Chương 83: Tầng lớp làm công ăn lương
Dạ Nhiên
16/12/2020
Trần Thục hơi lúng túng, người vội vàng tổ chức buổi họp lớp lần này là Từ Bằng.
Lý do thứ nhất là để khoe khoang với bạn học rằng mình đã trở thành con nhà giàu.
Ông cha ta có câu phú quý không thèm về quê cũ, chỉ biết mặc áo gấm đi đêm mà thôi, bây giờ Từ Bằng phất lên rồi, đương nhiên khi tụ họp với bạn học cũ, phải khoe cho người khác biết.
Thứ hai là để theo đuổi Diệp Vãn Nhi thêm lần nữa.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn vô cùng đắm đuối với nữ thần trong mộng năm đó, không thể nào quên được.
Hôm nay gặp mặt, không ngờ rằng Diệp Vãn Nhi còn xinh đẹp xuất chúng hơn xưa, cô ấy đã cởi bỏ vẻ trẻ trung, ngây thơ thời học sinh, Diệp Vãn Nhi bây giờ mới thực sự là nữ thần.
Chỉ có điều, bên cạnh nữ thần tại sao lại có người khác?
Từ Bằng nhìn Tần Lâm, hơi cau mày, hỏi.
"Vãn Nhi, người này là..."
Diệp Vãn Nhi khoác tay Tần Lâm, hơi đỏ mặt nói.
"Đây là bạn trai của tớ".
Sắc mặt Từ Bằng lập tức cứng đờ, khuôn mặt to mập lộ ra vẻ âm u.
"Ha ha, tớ không biết cậu có bạn trai rồi đấy, người anh em, anh đang làm nghề gì?"
Tần Lâm nói: "Bác sĩ".
Mặt Từ Bằng lộ vẻ khinh thường: "Ồ, hóa ra là bác sĩ à, bây giờ lương của bác sĩ cũng không tồi nhỉ, cố gắng nỗ lực tăng ca, lương chắc cũng được năm nghìn chứ?"
Giọng điệu của Từ Bằng giống như hoàng đế cao cao tại thượng đang hỏi han dân thường thấp kém vậy.
Dẫu sao? Từ Bằng bây giờ cũng là con nhà giàu, bố hắn là ông vua ngành nhựa, tất cả công xưởng đều là của bố hắn, đương nhiên hắn sẽ cảm thấy mình hơn mấy người làm công ăn lương bình thường rồi.
Tần Lâm im lặng không nói gì, cũng không muốn đáp lời loại không có não.
Có một cô gái ngoại hình không tồi, nhưng nhan sắc bình thường đi tới bên cạnh Từ Bằng, cô ta trang điểm vô cùng đậm, cả người toát ra mùi tục tĩu.
"Từ thiếu gia à, chắc đã lâu rồi cậu không tìm hiểu về tầng lớp bình dân, bây giờ bác sĩ kiếm được khá lắm, nếu như là bác sĩ của bệnh viện lớn thì lương cũng đến tám chín nghìn hay cả chục nghìn đó".
Cô gái này là bạn học của Vãn Nhi, Dương Tuyết.
Cô Dương Tuyết này lúc còn đi học là kiểu người nịnh bợ, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà tình cách vẫn chẳng hề đổi thay, nhưng khuôn mặt lại thay đổi kha khá, không biết đã dùng phương pháp gì.
Từ Bằng cũng đắc ý cười: "Ừ, hóa ra bác sĩ bây giờ kiếm được nhiều tiền đến vậy".
Dương Tuyết ở bên cạnh cũng tiếp lời: "Kiếm được nhiều mấy cũng đâu thể bằng Từ thiếu gia được, sản nghiệp của nhà Từ thiếu gia lớn đến vậy, dù có ngồi chơi xơi nước thì một tháng vẫn có thể ăn mấy trăm nghìn tiền lãi, lương của tầng lớp làm công ăn lương đương nhiên chẳng thể sánh bằng rồi, có thể trả được tiền trả góp xe, trả góp nhà đã là tốt lắm rồi".
Từ Bằng gật đầu, vẻ mặt cao cao tại thượng: "Cuộc sống của dân thường đúng là như vậy, lương của của tầng lớp lao động mãi mãi chỉ có thể đủ để tồn tại chứ không đủ để sống".
"Cuộc sống thực sự là phải chú trọng vào chất lượng, như con Cayenne tôi mới mua này mới được gọi là xe Sedan, mấy loại xe hai ba trăm nghìn thậm chí còn rẻ hơn chỉ có thể coi là phương tiện thay cho việc đi bộ mà thôi".
Vốn chẳng ai quan tâm đến, Từ Bằng lại cố ý to mồm, mọi người bắt đầu nhìn về phía chiếc Porsche Cayenne mới tinh của hắn.
"Woa, Từ thiếu gia, chiếc xe mới như vậy, còn chưa lắp biển sao? Vừa mới tậu à?"
Từ Bằng cảm thấy vô cùng thỏa mãn với phản ứng kinh ngạc của mọi người, hắn gật đầu, chỉ vào trung tâm hội nghị ở bên cạnh mà nói: "Bên đó có triển lãm xe, tôi tiện thể đi lượn một vòng, tậu luôn một chiếc".
Chiếc xe này Từ Bằng đương nhiên đã chuẩn bị mua từ lâu rồi, đúng lúc có buổi họp lớp, liền thể hiện một chút.
Hơn nữa còn giả bộ như tùy ý mua mà thôi, mua xe giống như đi chợ mua đồ ăn vậy, để cho bọn họ biết, đâu mới là cuộc sống chất phác không màu mè của người có tiền thật sự.
Lời của Từ Bằng thật sự khiến mọi người ngưỡng mộ.
"Đúng là Từ thiếu gia, đến ăn bữa cơm mà thôi cũng phải tậu luôn con xe xịn, bọn mình thì còn chả dám mơ đến chuyện này".
"Đúng vậy, Từ thiếu gia là ai chứ, bố của Từ thiếu gia là doanh nhân nổi tiếng, cô gái năm đó từ chối Từ thiếu gia chắc giờ hối hận lắm nhỉ?"
"Ha ha, giờ hối hận vẫn còn kịp đấy, Từ thiếu gia vẫn còn độc thân đó, tôi nghe nói, Từ thiếu gia chẳng phải vẫn còn theo đuổi Diệp Vãn Nhi sao?"
Lý do thứ nhất là để khoe khoang với bạn học rằng mình đã trở thành con nhà giàu.
Ông cha ta có câu phú quý không thèm về quê cũ, chỉ biết mặc áo gấm đi đêm mà thôi, bây giờ Từ Bằng phất lên rồi, đương nhiên khi tụ họp với bạn học cũ, phải khoe cho người khác biết.
Thứ hai là để theo đuổi Diệp Vãn Nhi thêm lần nữa.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn vô cùng đắm đuối với nữ thần trong mộng năm đó, không thể nào quên được.
Hôm nay gặp mặt, không ngờ rằng Diệp Vãn Nhi còn xinh đẹp xuất chúng hơn xưa, cô ấy đã cởi bỏ vẻ trẻ trung, ngây thơ thời học sinh, Diệp Vãn Nhi bây giờ mới thực sự là nữ thần.
Chỉ có điều, bên cạnh nữ thần tại sao lại có người khác?
Từ Bằng nhìn Tần Lâm, hơi cau mày, hỏi.
"Vãn Nhi, người này là..."
Diệp Vãn Nhi khoác tay Tần Lâm, hơi đỏ mặt nói.
"Đây là bạn trai của tớ".
Sắc mặt Từ Bằng lập tức cứng đờ, khuôn mặt to mập lộ ra vẻ âm u.
"Ha ha, tớ không biết cậu có bạn trai rồi đấy, người anh em, anh đang làm nghề gì?"
Tần Lâm nói: "Bác sĩ".
Mặt Từ Bằng lộ vẻ khinh thường: "Ồ, hóa ra là bác sĩ à, bây giờ lương của bác sĩ cũng không tồi nhỉ, cố gắng nỗ lực tăng ca, lương chắc cũng được năm nghìn chứ?"
Giọng điệu của Từ Bằng giống như hoàng đế cao cao tại thượng đang hỏi han dân thường thấp kém vậy.
Dẫu sao? Từ Bằng bây giờ cũng là con nhà giàu, bố hắn là ông vua ngành nhựa, tất cả công xưởng đều là của bố hắn, đương nhiên hắn sẽ cảm thấy mình hơn mấy người làm công ăn lương bình thường rồi.
Tần Lâm im lặng không nói gì, cũng không muốn đáp lời loại không có não.
Có một cô gái ngoại hình không tồi, nhưng nhan sắc bình thường đi tới bên cạnh Từ Bằng, cô ta trang điểm vô cùng đậm, cả người toát ra mùi tục tĩu.
"Từ thiếu gia à, chắc đã lâu rồi cậu không tìm hiểu về tầng lớp bình dân, bây giờ bác sĩ kiếm được khá lắm, nếu như là bác sĩ của bệnh viện lớn thì lương cũng đến tám chín nghìn hay cả chục nghìn đó".
Cô gái này là bạn học của Vãn Nhi, Dương Tuyết.
Cô Dương Tuyết này lúc còn đi học là kiểu người nịnh bợ, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà tình cách vẫn chẳng hề đổi thay, nhưng khuôn mặt lại thay đổi kha khá, không biết đã dùng phương pháp gì.
Từ Bằng cũng đắc ý cười: "Ừ, hóa ra bác sĩ bây giờ kiếm được nhiều tiền đến vậy".
Dương Tuyết ở bên cạnh cũng tiếp lời: "Kiếm được nhiều mấy cũng đâu thể bằng Từ thiếu gia được, sản nghiệp của nhà Từ thiếu gia lớn đến vậy, dù có ngồi chơi xơi nước thì một tháng vẫn có thể ăn mấy trăm nghìn tiền lãi, lương của tầng lớp làm công ăn lương đương nhiên chẳng thể sánh bằng rồi, có thể trả được tiền trả góp xe, trả góp nhà đã là tốt lắm rồi".
Từ Bằng gật đầu, vẻ mặt cao cao tại thượng: "Cuộc sống của dân thường đúng là như vậy, lương của của tầng lớp lao động mãi mãi chỉ có thể đủ để tồn tại chứ không đủ để sống".
"Cuộc sống thực sự là phải chú trọng vào chất lượng, như con Cayenne tôi mới mua này mới được gọi là xe Sedan, mấy loại xe hai ba trăm nghìn thậm chí còn rẻ hơn chỉ có thể coi là phương tiện thay cho việc đi bộ mà thôi".
Vốn chẳng ai quan tâm đến, Từ Bằng lại cố ý to mồm, mọi người bắt đầu nhìn về phía chiếc Porsche Cayenne mới tinh của hắn.
"Woa, Từ thiếu gia, chiếc xe mới như vậy, còn chưa lắp biển sao? Vừa mới tậu à?"
Từ Bằng cảm thấy vô cùng thỏa mãn với phản ứng kinh ngạc của mọi người, hắn gật đầu, chỉ vào trung tâm hội nghị ở bên cạnh mà nói: "Bên đó có triển lãm xe, tôi tiện thể đi lượn một vòng, tậu luôn một chiếc".
Chiếc xe này Từ Bằng đương nhiên đã chuẩn bị mua từ lâu rồi, đúng lúc có buổi họp lớp, liền thể hiện một chút.
Hơn nữa còn giả bộ như tùy ý mua mà thôi, mua xe giống như đi chợ mua đồ ăn vậy, để cho bọn họ biết, đâu mới là cuộc sống chất phác không màu mè của người có tiền thật sự.
Lời của Từ Bằng thật sự khiến mọi người ngưỡng mộ.
"Đúng là Từ thiếu gia, đến ăn bữa cơm mà thôi cũng phải tậu luôn con xe xịn, bọn mình thì còn chả dám mơ đến chuyện này".
"Đúng vậy, Từ thiếu gia là ai chứ, bố của Từ thiếu gia là doanh nhân nổi tiếng, cô gái năm đó từ chối Từ thiếu gia chắc giờ hối hận lắm nhỉ?"
"Ha ha, giờ hối hận vẫn còn kịp đấy, Từ thiếu gia vẫn còn độc thân đó, tôi nghe nói, Từ thiếu gia chẳng phải vẫn còn theo đuổi Diệp Vãn Nhi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.