Chương 46
Niệm Niệm Bất Xá X
02/11/2016
Bước chân Lâm An Bắc chỉ dừng lại một chút rồi xoay người đi vào thư phòng, cửa phòng đóng lại vang tiếng rung trời.
Doãn Vị cười cười tự giễu, mấy ngày trước người đàn ông này còn lo lắng tự nhủ"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện đồng ý với em anh sẽ không quên", nhưng bây giờ lại tự tay đẩy cô đến nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, chẳng trách khi đó anh lãng phí thời gian nói đạo lí cổ vũ cô đi dự buổi lễ trao giải long trọng kia.
Cũng đúng, cho dù thế nào Mộ Hoa cũng là viên ngọc quý của Phi nhiễm quốc tế, cứ như vậy bỏ qua dễ dàng thật không đáng chút nào. Cho dù có muốn vứt bỏ thật, anh vẫn là bạn thân chí cốt của lão tổng Phi nhiễm quốc tế, vậy sao có thể dễ dàng vì cô mà không màng đến đạo nghĩa bạn bè được.
Chẳng qua là Doãn Vị cảm thấy có một chút buồn cười, mấy ngày trước cô còn thề thốt đảm bảo với Hàn Tiêu, thù nhất định phải báo, nhưng là bây giờ, cô lại sắp trở thành đá kê chân cho sự nghiệp của người khác.
Con gái riêng, tin tức cỡ nào châm chọc, tuyệt đối sẽ mang đến hiệu quả tuyên truyền mười phần cho bộ phim của Mộ Hoa, hơn nữa Phi nhiễm quốc tế hao phí của cải mười mấy tỷ đồng vào trò đùa giỡn này, hiệu quả kia chắc rằng không cần nói cũng biết.
Suy nghĩ Doãn Vị dần bình tĩnh lại, nhìn chăm chú vào cặp mắt trong suốt của Hàn Tiểu Bạch, cô có chút hối hận, hối hận lúc nãy quá xúc động hỏi câu kia, phá vỡ vẻ hài hoà giả dối mà hai người thật vất vả tạo dựng lên, rõ ràng thời điểm cô đi tới, anh và Lưu Nham đã cố ý lảng tránh, không muốn cho cô biết cô liền không hỏi, cuối cùng vẫn không nhịn được!
Cô biết mình không nên yếu đuối như vậy, chỉ một chút chuyện liền lùi vào trong vỏ của mình, thậm chí hoài nghi mục đích của Lâm An Bắc, cô biết mình phải tin anh, anh là An Bắc của cô, nhưng trong lòng vẫn có chướng ngại, vẫn do dự.
Từ hôm qua thấy đống tin tức kia nổi lên, trong lòng Doãn Vị vẫn đè nén, dường như uất ức nhiều năm tích tụ lại bỗng bùng nổ, đây là lần đầu tiên sau khi mẹ qua đời, cô cảm thấy vận mệnh đối với mình thật không công bằng.
Đặc biệt là Doãn Trĩ, người phụ nữ đáng thương, đã đi đến một thế giới khác cũng không thể an bình. lúc này Doãn Vị lại thấy may mắn khi mẹ không có ở đây, như vậy ít nhất cũng sẽ không bị những lời đồn đại của người đời gây thương tích một lần nữa, tận mắt thấy người đàn ông mà bà đã yêu hết lòng lợi dụng, dẫm đạp một đời thanh bạch của bà để đi tới đỉnh cao của sự nghiệp!
Hàn Tiểu Bạch nhìn cô gái lệ rơi đầy mặt trước mắt, bỗng nhiên yên lặng lại, nhoài người nằm co ro trên hai chân Doãn Vị, ngẩng đầu lên sững sờ nhìn nước mắt không ngừng rơi xuống, cứ như vậy dùng cặp mắt trong suốt không nhiễm thế tục chăm chú nhìn cô, như là hiểu được sự đau khổ của Doãn Vị, đột nhiên bật ra tiếng khóc kinh người.
Doãn Vị bị doạ sợ quên cả đau lòng, vội vàng ôm cục cưng bảo bối vào trong ngực dỗ dành!
Trong phòng, Lâm An Bắc cực kỳ nóng nảy, anh vì sợ Doãn Vị phát hiện đã do dự rất lâu, bình thường cố hết sức che giấu, kết quả vẫn bị cô phát hiện ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ấy rõ ràng là đã hiểu lầm anh.
Những tin tức kia là có người cố ý tạo ra, anh chỉ tương kế tựu kế, đem tình huống phóng đại lên mà thôi.
Lâm An Bắc cầm điện thoại lên đi ra ngoài, cuộc gọi vừa kết nối liền gầm nhẹ vào điện thoại, giống như muốn đem tất cả bất mãn cùng uất ức ném ra ngoài: " Đến khi nào anh mới tới mang Tiểu Bạch đi, trước ba giờ chiều vẫn không qua đây tôi sẽ đưa nó đến Cô Nhi Viện."
Hàn Địch đưa Hàn Ly Yên ra ngoài ăn cơm vừa trở lại, vừa mới nhận điện thoại liền cảm nhận được cơn tức của người nào đó, còn tưởng rằng tối hôm qua không đi đón Tiểu Bạch quấy rầy đến việc tốt của hắn, đây là biểu hiện việc chưa thỏa mãn dục vọng đấy.
Hàn Ly Yên mở to mắt nhìn Hàn địch, cô muốn chơi cùng em gái, nhưng mấy ngày trước chú vẫn không cho, Hàn địch cũng sợ cô gây ra chuyện, cho nên vẫn không mang cô đến chỗ ở của Hàn Tiêu, bây giờ nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô nhóc, trong lòng tính toán có nên cho Ly Yên thêm mấy đứa em trai em gái không.
" Tối nay con hãy tự mình ngủ trên giường nhỏ, cha sẽ đưa em gái về chơi với con."
"Vâng, con muốn ngủ cùng với em bé." Hàn ly Yên vui mừng mở miệng đồng ý, mà Hàn Địch, người thương yêu con gái như mạng lại có những biểu hiện khác thường như thế nguyên do là bởi mấy ngày qua cũng không biết đã tắm nước lạnh mấy lần rồi, vậy mà hết lần này đến lần khác cứ đến mỗi đêm Thân Kính đều lên giường thật sớm, một chút cũng không hiểu nỗi khổ của anh.
Hàn ly Yên chống vách tường trơn tuột nhấn nút đóng cửa thang máy, Hàn địch hơi khom lưng phối hợp với cô nhóc, "Thế nào, cậu chưa thoả mãn nên tìm tôi để tính sổ sao?"
"Cút đi, con gái cùng với tài sản của anh bây giờ đều ở trên tay tôi, anh sao có thể chắc chắn rằng tôi sẽ không đổi ý chứ?"
Vì vụ án thu mua sân bay nên Hàn Địch đã ném cả nửa tài sản vào trong đó, mà Thân Kính cũng cho rằng nên vì Trì Vũ, đặc biệt là Lâm An Bắc cả đời dâng hiến hết sức lực, vì vậy những lời này của Lâm An Bắc tuyệt đối là có lý, Hàn Địch cũng tin tưởng Lâm An Bắc tuyệt đối làm được.
"Doãn Vị là nhân viên tập đoàn Bác An, còn có chuyện của Mộ Hoa, nếu như cậu thật sự làm vậy, lúc trước tham dự bán đấu giá cô ấy cũng khó thoát khỏi liên quan, những thứ này tôi tin tưởng cậu đã nghĩ đến."
"A, không lẽ anh cảm thấy Lâm An Bắc tôi không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình sao? Hàn tiên sinh, sổ sách của chúng ta còn chưa có tính toàn xong đâu, đừng có mà chọc tôi nữa."
Hàn địch cuối cùng cũng cảm nhận được một tia mờ ám, thương cảm cho chính mình trở thành nơi để Lâm công tử trút giận.
"Nghe giọng điệu này của cậu, có phải Doãn Vị đã phát hiện ra cái gì rồi không? Nếu như theo tính toán của tôi, tương kế tựu kế không phải rất tốt sao? Cô ấy không thể nào phát hiện ra được, hay là cậu diễn hỏng rồi?"
"Anh cho rằng mỗi người trời sinh đều có khả năng diễn tốt giống như anh hay sao."
Hàn Địch im lặng, quả nhiên đàn ông khi yêu liền biến thành như vậy, thật không thể nói lý, ngay cả Lâm An Bắc cũng không ngoại lệ.
"Lâm tổng, bây giờ cậu gọi điện thoại cho tôi chứng tỏ cậu đã nghĩ ra biện pháp, nói đi, muốn tôi phối hợp như thế nào, một chút nữa bọn tôi sẽ đi đón Tiểu Bạch, cậu đây có thể yên tâm."
"Tân Minh dự tính ngày sinh còn hai tháng nữa, vốn là để Lưu Nham về nhà trước , nhưng mà bây giờ tôi lại muốn để Thân Kính đi đến chi nhánh công ty ở Bắc Kinh trước."
"Không được, Ly Yên còn nhỏ, không thể rời mẹ." Hàn Địch không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, tại sao chuyện của vợ chồng bọn họ, lại bắt anh hy sinh lớn như vậy để giúp đỡ chứ, anh chuẩn bị quà tặng kết hôn là đã đủ long trọng rồi, đối với Doãn Vị cũng coi như là hết lòng, nhưng bà xã thì tuyệt đối không có thương lượng.
Lâm An Bắc khe khẽ mở cửa, đi ra ngoài hành lang nhìn xuống lầu dưới, trong phòng khách chỉ có Hàn Tiểu Bạch đang bò chơi, Doãn Vị chắc đã đi vào phòng bếp nấu cơm, có mùi thơm toả ra.
"Tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của anh, chỉ là hết sức nhân đạo thông báo cho anh biết mà thôi, ngày mai bọn họ sẽ đi, Thân Kính có thể dẫn Ly Yên theo, nếu như anh cảm thấy không thể rời xa bà xã, tôi sẽ không phiền nếu anh đi cùng."
"Cậu cần tôi giúp một tay để Doãn Vị hiểu ra mọi chuyện phải không? Tôi là thương nhân, mua bán lỗ vốn là điềm xấu đấy."
" Hàn Địch anh có lúc nào thì chịu thua thiệt chứ?"
Lâm An Bắc rất ít khi hút thuốc, lúc này phiền não mới rút một cây, ngửi thấy cả người mình đều là mùi thuốc, ở thư phòng tắm rửa sạch sẽ mới đi xuống, Doãn Vị đã nấu xong cơm trưa rồi, không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch đâu?"
"Hàn Địch kêu người đón đi đi rồi."
Doãn Vị vẫn nói chuyện, chỉ là trong lời nói mất đi cảm giác thân cận với anh giống như những ngày trước, chỉ lo cúi đầu vội vàng chuẩn bị mọi thứ, không có ngẩng đầu lên nhìn anh lấy một cái.
Bước chân Lâm An Bắc đi theo phía sau cô, lấy lòng: "Anh cầm giúp em." Thời điểm Doãn Vị chưa có động tác gì, hắn đã lấy từ trong tủ ra một cái khay đưa cho cô, ân cần bận bịu giúp một tay.
Doãn Vị không lên tiếng, anh muốn giúp một tay thì mặc kệ anh, ánh mặt trời giữa trưa từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu xuống người phụ nữ đang bận bịu trước kệ bếp, ở trên cổ đeo tạp dề hoạt hoạ một chú khỉ miệng rộng khả ái, vành tai và tóc ướt nhẹp một tầng mồ hôi mỏng, cả khuôn mặt như chìm đắm trong ánh vàng rực rỡ, gương mặt đỏ bừng, đứng bên cạnh có thể nhìn thấy những sợi lông tơ thật nhỏ.
Da của cô rất tốt, thích ăn món cay Tứ Xuyên, mỗi lần ăn hạt tiêu đều khiến cho Lâm An Bắc kinh hãi, sợ cô ăn cay đau bụng, nhưng cô không thèm để ý, không ăn cay cảm giác không vui, hơn nữa trên mặt cũng chưa bao giờ xuất hiện những nốt mụn khiến người khác phiền não. Nguyên nhân có thể là do cô rất ít sử dụng mỹ phẩm, màu da bình thường nhìn rất hồng hào khỏe mạnh, nhưng lúc này lại cảm giác đỏ ửng không bình thường.
Lâm An Bắc duỗi hai cánh tay ra ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, hình ảnh giống như cái đầu của một con mèo thật lớn lười biếng tựa vào trên vai cô. Khi nói chuyện hơi thở nóng rực phun ở bên gáy, ấm áp cần cổ lạnh lẽo, "Bà xã, chúng ta nói chuyện một chút nhé."
"Nói chuyện gì?"
Lâm An Bắc lôi kéo Doãn Vị về phía phòng khách, nồi đặt trên bếp còn đang hầm cách thủy món canh mà anh thích, bây giờ lỏng bỏng sôi trào, cả phòng bếp mùi thơm lan khắp bốn phía, giống như hương vị của hạnh phúc nồng đậm ngập tràn cả tâm hồn.
"Còn chưa tắt bếp mà."
"Mặc kệ nó, chuyện của chúng ta khẩn cấp hơn."
Doãn Vị còn đeo tạp dề, trong tay cầm muỗng canh dùng để nấu bị Lâm An Bắc kéo ngồi trên ghế sa lon, mà anh đứng ở trước mặt cô, lo lắng đi tới đi lui, khuôn mặt Doãn Vị quái dị nhìn chằm chằm người trước mắt, cho đến khi đầu cũng bị choáng váng theo, Lâm An Bắc vẫn chưa dừng lại.
Vừa nhìn qua thấy Doãn Vị muốn đứng lên, Lâm An Bắc lập tức xoay người chỉ vào cô "Em ngồi xuống." Doãn Vị ngồi phịch xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp về phía phòng bếp, ở chỗ này cô cũng có thể ngửi được mùi canh thơm, có lẽ tràn ra ngoài mất rồi.
"Lâm An Bắc, anh dừng lại cho em, đầu cũng bị anh quay đến choáng váng rồi, trước tiên tắt bếp rồi hãy nói tiếp."
Nghe Doãn Vị kêu lên, Lâm An Bắc mới bình tĩnh lại, bây giờ mới được mấy giờ chứ, vậy mà nhớ nhung tiếng la hét của cô ấy, chẳng lẽ chính mình lại hèn hạ như vậy?
Doãn Vị đẩy bức tường người ngăn ở trước mặt mình ra, nhanh chóng chạy tới phòng bếp, đây chính là canh cô hầm một canh giờ, suýt nữa bị Lâm An Bắc làm hỏng.
Hai người ăn xong bữa cơm này một cách lặng lẽ, mỗi lần Lâm An Bắc vừa muốn mở miệng liền bị Doãn Vị trợn mắt nhìn, thật vất vả mới cơm nước xong, giúp đỡ dọn dẹp phòng bếp, hai người mới nghiêm trang ngồi ở trên ghế sa lon.
"Nói đi, chuyện anh muốn nói là gì?"
Đầu óc Lâm An Bắc có chút rối loạn, không biết mở miệng từ đâu, nhưng anh cứ có cảm giác hôm nay phải nói rõ ràng, không thể để cho Doãn Vị hiểu lầm một chút nào hết, mặc kệ là tương kế tựu kế, rồi tính toán đặt bẫy, điều kiện đầu tiên là bởi vì anh yêu cô, luôn nghĩ làm thế nào để bảo vệ tốt cô ấy, chứ không phải làm tổn thương cô ấy.
Nếu quyết định ở cùng một chỗ, mặc kệ bốn năm trước hai người tách ra, ai đúng sai cũng đã không còn quan trọng nữa, anh biết giữa hai người thiếu hụt sự tin tưởng lẫn nhau. Lâm An Bắc nghĩ mình là đàn ông, về lý nên bao dung nhiều hơn, anh không nên lòng dạ hẹp hòi bực bội cùng người yêu.
Doãn Vị cười cười tự giễu, mấy ngày trước người đàn ông này còn lo lắng tự nhủ"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện đồng ý với em anh sẽ không quên", nhưng bây giờ lại tự tay đẩy cô đến nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, chẳng trách khi đó anh lãng phí thời gian nói đạo lí cổ vũ cô đi dự buổi lễ trao giải long trọng kia.
Cũng đúng, cho dù thế nào Mộ Hoa cũng là viên ngọc quý của Phi nhiễm quốc tế, cứ như vậy bỏ qua dễ dàng thật không đáng chút nào. Cho dù có muốn vứt bỏ thật, anh vẫn là bạn thân chí cốt của lão tổng Phi nhiễm quốc tế, vậy sao có thể dễ dàng vì cô mà không màng đến đạo nghĩa bạn bè được.
Chẳng qua là Doãn Vị cảm thấy có một chút buồn cười, mấy ngày trước cô còn thề thốt đảm bảo với Hàn Tiêu, thù nhất định phải báo, nhưng là bây giờ, cô lại sắp trở thành đá kê chân cho sự nghiệp của người khác.
Con gái riêng, tin tức cỡ nào châm chọc, tuyệt đối sẽ mang đến hiệu quả tuyên truyền mười phần cho bộ phim của Mộ Hoa, hơn nữa Phi nhiễm quốc tế hao phí của cải mười mấy tỷ đồng vào trò đùa giỡn này, hiệu quả kia chắc rằng không cần nói cũng biết.
Suy nghĩ Doãn Vị dần bình tĩnh lại, nhìn chăm chú vào cặp mắt trong suốt của Hàn Tiểu Bạch, cô có chút hối hận, hối hận lúc nãy quá xúc động hỏi câu kia, phá vỡ vẻ hài hoà giả dối mà hai người thật vất vả tạo dựng lên, rõ ràng thời điểm cô đi tới, anh và Lưu Nham đã cố ý lảng tránh, không muốn cho cô biết cô liền không hỏi, cuối cùng vẫn không nhịn được!
Cô biết mình không nên yếu đuối như vậy, chỉ một chút chuyện liền lùi vào trong vỏ của mình, thậm chí hoài nghi mục đích của Lâm An Bắc, cô biết mình phải tin anh, anh là An Bắc của cô, nhưng trong lòng vẫn có chướng ngại, vẫn do dự.
Từ hôm qua thấy đống tin tức kia nổi lên, trong lòng Doãn Vị vẫn đè nén, dường như uất ức nhiều năm tích tụ lại bỗng bùng nổ, đây là lần đầu tiên sau khi mẹ qua đời, cô cảm thấy vận mệnh đối với mình thật không công bằng.
Đặc biệt là Doãn Trĩ, người phụ nữ đáng thương, đã đi đến một thế giới khác cũng không thể an bình. lúc này Doãn Vị lại thấy may mắn khi mẹ không có ở đây, như vậy ít nhất cũng sẽ không bị những lời đồn đại của người đời gây thương tích một lần nữa, tận mắt thấy người đàn ông mà bà đã yêu hết lòng lợi dụng, dẫm đạp một đời thanh bạch của bà để đi tới đỉnh cao của sự nghiệp!
Hàn Tiểu Bạch nhìn cô gái lệ rơi đầy mặt trước mắt, bỗng nhiên yên lặng lại, nhoài người nằm co ro trên hai chân Doãn Vị, ngẩng đầu lên sững sờ nhìn nước mắt không ngừng rơi xuống, cứ như vậy dùng cặp mắt trong suốt không nhiễm thế tục chăm chú nhìn cô, như là hiểu được sự đau khổ của Doãn Vị, đột nhiên bật ra tiếng khóc kinh người.
Doãn Vị bị doạ sợ quên cả đau lòng, vội vàng ôm cục cưng bảo bối vào trong ngực dỗ dành!
Trong phòng, Lâm An Bắc cực kỳ nóng nảy, anh vì sợ Doãn Vị phát hiện đã do dự rất lâu, bình thường cố hết sức che giấu, kết quả vẫn bị cô phát hiện ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ấy rõ ràng là đã hiểu lầm anh.
Những tin tức kia là có người cố ý tạo ra, anh chỉ tương kế tựu kế, đem tình huống phóng đại lên mà thôi.
Lâm An Bắc cầm điện thoại lên đi ra ngoài, cuộc gọi vừa kết nối liền gầm nhẹ vào điện thoại, giống như muốn đem tất cả bất mãn cùng uất ức ném ra ngoài: " Đến khi nào anh mới tới mang Tiểu Bạch đi, trước ba giờ chiều vẫn không qua đây tôi sẽ đưa nó đến Cô Nhi Viện."
Hàn Địch đưa Hàn Ly Yên ra ngoài ăn cơm vừa trở lại, vừa mới nhận điện thoại liền cảm nhận được cơn tức của người nào đó, còn tưởng rằng tối hôm qua không đi đón Tiểu Bạch quấy rầy đến việc tốt của hắn, đây là biểu hiện việc chưa thỏa mãn dục vọng đấy.
Hàn Ly Yên mở to mắt nhìn Hàn địch, cô muốn chơi cùng em gái, nhưng mấy ngày trước chú vẫn không cho, Hàn địch cũng sợ cô gây ra chuyện, cho nên vẫn không mang cô đến chỗ ở của Hàn Tiêu, bây giờ nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô nhóc, trong lòng tính toán có nên cho Ly Yên thêm mấy đứa em trai em gái không.
" Tối nay con hãy tự mình ngủ trên giường nhỏ, cha sẽ đưa em gái về chơi với con."
"Vâng, con muốn ngủ cùng với em bé." Hàn ly Yên vui mừng mở miệng đồng ý, mà Hàn Địch, người thương yêu con gái như mạng lại có những biểu hiện khác thường như thế nguyên do là bởi mấy ngày qua cũng không biết đã tắm nước lạnh mấy lần rồi, vậy mà hết lần này đến lần khác cứ đến mỗi đêm Thân Kính đều lên giường thật sớm, một chút cũng không hiểu nỗi khổ của anh.
Hàn ly Yên chống vách tường trơn tuột nhấn nút đóng cửa thang máy, Hàn địch hơi khom lưng phối hợp với cô nhóc, "Thế nào, cậu chưa thoả mãn nên tìm tôi để tính sổ sao?"
"Cút đi, con gái cùng với tài sản của anh bây giờ đều ở trên tay tôi, anh sao có thể chắc chắn rằng tôi sẽ không đổi ý chứ?"
Vì vụ án thu mua sân bay nên Hàn Địch đã ném cả nửa tài sản vào trong đó, mà Thân Kính cũng cho rằng nên vì Trì Vũ, đặc biệt là Lâm An Bắc cả đời dâng hiến hết sức lực, vì vậy những lời này của Lâm An Bắc tuyệt đối là có lý, Hàn Địch cũng tin tưởng Lâm An Bắc tuyệt đối làm được.
"Doãn Vị là nhân viên tập đoàn Bác An, còn có chuyện của Mộ Hoa, nếu như cậu thật sự làm vậy, lúc trước tham dự bán đấu giá cô ấy cũng khó thoát khỏi liên quan, những thứ này tôi tin tưởng cậu đã nghĩ đến."
"A, không lẽ anh cảm thấy Lâm An Bắc tôi không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình sao? Hàn tiên sinh, sổ sách của chúng ta còn chưa có tính toàn xong đâu, đừng có mà chọc tôi nữa."
Hàn địch cuối cùng cũng cảm nhận được một tia mờ ám, thương cảm cho chính mình trở thành nơi để Lâm công tử trút giận.
"Nghe giọng điệu này của cậu, có phải Doãn Vị đã phát hiện ra cái gì rồi không? Nếu như theo tính toán của tôi, tương kế tựu kế không phải rất tốt sao? Cô ấy không thể nào phát hiện ra được, hay là cậu diễn hỏng rồi?"
"Anh cho rằng mỗi người trời sinh đều có khả năng diễn tốt giống như anh hay sao."
Hàn Địch im lặng, quả nhiên đàn ông khi yêu liền biến thành như vậy, thật không thể nói lý, ngay cả Lâm An Bắc cũng không ngoại lệ.
"Lâm tổng, bây giờ cậu gọi điện thoại cho tôi chứng tỏ cậu đã nghĩ ra biện pháp, nói đi, muốn tôi phối hợp như thế nào, một chút nữa bọn tôi sẽ đi đón Tiểu Bạch, cậu đây có thể yên tâm."
"Tân Minh dự tính ngày sinh còn hai tháng nữa, vốn là để Lưu Nham về nhà trước , nhưng mà bây giờ tôi lại muốn để Thân Kính đi đến chi nhánh công ty ở Bắc Kinh trước."
"Không được, Ly Yên còn nhỏ, không thể rời mẹ." Hàn Địch không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, tại sao chuyện của vợ chồng bọn họ, lại bắt anh hy sinh lớn như vậy để giúp đỡ chứ, anh chuẩn bị quà tặng kết hôn là đã đủ long trọng rồi, đối với Doãn Vị cũng coi như là hết lòng, nhưng bà xã thì tuyệt đối không có thương lượng.
Lâm An Bắc khe khẽ mở cửa, đi ra ngoài hành lang nhìn xuống lầu dưới, trong phòng khách chỉ có Hàn Tiểu Bạch đang bò chơi, Doãn Vị chắc đã đi vào phòng bếp nấu cơm, có mùi thơm toả ra.
"Tôi không phải đang trưng cầu ý kiến của anh, chỉ là hết sức nhân đạo thông báo cho anh biết mà thôi, ngày mai bọn họ sẽ đi, Thân Kính có thể dẫn Ly Yên theo, nếu như anh cảm thấy không thể rời xa bà xã, tôi sẽ không phiền nếu anh đi cùng."
"Cậu cần tôi giúp một tay để Doãn Vị hiểu ra mọi chuyện phải không? Tôi là thương nhân, mua bán lỗ vốn là điềm xấu đấy."
" Hàn Địch anh có lúc nào thì chịu thua thiệt chứ?"
Lâm An Bắc rất ít khi hút thuốc, lúc này phiền não mới rút một cây, ngửi thấy cả người mình đều là mùi thuốc, ở thư phòng tắm rửa sạch sẽ mới đi xuống, Doãn Vị đã nấu xong cơm trưa rồi, không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch đâu?"
"Hàn Địch kêu người đón đi đi rồi."
Doãn Vị vẫn nói chuyện, chỉ là trong lời nói mất đi cảm giác thân cận với anh giống như những ngày trước, chỉ lo cúi đầu vội vàng chuẩn bị mọi thứ, không có ngẩng đầu lên nhìn anh lấy một cái.
Bước chân Lâm An Bắc đi theo phía sau cô, lấy lòng: "Anh cầm giúp em." Thời điểm Doãn Vị chưa có động tác gì, hắn đã lấy từ trong tủ ra một cái khay đưa cho cô, ân cần bận bịu giúp một tay.
Doãn Vị không lên tiếng, anh muốn giúp một tay thì mặc kệ anh, ánh mặt trời giữa trưa từ ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu xuống người phụ nữ đang bận bịu trước kệ bếp, ở trên cổ đeo tạp dề hoạt hoạ một chú khỉ miệng rộng khả ái, vành tai và tóc ướt nhẹp một tầng mồ hôi mỏng, cả khuôn mặt như chìm đắm trong ánh vàng rực rỡ, gương mặt đỏ bừng, đứng bên cạnh có thể nhìn thấy những sợi lông tơ thật nhỏ.
Da của cô rất tốt, thích ăn món cay Tứ Xuyên, mỗi lần ăn hạt tiêu đều khiến cho Lâm An Bắc kinh hãi, sợ cô ăn cay đau bụng, nhưng cô không thèm để ý, không ăn cay cảm giác không vui, hơn nữa trên mặt cũng chưa bao giờ xuất hiện những nốt mụn khiến người khác phiền não. Nguyên nhân có thể là do cô rất ít sử dụng mỹ phẩm, màu da bình thường nhìn rất hồng hào khỏe mạnh, nhưng lúc này lại cảm giác đỏ ửng không bình thường.
Lâm An Bắc duỗi hai cánh tay ra ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, hình ảnh giống như cái đầu của một con mèo thật lớn lười biếng tựa vào trên vai cô. Khi nói chuyện hơi thở nóng rực phun ở bên gáy, ấm áp cần cổ lạnh lẽo, "Bà xã, chúng ta nói chuyện một chút nhé."
"Nói chuyện gì?"
Lâm An Bắc lôi kéo Doãn Vị về phía phòng khách, nồi đặt trên bếp còn đang hầm cách thủy món canh mà anh thích, bây giờ lỏng bỏng sôi trào, cả phòng bếp mùi thơm lan khắp bốn phía, giống như hương vị của hạnh phúc nồng đậm ngập tràn cả tâm hồn.
"Còn chưa tắt bếp mà."
"Mặc kệ nó, chuyện của chúng ta khẩn cấp hơn."
Doãn Vị còn đeo tạp dề, trong tay cầm muỗng canh dùng để nấu bị Lâm An Bắc kéo ngồi trên ghế sa lon, mà anh đứng ở trước mặt cô, lo lắng đi tới đi lui, khuôn mặt Doãn Vị quái dị nhìn chằm chằm người trước mắt, cho đến khi đầu cũng bị choáng váng theo, Lâm An Bắc vẫn chưa dừng lại.
Vừa nhìn qua thấy Doãn Vị muốn đứng lên, Lâm An Bắc lập tức xoay người chỉ vào cô "Em ngồi xuống." Doãn Vị ngồi phịch xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp về phía phòng bếp, ở chỗ này cô cũng có thể ngửi được mùi canh thơm, có lẽ tràn ra ngoài mất rồi.
"Lâm An Bắc, anh dừng lại cho em, đầu cũng bị anh quay đến choáng váng rồi, trước tiên tắt bếp rồi hãy nói tiếp."
Nghe Doãn Vị kêu lên, Lâm An Bắc mới bình tĩnh lại, bây giờ mới được mấy giờ chứ, vậy mà nhớ nhung tiếng la hét của cô ấy, chẳng lẽ chính mình lại hèn hạ như vậy?
Doãn Vị đẩy bức tường người ngăn ở trước mặt mình ra, nhanh chóng chạy tới phòng bếp, đây chính là canh cô hầm một canh giờ, suýt nữa bị Lâm An Bắc làm hỏng.
Hai người ăn xong bữa cơm này một cách lặng lẽ, mỗi lần Lâm An Bắc vừa muốn mở miệng liền bị Doãn Vị trợn mắt nhìn, thật vất vả mới cơm nước xong, giúp đỡ dọn dẹp phòng bếp, hai người mới nghiêm trang ngồi ở trên ghế sa lon.
"Nói đi, chuyện anh muốn nói là gì?"
Đầu óc Lâm An Bắc có chút rối loạn, không biết mở miệng từ đâu, nhưng anh cứ có cảm giác hôm nay phải nói rõ ràng, không thể để cho Doãn Vị hiểu lầm một chút nào hết, mặc kệ là tương kế tựu kế, rồi tính toán đặt bẫy, điều kiện đầu tiên là bởi vì anh yêu cô, luôn nghĩ làm thế nào để bảo vệ tốt cô ấy, chứ không phải làm tổn thương cô ấy.
Nếu quyết định ở cùng một chỗ, mặc kệ bốn năm trước hai người tách ra, ai đúng sai cũng đã không còn quan trọng nữa, anh biết giữa hai người thiếu hụt sự tin tưởng lẫn nhau. Lâm An Bắc nghĩ mình là đàn ông, về lý nên bao dung nhiều hơn, anh không nên lòng dạ hẹp hòi bực bội cùng người yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.