Chương 114: Tiểu mỹ nữ Vương Nhị
Dạ Nhiên
11/01/2021
Cát Phong này nếu từ chối Tần Lâm thì có khi còn
có kết cục tốt.
Nhưng anh ta lại há mõm hơi rộng, nên đã hoàn
toàn chọc giận Tần Lâm.
“Năm trăm nghìn chứ gì? Được! Nhưng làm sao
tôi đảm bảo được là anh sẽ có thể cho tôi nhận chức
được đây?”
Sắc mặt Cát Phong vui mừng, không ngờ tên Tần
Lâm này lại thật sự có tiền.
Là năm trăm nghìn đó!
Nhưng nhìn người trước mặt đây mặc bộ đồ cũng
không hề rẻ, chắc hẳn là cũng có tiền đi.
Xem ra là nghĩ thông thật rồi. Vừa nãy đòi năm
mươi nghìn thì không chịu, bây giờ nói năm trăm
nghìn mà cũng đồng ý luôn.
“Vậy là tốt, đến phòng kiểm tra chất lượng, năm
trăm nghìn, nửa năm là thu hồi vốn rồi”.
“Yên tâm đi, giờ cậu đưa một trăm nghìn tiền cọc
đã. Tôi giúp cậu nhận chức rồi sau đó đưa thêm tiền
cho tôi là được”.
Năm trăm nghìn này cũng không chỉ có một mình
Cát Phong hưỡng. Phòng kiểm tra chất lượng là
phòng ban quan trọng, một phó giám đốc nhân sự
như anh ta đâu có tiếng nói gì, còn phải đưa tiền lên
cấp trên. Anh ta cùng lắm chỉ là liu riu thôi.
Tần Lâm sòng phẳng trả tiền, Cát Phong vui vẻ
đưa Tần Lâm đi lên tầng trên.
“Vào đây, tôi sắp xếp cho cậu nhận chức đã. Cậu
làm quen môi trường chút đi. Sau này có việc gì thì
tìm tôi, nếu có người muốn vào đây làm thì cứ bảo tôi,
tôi cũng sẽ cho cậu tiền hoa hồng”.
Tần Lâm cười nhạt, làm ăn trắng trợn thật.
Tới phòng kiểm tra chất lượng làm việc, Cát
Phong dẫn Tần Lâm vào trong rồi nói.
“Nào, để tôi giới thiệu đồng nghiệp mới cho mọi
người. Đây là Tần Lâm, mọi người làm quen nhé”.
Trong phòng có năm sáu người, ai cũng mang
dáng vẻ lười biếng nhìn Tần Lâm một cái rồi gật đầu
coi như chào hỏi.
Chỉ có một cô gái đeo kính, nhiệt tình tới, có vẻ
hơi ngại ngùng.
“Chào anh Tần Lâm, tôi là Vương Nhị, để tôi giúp
anh tìm một vị trí nhé”.
Vương Nhị đầy mắt kính, rất giống một cô gái
ngoan ngoãn.
“Được, cảm ơn”.
Vương Nhị tìm vị trí cho Tần Lâm, để anh ngồi
xuống, thì một người phụ nữ ăn mặc vô cùng diêm
dúa đi đến.
“Vương Nhị! Đã photo đủ giấy tờ chưa? Trước khi
tan làm mà không xong thì cứ làm thêm gið đi!”
Vương Nhị oan ức nói nhỏ.
“Chị Tôn, tôi photo xong tài liệu của mình rồi, còn
lại là của các chị mà…
Tôn Vĩnh Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi chị cái
gì? Đầu là một phòng ban thì còn phân chia cái gì
nữa? Nói ít thôi, làm nhanh lên, không thì tôi bảo anh
Phong đuổi cô đi đấy, có tin không?”
Sắc mặt Vương Nhị khẽ thay đổi, vội vàng ngoan
ngoãn đi làm.
Làm xong hết thì Vương Nhị mới trờ lại chỗ làm
việc của mình.
Là bên cạnh Tần Lâm, vị trí kém nhất trong
phòng.
Tần Lâm hỏi: “Cô là Vương Nhị? Người mới à?”
Vương Nhị lắc đầu: “Không phải, tôi là người đầu
tiên đến phòng kiểm tra chất lượng làm việc. Vừa mới
tốt nghiệp thạc sĩ năm nay xong”.
“Cô là thạc sĩ?”
“Ừ, tôi là thạc sĩ khoa điều chế thuốc, đại học y
khoa”.
Tần Lâm chau mày không hiểu: “Nếu cô là thạc sĩ
đúng chuyên ngành thì phải trở thành trụ cột của
công ty từ lâu rồi chứ? Sao phải chịu nghe lời mắng
mỏ của cô ta làm gì?”
Vương Nhị thờ dài: “Bọn họ đều có quan hệ, công
việc ổn định, chỉ cần một câu nói là có thể khiến tôi
thất nghiệp rồi. Tôi không đụng nổi họ đâu”.
Nói rồi, Vương Nhị nhìn Tần Lâm, hơi mếu mếu.
“Kể cả anh cũng vậy, nếu anh có việc gì không
muốn làm thì cứ giao cho tôi, miễn đừng bắt nạt tôi là được”.
có kết cục tốt.
Nhưng anh ta lại há mõm hơi rộng, nên đã hoàn
toàn chọc giận Tần Lâm.
“Năm trăm nghìn chứ gì? Được! Nhưng làm sao
tôi đảm bảo được là anh sẽ có thể cho tôi nhận chức
được đây?”
Sắc mặt Cát Phong vui mừng, không ngờ tên Tần
Lâm này lại thật sự có tiền.
Là năm trăm nghìn đó!
Nhưng nhìn người trước mặt đây mặc bộ đồ cũng
không hề rẻ, chắc hẳn là cũng có tiền đi.
Xem ra là nghĩ thông thật rồi. Vừa nãy đòi năm
mươi nghìn thì không chịu, bây giờ nói năm trăm
nghìn mà cũng đồng ý luôn.
“Vậy là tốt, đến phòng kiểm tra chất lượng, năm
trăm nghìn, nửa năm là thu hồi vốn rồi”.
“Yên tâm đi, giờ cậu đưa một trăm nghìn tiền cọc
đã. Tôi giúp cậu nhận chức rồi sau đó đưa thêm tiền
cho tôi là được”.
Năm trăm nghìn này cũng không chỉ có một mình
Cát Phong hưỡng. Phòng kiểm tra chất lượng là
phòng ban quan trọng, một phó giám đốc nhân sự
như anh ta đâu có tiếng nói gì, còn phải đưa tiền lên
cấp trên. Anh ta cùng lắm chỉ là liu riu thôi.
Tần Lâm sòng phẳng trả tiền, Cát Phong vui vẻ
đưa Tần Lâm đi lên tầng trên.
“Vào đây, tôi sắp xếp cho cậu nhận chức đã. Cậu
làm quen môi trường chút đi. Sau này có việc gì thì
tìm tôi, nếu có người muốn vào đây làm thì cứ bảo tôi,
tôi cũng sẽ cho cậu tiền hoa hồng”.
Tần Lâm cười nhạt, làm ăn trắng trợn thật.
Tới phòng kiểm tra chất lượng làm việc, Cát
Phong dẫn Tần Lâm vào trong rồi nói.
“Nào, để tôi giới thiệu đồng nghiệp mới cho mọi
người. Đây là Tần Lâm, mọi người làm quen nhé”.
Trong phòng có năm sáu người, ai cũng mang
dáng vẻ lười biếng nhìn Tần Lâm một cái rồi gật đầu
coi như chào hỏi.
Chỉ có một cô gái đeo kính, nhiệt tình tới, có vẻ
hơi ngại ngùng.
“Chào anh Tần Lâm, tôi là Vương Nhị, để tôi giúp
anh tìm một vị trí nhé”.
Vương Nhị đầy mắt kính, rất giống một cô gái
ngoan ngoãn.
“Được, cảm ơn”.
Vương Nhị tìm vị trí cho Tần Lâm, để anh ngồi
xuống, thì một người phụ nữ ăn mặc vô cùng diêm
dúa đi đến.
“Vương Nhị! Đã photo đủ giấy tờ chưa? Trước khi
tan làm mà không xong thì cứ làm thêm gið đi!”
Vương Nhị oan ức nói nhỏ.
“Chị Tôn, tôi photo xong tài liệu của mình rồi, còn
lại là của các chị mà…
Tôn Vĩnh Tuyết lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi chị cái
gì? Đầu là một phòng ban thì còn phân chia cái gì
nữa? Nói ít thôi, làm nhanh lên, không thì tôi bảo anh
Phong đuổi cô đi đấy, có tin không?”
Sắc mặt Vương Nhị khẽ thay đổi, vội vàng ngoan
ngoãn đi làm.
Làm xong hết thì Vương Nhị mới trờ lại chỗ làm
việc của mình.
Là bên cạnh Tần Lâm, vị trí kém nhất trong
phòng.
Tần Lâm hỏi: “Cô là Vương Nhị? Người mới à?”
Vương Nhị lắc đầu: “Không phải, tôi là người đầu
tiên đến phòng kiểm tra chất lượng làm việc. Vừa mới
tốt nghiệp thạc sĩ năm nay xong”.
“Cô là thạc sĩ?”
“Ừ, tôi là thạc sĩ khoa điều chế thuốc, đại học y
khoa”.
Tần Lâm chau mày không hiểu: “Nếu cô là thạc sĩ
đúng chuyên ngành thì phải trở thành trụ cột của
công ty từ lâu rồi chứ? Sao phải chịu nghe lời mắng
mỏ của cô ta làm gì?”
Vương Nhị thờ dài: “Bọn họ đều có quan hệ, công
việc ổn định, chỉ cần một câu nói là có thể khiến tôi
thất nghiệp rồi. Tôi không đụng nổi họ đâu”.
Nói rồi, Vương Nhị nhìn Tần Lâm, hơi mếu mếu.
“Kể cả anh cũng vậy, nếu anh có việc gì không
muốn làm thì cứ giao cho tôi, miễn đừng bắt nạt tôi là được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.