Chương 98: Cũng tạm
Dạ Nhiên
11/01/2021
Phụ nữ là một sinh vật vô cùng mâu thuẫn. Một
nam một nữ ở trong một phòng, Tô Văn Kỳ nên sợ
Tần Lâm làm gì mình mới phải.
Nhưng giờ Tần Lâm xa lánh cô ấy như vậy, đến
liếc mắt cũng không thèm, ngược lại còn khiến Tô
Văn Kỳ cảm thấy thất bại.
Tô Văn Kỳ bĩu môi, lấy điện thoại mỡ phần mềm
nghe nhạc ra rồi bật bài hát mới phát hành lên.
Âm nhạc du dương truyền khắp căn phòng, dịu
dàng êm tai.
Tô Văn Kỳ không kìm được mà bắt đầu hát lên, âm
thanh dần lấn át tiếng trong điện thoại.
Giọng hát của Tô Văn Kỳ rất êm tai, vang trong
phòng như là âm thanh từ thiên nhiên. Kiểu hát live
này không phải ai cũng được nghe.
Hết một bài, đến cả Tô Văn Kỳ còn thấy hài lòng.
Cô mỡ mắt nhìn Tần Lâm.
“Nè, bác sĩ, tôi hát cũng được chứ?”
Tần Lâm mỡ mắt ra, khẽ gật đầu.
“Cũng tạm”.
Tô Văn Kỳ nhất thời cạn lời.
Cái gì mà tạm chứ.
Bản cô nương là Thiên Hậu đấy!
Nếu tôi hát mà “cũng tạm” thì những ca sĩ kia khỏi
phải hát đi!
Tô Văn Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu. Người đàn ông này
chắc chắn là một tên đầu gỗ, nếu không sao anh ta
sẽ thờ ø mình chứ?
Tần Lâm thật ra không phài người lục căn thanh
tịnh, không gần nữ sắc.
Chẳng qua là anh đi tu hành cùng sư phụ nhiều
năm, gặp được quá nhiều mỹ nhân tuyệt đỉnh. Biết
bao nhiêu nhà giàu muốn gả con gái cho anh nhưng
đều bị sư phụ anh từ chối. Vì vậy nói anh đào hoa
cũng không sai.
Cho nên, chỉ dựa vào sắc đẹp không thôi thì rất
khó làm Tần Lâm động lòng.
Tô Văn Kỳ ca hát nhiều năm, không ngờ lại thất
bại liên tiếp khi gặp Tần Lâm.
Cô đành bất lực ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài.
Tô Văn Kỳ nằm trên giường của Tần Lâm, cảm giác
rất thoải mái.
Một ngày nghỉ hiếm có như thế, nên Tô Văn Kỳ
không muốn đi ngủ sớm.
“Nè bác sĩ, anh biết chơi game không? Đánh liên
quân với tôi nhé?”
“Tôi không biết chơi”.
“Vậy pubg thì sao? Tôi bắn súng giỏi lắm”.
“Cũng không biết”.
Tô Văn Kỳ chịu chết, đây là con trai ngày nay sao?
Không biết chơi game luôn.
Cô khó khăn lắm mới lén chạy ra ngoài dạo chơi
một ngày, chẳng lẽ phải nhìn tên đầu gỗ này ngồi
thiền một đêm sao?
“Ừm… Tôi hơi đói, anh đưa tôi ra ngoài ăn vặt
được không?”
Tần Lâm cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Tô Văn
Kỳ.
“Cô không sợ đám chó săn ngoài kia à?”
Tô Văn Kỳ sửng sốt: “Sao anh biết bên ngoài có
chó săn?”
Tô Văn Kỳ sở dĩ không dám đi ra ngoài là vì sợ
đám chó săn ngoài kia.
Thiên Hậu nổi tiếng say rượu giữa đêm không
phải là một tin tức hay, nếu bị người ta phát hiện thì
sẽ thành tin xấu ngay.
Dù Tô Văn Kỳ tuổi không lớn lắm, nhưng cũng coi
như lão làng trong ngành, dĩ nhiên là biết thực lực của
đám chó sẵn.
Bây giờ đám chó săn đó chắc chắn là đang ngồi
bên ngoài chầu chực rồi, chỉ chờ Tô Văn Kỳ đi ra là sẽ
bị chụp ngay.
Nhưng một bác sĩ bình thường như Tần Lâm,
không biết Tô Văn Kỳ là ai, nhưng lại biết bên ngoài
có chó săn?
Tần Lâm mỉm cười không nói.
Anh không những biết, mà còn rõ ràng cả vị trí
của ba tên chó săn ngoài kia cơ, chẳng qua là Tô Văn
Kỳ không thể hiểu được sự huyền diệu bên trong.
Tô Văn Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói.
“Anh giúp tôi giải quyết đám chó săn ngoài kia
được không?”
Tần Lâm lắc đầu: “Không có hứng thú”.
Anh không muốn can dự vào chuyện của giới giải
trí, mặc dù anh cũng cảm thấy việc chó săn chụp
trộm ảnh cuộc sống riêng tư của người ta thì không
có chút đạo đức nào, nhưng anh vẫn không muốn
xen vào chuyện của người khác.
Tô Văn Kỳ nói: “Anh xem, dù sao tôi cũng là một
ngôi sao lớn. Hôm nay anh giúp tôi, tôi nợ anh một ân
tình, sau này anh có chuyện gì cần nhờ thì tôi cũng sẽ
giúp lại anh này. Ví dụ như kết hôn, sinh nhật, cầu
hôn, hay là khai trương công ty, đại diện cho xí
nghiệp gì đó này, nếu có ngôi sao lớn xuất hiện thì
chẳng phải là rất có thể diện hay sao?”
Tần Lâm vốn không có hứng thú với Tô Văn Kỳ,
nhưng khi cô ấy nói xong thì anh thấy cũng đúng đúng.
nam một nữ ở trong một phòng, Tô Văn Kỳ nên sợ
Tần Lâm làm gì mình mới phải.
Nhưng giờ Tần Lâm xa lánh cô ấy như vậy, đến
liếc mắt cũng không thèm, ngược lại còn khiến Tô
Văn Kỳ cảm thấy thất bại.
Tô Văn Kỳ bĩu môi, lấy điện thoại mỡ phần mềm
nghe nhạc ra rồi bật bài hát mới phát hành lên.
Âm nhạc du dương truyền khắp căn phòng, dịu
dàng êm tai.
Tô Văn Kỳ không kìm được mà bắt đầu hát lên, âm
thanh dần lấn át tiếng trong điện thoại.
Giọng hát của Tô Văn Kỳ rất êm tai, vang trong
phòng như là âm thanh từ thiên nhiên. Kiểu hát live
này không phải ai cũng được nghe.
Hết một bài, đến cả Tô Văn Kỳ còn thấy hài lòng.
Cô mỡ mắt nhìn Tần Lâm.
“Nè, bác sĩ, tôi hát cũng được chứ?”
Tần Lâm mỡ mắt ra, khẽ gật đầu.
“Cũng tạm”.
Tô Văn Kỳ nhất thời cạn lời.
Cái gì mà tạm chứ.
Bản cô nương là Thiên Hậu đấy!
Nếu tôi hát mà “cũng tạm” thì những ca sĩ kia khỏi
phải hát đi!
Tô Văn Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu. Người đàn ông này
chắc chắn là một tên đầu gỗ, nếu không sao anh ta
sẽ thờ ø mình chứ?
Tần Lâm thật ra không phài người lục căn thanh
tịnh, không gần nữ sắc.
Chẳng qua là anh đi tu hành cùng sư phụ nhiều
năm, gặp được quá nhiều mỹ nhân tuyệt đỉnh. Biết
bao nhiêu nhà giàu muốn gả con gái cho anh nhưng
đều bị sư phụ anh từ chối. Vì vậy nói anh đào hoa
cũng không sai.
Cho nên, chỉ dựa vào sắc đẹp không thôi thì rất
khó làm Tần Lâm động lòng.
Tô Văn Kỳ ca hát nhiều năm, không ngờ lại thất
bại liên tiếp khi gặp Tần Lâm.
Cô đành bất lực ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài.
Tô Văn Kỳ nằm trên giường của Tần Lâm, cảm giác
rất thoải mái.
Một ngày nghỉ hiếm có như thế, nên Tô Văn Kỳ
không muốn đi ngủ sớm.
“Nè bác sĩ, anh biết chơi game không? Đánh liên
quân với tôi nhé?”
“Tôi không biết chơi”.
“Vậy pubg thì sao? Tôi bắn súng giỏi lắm”.
“Cũng không biết”.
Tô Văn Kỳ chịu chết, đây là con trai ngày nay sao?
Không biết chơi game luôn.
Cô khó khăn lắm mới lén chạy ra ngoài dạo chơi
một ngày, chẳng lẽ phải nhìn tên đầu gỗ này ngồi
thiền một đêm sao?
“Ừm… Tôi hơi đói, anh đưa tôi ra ngoài ăn vặt
được không?”
Tần Lâm cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn Tô Văn
Kỳ.
“Cô không sợ đám chó săn ngoài kia à?”
Tô Văn Kỳ sửng sốt: “Sao anh biết bên ngoài có
chó săn?”
Tô Văn Kỳ sở dĩ không dám đi ra ngoài là vì sợ
đám chó săn ngoài kia.
Thiên Hậu nổi tiếng say rượu giữa đêm không
phải là một tin tức hay, nếu bị người ta phát hiện thì
sẽ thành tin xấu ngay.
Dù Tô Văn Kỳ tuổi không lớn lắm, nhưng cũng coi
như lão làng trong ngành, dĩ nhiên là biết thực lực của
đám chó sẵn.
Bây giờ đám chó săn đó chắc chắn là đang ngồi
bên ngoài chầu chực rồi, chỉ chờ Tô Văn Kỳ đi ra là sẽ
bị chụp ngay.
Nhưng một bác sĩ bình thường như Tần Lâm,
không biết Tô Văn Kỳ là ai, nhưng lại biết bên ngoài
có chó săn?
Tần Lâm mỉm cười không nói.
Anh không những biết, mà còn rõ ràng cả vị trí
của ba tên chó săn ngoài kia cơ, chẳng qua là Tô Văn
Kỳ không thể hiểu được sự huyền diệu bên trong.
Tô Văn Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói.
“Anh giúp tôi giải quyết đám chó săn ngoài kia
được không?”
Tần Lâm lắc đầu: “Không có hứng thú”.
Anh không muốn can dự vào chuyện của giới giải
trí, mặc dù anh cũng cảm thấy việc chó săn chụp
trộm ảnh cuộc sống riêng tư của người ta thì không
có chút đạo đức nào, nhưng anh vẫn không muốn
xen vào chuyện của người khác.
Tô Văn Kỳ nói: “Anh xem, dù sao tôi cũng là một
ngôi sao lớn. Hôm nay anh giúp tôi, tôi nợ anh một ân
tình, sau này anh có chuyện gì cần nhờ thì tôi cũng sẽ
giúp lại anh này. Ví dụ như kết hôn, sinh nhật, cầu
hôn, hay là khai trương công ty, đại diện cho xí
nghiệp gì đó này, nếu có ngôi sao lớn xuất hiện thì
chẳng phải là rất có thể diện hay sao?”
Tần Lâm vốn không có hứng thú với Tô Văn Kỳ,
nhưng khi cô ấy nói xong thì anh thấy cũng đúng đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.