Chương 3
Tiêu Đường Đông Qua
18/01/2017
Từ bên trong lời nói của Duẫn Văn Chính, không khó nhìn ra Tần quốc chẳng
những có sức mạnh có thể nuốt lục quốc, cũng đã có ý muốn nuốt lục quốc. Trái lại Yến quốc bình thường không có gì đặc biệt, ta lại càng thêm hy vọng nhìn thấy Yến Đan.
Một ngày này, ta ngồi thuyền trên sông cùng với Duẫn Văn Chính. Gió nhẹ thoảng qua, hương rượu say lòng người.
Duẫn Văn Chính dựa vào lan can đón gió mà ẩm rượu, khen ta tuổi còn trẻ tài hoa hơn người, lại cùng thế vô tranh. Ta thấy hắn đã có vài phần men say, liền đi dìu hắn.
Bỗng nhiên, tay hắn xoa hai má của ta, nửa híp mắt, như thực như giả nói: “Người dân Yến quốc nếu ai cũng có dung mạo như Vân đệ, mặt mày ôn nhu, nhẹ nhàng lịch sự tao nhã, Tần vương nếu có được thiên hạ, chẳng phải là phải xây mấy trăm mấy ngàn toà cung điện mới có thể chứa hết sắc đẹp trong thiên hạ vào?”
Mặt ta có vẻ giận, trợn mắt nhìn hắn.
Duẫn Văn Chính tự biết thất thố, vội vàng xin lỗi, vì dịu đi không khí xấu hổ, hắn hỏi tên của ta viết như thế nào. Ta dùng chu sa viết trên giấy ba chữ Yến Diêu Vân.
Hắn cười, nói chữ “Vân” bên trong tên của ta có mười tám loại cách viết, đúng với câu nói Vân chi hay thay đổi.
Ta nhìn về phía bầu trời, nghĩ đến nụ cười không biết sâu cạn kia của Yến Đan, lẩm bẩm nói: “Cầu vồng lãm thiên hề, không nói gì đối. Phi Yến Diêu Vân hề, cách tình lệ…” Lại chưa phát hiện tầm mắt sâu không thấy đáy khoá trên người mình kia.
Hôm sau, ta tìm lấy cái cớ cầu Lý Tư giúp ta vào phủ chất tử.
Bên trong phủ tố liêm bạch đoạn, gió nhẹ phất phơ.
Yến Đan nằm dài trên tháp, có vẻ vô cùng thanh nhàn, tao nhã ngáp một cái, nửa cúi mắt. Ta đứng lặng thật lâu sau, hắn mới thì thào mở miệng: “Là ai tới đây quấy rầy sự thanh tĩnh của bản công tử?”
Ta xem bóng dáng mình nhung nhớ ngày đêm trước mắt, hai mắt không khỏi đẫm lệ.
Bên ngoài phủ tiếng tiêu từng trận, len lỏi giữa không trung đụng chạm vào lòng ta.
“Đan ca ca, là ta… Diêu Vân.”
Hắn chậm rãi mở to mắt, ánh mắt không chút tiêu cự dần dần tụ lại trên mặt ta.
“Không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ ta…”
Ta nghẹn nước mắt lại, nói cho hắn nay Yến quốc triều cương buông thả, triều thần nịnh nọt, Công Tử Dần đã muốn lòng có chí mà lực không đủ, còn có đạo lý nước giàu binh mạnh của ta.
Yến Đan giống như không có nghe thấy ta đang nói gì vậy, ánh mắt đặt tại trên đôi môi đang hé ra hợp lại của ta, mở miệng nói: “Nàng trưởng thành, Diêu Vân… cũng may nàng không phải là nam tử, nếu không với tài hoa của nàng… sẽ làm cả đời nàng u sầu khó thoát.” Hắn dẫn ta tới trước gương đồng, lấy phát quan trên đầu ta xuống, tản mái tóc uốn lượn mềm mại của ta ra: “Lễ trưởng thành của nàng, ta không tới được. Bây giờ ta chải tóc cho nàng, được không?”
Suy nghĩ của ta vì mấy lời nói của hắn hoàn toàn chìm vào mây mù, chỉ phải ngơ ngác gật đầu.
Ngón tay ấm áp của hắn vói vào bên trong sợi tóc ta, đặt trên môi, làm lòng ta không khỏi nhộn nhạo.
Rời đi phủ chất tử, mới phát hiện nơi đây cửa sân vắng vẻ, nói vậy Yến Đan ở đây bị không ít nhục mạ.
Hắn chỉ là lạnh nhạt cười, nói chính mình ngược lại có thể vui vẻ thanh nhàn.
Một ngày này, ta ngồi thuyền trên sông cùng với Duẫn Văn Chính. Gió nhẹ thoảng qua, hương rượu say lòng người.
Duẫn Văn Chính dựa vào lan can đón gió mà ẩm rượu, khen ta tuổi còn trẻ tài hoa hơn người, lại cùng thế vô tranh. Ta thấy hắn đã có vài phần men say, liền đi dìu hắn.
Bỗng nhiên, tay hắn xoa hai má của ta, nửa híp mắt, như thực như giả nói: “Người dân Yến quốc nếu ai cũng có dung mạo như Vân đệ, mặt mày ôn nhu, nhẹ nhàng lịch sự tao nhã, Tần vương nếu có được thiên hạ, chẳng phải là phải xây mấy trăm mấy ngàn toà cung điện mới có thể chứa hết sắc đẹp trong thiên hạ vào?”
Mặt ta có vẻ giận, trợn mắt nhìn hắn.
Duẫn Văn Chính tự biết thất thố, vội vàng xin lỗi, vì dịu đi không khí xấu hổ, hắn hỏi tên của ta viết như thế nào. Ta dùng chu sa viết trên giấy ba chữ Yến Diêu Vân.
Hắn cười, nói chữ “Vân” bên trong tên của ta có mười tám loại cách viết, đúng với câu nói Vân chi hay thay đổi.
Ta nhìn về phía bầu trời, nghĩ đến nụ cười không biết sâu cạn kia của Yến Đan, lẩm bẩm nói: “Cầu vồng lãm thiên hề, không nói gì đối. Phi Yến Diêu Vân hề, cách tình lệ…” Lại chưa phát hiện tầm mắt sâu không thấy đáy khoá trên người mình kia.
Hôm sau, ta tìm lấy cái cớ cầu Lý Tư giúp ta vào phủ chất tử.
Bên trong phủ tố liêm bạch đoạn, gió nhẹ phất phơ.
Yến Đan nằm dài trên tháp, có vẻ vô cùng thanh nhàn, tao nhã ngáp một cái, nửa cúi mắt. Ta đứng lặng thật lâu sau, hắn mới thì thào mở miệng: “Là ai tới đây quấy rầy sự thanh tĩnh của bản công tử?”
Ta xem bóng dáng mình nhung nhớ ngày đêm trước mắt, hai mắt không khỏi đẫm lệ.
Bên ngoài phủ tiếng tiêu từng trận, len lỏi giữa không trung đụng chạm vào lòng ta.
“Đan ca ca, là ta… Diêu Vân.”
Hắn chậm rãi mở to mắt, ánh mắt không chút tiêu cự dần dần tụ lại trên mặt ta.
“Không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ ta…”
Ta nghẹn nước mắt lại, nói cho hắn nay Yến quốc triều cương buông thả, triều thần nịnh nọt, Công Tử Dần đã muốn lòng có chí mà lực không đủ, còn có đạo lý nước giàu binh mạnh của ta.
Yến Đan giống như không có nghe thấy ta đang nói gì vậy, ánh mắt đặt tại trên đôi môi đang hé ra hợp lại của ta, mở miệng nói: “Nàng trưởng thành, Diêu Vân… cũng may nàng không phải là nam tử, nếu không với tài hoa của nàng… sẽ làm cả đời nàng u sầu khó thoát.” Hắn dẫn ta tới trước gương đồng, lấy phát quan trên đầu ta xuống, tản mái tóc uốn lượn mềm mại của ta ra: “Lễ trưởng thành của nàng, ta không tới được. Bây giờ ta chải tóc cho nàng, được không?”
Suy nghĩ của ta vì mấy lời nói của hắn hoàn toàn chìm vào mây mù, chỉ phải ngơ ngác gật đầu.
Ngón tay ấm áp của hắn vói vào bên trong sợi tóc ta, đặt trên môi, làm lòng ta không khỏi nhộn nhạo.
Rời đi phủ chất tử, mới phát hiện nơi đây cửa sân vắng vẻ, nói vậy Yến Đan ở đây bị không ít nhục mạ.
Hắn chỉ là lạnh nhạt cười, nói chính mình ngược lại có thể vui vẻ thanh nhàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.