Quyển 1 - Chương 210: Tìm bí mật (Hạ)
Thạch Chương Ngư
17/05/2018
Bảo Bảo hờn dỗi giơ tay đấm nhẹ một quyền lên vai
hắn, trong bóng tối đôi mắt đẹp của nàng lóe sáng, hai người tiếp tục đi về phía trước thì đã đến cuối đường rồi, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện
cửa động thẳng tắp hướng về phía trước. Hồ Tiểu Thiên làm động tác như
muốn lui lại sau:
- Cao quá! Chỉ e chúng ta không trèo lên được!
Bảo Bảo nói:
- Làm việc thì không được bỏ dở nửa chừng, ngươi không trèo thì tôi trèo!
Hồ Tiểu Thiên dùng đèn lồng chiếu bốn vách tường, phát hiện cứ cách cửa động một đoạn lại có một cái hố nhỏ, rõ ràng là nơi có thế trèo lên được. Lần này Bảo Bảo dũng cảm lên trước nên đã trèo lên được, cứ trèo được một đoạn nàng lại giơ tay ra hiệu cho Hồ Tiểu Thiên đưa đèn lồng cho mình. Hồ Tiểu Thiên không còn cách nào khác đành phải trèo theo nàng ta, hai người luân phiên thay nhau cầm đèn. Lúc trèo đến giữa đường thì nến sắp tắt, Hồ Tiểu Thiên lại thay cây nến khác, trong lòng thầm nghĩ “Dù sao cũng không bằng trước đây, làm cái đèn pin thì vấn đề gì cũng giải quyết được hết”.
Trèo lên phía trên tầm bảy trượng thì bên phải xuất hiện một lỗ thủng. Bảo Bảo ngó nhìn vào trong thì bên trong đó một màu đen ngòm không nhìn rõ thứ gì. Nàng lấy đèn lồng từ tay Hồ Tiểu Thiên, đang định để sát đèn lồng vào một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho vọng ra từ lỗ thủng đó, nàng vội thổi tắt đèn lồng đi.
Họ nghe thấy bên trong vọng lại tiếng ho, một lát sau tiếng ho mới chấm dứt nhưng lại nghe thấy có tiếng người nói:
- Lý công công! Đây là quyển thứ năm “Đại Khang thông giám” mà Khâu đại nhân vừa mới hoàn thành, Ngài hãy cầm trước đi!
Hồ Tiểu Thiên nghe không rõ nên trèo lên trên một chút nữa, lúc này bả vai hắn áp sát lên đùi của Bảo Bảo.
Bảo Bảo trong bóng đêm trừng mắt lên nhìn hắn, trong lòng nảy ra ý nghĩa muốn một cước đá bay hắn ra nhưng sợ bị bại lộ nên cố gắng nhẫn nhịn.
Một giọng nói kỳ quái phát ra:
- “Đại Khang thông giám”! Ha ha! Nhưng không biết Khâu đại nhân viết thế nào?
Người này đúng là Lý công công rồi.
Người nói ban nãy đáp lại:
-Tất nhiên là viết theo thực tế rồi!
Lý công công cười ha ha hai tiếng, rõ ràng là không tin câu nói này lắm.
Trong lỗ thủng đó có đường ánh sáng rọi đến, Bảo Bảo bò vào trong lỗ thủng đề nhìn thì thấy hai bóng lưng mờ ảo. Một người trong đó đặt đồ vật xuống nói:
- Lý công công! Tại hạ nghe nói trong Tàng Thư Các này có cuốn “Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh” do tự tay Thái Tông Hoàng đế sao chép, không biết có thể cho tại hạ tận mắt thấy thánh tích không?
Lý công công cười khà khà nói:
- Tàng Thư Các trong một trăm năm nay thì có năm lần cháy, phần nửa sách đều bị thiêu rụi trong biển lửa. Cuốn “Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh” mà Ngài nói đúng là đã từng ở trong Tàng Thư Các này. Nhưng bảy năm trước Thái Thượng Hoàng đế đã sai người đến lấy về để ông ta cất giữ bên mình, chuyện này có rất nhiều người biết.
Bảo Bảo thâp giọng nói:
-Nơi đây là Tàng Thư Các!
Phía dưới truyền đến giọng nói của Hồ Tiểu Thiên:
- Còn cần cô nói sao!
Bảo Bảo nói:
- Ngươi đợi ở đây, tôi trèo lên lên xem sao!
Chưa đợi Hồ Tiểu Thiên đáp lại thì nàng ta đã trèo lên rôi, trèo được hai trượng thì đên diêm cuối, phát hiện trên tường không có đường đi nào có thể đến Tàng Thư Các đó, lúc này nàng ta mới thất vọng quay về. Vừa quay về chỗ lỗ thủng đó thì phát hiện bên dưới có đèn sáng rọi lên, thật không ngờ Hồ Tiểu Thiên đã quay về dưới đất trước, lại rọi đèn lồng lên.
Bảo Bảo trèo xuống từ nơi cách mặt đất ba trượng nữa, thấp giọng nói:
- Bên trên không có đường!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có lẽ là chi đào đến đây!
Bảo Bảo nói:
- Lạ thật! Tại sao phải thông lối đi của Tàng Thư Các? Lẽ nào trong đó cất giấu báu vật gì sao?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Dù sao ta cũng không có hứng thú gì với việc đọc sách. Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi rồi chăng?
Bảo Bảo nói:
- vẫn còn hai lối đi nữa!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có câu “An một miêng không thê béo ngay được”, cơm phải ăn từng miêng, việc phải điêu tra từ từ từng việc một, đi quá lâu sẽ dễ sinh nghi lắm. Hay là chúng ta cứ quay về rồi nói!
Mặc dù Bảo Bảo hận không thể một lần mà điều tra rõ bí mật của địa đạo này, nhưng nàng ta cũng hiểu những điều mà Hồ Tiểu Thiên nói là rất có lý.
Đối với Hồ Tiểu Thiên mà nói, nơi duy nhất vẫn chưa điều tra rõ chính là lối đi ở giữa kia. Tối hậu thư cuối cùng mà Quyền Đức An đưa cho hắn là trong vòng mười ngày nhất định phải điều tra rõ mật đạo kia. Hồ Tiểu Thiên quay về phòng mình tìm bản đồ ban đầu mà Vương Đức Thắng để lại. Bên phải địa đạo đó vẽ một quyển sách, trước đó Vương Đức Thắng không hề đánh dấu rõ ràng, xem ra gã vẫn chưa kịp điều tra rõ nơi này. Nghĩ lại ban đầu Vương Đức Thắng phát động tập kích, rất có thể gã thông qua mật đạo ở giữa để vào trong hầm rượu. Tàng Thư Các và địa đạo giữa không thông nhau, mật đạo đó thông đến Dao Trì là do có nước. Nếu như Vương Đức Thắng đi vào từ đó thì quần áo trên người nhất định bị ướt hết, khả năng duy nhất chính là mật đạo ở giữa đó, nhưng trên bản đồ, mật đạo ở giữa không có bất cứ đánh dấu nào, cũng giống như Tàng Thư Các, cách giải thích duy nhất chính là thời gian Vương Đức Thắng phát hiện ra mật đạo này cũng chưa lâu, vẫn chưa kịp nói cho người khác biết.
Trong lúc Hồ Tiểu Thiên đang phác họa bản đồ thì bên ngoài vọng đến giọng nói của Sử Học Đông, không ngờ là trong cung Hình Ninh có người đến tìm hắn. w
Người đầu tiên mà Hồ Tiểu Thiên nghĩ đến là Vương Đức Tài. Cung Hinh Ninh là nơi ở của Giản Hoàng hậu, Vương Đức Tài lại là thái giám phụ trách hầu hạ bên cạnh Giản Hoàng hậu. Nhưng vừa ra cửa nhìn thì không phải là Vương Đức Tài mà là một thái giám trong cung Hinh Ninh tên gọi Triệu Tiến Hỉ. Triệu Tiến Hỉ vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên thì mặt mày hớn hở nói:
- Hồ công công! Tại hạ là Triệu Tiến Hi của cung Hinh Ninh xin có lời chào!
Hồ Tiểu Thiên nhìn cách ăn mặc của đối phương là biết lão ta cũng là thái giám bình thường như mình. Trong hoàng cung, thái giám cũng có phân chia thứ bậc, chức bậc cao như Quyền Đức An, Lưu Ngọc Chương, Cơ Phi Hoa, bọn họ đều là thái giám tổng quản tứ phẩm, bậc thấp giống như Hồ Tiểu Thiên, là tiểu thái giám không có phẩm cấp. Trong cung đình, những tiểu thái giám như hắn là nhiều nhất, mặc dù không có thứ bậc nhưng cũng phân chia cao thấp quý tiện. Những tiểu thái giám thường ngày quét rác làm việc vặt thì không thể so sánh với tiểu thái giám nắm thực quyền thu mua như Hồ Tiểu Thiên được, còn Hồ Tiểu Thiên cũng không thể so với Triệu Tiến Hỉ- Thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu.
Hồ Tiểu Thiên vội vàng lên trước chắp tay ân cần hỏi thăm:
- Xin chào Triệu công công, không biết Ngài hạ cố đến chơi, không tiếp đón từ xa xin được chuộc tội, xin mời vào trong!
Triệu Tiến Hỉ cười rộ lên, mắt híp lại thành một đường nhỏ:
- Hồ công công! Ta không vào nữa, Hoàng hậu nương nương sai ta đến mời Ngài đến cung Hĩnh Ninh một chuyến!
Hồ Tiểu Thiên trợn trừng mắt, hắn trước nay chưa từng tiếp xúc với Giản Hoàng hậu, lần tnrớc đến cung Hĩnh Ninh cũng là do Thất Thất công chúa lấy danh của Giản Hoàng hậu lừa hắn đến, lẽ nào cô nàng này lại lập lại chiêu cũ? Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không biết Hoàng hậu nương nương gọi tại hạ đến có chuyện gì không?
Triệu Tiên Hỉ cười nói:
- Chuyện của Hoàng hậu nương nương, một người làm nô tài như ta làm sao dám hỏi? vẫn mong Hồ công công hãy đi theo ta, đợi khi đến cung Hĩnh Ninh thì Ngài sẽ biết!
Hồ Tiểu Thiên gật đầu. Giản Hoàng hậu đích thân truyền gọi, một tiểu thái giám như hắn sao có thể không đi. Hăn nói với Triệu Tiên Hỉ:
- Xin Triệu công công cứ quay vê trước, tôi căn dặn một chút ở đây rôi sẽ đi ngay.
Triệu Tiên Hỉ nói:
- Hoàng hậu nương nương đã căn dặn ta nhất định phải đi cùng Hồ công cô lập tức đi thôi!
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, Giản Hoàn chuyện gì tốt. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi gọi Sử Học Đông đến bên cạnh, thấp giọng nói:
- Đông huynh! Huynh nhanh chóng đến cung Ninh cho tiểu Công chúa biết.
Sử Học Đông nói:
- Công chúa có chịu gặp ta không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Huynh cứ nói là Hồ Tiểu Thiên bảo
Sử Học Đông gật đầu rồi vội đi luôn.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới quay lại bên cạnh Triệu Tiến Hỉ, cười nói:
- Triệu công công, chúng ta đi thôi.
Sở dĩ hắn bảo Sử Học Đông đến tìm Thất Thất là vì lo lắng Giản Hoàng hậu sẽ gây bất lợi cho hắn. Mặc dù Thất Thất xảo trá tai quái nhưng nàng ta không có tâm muốn hại hắn, hiện giờ trong hoàng cung chỉ có nàng ấy mới là người có thể cứu hắn thôi.
Hồ Tiểu Thiên đi theo Triệu Tiến Hỉ, đến cung Hĩnh Ninh. Vừa bước vào sân của cung Hĩnh Ninh đã nhìn thấy Vương Đức Tài đứng ở trước cửa, trong ánh mắt gã lóe lên sự oán hận.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, xem ra hôm nay sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.
Vương Đức Tài lạnh lùng nói:
- Giao người cho ta đi! Lúc này Hoàng hậu nương nương vẫn đang nghỉ ngơi!
Triệu Tiên Hỉ gật đâu, cười nói VỚI Hồ Tiểu Thiên:
- Xin Hồ công công đợi một chút, chắc Ngài nhận ra vị Vương công công đây!
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha nói:
- Nhận ra! Tất nhiên là nhận ra rồi! Không biết hôm nay là Hoàng hậu nương nương tìm ta hay là Vương công công tìm ta đây?
Triệu Tiến Hỉ cười tủm tỉm nhìn Vương Đức Tài một cái. Lão không nói lời nào liền xoay người rời đi.
Vương Đức Tài nói:
- Tất nhiên là Hoàng hậu nương nương tìm ngươi rồi! Hồ Tiểu Thiên! Ngươi không đến mức là
nghi ngờ Hoàng hậu nương nương nói dối đấy chứ?
Hô Tiêu Thiên nói:
- Không dám không dám! Hoàng hậu nương nương là quý nhân, sao có thể làm những chuyện như thê được! Tôi chỉ e có một sô người giả truyên ý chi của Hoàng hậu nương nương thôi! Vương Đức Tài cả giận nói:
-To gan! Đồ khốn khiếp! Ngươi không nhìn xem đây là đâu, đây không phải là nơi ngươi có thể ăn nói bừa bãi!
Hồ Tiểu Thiên vẻ mặt không có chút sợ hãi, hắn mỉm cười nói:
- “Đồ khốn khiếp” là những từ Vương công công nói, “ăn nói bừa bãi” cũng là lời Ngài nói. Từ đầu đến cuối tôi không nói một câu chữ thô tục nào nhé!
Vương Đức Tài bước đến gần hắn một bước, hạ giọng nói:
- Hồ Tiểu Thiên! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết lai lịch của ngươi, một đứa con của nghịch tặc, nịnh hót lấy lòng vào trong cung đế bảo toàn tính mạng. Ngươi xem bộ dạng của ngươi sống không bằng một con chó.
HÔ Tiêu Thiên nói:
- Vương công công nói là tôi sống không được bàng Ngài sao? Cũng đúng, một con chó ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương tất nhiên là tôn quý hơn tôi nhiều!
-Ngươi...
Vương Đức Tài tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên. Chỉ dựa vào miệng lưỡi gã còn lâu mới là đối thủ của Hô Tiêu Thiên
Lúc này một cung nữ mặc váy hồng cánh sen từ trong bước ra, hỏi Vương Đức Tài:
- Tiểu Đức Tử! Hoàng hậu nương nương hỏi người đã đến chưa?
Vương Đức Tài biến sắc mặt cực nhanh, ban nãy vẫn là mặt vẻ giận dữ, nhưng nhìn thấy cung nữ kia thì lập tức vui vẻ, cười nói:
- Vân Hương tỷ tỷ! Hắn ta đến rồi, tôi sẽ đưa hắn vào!
Hô Tiêu Thiên cũng cười tủm tỉm nhìn cung nữ kia và nói:
- Chào Vân Hương tỷ tỷ! Đệ tên là Hồ Tiểu Thiên, là người của Ti Uyển Cục, sau này tỷ muốn ăn hoa quả tươi gì, chỉ cần sai người đến tìm thì đệ lập tức đưa đến cho tỷ, chúng ta làm quen nhé!
"Tên nhãi" này giơ tay định bắt tay với người ta, thói quen xã giao hình thành bao năm nay, trong chốc lát thật sự không thể sửa được.
- Cao quá! Chỉ e chúng ta không trèo lên được!
Bảo Bảo nói:
- Làm việc thì không được bỏ dở nửa chừng, ngươi không trèo thì tôi trèo!
Hồ Tiểu Thiên dùng đèn lồng chiếu bốn vách tường, phát hiện cứ cách cửa động một đoạn lại có một cái hố nhỏ, rõ ràng là nơi có thế trèo lên được. Lần này Bảo Bảo dũng cảm lên trước nên đã trèo lên được, cứ trèo được một đoạn nàng lại giơ tay ra hiệu cho Hồ Tiểu Thiên đưa đèn lồng cho mình. Hồ Tiểu Thiên không còn cách nào khác đành phải trèo theo nàng ta, hai người luân phiên thay nhau cầm đèn. Lúc trèo đến giữa đường thì nến sắp tắt, Hồ Tiểu Thiên lại thay cây nến khác, trong lòng thầm nghĩ “Dù sao cũng không bằng trước đây, làm cái đèn pin thì vấn đề gì cũng giải quyết được hết”.
Trèo lên phía trên tầm bảy trượng thì bên phải xuất hiện một lỗ thủng. Bảo Bảo ngó nhìn vào trong thì bên trong đó một màu đen ngòm không nhìn rõ thứ gì. Nàng lấy đèn lồng từ tay Hồ Tiểu Thiên, đang định để sát đèn lồng vào một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho vọng ra từ lỗ thủng đó, nàng vội thổi tắt đèn lồng đi.
Họ nghe thấy bên trong vọng lại tiếng ho, một lát sau tiếng ho mới chấm dứt nhưng lại nghe thấy có tiếng người nói:
- Lý công công! Đây là quyển thứ năm “Đại Khang thông giám” mà Khâu đại nhân vừa mới hoàn thành, Ngài hãy cầm trước đi!
Hồ Tiểu Thiên nghe không rõ nên trèo lên trên một chút nữa, lúc này bả vai hắn áp sát lên đùi của Bảo Bảo.
Bảo Bảo trong bóng đêm trừng mắt lên nhìn hắn, trong lòng nảy ra ý nghĩa muốn một cước đá bay hắn ra nhưng sợ bị bại lộ nên cố gắng nhẫn nhịn.
Một giọng nói kỳ quái phát ra:
- “Đại Khang thông giám”! Ha ha! Nhưng không biết Khâu đại nhân viết thế nào?
Người này đúng là Lý công công rồi.
Người nói ban nãy đáp lại:
-Tất nhiên là viết theo thực tế rồi!
Lý công công cười ha ha hai tiếng, rõ ràng là không tin câu nói này lắm.
Trong lỗ thủng đó có đường ánh sáng rọi đến, Bảo Bảo bò vào trong lỗ thủng đề nhìn thì thấy hai bóng lưng mờ ảo. Một người trong đó đặt đồ vật xuống nói:
- Lý công công! Tại hạ nghe nói trong Tàng Thư Các này có cuốn “Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh” do tự tay Thái Tông Hoàng đế sao chép, không biết có thể cho tại hạ tận mắt thấy thánh tích không?
Lý công công cười khà khà nói:
- Tàng Thư Các trong một trăm năm nay thì có năm lần cháy, phần nửa sách đều bị thiêu rụi trong biển lửa. Cuốn “Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh” mà Ngài nói đúng là đã từng ở trong Tàng Thư Các này. Nhưng bảy năm trước Thái Thượng Hoàng đế đã sai người đến lấy về để ông ta cất giữ bên mình, chuyện này có rất nhiều người biết.
Bảo Bảo thâp giọng nói:
-Nơi đây là Tàng Thư Các!
Phía dưới truyền đến giọng nói của Hồ Tiểu Thiên:
- Còn cần cô nói sao!
Bảo Bảo nói:
- Ngươi đợi ở đây, tôi trèo lên lên xem sao!
Chưa đợi Hồ Tiểu Thiên đáp lại thì nàng ta đã trèo lên rôi, trèo được hai trượng thì đên diêm cuối, phát hiện trên tường không có đường đi nào có thể đến Tàng Thư Các đó, lúc này nàng ta mới thất vọng quay về. Vừa quay về chỗ lỗ thủng đó thì phát hiện bên dưới có đèn sáng rọi lên, thật không ngờ Hồ Tiểu Thiên đã quay về dưới đất trước, lại rọi đèn lồng lên.
Bảo Bảo trèo xuống từ nơi cách mặt đất ba trượng nữa, thấp giọng nói:
- Bên trên không có đường!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có lẽ là chi đào đến đây!
Bảo Bảo nói:
- Lạ thật! Tại sao phải thông lối đi của Tàng Thư Các? Lẽ nào trong đó cất giấu báu vật gì sao?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Dù sao ta cũng không có hứng thú gì với việc đọc sách. Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi rồi chăng?
Bảo Bảo nói:
- vẫn còn hai lối đi nữa!
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Có câu “An một miêng không thê béo ngay được”, cơm phải ăn từng miêng, việc phải điêu tra từ từ từng việc một, đi quá lâu sẽ dễ sinh nghi lắm. Hay là chúng ta cứ quay về rồi nói!
Mặc dù Bảo Bảo hận không thể một lần mà điều tra rõ bí mật của địa đạo này, nhưng nàng ta cũng hiểu những điều mà Hồ Tiểu Thiên nói là rất có lý.
Đối với Hồ Tiểu Thiên mà nói, nơi duy nhất vẫn chưa điều tra rõ chính là lối đi ở giữa kia. Tối hậu thư cuối cùng mà Quyền Đức An đưa cho hắn là trong vòng mười ngày nhất định phải điều tra rõ mật đạo kia. Hồ Tiểu Thiên quay về phòng mình tìm bản đồ ban đầu mà Vương Đức Thắng để lại. Bên phải địa đạo đó vẽ một quyển sách, trước đó Vương Đức Thắng không hề đánh dấu rõ ràng, xem ra gã vẫn chưa kịp điều tra rõ nơi này. Nghĩ lại ban đầu Vương Đức Thắng phát động tập kích, rất có thể gã thông qua mật đạo ở giữa để vào trong hầm rượu. Tàng Thư Các và địa đạo giữa không thông nhau, mật đạo đó thông đến Dao Trì là do có nước. Nếu như Vương Đức Thắng đi vào từ đó thì quần áo trên người nhất định bị ướt hết, khả năng duy nhất chính là mật đạo ở giữa đó, nhưng trên bản đồ, mật đạo ở giữa không có bất cứ đánh dấu nào, cũng giống như Tàng Thư Các, cách giải thích duy nhất chính là thời gian Vương Đức Thắng phát hiện ra mật đạo này cũng chưa lâu, vẫn chưa kịp nói cho người khác biết.
Trong lúc Hồ Tiểu Thiên đang phác họa bản đồ thì bên ngoài vọng đến giọng nói của Sử Học Đông, không ngờ là trong cung Hình Ninh có người đến tìm hắn. w
Người đầu tiên mà Hồ Tiểu Thiên nghĩ đến là Vương Đức Tài. Cung Hinh Ninh là nơi ở của Giản Hoàng hậu, Vương Đức Tài lại là thái giám phụ trách hầu hạ bên cạnh Giản Hoàng hậu. Nhưng vừa ra cửa nhìn thì không phải là Vương Đức Tài mà là một thái giám trong cung Hinh Ninh tên gọi Triệu Tiến Hỉ. Triệu Tiến Hỉ vừa nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên thì mặt mày hớn hở nói:
- Hồ công công! Tại hạ là Triệu Tiến Hi của cung Hinh Ninh xin có lời chào!
Hồ Tiểu Thiên nhìn cách ăn mặc của đối phương là biết lão ta cũng là thái giám bình thường như mình. Trong hoàng cung, thái giám cũng có phân chia thứ bậc, chức bậc cao như Quyền Đức An, Lưu Ngọc Chương, Cơ Phi Hoa, bọn họ đều là thái giám tổng quản tứ phẩm, bậc thấp giống như Hồ Tiểu Thiên, là tiểu thái giám không có phẩm cấp. Trong cung đình, những tiểu thái giám như hắn là nhiều nhất, mặc dù không có thứ bậc nhưng cũng phân chia cao thấp quý tiện. Những tiểu thái giám thường ngày quét rác làm việc vặt thì không thể so sánh với tiểu thái giám nắm thực quyền thu mua như Hồ Tiểu Thiên được, còn Hồ Tiểu Thiên cũng không thể so với Triệu Tiến Hỉ- Thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu.
Hồ Tiểu Thiên vội vàng lên trước chắp tay ân cần hỏi thăm:
- Xin chào Triệu công công, không biết Ngài hạ cố đến chơi, không tiếp đón từ xa xin được chuộc tội, xin mời vào trong!
Triệu Tiến Hỉ cười rộ lên, mắt híp lại thành một đường nhỏ:
- Hồ công công! Ta không vào nữa, Hoàng hậu nương nương sai ta đến mời Ngài đến cung Hĩnh Ninh một chuyến!
Hồ Tiểu Thiên trợn trừng mắt, hắn trước nay chưa từng tiếp xúc với Giản Hoàng hậu, lần tnrớc đến cung Hĩnh Ninh cũng là do Thất Thất công chúa lấy danh của Giản Hoàng hậu lừa hắn đến, lẽ nào cô nàng này lại lập lại chiêu cũ? Hồ Tiểu Thiên nói:
- Không biết Hoàng hậu nương nương gọi tại hạ đến có chuyện gì không?
Triệu Tiên Hỉ cười nói:
- Chuyện của Hoàng hậu nương nương, một người làm nô tài như ta làm sao dám hỏi? vẫn mong Hồ công công hãy đi theo ta, đợi khi đến cung Hĩnh Ninh thì Ngài sẽ biết!
Hồ Tiểu Thiên gật đầu. Giản Hoàng hậu đích thân truyền gọi, một tiểu thái giám như hắn sao có thể không đi. Hăn nói với Triệu Tiên Hỉ:
- Xin Triệu công công cứ quay vê trước, tôi căn dặn một chút ở đây rôi sẽ đi ngay.
Triệu Tiên Hỉ nói:
- Hoàng hậu nương nương đã căn dặn ta nhất định phải đi cùng Hồ công cô lập tức đi thôi!
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, Giản Hoàn chuyện gì tốt. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi gọi Sử Học Đông đến bên cạnh, thấp giọng nói:
- Đông huynh! Huynh nhanh chóng đến cung Ninh cho tiểu Công chúa biết.
Sử Học Đông nói:
- Công chúa có chịu gặp ta không?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Huynh cứ nói là Hồ Tiểu Thiên bảo
Sử Học Đông gật đầu rồi vội đi luôn.
Lúc này Hồ Tiểu Thiên mới quay lại bên cạnh Triệu Tiến Hỉ, cười nói:
- Triệu công công, chúng ta đi thôi.
Sở dĩ hắn bảo Sử Học Đông đến tìm Thất Thất là vì lo lắng Giản Hoàng hậu sẽ gây bất lợi cho hắn. Mặc dù Thất Thất xảo trá tai quái nhưng nàng ta không có tâm muốn hại hắn, hiện giờ trong hoàng cung chỉ có nàng ấy mới là người có thể cứu hắn thôi.
Hồ Tiểu Thiên đi theo Triệu Tiến Hỉ, đến cung Hĩnh Ninh. Vừa bước vào sân của cung Hĩnh Ninh đã nhìn thấy Vương Đức Tài đứng ở trước cửa, trong ánh mắt gã lóe lên sự oán hận.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm kêu không ổn, xem ra hôm nay sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.
Vương Đức Tài lạnh lùng nói:
- Giao người cho ta đi! Lúc này Hoàng hậu nương nương vẫn đang nghỉ ngơi!
Triệu Tiên Hỉ gật đâu, cười nói VỚI Hồ Tiểu Thiên:
- Xin Hồ công công đợi một chút, chắc Ngài nhận ra vị Vương công công đây!
Hồ Tiểu Thiên cười ha ha nói:
- Nhận ra! Tất nhiên là nhận ra rồi! Không biết hôm nay là Hoàng hậu nương nương tìm ta hay là Vương công công tìm ta đây?
Triệu Tiến Hỉ cười tủm tỉm nhìn Vương Đức Tài một cái. Lão không nói lời nào liền xoay người rời đi.
Vương Đức Tài nói:
- Tất nhiên là Hoàng hậu nương nương tìm ngươi rồi! Hồ Tiểu Thiên! Ngươi không đến mức là
nghi ngờ Hoàng hậu nương nương nói dối đấy chứ?
Hô Tiêu Thiên nói:
- Không dám không dám! Hoàng hậu nương nương là quý nhân, sao có thể làm những chuyện như thê được! Tôi chỉ e có một sô người giả truyên ý chi của Hoàng hậu nương nương thôi! Vương Đức Tài cả giận nói:
-To gan! Đồ khốn khiếp! Ngươi không nhìn xem đây là đâu, đây không phải là nơi ngươi có thể ăn nói bừa bãi!
Hồ Tiểu Thiên vẻ mặt không có chút sợ hãi, hắn mỉm cười nói:
- “Đồ khốn khiếp” là những từ Vương công công nói, “ăn nói bừa bãi” cũng là lời Ngài nói. Từ đầu đến cuối tôi không nói một câu chữ thô tục nào nhé!
Vương Đức Tài bước đến gần hắn một bước, hạ giọng nói:
- Hồ Tiểu Thiên! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết lai lịch của ngươi, một đứa con của nghịch tặc, nịnh hót lấy lòng vào trong cung đế bảo toàn tính mạng. Ngươi xem bộ dạng của ngươi sống không bằng một con chó.
HÔ Tiêu Thiên nói:
- Vương công công nói là tôi sống không được bàng Ngài sao? Cũng đúng, một con chó ở bên cạnh Hoàng hậu nương nương tất nhiên là tôn quý hơn tôi nhiều!
-Ngươi...
Vương Đức Tài tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên. Chỉ dựa vào miệng lưỡi gã còn lâu mới là đối thủ của Hô Tiêu Thiên
Lúc này một cung nữ mặc váy hồng cánh sen từ trong bước ra, hỏi Vương Đức Tài:
- Tiểu Đức Tử! Hoàng hậu nương nương hỏi người đã đến chưa?
Vương Đức Tài biến sắc mặt cực nhanh, ban nãy vẫn là mặt vẻ giận dữ, nhưng nhìn thấy cung nữ kia thì lập tức vui vẻ, cười nói:
- Vân Hương tỷ tỷ! Hắn ta đến rồi, tôi sẽ đưa hắn vào!
Hô Tiêu Thiên cũng cười tủm tỉm nhìn cung nữ kia và nói:
- Chào Vân Hương tỷ tỷ! Đệ tên là Hồ Tiểu Thiên, là người của Ti Uyển Cục, sau này tỷ muốn ăn hoa quả tươi gì, chỉ cần sai người đến tìm thì đệ lập tức đưa đến cho tỷ, chúng ta làm quen nhé!
"Tên nhãi" này giơ tay định bắt tay với người ta, thói quen xã giao hình thành bao năm nay, trong chốc lát thật sự không thể sửa được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.