Chương 84: Xe cũ
Dạ Nhiên
17/12/2020
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên hơi kì lạ, trở nên vô cùng yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Tần Lâm.
Vốn bọn họ chỉ đang nói hai người, một người là Từ Bằng, một người là Diệp Vãn Nhi, nhưng thứ mà bọn họ để ý là phản ứng của Tần Lâm.
Có thể làm bạn trai của mỹ nữ xinh đẹp như Diệp Vãn Nhi, sao có thể bất tài vô dụng được?
Đến giảng hòa à.
"Ha ha, đó đều là chuyện xưa rồi, bây giờ tổng giám đốc Từ lợi hại đến vậy, loại con gái nào mà chẳng tìm được? Chúng ta vào trước đi!"
Từ Bằng vẫn chưa có ý định kết thúc chuyện này, hắn lạnh lùng cười nói.
"Lời này không đúng rồi, Từ Bằng tôi mặc dù có phất lên, nhưng trong lòng vẫn trước sau như một".
Vừa nói, Từ Bằng liên tục nhìn về phía Tần Lâm.
Ý của hắn rõ ràng là, cho dù bây giờ có tiền rồi, hắn vẫn thích Diệp Vãn Nhi.
Thấy Tần Lâm vẫn không nói gì, Từ Bằng hỏi.
"Tôi thấy người anh em này vừa nãy đi taxi tới? Có định suy xét đến việc mua xe không? Hay là tôi giới thiệu cho anh mấy chợ xe cũ nhé? Đảm bảo rẻ".
Lời Từ Bằng vừa dứt, Dương Tuyết lập tức đứng bên cạnh phụ họa.
“Từ thiếu gia đừng đùa nữa, cho dù là xe cũ thì đâu phải ai cũng mua được, lương của tầng lớp làm công ăn lương bây giờ có thể mua được nhà đã là tốt lắm rồi, áp lực trả góp lớn lắm đó, cậu đừng làm khó người ta mà".
Từ Bằng sững sờ: "Ồ? Vậy là đang làm khó anh ta hả? Do tôi suy nghĩ không vẹn toàn rồi, xin lỗi người anh em nhé, tôi cũng không biết cậu không mua nổi, đi thôi, chúng ta vào trong ăn cơm thôi".
Từ Bằng ra vẻ hiền hòa như đã thân quen Tần Lâm từ lâu, nhưng trên thực tế trong lời nói cử chỉ lại đầy ý mỉa mai, dùng nó để làm nổi bật sự ưu việt của hắn.
Tần Lâm cũng lười để ý loại não tàn này, căn bản chẳng thèm đáp lại, nhưng mọi người lại tưởng rằng Tần Lâm giống như xấu hổ đến mức không nói nổi câu nào, vô cùng đáng thương.
Vào trong nhà hàng, giám đốc nhà hàng niềm nở đi đến.
"Từ thiếu gia, phòng Địa Tự Các đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, chỉ cần cậu lên là được".
Từ Bằng cau mày: "Địa Tự Các? Giám đốc Vương, phòng mà tôi đặt là phòng Thiên Tự Các mà?"
Giám đốc Vương khách khí cười: "Xin lỗi Từ thiếu gia, phòng Thiên Tự Các đã bị người khác đặt mất rồi, chỉ còn phòng Địa Tự Các mà thôi, trừ phi cậu có thẻ bạch kim thì mới được ưu tiên đặt".
Từ Bằng có chút không vui, nhưng cũng không còn cách nào, nhà hàng lớn nên có quyền, ở trong khách sạn lớn Kim Long này, hắn không dám gây chuyện.
Muốn làm thẻ bạch kim thì mỗi năm phải tiêu trên mười triệu, hoặc phải là khách quý của ông chủ, Từ Bằng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, sao có thể tiêu tốn mười triệu tiền ăn ở đây được.
Từ Bằng quay người nói với bạn học.
"Hôm nay trùng hợp quá, gian phòng Thiên Tự Các bị người khác đặt mất rồi, nhưng cũng phải khó lắm mới đặt được Địa Tự Các, các cậu thì không phải lúc nào cũng có cơ hội đặt chân đến đây, tí nữa cứ ăn nhiều vào".
Trong mắt Từ Bằng, đám bạn học cũ này đều là lũ nhà quê, ngày thường sao dám đến ăn cơm ở nhà hàng cao cấp như này?
Vốn bọn họ chỉ đang nói hai người, một người là Từ Bằng, một người là Diệp Vãn Nhi, nhưng thứ mà bọn họ để ý là phản ứng của Tần Lâm.
Có thể làm bạn trai của mỹ nữ xinh đẹp như Diệp Vãn Nhi, sao có thể bất tài vô dụng được?
Đến giảng hòa à.
"Ha ha, đó đều là chuyện xưa rồi, bây giờ tổng giám đốc Từ lợi hại đến vậy, loại con gái nào mà chẳng tìm được? Chúng ta vào trước đi!"
Từ Bằng vẫn chưa có ý định kết thúc chuyện này, hắn lạnh lùng cười nói.
"Lời này không đúng rồi, Từ Bằng tôi mặc dù có phất lên, nhưng trong lòng vẫn trước sau như một".
Vừa nói, Từ Bằng liên tục nhìn về phía Tần Lâm.
Ý của hắn rõ ràng là, cho dù bây giờ có tiền rồi, hắn vẫn thích Diệp Vãn Nhi.
Thấy Tần Lâm vẫn không nói gì, Từ Bằng hỏi.
"Tôi thấy người anh em này vừa nãy đi taxi tới? Có định suy xét đến việc mua xe không? Hay là tôi giới thiệu cho anh mấy chợ xe cũ nhé? Đảm bảo rẻ".
Lời Từ Bằng vừa dứt, Dương Tuyết lập tức đứng bên cạnh phụ họa.
“Từ thiếu gia đừng đùa nữa, cho dù là xe cũ thì đâu phải ai cũng mua được, lương của tầng lớp làm công ăn lương bây giờ có thể mua được nhà đã là tốt lắm rồi, áp lực trả góp lớn lắm đó, cậu đừng làm khó người ta mà".
Từ Bằng sững sờ: "Ồ? Vậy là đang làm khó anh ta hả? Do tôi suy nghĩ không vẹn toàn rồi, xin lỗi người anh em nhé, tôi cũng không biết cậu không mua nổi, đi thôi, chúng ta vào trong ăn cơm thôi".
Từ Bằng ra vẻ hiền hòa như đã thân quen Tần Lâm từ lâu, nhưng trên thực tế trong lời nói cử chỉ lại đầy ý mỉa mai, dùng nó để làm nổi bật sự ưu việt của hắn.
Tần Lâm cũng lười để ý loại não tàn này, căn bản chẳng thèm đáp lại, nhưng mọi người lại tưởng rằng Tần Lâm giống như xấu hổ đến mức không nói nổi câu nào, vô cùng đáng thương.
Vào trong nhà hàng, giám đốc nhà hàng niềm nở đi đến.
"Từ thiếu gia, phòng Địa Tự Các đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi, chỉ cần cậu lên là được".
Từ Bằng cau mày: "Địa Tự Các? Giám đốc Vương, phòng mà tôi đặt là phòng Thiên Tự Các mà?"
Giám đốc Vương khách khí cười: "Xin lỗi Từ thiếu gia, phòng Thiên Tự Các đã bị người khác đặt mất rồi, chỉ còn phòng Địa Tự Các mà thôi, trừ phi cậu có thẻ bạch kim thì mới được ưu tiên đặt".
Từ Bằng có chút không vui, nhưng cũng không còn cách nào, nhà hàng lớn nên có quyền, ở trong khách sạn lớn Kim Long này, hắn không dám gây chuyện.
Muốn làm thẻ bạch kim thì mỗi năm phải tiêu trên mười triệu, hoặc phải là khách quý của ông chủ, Từ Bằng chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, sao có thể tiêu tốn mười triệu tiền ăn ở đây được.
Từ Bằng quay người nói với bạn học.
"Hôm nay trùng hợp quá, gian phòng Thiên Tự Các bị người khác đặt mất rồi, nhưng cũng phải khó lắm mới đặt được Địa Tự Các, các cậu thì không phải lúc nào cũng có cơ hội đặt chân đến đây, tí nữa cứ ăn nhiều vào".
Trong mắt Từ Bằng, đám bạn học cũ này đều là lũ nhà quê, ngày thường sao dám đến ăn cơm ở nhà hàng cao cấp như này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.