Quyển 1 - Chương 211: Hóa giải nguy cơ (Thượng)
Thạch Chương Ngư
17/05/2018
Vân Hương che miệng cười, nói: - Ta nhớ kỹ rồi!
Vương Đức Tài hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái, trong lòng tự nhủ “Sao thằng nhãi này lại nói nhiều lời nói nhảm vậy chứ!”
Trong lúc nói chuyện, Hồ Tiểu Thiên nhìn chung quanh, phát hiện Thất Thất vẫn chưa đến, cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Ban nãy rõ ràng hắn bảo Sử Học Đông nhanh chóng đi tìm người, hơn nữa trên đường cùng Triệu Tiến Hỉ đến cung Hinh Ninh, hắn đã cố ý tiêu hao rất nhiều thời gian. Sử Học Đông hẳn là sớm đến rồi chứ, lẽ nào y không tìm thấy Thất Thất?
Chuyện đến mức này thì chỉ có thể bất chấp khó khăn đi gặp Giản Hoàng hậu thôi.
Đi theo Vương Đức Tài bước vào cung Hinh Ninh, trong cung thiết kế hoa mỹ tráng lệ nhưng Hồ Tiểu Thiên không còn lòng dạ nào thưởng thức, hắn cúi rụp đầu xuống, đôi mắt lặng lẽ nhìn chung quanh, trong lòng thật sự có chút bất an.
Bức rèm màu vàng phía trước che chắn cung thất phía sau, xuyên thấu bức rèm có thể nhìn thấy bóng hình ở phía sau. Vương Đức Tài bảo hắn ngồi đợi ở đó, gã ta chậm rãi đến trước rèm che, cung kính nói: - Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Hồ Tiểu Thiên của Ti Uyển Cục đến rồi!
Phía sau bức rèm có tiếng nói lạnh lùng phát ra: - Um!
Hồ Tiểu Thiên sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: - Hồ Tiểu Thiên khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên
- Hồ Tiểu Thiên! Ngươi vào cung bao lâu rồi?
Hồ Tiểu Thiên cung kính đáp: - Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, tính sơ sơ cũng được hơn hai tháng rồi ạ!
- Nghe nói Lưu Ngọc Chương đã giao toàn bộ quyền của Ti Uyển Cục cho người rồi! Giờ đây trong Ti Uyển Cục có thể nói quyền lực của ngươi là lớn nhất. Hơn hai tháng mà có thể lên chức nhanh chóng như vậy, ngươi đúng là có bản lĩnh đấy!
Chỉ từ câu nói đó, Hồ Tiểu Thiên có thể đoán ra Giản Hoàng hậu không có ý tốt gì với mình. Hắn cười nói: - Nương nương! Làm gì có chuyện đó ạ! Chỉ là Lưu công công sơ ý bị trật mắt cá chân nên mới giao cho nổ tài làm một số chuyện thôi. Thật ra nô tài cũng chỉ phụ trách vậy thôi, còn tất cả mọi chuyện vẫn do Lưu công công quyết định.
Giản Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: - Vậy ý ngươi nói là bổn cung đang nói dối sao?
Hồ Tiểu Thiên quỳ trên đất một lúc lâu vẫn chưa được bình thản, trong lòng thầm mắng “Ông | đây chọc tức gì người mà đường đường là một Hoàng hậu mà đi làm khó một tiểu thái giám như
vậy???
Thật ra trong lòng Hồ Tiểu Thiên hiểu rất rõ, Giản Hoàng hậu tìm mình là do Vương Đức Tài khích vào. Hồ Tiểu Thiên dập đầu nói: - Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, tuyệt thế vô song, vạn người kính trọng, trong lòng Tiểu Thiên kính trọng không hết, chứ nào dám có ý nghĩ bất kính như vậy?
Giản Hoàng hậu nói: - Ngươi quả nhiên là tên nô tài khua môi múa mép. Bổn cung nghe nói, ngươi nói sau lưng là bổn cung không biết dạy dỗ con gái?
Hồ Tiểu Thiên đầu đầy mồ hôi, thầm mắng “Ta đây nói lúc nào, đúng là muốn vu oan cho ta mà! Giản Hoàng hậu rõ ràng là muốn hại ta”. Hồ Tiểu Thiên vội vàng giải thích, nói: - Hoàng hậu nương nương! Tiểu nhân chưa bao giờ nói như vậy cả!
Giản Hoàng hậu cười lạnh nói: - Xem bộ dạng giảo hoạt của người đã biết không thành thật rồi! Ép thì người cũng không thừa nhận. Ngươi nói cho ta biết, có phải mấy ngày trước ngươi đã đến cung Ninh Tú không?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Đúng là có chuyện này ạ!
Giản Hoàng hậu lại nói: - Sau khi người đến cung Ninh Tú thì đã xảy ra chuyện gì?
- Điều này. Điều này... Hồ Tiểu Thiên thầm tính toán “Bà ta đã hỏi như vậy thì chắc chắn đã nắm được một số chuyện, rốt cuộc mình nên nói sự thật hay nói dối đây?
Giản Hoàng hậu nói: - Ngươi không cần nghĩ phải ứng phó với ta thế nào, bổn cung gọi người đến đây vốn không có ý muốn vu oan cho ngươi. Có phải Thất Thất đã bảo một đám thái giám trói ngươi lại không?
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ “Xem ra bà lão này đã biết tất cả rồi. Hôm đó rõ ràng là ông đây bị thiệt thòi ở cung Ninh Tú. Nhưng nếu như ta nói thật thì đồng nghĩa với việc bán đứng Thất Thất, còn nếu ta không nói sự thật thì bà ta chắc chắc sẽ thừa dịp trị ta tội nói dối”. Chuyện đã đến bước này, Hồ Tiểu Thiên đành phải cung kính nói: - Hoàng hậu nương nương minh xét, tiểu nhân trung thành, ngưỡng mộ nương nương giống như nước sông Trường Giang.
Giản Hoàng hậu nói:
- Lời nói thật dễ nghe”! Mặc dù Thất Thất trêu chọc ngươi trước nhưng người có gì oan khuất g thì cứ nói với ta, tại sao lại nói sau lưng ta là ta không biết dạy dỗ con gái? Nói Thất Thất điều
ngoa, làm gì cũng theo ý mình!
Hồ Tiểu Thiên kêu lên: - Nương nương! Nô tài bị oan! Mắt hắn nhìn liếc sang Vương Đức Tài ở bên cạnh, phát hiện gã ta đang lộ ra vẻ cười đắc ý, trong lòng đoán chắc gã đã đổi trắng thay đen sau lưng, cố ý hãm hại mình.
Giản Hoàng hậu nói: - Loại nô tài ăn nói bừa bãi như ngươi, nếu như ta không trừng phạt người thì chỉ e sau này khó mà phục tùng được. Người đâu!
Vương Đức Tài tiến về phía trước một bước nói: - Có tiểu nhân!
Hồ Tiểu Thiên lại nói: - Hoàng hậu nương nương! Tiểu nhân không phục!
Giản Hoàng hậu cả giận nói: - Tên nô tài nhà người còn dám mạnh miệng sao?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Đáng lẽ ra Hoàng hậu nương nương muốn dạy dỗ tiểu nhân, bất luận thế nào tiểu nhân cũng không được nói nửa chữ. Nhưng Hoàng hậu nương nương nói ra nhiều lý do như vậy, nói nô tài nói năng bậy bạ sau lưng Người, kể cả Hoàng hậu nương nương muốn đánh chết nô tài thì Tiểu Thiên cũng phải làm rõ chuyện này. Đánh thì tiểu nhân nhận, nhưng nhất định phải nói lý. Nô tài chịu oan uổng cũng không sao nhưng một khi chứng minh được Hoàng hậu nương nương bị người ta bịt mắt, điều khiển thì chẳng phải là tổn hại đến uy nghiêm của nương nương rồi sao?
- Ngươi....
Vương Đức Tài cả giận nói: - To gan! Người đầu! Kéo tên kiêu ngạo này ra ngoài, đánh ba mươi trượng!
Hồ Tiểu Thiên nói: - Kẻ to gan là ngươi, nương nương vẫn chưa nói phạt ta, ngươi là cái thá gì, lẽ nào người là người làm chủ trong cung Hinh Ninh này sao?
Vương Đức Tài thẹn quá thành giận xông lên nhấc chân đá vào ngực Hồ Tiểu Thiên. Thật ra Hồ Tiểu Thiên cố ý chọc giận gã thôi, nhìn thấy Vương Đức Tài đá một cước đến, hắn co ngực lại, sức của đối phương bị hắn làm mất đi phần nửa. Nhưng người bên cạnh thì thấy, Vương Đức Tài cũng đã đi một cước khá mạnh, thân thể Hồ Tiểu Thiên lăn trên đất mấy vòng, hai tay và hai chân duỗi ra, hai mắt liếc, toàn thân co giật không ngừng. Nếu nói đến giả chết thì những người bình thường không thể diễn xuất bằng hắn được.
Vương Đức Tài tự nhủ trong lòng “ Sao cú đá này của ta lại lợi hại như vậy, lại khiến hắn ta thành bộ dạng như này!”.
Vài tên thái giám cũng chạy lại xem sao, trong đó có Triệu Tiến Hỉ ban nãy đưa Hồ Tiểu Thiên đến. Nhìn thấy tình hình trước mắt, Triệu Tiến Hỉ kinh hãi nói: - Không xong rồi, tuyệt đối không được để xảy ra án mạng.
Vương Đức Tài hừ lạnh một tiếng nói: - Tên tiểu tử này trước nay mưu ma chước quỷ, ta thấy chắc chắn là hắn đang giở trò.
Phía sau bức rèm vọng lại tiếng của Giản Hoàng hậu: - Hắn bị làm sao vậy?
Vương Đức Tài nói: - Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, hắn đang giả vờ ngây dại ở đây!
Lúc này của cung mở ra, không ngờ là tiểu Công chúa Thất Thất nhanh chân bước vào trong, cô bé cả giận nói: - Ta xem ai dám động đến hắn ta!
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy những lời này của Tiểu Thất thì trong lòng thật sự cảm thấy ấm áp, cuối cùng thì cứu tinh của hắn cũng đến đúng lúc. “Thất Thất à Thất Thất, không uổng công ta đã quên cả sống chết đưa cô đến Tiếp Châu, đứa trẻ như cô cũng coi như có chút lương tâm đấy!”
Vài tên thái giám nhìn thấy Thất Thất đến, tất cả đều hoảng sợ, vội hành lễ: - Tham kiến Công chúa điện hạ!
Giản Hoàng hậu cũng đẩy bức rèm che ra, nhẹ nhàng bước lại. Bà ta hơn ba mươi tuổi, khí chất quý phái hơn người, chỉ có điều trên trán mang theo nỗi buồn ưu tư. Nhìn thấy con gái xông vào, bà khẽ nói: - Thất Thất! Sao con lại đến đây
Thất Thất chỉ vào Hồ Tiểu Thiên đang ở dưới đất, nói: - Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đã bắt hắn đến đây? Mẫu hậu! Không phải con đã nói với Người rồi sao, hắn là ân nhân cứu mạng con, cứ coi như mẫu hậu không giúp con thì cũng không thể lấy oán báo ân như vậy chứ?
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cảm thấy thoải mái, nếu Thất Thất đã đến rồi vậy thì ông đây coi như tránh được kiếp nạn này, cũng không cần biểu diễn nữa, hai mắt hắn nhắm lại nằm trên đất giả chết.
Giản Hoàng hậu nói: - Thất Thất! Đứa trẻ như con sao không hiểu chuyện gì vậy. Ta gọi hắn đến là bởi vì hắn ở sau lưng nói ta không biết dạy con, vì vậy...
Thất Thất nói: - Không đúng như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn có lúc nào mẫu hậu quản con đâu? Thật ra mẫu hậu cũng không phải mẹ ruột của con nên cũng không muốn quản con.
- Điều này...
- Mẫu hậu! Người đứng đầu hậu cung, thân phận cao quý lại đi chấp nhặt với tên tiểu thái giám sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, lẽ nào Người không sợ bị người đời chê cười sao? Thất Thất cố ý gây sự, không giữ thể diện cho Hoàng hậu gì cả.
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy rất rõ, đúng là mở cờ trong bụng. Thất Thất đúng không phải là con ruột của Giản Hoàng hậu, nhưng với thân phận của cô bé thì dù gì cũng là vãn bối, sao lại dám trách mạng Giản Hoàng hậu trước mặt nhiều người như vậy. Hơn nữa có thể nhìn ra vị Hoàng hậu nương nương này có chút kiêng kị với Thất Thất, không hề tức giận với cô ta. Thật kỳ lạ, nghe nói vị Giản Hoàng hậu này là chủ hậu cung, Thất Thất chẳng qua cũng là tiểu Công chúa, lại không phải là khuê nữ ruột của bà ta nhưng sao có thể hỗn xược như vậy được? Lẽ nào trong lòng Hoàng thượng, Thất Thất còn quan trọng hơn cả Hoàng hậu.
Giản Hoàng hậu thở dài nói: - Đứa trẻ như con sao lại ăn nói với ta như vậy. Thôi bỏ đi, cứ coi như ta lắm chuyện. Tiểu Hỉ Tử! Người đưa hắn ta quay về đi! Bà ta không có tâm trạng tranh luận với Thất Thất nữa.
Triệu Tiến Hỉ đáp lại một tiếng, nhưng thấy Hồ Tiểu Thiên nằm trên đất không hề nhúc nhích, không ngừng lộ ra sắc mặt khó coi.
Thất Thất rất hiểu Hồ Tiểu Thiện, biết hắn chắc chắn đang giả vờ. Cô nhấc chân đá hắn một cái, nhắc nhở hắn cái gì cũng vừa phải thôi.
Hồ Tiểu Thiên cố ý thở phào một hơi dài, xoa ngực cố làm ra vẻ nói: - Đau chết mất...
Thất Thất nói: - Còn không mau tạ ơn Hoàng hậu nương nương tha tội không giết!
Hồ Tiểu Thiên lăn lộn bò lên, vội dập đầu nói: - Tiểu Thiên tạ ơn Hoàng hậu nương nương không giết!
Giản Hoàng hậu lạnh lùng nói: - Bổn cung nói muốn giết người khi nào? Nếu ta thật sự muốn giết người thì người nghĩ Thất Thất có thể bảo vệ được người không? Bà ta nhìn Hồ Tiểu Thiên, hận đến mức nghiến răng nói.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Hoàng hậu nương nương có tấm lòng nhân hậu, khoan dung độ lượng. Sau này Người có gì cần đến nô tài thì nô tài phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ...
Hắn chưa nói hết câu thì tại đã bị Thất Thất nhéo một cái: - Ít lời thôi, mau đi thôi!
Nhìn bóng hình của Hồ Tiểu Thiên và Thất Thất rời đi, trong mắt Vương Đức Tài bốc hỏa. Gã nói với Giản Hoàng hậu: - Hoàng hậu nương nương! Tên này nham hiểm dối trá, mê hoặc Công chúa, mong Hoàng hậu nương nương minh giám.
Giản Hoàng hậu cả giận nói: - Vương Đức Tài! Câu nào cũng là người nói, ngươi nghĩ rằng bổn cung không nhìn ra sao? Hôm nay người muốn mượn tay bổn cung để trả thù cá nhân thôi!
Vương Đức Tài sợ tới mức quỳ sụp xuống đất: - Hoàng hậu nương nương! Tiểu nhân tuyệt đối không có ý đó!
Giản Hoàng hậu giận dữ rồi đột nhiên phất tay áo xoay người rời đi, thậm chí còn không quay lại nhìn gã một cái.
Vương Đức Tài hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái, trong lòng tự nhủ “Sao thằng nhãi này lại nói nhiều lời nói nhảm vậy chứ!”
Trong lúc nói chuyện, Hồ Tiểu Thiên nhìn chung quanh, phát hiện Thất Thất vẫn chưa đến, cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Ban nãy rõ ràng hắn bảo Sử Học Đông nhanh chóng đi tìm người, hơn nữa trên đường cùng Triệu Tiến Hỉ đến cung Hinh Ninh, hắn đã cố ý tiêu hao rất nhiều thời gian. Sử Học Đông hẳn là sớm đến rồi chứ, lẽ nào y không tìm thấy Thất Thất?
Chuyện đến mức này thì chỉ có thể bất chấp khó khăn đi gặp Giản Hoàng hậu thôi.
Đi theo Vương Đức Tài bước vào cung Hinh Ninh, trong cung thiết kế hoa mỹ tráng lệ nhưng Hồ Tiểu Thiên không còn lòng dạ nào thưởng thức, hắn cúi rụp đầu xuống, đôi mắt lặng lẽ nhìn chung quanh, trong lòng thật sự có chút bất an.
Bức rèm màu vàng phía trước che chắn cung thất phía sau, xuyên thấu bức rèm có thể nhìn thấy bóng hình ở phía sau. Vương Đức Tài bảo hắn ngồi đợi ở đó, gã ta chậm rãi đến trước rèm che, cung kính nói: - Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Hồ Tiểu Thiên của Ti Uyển Cục đến rồi!
Phía sau bức rèm có tiếng nói lạnh lùng phát ra: - Um!
Hồ Tiểu Thiên sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: - Hồ Tiểu Thiên khấu kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên
- Hồ Tiểu Thiên! Ngươi vào cung bao lâu rồi?
Hồ Tiểu Thiên cung kính đáp: - Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, tính sơ sơ cũng được hơn hai tháng rồi ạ!
- Nghe nói Lưu Ngọc Chương đã giao toàn bộ quyền của Ti Uyển Cục cho người rồi! Giờ đây trong Ti Uyển Cục có thể nói quyền lực của ngươi là lớn nhất. Hơn hai tháng mà có thể lên chức nhanh chóng như vậy, ngươi đúng là có bản lĩnh đấy!
Chỉ từ câu nói đó, Hồ Tiểu Thiên có thể đoán ra Giản Hoàng hậu không có ý tốt gì với mình. Hắn cười nói: - Nương nương! Làm gì có chuyện đó ạ! Chỉ là Lưu công công sơ ý bị trật mắt cá chân nên mới giao cho nổ tài làm một số chuyện thôi. Thật ra nô tài cũng chỉ phụ trách vậy thôi, còn tất cả mọi chuyện vẫn do Lưu công công quyết định.
Giản Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: - Vậy ý ngươi nói là bổn cung đang nói dối sao?
Hồ Tiểu Thiên quỳ trên đất một lúc lâu vẫn chưa được bình thản, trong lòng thầm mắng “Ông | đây chọc tức gì người mà đường đường là một Hoàng hậu mà đi làm khó một tiểu thái giám như
vậy???
Thật ra trong lòng Hồ Tiểu Thiên hiểu rất rõ, Giản Hoàng hậu tìm mình là do Vương Đức Tài khích vào. Hồ Tiểu Thiên dập đầu nói: - Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, tuyệt thế vô song, vạn người kính trọng, trong lòng Tiểu Thiên kính trọng không hết, chứ nào dám có ý nghĩ bất kính như vậy?
Giản Hoàng hậu nói: - Ngươi quả nhiên là tên nô tài khua môi múa mép. Bổn cung nghe nói, ngươi nói sau lưng là bổn cung không biết dạy dỗ con gái?
Hồ Tiểu Thiên đầu đầy mồ hôi, thầm mắng “Ta đây nói lúc nào, đúng là muốn vu oan cho ta mà! Giản Hoàng hậu rõ ràng là muốn hại ta”. Hồ Tiểu Thiên vội vàng giải thích, nói: - Hoàng hậu nương nương! Tiểu nhân chưa bao giờ nói như vậy cả!
Giản Hoàng hậu cười lạnh nói: - Xem bộ dạng giảo hoạt của người đã biết không thành thật rồi! Ép thì người cũng không thừa nhận. Ngươi nói cho ta biết, có phải mấy ngày trước ngươi đã đến cung Ninh Tú không?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Đúng là có chuyện này ạ!
Giản Hoàng hậu lại nói: - Sau khi người đến cung Ninh Tú thì đã xảy ra chuyện gì?
- Điều này. Điều này... Hồ Tiểu Thiên thầm tính toán “Bà ta đã hỏi như vậy thì chắc chắn đã nắm được một số chuyện, rốt cuộc mình nên nói sự thật hay nói dối đây?
Giản Hoàng hậu nói: - Ngươi không cần nghĩ phải ứng phó với ta thế nào, bổn cung gọi người đến đây vốn không có ý muốn vu oan cho ngươi. Có phải Thất Thất đã bảo một đám thái giám trói ngươi lại không?
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ “Xem ra bà lão này đã biết tất cả rồi. Hôm đó rõ ràng là ông đây bị thiệt thòi ở cung Ninh Tú. Nhưng nếu như ta nói thật thì đồng nghĩa với việc bán đứng Thất Thất, còn nếu ta không nói sự thật thì bà ta chắc chắc sẽ thừa dịp trị ta tội nói dối”. Chuyện đã đến bước này, Hồ Tiểu Thiên đành phải cung kính nói: - Hoàng hậu nương nương minh xét, tiểu nhân trung thành, ngưỡng mộ nương nương giống như nước sông Trường Giang.
Giản Hoàng hậu nói:
- Lời nói thật dễ nghe”! Mặc dù Thất Thất trêu chọc ngươi trước nhưng người có gì oan khuất g thì cứ nói với ta, tại sao lại nói sau lưng ta là ta không biết dạy dỗ con gái? Nói Thất Thất điều
ngoa, làm gì cũng theo ý mình!
Hồ Tiểu Thiên kêu lên: - Nương nương! Nô tài bị oan! Mắt hắn nhìn liếc sang Vương Đức Tài ở bên cạnh, phát hiện gã ta đang lộ ra vẻ cười đắc ý, trong lòng đoán chắc gã đã đổi trắng thay đen sau lưng, cố ý hãm hại mình.
Giản Hoàng hậu nói: - Loại nô tài ăn nói bừa bãi như ngươi, nếu như ta không trừng phạt người thì chỉ e sau này khó mà phục tùng được. Người đâu!
Vương Đức Tài tiến về phía trước một bước nói: - Có tiểu nhân!
Hồ Tiểu Thiên lại nói: - Hoàng hậu nương nương! Tiểu nhân không phục!
Giản Hoàng hậu cả giận nói: - Tên nô tài nhà người còn dám mạnh miệng sao?
Hồ Tiểu Thiên nói: - Đáng lẽ ra Hoàng hậu nương nương muốn dạy dỗ tiểu nhân, bất luận thế nào tiểu nhân cũng không được nói nửa chữ. Nhưng Hoàng hậu nương nương nói ra nhiều lý do như vậy, nói nô tài nói năng bậy bạ sau lưng Người, kể cả Hoàng hậu nương nương muốn đánh chết nô tài thì Tiểu Thiên cũng phải làm rõ chuyện này. Đánh thì tiểu nhân nhận, nhưng nhất định phải nói lý. Nô tài chịu oan uổng cũng không sao nhưng một khi chứng minh được Hoàng hậu nương nương bị người ta bịt mắt, điều khiển thì chẳng phải là tổn hại đến uy nghiêm của nương nương rồi sao?
- Ngươi....
Vương Đức Tài cả giận nói: - To gan! Người đầu! Kéo tên kiêu ngạo này ra ngoài, đánh ba mươi trượng!
Hồ Tiểu Thiên nói: - Kẻ to gan là ngươi, nương nương vẫn chưa nói phạt ta, ngươi là cái thá gì, lẽ nào người là người làm chủ trong cung Hinh Ninh này sao?
Vương Đức Tài thẹn quá thành giận xông lên nhấc chân đá vào ngực Hồ Tiểu Thiên. Thật ra Hồ Tiểu Thiên cố ý chọc giận gã thôi, nhìn thấy Vương Đức Tài đá một cước đến, hắn co ngực lại, sức của đối phương bị hắn làm mất đi phần nửa. Nhưng người bên cạnh thì thấy, Vương Đức Tài cũng đã đi một cước khá mạnh, thân thể Hồ Tiểu Thiên lăn trên đất mấy vòng, hai tay và hai chân duỗi ra, hai mắt liếc, toàn thân co giật không ngừng. Nếu nói đến giả chết thì những người bình thường không thể diễn xuất bằng hắn được.
Vương Đức Tài tự nhủ trong lòng “ Sao cú đá này của ta lại lợi hại như vậy, lại khiến hắn ta thành bộ dạng như này!”.
Vài tên thái giám cũng chạy lại xem sao, trong đó có Triệu Tiến Hỉ ban nãy đưa Hồ Tiểu Thiên đến. Nhìn thấy tình hình trước mắt, Triệu Tiến Hỉ kinh hãi nói: - Không xong rồi, tuyệt đối không được để xảy ra án mạng.
Vương Đức Tài hừ lạnh một tiếng nói: - Tên tiểu tử này trước nay mưu ma chước quỷ, ta thấy chắc chắn là hắn đang giở trò.
Phía sau bức rèm vọng lại tiếng của Giản Hoàng hậu: - Hắn bị làm sao vậy?
Vương Đức Tài nói: - Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, hắn đang giả vờ ngây dại ở đây!
Lúc này của cung mở ra, không ngờ là tiểu Công chúa Thất Thất nhanh chân bước vào trong, cô bé cả giận nói: - Ta xem ai dám động đến hắn ta!
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy những lời này của Tiểu Thất thì trong lòng thật sự cảm thấy ấm áp, cuối cùng thì cứu tinh của hắn cũng đến đúng lúc. “Thất Thất à Thất Thất, không uổng công ta đã quên cả sống chết đưa cô đến Tiếp Châu, đứa trẻ như cô cũng coi như có chút lương tâm đấy!”
Vài tên thái giám nhìn thấy Thất Thất đến, tất cả đều hoảng sợ, vội hành lễ: - Tham kiến Công chúa điện hạ!
Giản Hoàng hậu cũng đẩy bức rèm che ra, nhẹ nhàng bước lại. Bà ta hơn ba mươi tuổi, khí chất quý phái hơn người, chỉ có điều trên trán mang theo nỗi buồn ưu tư. Nhìn thấy con gái xông vào, bà khẽ nói: - Thất Thất! Sao con lại đến đây
Thất Thất chỉ vào Hồ Tiểu Thiên đang ở dưới đất, nói: - Chuyện gì xảy ra vậy? Ai đã bắt hắn đến đây? Mẫu hậu! Không phải con đã nói với Người rồi sao, hắn là ân nhân cứu mạng con, cứ coi như mẫu hậu không giúp con thì cũng không thể lấy oán báo ân như vậy chứ?
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên cảm thấy thoải mái, nếu Thất Thất đã đến rồi vậy thì ông đây coi như tránh được kiếp nạn này, cũng không cần biểu diễn nữa, hai mắt hắn nhắm lại nằm trên đất giả chết.
Giản Hoàng hậu nói: - Thất Thất! Đứa trẻ như con sao không hiểu chuyện gì vậy. Ta gọi hắn đến là bởi vì hắn ở sau lưng nói ta không biết dạy con, vì vậy...
Thất Thất nói: - Không đúng như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn có lúc nào mẫu hậu quản con đâu? Thật ra mẫu hậu cũng không phải mẹ ruột của con nên cũng không muốn quản con.
- Điều này...
- Mẫu hậu! Người đứng đầu hậu cung, thân phận cao quý lại đi chấp nhặt với tên tiểu thái giám sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, lẽ nào Người không sợ bị người đời chê cười sao? Thất Thất cố ý gây sự, không giữ thể diện cho Hoàng hậu gì cả.
Hồ Tiểu Thiên nghe thấy rất rõ, đúng là mở cờ trong bụng. Thất Thất đúng không phải là con ruột của Giản Hoàng hậu, nhưng với thân phận của cô bé thì dù gì cũng là vãn bối, sao lại dám trách mạng Giản Hoàng hậu trước mặt nhiều người như vậy. Hơn nữa có thể nhìn ra vị Hoàng hậu nương nương này có chút kiêng kị với Thất Thất, không hề tức giận với cô ta. Thật kỳ lạ, nghe nói vị Giản Hoàng hậu này là chủ hậu cung, Thất Thất chẳng qua cũng là tiểu Công chúa, lại không phải là khuê nữ ruột của bà ta nhưng sao có thể hỗn xược như vậy được? Lẽ nào trong lòng Hoàng thượng, Thất Thất còn quan trọng hơn cả Hoàng hậu.
Giản Hoàng hậu thở dài nói: - Đứa trẻ như con sao lại ăn nói với ta như vậy. Thôi bỏ đi, cứ coi như ta lắm chuyện. Tiểu Hỉ Tử! Người đưa hắn ta quay về đi! Bà ta không có tâm trạng tranh luận với Thất Thất nữa.
Triệu Tiến Hỉ đáp lại một tiếng, nhưng thấy Hồ Tiểu Thiên nằm trên đất không hề nhúc nhích, không ngừng lộ ra sắc mặt khó coi.
Thất Thất rất hiểu Hồ Tiểu Thiện, biết hắn chắc chắn đang giả vờ. Cô nhấc chân đá hắn một cái, nhắc nhở hắn cái gì cũng vừa phải thôi.
Hồ Tiểu Thiên cố ý thở phào một hơi dài, xoa ngực cố làm ra vẻ nói: - Đau chết mất...
Thất Thất nói: - Còn không mau tạ ơn Hoàng hậu nương nương tha tội không giết!
Hồ Tiểu Thiên lăn lộn bò lên, vội dập đầu nói: - Tiểu Thiên tạ ơn Hoàng hậu nương nương không giết!
Giản Hoàng hậu lạnh lùng nói: - Bổn cung nói muốn giết người khi nào? Nếu ta thật sự muốn giết người thì người nghĩ Thất Thất có thể bảo vệ được người không? Bà ta nhìn Hồ Tiểu Thiên, hận đến mức nghiến răng nói.
Hồ Tiểu Thiên nói: - Hoàng hậu nương nương có tấm lòng nhân hậu, khoan dung độ lượng. Sau này Người có gì cần đến nô tài thì nô tài phải lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ...
Hắn chưa nói hết câu thì tại đã bị Thất Thất nhéo một cái: - Ít lời thôi, mau đi thôi!
Nhìn bóng hình của Hồ Tiểu Thiên và Thất Thất rời đi, trong mắt Vương Đức Tài bốc hỏa. Gã nói với Giản Hoàng hậu: - Hoàng hậu nương nương! Tên này nham hiểm dối trá, mê hoặc Công chúa, mong Hoàng hậu nương nương minh giám.
Giản Hoàng hậu cả giận nói: - Vương Đức Tài! Câu nào cũng là người nói, ngươi nghĩ rằng bổn cung không nhìn ra sao? Hôm nay người muốn mượn tay bổn cung để trả thù cá nhân thôi!
Vương Đức Tài sợ tới mức quỳ sụp xuống đất: - Hoàng hậu nương nương! Tiểu nhân tuyệt đối không có ý đó!
Giản Hoàng hậu giận dữ rồi đột nhiên phất tay áo xoay người rời đi, thậm chí còn không quay lại nhìn gã một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.