Chương 1193: Đây là hố trời sao?
Vô Trục
15/04/2015
Từ đầu đến cuối, Tùy Qua
không nhúng tay vào trong đó, ước chừng qua hơn mười phút sau, kiếp lôi
cùng kiếp vân đều hoàn toàn biến mất, cảnh đêm trở nên sáng sủa, dường
như trước đó chưa có gì xảy ra.
Vèo!
Thời điểm này một đạo xích mang vạch phá chân trời, như thiểm điện bay về phía Tùy Qua.
Tùy Qua khẽ vươn tay cầm xích quang vào trong tay.
Xích quang này chính là Chấn Linh Sừ.
Tùy Qua buông Chấn Linh Sừ ra, chỉ thấy Chấn Linh Sừ chậm rãi trôi nổi, sau đó có một "Người" đi ra, đây là thiếu niên mặc áo ngắn, hai chân trần, xem ra giống như thiếu niên cổ đại nông thôn, nhưng mà trên mặt có mấy vết sẹo dài, nhìn qua đầy khí chất hung hãn.
- Chấn Linh Sừ bái kiến chủ nhân, đa tạ chủ nhân thành toàn!
Nói xong thiếu niên có vết sẹo này quỳ gối trước mặt Tùy Qua.
- Kính xin chủ nhân ban tên cho."
- Ngươi là khí linh Chấn Linh Sử, A...... Liền gọi là ‘ Chấn Linh ’.
Tùy Qua đặt cho khí linh cái tên, hắn cảm thấy khí linh Chấn Linh Sừ gọi là "Chấn Linh ", kể từ đó khí linh cùng pháp bảo bản thân có tên chung, cũng càng phối hợp với nhau.
- Đa tạ chủ nhân ban tên cho.
Tuy vẻ mặt Chấn Linh hung hãn, nhưng mà rất cung kính với Tùy Qua.
Nguyên nhân không nói, Chấn Linh Sừ là pháp bảo do Tùy Qua tự tay chế tạo, dung nhập tinh thần và ý chí của Tùy Qua, nó theo bản năng càng thần phục Tùy Qua, là không có dị tâm. Pháp bảo tự tay luyện chế và pháp bảo hàng phục có khác nhau rất lớn.
Tùy Qua thu Chấn Linh Sừ, lúc này nhìn qua hồ Minh Châu, trong nội tâm cao hứng không nổi.
Thời điểm này Đặng Hạc đã cầm ngọc giản phong ấn Tây Môn Trung đưa tới trước mặt hắn.
Tùy Qua mang tinh thần lực rót vào trong ngọc giản, phá vỡ phong ấn, Tây Môn Trung thoát khốn đi ra.
Thời điểm này Tùy Qua thả Trương Minh từ Hồng Mông thạch ra ngoài.
- Tây Môn Trung, cuối cùng xảy ra tình huống gì?
Tùy Qua dò hỏi.
- Chủ nhân, ta vẫn âm thầm trợ giúp Trương Minh điều tra Tâm Tu Hội, thẳng tới gần đây phát hiện tâm ma của Tâm Tu Hội rục rịch, dường như mưu đồ đại sự, vì vậy ta âm thầm theo dõi chúng tới đây, chuẩn bị dò xét rốt cuộc là thế nào, ai biết bị tâm ma lợi hại cảm ứng được, phong ấn ta vào trong ngọc giản, lại gieo sinh tử phù vào thần hồn.
- Như vậy ngươi có bán đứng ta không?
Tùy Qua hỏi thăm.
- Chủ nhân, ta làm sao có thể bán đứng ngươi!
Tây Môn Trung dập đầu như bằm tỏi, cho thấy một mặt trung thành và tận tâm của hắn.
Xác thực, Tây Môn Trung cũng sớm bị Tùy Qua thu thập dễ bảo, cũng không dám sinh ra nhị tâm nữa.
- Trương Minh, ngươi còn biết cái gì?
Tùy Qua nhìn Trương Minh hỏi.
- Chủ nhân, chuyện ta biết rõ không nhiều lắm. Nhưng mà, ta nghe nói thành viên của Tâm Tu Hội trải rộng không chỉ tỉnh Minh Hải, dường như cả nước đều có thành viên, cho nên ta lo lắng mục tiêu của chúng không chỉ có hồ Minh Châu, nếu như chúng ở nơi khác...
- Không không khả năng!
Trong lòng Tùy Qua sinh ra điềm xấu, sau đó lập tức điện thoại cho Tang Thiên.
- Tùy lão đệ, tôi vẫn đang định tìm anh đây, có đại sự rồi!
Ngữ khí của Tang Thiên nghe rất nghiêm trọng.
Sau một lát Tang Thiên cũng đã đến.
Trừ Tang Thiên ra, còn có ỏổ trưởng tổ sáu Trần Mã Khả, tổ trưởng tổ bốn Cổ Phong.
Ba tổ trưởng của Long Đằng đều xuất động, xem ra tình thế đúng là nghiêm trọng.
Tang Thiên liếc mắt nhìn tình huống hồ Minh Châu, hơi buông lỏng một hơi:
- Tùy lão đệ, may mắn anh giải quyết chuyện ở đây. Nếu không tình huống thật sự không lạc quan được rồi.
- Tang lão đại, tình huống các người gặp được thế nào?
Tùy Qua nghi hoặc hỏi một câu.
- Tình huống cũng như vậy, nhưng mà không thể khống chế được.
Tang Thiên thở dài một tiếng.
- Tình huống không thể khống chế sao?
Tùy Qua vẻ mặt hoảng sợ, nói:
- Như vậy, chẳng lẽ không phải có rất nhiều ma vật chui qua sao?
- Tạm thời không nghiêm trọng như vậy.
Tang Thiên nói:
- Những tâm ma kia có thể đả thông thông đạo đi thông tới đây, nhưng mà cũng không có lập tức phóng thích rất nhiều ma vật tới, xem ra chúng có dã tâm và bố trí của mình, sẽ không công tiện nghi cho ma vật của thế giới tâm ma. Nhưng mà người nghe lệnh đi ngăn cản lại chết tổn thương không ít.
Trên mặt Tang Thiên biểu lộ bi thống.
Lúc này Tang Thiên tự mình dẫn đội hành động, vẫn tao ngộ thất bại thảm trọng, đây là chuyện hắn không tiếp nhận được.
- Đối thủ rất mạnh sao?
Tùy Qua hỏi một câu, dùng tu vị Tang Thiên trước mắt phối hợp Viêm Hoàng Thánh Ấn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng có thể buông tay đánh cược một lần, thậm chí đánh chết đối thủ cũng có thể. Nếu như ngay cả Tang Thiên đều không thể đánh thắng, như vậy đối thủ tu vị ít nhất là Nguyên Anh hậu kỳ.
Tang Thiên gật gật đầu, chứng nhận suy đoán của Tùy Qua:
- Những ma vật kia có tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ. Đều là tôi vô năng, tối nay hao tổn nhiều người như vậy, đúng là thất bại mà.
- Tang lão đại, đây không phải do anh sai!
Cổ Phong nói:
- Nếu như không phải anh ngăn cản những ma vật cường hoành, những người chúng tôi chỉ sợ đã bỏ mạng, trở thành đối tượng đoạt xá của đám tâm ma.
- Tang lão đại, thắng bại là chuyện bình thường. Hiện tại, trọng yếu nhất là phải làm sao giải quyết tốt hậu quả.
Tùy Qua nhìn Tang Thiên nói ra, hắn chưa từng an ủi Tang Thiên nhiều, bởi vì người như Tang Thiên có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
- Ân, tuy chúng tôi bên kia có phiền toái, nhưng mà may mắn anh thắng một ván ở đây, xem như hòa nhau, cho nên Long Đằng thắng một ván. Nơi này chính là trong Hoa Hạ, nếu thật trở thành căn cứ của ma vật, hậu quả đúng là không chịu nổi. Về phần giải quyết hậu quả, tôi muốn nghe Tùy lão đệ nói.
- Giấy không thể gói được lửa. Chuyện này không phải không ai biết. Bên phía truyền thông tôi tin tưởng Tang lão đại nhanh chóng khống chế được, đúng không?
- Đương nhiên, tôi đã sớm nghĩ tới. Nói là địa chất thay đổi tạo thành hố trời, bởi vì tồn tại tai họa ngầm địa chất, cho nên người bình thường không được tới gần trăm dặm.
Tang Thiên nhàn nhạt nói.
Dù sao hôm nay dân chúng vẫn thường nhìn thấu hố trời, cho nên cũng không quá thất thố.
- Như vậy, tôi tới đâu cứu một ít người bình thường, cũng xóa trí nhớ của bọn họ sao?
- Ân, đương nhiên.
Tang Thiên nói:
- Đối với anh mà nói, đây hẳn là chuyện bình thường nhỉ?
Tùy Qua gật gật đầu, nói tiếp:
- Tuy nơi này tạm thời không rơi vào trong tay của ma vật, nhưng mà Tang lão đại anh cũng nhìn thấy, trận pháp nơi này vẫn hoàn hảo, cũng nói đúng hơn nếu có nhiều ma vật chiếm cứ nơi này, rất nhanh có thể lợi dụng nó.
- Như vậy, có biện pháp hủy diệt trận pháp không?
Thần sắc Tang Thiên trở nên nghiêm trọng. Đối với Tang Thiên mà nói, buổi tối hôm nay là một đêm đau khổ.
Tùy Qua lại dùng ánh mắt hỏi thăm Trúc Vấn Quân. Chuyện giải quyết trận pháp, nàng chính là người có quyền lên tiếng nhất.
- Trên lý luận là có thể, nhưng lại làm không được.
Vèo!
Thời điểm này một đạo xích mang vạch phá chân trời, như thiểm điện bay về phía Tùy Qua.
Tùy Qua khẽ vươn tay cầm xích quang vào trong tay.
Xích quang này chính là Chấn Linh Sừ.
Tùy Qua buông Chấn Linh Sừ ra, chỉ thấy Chấn Linh Sừ chậm rãi trôi nổi, sau đó có một "Người" đi ra, đây là thiếu niên mặc áo ngắn, hai chân trần, xem ra giống như thiếu niên cổ đại nông thôn, nhưng mà trên mặt có mấy vết sẹo dài, nhìn qua đầy khí chất hung hãn.
- Chấn Linh Sừ bái kiến chủ nhân, đa tạ chủ nhân thành toàn!
Nói xong thiếu niên có vết sẹo này quỳ gối trước mặt Tùy Qua.
- Kính xin chủ nhân ban tên cho."
- Ngươi là khí linh Chấn Linh Sử, A...... Liền gọi là ‘ Chấn Linh ’.
Tùy Qua đặt cho khí linh cái tên, hắn cảm thấy khí linh Chấn Linh Sừ gọi là "Chấn Linh ", kể từ đó khí linh cùng pháp bảo bản thân có tên chung, cũng càng phối hợp với nhau.
- Đa tạ chủ nhân ban tên cho.
Tuy vẻ mặt Chấn Linh hung hãn, nhưng mà rất cung kính với Tùy Qua.
Nguyên nhân không nói, Chấn Linh Sừ là pháp bảo do Tùy Qua tự tay chế tạo, dung nhập tinh thần và ý chí của Tùy Qua, nó theo bản năng càng thần phục Tùy Qua, là không có dị tâm. Pháp bảo tự tay luyện chế và pháp bảo hàng phục có khác nhau rất lớn.
Tùy Qua thu Chấn Linh Sừ, lúc này nhìn qua hồ Minh Châu, trong nội tâm cao hứng không nổi.
Thời điểm này Đặng Hạc đã cầm ngọc giản phong ấn Tây Môn Trung đưa tới trước mặt hắn.
Tùy Qua mang tinh thần lực rót vào trong ngọc giản, phá vỡ phong ấn, Tây Môn Trung thoát khốn đi ra.
Thời điểm này Tùy Qua thả Trương Minh từ Hồng Mông thạch ra ngoài.
- Tây Môn Trung, cuối cùng xảy ra tình huống gì?
Tùy Qua dò hỏi.
- Chủ nhân, ta vẫn âm thầm trợ giúp Trương Minh điều tra Tâm Tu Hội, thẳng tới gần đây phát hiện tâm ma của Tâm Tu Hội rục rịch, dường như mưu đồ đại sự, vì vậy ta âm thầm theo dõi chúng tới đây, chuẩn bị dò xét rốt cuộc là thế nào, ai biết bị tâm ma lợi hại cảm ứng được, phong ấn ta vào trong ngọc giản, lại gieo sinh tử phù vào thần hồn.
- Như vậy ngươi có bán đứng ta không?
Tùy Qua hỏi thăm.
- Chủ nhân, ta làm sao có thể bán đứng ngươi!
Tây Môn Trung dập đầu như bằm tỏi, cho thấy một mặt trung thành và tận tâm của hắn.
Xác thực, Tây Môn Trung cũng sớm bị Tùy Qua thu thập dễ bảo, cũng không dám sinh ra nhị tâm nữa.
- Trương Minh, ngươi còn biết cái gì?
Tùy Qua nhìn Trương Minh hỏi.
- Chủ nhân, chuyện ta biết rõ không nhiều lắm. Nhưng mà, ta nghe nói thành viên của Tâm Tu Hội trải rộng không chỉ tỉnh Minh Hải, dường như cả nước đều có thành viên, cho nên ta lo lắng mục tiêu của chúng không chỉ có hồ Minh Châu, nếu như chúng ở nơi khác...
- Không không khả năng!
Trong lòng Tùy Qua sinh ra điềm xấu, sau đó lập tức điện thoại cho Tang Thiên.
- Tùy lão đệ, tôi vẫn đang định tìm anh đây, có đại sự rồi!
Ngữ khí của Tang Thiên nghe rất nghiêm trọng.
Sau một lát Tang Thiên cũng đã đến.
Trừ Tang Thiên ra, còn có ỏổ trưởng tổ sáu Trần Mã Khả, tổ trưởng tổ bốn Cổ Phong.
Ba tổ trưởng của Long Đằng đều xuất động, xem ra tình thế đúng là nghiêm trọng.
Tang Thiên liếc mắt nhìn tình huống hồ Minh Châu, hơi buông lỏng một hơi:
- Tùy lão đệ, may mắn anh giải quyết chuyện ở đây. Nếu không tình huống thật sự không lạc quan được rồi.
- Tang lão đại, tình huống các người gặp được thế nào?
Tùy Qua nghi hoặc hỏi một câu.
- Tình huống cũng như vậy, nhưng mà không thể khống chế được.
Tang Thiên thở dài một tiếng.
- Tình huống không thể khống chế sao?
Tùy Qua vẻ mặt hoảng sợ, nói:
- Như vậy, chẳng lẽ không phải có rất nhiều ma vật chui qua sao?
- Tạm thời không nghiêm trọng như vậy.
Tang Thiên nói:
- Những tâm ma kia có thể đả thông thông đạo đi thông tới đây, nhưng mà cũng không có lập tức phóng thích rất nhiều ma vật tới, xem ra chúng có dã tâm và bố trí của mình, sẽ không công tiện nghi cho ma vật của thế giới tâm ma. Nhưng mà người nghe lệnh đi ngăn cản lại chết tổn thương không ít.
Trên mặt Tang Thiên biểu lộ bi thống.
Lúc này Tang Thiên tự mình dẫn đội hành động, vẫn tao ngộ thất bại thảm trọng, đây là chuyện hắn không tiếp nhận được.
- Đối thủ rất mạnh sao?
Tùy Qua hỏi một câu, dùng tu vị Tang Thiên trước mắt phối hợp Viêm Hoàng Thánh Ấn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng có thể buông tay đánh cược một lần, thậm chí đánh chết đối thủ cũng có thể. Nếu như ngay cả Tang Thiên đều không thể đánh thắng, như vậy đối thủ tu vị ít nhất là Nguyên Anh hậu kỳ.
Tang Thiên gật gật đầu, chứng nhận suy đoán của Tùy Qua:
- Những ma vật kia có tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ. Đều là tôi vô năng, tối nay hao tổn nhiều người như vậy, đúng là thất bại mà.
- Tang lão đại, đây không phải do anh sai!
Cổ Phong nói:
- Nếu như không phải anh ngăn cản những ma vật cường hoành, những người chúng tôi chỉ sợ đã bỏ mạng, trở thành đối tượng đoạt xá của đám tâm ma.
- Tang lão đại, thắng bại là chuyện bình thường. Hiện tại, trọng yếu nhất là phải làm sao giải quyết tốt hậu quả.
Tùy Qua nhìn Tang Thiên nói ra, hắn chưa từng an ủi Tang Thiên nhiều, bởi vì người như Tang Thiên có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
- Ân, tuy chúng tôi bên kia có phiền toái, nhưng mà may mắn anh thắng một ván ở đây, xem như hòa nhau, cho nên Long Đằng thắng một ván. Nơi này chính là trong Hoa Hạ, nếu thật trở thành căn cứ của ma vật, hậu quả đúng là không chịu nổi. Về phần giải quyết hậu quả, tôi muốn nghe Tùy lão đệ nói.
- Giấy không thể gói được lửa. Chuyện này không phải không ai biết. Bên phía truyền thông tôi tin tưởng Tang lão đại nhanh chóng khống chế được, đúng không?
- Đương nhiên, tôi đã sớm nghĩ tới. Nói là địa chất thay đổi tạo thành hố trời, bởi vì tồn tại tai họa ngầm địa chất, cho nên người bình thường không được tới gần trăm dặm.
Tang Thiên nhàn nhạt nói.
Dù sao hôm nay dân chúng vẫn thường nhìn thấu hố trời, cho nên cũng không quá thất thố.
- Như vậy, tôi tới đâu cứu một ít người bình thường, cũng xóa trí nhớ của bọn họ sao?
- Ân, đương nhiên.
Tang Thiên nói:
- Đối với anh mà nói, đây hẳn là chuyện bình thường nhỉ?
Tùy Qua gật gật đầu, nói tiếp:
- Tuy nơi này tạm thời không rơi vào trong tay của ma vật, nhưng mà Tang lão đại anh cũng nhìn thấy, trận pháp nơi này vẫn hoàn hảo, cũng nói đúng hơn nếu có nhiều ma vật chiếm cứ nơi này, rất nhanh có thể lợi dụng nó.
- Như vậy, có biện pháp hủy diệt trận pháp không?
Thần sắc Tang Thiên trở nên nghiêm trọng. Đối với Tang Thiên mà nói, buổi tối hôm nay là một đêm đau khổ.
Tùy Qua lại dùng ánh mắt hỏi thăm Trúc Vấn Quân. Chuyện giải quyết trận pháp, nàng chính là người có quyền lên tiếng nhất.
- Trên lý luận là có thể, nhưng lại làm không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.