Chương 908: Hiệu quả của tiểu pháp thuật.
Vô Trục
31/03/2015
Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, lại ném quần áo cổ trang cho Tây Môn Trung, từ lần trước hắn đi cùng Trầm Quân Lăng tham gia phường thị, Tùy Qua ở trong không gian Hồng Mông thạch chuẩn bị rất nhiều quần áo cổ trang, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nhất là loại thời điểm biến thân này quần áo cũng không thể trở thành sơ hở được.
Tây Môn Trung không thể làm gì, đành phải thay quần áo.
Tây Môn Trung mặc một bộ quần áo lụa mỏng, váy dài chấm đất, hai chân trần bước đi, cộng thêm gương mặt thánh khiết, hiển nhiên chính là nữ bồ tát, phi thường mê hoặc.
Mà Tùy Qua đâu rồi, đi theo tại "Nàng" bên cạnh, giống như là một bảo tướng trang Nghiêm hộ pháp sứ giả.
Hai người triển khai thân hình, rất nhanh đã đi tới thôn nhỏ mà Tùy Qua cảm ứng được
Thời điểm này cửa thôn đang sinh ra tranh chấp nhỏ.
Một nam nhân đang giáo huấn lão bà ở cửa thôn, chỉ thấy hắn nâng cước đá lão bà ngã lăn ra đất.
- Xú bà nương không hiểu chuyện, lão tử đang đi làm chuyện lớn, kiếm nhiều tiền, bà ngăn cản tôi không phải tìm chết sao?
Tuy thanh niên này đang dùng tiếng Lào, nhưng tinh thần Tùy Qua vô cùng cường hãn, thoải mái xâm lấn thế giới tinh thần của người này, tự nhiên cũng hiểu hắn nói gì.
Lão bà kia là cô gái chừng hai mươi tuổi, tuy bị đạp một cước nhưng vẫn cầu khẩn:
- A Võ, van cầu anh không nên đi a..., đám a Hùng đang buôn bán thuốc phiện, sẽ mất mạng đấy.
- Đồ khốn, mày hiểu cái rắm!
Thanh niên kia tiếp tục mắng:
- Nam nhân phải làm đại sự! Đám nữ nhân các người nên ở trong nhà làm ruộng, cho heo ăn, nuôi con làm các chuyện nhỏ mà thôi. Tóm lại, để cho tao đi thôi, nếu không tao đánh chết.
- A Võ, cầu anh đừng đi!
Nữ nhân nói:
- Tôi không muốn thủ tiết ah, anh tình nguyện đi tới nhà a thúc, bố chồng ở lại đó, cả ngày chỉ cần uống trà hút thuốc, xuống đất làm việc đều là do tôi làm, chỉ cần anh không đi liều mạng là được...
- Chà mẹ nó! Hiền lành thế?
Tùy Qua chẳng khác gì bị sét đánh, tuy đã sớm nghe nói nữ nhân ở đây hiền lành, nhưng mà cũng không nghĩ tới lại hiền lành như thế, rõ ràng cho phép nam nhân không cần làm gì, ở trong nhà uống trà, hút thuốc mà thôi? Đây là thế giới nữ nhân mẫu mực sao? Đã từng nói nữ tử Hoa Hạ hiền lương thục đức, chịu cực được nhiều, nhưng không ngờ lại chẳng bằng người ở đây.
Đáng tiếc thanh niên a Võ không hiểu phong tình, một cước đá văng cô gái đi, quát:
- Sớm biết nữ nhân các người là vướng bận, lão tử không cưới cô. Tranh thủ cút về nhà đi, bằng không tôi đuổi cô ra ngoài.
Nữ nhân này bất đắc dĩ, đành phải rời đi.
- A Di Đà Phật!
Tùy Qua lúc này đi tới, niệm phật hiệu, khẩu phát phạm âm, lập tức chấn nhiếp hai vợ chồng này.
Những người nơi này ở vùng núi sâu, vợ chồng này thoáng cái quỳ xuống đất.
- A Di Đà Phật!
Tùy Qua nhìn qua thanh niên kia, nói:
- Chàng trai, anh bị ác ma dụ dỗ, lập tức sẽ vào địa ngục, còn không biết quay đầu lại là bờ sao!
Lời này Tùy Qua dùng tinh thần lực nói ra.
Hai người này cũng nghe hiểu và đáp:
- Thỉnh đại sư cứu a Võ của tôi a!
- Anh ta khi dễ anh như vậy, cô không oán âận sao?
Tùy Qua hỏi một câu.
Thiếu phụ rất kinh ngạc, nói ra:
- Con gái Lào chúng tôi đều là như vậy, có cái gì mà oán hận. Mặt khác, bản tính a Võ không phải người xấu, tóm lại, thỉnh Bồ Tát cứu anh ấy, cứu chúng ta! Tôi không muốn làm quả phụ đâu.
- Vậy thì tốt, tôi sẽ nói với anh ta!
Tùy Qua nhìn qua thanh niên, nói:
- Bồ Tát hỏi anh, tại sao anh rời khỏi đây?
- Anh ta nói muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
Thiếu phụ nói.
- Đòi tiền sao?
Tùy Qua nói:
- Muốn bao nhiêu tiền?
- Cái này... Anh ấy nói muốn xây nhà gạch, một xe máy mới...
Xe gắn máy?
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, nghĩ thầm người vùng biên giới thật chất phác, một nhà gạch, một xe máy là thỏa mãn, nhưng mà có lẽ thanh niên này thấy đường rừng nhỏ, chỉ cần xe máy là đủ thỏa mãn rồi, đây cũng là một loại hưởng thụ, nhưng mà hưởng thụ đơn giản như thế chỉ có buôn thuốc phiện mới làm được, lại có chút bi thương.
Nhưng mà Tùy Qua lại nghĩ lại, có lẽ thanh niên Hoa Hạ càng bi thương hơn. Vì sao? Người ta không bao giờ lo lắng vì kiếm được lão bà, mà chỉ lo lắng kiếm được nhiều tiền. Mà thanh niên Hoa Hạ vì lấy lão bà mà bôn ba tới trung niên, phải có nhà cao xe xịn, còn phải có tiền hồi môn to lớn.
Bởi vậy có thể thấy được, bi ai cũng không phải tiêu chuẩn giàu nghèo, mấu chốt là xem so sánh thế nào.
Nhưng mà đối với Tùy Qua mà nói, muốn thực hiện dã vọng của thanh niên này quá đơn giản.
Tùy Qua lại giả giọng thần côn.
Hắn lại nói:
- Người tuổi trẻ, anh không nên bị ác ma dụ dỗ, bởi vì chỉ cần anh thành kính hướng phật, Phật tổ sẽ thực hiện nguyện vọng nhỏ bé của anh. Phật tổ, xin cho tôi đủ tiền ban thưởng cho thanh niên này, A Di Đà Phật!
Tùy Qua vươn tay, đô la từ trên trời rơi xuống.
Một tấm... Hai tấm... Mười tấm... Năm mươi tắm... Một trăm tấm... Năm trăm tấm...
- Đủ chưa?
Nhìn thấy hai ngàn tờ tiền rơi xuống, Tùy Qua đột nhiên hỏi một câu.
Thanh niên a Võ nghe thấy gật đầu.
Vì vậy Tùy Qua thu hồi hai tay, lại chắp tay trước ngực.
Ba!
Thời điểm này a Võ không ngừng bạt tai mình. Bởi vì bỗng nhiên hắn ý thức được, nếu không gật đầu thì có lẽ còn có nhiều tiền hơn nữa, đây là đô la a, không ai ngại mình nhiều tiền cả.
Đây mới thật là đô la!
Nhặt tiền!
Điên cuồng mà nhặt tiền!
Thiếu phụ a Anh cũng giúp lão công nhặt tiền.
Rất nhanh, có nhiều người bị hấp dẫn tới.
Đối với chuyện đánh vợ này người trong thôn không có người nào chú ý, nhưng mà chuyện tiền trên trời rơi xuốngtuyệt đối hấp dẫn ánh mắt. Nhưng mà có không ít người vây xem, nhưng nhìn thấyTùy Qua cùng Tây Môn Trung là "Bồ Tát" thì không ai lao lên nhặt tiền.
Huống chi a Võ nhặt được tiền thì nhét vào trong ngực, dường như chỉ sợ người nào giật tiền là hắn liều mạng ngay.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Tùy Qua mỉm cười, hắn chỉ dùng "Pháp thuật" liền thành công hấp dẫn ánh mắt người dân, hơn nữa hắn chỉ cần dùng thủ pháp đơn giản là có thể dễ dàng khiến người miền núi kinh sợ. Hắn căn bản không cần biểu hiện pháp thuật lợi hại gì, không cần hù dọa người là đủ rồi.
Vung tiền, chỉ cần chiêu này là quá đủ.
Tùy Qua tạm thời không để ý tới người xem, nhìn a Võ nói:
- Anh bây giờ còn buôn thuốc phiện không?
A Võ nghe xong lắc đầu, hắn nghĩ thầm, có tiền xây nhà và mua xe rồi, cần gì mạo hiểm chứ.
Sau đó vợ chồng a Vũ quỳ lạy Tùy Qua cùng Tây Môn Trung.
- Các người là ai... Dám ở đây giả danh lừa bịp?
Thời điểm này người vây xem tách ra, một lão đầu và hai tráng hán đi tới trước mặt Tùy Qua cùng Tây Môn Trung, hai tráng hán nhìn chằm chằm vào Tùy Qua cùng Tây Môn Trung.
Lão nhân nhìn Tùy Qua nói:
- Tôi là trưởng thôn này... Tôi không cho phép các người ở đây gạt người!
- Thật sự là buồn cười.
Tùy Qua nhìn qua a Võ, nói:
- Đây là tiền giả sao?
Tây Môn Trung không thể làm gì, đành phải thay quần áo.
Tây Môn Trung mặc một bộ quần áo lụa mỏng, váy dài chấm đất, hai chân trần bước đi, cộng thêm gương mặt thánh khiết, hiển nhiên chính là nữ bồ tát, phi thường mê hoặc.
Mà Tùy Qua đâu rồi, đi theo tại "Nàng" bên cạnh, giống như là một bảo tướng trang Nghiêm hộ pháp sứ giả.
Hai người triển khai thân hình, rất nhanh đã đi tới thôn nhỏ mà Tùy Qua cảm ứng được
Thời điểm này cửa thôn đang sinh ra tranh chấp nhỏ.
Một nam nhân đang giáo huấn lão bà ở cửa thôn, chỉ thấy hắn nâng cước đá lão bà ngã lăn ra đất.
- Xú bà nương không hiểu chuyện, lão tử đang đi làm chuyện lớn, kiếm nhiều tiền, bà ngăn cản tôi không phải tìm chết sao?
Tuy thanh niên này đang dùng tiếng Lào, nhưng tinh thần Tùy Qua vô cùng cường hãn, thoải mái xâm lấn thế giới tinh thần của người này, tự nhiên cũng hiểu hắn nói gì.
Lão bà kia là cô gái chừng hai mươi tuổi, tuy bị đạp một cước nhưng vẫn cầu khẩn:
- A Võ, van cầu anh không nên đi a..., đám a Hùng đang buôn bán thuốc phiện, sẽ mất mạng đấy.
- Đồ khốn, mày hiểu cái rắm!
Thanh niên kia tiếp tục mắng:
- Nam nhân phải làm đại sự! Đám nữ nhân các người nên ở trong nhà làm ruộng, cho heo ăn, nuôi con làm các chuyện nhỏ mà thôi. Tóm lại, để cho tao đi thôi, nếu không tao đánh chết.
- A Võ, cầu anh đừng đi!
Nữ nhân nói:
- Tôi không muốn thủ tiết ah, anh tình nguyện đi tới nhà a thúc, bố chồng ở lại đó, cả ngày chỉ cần uống trà hút thuốc, xuống đất làm việc đều là do tôi làm, chỉ cần anh không đi liều mạng là được...
- Chà mẹ nó! Hiền lành thế?
Tùy Qua chẳng khác gì bị sét đánh, tuy đã sớm nghe nói nữ nhân ở đây hiền lành, nhưng mà cũng không nghĩ tới lại hiền lành như thế, rõ ràng cho phép nam nhân không cần làm gì, ở trong nhà uống trà, hút thuốc mà thôi? Đây là thế giới nữ nhân mẫu mực sao? Đã từng nói nữ tử Hoa Hạ hiền lương thục đức, chịu cực được nhiều, nhưng không ngờ lại chẳng bằng người ở đây.
Đáng tiếc thanh niên a Võ không hiểu phong tình, một cước đá văng cô gái đi, quát:
- Sớm biết nữ nhân các người là vướng bận, lão tử không cưới cô. Tranh thủ cút về nhà đi, bằng không tôi đuổi cô ra ngoài.
Nữ nhân này bất đắc dĩ, đành phải rời đi.
- A Di Đà Phật!
Tùy Qua lúc này đi tới, niệm phật hiệu, khẩu phát phạm âm, lập tức chấn nhiếp hai vợ chồng này.
Những người nơi này ở vùng núi sâu, vợ chồng này thoáng cái quỳ xuống đất.
- A Di Đà Phật!
Tùy Qua nhìn qua thanh niên kia, nói:
- Chàng trai, anh bị ác ma dụ dỗ, lập tức sẽ vào địa ngục, còn không biết quay đầu lại là bờ sao!
Lời này Tùy Qua dùng tinh thần lực nói ra.
Hai người này cũng nghe hiểu và đáp:
- Thỉnh đại sư cứu a Võ của tôi a!
- Anh ta khi dễ anh như vậy, cô không oán âận sao?
Tùy Qua hỏi một câu.
Thiếu phụ rất kinh ngạc, nói ra:
- Con gái Lào chúng tôi đều là như vậy, có cái gì mà oán hận. Mặt khác, bản tính a Võ không phải người xấu, tóm lại, thỉnh Bồ Tát cứu anh ấy, cứu chúng ta! Tôi không muốn làm quả phụ đâu.
- Vậy thì tốt, tôi sẽ nói với anh ta!
Tùy Qua nhìn qua thanh niên, nói:
- Bồ Tát hỏi anh, tại sao anh rời khỏi đây?
- Anh ta nói muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
Thiếu phụ nói.
- Đòi tiền sao?
Tùy Qua nói:
- Muốn bao nhiêu tiền?
- Cái này... Anh ấy nói muốn xây nhà gạch, một xe máy mới...
Xe gắn máy?
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, nghĩ thầm người vùng biên giới thật chất phác, một nhà gạch, một xe máy là thỏa mãn, nhưng mà có lẽ thanh niên này thấy đường rừng nhỏ, chỉ cần xe máy là đủ thỏa mãn rồi, đây cũng là một loại hưởng thụ, nhưng mà hưởng thụ đơn giản như thế chỉ có buôn thuốc phiện mới làm được, lại có chút bi thương.
Nhưng mà Tùy Qua lại nghĩ lại, có lẽ thanh niên Hoa Hạ càng bi thương hơn. Vì sao? Người ta không bao giờ lo lắng vì kiếm được lão bà, mà chỉ lo lắng kiếm được nhiều tiền. Mà thanh niên Hoa Hạ vì lấy lão bà mà bôn ba tới trung niên, phải có nhà cao xe xịn, còn phải có tiền hồi môn to lớn.
Bởi vậy có thể thấy được, bi ai cũng không phải tiêu chuẩn giàu nghèo, mấu chốt là xem so sánh thế nào.
Nhưng mà đối với Tùy Qua mà nói, muốn thực hiện dã vọng của thanh niên này quá đơn giản.
Tùy Qua lại giả giọng thần côn.
Hắn lại nói:
- Người tuổi trẻ, anh không nên bị ác ma dụ dỗ, bởi vì chỉ cần anh thành kính hướng phật, Phật tổ sẽ thực hiện nguyện vọng nhỏ bé của anh. Phật tổ, xin cho tôi đủ tiền ban thưởng cho thanh niên này, A Di Đà Phật!
Tùy Qua vươn tay, đô la từ trên trời rơi xuống.
Một tấm... Hai tấm... Mười tấm... Năm mươi tắm... Một trăm tấm... Năm trăm tấm...
- Đủ chưa?
Nhìn thấy hai ngàn tờ tiền rơi xuống, Tùy Qua đột nhiên hỏi một câu.
Thanh niên a Võ nghe thấy gật đầu.
Vì vậy Tùy Qua thu hồi hai tay, lại chắp tay trước ngực.
Ba!
Thời điểm này a Võ không ngừng bạt tai mình. Bởi vì bỗng nhiên hắn ý thức được, nếu không gật đầu thì có lẽ còn có nhiều tiền hơn nữa, đây là đô la a, không ai ngại mình nhiều tiền cả.
Đây mới thật là đô la!
Nhặt tiền!
Điên cuồng mà nhặt tiền!
Thiếu phụ a Anh cũng giúp lão công nhặt tiền.
Rất nhanh, có nhiều người bị hấp dẫn tới.
Đối với chuyện đánh vợ này người trong thôn không có người nào chú ý, nhưng mà chuyện tiền trên trời rơi xuốngtuyệt đối hấp dẫn ánh mắt. Nhưng mà có không ít người vây xem, nhưng nhìn thấyTùy Qua cùng Tây Môn Trung là "Bồ Tát" thì không ai lao lên nhặt tiền.
Huống chi a Võ nhặt được tiền thì nhét vào trong ngực, dường như chỉ sợ người nào giật tiền là hắn liều mạng ngay.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Tùy Qua mỉm cười, hắn chỉ dùng "Pháp thuật" liền thành công hấp dẫn ánh mắt người dân, hơn nữa hắn chỉ cần dùng thủ pháp đơn giản là có thể dễ dàng khiến người miền núi kinh sợ. Hắn căn bản không cần biểu hiện pháp thuật lợi hại gì, không cần hù dọa người là đủ rồi.
Vung tiền, chỉ cần chiêu này là quá đủ.
Tùy Qua tạm thời không để ý tới người xem, nhìn a Võ nói:
- Anh bây giờ còn buôn thuốc phiện không?
A Võ nghe xong lắc đầu, hắn nghĩ thầm, có tiền xây nhà và mua xe rồi, cần gì mạo hiểm chứ.
Sau đó vợ chồng a Vũ quỳ lạy Tùy Qua cùng Tây Môn Trung.
- Các người là ai... Dám ở đây giả danh lừa bịp?
Thời điểm này người vây xem tách ra, một lão đầu và hai tráng hán đi tới trước mặt Tùy Qua cùng Tây Môn Trung, hai tráng hán nhìn chằm chằm vào Tùy Qua cùng Tây Môn Trung.
Lão nhân nhìn Tùy Qua nói:
- Tôi là trưởng thôn này... Tôi không cho phép các người ở đây gạt người!
- Thật sự là buồn cười.
Tùy Qua nhìn qua a Võ, nói:
- Đây là tiền giả sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.