Chương 780: Còn không đi mau
Dạ Nhiên
17/05/2021
"Na Mỹ, làm sao bây giờ, cứu tôi… cứu tôi!"
Dương Vân Kim nhìn vô cùng thê thảm, ngã nhào xuống đất, con gấu đen khổng lồ từ từ tiến lại gần, đối với Dương Vân Kim, áp lực tâm lý và thử thách của linh hồn giống như bắt bản thân phải chết một cách vui vẻ vậy, biết rõ là phải chết nhưng cô ta lại không thể xoay chuyển được tình thế.
Na Mỹ cũng hơi biến sắc, run lên một cái, cả hai con gấu đều đuổi tới nơi rồi, trước một con sau một con, chặn hết đường trốn chạy.
Lúc này là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dương Vân Kim đã rơi vào thế bị động, ngã nhào xuống đất, sợ vãi linh hồn, đến mức không cử động được.
"Chạy mau!"
Na Mỹ kêu lên, nhưng lúc này Dương Vân Kim đã không thể tự chủ được chuyện trốn chạy nữa rồi, cô ta hoang mang không biết làm gì, chân tay đều tê liệt hết cả.
Nếu cứ như vậy thì chắc chắn sẽ chết mất?
"Grào…"
Gấu đen vỗ lồng ngực, giống như muốn ra oai với Tần Lâm và những người kia, ánh mắt khủng bố đó đúng là khiến người ta khiếp đảm.
Bọn họ bây giờ đang là món ăn đối với gấu đen, một bữa ăn khuya thịnh soạn, cơ thể của con người hấp dẫn hơn với những loài thú khác, đây đúng là một bữa no nê của bọn chúng.
Nỗi khủng hoảng trong Dương Vân Kim dần tan biến, cô ta muốn chạy, nhưng không chạy được, vì tay chân cô ta đã tê liệt rồi, gấu đen giống như một cơn ác mộng của cô ta, khiến cô ta không có sức lực phản kháng.
"Vèo…"
Một mũi tên hướng về phía gấu đen, bay qua trước mặt Tần Lâm và Mộc Tâm Lan, nhưng chỉ bắn có một mũi tên làm sao mà làm hại con gấu đen đó được, thử nghĩ mà xem, cơ thể của nó rắn chắc đến cỡ nào, sức lực của nó vô cùng ghê người, một mũi tên không thể làm nó gục ngã mà chỉ khiến thú tính trong người nó càng kích động hơn thôi.
"Grào…"
"Grào grào…"
Những tiếng gầm điên cuồng, khiến cơn cuồng nộ của nó bộc phát ra ngoài, mấy thứ động vật thấp kém này dám làm hại nó, nó phải xé nát mấy người này.
"Sao có thể như vậy được?"
Khuôn mặt Na Mỹ tái mét, đây là mũi tên cuối cùng của cô ấy, ở đầu mũi tên có tẩm thuốc mê, cho dù là lợn rừng cũng sẽ bị hôn mê, nhưng con gấu này lại chẳng có chút dấu hiệu nào, chỉ giống như bị trầy da một chút thôi.
"Na Mỹ, cô muốn hại chết tôi sao?"
Dương Vân Kim hét lên, nước mắt rơi lã chã, một cái vả của gấu đen có thể lấy đi cả sinh mạng của cô ta rồi.
Na Mỹ và những người khác đều biến sắc, trước mắt Dương Vân Kim tối sầm lại, nỗi sợ chết đã dần bao phủ trái tim cô ta.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, điều khiến Dương Vân Kim và những người khác không ngờ tới là, cơ thể con gấu đen đó lại lảo đảo lùi về đằng sau, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Tần Lâm đứng bên cạnh Dương Vân Kim, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn cô ta, Dương Vân Kim đã sợ hãi kinh hồn bạt vía từ đời nào.
"Cảm… cảm ơn!"
"Cú đạp này! Rất đỉnh!"
Ánh mắt Na Mỹ sáng lên, một đạp của Tần Lâm bay vút lên cao, đẩy lùi con gấu to như vậy, thật là kinh khủng?
Mộc Tâm Lan cũng không ngờ, anh Tần lại lợi hại như vậy, quan trọng là trong thời khắc mấu chốt đã cứu Dương Vân Kim một mạng.
"Còn không đi mau!"
Tần Lâm trầm giọng quát.
Dương Vân Kim lăn vài vòng đến chỗ Na Mỹ, cô ấy đỡ Dương Vân Kim dậy, ba người vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ Tần Lâm mới là người đang trong tình thế nguy hiểm nhất.
Con mắt đỏ au, run lên từng hồi, gào thét, gấu đen hoàn toàn mất kiểm soát, lao điên cuồng đến chỗ Tần Lâm, một con người bé nhỏ mà lại dám khiêu khích nó.
Bị một đạp khiến gấu đen cảm thấy vô cùng kích động.
"Chạy mau, Na Mỹ, chúng ta mau chạy thôi!"
Giọng nói của Dương Vân Kim run rẩy.
"Cẩn thận, anh Tần!"
Ánh mắt Mộc Tâm Lan đầy sự mong đợi, Tần Lâm vừa mới cứu Dương Vân Kim xong vậy mà cô ta chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.
"Cô nghĩ bây giờ chúng ta có thể chạy được không".
Na Mỹ lắc đầu, con gấu đằng sau đuổi đến nơi rồi, hơn nữa còn chặn bọn họ, cho dù có kinh nghiệm săn thú mười mấy năm trong rừng, nhưng từ nhỏ đến giờ bọn họ vẫn chưa được gặp gấu đen lớn như thế này bao giờ? Lúc nhỏ, Na Mỹ đã từng nhìn thấy một cảnh giết hại thảm thương, năm người bác và chú của mình là trai tráng trong vùng cũng không chạy thoát khỏi một con gấu đen, đã có hai người bị thiệt mạng, thảm hại đến nhường nào, ngang ngược đến nhường nào, trước mặt bọn chúng, con người vô cùng yếu đuối.
"Không… không thể nào…"
Dương Vân Kim ra sức lắc đầu, cô ta không can tâm chết nơi đây, cô ta còn mười triệu vẫn chưa tiêu cơ mà, cô ta còn phải đi du lịch khắp thế giới cơ mà, còn phải làm đẹp, còn phải ăn hết cao lương mỹ vị ở trên đời này nữa, nhưng tất cả dường như đã biến thành một một giấc mộng hão huyền.
"Tại sao lại như vậy…"
Dương Vân Kim tuyệt vọng, một con gấu đen bọn họ vẫn còn cơ hội để chạy trốn, nhưng bây giờ là hai con, cho dù có mười thanh niên trai tráng ở đây cũng chỉ có thể làm thức ăn cho bọn chúng mà thôi.
Nhưng người trong tình thế nguy hiểm nhất bây giờ là Tần Lâm, vẻ mặt Tần Lâm cũng vô cùng nghiêm trọng, muốn đấu với gấu đen, anh phải thật sự cẩn thận, cơ thể và sức mạnh của nó hoàn toàn khác đẳng cấp với anh, hơn nữa còn vô cùng nhanh nhẹn, trên người nó toát ra sự hung dữ của một con thú dữ cỡ lớn.
May mà tốc độ của Tần Lâm có nhanh hơn nó, liên tiếp tránh được hai lần tấn công, Na Mỹ và hai người kia vô cùng sợ hãi, nhưng Tần Lâm biết rõ anh phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không tất cả mọi người sẽ nguy hiểm, mất mạng như chơi.
Tần Lâm nhảy lên, nhanh nhẹn tránh những đòn tấn công, anh muốn phản công nhưng vô cùng khó, mấy cây châm bạc của anh chẳng thể ghim vào da thịt của nó, mà sức mạnh của anh thì lại quá yếu, trận chiến này e là không có phần thắng rồi.
Chí ít là trong lòng Mộc Tâm Lan và hai người kia cũng nghĩ như vậy.
Ba người đối mặt với một con gấu chắc sẽ tốt hơn Tần Lâm nhiều, mỗi người chạy một hướng, nó sẽ không thể đuổi theo ai cả.
Một cú tấn công bất ngờ, gấu đen tách ba người ra, Mộc Tâm Lan và Dương Vân Kim ngã xuống đất, mặt Mộc Tâm Lan tái mét, xem ra lần này cô sẽ cùng hy sinh với Tần Lâm rồi.
Nhưng không ngờ, gấu đen lại chạy đến chỗ Dương Vân Kim, khiến cô ta khóc không ra nước mắt.
"Mày nhìn chằm chằm vào tao làm gì".
Dương Vân Kim khóc vô cùng thảm thiết, nhưng gấu đen đâu thèm nghe lời cô ta, vung tay một cái, đã nắm được một cây cổ thụ ở bên cạnh xé vụn ra, may mà vào lúc đó, Dương Vân Kim được Na Mỹ kéo ra mới tránh được một kiếp nạn.
Bên Tần Lâm tránh đòn tấn công, tìm sơ hở của gấu đen, chỉ có thể tìm ra mới có thể khống chế nó, đối với Tần Lâm thì chạy trốn là việc rất dễ, nhưng anh không thể bỏ lại ba người phụ nữ kia được, ba sinh mạng sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ?
Dương Vân Kim nhìn vô cùng thê thảm, ngã nhào xuống đất, con gấu đen khổng lồ từ từ tiến lại gần, đối với Dương Vân Kim, áp lực tâm lý và thử thách của linh hồn giống như bắt bản thân phải chết một cách vui vẻ vậy, biết rõ là phải chết nhưng cô ta lại không thể xoay chuyển được tình thế.
Na Mỹ cũng hơi biến sắc, run lên một cái, cả hai con gấu đều đuổi tới nơi rồi, trước một con sau một con, chặn hết đường trốn chạy.
Lúc này là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dương Vân Kim đã rơi vào thế bị động, ngã nhào xuống đất, sợ vãi linh hồn, đến mức không cử động được.
"Chạy mau!"
Na Mỹ kêu lên, nhưng lúc này Dương Vân Kim đã không thể tự chủ được chuyện trốn chạy nữa rồi, cô ta hoang mang không biết làm gì, chân tay đều tê liệt hết cả.
Nếu cứ như vậy thì chắc chắn sẽ chết mất?
"Grào…"
Gấu đen vỗ lồng ngực, giống như muốn ra oai với Tần Lâm và những người kia, ánh mắt khủng bố đó đúng là khiến người ta khiếp đảm.
Bọn họ bây giờ đang là món ăn đối với gấu đen, một bữa ăn khuya thịnh soạn, cơ thể của con người hấp dẫn hơn với những loài thú khác, đây đúng là một bữa no nê của bọn chúng.
Nỗi khủng hoảng trong Dương Vân Kim dần tan biến, cô ta muốn chạy, nhưng không chạy được, vì tay chân cô ta đã tê liệt rồi, gấu đen giống như một cơn ác mộng của cô ta, khiến cô ta không có sức lực phản kháng.
"Vèo…"
Một mũi tên hướng về phía gấu đen, bay qua trước mặt Tần Lâm và Mộc Tâm Lan, nhưng chỉ bắn có một mũi tên làm sao mà làm hại con gấu đen đó được, thử nghĩ mà xem, cơ thể của nó rắn chắc đến cỡ nào, sức lực của nó vô cùng ghê người, một mũi tên không thể làm nó gục ngã mà chỉ khiến thú tính trong người nó càng kích động hơn thôi.
"Grào…"
"Grào grào…"
Những tiếng gầm điên cuồng, khiến cơn cuồng nộ của nó bộc phát ra ngoài, mấy thứ động vật thấp kém này dám làm hại nó, nó phải xé nát mấy người này.
"Sao có thể như vậy được?"
Khuôn mặt Na Mỹ tái mét, đây là mũi tên cuối cùng của cô ấy, ở đầu mũi tên có tẩm thuốc mê, cho dù là lợn rừng cũng sẽ bị hôn mê, nhưng con gấu này lại chẳng có chút dấu hiệu nào, chỉ giống như bị trầy da một chút thôi.
"Na Mỹ, cô muốn hại chết tôi sao?"
Dương Vân Kim hét lên, nước mắt rơi lã chã, một cái vả của gấu đen có thể lấy đi cả sinh mạng của cô ta rồi.
Na Mỹ và những người khác đều biến sắc, trước mắt Dương Vân Kim tối sầm lại, nỗi sợ chết đã dần bao phủ trái tim cô ta.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, điều khiến Dương Vân Kim và những người khác không ngờ tới là, cơ thể con gấu đen đó lại lảo đảo lùi về đằng sau, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Tần Lâm đứng bên cạnh Dương Vân Kim, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn cô ta, Dương Vân Kim đã sợ hãi kinh hồn bạt vía từ đời nào.
"Cảm… cảm ơn!"
"Cú đạp này! Rất đỉnh!"
Ánh mắt Na Mỹ sáng lên, một đạp của Tần Lâm bay vút lên cao, đẩy lùi con gấu to như vậy, thật là kinh khủng?
Mộc Tâm Lan cũng không ngờ, anh Tần lại lợi hại như vậy, quan trọng là trong thời khắc mấu chốt đã cứu Dương Vân Kim một mạng.
"Còn không đi mau!"
Tần Lâm trầm giọng quát.
Dương Vân Kim lăn vài vòng đến chỗ Na Mỹ, cô ấy đỡ Dương Vân Kim dậy, ba người vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ Tần Lâm mới là người đang trong tình thế nguy hiểm nhất.
Con mắt đỏ au, run lên từng hồi, gào thét, gấu đen hoàn toàn mất kiểm soát, lao điên cuồng đến chỗ Tần Lâm, một con người bé nhỏ mà lại dám khiêu khích nó.
Bị một đạp khiến gấu đen cảm thấy vô cùng kích động.
"Chạy mau, Na Mỹ, chúng ta mau chạy thôi!"
Giọng nói của Dương Vân Kim run rẩy.
"Cẩn thận, anh Tần!"
Ánh mắt Mộc Tâm Lan đầy sự mong đợi, Tần Lâm vừa mới cứu Dương Vân Kim xong vậy mà cô ta chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.
"Cô nghĩ bây giờ chúng ta có thể chạy được không".
Na Mỹ lắc đầu, con gấu đằng sau đuổi đến nơi rồi, hơn nữa còn chặn bọn họ, cho dù có kinh nghiệm săn thú mười mấy năm trong rừng, nhưng từ nhỏ đến giờ bọn họ vẫn chưa được gặp gấu đen lớn như thế này bao giờ? Lúc nhỏ, Na Mỹ đã từng nhìn thấy một cảnh giết hại thảm thương, năm người bác và chú của mình là trai tráng trong vùng cũng không chạy thoát khỏi một con gấu đen, đã có hai người bị thiệt mạng, thảm hại đến nhường nào, ngang ngược đến nhường nào, trước mặt bọn chúng, con người vô cùng yếu đuối.
"Không… không thể nào…"
Dương Vân Kim ra sức lắc đầu, cô ta không can tâm chết nơi đây, cô ta còn mười triệu vẫn chưa tiêu cơ mà, cô ta còn phải đi du lịch khắp thế giới cơ mà, còn phải làm đẹp, còn phải ăn hết cao lương mỹ vị ở trên đời này nữa, nhưng tất cả dường như đã biến thành một một giấc mộng hão huyền.
"Tại sao lại như vậy…"
Dương Vân Kim tuyệt vọng, một con gấu đen bọn họ vẫn còn cơ hội để chạy trốn, nhưng bây giờ là hai con, cho dù có mười thanh niên trai tráng ở đây cũng chỉ có thể làm thức ăn cho bọn chúng mà thôi.
Nhưng người trong tình thế nguy hiểm nhất bây giờ là Tần Lâm, vẻ mặt Tần Lâm cũng vô cùng nghiêm trọng, muốn đấu với gấu đen, anh phải thật sự cẩn thận, cơ thể và sức mạnh của nó hoàn toàn khác đẳng cấp với anh, hơn nữa còn vô cùng nhanh nhẹn, trên người nó toát ra sự hung dữ của một con thú dữ cỡ lớn.
May mà tốc độ của Tần Lâm có nhanh hơn nó, liên tiếp tránh được hai lần tấn công, Na Mỹ và hai người kia vô cùng sợ hãi, nhưng Tần Lâm biết rõ anh phải đánh nhanh thắng nhanh, nếu không tất cả mọi người sẽ nguy hiểm, mất mạng như chơi.
Tần Lâm nhảy lên, nhanh nhẹn tránh những đòn tấn công, anh muốn phản công nhưng vô cùng khó, mấy cây châm bạc của anh chẳng thể ghim vào da thịt của nó, mà sức mạnh của anh thì lại quá yếu, trận chiến này e là không có phần thắng rồi.
Chí ít là trong lòng Mộc Tâm Lan và hai người kia cũng nghĩ như vậy.
Ba người đối mặt với một con gấu chắc sẽ tốt hơn Tần Lâm nhiều, mỗi người chạy một hướng, nó sẽ không thể đuổi theo ai cả.
Một cú tấn công bất ngờ, gấu đen tách ba người ra, Mộc Tâm Lan và Dương Vân Kim ngã xuống đất, mặt Mộc Tâm Lan tái mét, xem ra lần này cô sẽ cùng hy sinh với Tần Lâm rồi.
Nhưng không ngờ, gấu đen lại chạy đến chỗ Dương Vân Kim, khiến cô ta khóc không ra nước mắt.
"Mày nhìn chằm chằm vào tao làm gì".
Dương Vân Kim khóc vô cùng thảm thiết, nhưng gấu đen đâu thèm nghe lời cô ta, vung tay một cái, đã nắm được một cây cổ thụ ở bên cạnh xé vụn ra, may mà vào lúc đó, Dương Vân Kim được Na Mỹ kéo ra mới tránh được một kiếp nạn.
Bên Tần Lâm tránh đòn tấn công, tìm sơ hở của gấu đen, chỉ có thể tìm ra mới có thể khống chế nó, đối với Tần Lâm thì chạy trốn là việc rất dễ, nhưng anh không thể bỏ lại ba người phụ nữ kia được, ba sinh mạng sao anh có thể thấy chết mà không cứu chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.