng ta thà rằng thân mình chịu nghìn nhát đao, nhưng nhất định không nên để tổn thương một sợi lông của nghĩa huynh ân công. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Trương Vô Kỵ nói:
- Chu bá bá, người này nhất định không phải là nghĩa phụ của cháu. Nghĩa phụ cháu có ngoại hiệu Kim Mao Sư Vương, tóc vàng, còn người này tóc đen.
Chu Trường Linh trầm ngâm một hồi, gật đầu, nắm tay Trương Vô Kỵ, nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu đi theo tôi.
Hai người ra khỏi thạch thất, rồi ra khỏi thạch động, đi đến một mỏm đá cheo leo ở sườn núi phía sau, ngồi ngang vai nơi đó. Chu Trường Linh nói:
- Tiểu huynh đệ, nếu người này không phải là Tạ đại hiệp, bọn mình không thể không giết y, nhưng ta muốn trong lòng không còn hồ nghi chút nào nữa, cậu nghĩ có phải không?
Trương Vô Kỵ nói:
- Bác sợ có điều gì lầm lỡ, cái đó cũng phải. Thế nhưng người này thật không phải nghĩa phụ của cháu, Chu bá bá cứ an lòng.
Chu Trường Linh thở dài một tiếng, nói:
- Hài tử, ta khi còn trẻ từng sai xẩy nhiều lần. Hôm nay ta sở dĩ không trả đòn, để đến nỗi thân bị trọng thương vì sợ mình lại lầm lẫn nữa. Sai lầm rồi không thể lấy lại, việc này có can hệ trọng đại, ta có chết cũng không sao, nhưng bằng giá nào cũng phải bảo hộ ngươi và Tạ đại hiệp được bình an. Ta cũng muốn hỏi rõ chỗ ở của Tạ đại hiệp để cho thật yên tâm, nhưng việc đó ta không tiện ngỏ lời.
Trương Vô Kỵ trong lòng khích động nói:
- Chu bá bá, bá bá vì cha và nghĩa phụ của cháu, hủy tất cả gia sản đáng giá hàng trăm vạn, chính bản thân mình lại bị thương nặng, không lẽ cháu còn chưa tin được bác hay sao? Tình hình của nghĩa phụ cháu, dù bác không hỏi, cháu cũng sẽ nói cho bác nghe.
Sau đó y đem chuyện cha mẹ và nghĩa phụ vì sao phiêu lưu đến tận Băng Hỏa đảo, tại sao ở đó mười năm, rồi ba người kết bè trở về Trung thổ thế nào, nói ra bằng hết. Trong câu chuyện đến quá nửa thì y do cha mẹ kể lại cho nghe, nhưng cũng thật là rõ ràng minh bạch.
Chu Trường Linh lại hỏi đi hỏi lại, vặn vẹo đủ điều, Trương Vô Kỵ ở Băng Hỏa đảo học võ ra sao, bằng cách nào đưa được Dương Bất Hối qua đây, ở trên Tam Thánh ao gặp nạn đầu đuôi tình hình, chuyện gì cũng hỏi thật kỹ, nghe Trương Vô Kỵ nói không có điều gì sơ hở, lúc ấy mới thực bụng tin, thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Ân công hỡi ân công, người ở trên trời linh thiêng, xét rõ lòng tôi; Chu Trường Linh nguyện đem hết tâm hết sức, nuôi dưỡng Vô Kỵ huynh đệ thành người. Có điều kẻ địch thế mạnh vẫn đang dòm dỏ, tôi võ nghệ kém cỏi, không biết có làm tròn được trách nhiệm hay không, xin ân công phù hộ.
Nói xong quỳ xuống đất, hướng lên trời khấu đầu. Trương Vô Kỵ vừa thương tâm, vừa cảm kích, cũng quỳ ngay xuống.
Chu Trường Linh đứng lên, nói:
- Bây giờ trong lòng ta không còn nghi ngờ gì nữa. Ôi, Thiếu Lâm, Nga Mi, Côn Lôn, Không Động chẳng phái nào không người nhiều thế lớn, võ công cao cường. Tiểu huynh đệ, lúc đầu ta quyết ý thí cái mạng già này, giết được cừu nhân đứa nào hay đứa nấy, để báo đại ân của lệnh tôn. Thế nhưng hôm nay việc nuôi con côi là quan trọng, báo thù xuống hàng thứ hai. Chỉ hiềm trời đất mênh mông, biết đi đâu mà tránh cái đại nạn bây giờ? Ngay chỗ ở của ta vốn đã xa xăm hẻo lánh đến thế, họ cũng tìm đến được, làm gì còn chỗ nào hoang vắng hơn thế bây giờ?
Ông ta ngừng lại một lát, nói tiếp:
- Tạ đại hiệp một thân một mình trên Băng Hỏa đảo, trong mấy năm qua, ắt hẳn thê thảm lắm. Ôi, vị đại hiệp đó đối với ân công ân tẩu cao nghĩa biết dường nào, ta chỉ mong được gặp ông ta một lần, có chết cũng cam.
Trương Vô Kỵ nghe y nói đến nghĩa phụ phải sống khổ sở cô đơn nơi đảo vắng, thật là khó khăn, bỗng chợt nghĩ ra, nói xen vào:
- Chu bá bá, hay là tất cả chúng ta cùng đến Băng Hỏa đảo, có được không? Hồi cháu ở trên đảo sung sướng biết bao nhiêu, đến khi về Trung Thổ rồi, những gì thấy qua, những gì phải chịu, nếu không phải người ta toan giết hại thì cũng làm cho kinh hoảng.
Chu Trường Linh nói:
- Tiểu huynh đệ, cậu có thực muốn về Băng Hỏa đảo để sống không?
Trương Vô Kỵ trù trừ không trả lời, nghĩ thầm bản thân mình không còn sống được bao ngày, huống chi đi Băng Hỏa đảo hải trình gian nan, không biết có đến nơi không, e rằng lụy cả đến gia đình toàn gia mạo hiểm, biển cả vô tình, sơ sẩy là cả bọn sẽ vùi thân trong sóng to gió cả.
Chu Trường Linh nắm hai tay y, nhìn vào mặt, nói:
- Tiểu huynh đệ, cháu với ta không còn là người ngoài, có gì cứ nói thật, cháu có muốn về lại Băng Hỏa đảo không?
Giọng nói ông ta hết sức chân thành. Trương Vô Kỵ lúc này trong lòng, quả thực chán ngán lòng dạ hiểm ác của giới giang hồ, chỉ mong trước khi chết được gặp lại nghĩa phụ một lần, nếu được chết trong lòng người cha nuôi, thì không còn cầu gì hơn nữa. Trước mặt Chu Trường Linh, y không thể nào dấu diếm tâm sự, nên chầm chậm gật đầu.
Chu Trường Linh không hỏi thêm nữa, dắt tay Trương Vô Kỵ trở về thạch thất, nói với Diêu Thanh Tuyền:
- Tên đó quả là gian tặc, không còn ngờ gì nữa.
Diêu Thanh Tuyền gật đầu, tay cầm chủy thủ, đi vào trong mật thất. Chỉ nghe Khai Bi Thủ Hồ Báo rống lên một tiếng thảm thiết, hẳn đã bị thanh toán rồi. Diêu Thanh Tuyền từ trong mật thất bước ra, đóng cửa sắt lại, thấy trên con dao găm còn dính máu tươi, tiện tay chùi luôn vào gót giày.
Chu Trường Linh nói:
- Tên tặc tử đó đến nằm phục nơi đây, tung tích của bọn mình e đã lộ rồi, căn hầm này không còn ở được nữa.
Nói xong dẫn tất cả mọi người, đi ra khỏi thạch động, đi khoảng hơn hai mươi dặm, vượt qua hai ngọn núi, vào một thung lũng đến dưới một cây to thấy có bốn năm căn nhà nhỏ. Bấy giờ trời đã mờ mờ sáng, mọi người vào trong nhà rồi, Trương Vô Kỵ thấy trong nhà để toàn cày bừa, lưỡi liềm các loại nông cụ, cùng lương thực bếp núc đều có đủ.
Xem ra Chu Trường Linh đề phòng kẻ địch, chung quanh nơi ở đã an bài nhiều nơi trú ẩn. Chu Trường Linh bị thương nặng không thể dậy được, Chu phu nhân liền lấy giày cỏ, áo vải, khăn bịt đầu cho mọi người thay. Chỉ chốc lát gia đình đại phú biến thành nhà quê, thôn nữ, tuy giọng nói, cử chỉ không giống, nhưng nếu chỉ nhìn xa xa không đến gần quan sát kỹ không thể nào phát giác được.
Ổ ngôi nhà nông ấy ở được ít ngày, Chu Trường Linh vì có phương thuốc tổ truyền của vùng Vân Nam, uống vào thuyên giảm rất nhanh, cũng may địch nhân chưa đuổi theo đến được. Trương Vô Kỵ trong khi nhàn rỗi quan sát, thấy Diêu Thanh Tuyền ngày nào cũng ra ngoài nghe ngóng tin tức, còn Chu phu nhân đốc thúc đệ tử thu thập hành lý bỏ vào bao, quả nhiên đang tính chuyện viễn hành. Y biết Chu Trường Linh vì việc báo ơn tị nạn, quyết ý đưa cả nhà ra khơi tìm Băng Hỏa đảo nên trong lòng hết sức vui mừng.
Đêm hôm đó Vô Kỵ đang ngủ trên giường, nghĩ đến nếu như mình trời cho không chết, đến được Băng Hỏa đảo, cả đời sẽ cùng Cửu Chân tỉ tỉ đẹp như tiên kia chung sống, bỗng thấy đỏ mặt nóng tai, tim đập thình thịch. Y lại nghĩ Chu bá bá, Diêu nhị thúc và nghĩa phụ sau khi gặp nhau, ba người kết thành bằng hữu, ở trên đảo không lo không lắng sống đời tiêu dao tháng ngày, chẳng sợ Mông Cổ Thát tử tàn sát hà hiếp, cũng chẳng sợ kẻ địch trong võ lâm đánh trước đâm sau, được sống như thế không còn gì hơn nữa. Y càng nghĩ càng vui sướng, quên cả bản thân đang bị hàn độc, chẳng còn ở trên đời bao lâu, nên thao thức đến tận nửa đêm vẫn chưa ngủ.
Còn đang mơ mơ màng màng, bỗng nghe tiếng cửa nhè nhẹ mở, một bóng người đã lẻn vào phòng. Trương Vô Kỵ hơi lấy làm lạ lùng, mũi bỗng ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, chính là mùi phấn hương mà Chu Cửu Chân vẫn dùng hàng ngày. Y đột nhiên mặt đỏ bừng, thẹn không để đâu cho hết.
Chu Cửu Chân rón rén đến trước giường, hạ giọng hỏi khẽ:
- Vô Kỵ, cậu đã ngủ chưa?
Trương Vô Kỵ không dám trả lời, hai mắt nhắm nghiền, giả vờ ngủ say. Một lát sau, có mấy ngón tay ấm áp mềm mại sờ vào mi mắt y. Trương Vô Kỵ vừa sợ vừa mừng, vừa hoảng vừa thẹn, chỉ mong nàng ta mau ra khỏi phòng. Y trong lòng đối với Chu Cửu Chân kính trọng không cùng, chỉ mong mỗi ngày được nhìn nàng vài lần, cũng đã thỏa lòng thỏa dạ, trong lòng không có một ý niệm lãng mạn nào, còn việc sau này lấy nàng làm vợ y chưa bao giờ nghĩ đến. Bây giờ bỗng dưng nửa đêm nàng vào phòng mình, làm sao tay chân y không luống cuống? Y bỗng nhiên nghĩ thầm: "Hay là Cửu Chân tỉ tỉ có chuyện gì quan trọng khẩn cấp, nửa đêm muốn đến nói cho mình nghe?". Ngay lúc đó, bỗng thấy huyệt Đãn Trung trên ngực tê đi, rồi kế tiếp các huyệt Kiên Trinh, Thần Tàng, Khúc Trì, Hoàn Khiêu cũng bị điểm.
Việc này xảy ra thật ngoài sức tưởng tượng của Vô Kỵ, không hiểu sao nửa đêm Chu Cửu Chân lại đến điểm huyệt mình? Y chợt thấy hối tiếc: "À, Cửu Chân tỉ tỉ chắc là khi thăm dò xem mình ngủ có cảnh giác hay không. Ngày mai tỉ ấy sẽ đến giải huyệt cho mình, chắc sẽ chọc ghẹo mình một phen. Nếu biết như thế, khi tỉ ấy vào phòng, mình nhỏm dậy dọa cho một trận, để cho tỉ ấy sáng mai khỏi khoa trương".
Chỉ thấy nàng ta nhè nhẹ mở cửa sổ, phi thân đi ra, Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Mình sẽ tự giải huyệt ngay, đi theo đằng sau, làm ma nhát, chắc là vui lắm". Y lập tức sử dụng phép giải huyệt Tạ Tốn dạy cho để mở các huyệt đạo bị phong.
Thế nhưng môn Nhất Dương Chỉ gia truyền của Chu Cửu Chân thật là ghê gớm, y phải mất hơn nửa giờ, mới giải hết được các huyệt bị điểm. Đó cũng là vì công phu của Chu Cửu Chân chưa lấy gì làm cao, lại không muốn để y biết được, nên dùng lực thật nhẹ, nếu không phép giải huyệt của y có kỳ diệu cỡ nào, cũng không thể nào tự giải được trong một canh giờ. Đến khi y đứng được dậy, hối hả mặc quần áo, nhảy ra ngoài song cửa thì bốn bề im lìm, làm gì còn thấy hình bóng Chu Cửu Chân đâu?
Y đứng giữa trời tối đen, không khỏi thất vọng, bỗng nghĩ lại: "Cửu Chân tỉ tỉ ngày mai có cười mình vô dụng, thì cứ nhường cho tỉ ấy một phen, việc gì phải hơn thua với cô nàng? Ta muốn giả bộ hồ đồ, nửa điểm cũng không biết gì, tỏ ra là nàng rất thông minh. Bình thời ta vẫn mong làm nàng vui lòng, cũng không phải dễ, tối hôm nay nếu đuổi kịp, không chừng nàng lại giận mình là khác". Y tự nhủ như thế, trong lòng bỗng thấy an ủi. Lúc này đã là cuối xuân, trong sơn cốc hoa dại ngát hương, y không thể nào ngủ được, nên thả bộ dọc theo con suối mà đi. Trên triền núi tuyết đóng mới tan, theo dòng chảy xuống, những tảng băng nhỏ chạm nhau, kêu leng keng.
Y đi được một lát, bỗng từ trong rừng phía bên trái vọng ra mấy tiếng cười khúc khích, chính là giọng của Chu Cửu Chân. Trương Vô Kỵ hơi kinh hoảng, nghĩ thầm: "Cửu Chân tỉ tỉ nhìn thấy mình rồi hay sao?". Lại nghe thấy nàng nói nhỏ:
- Biểu ca, không được nghịch nữa, bộ huynh tưởng muội không dám đánh anh sao?
Tiếp theo là mấy tiếng cười sảng khoái của đàn ông, chẳng nói cũng biết là Vệ Bích. Trương Vô Kỵ trong lòng chấn động, tưởng như muốn bật khóc, giấc mộng nửa ngày qua nay thành mây khói, trong lòng liền minh bạch: "Cửu Chân tỉ tỉ điểm huyệt đạo của ta, nào có phải để đùa với mình. Nàng nửa đêm đi gặp biểu ca, sợ ta biết được đấy thôi". Y thấy tay tê đi, chân mềm nhũn, nghĩ thầm: "Ta chỉ là một đứa trẻ nghèo khổ không nhà không cửa, văn tài võ công, nhân phẩm tướng mạo, không điểm nào không kém xa Vệ tướng công. Cửu Chân tỉ tỉ cùng y vốn đã có tình nghĩa anh em con cô cậu, thật là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Tiểu tử ngốc ta chẳng có gì mà ghen cả".
Y tự nhủ như vậy, thở dài một tiếng nhỏ, bỗng nghe tiếng chân người, ai đó từ hậu viện đi tới. Ngay lúc đó, Chu Cửu Chân và Vệ Bích hai người nói chuyện nho nhỏ, nắm tay nhau bước ra. Trương Vô Kỵ không muốn chạm trán với họ, vội vàng nép mình sau một cây to. Bỗng thấy tiếng chân người tiến tới gần, Chu Cửu Chân đột nhiên kêu lên:
- Cha… cha….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.