Chương 116: Anh khác bọn họ
Dạ Nhiên
11/01/2021
Cô ta nói xong thì quay đầu đi, người này đúng là
điên rồi, đưa tiền cho mà cũng không biết đường
cầm?
Tần Lâm giao thuốc cho Vương Nhị rồi hỏi.
“Tôi không giỏi làm thí nghiệm lắm, cô giúp tôi
được không?”
Vương Nhị sửng sốt: “Anh muốn làm thí nghiệm?”
Tần Lâm nói: “Đây không phải quy trình bình
thường sao?”
“Ừ ừ”, Vương Nhị hơi giật mình, dẫu sao phòng
ban này đều là dạng dùng tiền để đi vào, Tần Lâm
cũng là người được Cát Phong giới thiệu đến. Cô ấy
cứ cho là anh giống những người kia, sẽ không làm
thí nghiệm mà đưa luôn kết quả.
“Được, tôi giúp anh”, từ sau khi đám người này
đến, Vương Nhị vẫn chưa từng được làm công việc
này. Bây giờ được làm một thí nghiệm như vậy cô ấy
cũng rất cam lòng.
Tần Lâm và Vương Nhị mang mẫu phẩm đến
phòng thí nghiệm, đám Tôn Vĩnh Tuyết trong văn
phòng lại bắt đầu ồn ào.
“Người mới này bị điên hay gì, đến đây làm chẳng
phải để kiếm tiền hay sao? Còn giả vờ cái gì không
biết?”
“Chị Tôn, chắc là mới đến nên chưa hiểu gì đi. Hay
là chị cảm danh thiếp rồi nhận lại dự án này là xong.
Nhà máy Phúc Long là “khách hàng lớn” đó!”
Vì sản phẩm của nhà máy Phúc Long chắc chắn là
không hợp lệ, cho nên tiền đút lót của bọn họ cũng là
nhiều nhất.
Tôn Vĩnh Tuyết suy nghĩ một lúc rồi thấy có lý, nếu
Tần Lâm kia đã không hiểu quy củ như vậy thì cô ta
nhận vụ này cũng được.
Cô ta nhặt danh thiếp từ trong thùng rác lên, rồi
gọi vào số điện thoại bên trên.
“Alo, là giám đốc Phó đó hả? Tôi ở phòng kiểm tra
chất lượng của tập đoàn Hiên Viên”.
Tần Lâm và Vương Nhị nghiêm túc làm thí nghiệm
trong phòng thí nghiệm. Mặc dù anh không hiểu lắm
về vụ thí nghiệm, nhưng lại hiểu về thuốc.
Nhìn thành phần thuốc dạ dày, anh cầm lấy một
viên nghiền nhẹ. Anh khẽ ngửi, rồi nhíu mày.
Nếu là thuốc dạ dày thì thành phần thuốc này vẫn
còn kém.
Trong đó, một vị thuốc chủ yếu đã bị thay thế.
Mặc dù cũng có chút chức năng bảo vệ dạ dày,
nhưng tác dụng phụ của nó rất lớn. Nếu dùng lâu dài
thì sẽ làm tổn hại đến thận.
Xưỡng thuốc Phúc Long này đúng là không từ mọi
thủ đoạn. Thuốc này mà được đưa lên thị trường thì
chỉ có tập đoàn Hiên Viên nhà bọn họ bị tiếng xấu
thôi.
Loại thuốc tây này, Tần Lâm chỉ cần nghiền nhẹ là
có thể biết được nó có dược hiệu ra sao, nhưng
Vương Nhị thì phải làm thí nghiệm nghiêm ngặt.
Vừa chờ kết quả thí nghiệm, Vương Nhị vừa lén
quan sát Tần Lâm. Cô ấy khẽ đẩy mắt kính, ngượng
ngùng nhìn anh.
“Sao vậy?”
Vương Nhị có lén nhìn thì Tần Lâm vẫn phát hiện
được.
Vương Nhị bị phát hiện, mặt liền đỏ bừng.
“Tôi… Tôi thấy anh khác bọn họ”.
Mặc dù đều là đi cửa sau, nhưng Tần Lâm khác
bọn họ rất nhiều. Đây là lần đầu tiên cô ấy được làm
thí nghiệm trong vòng một tháng qua.
Tần Lâm cười: “Nếu ai cũng nghiêm túc như cô thì
công ty mới phát triển tốt hơn được”.
Vương Nhị cười ngọt ngào, ngại ngùng không
dám nói chuyện mà tiếp tục làm thí nghiệm.
Một gið sau, Vương Nhị cầm kết quả thí nghiệm,
cần thận nhìn một lượt số liệu rồi lắc đầu.
“Chất lượng của thuốc này hoàn toàn không hợp
lệ, quá kém, rõ là thuốc giả”.
Tần Lâm cười lạnh lùng, anh đã sớm biết kết quả
từ lâu.
“Được, đã vậy thì làm báo cáo kiểm ra đi, trả lại
sản phẩm cho bọn họ”.
Vương Nhị sửng sốt: “Anh Tần, anh chắc chắn ư?”
điên rồi, đưa tiền cho mà cũng không biết đường
cầm?
Tần Lâm giao thuốc cho Vương Nhị rồi hỏi.
“Tôi không giỏi làm thí nghiệm lắm, cô giúp tôi
được không?”
Vương Nhị sửng sốt: “Anh muốn làm thí nghiệm?”
Tần Lâm nói: “Đây không phải quy trình bình
thường sao?”
“Ừ ừ”, Vương Nhị hơi giật mình, dẫu sao phòng
ban này đều là dạng dùng tiền để đi vào, Tần Lâm
cũng là người được Cát Phong giới thiệu đến. Cô ấy
cứ cho là anh giống những người kia, sẽ không làm
thí nghiệm mà đưa luôn kết quả.
“Được, tôi giúp anh”, từ sau khi đám người này
đến, Vương Nhị vẫn chưa từng được làm công việc
này. Bây giờ được làm một thí nghiệm như vậy cô ấy
cũng rất cam lòng.
Tần Lâm và Vương Nhị mang mẫu phẩm đến
phòng thí nghiệm, đám Tôn Vĩnh Tuyết trong văn
phòng lại bắt đầu ồn ào.
“Người mới này bị điên hay gì, đến đây làm chẳng
phải để kiếm tiền hay sao? Còn giả vờ cái gì không
biết?”
“Chị Tôn, chắc là mới đến nên chưa hiểu gì đi. Hay
là chị cảm danh thiếp rồi nhận lại dự án này là xong.
Nhà máy Phúc Long là “khách hàng lớn” đó!”
Vì sản phẩm của nhà máy Phúc Long chắc chắn là
không hợp lệ, cho nên tiền đút lót của bọn họ cũng là
nhiều nhất.
Tôn Vĩnh Tuyết suy nghĩ một lúc rồi thấy có lý, nếu
Tần Lâm kia đã không hiểu quy củ như vậy thì cô ta
nhận vụ này cũng được.
Cô ta nhặt danh thiếp từ trong thùng rác lên, rồi
gọi vào số điện thoại bên trên.
“Alo, là giám đốc Phó đó hả? Tôi ở phòng kiểm tra
chất lượng của tập đoàn Hiên Viên”.
Tần Lâm và Vương Nhị nghiêm túc làm thí nghiệm
trong phòng thí nghiệm. Mặc dù anh không hiểu lắm
về vụ thí nghiệm, nhưng lại hiểu về thuốc.
Nhìn thành phần thuốc dạ dày, anh cầm lấy một
viên nghiền nhẹ. Anh khẽ ngửi, rồi nhíu mày.
Nếu là thuốc dạ dày thì thành phần thuốc này vẫn
còn kém.
Trong đó, một vị thuốc chủ yếu đã bị thay thế.
Mặc dù cũng có chút chức năng bảo vệ dạ dày,
nhưng tác dụng phụ của nó rất lớn. Nếu dùng lâu dài
thì sẽ làm tổn hại đến thận.
Xưỡng thuốc Phúc Long này đúng là không từ mọi
thủ đoạn. Thuốc này mà được đưa lên thị trường thì
chỉ có tập đoàn Hiên Viên nhà bọn họ bị tiếng xấu
thôi.
Loại thuốc tây này, Tần Lâm chỉ cần nghiền nhẹ là
có thể biết được nó có dược hiệu ra sao, nhưng
Vương Nhị thì phải làm thí nghiệm nghiêm ngặt.
Vừa chờ kết quả thí nghiệm, Vương Nhị vừa lén
quan sát Tần Lâm. Cô ấy khẽ đẩy mắt kính, ngượng
ngùng nhìn anh.
“Sao vậy?”
Vương Nhị có lén nhìn thì Tần Lâm vẫn phát hiện
được.
Vương Nhị bị phát hiện, mặt liền đỏ bừng.
“Tôi… Tôi thấy anh khác bọn họ”.
Mặc dù đều là đi cửa sau, nhưng Tần Lâm khác
bọn họ rất nhiều. Đây là lần đầu tiên cô ấy được làm
thí nghiệm trong vòng một tháng qua.
Tần Lâm cười: “Nếu ai cũng nghiêm túc như cô thì
công ty mới phát triển tốt hơn được”.
Vương Nhị cười ngọt ngào, ngại ngùng không
dám nói chuyện mà tiếp tục làm thí nghiệm.
Một gið sau, Vương Nhị cầm kết quả thí nghiệm,
cần thận nhìn một lượt số liệu rồi lắc đầu.
“Chất lượng của thuốc này hoàn toàn không hợp
lệ, quá kém, rõ là thuốc giả”.
Tần Lâm cười lạnh lùng, anh đã sớm biết kết quả
từ lâu.
“Được, đã vậy thì làm báo cáo kiểm ra đi, trả lại
sản phẩm cho bọn họ”.
Vương Nhị sửng sốt: “Anh Tần, anh chắc chắn ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.