Chương 45: Chương 33.2
Niệm Niệm Bất Xá X
28/10/2016
Lưu Nham chưa nói
xong đã bị Lâm An Bắc lên tiếng cắt đứt, còn đứng thẳng lên bắt đầu đuổi người, "Hạng mục này ở Bắc Kinh rất cấp bách, anh tranh thủ thời gian
đi đi, chờ đến khi Tân Minh sinh xong chúng tôi sẽ đi thăm cô ấy."
"À? Ra là như vậy, vậy anh đi đường bình an nhé." Doãn Vị khó hiểu, từ khi nào Lưu Nham rời đi sẽ chào tạm biệt cô chứ, ấp úng trả lời một câu lời khách sáo, nếu không cô thật không biết nói cái gì, dù sao cô và Lưu Nham vẫn còn rất xa lạ.
Ánh mắt Lưu Nham chế nhạo nhìn Lâm An Bắc tự biên tự diễn, không mở miệng vạch trần giữ lại cho cậu mặt mũi, đứng lên khom lưng sửa sang lại tài liệu Lâm An Bắc vừa ký tên lúc nãy, ôm vào trong ngực đếm, xác định không có sót tờ nào.
"Cám ơn." Lưu Nham đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại, "Thật ra thì anh muốn nói là" âm cuối kéo thật dài, giống như đang chờ sự chú ý của mọi người, thấy Lâm An Bắc xù lông nguy hiểm liếc nhìn cảnh cáo, mới thoả mãn mở miệng, "Tân Minh rất thích tiểu thuyết của em sáng tác, có thể ký tên cho cô ấy hay không?"
"À? Dĩ nhiên rồi, đến lúc đó em sẽ kí toàn bộ cho cô ấy." Mặc dù Doãn Vị cảm thấy Lưu Nham rất kỳ lạ, Lâm An Bắc cũng không bình thường, trực giác bọn họ có chuyện gì gạt mình, nhưng nếu họ không muốn nói, cô cũng cũng không hỏi.
"Vậy anh đi trước, Lâm tổng, liền làm phiền cậu chăm sóc."
"Ha ha, được rồi, anh cứ yên tâm đi đi."
Đến khi Lưu Nham đi đã lâu, Lâm An Bắc vẫn trưng lên khuôn mặt nhăn nhó, nhìn chằm chằm Doãn Vị không nói lời nào, không biết sinh hờn dỗi với ai, dáng vẻ chắc hẳn bị chọc giận không nhẹ.
Lâm An Bắc cảm thấy uy nghiêm người chủ gia đình của mình bị tổn hại nặng nề, hai người này ở ngay trước mặt anh, hoàn toàn coi anh như đứa trẻ ba tuổi mà ngó lơ, quá đáng nhất là Doãn Vị còn tích cực phối hợp.
Đoán chắc rằng Doãn Vị sẽ không chủ động quan tâm đến anh, tự mình đi đến phòng bếp di chuyển đồ đạc rầm rầm một hồi, thoải mái lê dép quay lại phòng khách, thấy Doãn Vị cùng Hàn Tiểu Bạch ngồi trên thảm trải sàn chơi đùa, khi đó đã cảm thấy để Hàn Tiểu Bạch ở lại đây chính là chuyện sai lầm nhất, đau lòng cái cọng lông chứ đau lòng, con nhóc này chiếm đoạt bà xã thân yêu của anh.
Đầu óc Hàn Tiểu Bạch choáng váng bò loanh quanh trên mặt đất lấy món đồ chơi, lấy Doãn Vị làm trung tâm, thỉnh thoảng đụng phải người nàng, vậy mà rất thông minh biết chuyển hướng khác bò tiếp. Ngồi trên nệm đá đá chân mũi chân chơi đùa với Tiểu Bạch và bà xã, Lâm An Bắc ghen ghét mở miệng nói: " Gọi điện thoại cho Hàn Địch nói cô ấy mang đứa bé về nhé."
"Không được."
Lâm An Bắc hoàn toàn bị hai chữ đơn giản dứt khoát của Doãn Vị chọc cho tức giận, sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Doãn Vị: "Em rốt cuộc có đưa nó đi không, đừng quên đây là địa bàn của ai."
Doãn Vị nửa ngày cũng không lên tiếng, Lâm An Bắc không ý thức được mình nói sai, anh chỉ đơn thuần cảm thấy Hàn Tiểu Bạch không nên ở lại chỗ này nữa, không chừng lúc nào đó, sân bên ngoài vây đầy đám phóng viên, đến lúc đó anh không có dư thừa tinh lực chăm sóc cô.
Nhưng người như anh làm sao có thể trực tiếp biểu đạt ý tốt của mình chứ, một câu địa bàn của ai đã kích thích mạnh đến Doãn Vị, trầm mặc hồi lâu Doãn Vị mới ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
Lông mi dài che dấu tia sáng loé lên trong mắt, Hàn Tiểu Bạch lấy được đồ chơi điều khiển từ xa bị cô cầm trong tay nhét vào miệng: "Không quên, cần chúng em đi ra ngoài sao?"
"Ý em là gì?" Lâm An Bắc cau mày, chẳng qua là đùa một chút, tại sao Doãn Vị lại nói những lời như vậy?
"Lâm An Bắc, em biết những thứ tin tức kia là anh ngầm đồng ý, em chỉ muốn biết là tại sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Lâm An Bắc, Doãn Vị liền biết mình đã đoán đúng. Từ tối hôm qua cô đã cảm thấy kỳ lạ, chắc chắn Lâm An Bắc không thể không nghe được bất kỳ lời đồn nào, huống hồ Mộ Hoa còn là người của Phi nhiễm quốc tế, cô đã chuẩn bị để trả lời câu hỏi của anh từ trước, nhưng không có, Lâm An Bắc làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho dù là an ủi cũng không có một câu, không thể không khiến cho trái tim của Doãn Vị cảm thấy băng giá.
Lâm An Bắc không giải thích một câu nào, xoay người đi vào thư phòng, giọng nói của Doãn Vị vang lên phía sau lưng, "Mặc dù em không nghĩ rằng sẽ cần anh giúp đỡ mình, nhưng ít ra em đã nghĩ anh sẽ đứng về phía em."
Tác giả có lời muốn nói: đến buổi tối thứ sáu theo thường lệ. ^_^
Trần Mộ Nhiêu đang rối rắm không biết nên nghe nhạc giọng nam vui vẻ hay là ca nhạc Trung Quốc, trực tiếp bị Trần Dồn Hiên vung tay lên quyết định, "Chương trình nào chiếu trước thì xem cái đó."
"Ghét, anh làm sao có thể tùy tiện quyết định như vậy."
"Câm miệng, xem ti vi."
Trần Mộ Nhiêu ngồi bên cạnh hờn dỗi, cô còn chưa quyết định được, anh trai liền tự mình định đoạt. Lôi kéo tay Chu Ngộ giả vờ uất ức, "Chị, chị nói xem, anh trai chỉ biết khi dễ người."
Chu Ngộ có chút khó xử, cô cảm thấy mỗi chương trình đều có ưu điểm riêng, xem cái nào cũng được, nhưng rõ ràng Nhiêu Nhiêu thích người này hơn, chỉ có thể trái lương tâm mà nói, "Nghe giọng nam hát đi."
Chu Ngộ vừa nói xong, Trần Mộ Nhiêu phát hiện đã chuyển kênh rồi: "Anh trai thật thiên vị!"
"Em có ý kiến? Quảng cáo dây chuyền sản xuất sản phẩm có cái gì hay mà nhìn."
Chu Ngộ lúng túng ở một bên nhìn hai người cãi vã, hai má đỏ hồng thật là đáng yêu, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhìn về phía Trần Dồn Hiên.
"Lừa gạt người khác, ngày hôm qua em giúp dì mua một hộp, mở ra không có một chai tăng lực nào cả, rõ ràng là lừa gạt người tiêu dùng."
Trần Dồn Hiên, Chu Ngộ vạch đen: "Chắc là em mua hàng giả."
"Đúng vậy, người ta nói mua mười chai thì được thêm một chai, em mua một hộp 24 chai cũng không có tặng thêm chai nào?"
""
""
Trần Mộ Nhiêu lúc tám tuổi suy nghĩ một đêm vẫn cảm thấy đầu óc người nào đó có vấn đề, bởi vì mỗi lần cô thi môn số học đều đúng 100% , đầu óc cô tuyệt đối không có vấn đề.
"À? Ra là như vậy, vậy anh đi đường bình an nhé." Doãn Vị khó hiểu, từ khi nào Lưu Nham rời đi sẽ chào tạm biệt cô chứ, ấp úng trả lời một câu lời khách sáo, nếu không cô thật không biết nói cái gì, dù sao cô và Lưu Nham vẫn còn rất xa lạ.
Ánh mắt Lưu Nham chế nhạo nhìn Lâm An Bắc tự biên tự diễn, không mở miệng vạch trần giữ lại cho cậu mặt mũi, đứng lên khom lưng sửa sang lại tài liệu Lâm An Bắc vừa ký tên lúc nãy, ôm vào trong ngực đếm, xác định không có sót tờ nào.
"Cám ơn." Lưu Nham đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại, "Thật ra thì anh muốn nói là" âm cuối kéo thật dài, giống như đang chờ sự chú ý của mọi người, thấy Lâm An Bắc xù lông nguy hiểm liếc nhìn cảnh cáo, mới thoả mãn mở miệng, "Tân Minh rất thích tiểu thuyết của em sáng tác, có thể ký tên cho cô ấy hay không?"
"À? Dĩ nhiên rồi, đến lúc đó em sẽ kí toàn bộ cho cô ấy." Mặc dù Doãn Vị cảm thấy Lưu Nham rất kỳ lạ, Lâm An Bắc cũng không bình thường, trực giác bọn họ có chuyện gì gạt mình, nhưng nếu họ không muốn nói, cô cũng cũng không hỏi.
"Vậy anh đi trước, Lâm tổng, liền làm phiền cậu chăm sóc."
"Ha ha, được rồi, anh cứ yên tâm đi đi."
Đến khi Lưu Nham đi đã lâu, Lâm An Bắc vẫn trưng lên khuôn mặt nhăn nhó, nhìn chằm chằm Doãn Vị không nói lời nào, không biết sinh hờn dỗi với ai, dáng vẻ chắc hẳn bị chọc giận không nhẹ.
Lâm An Bắc cảm thấy uy nghiêm người chủ gia đình của mình bị tổn hại nặng nề, hai người này ở ngay trước mặt anh, hoàn toàn coi anh như đứa trẻ ba tuổi mà ngó lơ, quá đáng nhất là Doãn Vị còn tích cực phối hợp.
Đoán chắc rằng Doãn Vị sẽ không chủ động quan tâm đến anh, tự mình đi đến phòng bếp di chuyển đồ đạc rầm rầm một hồi, thoải mái lê dép quay lại phòng khách, thấy Doãn Vị cùng Hàn Tiểu Bạch ngồi trên thảm trải sàn chơi đùa, khi đó đã cảm thấy để Hàn Tiểu Bạch ở lại đây chính là chuyện sai lầm nhất, đau lòng cái cọng lông chứ đau lòng, con nhóc này chiếm đoạt bà xã thân yêu của anh.
Đầu óc Hàn Tiểu Bạch choáng váng bò loanh quanh trên mặt đất lấy món đồ chơi, lấy Doãn Vị làm trung tâm, thỉnh thoảng đụng phải người nàng, vậy mà rất thông minh biết chuyển hướng khác bò tiếp. Ngồi trên nệm đá đá chân mũi chân chơi đùa với Tiểu Bạch và bà xã, Lâm An Bắc ghen ghét mở miệng nói: " Gọi điện thoại cho Hàn Địch nói cô ấy mang đứa bé về nhé."
"Không được."
Lâm An Bắc hoàn toàn bị hai chữ đơn giản dứt khoát của Doãn Vị chọc cho tức giận, sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Doãn Vị: "Em rốt cuộc có đưa nó đi không, đừng quên đây là địa bàn của ai."
Doãn Vị nửa ngày cũng không lên tiếng, Lâm An Bắc không ý thức được mình nói sai, anh chỉ đơn thuần cảm thấy Hàn Tiểu Bạch không nên ở lại chỗ này nữa, không chừng lúc nào đó, sân bên ngoài vây đầy đám phóng viên, đến lúc đó anh không có dư thừa tinh lực chăm sóc cô.
Nhưng người như anh làm sao có thể trực tiếp biểu đạt ý tốt của mình chứ, một câu địa bàn của ai đã kích thích mạnh đến Doãn Vị, trầm mặc hồi lâu Doãn Vị mới ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
Lông mi dài che dấu tia sáng loé lên trong mắt, Hàn Tiểu Bạch lấy được đồ chơi điều khiển từ xa bị cô cầm trong tay nhét vào miệng: "Không quên, cần chúng em đi ra ngoài sao?"
"Ý em là gì?" Lâm An Bắc cau mày, chẳng qua là đùa một chút, tại sao Doãn Vị lại nói những lời như vậy?
"Lâm An Bắc, em biết những thứ tin tức kia là anh ngầm đồng ý, em chỉ muốn biết là tại sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Lâm An Bắc, Doãn Vị liền biết mình đã đoán đúng. Từ tối hôm qua cô đã cảm thấy kỳ lạ, chắc chắn Lâm An Bắc không thể không nghe được bất kỳ lời đồn nào, huống hồ Mộ Hoa còn là người của Phi nhiễm quốc tế, cô đã chuẩn bị để trả lời câu hỏi của anh từ trước, nhưng không có, Lâm An Bắc làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho dù là an ủi cũng không có một câu, không thể không khiến cho trái tim của Doãn Vị cảm thấy băng giá.
Lâm An Bắc không giải thích một câu nào, xoay người đi vào thư phòng, giọng nói của Doãn Vị vang lên phía sau lưng, "Mặc dù em không nghĩ rằng sẽ cần anh giúp đỡ mình, nhưng ít ra em đã nghĩ anh sẽ đứng về phía em."
Tác giả có lời muốn nói: đến buổi tối thứ sáu theo thường lệ. ^_^
Trần Mộ Nhiêu đang rối rắm không biết nên nghe nhạc giọng nam vui vẻ hay là ca nhạc Trung Quốc, trực tiếp bị Trần Dồn Hiên vung tay lên quyết định, "Chương trình nào chiếu trước thì xem cái đó."
"Ghét, anh làm sao có thể tùy tiện quyết định như vậy."
"Câm miệng, xem ti vi."
Trần Mộ Nhiêu ngồi bên cạnh hờn dỗi, cô còn chưa quyết định được, anh trai liền tự mình định đoạt. Lôi kéo tay Chu Ngộ giả vờ uất ức, "Chị, chị nói xem, anh trai chỉ biết khi dễ người."
Chu Ngộ có chút khó xử, cô cảm thấy mỗi chương trình đều có ưu điểm riêng, xem cái nào cũng được, nhưng rõ ràng Nhiêu Nhiêu thích người này hơn, chỉ có thể trái lương tâm mà nói, "Nghe giọng nam hát đi."
Chu Ngộ vừa nói xong, Trần Mộ Nhiêu phát hiện đã chuyển kênh rồi: "Anh trai thật thiên vị!"
"Em có ý kiến? Quảng cáo dây chuyền sản xuất sản phẩm có cái gì hay mà nhìn."
Chu Ngộ lúng túng ở một bên nhìn hai người cãi vã, hai má đỏ hồng thật là đáng yêu, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhìn về phía Trần Dồn Hiên.
"Lừa gạt người khác, ngày hôm qua em giúp dì mua một hộp, mở ra không có một chai tăng lực nào cả, rõ ràng là lừa gạt người tiêu dùng."
Trần Dồn Hiên, Chu Ngộ vạch đen: "Chắc là em mua hàng giả."
"Đúng vậy, người ta nói mua mười chai thì được thêm một chai, em mua một hộp 24 chai cũng không có tặng thêm chai nào?"
""
""
Trần Mộ Nhiêu lúc tám tuổi suy nghĩ một đêm vẫn cảm thấy đầu óc người nào đó có vấn đề, bởi vì mỗi lần cô thi môn số học đều đúng 100% , đầu óc cô tuyệt đối không có vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.