Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 91

Kim Dung

27/06/2014

Chu Trường Linh xoa đầu y, nghẹn ngào nói:

- Tiểu huynh đệ, tốt lắm, tốt lắm. Vị Trương đại hiệp này khẳng khái lỗi lạc, thật là một kỳ nam tử đương thế vô song, tuy cậu không biết ông ta, không họ hàng thân thích, nhưng lạy ông ta một lạy, cũng phải lắm. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

Ở vào hoàn cảnh này, Trương Vô Kỵ không thể nào tự nhận mình chính là con của vị Trương ân công kia, nghĩ thầm: "Vị Diêu nhị thúc nọ nghe tin sai lầm, bảo ta chỉ chừng tám chín tuổi, nếu lúc này ta đứng ra nhận, bọn họ chắc không thể nào tin đâu". Bỗng nhiên Diêu Thanh Tuyền nói:

- Đại ca, người họ Tạ kia…

Chu Trường Linh đằng hắng một tiếng, nháy mắt ra hiệu, Diêu Thanh Tuyền lập tức hiểu ý, nói trớ đi:

- Việc lễ tạ kia mình làm thế nào? Có cần phải phát tang ân công không?

Chu Trường Linh nói:

- Cái đó tùy chú phải làm gì thì làm.

Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Rõ ràng ông ta nói là "họ Tạ", sao tự nhiên lại đổi ngay thành "lễ tạ"? Họ Tạ? Họ Tạ? Không lẽ nói đến nghĩa phụ của mình?".

Đêm hôm đó, Trương Vô Kỵ nằm nghĩ đến cha đến mẹ đã qua đời, lại nhớ tới nghĩa phụ đang sống kiếp sống thừa nơi đảo hoang miền cực bắc, trằn trọc mãi không ngủ được.

Sáng hôm sau trở dậy, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, mũi lại ngửi thấy một mùi u hương, thấy Chu Cửu Chân đang bưng nước rửa mặt vào phòng. Trương Vô Kỵ ngạc nhiên, hỏi:

- Cửu Chân tỉ tỉ, sao… sao tỉ lại cho tôi…

Chu Cửu Chân nói:

- Đầy tớ a hoàn đi sạch cả rồi, ta phục thị cậu một lần đã có sao đâu?

Trương Vô Kỵ càng kinh ngạc, hỏi lại:

- Vì… vì sao lại đi hết cả?

Chu Cửu Chân nói:

- Cha ta hôm qua cho họ nghỉ hết, mỗi người cho một ít tiền, để cho họ đi về quê, vì ở đây sẽ gặp nguy hiểm.

Nàng ngừng lại một chút, nói tiếp:

- Cậu rửa mặt xong, cha ta có chuyện muốn nói với cậu.

Trương Vô Kỵ vội vàng rửa mặt qua loa, Chu Cửu Chân chải đầu cho y, rồi cả hai cùng đến thư phòng của Chu Trường Linh. Cái trang viện này vốn dĩ có đến bảy tám chục tì bộc, bây giờ không còn một bóng người. Chu Trường Linh thấy hai người vào phòng, nói:

- Trương huynh đệ, tôi kính trọng bụng dạ nhân hiệp, anh hùng khí khái của cậu, vốn dĩ muốn cậu ở với chúng tôi tám năm, mười năm, nhưng trước mắt sắp xảy ra biến cố, nên đành phải cùng cậu chia tay, xin Trương huynh đệ đừng trách.

Nói xong đưa ra một cái mâm, trong mâm để mười hai đĩnh vàng, mười hai đĩnh bạc, lại thêm một thanh đoản kiếm phòng thân, nói:

- Đây là chút quà mọn của ngu phu phụ và tiểu nữ, xin Trương huynh đệ nhận lấy, nếu lão phu phen này không chết, sau này thể nào cũng gặp lại nhau…

Nói đến đây, thanh âm nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa. Trương Vô Kỵ tránh qua một bên, hiên ngang đáp:

- Chu bá bá, tiểu điệt tuy tuổi nhỏ vô dụng, nhưng không phải là phường tham sống sợ chết. Nếu trong phủ nay mai có gặp nguy nan, tiểu điệt nhất quyết không bỏ đi. Nếu như không giúp được bá phụ và tỉ tỉ chuyện gì, cũng xin cùng bá phụ và tỉ tỉ đồng sinh cộng tử.

Chu Trường Linh khuyên nhủ thêm mấy lần, nhưng Trương Vô Kỵ nhất định không nghe. Chu Trường Linh thở dài nói:

- Ôi, trẻ con không biết sợ là gì, thôi để ta nói hết khúc nhôi cho cậu nghe vậy, nhưng trước hết cậu phải thề, không tiết lộ chuyện bí mật này với ai, cũng không được hỏi thêm gì nữa.

Trương Vô Kỵ liền quỳ xuống lớn tiếng nói:

- Hoàng thiên ở trên, những gì Chu bá bá nói với tôi, nếu tôi nói lại với người khác, hay lắm lời hỏi thêm, thì sẽ bị loạn đao phân thây, thân bại danh liệt.

Chu Trường Linh đỡ y dậy, thò đầu nhìn ra ngoài song cửa thám sát một vòng, rồi lại phi thân lên mái nhà, xét kỹ chung quanh bốn bề không có ai, mới quay vào thư phòng, ghé tai nói nhỏ với Trương Vô Kỵ:

- Điều ta nói cho cậu, cậu chỉ ghi nhớ trong lòng, không được hỏi lại ta câu nào, để đề phòng tai vách mạch rừng.



Trương Vô Kỵ gật đầu. Chu Trường Linh hạ giọng nói:

- Hôm qua khi Diêu nhị đệ đến báo tin Trương ân công đã chết, có mang theo một người, người này họ Tạ tên Tốn, ngoại hiệu là Kim Mao Sư Vương…

Trương Vô Kỵ giật mình kinh hãi, thân hình run lên. Chu Trường Linh nói tiếp:

- Vị Tạ đại hiệp này cùng với Trương ân công đã cùng nhau tám lạy kết làm huynh đệ, ông ta cùng các môn các phái đã kết thâm cừu, vợ chồng Trương ân công sỡ dĩ tự vẫn, chính là vì không chịu tiết lộ chỗ ở của nghĩa huynh. Tạ đại hiệp không biết vì sao trở về Trung thổ được, ra tay rửa hận cho Trương ân công, giết rất nhiều cừu nhân, nhưng vì ở vào thế mãnh hổ nan địch quần hồ nên đã bị trọng thương. Diêu nhị đệ là người cơ trí, cứu được ông ta chạy về đến đây, nhưng kẻ đối đầu trong chớp mắt sẽ đuổi tới. Bên địch người nhiều thế mạnh, bọn ta nhất định không sao chống trả được. Ta chỉ còn xả mệnh báo ân, quyết ý vì Tạ đại hiệp mà chết, nhưng cậu với ông ta không có dây mơ rễ má, chẳng việc gì phải bỏ mạng nơi đây? Trương huynh đệ, ta đã nói hết lời, cậu mau mau ra đi là hơn. Địch nhân tới nơi, ngọc đá đều vỡ, chậm trễ không kịp đâu.

Trương Vô Kỵ nghe nói trong bụng nóng như lửa đốt, vừa mừng vừa lo, không ngờ rằng nghĩa phụ lại có mặt nơi đây, hỏi lại:

- Ông ta đang ở…

Chu Trường Linh giơ tay phải ra, bịt ngay miệng y lại, ghé tai nói thầm:

- Không được nói chuyện. Địch nhân thần thông quảng đại, một câu sơ hở, là nguy hiểm đến tính mạng Tạ đại hiệp. Ngươi quên lời thề rồi sao?

Trương Vô Kỵ gật đầu. Chu Trường Linh nói:

- Ta đã nói rõ cho cậu rồi. Trương huynh đệ, cậu tuy tuổi còn nhỏ, nhưng ta coi cậu như bạn bè, bao nhiêu bí mật cho cậu biết cả, không dấu diếm gì hết, cậu nên ra đi ngay mới kịp.

Trương Vô Kỵ nói:

- Bá bá nói hết cho cháu rồi, cháu lại càng nhất định không đi.

Chu Trường Linh trầm ngâm một hồi, thở dài một tiếng, nói chắc nịch:

- Được rồi, từ nay về sau chúng mình đồng sinh cộng tử, không nói thêm nữa. Việc không thể để chậm trễ, mình phải ra tay ngay.

Nói xong cùng Chu Cửu Chân và Trương Vô Kỵ đi ra khỏi cổng, đã thấy Chu phu nhân và Diêu Thanh Tuyền đã chờ sẵn ở bên ngoài, bên cạnh để mấy cái bao chuẩn bị đi xa. Trương Vô Kỵ nhìn quanh quất, không thấy hình bóng nghĩa phụ đâu cả.

Chu Trường Linh cầm một mồi lửa châm vào mấy bó đuốc, rồi vào trong châm ngòi. Chỉ trong khoảnh khắc, lửa đã bừng bừng lên cao, rồi bén sang phía tây. Thì ra mấy trăm gian phòng của trang viện này đã tưới dầu. Vùng Thiên Sơn Tây Vực, Côn Lôn một dãy có rất nhiều dầu lửa, thường từ lòng đất phun ra chảy như suối, lấy đem về có thể đốt lên đun nấu. Bao nhiêu tòa nhà hoa lệ dài hàng dặm của Chu gia trang, vì có dầu hỏa giúp sức nên cháy thật nhanh.

Trương Vô Kỵ thấy những cột kèo trạm trổ bị lẫn vào trong đống lửa cháy bùng bùng, lòng không khỏi cảm kích: "Cả một đời Chu bá bá công lao gây dựng, biết bao nhiêu tâm huyết, một buổi đã thành tro, cũng chỉ vì cha ta và nghĩa phụ. Một người có nghĩa khí như thế quả thực trên đời ít có".

Hôm đó vợ chồng Chu Trường Linh, Chu Cửu Chân và Trương Vô Kỵ bốn người ở trong một hang núi qua đêm. Năm tên đệ tử thân tín của Chu Trường Linh cầm binh khí, do Diêu Thanh Tuyền chỉ huy, ở bên ngoài động canh gác. Ngọn lửa đó cháy đến ngày thứ ba mới từ từ lụi dần, cũng may địch nhân chưa đuổi đến kịp.

Đến tối ngày thứ ba, Chu Trường Linh dẫn vợ con đệ tử, cùng Diêu Thanh Tuyền, Trương Vô Kỵ ra khỏi hang núi, đi theo một con đường ngoằn ngoèo tối thui, tới mấy gian thạch thất nằm sâu dưới đất. Trong những phòng đó lương thực nước uống đều chuẩn bị đầy đủ, chỉ có điều hơi nóng.

Chu Trường Linh thấy Vô Kỵ không ngớt dùng tay áo lau mồ hôi, cười hỏi:

- Vô Kỵ đệ, cậu thử nhìn kỹ xem, tại sao ở đây lại nóng đến thế? Cậu có biết mình đang ở đâu không?

Trương Vô Kỵ ngửi thấy mùi khét, lập tức vỡ lẽ:

- A, thì ra mình đang ở bên dưới trang viện.

Chu Cửu Chân cười nói:

- Cậu thông minh thật.

Trương Vô Kỵ thấy Chu Trường Linh tính toán chu đáo như thể hết sức bội phục. Địch nhân đem người tới tấn công, thấy Chu gia trang đã thành đống gạch vụn, ắt sẽ đi nơi khác tìm kiếm, đâu có ngờ Tạ Tốn lại ẩn náu dưới đống tro tàn. Y thấy một bên thạch thất có một tấm cửa sắt đóng chặt, nghĩ bụng nghĩa phụ ắt ẩn thân trong đó, tuy rất nóng lòng gặp lại cha nuôi cho thỏa lòng mong nhớ, nhưng thấy tình thế nguy cấp, đến nói chuyện với Chu Trường Linh cũng không được, nên nào dám khinh suất vọng động. Nếu như làm lỡ đại sự, mình có mất mạng cũng không nói gì, liên lụy đến nghĩa phụ và toàn thể gia đình họ Chu, tội lỗi biết đâu mà kể?

Ở dưới hầm độ nửa ngày, khí nóng giảm dần, mọi người trải áo điêu ra, toan nằm ngủ, bỗng nghe tiếng vó ngựa của một đoàn người từ xa vọng đến, chẳng mấy chốc đã ngay trên đỉnh đầu. Chỉ nghe thấy tiếng người ồm ồm nói:

- Lão tặc Chu Trường Linh chắc là hộ tống Tạ Tốn chạy mất rồi, đuổi theo mau, đuổi theo mau.

Mọi người tuy ở sâu dưới đất nhưng tiếng người nghe rõ mồn một, thì ra dưới địa đạo có ống sắt thông lên trên nên thanh âm truyền xuống. Tiếng chân ngựa lại rầm rập chạy đi, mỗi lúc một xa.

Đêm hôm đó truy binh đi đến trên đầu tất cả năm đoàn, có phái Côn Lôn, Không Động, Cự Kình còn hai đoàn nghe không rõ lai lịch. Mỗi đoàn ít cũng bảy tám người, nhiều thì đến hơn một chục, đao kiếm loảng xoảng, ngựa hí vang, bọn nào cũng ra lời nguyền rủa, khí thế hung hăng. Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Nghĩa phụ ta nếu hai mắt không mù, lại không trọng thương thì có coi bọn yêu ma tiểu quỷ này vào đâu".

Đến khi đoàn người thứ năm đi xa rồi, Diêu Thanh Tuyền mới lấy nắp gỗ bịt kín những ống thông hơi, để tiếng nói của người trong đường hầm khỏi lọt ra bên ngoài khiến người đi qua nghe thấy được. Thế nhưng y vẫn nói hết sức nhỏ:

- Để đệ đi xem thương thế của Tạ đại hiệp thế nào.



Chu Trường Linh gật đầu. Diêu Thanh Tuyền giơ tay vận động cơ quan bên cạnh tấm cửa sắt, cánh cửa từ từ mở ra. Y cầm một bát đèn dầu, đi vào bên trong. Lúc này Trương Vô Kỵ không còn nhịn được, liền đứng dậy, ghé mắt nhìn theo lưng của Diêu Thanh Tuyền, thấy một hán tử thân hình cao lớn nằm quay lưng lại. Trương Vô Kỵ nhìn thấy tấm lưng to rộng của nghĩa phụ, lập tức nước mắt trào ra. Diêu Thanh Tuyền nói nhỏ:

- Tạ đại hiệp, có đỡ chút nào chăng? Muốn uống nước không?

Đột nhiên kình phong ào ào, chiếc bát đèn trong tay Diêu Thanh Tuyền tắt phụp, tiếp theo nghe bình một tiếng, y đã bị Tạ Tốn đánh một chưởng văng ra khỏi thiết môn, rơi xuống đất nghe bịch một cái. Chỉ nghe Tạ Tốn quát lớn:

- Bọn cẩu tặc phái Thiếu Lâm, phái Côn Lôn, phái Không Động có giỏi thì vào đây, vào đây. Ta Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn há có sợ gì chúng bay.

Chu Trường Linh kêu lên:

- Không xong, Tạ đại hiệp thần trí mê hồ rồi.

Y đi đến bên cửa, nói vào:

- Tạ đại hiệp, chúng tôi là bằng hữu chứ không phải cừu địch.

Tạ Tốn cười khẩy đáp:

- Bằng hữu cái gì? Đừng có hoa ngôn xảo ngữ, định đánh lừa ta ư?

Y hung hăng bước ra khỏi cửa sắt, giơ chưởng đánh vào ngực Chu Trường Linh. Chưởng đó kình lực ghê gớm khiến cho tất cả các ngọn đèn trong phòng đều lung lay muốn tắt. Chu Trường Linh không dám chống đỡ, vội né qua một bên, Tạ Tốn liền đánh luôn chưởng trái vào mặt y. Chu Trường Linh chẳng đặng đừng, giơ tay gạt ra, thân hình rung động, lùi lại hai bước. Trương Vô Kỵ thấy biến cố bất ngờ, không khỏi kinh hoảng đờ người ra.

Gã Tạ Tốn đó quyền chưởng vù vù như gió, mạnh mẽ vô cùng, Chu Trường Linh không dám chống đỡ, chỉ có nước lùi lại. Chưởng đó Tạ Tốn đánh không trúng Chu Trường Linh quét vào tường, lập tức đá vỡ lả tả, ví thử trúng vào người làm sao chịu nổi?

Gã Tạ Tốn đó tóc dài phủ xuống vai, hai mắt sáng như điện, trên mặt đầy những vết máu, miệng hầm hè, chưởng thế mỗi lúc một mạnh. Chu phu nhân và Chu Cửu Chân sợ hãi nép vào một góc phòng. Chu Trường Linh thấy y quyền chưởng đánh tới, chỉ còn nước giơ chiếc bàn ở bên cạnh ra đỡ. Tạ Tốn bình bình hai quyền, lập tức đánh chiếc bàn đó vỡ tan.

Trương Vô Kỵ hoảng hốt luống cuống, há mồm đứng như trời trồng ở một bên. Người bảo là Tạ Tốn kia tuyệt nhiên không phải Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn nghĩa phụ của y. Nghĩa phụ của y đã mù hai mắt, người này mắt vẫn còn nguyên. Lại thấy người kia một chưởng đánh ra, Chu Trường Linh lưng đã tựa vào tường, không còn cách gì lùi thêm được nữa, nhưng không đưa tay ra đỡ, kêu lên:

- Tạ đại hiệp, tôi không phải là địch nhân của ông, tôi không đánh trả lại.

Đại hán kia không lý gì tới, một chưởng đánh thẳng vào ngực ông ta. Chu Trường Linh thần sắc thật thê thảm, lại kêu lên:

- Tạ đại hiệp, ông không tin tôi ư?

Gã kia quát lớn:

- Cẩu tặc, nếm thêm một quyền nữa.

Y lại đánh tới một quyền. Chu Trường Linh ộc ra một ngụm máu, giọng run run nói:

- Ông là nghĩa huynh của ân công, có đánh chết tôi, tôi cũng không hoàn thủ.

Gã đại hán cười như điên cuồng:

- Không trả đòn càng tốt, để ta đánh chết ngươi.

Trái một quyền, phải một quyền đều trúng ngay ngực. Chu Trường Linh "A" lên một tiếng thảm thiết, thân hình xụm xuống. Gã đại hán kia không chút dung tình, lại ra quyền đánh tới. Trương Vô Kỵ tiến lên một bước, tay hết sức gạt ra, thấy quyền kình rất mạnh, chỉ đau nhói mà không lay chuyển chút nào, không còn kể sống chết, kêu lên:

- Ngươi không phải Tạ Tốn, ngươi không phải…

Đại hán kia giận dữ nói:

- Thằng tiểu quỷ này biết cái gì?

Giơ chân lên đá y. Trương Vô Kỵ nghiêng qua một bên tránh được, kêu lên:

- Ngươi mạo nhận Kim Mao Sư Vương, không có ý tốt, giả đó, giả đó…

Chu Trường Linh vốn đã nằm gục dưới đất, nghe Trương Vô Kỵ kêu la, lập tức cố gượng đứng lên, chỉ vào đại hán kia nói:

- Ngươi… ngươi không phải… ngươi lừa ta…

Đột nhiên một ngụm máu nữa ộc ra, phun ngay vào mặt đại hán, thân hình đổ nhào về trước, thuận thế điểm luôn vào huyệt Thần Phong dưới vú phải trên ngực y. Chu Trường Linh đã bị thương nặng, vốn không phải địch thủ của gã kia, thế nhưng nhân cơ hội hộc máu nhào người tới, xuất kỳ bất ý, dùng công phu gia truyền Nhất Dương Chỉ điểm trúng đại huyệt. Chu Trường Linh lại điểm thêm hai huyệt khác ở hông và sườn, nhưng chính mình cũng chịu không nổi, lăn ra bất tỉnh. Chu Cửu Chân và Trương Vô Kỵ vội tiến lên đỡ dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook