Chương 2
Tiêu Đường Đông Qua
18/01/2017
Năm được mười sáu tuổi, ta nhận lời nhờ của Công Tử Dần, bí mật đi đến Tần quốc.
Trước khi đi, ta nhìn xem miệng vết thương trên cổ tay, không rõ ngày đó đến tột cùng Yến Đan đã dùng bao nhiêu sức lực, mà có thể làm ta đau đến ngày nay, nhưng trên mặt của hắn lại không nhìn ra một tia cảm xúc?
Ta cáo biệt Dần, giục ngựa rời đi không quay đầu lại.
Hàm Dương phồn hoa làm ta không thể không ôm vài phần khâm phục đối với Tần vương, nhưng ta sẽ không quên mục đích lần đi này. Ta sai người hỏi thăm rõ ràng cuộc sống thói quen của thừa tướng Tần quốc Lý Tư, biết được hắn đôi khi yêu thích mặc bố y tản bộ trên đường, liền mướn một tiểu tặc, thừa dịp lúc hắn thưởng thức đồ cổ đánh cắp túi tiền của hắn, lại chờ đến lúc hắn ăn xong đồ ăn của Lưu Hương các không có tiền trả mà xấu hổ liền ra tay trợ giúp. Vì thế hai người nâng cốc trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Lý Tư thường xuyên hẹn ta vào phủ, trò chuyện thời cuộc biến hoá, việc thiên hạ. Nửa tháng sau, ta lấy danh nghĩa học tập vào Lý phủ ở.
Một ngày, ta rãnh rỗi đến mức nhàm chán liền ở trong phòng đánh đàn, nghĩ đến cho tới nay còn chưa có cơ hội gặp Yến Đan, trong lòng không khỏi u sầu, cầm huyền cũng chuyển biến theo cảm xúc.
“Ức quân không giống giang lâu nguyệt, thế sự như mộng công dã tràng…”
Bỗng nhiên có người vỗ tay hoan hô khen ngợi, ta nghĩ là Lý Tư vì thế mỉm cười ngẩng đầu, lại thấy một nam tử mặc y phục đen dựa cửa mà đứng, mày như núi cao, ánh mắt như kiếm.
Trong lòng ta giật mình, đoán rằng người này cũng không phải loại người tầm thường.
Hắn bỗng nhiên thở dài: “Đáng tiếc quá mức ôn nhu, thiếu vài phần khí phách nam nhi.”
Ta cười nhạt. Tay trên cầm lướt nhanh, trong không khí giống như có loại cảm giác sông lớn chảy mạnh, vạn mã chạy chồm ,lại có sóng to nuốt trời, thế không thể đỡ.
Trong mắt nam tử kia lại nhiều thêm vài phần khen ngợi, chậm rãi nói với ta.
Hắn là bằng hữu của Lý Tư trong triều, tên là “Duẫn Văn Chính”. Tiến đến thăm, không ngờ Lý Tư không ở trong phủ, vốn là muốn rời đi, chợt nghe tiếng đàn trong suốt dễ nghe, không nhịn được đi tìm tòi đến tột cùng là ai.
Ta gọi nô tỳ bưng trà, lúc nói chuyện với nhau giống như có thể cảm giác được khí độ thao lược của hắn, trong lòng nhất thời kính nể, cũng dốc túi giải thích kiến thức của mình.
Hắn nghe xong lời nói của ta, thưởng thức rất nhiều.
Từ đây về sau, hắn thường xuyên đến Lý phủ trò chuyện với ta. Ta nói cho hắn biết ta là người của Yến quốc, lại chưa cho hắn biết ta là Công Tử Tuyên.
Trước khi đi, ta nhìn xem miệng vết thương trên cổ tay, không rõ ngày đó đến tột cùng Yến Đan đã dùng bao nhiêu sức lực, mà có thể làm ta đau đến ngày nay, nhưng trên mặt của hắn lại không nhìn ra một tia cảm xúc?
Ta cáo biệt Dần, giục ngựa rời đi không quay đầu lại.
Hàm Dương phồn hoa làm ta không thể không ôm vài phần khâm phục đối với Tần vương, nhưng ta sẽ không quên mục đích lần đi này. Ta sai người hỏi thăm rõ ràng cuộc sống thói quen của thừa tướng Tần quốc Lý Tư, biết được hắn đôi khi yêu thích mặc bố y tản bộ trên đường, liền mướn một tiểu tặc, thừa dịp lúc hắn thưởng thức đồ cổ đánh cắp túi tiền của hắn, lại chờ đến lúc hắn ăn xong đồ ăn của Lưu Hương các không có tiền trả mà xấu hổ liền ra tay trợ giúp. Vì thế hai người nâng cốc trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Lý Tư thường xuyên hẹn ta vào phủ, trò chuyện thời cuộc biến hoá, việc thiên hạ. Nửa tháng sau, ta lấy danh nghĩa học tập vào Lý phủ ở.
Một ngày, ta rãnh rỗi đến mức nhàm chán liền ở trong phòng đánh đàn, nghĩ đến cho tới nay còn chưa có cơ hội gặp Yến Đan, trong lòng không khỏi u sầu, cầm huyền cũng chuyển biến theo cảm xúc.
“Ức quân không giống giang lâu nguyệt, thế sự như mộng công dã tràng…”
Bỗng nhiên có người vỗ tay hoan hô khen ngợi, ta nghĩ là Lý Tư vì thế mỉm cười ngẩng đầu, lại thấy một nam tử mặc y phục đen dựa cửa mà đứng, mày như núi cao, ánh mắt như kiếm.
Trong lòng ta giật mình, đoán rằng người này cũng không phải loại người tầm thường.
Hắn bỗng nhiên thở dài: “Đáng tiếc quá mức ôn nhu, thiếu vài phần khí phách nam nhi.”
Ta cười nhạt. Tay trên cầm lướt nhanh, trong không khí giống như có loại cảm giác sông lớn chảy mạnh, vạn mã chạy chồm ,lại có sóng to nuốt trời, thế không thể đỡ.
Trong mắt nam tử kia lại nhiều thêm vài phần khen ngợi, chậm rãi nói với ta.
Hắn là bằng hữu của Lý Tư trong triều, tên là “Duẫn Văn Chính”. Tiến đến thăm, không ngờ Lý Tư không ở trong phủ, vốn là muốn rời đi, chợt nghe tiếng đàn trong suốt dễ nghe, không nhịn được đi tìm tòi đến tột cùng là ai.
Ta gọi nô tỳ bưng trà, lúc nói chuyện với nhau giống như có thể cảm giác được khí độ thao lược của hắn, trong lòng nhất thời kính nể, cũng dốc túi giải thích kiến thức của mình.
Hắn nghe xong lời nói của ta, thưởng thức rất nhiều.
Từ đây về sau, hắn thường xuyên đến Lý phủ trò chuyện với ta. Ta nói cho hắn biết ta là người của Yến quốc, lại chưa cho hắn biết ta là Công Tử Tuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.