Chương 58: Chừa cho hắn một người cũng tốt
Mặc Hàm Nguyên Bảo
30/06/2015
Không ngờ bóng đen loé lên trước cửa điện, có người giơ chưởng tiếp lấy một chiêu chứa đầy nội lực của Tuyên Thiệu.
Hai người đều bị chấn động phải lùi lại một bước.
Tuyên Thiệu lạnh lùng nhìn người đối diện. “Cao công công đây là ý gì?”
Cao Khôn cười một tiếng. “Mục Tiệp dư là yêu thích mới của hoàng thượng, Tuyên công tử là trung thần, không nên đả thương mỹ nhân của hoàng thượng mới phải!”
Cao Khôn nhìn thăm dò Yên Vũ núp ở sau lưng Tuyên Thiệu, vuốt cái cằm trơn bóng, giọng điệu ngập ngừng. “Vị cô nương này nhìn hơi quen mặt nhỉ?
Yên Vũ rũ mắt, tránh né sau lưng Tuyên Thiệu. “Cao công công hoa mắt rồi, đây là tỳ nữ thiếp thân của ta.” Tuyên Thiệu uốn hai chữ thiếp thân giữa răng và môi, trịnh trọng nói ra.
Tay Mục Thanh Thanh giấu trong tay áo hung hăng nắm chặt, phất tay áo đi vào đại điện.
Cao Khôn nhìn bóng lưng Mục Thanh Thanh, lại nhìn nhìn Tuyên Thiệu. “Tuyên công tử nên trở lại bữa tiệc đi, để hoàng thượng chờ lâu cũng không tốt.”
Yên Vũ nghe vậy, nhẹ nắm lấy góc áo sau lưng Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu khẽ cười một tiếng. “Xin công công hãy nói rõ với thánh thượng, thân thể thần không khoẻ, xin được cáo lui trước.”
Lưng Yên Vũ cứng đờ, nghe thấy Mục Thanh Thanh vào đến trong điện, nũng nịu nói ở bên tai hoàng thượng: “Hoàng thượng, nô tỳ thấy vô cùng hợp ý với tỳ nữ ở bên người Tuyên công tử, chẳng biết có thể cầu được nàng ta đến hầu hạ bên cạnh nô tỳ hay không?”
May mà hoàng đế trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói: “Trẫm đã đoạt nàng rồi, chừa cho hắn một người cũng tốt…”
Mục Thanh Thanh há miệng còn muốn nói nữa.
Hoàng đế lại quay mặt đi, liền kề vào tay một mỹ nhân khác uống một hớp rượu lớn, ha ha vui vẻ.
Mục Thanh Thanh cắn môi dưới, nuốt xuống lời chưa nói ra.
Yên Vũ chịu đựng trên mặt đau rát, từng bước một theo sau lưng Tuyên Thiệu ra ngoài cung. Bên tai, sênh ca ở trong điện cũng dần dần đi xa.
Lên xe ngựa, Tuyên Thiệu lấy một bình sứ trắng loáng từ bên trong hộp gỗ trên xe, ném cho Yên Vũ.
“Có thể để người ta làm bị thương thành như vậy, ngươi rõ là rất ngu xuẩn!”
Không để ý đến khinh thường cùng châm chọc trong lời nói của Tuyên Thiệu, Yên Vũ tiếp lấy bình sứ, xoay cái nắp, một mùi hương bạc hà nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái ập vào mặt.
Nàng thận trọng đổ nước thuốc trong bình sứ lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng bôi lung tung ở trên mặt.
Trên xe không có gương đồng, nàng chỉ có thể nhẹ tiếp xúc, đụng tới vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tuyên Thiệu nhìn nàng, nhịn không được nhíu mày. “Thật đần!”
Giật lấy bình sứ, tự tay mình xoa thuốc lên trên mặt nàng.
Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, khi chạm vào trên mặt nóng hừng hực của nàng lại khiến mặt nàng nhuộm đỏ vài phần.
Không bao lâu, cảm giác mát lạnh đã ép đau rát xuống.
“Cảm ơn công tử.” Yên Vũ cất bình sứ vào trong ngực. Nếu như nàng không lầm thì đây là hà hương ngưng lộ, thuốc trị ngoại thương tốt nhất, mới bị thương dùng nó sẽ không lưu lại thẹo. Có giá trị không nhỏ, khi nàng ở phủ thừa tướng cũng từng dùng qua, là vật quý giá có tiền cũng không mua được. Tuyên Thiệu thế mà vô cùng rộng rãi, lại có thể không tiếc cho nàng dùng.
“Nếu trên mặt để lại thẹo thì cũng đừng nghĩ hầu hạ ở bên cạnh ta.” Tuyên Thiệu lạnh lùng mở miệng, ngửa ra giữa ghế dựa mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Yên Vũ gật đầu, không có nhiều lời.
Theo Tuyên Thiệu trở lại trong Tuyên phủ. Điều tốt nhất ở Tuyên phủ chính là không tốn sức nhưng có thể nghe được đủ loại bát quái về chuyện nhà của vương công quý tộc.
Vừa qua khỏi không tới hai ngày, khi Yên Vũ đang ở trong thư phòng lau chùi bàn đọc sách thì nghe được trong viện sát vách, hai tiểu nha hoàn ngồi dưới giàn hoa đang cười hì hì bình luận.
Vốn nàng chỉ tuỳ ý nghe vào lỗ tai, cũng không để ý, nhưng lúc nghe tới khúc mỹ nhân mới vào, hoa khôi của Lâm An thì nàng nhịn không được bỏ khăn lau xuống, chú ý lắng nghe.
Thì ra bọn họ đang bàn tán chính là Mục Thanh Thanh mới vào cung không lâu. Mục Thanh Thanh thật là thủ đoạn, lúc gặp nàng ta, rõ ràng là không tình nguyện ở lại trong cung. Bây giờ không tới ba ngày liền liên tục thăng ba cấp, hôm nay đã là Mục Chiêu nghi tôn quý.
Từ một hoa khôi thanh lâu, nhảy lên trở thành chiêu nghi ở trong cung, hơn nữa chỉ dùng ba ngày.
Tuy rằng hoàng đế chận tai mắt, nói Mục Thanh Thanh là dân thường lương thiện, nhưng những vương công quý tộc này sao lại không biết chân tướng.
Hai tiểu nha hoàn này bàn luận về chiêu nghi ở trong cung là bởi vì hôm nay Mục chiêu nghi triệu kiến biểu tiểu thư Lâm Ngọc Dao đang tạm trú ở Tuyên phủ.
Tiểu nha hoàn bàn luận một hồi rồi dừng lại đi làm việc.
Yên Vũ cầm khăn lau, xoa xoa bàn nhiều lần. Biểu tiểu thư? Chính là cô gái chơi cờ cùng Tuyên Thiệu ngày ấy?
Mục Thanh Thanh triệu kiến nàng ta làm cái gì?
Hai người đều bị chấn động phải lùi lại một bước.
Tuyên Thiệu lạnh lùng nhìn người đối diện. “Cao công công đây là ý gì?”
Cao Khôn cười một tiếng. “Mục Tiệp dư là yêu thích mới của hoàng thượng, Tuyên công tử là trung thần, không nên đả thương mỹ nhân của hoàng thượng mới phải!”
Cao Khôn nhìn thăm dò Yên Vũ núp ở sau lưng Tuyên Thiệu, vuốt cái cằm trơn bóng, giọng điệu ngập ngừng. “Vị cô nương này nhìn hơi quen mặt nhỉ?
Yên Vũ rũ mắt, tránh né sau lưng Tuyên Thiệu. “Cao công công hoa mắt rồi, đây là tỳ nữ thiếp thân của ta.” Tuyên Thiệu uốn hai chữ thiếp thân giữa răng và môi, trịnh trọng nói ra.
Tay Mục Thanh Thanh giấu trong tay áo hung hăng nắm chặt, phất tay áo đi vào đại điện.
Cao Khôn nhìn bóng lưng Mục Thanh Thanh, lại nhìn nhìn Tuyên Thiệu. “Tuyên công tử nên trở lại bữa tiệc đi, để hoàng thượng chờ lâu cũng không tốt.”
Yên Vũ nghe vậy, nhẹ nắm lấy góc áo sau lưng Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu khẽ cười một tiếng. “Xin công công hãy nói rõ với thánh thượng, thân thể thần không khoẻ, xin được cáo lui trước.”
Lưng Yên Vũ cứng đờ, nghe thấy Mục Thanh Thanh vào đến trong điện, nũng nịu nói ở bên tai hoàng thượng: “Hoàng thượng, nô tỳ thấy vô cùng hợp ý với tỳ nữ ở bên người Tuyên công tử, chẳng biết có thể cầu được nàng ta đến hầu hạ bên cạnh nô tỳ hay không?”
May mà hoàng đế trầm ngâm một hồi, nhẹ giọng nói: “Trẫm đã đoạt nàng rồi, chừa cho hắn một người cũng tốt…”
Mục Thanh Thanh há miệng còn muốn nói nữa.
Hoàng đế lại quay mặt đi, liền kề vào tay một mỹ nhân khác uống một hớp rượu lớn, ha ha vui vẻ.
Mục Thanh Thanh cắn môi dưới, nuốt xuống lời chưa nói ra.
Yên Vũ chịu đựng trên mặt đau rát, từng bước một theo sau lưng Tuyên Thiệu ra ngoài cung. Bên tai, sênh ca ở trong điện cũng dần dần đi xa.
Lên xe ngựa, Tuyên Thiệu lấy một bình sứ trắng loáng từ bên trong hộp gỗ trên xe, ném cho Yên Vũ.
“Có thể để người ta làm bị thương thành như vậy, ngươi rõ là rất ngu xuẩn!”
Không để ý đến khinh thường cùng châm chọc trong lời nói của Tuyên Thiệu, Yên Vũ tiếp lấy bình sứ, xoay cái nắp, một mùi hương bạc hà nhàn nhạt nhẹ nhàng khoan khoái ập vào mặt.
Nàng thận trọng đổ nước thuốc trong bình sứ lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng bôi lung tung ở trên mặt.
Trên xe không có gương đồng, nàng chỉ có thể nhẹ tiếp xúc, đụng tới vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Tuyên Thiệu nhìn nàng, nhịn không được nhíu mày. “Thật đần!”
Giật lấy bình sứ, tự tay mình xoa thuốc lên trên mặt nàng.
Đầu ngón tay hắn hơi lạnh, khi chạm vào trên mặt nóng hừng hực của nàng lại khiến mặt nàng nhuộm đỏ vài phần.
Không bao lâu, cảm giác mát lạnh đã ép đau rát xuống.
“Cảm ơn công tử.” Yên Vũ cất bình sứ vào trong ngực. Nếu như nàng không lầm thì đây là hà hương ngưng lộ, thuốc trị ngoại thương tốt nhất, mới bị thương dùng nó sẽ không lưu lại thẹo. Có giá trị không nhỏ, khi nàng ở phủ thừa tướng cũng từng dùng qua, là vật quý giá có tiền cũng không mua được. Tuyên Thiệu thế mà vô cùng rộng rãi, lại có thể không tiếc cho nàng dùng.
“Nếu trên mặt để lại thẹo thì cũng đừng nghĩ hầu hạ ở bên cạnh ta.” Tuyên Thiệu lạnh lùng mở miệng, ngửa ra giữa ghế dựa mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Yên Vũ gật đầu, không có nhiều lời.
Theo Tuyên Thiệu trở lại trong Tuyên phủ. Điều tốt nhất ở Tuyên phủ chính là không tốn sức nhưng có thể nghe được đủ loại bát quái về chuyện nhà của vương công quý tộc.
Vừa qua khỏi không tới hai ngày, khi Yên Vũ đang ở trong thư phòng lau chùi bàn đọc sách thì nghe được trong viện sát vách, hai tiểu nha hoàn ngồi dưới giàn hoa đang cười hì hì bình luận.
Vốn nàng chỉ tuỳ ý nghe vào lỗ tai, cũng không để ý, nhưng lúc nghe tới khúc mỹ nhân mới vào, hoa khôi của Lâm An thì nàng nhịn không được bỏ khăn lau xuống, chú ý lắng nghe.
Thì ra bọn họ đang bàn tán chính là Mục Thanh Thanh mới vào cung không lâu. Mục Thanh Thanh thật là thủ đoạn, lúc gặp nàng ta, rõ ràng là không tình nguyện ở lại trong cung. Bây giờ không tới ba ngày liền liên tục thăng ba cấp, hôm nay đã là Mục Chiêu nghi tôn quý.
Từ một hoa khôi thanh lâu, nhảy lên trở thành chiêu nghi ở trong cung, hơn nữa chỉ dùng ba ngày.
Tuy rằng hoàng đế chận tai mắt, nói Mục Thanh Thanh là dân thường lương thiện, nhưng những vương công quý tộc này sao lại không biết chân tướng.
Hai tiểu nha hoàn này bàn luận về chiêu nghi ở trong cung là bởi vì hôm nay Mục chiêu nghi triệu kiến biểu tiểu thư Lâm Ngọc Dao đang tạm trú ở Tuyên phủ.
Tiểu nha hoàn bàn luận một hồi rồi dừng lại đi làm việc.
Yên Vũ cầm khăn lau, xoa xoa bàn nhiều lần. Biểu tiểu thư? Chính là cô gái chơi cờ cùng Tuyên Thiệu ngày ấy?
Mục Thanh Thanh triệu kiến nàng ta làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.