Chương 781: Hồi mã thương
Dạ Nhiên
17/05/2021
"Grào…"
Gấu đen rống lên, vì Tần Lâm quá nhanh nhẹn, nó không thể bắt được anh, hơn nữa mỗi lần anh nhảy từ trên cây xuống đều đánh trúng người nó, đá nó đến nỗi lảo đảo đứng không vững, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng điều này lại khiến nó vô cùng khó chịu, gấu đen thẹn quá hóa giận, tự cho rằng bản thân bị sỉ nhục.
Bàn tay của nó giống như một cái quạt lớn, giáng xuống người Tần Lâm khiến anh không thể tránh né, sau đó anh giơ hai tay bắt lấy cánh tay của nó, cơ thể bị đè ép với lực vô cùng lớn.
Ánh mắt Tần Lâm thay đổi, nhanh chóng lùi về sau, lấy lùi làm tiến, dùng bốn lạng đánh bạt ngàn cân, lập tức xoay người, gấu đen bị Tần Lâm kéo ngã xuống đất, 'uỳnh' một cái, ngã vào một cái cây vô cùng đau đớn.
Gấu đen tức giận, bắt đầu liều mình tấn công Tần Lâm, cho dù đánh phải những cây cổ thụ lớn, làm rụng một đống lá cũng phải bắt được Tần Lâm, ánh mắt của gấu đen giống như phun ra lửa vậy, đầy sự phẫn nộ, muốn giết chết Tần Lâm, ăn tươi nuốt sống anh, nhưng Tần Lâm lẩn trốn nhanh như một con lươn, khiến nó không thể bắt được.
Tần Lâm dần phát hiện ra, dưới nách và mắt của gấu đen là điểm yếu của nó, hơn nữa còn có huyệt đạo trí mạng, chỉ có thể đánh một đòn thật mạnh vào dưới nách hoặc mắt của nó thì mới có cơ hội đánh bại gấu đen.
Nhưng gấu đen cũng biết, nó chắc chắn sẽ không để Tần Lâm ra tay một cách dễ dàng, có thể trở thành vua của muôn loài trong cánh rừng nguyên sinh Đông Bắc, sức mạnh của nó đương nhiên không còn gì để nghi ngờ.
"Đây là lúc để phản công".
Ánh mắt Tần Lâm lóe một cái, thấy bóng dáng Mộc Tâm Lan và hai người kia đang chạy trốn thục mạng, anh cũng rất lo lắng, nhưng cũng chẳng còn cách khác, may mà bọn họ có ba người, chứ không phải một người, gấu đen luôn tìm kiếm mục tiêu, bị ba người làm rối loạn, chỉ cần bọn họ không bị bắt thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Tần Lâm biết, thời khắc sinh tử sẽ không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào, một khi đã bỏ lỡ thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào đòn phản kích của anh mới có cơ hội giúp bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh.
Tần Lâm nắm chắc châm bạc trong tay, không ngừng phi về phía gấu đen, châm bạc của anh vô cùng chuẩn xác, gấu đen bị châm bạc ghim thẳng vào mắt.
"Grào grào…"
Gấu đen gào thét, che mắt lại, cơn tức giận bừng lên ngày càng lớn, bị loài người trêu đùa, sau đó còn bị đâm vào mắt, cho nên lúc này nó sắp bị Tần Lâm làm cho tức điên rồi, điên cuồng xông về phía Tần Lâm, đánh lung tung trúng mấy cái cây, trong không trung lá bay tán loạn, không khí xung quanh trở nên vô cùng căng thẳng.
Tần Lâm lùi lại, bây giờ gấu đen đã mù một mắt, lần này nó đã trở thành một con gấu mù đích thực.
Nhưng bị mù một mắt lại khiến nó càng tức giận hơn, sức lực chiến đầu lại càng nâng cao, Tần Lâm hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, chiến đấu với con gấu đen to lớn như thế này, chẳng phải là đi tìm cái chết sao? Chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Nhưng lần này gấu đen đã có kinh nghiệm từ lần trước, sẽ không để Tần Lâm dễ dàng ra tay nữa.
Hai bên vừa đuổi vừa trốn, Tần Lâm rất may mắn vì học được ở sư phụ rất nhiều bản lĩnh bảo vệ bản thân, nếu không đã chết trong tay gấu đen từ lâu rồi.
"Hồi mã thương!"
Tần Lâm đang chạy nhanh về phía trước thì bất ngờ quay lại, nhảy lên cây, vung tay một cái, châm bạc bắn ra như một cơn mưa hoa lên, rơi xuống dưới, phóng thẳng vào gấu đen.
Lúc này, gấu đen không tránh kịp, lại bị bắn châm bạc vào mắt.
"Grào grào…"
Gấu đen lấy đôi tay che con mắt lại, ngã xuống mấy cái cây, choáng váng, đầu đau như búa bổ, hơn nữa mắt cũng bị mù rồi chẳng nhìn thấy gì nữa cả nên nó không còn điên cuồng hung mãnh như lúc nãy nữa.
Gấu đen bị mù cả hai mắt, không còn là mối đe dọa với mọi người nữa rồi.
Tần Lâm đã tìm đúng cơ hội, đã đánh nó một đòn trí mạng, mới có thể yên tâm rời khỏi.
"Chết đi!"
Tần Lâm cầm nắm châm bạc, phi tiếp vào dưới nách nó, sau đó đấm một cú mạnh mẽ vào phần dưới nách, đánh đến nỗi tàn phế cả cánh tay của nó, hơn nữa, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng.
"Grào… grào…"
Gấu đen đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, Tần Lâm cũng chẳng có tâm trạng ở đây dây dưa với nó, không giết nó, cứ để mặc cho nó tự sinh tự diệt.
Mà lúc này Tần Lâm phải nhanh chóng đi cứu đám người Mộc Tâm Lan, cũng không biết bọn họ như thế nào rồi.
Tần Lâm nhảy lên, bước chân vững vàng, nhanh như tia chớp, phải nhanh đến nơi nếu không kết cục sẽ vô cùng khó lường.
"A…"
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, Dương Vân Kim đã khóc cạn nước mắt, cô ta cũng không biết sao lại xui xẻo đến vậy, con gấu đen này giống như có thù với cô ta vậy, chọn đúng cô ta để tấn công, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội chạy trốn, nếu con gấu đen này đuổi theo Na Mỹ hoặc người phụ nữ kia thì cô ta đã chạy trốn lâu rồi, nhưng bây giờ cô ta đã là mục tiêu chính của gấu đen.
"Vân Kim, cẩn thận!"
Đúng vào lúc quan trọng, bàn tay gấu đen vung lên, Dương Vân Kim không thể né tránh, Na Mỹ không hề do dự chạy đến chặn trước mặt Dương Vân Kim, bây giờ cô ấy cũng là người bị nguy hiểm nhất, trở thành đối tượng tấn công của gấu đen.
"Bịch…"
Một tiếng đập nặng nề, Tần Lâm đã tới kịp, gắng đỡ lấy đòn tấn công này, đẩy Na Mỹ ra, cô ấy ngây người, ánh mắt đầy sự ấm áp, bây giờ anh tình nguyện xả thân cứu giúp, người đàn ông này thật mạnh mẽ, cũng rất dũng cảm!
Tần Lâm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nghiêm trọng, may mà anh đã vận kinh khí, nếu đập vào người mấy người phụ nữ kia thì chắc chắn sẽ mất mạng.
"Chạy mau! Chúng ta mau chạy thôi!"
Dương Vân Kim kéo Na Mỹ dậy, quay người định chạy, nhưng Na Mỹ lại nói dù thế nào cũng không đi.
"Anh ấy đã cứu chúng ta, sao lúc này rồi mà cô còn nghĩ đến việc bỏ mặc anh ấy chứ?"
Na Mỹ lắc đầu, ánh mắt dứt khoát.
"Cô bị điên à? Đánh nhau với gấu đen chẳng phải là muốn chết sao? Cô quên chú hai và bố cô đã chết như thế nào rồi sao? Na Mỹ cô đùng có ngây thơ quá, mau đi thôi".
Dương Vân Kim khẽ quát.
"Tôi không quên, nhưng tôi biết, nếu vừa rồi không phải có anh ấy cứu thì hai chúng ta đã chết rồi. Làm người phải có lương tâm".
Na Mỹ trừng mắt nhìn Dương Vân Kim, Dương Vân Kim hừ lạnh một cái.
"Cô có lương tâm, cô là người tốt, tôi là người xấu, được chưa? Cô không đi thì tôi đi!"
Dương Vân Kim tức giận nói.
Dương Vân Kim muốn chạy, nhưng gấu đen làm đổ mấy cây xung quanh vào người cô ta, tay cô ta bị đè dưới thân cây, nếu không phải có đám cỏ lót thì cánh tay cô ta đã tàn phế rồi.
"A…Cánh tay của tôi, tay của tôi…tôi không muốn chết, Na Mỹ, Na Mỹ!"
Dương Vân Kim thực sự muốn chết luôn đi cho xong, xui đến mức uống nước cũng mắc kẽ răng.
Gấu đen rống lên, vì Tần Lâm quá nhanh nhẹn, nó không thể bắt được anh, hơn nữa mỗi lần anh nhảy từ trên cây xuống đều đánh trúng người nó, đá nó đến nỗi lảo đảo đứng không vững, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng điều này lại khiến nó vô cùng khó chịu, gấu đen thẹn quá hóa giận, tự cho rằng bản thân bị sỉ nhục.
Bàn tay của nó giống như một cái quạt lớn, giáng xuống người Tần Lâm khiến anh không thể tránh né, sau đó anh giơ hai tay bắt lấy cánh tay của nó, cơ thể bị đè ép với lực vô cùng lớn.
Ánh mắt Tần Lâm thay đổi, nhanh chóng lùi về sau, lấy lùi làm tiến, dùng bốn lạng đánh bạt ngàn cân, lập tức xoay người, gấu đen bị Tần Lâm kéo ngã xuống đất, 'uỳnh' một cái, ngã vào một cái cây vô cùng đau đớn.
Gấu đen tức giận, bắt đầu liều mình tấn công Tần Lâm, cho dù đánh phải những cây cổ thụ lớn, làm rụng một đống lá cũng phải bắt được Tần Lâm, ánh mắt của gấu đen giống như phun ra lửa vậy, đầy sự phẫn nộ, muốn giết chết Tần Lâm, ăn tươi nuốt sống anh, nhưng Tần Lâm lẩn trốn nhanh như một con lươn, khiến nó không thể bắt được.
Tần Lâm dần phát hiện ra, dưới nách và mắt của gấu đen là điểm yếu của nó, hơn nữa còn có huyệt đạo trí mạng, chỉ có thể đánh một đòn thật mạnh vào dưới nách hoặc mắt của nó thì mới có cơ hội đánh bại gấu đen.
Nhưng gấu đen cũng biết, nó chắc chắn sẽ không để Tần Lâm ra tay một cách dễ dàng, có thể trở thành vua của muôn loài trong cánh rừng nguyên sinh Đông Bắc, sức mạnh của nó đương nhiên không còn gì để nghi ngờ.
"Đây là lúc để phản công".
Ánh mắt Tần Lâm lóe một cái, thấy bóng dáng Mộc Tâm Lan và hai người kia đang chạy trốn thục mạng, anh cũng rất lo lắng, nhưng cũng chẳng còn cách khác, may mà bọn họ có ba người, chứ không phải một người, gấu đen luôn tìm kiếm mục tiêu, bị ba người làm rối loạn, chỉ cần bọn họ không bị bắt thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Tần Lâm biết, thời khắc sinh tử sẽ không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào, một khi đã bỏ lỡ thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Bây giờ chỉ có thể trông chờ vào đòn phản kích của anh mới có cơ hội giúp bọn họ thoát khỏi hiểm cảnh.
Tần Lâm nắm chắc châm bạc trong tay, không ngừng phi về phía gấu đen, châm bạc của anh vô cùng chuẩn xác, gấu đen bị châm bạc ghim thẳng vào mắt.
"Grào grào…"
Gấu đen gào thét, che mắt lại, cơn tức giận bừng lên ngày càng lớn, bị loài người trêu đùa, sau đó còn bị đâm vào mắt, cho nên lúc này nó sắp bị Tần Lâm làm cho tức điên rồi, điên cuồng xông về phía Tần Lâm, đánh lung tung trúng mấy cái cây, trong không trung lá bay tán loạn, không khí xung quanh trở nên vô cùng căng thẳng.
Tần Lâm lùi lại, bây giờ gấu đen đã mù một mắt, lần này nó đã trở thành một con gấu mù đích thực.
Nhưng bị mù một mắt lại khiến nó càng tức giận hơn, sức lực chiến đầu lại càng nâng cao, Tần Lâm hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, chiến đấu với con gấu đen to lớn như thế này, chẳng phải là đi tìm cái chết sao? Chỉ có thể vừa đánh vừa lui.
Nhưng lần này gấu đen đã có kinh nghiệm từ lần trước, sẽ không để Tần Lâm dễ dàng ra tay nữa.
Hai bên vừa đuổi vừa trốn, Tần Lâm rất may mắn vì học được ở sư phụ rất nhiều bản lĩnh bảo vệ bản thân, nếu không đã chết trong tay gấu đen từ lâu rồi.
"Hồi mã thương!"
Tần Lâm đang chạy nhanh về phía trước thì bất ngờ quay lại, nhảy lên cây, vung tay một cái, châm bạc bắn ra như một cơn mưa hoa lên, rơi xuống dưới, phóng thẳng vào gấu đen.
Lúc này, gấu đen không tránh kịp, lại bị bắn châm bạc vào mắt.
"Grào grào…"
Gấu đen lấy đôi tay che con mắt lại, ngã xuống mấy cái cây, choáng váng, đầu đau như búa bổ, hơn nữa mắt cũng bị mù rồi chẳng nhìn thấy gì nữa cả nên nó không còn điên cuồng hung mãnh như lúc nãy nữa.
Gấu đen bị mù cả hai mắt, không còn là mối đe dọa với mọi người nữa rồi.
Tần Lâm đã tìm đúng cơ hội, đã đánh nó một đòn trí mạng, mới có thể yên tâm rời khỏi.
"Chết đi!"
Tần Lâm cầm nắm châm bạc, phi tiếp vào dưới nách nó, sau đó đấm một cú mạnh mẽ vào phần dưới nách, đánh đến nỗi tàn phế cả cánh tay của nó, hơn nữa, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng.
"Grào… grào…"
Gấu đen đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, Tần Lâm cũng chẳng có tâm trạng ở đây dây dưa với nó, không giết nó, cứ để mặc cho nó tự sinh tự diệt.
Mà lúc này Tần Lâm phải nhanh chóng đi cứu đám người Mộc Tâm Lan, cũng không biết bọn họ như thế nào rồi.
Tần Lâm nhảy lên, bước chân vững vàng, nhanh như tia chớp, phải nhanh đến nơi nếu không kết cục sẽ vô cùng khó lường.
"A…"
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, Dương Vân Kim đã khóc cạn nước mắt, cô ta cũng không biết sao lại xui xẻo đến vậy, con gấu đen này giống như có thù với cô ta vậy, chọn đúng cô ta để tấn công, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội chạy trốn, nếu con gấu đen này đuổi theo Na Mỹ hoặc người phụ nữ kia thì cô ta đã chạy trốn lâu rồi, nhưng bây giờ cô ta đã là mục tiêu chính của gấu đen.
"Vân Kim, cẩn thận!"
Đúng vào lúc quan trọng, bàn tay gấu đen vung lên, Dương Vân Kim không thể né tránh, Na Mỹ không hề do dự chạy đến chặn trước mặt Dương Vân Kim, bây giờ cô ấy cũng là người bị nguy hiểm nhất, trở thành đối tượng tấn công của gấu đen.
"Bịch…"
Một tiếng đập nặng nề, Tần Lâm đã tới kịp, gắng đỡ lấy đòn tấn công này, đẩy Na Mỹ ra, cô ấy ngây người, ánh mắt đầy sự ấm áp, bây giờ anh tình nguyện xả thân cứu giúp, người đàn ông này thật mạnh mẽ, cũng rất dũng cảm!
Tần Lâm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nghiêm trọng, may mà anh đã vận kinh khí, nếu đập vào người mấy người phụ nữ kia thì chắc chắn sẽ mất mạng.
"Chạy mau! Chúng ta mau chạy thôi!"
Dương Vân Kim kéo Na Mỹ dậy, quay người định chạy, nhưng Na Mỹ lại nói dù thế nào cũng không đi.
"Anh ấy đã cứu chúng ta, sao lúc này rồi mà cô còn nghĩ đến việc bỏ mặc anh ấy chứ?"
Na Mỹ lắc đầu, ánh mắt dứt khoát.
"Cô bị điên à? Đánh nhau với gấu đen chẳng phải là muốn chết sao? Cô quên chú hai và bố cô đã chết như thế nào rồi sao? Na Mỹ cô đùng có ngây thơ quá, mau đi thôi".
Dương Vân Kim khẽ quát.
"Tôi không quên, nhưng tôi biết, nếu vừa rồi không phải có anh ấy cứu thì hai chúng ta đã chết rồi. Làm người phải có lương tâm".
Na Mỹ trừng mắt nhìn Dương Vân Kim, Dương Vân Kim hừ lạnh một cái.
"Cô có lương tâm, cô là người tốt, tôi là người xấu, được chưa? Cô không đi thì tôi đi!"
Dương Vân Kim tức giận nói.
Dương Vân Kim muốn chạy, nhưng gấu đen làm đổ mấy cây xung quanh vào người cô ta, tay cô ta bị đè dưới thân cây, nếu không phải có đám cỏ lót thì cánh tay cô ta đã tàn phế rồi.
"A…Cánh tay của tôi, tay của tôi…tôi không muốn chết, Na Mỹ, Na Mỹ!"
Dương Vân Kim thực sự muốn chết luôn đi cho xong, xui đến mức uống nước cũng mắc kẽ răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.