Chương 117: Cô thử xem
Dạ Nhiên
11/01/2021
Tần Lâm đáp: “Đương nhiên rồi. Nếu sản phẩm
không hợp lệ thì cứ xử lý theo quy trình thôi”.
Ánh mắt Vương Nhị lộ ra tia vui mừng, anh Tần
đúng là không giống những người kia mà.
“Được, vậy tôi sẽ đi làm báo cáo ngay”.
Cô ấy trð về văn phòng, đánh một bản báo cáo,
Tần Lâm ký tên mình lên trên. Chỉ cần đưa tờ giấy này
cho trường phòng kiểm tra chất lượng ký là có thể trả
sản phẩm về.
Thấy Vương Nhị đánh báo cáo, Tôn Vĩnh Tuyết
nhíu mày.
“Vương Nhị, đưa tôi xem báo cáo nào!”
Vương Nhị sửng sốt, không tình nguyện lắm,
nhưng lại không dám chọc đến cô ta, chỉ đành đem
nó ra cho Tôn Vĩnh Tuyết xem.
Cô ta cầm lấy báo cáo xem, sắc mặt thay đổi, rồi
xé toạc tờ báo cáo đi.
“Chị làm cái gì vậy!”
Tôn Vĩnh Tuyết lạnh lùng nói: “Các cô không cần
lo vụ thí nghiệm nữa, tôi nhận cái này rồi, nghỉ ngơi
đi”
Tôn Vĩnh Tuyết vừa mới gọi điện thoại cho giám
đốc của nhà máy thuốc Phúc Long, bàn giá tiền xong,
cô ta chỉ cần đánh một bản báo cáo hợp lệ là có thể
nhận được một trăm nghìn rồi. Đâu phải ngày nào
cũng có chuyện tốt như vậy đâu.
Sắc mặt Vương Nhị khẽ biến, khó xử đứng đó.
Tần Lâm đứng dậy, đi tới trước mặt Tôn Vĩnh
Tuyết, lạnh lùng nói.
“Thí nghiệm này là của tôi!”
Tôn Vĩnh Tuyết chau mày: “Anh không biết gì thì
làm thí nghiệm làm cái gì? Lần này anh cứ xem tôi làm
đã, lần sau đưa cho anh là anh sẽ biết ngay”.
Đầu là người do Cát Phong “nhận” Tôn Vĩnh Tuyết
cũng ngại ra lệnh cho Tần Lâm, nhưng gã này thật sự
là không có mắt nhìn chút nào.
Một dự án tốt như vậy, anh ta không nghĩ cách
kiếm tiền đi lại còn đòi tự làm?
Tần Lâm không cầm danh thiếp của người ta. Cho
dù có để anh ta làm thì anh ta cũng không lấy được
một đồng hoa hồng nào hết. Không bằng để cho anh
ta học tập, biết từ lần sau nên làm gì. Nếu không, tốn
bao nhiêu tiền vào trong này, chẳng lẽ là để chật vật
kiếm sống à?
Sắc mặt Tần Lâm lạnh lùng, nói với Vương Nhi.
“Làm lại một bản báo cáo khác đi”.
Tôn Vĩnh Tuyết chau mày, hơi tức giận, đập bàn
nói.
“Anh có thôi đi không? Giờ mà in báo cáo ra, tôi
sẽ xé tiếp đấy!”
Ánh mắt Tần Lâm lạnh đi, bước lên trước, trầm
giọng nói.
“Cô thử xem”.
Khí thế ngang ngược trên người Tần Lâm làm Tôn
Vĩnh Tuyết sợ hãi lùi lại, dựa vào bàn. Sắc mặt cô ta
tái nhợt, trong lòng sợ hãi vô cùng.
“Anh… Anh đúng là đồ điên mà!”
Tần Lâm như một kẻ mất não vậy, Tôn Vĩnh Tuyết
không muốn động đến anh. Cô ta đi ra khỏi văn
phòng, lấy điện thoại ra gọi cho nhà máy Phúc Long.
“Alo, giám đốc Phó à, chuyện này hơi khó ăn rồi.
Bên tôi mới có một tên ngu ngốc đến làm việc, anh ta
một hai đòi làm thí nghiệm. Anh thử tìm trưởng phòng
của chúng tôi nói chuyện đi”.
Nếu các cô không xử lí được thì tìm đến trường
phòng. Bởi vì thí nghiệm này có hợp lệ hay không thì
cũng phải cần có trưởng phòng ký tên. Quyền quyết
định nằm trong tay trường phòng. Trưởng phòng nói
hợp lý thì phải là hợp lý.
Nhưng tìm đến trưởng phòng thì giá cũng cao
hơn.
Nhưng trường phòng này mới đến nên chắc cũng
dễ xử.
Tôn Vĩnh Tuyết nhanh chóng quay lại, nói.
“Trường phòng tới”.
Vương Nhị vội vàng đứng dậy, nói nhỏ với Tần
Lâm.
“Anh Tần, trường phòng đến. Tính khí trường
phòng hơi tệ, anh phải cần thận đó!”
Đang lúc nói chuyện, một người phụ nữ trẻ tuổi đi
vào.
Dạo này Vương Hưng Giai không vui chút nào. Cô
ta vốn có thể yên tâm làm vợ nhà giàu, nhưng bạn trai
cô ta vì lén xử lý vé vào cửa buổi hòa nhạc của Tô
Văn Kỳ nên đã bị vào tù, đúng là xui đến tận cùng.
không hợp lệ thì cứ xử lý theo quy trình thôi”.
Ánh mắt Vương Nhị lộ ra tia vui mừng, anh Tần
đúng là không giống những người kia mà.
“Được, vậy tôi sẽ đi làm báo cáo ngay”.
Cô ấy trð về văn phòng, đánh một bản báo cáo,
Tần Lâm ký tên mình lên trên. Chỉ cần đưa tờ giấy này
cho trường phòng kiểm tra chất lượng ký là có thể trả
sản phẩm về.
Thấy Vương Nhị đánh báo cáo, Tôn Vĩnh Tuyết
nhíu mày.
“Vương Nhị, đưa tôi xem báo cáo nào!”
Vương Nhị sửng sốt, không tình nguyện lắm,
nhưng lại không dám chọc đến cô ta, chỉ đành đem
nó ra cho Tôn Vĩnh Tuyết xem.
Cô ta cầm lấy báo cáo xem, sắc mặt thay đổi, rồi
xé toạc tờ báo cáo đi.
“Chị làm cái gì vậy!”
Tôn Vĩnh Tuyết lạnh lùng nói: “Các cô không cần
lo vụ thí nghiệm nữa, tôi nhận cái này rồi, nghỉ ngơi
đi”
Tôn Vĩnh Tuyết vừa mới gọi điện thoại cho giám
đốc của nhà máy thuốc Phúc Long, bàn giá tiền xong,
cô ta chỉ cần đánh một bản báo cáo hợp lệ là có thể
nhận được một trăm nghìn rồi. Đâu phải ngày nào
cũng có chuyện tốt như vậy đâu.
Sắc mặt Vương Nhị khẽ biến, khó xử đứng đó.
Tần Lâm đứng dậy, đi tới trước mặt Tôn Vĩnh
Tuyết, lạnh lùng nói.
“Thí nghiệm này là của tôi!”
Tôn Vĩnh Tuyết chau mày: “Anh không biết gì thì
làm thí nghiệm làm cái gì? Lần này anh cứ xem tôi làm
đã, lần sau đưa cho anh là anh sẽ biết ngay”.
Đầu là người do Cát Phong “nhận” Tôn Vĩnh Tuyết
cũng ngại ra lệnh cho Tần Lâm, nhưng gã này thật sự
là không có mắt nhìn chút nào.
Một dự án tốt như vậy, anh ta không nghĩ cách
kiếm tiền đi lại còn đòi tự làm?
Tần Lâm không cầm danh thiếp của người ta. Cho
dù có để anh ta làm thì anh ta cũng không lấy được
một đồng hoa hồng nào hết. Không bằng để cho anh
ta học tập, biết từ lần sau nên làm gì. Nếu không, tốn
bao nhiêu tiền vào trong này, chẳng lẽ là để chật vật
kiếm sống à?
Sắc mặt Tần Lâm lạnh lùng, nói với Vương Nhi.
“Làm lại một bản báo cáo khác đi”.
Tôn Vĩnh Tuyết chau mày, hơi tức giận, đập bàn
nói.
“Anh có thôi đi không? Giờ mà in báo cáo ra, tôi
sẽ xé tiếp đấy!”
Ánh mắt Tần Lâm lạnh đi, bước lên trước, trầm
giọng nói.
“Cô thử xem”.
Khí thế ngang ngược trên người Tần Lâm làm Tôn
Vĩnh Tuyết sợ hãi lùi lại, dựa vào bàn. Sắc mặt cô ta
tái nhợt, trong lòng sợ hãi vô cùng.
“Anh… Anh đúng là đồ điên mà!”
Tần Lâm như một kẻ mất não vậy, Tôn Vĩnh Tuyết
không muốn động đến anh. Cô ta đi ra khỏi văn
phòng, lấy điện thoại ra gọi cho nhà máy Phúc Long.
“Alo, giám đốc Phó à, chuyện này hơi khó ăn rồi.
Bên tôi mới có một tên ngu ngốc đến làm việc, anh ta
một hai đòi làm thí nghiệm. Anh thử tìm trưởng phòng
của chúng tôi nói chuyện đi”.
Nếu các cô không xử lí được thì tìm đến trường
phòng. Bởi vì thí nghiệm này có hợp lệ hay không thì
cũng phải cần có trưởng phòng ký tên. Quyền quyết
định nằm trong tay trường phòng. Trưởng phòng nói
hợp lý thì phải là hợp lý.
Nhưng tìm đến trưởng phòng thì giá cũng cao
hơn.
Nhưng trường phòng này mới đến nên chắc cũng
dễ xử.
Tôn Vĩnh Tuyết nhanh chóng quay lại, nói.
“Trường phòng tới”.
Vương Nhị vội vàng đứng dậy, nói nhỏ với Tần
Lâm.
“Anh Tần, trường phòng đến. Tính khí trường
phòng hơi tệ, anh phải cần thận đó!”
Đang lúc nói chuyện, một người phụ nữ trẻ tuổi đi
vào.
Dạo này Vương Hưng Giai không vui chút nào. Cô
ta vốn có thể yên tâm làm vợ nhà giàu, nhưng bạn trai
cô ta vì lén xử lý vé vào cửa buổi hòa nhạc của Tô
Văn Kỳ nên đã bị vào tù, đúng là xui đến tận cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.