Chương 1194: Hòa mình. (1)
Vô Trục
15/04/2015
Trúc Vấn Quân giải thích:
- Muốn triệt để hủy diệt đóng trận pháp này lại, cần thừa trả, người thành lập trận pháp này tu vị cực cao, cho dù là sư phụ cũng không bằng. Cho nên trước mắt chúng ta căn bản không có khả năng đóng triệt để. Nếu như muốn hủy diệt, cần lực lượng càng khổng lồ hơn, hơn nữa nếu không phá hủy triệt để, sẽ làm trận pháp không khống chế được, như vậy thông đạo này tùy thời sẽ mở ra, vô số ma vật sẽ từ bên trong tiến vào.
Nghe Trúc Vấn Quân nói thế, trong lòng mọi người hít khí lạnh.
Nếu trận pháp này không bị hủy triệt để hoặc là phong ấn lại, như vậy nó sẽ trở thành tai họa ngầm cực lớn. Hơn nữa chuyện này có ý nghĩa Long Đằng còn phải phái nhân thủ trường kỳ đóng ở nơi này, nếu không nơi này lại rơi vào trong tay của những ma vật kia, vậy chính là hạo kiếp to lớn.
Tình thế thập phần nghiêm trọng!
Tùy Qua cảm nhận được hào khí nghiêm trọng trong lòng mọi người, cười nói:
- Các vị, chuyện mặc dù khó giải quyết, nhưng mà cũng không có hỏng bét phải không? Thông đạo này với chúng ta mà nói chính là tai họa ngầm. Nhưng mà chúng ta suy nghĩ một chút, trước kia rất nhiều tông môn viễn cổ thường một mình khai thông thông đạo đi tới ngoại vực, sau đó thu hoạch chỗ tốt từ ngoại vực quay về, hoặc là cho đệ tử tiến vào lịch lãm, đánh quái, cày đồ, đúng không?
- Người ta có thể liên thông ngoại vực đánh quái cày đồ, mà thông đạo này với chúng ta là dẫn sói vào nhà, điều này có thể đánh đồng sao?
Tang Thiên cười khổ nói.
- Tang lão đại, anh không thể nghĩ như vậy.
Tùy Qua giải thích.
- Những tâm ma này hung mãnh như thế, nhưng mà cho dù là sói cũng có thể nuôi nhốt. Tâm ma nếu vận dungjt hỏa đáng còn là vật đại bổ đấy.
Tùy Qua nói lời này không phải trấn an Tang Thiên, Tùy Qua xem ra, tâm ma chính là thuốc bổ, hơn nữa tâm ma cũng có thể cung cấp "Mực nước" để Tùy Qua vẽ mảnh vỡ pháp tắc, tác dụng xác thực không ít.
- Vật đại bổ, Tùy lão đệ, không ngờ anh lại nghĩ như thế.
Tang Thiên nói:
- Nếu như anh thật xem những tâm ma này là vật đại bổ, như vậy nơi này tôi giao cho anh trấn thủ, được không?
Tang Thiên nói lời này không phải nói đùa, nhưng Tùy Qua lại cười nói:
- Tang lão đại, tôi không phải muốn làm anh khó xử, nhưng nếu anh nói thế thì nơi này tạm thời giao cho tôi trấn thủ cũng được. Nói thật ra, những tâm ma này tôi còn có nhiều chỗ cần sử dụng đấy.
Tang Thiên suy nghĩ một chút, sau đó cười rất miễn cưỡng, nói:
- Nếu thật như thế, đây chính là chuyện tốt. Dù sao Long Đằng hôm nay tổn thất không nhỏ, tình thế hiện tại cũng là thù trong giặc ngoài, chúng tôi không thể phân nhiều nhân thủ tới đây canh giữ được. Nếu như lực lượng không đủ sẽ bị tâm ma đoạt xá, như vậy càng lâm vào nguy cơ lớn hơn. Cho nên Tùy lão đệ trấn thủ nơi này, tôi còn cầu mà không được. Nhưng mà tôi cũng có một yêu cầu, không, là thỉnh cầu, hy vọng nếu nơi này không rơi vào tay của ma vật. Nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
- Tang lão đại cứ yên tâm, tôi dù gì cũng là người Long Đằng, cho nên tôi hiểu mà.
Tùy Qua đáp ứng yêu cầu của Tang Thiên.
- Chuyện giải quyết tốt hậu quả cần mọi người làm. Từ nay về sau phương viên trăm dặm quanh đây sẽ bị trận pháp che phủ lại.
- Đây là chuyện đương nhiên, người bình thường cũng không thể đi tới đây.
Tang Thiên gật đầu nói:
- Chuyện trước mắt là thế, đây chỉ lo lắng âm mưu sau lưng. Những ma đầu kia đả thông thông đạo đi tới ngoại vực, chúng có ý đồ gì đây?
- Tôi cũng không biết là cái gì, nhưng khẳng định không phải chuyện tốt rồi.
Tùy Qua thở dài một hơi, nói:
- Tang lão đại, tôi vốn định thông tri cho anh biết, nhưng mà không nghĩ chuyện lại xảy ra bất ngờ, càng không nghĩ tới cách anh tao ngộ tổn thất thảm trọng. Xem ra tôi không nói cái gì, chờ sau khi tôi giải quyết chuyện nơi đây xong, chúng ta lại cùng nhau thương lượng cách giải quyết những nơi khác.
- Cũng chỉ có như thế thôi.
Tang Thiên có cảm giác mình bị sứt đầu mẻ trán.
- Tang lão đại, anh không âần quá lo lắng.
Tùy Qua nói:
- Việc cấp bách là vững chắc tình thế, chỉ cần chúng ta ổn định trận tuyến, vậy hoàn toàn có cơ hội khống chế cục diện. Mặt khác nơi này theo lời của anh nói là hung hiểm vạn phần nhưng mà trong mắt của tôi chỉ cần xử trí thỏa đáng, nơi này chưa hẳn không biến thành mỏ vàng đâu.
- Anh nghĩ thế là rất tốt, chúng ta phân công làm việc, sớm ngày giải quyết ổn thỏa.
Tang Thiên nhìn Tùy Qua nói một câu.
- Tôi phải quay về kinh thành thôi, chuyện tối nay đã thất bại, cấp trên nhất định cho người tới làm khó dễ. Giải quyết tốt hậu quả sẽ do Trần Mã Khả giúp anh.
Hai người đạt thành mục đích, Tang Thiên cùng Cổ Phong quay về kinh thành.
Trần Mã Khả lưu lại ở thành phố Đông Giang, sau đó vận dụng các quan hệ trong quân đội phong tỏa con đường thông tới hồ Minh Châu. Mặt khác cũng tiến hành kiểm soát truyền thông, bất luận cái tin tức nào ảnh hưởng tới sự hài hòa và ổn định tự nhiên đều bị che đậy. Về điểm này, Tùy Qua vẫn đồng ý. Bởi vì chuyện hồ Minh Châu này không phải là cái hố trời gì đó, càng không cho phép kẻ nào tới thám hiểm, nếu như một ít phóng viên vô lương tâm tạo hiềm nghi, khủng hoảng tin tức, như vậy càng dẫn tới nhiều chuyện vô bổ không cần thiết. (hố trời này là hố tử thần ấy mà)
Nếu như những người bình thường tới đây du lịch, thám hiểm, rất có thể sẽ trở thành đối tượng ký sinh của ma vật.
Những tâm ma hiện tại đã trở nên bụng đói ăn quàng, cho dù là người bình thường, chúng chưa chắc đã buông tha.
Chuyện lần này cần Tùy Qua, Trúc Vấn Quân cùng Đặng Hạc, Tây Môn Trung xử lý.
Suy nghĩ của Tùy Qua đơn giản mà chuẩn xác, trận pháp tạm thời không thể nào hoàn toàn kết thúc trận pháp vận chuyển, nhưng cũng không tạo thành phá hư, như vậy cứ dứt khoát lợi dụng, giống như những tông môn viễn cổ kia, thành lập một chỗ bí mật thông tới ngoại vực, trở thành nơi cho đệ tử rèn luyện.
Khuyết điểm duy nhất chính là chổ này cách Mính Kiếm Sơn rất xa, nếu như khoảng cách không quá xa, ngược lại có thể chiếu ứng và di động qua lại, tu sĩ trên Mính Kiếm Sơn cũng có thể tới đây trấn áp.
- Sư phụ, nếu như ngươi có suy nghĩ này, thực sự không khó thực hiện.
Trúc Vấn Quân nghe suy nghĩ của Tùy Qua, dường như nàng có biện pháp giải quyết.
- Mính Kiếm Sơn cách nơi này kỳ thật không xa, chúng ta có thể thành lập Truyền Tống Trận Pháp. Kể từ đó người trên Mính Kiếm Sơn sau khi được phép có thể nhanh chóng di chuyển tới đây, cũng tiến hành lịch lãm ở nơi này. Lúc gặp địch nhân tập kích cũng có thể vận hành trận pháp.
- A... Biện pháp này rất tốt ah!
Tùy Qua nghe Trúc Vấn Quân nói thế thì ánh mắt sáng ngời, nói:
- Nhưng mà Truyền Tống Trận Pháp liên quan tới khống chế không gian, nghe nói nó phi thường thâm ảo phiền phức.
- Sư phụ, ngươi không cần lo lắng đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.