Chương 96: Tô Văn Kỳ
Dạ Nhiên
11/01/2021
Từ Bằng ngồi bệt dưới đất cũng đã hiểu được, Tần
Lâm không phải tên bác sĩ nhà quê rách rưới nào cả,
Tần Lâm chính là người mà hắn không thể động vào!
“Anh Tần! Tần gia! Tôi sai rồi, là tôi có mắt như
mù, xin anh tha cho tôi, trả lại công xưởng cho nhà
chúng tôi, cầu xin anh, xin anh đấy…”
Từ Bằng chật vật như một con chó đang vẫy đuôi
xin xỏ.
Các bạn học nhìn hắn, ánh mắt đủ loại cảm xúc.
Nhưng lại không một ai thấy tội nghiệp cho hắn.
Rời khỏi showroom, ba người lái chiếc xe mới đi
tìm một quán cà phê để uống.
Trần Thục cảm khái, không nghĩ sau mười năm xa
cách, Tần Lâm lại trờ nên lợi hại như thế.
Rõ ràng là mười năm không về, đến lúc xuất hiện
thì lại có một thân phận như vậy, đúng là khó mà
tưởng tượng nổi.
Trần Thục vốn có cuộc sống không mấy dễ dàng,
giờ lại có công xưởng rồi trở thành phú bà trong nháy
mắt, cho nên kích động vô cùng.
“Anh Tiểu Lâm, tôi thật không biết làm sao để
cảm ơn anh nữa. Nghe nói tháng sau là buổi hòa nhạc
của Tô Văn Kỳ đấy, tôi sẽ mời hai người đi xem!”
Tần Lâm ngần ra, ánh mắt ngơ ngác.
“Không lẽ là anh Tần Lâm không biết Tô Văn Kỳ?”
Tần Lâm lắc đầu, anh không biết thật.
Trong mười năm nay, anh luôn theo sư phụ học
tập. Mặc dù anh cũng hay xuống núi và tiếp xúc với
máy tính, điện thoại, xe hơi thường xuyên, nhưng anh
lại không quan tâm lắm đến giới giải trí.
Đến cả Diệp Văn Nhi cũng hơi cạn lời: “Tô Văn Kỳ
là Thiên Hậu nổi nhất hiện giờ đó anh. Đến Đông Hải
mỡ buồi hòa nhạc không phải là dễ dàng đâu, còn
không biết có mua nổi vé không ấy”
*Thiên Hậu: Nữ ca sĩ nổi tiếng số một showbiz
Trần Thục nói: “Cậu yên tâm, tớ quen trường
fanclub của Tô Văn Kỳ. Nếu không được thì tiêu thêm
chút tiền cũng được”.
Dù sao cô ấy cũng là xưởng trường của Nilon Đại
Vương rồi, tiêu chút tiền có đáng gì đâu.
Tần Lâm cũng cười đồng ý.
Ba người nói chuyện cả một buổi chiều, đi ăn
xong cơm tối rồi mới ai về nhà nấy.
Về nhà, vào đến phòng, Tần Lâm nhíu mày.
Hình như trong nhà có một mùi thơm kỳ lạ.
“Dì Phùng?”
Dì Phùng từ trong bếp đi ra, nói.
“Cậu chủ về rồi hả, ăn cơm chưa, dì nấu cho cháu
nhé?”
“Cháu ăn rồi ạ, nhà mình có người hả dì?”
Dì Phùng đáp với vẻ áy náy: “À, ban nãy dì ra
ngoài thì gặp người bệnh này nằm trước cửa nhà
chúng ta, nên mới đỡ cô ấy vào…”.
Tần Lâm đáp: “Dạ không sao, dì làm đúng mà”.
Lương y như từ mẫu. Nếu anh đã nhận lấy kế thừa
y thuật của sư phụ thì phải chữa bệnh cứu đời, trên
đường gặp bệnh nhân không thể bỏ rơi.
“Dì làm việc đi ạ, để cháu xem thế nào”.
Tần Lâm đi vào trong phòng, thấy một người phụ
nữ mặc quần bò, áo hoodie hồng nằm trên giường.
Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là còn trẻ.
Anh đến gần thì phát hiện người phụ nữ này còn
đeo cả kính đen và đội mũ nữa.
Tần Lâm không chạm vào cô ấy mà ngồi xuống ð
mép giường, bắt mạch cho cô ấy.
Cô gái này có nước da rất tốt, người hơi lạnh.
Một giây sau, anh buông cổ tay cô ấy ra, bất lực
lắc đầu.
Bệnh gì mà bệnh, rõ ràng là quỷ uống say.
Nhưng cũng không thể trách dì Phùng được. Có
một cô gái nằm trước cửa như thế, làm gì có ai phân
biệt được là kẻ say hay người bệnh chứ.
Uống nhiều thì cũng coi như là bệnh mà. Tần Lâm
cầm lấy mấy bụi cỏ thuốc, đem vào phòng bếp giã
nát, rồi đổ một bát nước lạnh vào đó.
Rồi anh quay về phòng, tháo mũ của cô gái
xuống, lấy nước lạnh lau mặt cho cô ấy.
Nếu là người khác nhìn thấy gương mặt này nhất
định sẽ kêu lên.
Đây chẳng phải là Tô Văn Kỳ hay sao!
Lâm không phải tên bác sĩ nhà quê rách rưới nào cả,
Tần Lâm chính là người mà hắn không thể động vào!
“Anh Tần! Tần gia! Tôi sai rồi, là tôi có mắt như
mù, xin anh tha cho tôi, trả lại công xưởng cho nhà
chúng tôi, cầu xin anh, xin anh đấy…”
Từ Bằng chật vật như một con chó đang vẫy đuôi
xin xỏ.
Các bạn học nhìn hắn, ánh mắt đủ loại cảm xúc.
Nhưng lại không một ai thấy tội nghiệp cho hắn.
Rời khỏi showroom, ba người lái chiếc xe mới đi
tìm một quán cà phê để uống.
Trần Thục cảm khái, không nghĩ sau mười năm xa
cách, Tần Lâm lại trờ nên lợi hại như thế.
Rõ ràng là mười năm không về, đến lúc xuất hiện
thì lại có một thân phận như vậy, đúng là khó mà
tưởng tượng nổi.
Trần Thục vốn có cuộc sống không mấy dễ dàng,
giờ lại có công xưởng rồi trở thành phú bà trong nháy
mắt, cho nên kích động vô cùng.
“Anh Tiểu Lâm, tôi thật không biết làm sao để
cảm ơn anh nữa. Nghe nói tháng sau là buổi hòa nhạc
của Tô Văn Kỳ đấy, tôi sẽ mời hai người đi xem!”
Tần Lâm ngần ra, ánh mắt ngơ ngác.
“Không lẽ là anh Tần Lâm không biết Tô Văn Kỳ?”
Tần Lâm lắc đầu, anh không biết thật.
Trong mười năm nay, anh luôn theo sư phụ học
tập. Mặc dù anh cũng hay xuống núi và tiếp xúc với
máy tính, điện thoại, xe hơi thường xuyên, nhưng anh
lại không quan tâm lắm đến giới giải trí.
Đến cả Diệp Văn Nhi cũng hơi cạn lời: “Tô Văn Kỳ
là Thiên Hậu nổi nhất hiện giờ đó anh. Đến Đông Hải
mỡ buồi hòa nhạc không phải là dễ dàng đâu, còn
không biết có mua nổi vé không ấy”
*Thiên Hậu: Nữ ca sĩ nổi tiếng số một showbiz
Trần Thục nói: “Cậu yên tâm, tớ quen trường
fanclub của Tô Văn Kỳ. Nếu không được thì tiêu thêm
chút tiền cũng được”.
Dù sao cô ấy cũng là xưởng trường của Nilon Đại
Vương rồi, tiêu chút tiền có đáng gì đâu.
Tần Lâm cũng cười đồng ý.
Ba người nói chuyện cả một buổi chiều, đi ăn
xong cơm tối rồi mới ai về nhà nấy.
Về nhà, vào đến phòng, Tần Lâm nhíu mày.
Hình như trong nhà có một mùi thơm kỳ lạ.
“Dì Phùng?”
Dì Phùng từ trong bếp đi ra, nói.
“Cậu chủ về rồi hả, ăn cơm chưa, dì nấu cho cháu
nhé?”
“Cháu ăn rồi ạ, nhà mình có người hả dì?”
Dì Phùng đáp với vẻ áy náy: “À, ban nãy dì ra
ngoài thì gặp người bệnh này nằm trước cửa nhà
chúng ta, nên mới đỡ cô ấy vào…”.
Tần Lâm đáp: “Dạ không sao, dì làm đúng mà”.
Lương y như từ mẫu. Nếu anh đã nhận lấy kế thừa
y thuật của sư phụ thì phải chữa bệnh cứu đời, trên
đường gặp bệnh nhân không thể bỏ rơi.
“Dì làm việc đi ạ, để cháu xem thế nào”.
Tần Lâm đi vào trong phòng, thấy một người phụ
nữ mặc quần bò, áo hoodie hồng nằm trên giường.
Nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là còn trẻ.
Anh đến gần thì phát hiện người phụ nữ này còn
đeo cả kính đen và đội mũ nữa.
Tần Lâm không chạm vào cô ấy mà ngồi xuống ð
mép giường, bắt mạch cho cô ấy.
Cô gái này có nước da rất tốt, người hơi lạnh.
Một giây sau, anh buông cổ tay cô ấy ra, bất lực
lắc đầu.
Bệnh gì mà bệnh, rõ ràng là quỷ uống say.
Nhưng cũng không thể trách dì Phùng được. Có
một cô gái nằm trước cửa như thế, làm gì có ai phân
biệt được là kẻ say hay người bệnh chứ.
Uống nhiều thì cũng coi như là bệnh mà. Tần Lâm
cầm lấy mấy bụi cỏ thuốc, đem vào phòng bếp giã
nát, rồi đổ một bát nước lạnh vào đó.
Rồi anh quay về phòng, tháo mũ của cô gái
xuống, lấy nước lạnh lau mặt cho cô ấy.
Nếu là người khác nhìn thấy gương mặt này nhất
định sẽ kêu lên.
Đây chẳng phải là Tô Văn Kỳ hay sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.