Yên Vũ

Chương 59: Lâm cô nương

Mặc Hàm Nguyên Bảo

03/07/2015

Nội viện hoàng cung.

Bên trong đình nghỉ mát ở ngự hoa viên, Mục Thanh Thanh lười biếng ngồi trên đệm lót mềm.

Lâm Ngọc Dao vẻ mặt khẩn trương đang cúi người ở bên cạnh.

“Nghe nói ngươi là biểu muội của Tuyên công tử, đính hôn từ nhỏ với Tuyên công tử?” Mục Thanh Thanh nhàn nhạt nói.

Lâm Ngọc Dao đỏ mặt, tiếng nói nhỏ nhu nhược. “Hồi bẩm chiêu nghi, đúng vậy.”

Mục Thanh Thanh cười khẽ. “Rất tốt, rất tốt. Bổn cung tiến cung ngày đó, đúng lúc gặp thánh thượng mở tiệc chiêu đãi Tuyên công tử, may mắn nhìn thấy mặt thật của Tuyên công tử trong truyền thuyết. Tuyên công tử tuấn tú, Lâm cô nương dịu dàng xinh đẹp, thật sự là một đôi trời đất tạo thành.

Lâm Ngọc Dao đỏ mặt, khoé miệng tràn đầy ý cười không giấu được, vội vàng nhún người xuống. “Chiêu nghi khen nhầm.”

Mục Thanh Thanh khoát tay. “Ngươi không cần khách sáo với ta. Ta thấy tuổi tác của chúng ta xấp xỉ nhau, thời gian ta ở trong cung không lâu, cũng không có tri kỷ, thấy Lâm cô nương ngược lại nét mặt rất hiền hoà, ngươi đừng có xa lánh ta mới phải.”

“Là chiêu nghi coi trọng thần nữ.” Ngọc Dao cung kính nói.

Ai cũng biết Mục chiêu nghi tiến cung thời gian ngắn, mọi người cũng đều biết Mục chiêu nghi được sủng ái vô cùng.

Nói chuyện phiếm một hồi, Mục Thanh Thanh bỗng nhiên mở lời.

“Đúng rồi, tỳ nữ bên người Tuyên công tử, Lâm cô nương biết chứ?”

Trên mặt Lâm Ngọc Dao cứng lại, lắc đầu nói: “Chỉ biết dường như tên là Yên Vũ gì đó, cái khác cũng không rõ lắm.”

Mục Thanh Thanh cười nhạt. “Trái lại ta thấy nàng ta và muội muội ngày xưa của ta vô cùng giống nhau, nhìn tới rất là thân thiết. Chỉ là nàng ta ngày ấy ở trong cung bị thương trên mặt, không biết đến nay ra sao, thật sự khiến ta lo lắng.”

Lâm Ngọc Dao nghe vậy thì kêu gào. Nàng cũng không phải có thể thường xuyên đến viện của biểu ca. Ngày ấy ở trong hành lang sau khi gặp qua Yên Vũ thì không có chạm mặt nữa, còn không biết chuỵên nàng ta bị thương.

“Trong cung có thuốc trị thương tốt nhất, ta cố ý cầu xin được từ ngự dược phòng. Nếu Lâm cô nương tiện thì xin giúp ta chuyển cho nàng ấy. Chỉ coi như ta quan tâm tới muội muội ngày xưa.” Mục Thanh Thanh nói, khoát tay với cung nữ ở bên cạnh.

Cung nữ lập tức dâng tới một cái chung lớn chừng bàn tay, bằng men sứ xanh, vẽ hoa mẫu đơn phú quý.



Lâm Ngọc Dao đứng dậy hai tay tiếp nhận, trong lòng không nhịn được hơi chua xót. Nha đầu kia rõ ràng xuất thân thấp hèn, sao mà không chỉ biểu ca lưu nàng ta lại hầu hạ ở bên người, ngay cả chiêu nghi được cưng chiều ở trong cung cũng vô cùng quan tâm đối với nàng ta?

Mục Thanh Thanh thấy sắc mặt của nàng ta, nhếch miệng mỉm cười. “Còn phải cảm ơn Lâm cô nương.”

“Chiêu nghi khách sáo!” Lâm Ngọc Dao nhún người chào.

Nói chuyện phiếm một hồi, Mục Thanh Thanh liền mượn cớ mệt mỏi.

Lâm Ngọc Dao vội đứng dậy cáo từ.

Thấy chủ tớ bọn họ càng đi càng xa, cung nữ bên cạnh Mục Thanh Thanh không nhịn được nói: “Lâm cô nương này sẽ đưa thuốc dùm sao?”

Mục Thanh Thanh nhìn bóng lưng của Lâm Ngọc Dao dần dần biến mất trong tầm mắt nàng ta, nói: “Nhất định sẽ.”

Nàng ta đặc biệt xin Cao Khôn, cố ý sai người điều chế thuốc trị thương “tốt nhất” này. Không cố gắng đưa cho Yên Vũ một món quà lớn thì sao xứng đáng với câu “ân đoạn nghĩa tuyệt” sau cùng của mình đây?

Lâm Ngọc Dao rời khỏi hoàng cung, mãi cho đến khi trở lại Tuyên phủ, trong tay vẫn siết cái chung bằng men sứ xanh vẽ hoa mẫu đơn phú quý. Vẻ mặt có chút hiu quạnh.

“Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng để trong lòng.” Khi chủ tớ hai người đi về phía viện của Tuyên Thiệu, nha hoàn bên cạnh Lâm Ngọc Dao thấp giọng khuyên giải an ủi.

Lâm Ngọc Dao lắc đầu. “Không sao, mỗi người có thời vận mà thôi.”

“Thời vận gì chứ! Tiểu thư, người không biết, cái vị Mục chiêu nghi kia nghe nói là hoa khôi của Xuân Hoa lâu đó! Hôm nay bay lên cành cây thành phượng hoàng, không phải đã từng là cỏ trong ổ gà sao? Nói nha đầu kia giống như muội muội của nàng ta, không chừng nha đầu kia vốn từng là tỷ muội của nàng ta!” Nha hoàn thấp giọng nói.

Lâm Ngọc Dao lập tức đoan chính sắc mặt. “Câm miệng! Chiêu nghi mà ngươi có thể bàn luận bừa bãi! Nói cẩn thận, nói cẩn thận nhớ chưa?”

“Dạ…” Nha hoàng thấp giọng trả lời, nhìn thấy vẻ mặt trên mặt tiểu thư rõ ràng thoải mái, ngầm thè lưỡi.

Yên Vũ đang ở trong thư phòng phủi bụi, thu hồi lỗ tai. Hôm nay người bàn luận về Mục Thanh Thanh đúng là không ít.

Liên luỵ mình cũng bị nói tới mấy lần.

Nàng than nhẹ một tiếng, đang muốn nhảy xuống ghế thì lại nghe được chủ tớ nói chuyện mới vừa rồi hỏi thăm người ta tên của nàng. Rồi đi về phía thư phòng.



Yên Vũ lập tức dọn xong ghế, mới vừa vừa đi ra khỏi thư phòng liền thấy chủ tớ biểu muội của Tuyên Thiệu khoan thai đi tới.

“Biểu tiểu thư.” Yên Vũ cúi người hành lễ.

Lâm Ngọc Dao nhíu mày liễu lại, liếc nàng một cái, rồi nhanh chóng dời tầm mắt như là sợ dơ mắt của mình vậy. “Nè, đây là chiêu nghi nương nương ở trong cung ban thưởng thuốc cho thương thế của ngươi. Mau tạ ơn đi!”

Yên Vũ liếc nhìn cái chung men sứ xanh hoa văn lộng lẫy, khom người hai tay tiếp nhận. “Rất cảm ơn chiêu nghi ban ân.”

Cái chung sứ men xanh vừa đụng tới tay của Yên Vũ thì Lâm Ngọc Dao liền thu tay về.

Yên lặng đứng một hồi, cũng không vội đi.

Yên Vũ thấy nàng ta vẻ mặt khó chịu đứng ở chỗ này, trong lòng cũng có chút không tự nhiên.

“Biểu tiểu thư còn có gì muốn phân phó sao?”

“Ta… Ngươi, ngươi không nhanh chóng thoa thuốc sao?” Lâm Ngọc Dao đang muốn có cớ lưu lại đợi đến khi biểu ca trở về, nhưng làm thế nào nói ý nghĩ này với Yên Vũ. Nâng mắt nhìn mặt nàng, thấy má trái của nàng có bốn đường vệt máu nhàn nhạt, đã không còn rõ.

Nhưng ở trên gương mặt trắng nõn, non mịn như vậy vẫn không nhịn được khiến người ta thở dài.

Yên Vũ nhìn nhìn chung sứ trong tay. “Ở đây bất tiện, nô tỳ trở về sẽ dùng.”

“Linh Lung, ngươi tới xức thuốc cho Yên Vũ cô nương đi.” Lâm Ngọc Dao thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, nói tới nói lui lại hết sức cứng rắn bá đạo, hoàn toàn không cho Yên Vũ đường cự tuyệt.

Nha hoàn được kêu là Linh Lung hơi chần chờ, bị Lâm Ngọc Dao trừng mắt một cái, liền tiến lên muốn cầm lấy chung sứ trong tay Yên Vũ. “Để ta làm nhé?”

Yên Vũ lập tức lùi lại một bước. “Cảm ơn ý tốt của biểu tiểu thư. Nô tỳ đột nhiên nhớ tới còn có việc chưa làm xong, nô tỳ xin cáo lui trước.”

Nàng muốn chạy đi.

Lâm Ngọc Dao lại lạnh lùng nói: “Đứng lại! Chủ tử không cho ngươi đi, ngươi lại dám đi sao? Ai dạy ngươi quy củ?”

Yên Vũ căng thẳng trong lòng. Không phải biểu tiểu thư này muốn dùng vũ lực chứ? Thuốc của Mục Thanh Thanh đưa, nàng cũng không dám dùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yên Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook