Chương 97: Anh không biết tôi?
Dạ Nhiên
11/01/2021
Tướng mạo của Tô Văn Kỳ đúng là không thể nào
mà chê nổi, xinh đẹp khó tả, mỗi một đường nét đều
là những vòng cung đẹp đẽ nhất thế giới.
Nhìn từ góc nào cũng thấy xinh đẹp động lòng
người.
Khác hẳn các cô gái xinh đẹp kiểu đại trà ngoài
kia. Bọn họ mặt xinh dáng đẹp sẽ khiến người khác
muốn tiến gần, chỉ muốn ngắm mãi.
Còn Tô Văn Kỳ thì thuộc dạng xinh đẹp đến nghẹt
thở, làm người ta nhìn một lần mà không dám liếc
sang lần hai.
Tô Văn Kỳ lúc này nằm trên giường, dáng người
mềm mại hiện ra. Mặc dù cô ấy đang mặc áo hoodie
rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn được vòng
một đầy đặn.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Nhưng mà Tần Lâm cũng lại không biết Tô Văn Kỳ.
Trong mắt anh, đây chỉ là một bệnh nhân bình
thường, chứng bệnh là say xỉn mà thôi.
Tần Lâm lấy nước thảo dược lau trán và huyệt thái
dương của cô ấy, cuối cùng lấy một chén nhỏ dư lại
rót vào miệng cô ấy.
“Khu khu…”
Vài phút sau, Tô Văn Kỳ tỉnh lại, mỡ mắt ra. Thảo
dược của Tần Lâm đúng là vô cùng hữu hiệu, cảm
giác quay mòng mòng trong đầu đã mất, dạ dày cũng
không sôi trào như trước nữa, đầu óc sảng khoái.
Nhìn thấy bản thân nằm trên giường của một
người xa lạ, Tô Văn Kỳ giật nảy mình.
“Anh là ai! Anh đã làm gì tôi?!”
Tần Lâm ngồi ð ghế sô pha bên cạnh, nhìn cô ấy
rồi lạnh nhạt nói.
“Cô uống say rồi nằm gục trước cửa nhà tôi, giờ
cô ổn rồi thì đi đi”.
Tô Văn Kỳ sợ hết hồn, vội vàng kiểm tra lại quần
áo của mình, thấy mọi thứ vẫn bình thường, sờ vào
cái trán hơi ướt nhẹp của mình thì thấy mùi thuốc
nồng nặc.
Lúc này cô ấy mới thờ phào nhẹ nhõm.
“Anh… Anh là ai?”
Tần Lâm đáp: “Tôi là bác sĩ. Mặc dù say rượu
không tính là bệnh nhưng hậu quả cũng rất nghiêm
trọng. Ban nãy tôi lau ít thuốc cho cô đó, cũng không
tốn bao nhiêu nên không cần trả tiền đâu. Cô đi đi”.
Vừa nói, Tần Lâm vừa đứng dậy tiễn khách.
Tô Văn Kỳ sững sờ: “Chờ đã! Anh, anh không biết
tôi?”
Tần Lâm đáp: “Không biết”.
Tô Văn Kỳ hơi kinh ngạc, nhìn Tần Lâm trẻ tuổi mà
còn là phái nam. Dạo này đàn ông lứa tuổi hai mươi
đều phải biết Tô Văn Kỳ cô chứ nhỉ? Đúng là khó tin
thật.
“Tôi là Tô Văn Kỳ, là ca sĩ”.
Tô Văn Kỳ sửng sốt: “À, tôi có nghe nói rồi”.
Tô Văn Kỳ lúc này mới nở nụ cười. Vậy mới đúng
chứ, cô ấy là Thiên Hậu đó, sao có thể không nhận ra
được!
Nếu Tô Văn Kỳ mà biết Tần Lâm chỉ nghe đến cô
ấy từ mấy tiếng trước thì chắc chắn cô ấy sẽ sụp đồ
mât.
“Ừm, cô đi được rồi đó, tôi còn phải nghỉ ngơi
đây”.
Tô Văn Kỳ hơi sụp đồ. Đây là lần thứ ba Tần Lâm
đuổi cô đi rồi đấy.
Cô là Tô Văn Kỳ đó, là nữ thần của đàn ông, Thiên
Hậu của Châu Á. Nếu là người khác thì chỉ hận không
thể trò chuyện thêm với cô. Người này thì hay quá rồi,
đuổi cô như đuổi tà.
“Ơ… Bác sĩ này, tôi vẫn hơi đau đầu, tôi có thề ð
lại đây nghỉ ngơi một chút không?”
Tần Lâm chau mày, không biết cô gái này là đau
đầu thật hay giả đấy.
“Ừ, vậy cô nghỉ ở đây, tôi ra phòng khách”.
“Đừng mà!”
Tô Văn Kỳ cong chân lên, siết lấy chăn, bĩu môi
nói.
“Tôi hơi sợ, anh ở lại đây đi?”
Tần Lâm nghĩ một lúc: “Thôi được, cô nghỉ đi, tôi
ngồi một lúc”.
Nói rồi, Tần Lâm liền ngồi xuống, hai mắt khép hờ.
Tô Văn Kỳ bực bội, người này làm sao đấy?
Chẳng lẽ là Tô Văn Kỳ cô không có sức hấp dẫn
hay gì?
mà chê nổi, xinh đẹp khó tả, mỗi một đường nét đều
là những vòng cung đẹp đẽ nhất thế giới.
Nhìn từ góc nào cũng thấy xinh đẹp động lòng
người.
Khác hẳn các cô gái xinh đẹp kiểu đại trà ngoài
kia. Bọn họ mặt xinh dáng đẹp sẽ khiến người khác
muốn tiến gần, chỉ muốn ngắm mãi.
Còn Tô Văn Kỳ thì thuộc dạng xinh đẹp đến nghẹt
thở, làm người ta nhìn một lần mà không dám liếc
sang lần hai.
Tô Văn Kỳ lúc này nằm trên giường, dáng người
mềm mại hiện ra. Mặc dù cô ấy đang mặc áo hoodie
rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhìn được vòng
một đầy đặn.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Nhưng mà Tần Lâm cũng lại không biết Tô Văn Kỳ.
Trong mắt anh, đây chỉ là một bệnh nhân bình
thường, chứng bệnh là say xỉn mà thôi.
Tần Lâm lấy nước thảo dược lau trán và huyệt thái
dương của cô ấy, cuối cùng lấy một chén nhỏ dư lại
rót vào miệng cô ấy.
“Khu khu…”
Vài phút sau, Tô Văn Kỳ tỉnh lại, mỡ mắt ra. Thảo
dược của Tần Lâm đúng là vô cùng hữu hiệu, cảm
giác quay mòng mòng trong đầu đã mất, dạ dày cũng
không sôi trào như trước nữa, đầu óc sảng khoái.
Nhìn thấy bản thân nằm trên giường của một
người xa lạ, Tô Văn Kỳ giật nảy mình.
“Anh là ai! Anh đã làm gì tôi?!”
Tần Lâm ngồi ð ghế sô pha bên cạnh, nhìn cô ấy
rồi lạnh nhạt nói.
“Cô uống say rồi nằm gục trước cửa nhà tôi, giờ
cô ổn rồi thì đi đi”.
Tô Văn Kỳ sợ hết hồn, vội vàng kiểm tra lại quần
áo của mình, thấy mọi thứ vẫn bình thường, sờ vào
cái trán hơi ướt nhẹp của mình thì thấy mùi thuốc
nồng nặc.
Lúc này cô ấy mới thờ phào nhẹ nhõm.
“Anh… Anh là ai?”
Tần Lâm đáp: “Tôi là bác sĩ. Mặc dù say rượu
không tính là bệnh nhưng hậu quả cũng rất nghiêm
trọng. Ban nãy tôi lau ít thuốc cho cô đó, cũng không
tốn bao nhiêu nên không cần trả tiền đâu. Cô đi đi”.
Vừa nói, Tần Lâm vừa đứng dậy tiễn khách.
Tô Văn Kỳ sững sờ: “Chờ đã! Anh, anh không biết
tôi?”
Tần Lâm đáp: “Không biết”.
Tô Văn Kỳ hơi kinh ngạc, nhìn Tần Lâm trẻ tuổi mà
còn là phái nam. Dạo này đàn ông lứa tuổi hai mươi
đều phải biết Tô Văn Kỳ cô chứ nhỉ? Đúng là khó tin
thật.
“Tôi là Tô Văn Kỳ, là ca sĩ”.
Tô Văn Kỳ sửng sốt: “À, tôi có nghe nói rồi”.
Tô Văn Kỳ lúc này mới nở nụ cười. Vậy mới đúng
chứ, cô ấy là Thiên Hậu đó, sao có thể không nhận ra
được!
Nếu Tô Văn Kỳ mà biết Tần Lâm chỉ nghe đến cô
ấy từ mấy tiếng trước thì chắc chắn cô ấy sẽ sụp đồ
mât.
“Ừm, cô đi được rồi đó, tôi còn phải nghỉ ngơi
đây”.
Tô Văn Kỳ hơi sụp đồ. Đây là lần thứ ba Tần Lâm
đuổi cô đi rồi đấy.
Cô là Tô Văn Kỳ đó, là nữ thần của đàn ông, Thiên
Hậu của Châu Á. Nếu là người khác thì chỉ hận không
thể trò chuyện thêm với cô. Người này thì hay quá rồi,
đuổi cô như đuổi tà.
“Ơ… Bác sĩ này, tôi vẫn hơi đau đầu, tôi có thề ð
lại đây nghỉ ngơi một chút không?”
Tần Lâm chau mày, không biết cô gái này là đau
đầu thật hay giả đấy.
“Ừ, vậy cô nghỉ ở đây, tôi ra phòng khách”.
“Đừng mà!”
Tô Văn Kỳ cong chân lên, siết lấy chăn, bĩu môi
nói.
“Tôi hơi sợ, anh ở lại đây đi?”
Tần Lâm nghĩ một lúc: “Thôi được, cô nghỉ đi, tôi
ngồi một lúc”.
Nói rồi, Tần Lâm liền ngồi xuống, hai mắt khép hờ.
Tô Văn Kỳ bực bội, người này làm sao đấy?
Chẳng lẽ là Tô Văn Kỳ cô không có sức hấp dẫn
hay gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.