Chương 113: Về đưa tiền cho anh
Dạ Nhiên
11/01/2021
Lâm Nguyệt Dao cũng chau mày.
“Chỉ năm mươi nghìn thôi? Không thể nào, bộ âu
phục đó của anh ta rất đắt đỏ và thời thượng. Con đã
lên mạng tra rồi, rẻ nhất cũng phải sáu bảy mươi
nghìn. Năm mươi nghìn mua sao nổi?”
Đường Mẫn sửng sốt: “Con gái, trong thẻ này của
mẹ chỉ có năm mươi nghìn mà thôi. Hơn nữa, máy mẹ
có tin nhắn nhắc nhỡ mà. Nếu có tiêu tiền ở thẻ thì
mẹ cũng sẽ nhận được thông báo”.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Vừa nói, Đường Mẫn vừa quay ra nhìn cửa thì
nhận ra tấm thẻ kia được đặt trên tủ giày!
“Con xem kìa! Tần Lâm còn không cả cầm thẻ,
thằng bé này…”
Lâm Nguyệt Dao bối rối, không cầm thẻ theo?
Cũng không tiêu tiền? Vậy tiền kia là ở đâu ra?
Của anh ta ư?
Có đánh chết Lâm Nguyệt Dao cũng không tin.
Tần Lâm là một kẻ không có việc làm, lấy đâu ra
nhiều tiền vậy chứ?
Cô ấy suy nghĩ một hồi thì mới tìm ra được một lời
giải thích coi như có lý.
Chương 113: Về đưa tiền cho anh
Đó chính là Tần Lâm đã chuẩn bị âu phục từ lâu,
rồi mua hàng fake ở trên shopee!
Hừ, phường dối trá.
Lâm Nguyệt Dao tức đến trợn trắng mắt. Nhưng
mà nói đến thì hàng fake bây giờ nhìn như thật vậy.
Sau khi Lâm Nguyệt Dao rời đi, Tần Lâm đứng
trước cửa tập đoàn Hiên Viên gọi điện cho Mạnh Văn
Cương.
“Tiểu sư huynh, tôi Mạnh Văn Cương đây!”
Tần Lâm hỏi: “Tập đoàn Hiên Viên này là do sư đệ
quản lý hả?”
Mạnh Văn Cương đáp: “Cũng tính là vậy. Một mình
tôi quản hai bên hơi vất, nên bên dưới có hai phó tổng
giám đốc nữa”.
Tần Lâm gật đầu. Anh cũng không có ý trách tội
Mạnh Văn Cương, dẫu sao một xí nghiệp lớn như vậy
thì cũng khó tránh khỏi con sâu làm rầu nồi canh.
“Tiểu sư huynh là tổng giám đốc của tập đoàn
Hiên Viên nhưng vẫn chưa lộ mặt, có cần tìm cơ hội
gặp mặt mọi người không?”
Tần Lâm suy nghĩ rồi nói: “Vậy để sáng mai đi”.
“Được, tôi sẽ sắp xếp ngay”.
Sau khi cúp máy, Tần Lâm quay người đi vào.
Trong văn phòng, Cát Phong vẫn chưa đi, nhìn thấy
Tần Lâm quay lại thì nhíu mày.
“Quay lại đây làm gì?”
Tần Lâm bình thản đáp: “Về đưa tiền cho anh”.
Cát Phong hơi sửng sốt: “Ái dà, nghĩ thông rồi hả?
Vậy mới đúng chứ. Tuổi còn trẻ, sau này bớt xen vào
chuyện của người khác đi. Cậu nghĩ cậu là ai? Tập
đoàn Hiên Viên không đến lượt cậu chen miệng vào
đâu. Năm mươi nghìn, không được thiếu nửa cắc”.
Tần Lâm nói: “Tôi đổi ý rồi, tôi muốn đến phòng
ban tốt nhất thì cần bao nhiêu?”
Cát Phong sững sỡ rồi sau đó nỡ nụ cười: “Có dã
tâm đấy. Phòng ban tốt nhất của tập đoàn Hiên Viên
chính là phòng kiểm tra chất lượng, quyền lực rất lớn,
lương lại cao, nhưng muốn vào thì khó hơn lên trời”.
“Trừ phi để anh đây chào hỏi phó tổng giám đốc”.
Tần Lâm mặt không đổi sắc, hỏi: “Phó tổng giám
đốc nào?”
Cát Phong nói: “Chuyện này cậu không cần lo, chỉ
cần biết là rất đắt thôi”.
“Anh ra giá đi”.
Cát Phong suy nghĩ một lúc rồi lại đưa một bàn tay ra: “Năm trăm nghìn”.
Tần Lâm nheo mắt, một công việc mà tận năm trăm nghìn, đúng là kiếm chác thật!
Hơn nữa còn vướng víu cả đến cấp cao của công ty.
Phòng kiểm tra chất lượng là phòng ban quan
trọng nhất của công ty y dược. Tất cả thuốc men của
xưỡng đầu phải được kiểm tra chất lượng, một khi xảy
ra vấn đề thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cho công ty.
Phòng ban mang tính quan trọng như vậy mà lại có thể nhét người vào được!
Như Tần Lâm có trình độ học vấn chưa đến cấp
ba mà Cát Phong cũng dám vỗ ngực đảm bảo có thể
đưa anh vào phòng kiểm tra chất lượng, thì chắc chắn sau lưng anh ta có người chống đỡ cho.
“Chỉ năm mươi nghìn thôi? Không thể nào, bộ âu
phục đó của anh ta rất đắt đỏ và thời thượng. Con đã
lên mạng tra rồi, rẻ nhất cũng phải sáu bảy mươi
nghìn. Năm mươi nghìn mua sao nổi?”
Đường Mẫn sửng sốt: “Con gái, trong thẻ này của
mẹ chỉ có năm mươi nghìn mà thôi. Hơn nữa, máy mẹ
có tin nhắn nhắc nhỡ mà. Nếu có tiêu tiền ở thẻ thì
mẹ cũng sẽ nhận được thông báo”.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Vừa nói, Đường Mẫn vừa quay ra nhìn cửa thì
nhận ra tấm thẻ kia được đặt trên tủ giày!
“Con xem kìa! Tần Lâm còn không cả cầm thẻ,
thằng bé này…”
Lâm Nguyệt Dao bối rối, không cầm thẻ theo?
Cũng không tiêu tiền? Vậy tiền kia là ở đâu ra?
Của anh ta ư?
Có đánh chết Lâm Nguyệt Dao cũng không tin.
Tần Lâm là một kẻ không có việc làm, lấy đâu ra
nhiều tiền vậy chứ?
Cô ấy suy nghĩ một hồi thì mới tìm ra được một lời
giải thích coi như có lý.
Chương 113: Về đưa tiền cho anh
Đó chính là Tần Lâm đã chuẩn bị âu phục từ lâu,
rồi mua hàng fake ở trên shopee!
Hừ, phường dối trá.
Lâm Nguyệt Dao tức đến trợn trắng mắt. Nhưng
mà nói đến thì hàng fake bây giờ nhìn như thật vậy.
Sau khi Lâm Nguyệt Dao rời đi, Tần Lâm đứng
trước cửa tập đoàn Hiên Viên gọi điện cho Mạnh Văn
Cương.
“Tiểu sư huynh, tôi Mạnh Văn Cương đây!”
Tần Lâm hỏi: “Tập đoàn Hiên Viên này là do sư đệ
quản lý hả?”
Mạnh Văn Cương đáp: “Cũng tính là vậy. Một mình
tôi quản hai bên hơi vất, nên bên dưới có hai phó tổng
giám đốc nữa”.
Tần Lâm gật đầu. Anh cũng không có ý trách tội
Mạnh Văn Cương, dẫu sao một xí nghiệp lớn như vậy
thì cũng khó tránh khỏi con sâu làm rầu nồi canh.
“Tiểu sư huynh là tổng giám đốc của tập đoàn
Hiên Viên nhưng vẫn chưa lộ mặt, có cần tìm cơ hội
gặp mặt mọi người không?”
Tần Lâm suy nghĩ rồi nói: “Vậy để sáng mai đi”.
“Được, tôi sẽ sắp xếp ngay”.
Sau khi cúp máy, Tần Lâm quay người đi vào.
Trong văn phòng, Cát Phong vẫn chưa đi, nhìn thấy
Tần Lâm quay lại thì nhíu mày.
“Quay lại đây làm gì?”
Tần Lâm bình thản đáp: “Về đưa tiền cho anh”.
Cát Phong hơi sửng sốt: “Ái dà, nghĩ thông rồi hả?
Vậy mới đúng chứ. Tuổi còn trẻ, sau này bớt xen vào
chuyện của người khác đi. Cậu nghĩ cậu là ai? Tập
đoàn Hiên Viên không đến lượt cậu chen miệng vào
đâu. Năm mươi nghìn, không được thiếu nửa cắc”.
Tần Lâm nói: “Tôi đổi ý rồi, tôi muốn đến phòng
ban tốt nhất thì cần bao nhiêu?”
Cát Phong sững sỡ rồi sau đó nỡ nụ cười: “Có dã
tâm đấy. Phòng ban tốt nhất của tập đoàn Hiên Viên
chính là phòng kiểm tra chất lượng, quyền lực rất lớn,
lương lại cao, nhưng muốn vào thì khó hơn lên trời”.
“Trừ phi để anh đây chào hỏi phó tổng giám đốc”.
Tần Lâm mặt không đổi sắc, hỏi: “Phó tổng giám
đốc nào?”
Cát Phong nói: “Chuyện này cậu không cần lo, chỉ
cần biết là rất đắt thôi”.
“Anh ra giá đi”.
Cát Phong suy nghĩ một lúc rồi lại đưa một bàn tay ra: “Năm trăm nghìn”.
Tần Lâm nheo mắt, một công việc mà tận năm trăm nghìn, đúng là kiếm chác thật!
Hơn nữa còn vướng víu cả đến cấp cao của công ty.
Phòng kiểm tra chất lượng là phòng ban quan
trọng nhất của công ty y dược. Tất cả thuốc men của
xưỡng đầu phải được kiểm tra chất lượng, một khi xảy
ra vấn đề thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cho công ty.
Phòng ban mang tính quan trọng như vậy mà lại có thể nhét người vào được!
Như Tần Lâm có trình độ học vấn chưa đến cấp
ba mà Cát Phong cũng dám vỗ ngực đảm bảo có thể
đưa anh vào phòng kiểm tra chất lượng, thì chắc chắn sau lưng anh ta có người chống đỡ cho.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.