Chương 4
Tiêu Đường Đông Qua
18/01/2017
Ba ngày sau, ta đi cùng với Duẫn Văn Chính đến Thuỷ Nguyệt lâu uống trà.
Hắn cười nói cho ta biết hôm nay là sinh thần của hắn, ta sửng sốt, tạ lỗi nói mình không mang lễ vật gì cả.
Lúc hồi phủ, ta thấy hắn đứng ven đường tinh tế thưởng thức một cây mộc trâm, liền mua nó lại.
Lúc tặng cho hắn nói: “Thánh nhân có câu ‘Quân tử chi giao đạm như nước’. Doãn huynh ngàn vạn lần đừng ngại lễ vật của tiểu đệ quá nhẹ.”
Hắn cất mộc trâm vào trong lòng, có vài phần sầu não nhìn ta, “Cuộc đời này của ngu huynh đã có rất nhiều sinh thần, mỗi lần tặng lễ vật đều là người khác đưa cái gì ta liền lấy cái đó. Chỉ có lúc này đây, là chính mình chọn lựa.”
Hắn mướn một chiếc xe ngựa, mời ta đến nhà hắn một lần. Mà ta vạn lần thật không ngờ, một chuyến này, lại đưa ta đến sâu bên trong Tần cung. Khi ta một bên âm thầm sợ hãi than Tần cung xa hoa, một bên bất an không yên, lại thoáng nhìn qua Duẫn Văn Chính ngồi ngay ngắn bên ghế trên.
Ta không khỏi ngây người, đầu óc trống rỗng.
“Vân đệ, suy nghĩ chuyện gì? Có phải đang trách quả nhân lừa gạt thân phận với đệ?” Người ngồi ghế trên mỉm cười. Thoáng chốc giống như có thiên quân vạn mã đánh về phía ta vậy, làm ta sợ run không nâng nổi đầu dậy. Cảm giác được thân thể của chính mình đang bị tầm mắt sắc bén của hắn lột trần một tầng lại một tầng, tất cả suy nghĩ đều không còn sót lại một chút gì.
Duẫn Văn Chính… Duẫn Văn Chính, nguyên lai là chỉ Tần vương Doanh Chính.
Lúc ta đang ngẩn người, Doanh Chính đã sai người dâng bàn cờ.
Doanh Chính một bên hạ cờ, một bên nói: “Nay lục quốc chi thế đã qua, bao gồm Yến quốc của đệ ở bên trong. Quả nhân thương tiếc tài hoa của đệ, nguyện giữ đệ lại bên người, cùng quả nhân khai sáng thịnh thế chi nghiệp, như thế nào?”
Trong tay ta cầm cờ, không nhịn được run run, lời nói của Doanh Chính, ta ngay cả một chữ cũng không nghe vào.
Bỗng nhiên, Doanh Chính đưa tay đặt trên mu bàn tay lạnh lẽo của ta, ý cười trên miệng hắn, làm cho ta đột nhiên thanh tỉnh.
Đây đúng là cơ hội của ta, vì thế ta bắt đầu trấn định thương lượng với hắn.
“Đại vương, Diêu Vân nghe nói Tần quốc đang sử dụng chính sách xa thân gần đánh. Mà nay Yến vương ngu ngốc, sao đại vương lại không giao trả thái tử Yến Đan cho Yến quốc, xem như giao hảo?” Lúc ta đang trò chuyện vui sướng đầm đìa với Doanh Chính, nói ra suy nghĩ đã lâu của mình.
Doanh Chính không nói, hai mắt vẫn dừng lại trên người ta, im lặng mỉm cười, làm lưng ta nổi lên từng trận cảm giác lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Diêu Vân, Có phải là do tư tâm của đệ?”
Ta âm thầm phỏng đoán, nói vậy Lý Tư đã nói việc ta đi gặp Yến Đan cho Doanh Chính biết, vì thế ta ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn.
“Đó là đương nhiên, đại vương đã quên, Diêu Vân là người Yến quốc.”
Doanh Chính cười ha ha, vỗ tay nói: “Diêu Vân a Diêu Vân, quả nhân thật sự là không thể không yêu thích đệ a!”
Mà trong lòng ta lại mồ hôi lạnh ròng ròng.
Kết thúc một ván, Doanh Chính thắng ta nửa quân cờ. Hắn cười, giống như có thâm ý khác nói: “Một ván này của quả nhân thắng không dễ, mà Diêu Vân đệ lại thua phấn khích.”
Hắn cười nói cho ta biết hôm nay là sinh thần của hắn, ta sửng sốt, tạ lỗi nói mình không mang lễ vật gì cả.
Lúc hồi phủ, ta thấy hắn đứng ven đường tinh tế thưởng thức một cây mộc trâm, liền mua nó lại.
Lúc tặng cho hắn nói: “Thánh nhân có câu ‘Quân tử chi giao đạm như nước’. Doãn huynh ngàn vạn lần đừng ngại lễ vật của tiểu đệ quá nhẹ.”
Hắn cất mộc trâm vào trong lòng, có vài phần sầu não nhìn ta, “Cuộc đời này của ngu huynh đã có rất nhiều sinh thần, mỗi lần tặng lễ vật đều là người khác đưa cái gì ta liền lấy cái đó. Chỉ có lúc này đây, là chính mình chọn lựa.”
Hắn mướn một chiếc xe ngựa, mời ta đến nhà hắn một lần. Mà ta vạn lần thật không ngờ, một chuyến này, lại đưa ta đến sâu bên trong Tần cung. Khi ta một bên âm thầm sợ hãi than Tần cung xa hoa, một bên bất an không yên, lại thoáng nhìn qua Duẫn Văn Chính ngồi ngay ngắn bên ghế trên.
Ta không khỏi ngây người, đầu óc trống rỗng.
“Vân đệ, suy nghĩ chuyện gì? Có phải đang trách quả nhân lừa gạt thân phận với đệ?” Người ngồi ghế trên mỉm cười. Thoáng chốc giống như có thiên quân vạn mã đánh về phía ta vậy, làm ta sợ run không nâng nổi đầu dậy. Cảm giác được thân thể của chính mình đang bị tầm mắt sắc bén của hắn lột trần một tầng lại một tầng, tất cả suy nghĩ đều không còn sót lại một chút gì.
Duẫn Văn Chính… Duẫn Văn Chính, nguyên lai là chỉ Tần vương Doanh Chính.
Lúc ta đang ngẩn người, Doanh Chính đã sai người dâng bàn cờ.
Doanh Chính một bên hạ cờ, một bên nói: “Nay lục quốc chi thế đã qua, bao gồm Yến quốc của đệ ở bên trong. Quả nhân thương tiếc tài hoa của đệ, nguyện giữ đệ lại bên người, cùng quả nhân khai sáng thịnh thế chi nghiệp, như thế nào?”
Trong tay ta cầm cờ, không nhịn được run run, lời nói của Doanh Chính, ta ngay cả một chữ cũng không nghe vào.
Bỗng nhiên, Doanh Chính đưa tay đặt trên mu bàn tay lạnh lẽo của ta, ý cười trên miệng hắn, làm cho ta đột nhiên thanh tỉnh.
Đây đúng là cơ hội của ta, vì thế ta bắt đầu trấn định thương lượng với hắn.
“Đại vương, Diêu Vân nghe nói Tần quốc đang sử dụng chính sách xa thân gần đánh. Mà nay Yến vương ngu ngốc, sao đại vương lại không giao trả thái tử Yến Đan cho Yến quốc, xem như giao hảo?” Lúc ta đang trò chuyện vui sướng đầm đìa với Doanh Chính, nói ra suy nghĩ đã lâu của mình.
Doanh Chính không nói, hai mắt vẫn dừng lại trên người ta, im lặng mỉm cười, làm lưng ta nổi lên từng trận cảm giác lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Diêu Vân, Có phải là do tư tâm của đệ?”
Ta âm thầm phỏng đoán, nói vậy Lý Tư đã nói việc ta đi gặp Yến Đan cho Doanh Chính biết, vì thế ta ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của hắn.
“Đó là đương nhiên, đại vương đã quên, Diêu Vân là người Yến quốc.”
Doanh Chính cười ha ha, vỗ tay nói: “Diêu Vân a Diêu Vân, quả nhân thật sự là không thể không yêu thích đệ a!”
Mà trong lòng ta lại mồ hôi lạnh ròng ròng.
Kết thúc một ván, Doanh Chính thắng ta nửa quân cờ. Hắn cười, giống như có thâm ý khác nói: “Một ván này của quả nhân thắng không dễ, mà Diêu Vân đệ lại thua phấn khích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.