Yên Vũ

Chương 64: Sao ta không nghe được gì cả?

Mặc Hàm Nguyên Bảo

15/07/2015

Yên Vũ qua cầu liền nghe được có tiếng vó ngựa dồn dập tới.

Nàng lui đến ven đường, chậm rãi đi tới, gắng sức phân biệt người cưỡi ngựa tới rốt cuộc là người của Nghiêm gia hay là Tuyên Thiệu?

Đáy lòng nàng khẩn thiết mong sẽ là Tuyên Thiệu tìm tới. Như vậy mới có thể nói rõ nàng ở trong lòng hắn đã có chút trọng lượng, bất kể là vì thính lực của nàng hay là cái gì khác.

Có lẽ là ông trời nghe được tiếng lòng của nàng. Xa xa nhìn thấy người cưỡi trên con ngựa cao to, đi ở tuốt đằng trước, toàn thân chặt chẽ đồ cưỡi ngựa màu đen, tóc đen búi thành búi tứ phương*, lắc lư dưới vận tốc ngựa cực nhanh, lại càng có vẻ hừng hực khí khái anh hùng. Không phải Tuyên Thiệu thì là ai?

(*là búi tóc đàn ông cổ đại hay búi, các bạn xem phim cổ đại thường thấy đó)

Yên Vũ dừng ở ven đường.

Tuyên Thiệu giảm lại tốc độ ngựa ở bên cạnh nàng, nghiêng người kéo nàng lên ngựa.

Yên Vũ bị nhấc bổng lên, ngồi vào trước người Tuyên Thiệu.

Hai tay hắn kéo dây cương, Yên Vũ bị hắn ôm vào trong ngực.

Tuyên Thiệu cũng không quay đầu đi trở về, mà là mang theo Yên Vũ tiếp tục đi về hướng nam. Sau lưng Tuyên Thiệu còn có mười mấy hai mươi người cưỡi ngựa đi theo. Đều là sắc mặt nặng nề đông cứng, không cười nói tuỳ tiện.

Lúc Tuyên Thiệu mang theo Yên Vũ ngược trở lại cũng không gặp được Tần Xuyên.

Thoạt đầu Yên Vũ cho là hắn đã trở lại, còn chưa kịp thở một hơi thì nghe được tiếng hắn núp trên chạc cây.

Nàng kềm chế bản thân không ngẩng đầu nhìn lại.

Nên chẳng biết lúc này đôi con ngươi màu hổ phách của Tần Xuyên chăm chú híp lại thành một đường, nhìn Yên Vũ bị một người đàn ông khác ôm ở trong ngực. Đốt ngón tay sinh ra tiếng răn rắc, môi mím chặt, thoáng thở hào hển. Đều cho thấy hắn lúc này đang tức giận!

Tuyên Thiệu mang theo Yên Vũ đi thẳng đến thôn trang của Nghiêm gia. Ghìm ngựa dừng lại bên ngoài Nghiêm gia trang, nâng roi ngựa lên, chỉ về phía Nghiêm gia trang. “Đập cho ta!”

Mười mấy hai mươi người sau lưng Tuyên Thiệu lập tức lên trước, xông vào cửa Nghiêm gia trang, không quan tâm đập bể một mảnh. Người của Nghiêm gia ban đầu còn muốn đi lên ngăn cản, nhưng thấy người tới hùng hổ, liền lùi qua một bên, giận mà không dám nói gì.

Đến khi đám người đập nát đồ trong và ngoài viện không còn sót cái gì, rồi phóng người lên ngựa, trở lại phía sau Tuyên Thiệu.

Đàn bà con gái trong đám người hầu của Nghiêm gia đã thút thít khóc lên.

Đàn ông cũng gương mặt trắng bệch, chân run lập cập.

“Nói cho Nghiêm đại nhân của các ngươi biết, đồ đạc là Tuyên Thiệu đập, hắn muốn bồi thường thì cứ đến Tuyên phủ!” Tuyên Thiệu nói xong, giá… một tiếng, dẫn đầu đoàn người, giục ngựa cất vó, ung dung rời đi.

Yên Vũ một mực an phận đợi ở trong ngực hắn. Bất kể là hắn phái người đập Nghiêm gia trang, hay là vận tốc ngựa cực nhanh mang nàng trở về Tuyên phủ, nàng không nói một lời nào.

Tuyên Thiệu trở lại Tuyên phủ, trực tiếp mang nàng tới phòng ngủ của mình.

“Có bị thương gì không?” Con ngươi như hắc diệu thạch chuyên chú nhìn nàng.

Yên Vũ thấy bóng của mình trong mắt hắn, nhanh chóng cúi đầu, lộ ra cổ tay quấn vải.

Tuyên Thiệu híp mắt lại. “Đã băng bó?”

Nói xong, định bắt đầu tháo vải ra.

Yên Vũ rụt tay lại. “Đã băng bó kỹ, không cần phiền nữa.”

“Vươn tay tới.” Tuyên Thiệu không lưỡng lự nói.

Yên Vũ không thể làm gì khác hơn là lại đưa tay ra, nhìn Tuyên Thiệu tháo ra hết vải được Tô Vân Châu băng bó kỹ cho nàng. Tuyên Thiệu cầm ngửi ngửi thuốc mỡ trên vải, ném qua một bên, thản nhiên nói: “Thuốc này tuy lành nhanh, nhưng sẽ lưu lại thẹo, không nên dùng!”

Yên Vũ rất muốn nói có lưu lại thẹo cũng không sao, dù gì cũng chỉ là cổ tay, không phải ở trên mặt.

Nhưng Tuyên Thiệu đã sai người mang nước sạch tới, tự mình giúp nàng rửa sạch thuốc mỡ trên cổ tay. Nhìn vết thương trên cổ tay khi nàng cắt dây thừng bị đụng vào, con ngươi như hắc diệu thạch sáng ngời phút chốc tối sầm xuống, động tác càng chậm lại, nhẹ nhàng cẩn thận.

Rửa đi thuốc mỡ được bôi lên trước đó, hắn lại lấy xuống chiếc bình sứ tinh xảo trên cái kệ đa bảo*.

(*link tham khảo hình: http://detail.tmall.com/item.htm?spm=a1z3o.7695460.14.6.1MllPj&id=45316104978&sku_properties=122216904:302738396)

Vừa ở ra, liền có mùi bạc hà nhàn nhạt bao phủ.

Hà hương ngưng lộ rót vào trên vết thương, Yên Vũ liền cảm thấy cổ tay mát rượi thoải mái.

Tuyên Thiệu đưa bình sứ cho nàng.

Vì biết hà hương ngưng lộ quý giá, Yên Vũ không nhận lấy. “Lần trước công tử cho còn dư lại…”

“Cầm lấy.” Tuyên Thiệu không để bị từ chối. “Ngươi đần như vậy, ai biết lúc nào lại sẽ làm mình bị thương?”

Yên Vũ nghẹn họng, đưa tay giật lấy bình sứ, cất vào trong ngực.

“Lui ra đi.” Tuyên Thiệu phất phất tay.

Yên Vũ ra khỏi phòng ngủ của Tuyên Thiệu, lê bước tới bên ngoài phòng của nàng và Lục Bình, còn chưa đẩy cửa, cửa bỗng được mở ra từ bên trong.

Lục Bình khí thế hung hăng đứng ở cửa, hung tợn trừng nàng.

“Lục Bình tỷ tỷ?” Yên Vũ kêu một tiếng.

Lục Bình giơ tay túm Yên Vũ vào phòng, trở tay đóng cửa lại.

“Lộ đại nhân bị đánh vì ngươi là thật?” Lục Bình tức giận chất vấn.

Yên Vũ sững sờ. Nàng mới về đến phủ, Tuyên Thiệu ngoại trừ tự mình thay thuốc cho nàng thì không nói gì. Nàng không biết gì cả.

“Lục Bình tỷ tỷ, sao Lộ đại nhân bị đòn vì ta vậy? Có phải là có hiểu lầm gì đó?”

Lục Bình siết chặt nắm tay, căm tức nhìn Yên Vũ. “Có phải là hiểu lầm hay không thì ta không biết, nếu Lộ đại nhận thật sự là bị đánh bởi vì ngươi, ta… ta…”

Lục Bình nói, hung hăng chớp mắt một cái, gạt nước mắt, bỗng nhiên trút bỏ khí lực, thầm thở dài một tiếng. “Ta cũng không thể bắt ngươi làm thế nào… Ngươi là trái tim của công tử…”

Nhìn dáng vẻ Lục Bình vừa đau buồn phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, Yên Vũ vô cùng không hiểu.

Lộ Nam Phi bị đánh bởi vì nàng, sao lại nói như thế?

Lục Bình đứng dậy rời khỏi phòng. Yên Vũ xoay người nằm lên trên giường của mình. Suốt đêm qua chưa hề ngủ, đúng lúc Tuyên Thiệu thả nàng nghỉ, thật sự cần phải ngủ một giấc thật tốt.



Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo truyền đến.

Lời nói khẽ của một đôi chủ tớ cũng vào lỗ tai Yên Vũ.

“Tiểu thư, không phải người đi tìm nàng ta là tự hạ thấp thân phận sao? Nàng ta là một đứa nha hoàn, đâu có xứng?”

“Linh Lung, ngươi đừng nói nữa, tới ngày nay, ngươi không thấy được thái độ của dì sao? Dì rõ ràng đã ngầm cho phép nàng ta.”

“Nhưng Tuyên phu nhân ngầm cho phép nàng ta, tối đa bất quá là nâng nàng ta làm thiếp. Tiểu thư mới là chủ mẫu tương lai, nào có đạo lý chủ mẫu đi gặp thiếp chứ?”

Chỉ nghe một tiếng thở dài. “Ngươi nói ta đều hiểu. Thế nhưng lòng của biểu ca rõ ràng là ở nơi nàng ta. Thân phận là thứ, ta chỉ sợ nếu không chung sống thật tốt với nàng ta thì biểu ca sẽ xa cách ta… Biểu ca vì nàng ta mà Lộ Nam Phi đi theo năm năm cũng đánh…”

Yên Vũ nghe tới đây, không còn buồn ngủ nữa, trở mình ngồi dậy trên giường. Hai người nói chuyện, nàng đã nghe ra chính là biểu muội của Tuyên Thiệu, Lâm Ngọc Dao, và nha hoàn của nàng ta, Linh Lung.

Ngay cả Lâm Ngọc Dao cũng nói Lộ Nam Phi bị đánh bởi vì nàng. Chỉ sợ là thật sự có chuyện này.

Tại sao Tuyên Thiệu muốn đánh Lộ Nam Phi? Tại sao nói là bởi vì nàng?

Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua Lộ Nam Phi bỏ nàng lại cho Nghiêm Yến Sinh?

Nói như vậy, vị trí của nàng ở trong lòng Tuyên Thiệu đúng là nặng hơn so với Lộ Nam Phi? Là như thế sao?

Yên Vũ ôm chân ngồi trên giường, chôn mặt ở đầu gối, suy đi nghĩ lại nhiều lần.

Trong lòng vui vẻ một hồi, nhưng lại có chút do dự không chắc.

Tuyên Thiệu là người lạnh lùng đa nghi, vả lại hơi tự phụ, hắn sẽ dễ dàng tin tưởng mình như vậy sao?

“Yên Vũ cô nương?” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Linh Lung.

Yên Vũ lên tiếng, mang giày vào, kéo cửa ra. “Biểu tiểu thư.”

Nhìn nàng khom người hành lễ thật là cung kính, trên mặt Lâm Ngọc Dao tuy có chút không tự nhiên nhưng cuối cùng vẫn cười.

“Yên Vũ cô nương, không cần đa lễ. Nghe nói đêm qua ngươi xảy ra chút bất trắc, có gì không ổn không?”

Yên Vũ ôn hoà nói: “Cảm ơn biểu tiểu thư quan tâm, nô tỳ không sao.”

Hai bên đang khách sáo thì Yên Vũ chợt nghe một loạt tiếng bước chân.

Lục Bình thở hổn hển chạy đến. “Yên Vũ… Á, biểu tiểu thư mạnh khoẻ!”

Lâm Ngọc Dao giơ tay lên kêu nàng ta đứng dậy.

“Yên Vũ, lão gia kêu ngươi đi đến chủ viện.” Lục Bình hơi lo lắng nói.

Yên Vũ sững sờ. Chuyện này ngay cả Tuyên đại nhân cũng bị kinh động?

Ban đầu, Lâm Ngọc Dao giật mình, nhìn thấy lo lắng trên mặt Yên Vũ thì khẽ cười an ủi: “Yên Vũ cô nương đừng sợ, lão gia rất nhân từ, nhất định sẽ không trách phạt ngươi đâu.”

“Biểu tiểu thư cho rằng lão gia kêu nô tỳ đến là vì trách phạt nô tỳ sao?” Yên Vũ nghe ra trong giọng nói của nàng ta có chút hả hê, nhịn không được hỏi ngược lại.

Trên mặt Lâm Ngọc Dao cứng lại. “Ta, ta không có nói như vậy a!”

Linh Lung tức giận nói: “Tiểu thư nhà ta có ý tốt an ủi ngươi, ngươi đừng có không biết lòng tốt!”

Trên mặt Lâm Ngọc Dao đã lộ ra uất ức đến cực điểm, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.

Yên Vũ chỉ lo nàng ta khóc lên ở trước mặt mình, khiến cho nhìn thấy còn tưởng rằng nàng làm tớ mà lấn chủ. Liền nhanh chóng khom mình. “Không dám để cho lão gia đợi lâu, nô tỳ cáo lui trước.”

Không đợi Lâm Ngọc Dao mở miệng, nàng đứng dậy ra khỏi viện.

Vào chủ viện, nàng lắng tai nghe thấy Tuyên đại nhân đang ở trong phòng khách tiếp khách.

Tuyên Thiệu không có ở đó, nhưng trong phòng khách lại có một giọng nói mà nàng quen.

Nàng thả chậm bước chân, chăm chú lắng nghe, người đến hẳn là Nghiêm Yến Sinh?

Đúng rồi, Tuyên Thiệu đập thôn trang của gia đình hắn, gia đình hắn sao không lại tìm tới cửa? Tuyên đại nhân kêu nàng đến, mục đích là… Không phải là Nghiêm Yến Sinh chưa từ bỏ ý định, muốn bắt nàng trở lại cho Mục Thanh Thanh xả giận chứ?

Hôm nay Tuyên Thiệu không có ở nhà, nếu Tuyên đại nhân đồng ý để Nghiêm Yến Sinh bắt nàng đi thì nàng lại phải làm sao thoát thân đây?

Yên Vũ chần chờ, bước chân dừng lại.

Lục Bình đang dẫn nàng ở phía trước cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng. “Đi thôi, đừng để cho lão gia đợi lâu.”

“Ta… ta bị mót quá.” Yên Vũ khẽ nói.

Lục Bình liếc mắt. “Mót cũng nín!”

“Lục Bình tỷ tỷ… Ta không nín được…” Yên Vũ lắc đầu liên tục.

“Thiệt là!” Lục Bình lạnh lùng hừ một tiếng, tiến lên nắm lấy ống tay áo của nàng, kéo nàng đi về phía phòng khách.

Mãi cho đến bên ngoài phòng khách mới đẩy tay ra. “Lão gia, Yên Vũ được dẫn tới.”

Yên Vũ gục đầu đứng ở bên ngoài phòng khách, cảm giác được có mấy ánh mắt sáng quắc đang nhìn chăm chú trên người nàng, như đứng ngồi không yên, thật là khó chịu.

“Vào đi.” Giọng nói của Tuyên Văn Bỉnh ôn hoà, nghe không ra mang ý quở trách gì.

Lục Bình lui ra một bên.

Yên Vũ không thể làm gì khác hơn là bất chấp bước vào phòng khách.

“Thỉnh an lão gia.” Yên Vũ cúi người.

“Đứng lên đi. Đây là Nghiêm đại nhân và Nghiêm công tử, có lẽ ngươi cũng biết Nghiêm công tử.” Tuyên Văn Bỉnh nói.

Yên Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn, thấy Nghiêm Yến Sinh ngồi ở trên, còn có một người đàn ông trung niên hơi mập, râu cá trê, trên mặt mang nụ cười dễ chịu.

“Xin chào Nghiêm đại nhân, Nghiêm công tử.”



“Ha ha, chuyện của đám con nít mà, vốn là không nên quấy rầy Tuyên đại nhân. Nhưng mà khuyển tử không hiểu chuyện, chọc giận tới Tuyên công tử, nếu ta không tự mình mang con trai đến đây xin lỗi thì thật sự rất áy náy, mong rằng Tuyên đại nhân rộng lòng tha thứ!” Nghiêm thị lang có chút khách khí cung kính nói.

“Nghiêm đại nhân nói quá lời rồi. Thiệu nhi bị ta cưng chìu quen tuỳ ý, hôm nay cũng thấy nha đầu này tốt đẹp, không có gì đáng ngại, tất nhiên Thiệu nhi cũng sẽ không để chuyện này ở trong lòng.” Tuyên Văn Bỉnh nói.

“Vậy à, vậy à.” Nghiêm đại nhân cười theo, liên tục lên tiếng trả lời.

Nghiêm Yến Sinh bỗng nhiên đứng dậy, chắp tay nói với Yên Vũ: “Đã đắc tội, cô nương bỏ qua cho.”

Yên Vũ vội tránh sang một bên, không nhận lễ của hắn. “Công tử làm tổn thọ nô tỳ, nô tỳ không dám nhận.”

Thấy Yên Vũ thức thời, sắc mặt của Nghiêm đại nhân dễ nhìn rất nhiều.

Tuy rằng hắn mang theo con trai tới một chuyến là vì Tuyên đại nhân và Tuyên công tử, nhưng thật sự để con trai mình hành lễ nhận lỗi với một đứa nha hoàn thì trong lòng hắn ít nhiều gì cũng không được tự nhiên.

May mà nha hoàn này vẫn cúi đầu cung kính, không có ỷ vào Tuyên Thiệu cưng chìu mà cho con trai mình sắc mặt gì.

Nghiêm đại nhân cười cười.

Tuyên Văn Bỉnh giơ tay lên kêu Yên Vũ lui ra ngoài.

Kêu nàng tới, bất quá chỉ là làm cảnh, cái chính là mặt mũi của Tuyên Thiệu.

Yên Vũ thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rời khỏi phòng khách chợt nghe thấy Nghiêm Yến Sinh đuổi theo.

“Yên Vũ cô nương!”

Yên Vũ dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn. “Nghiêm công tử còn có gì phân phó?”

“Đêm qua ta uống quá nhiều rượu, hôm nay tỉnh rượu cảm thấy chuyện mình là quá hồ đồ, nên hổ thẹn khó mà diễn tả bằng lời, đặc biệt tới để nhận lỗi với Yên Vũ cô nương và Tuyên công tử. Xin cô nương nhất định tha thứ một chút!” Nghiêm Yến Sinh hơi rũ mắt, không thấy rõ biểu cảm trong con ngươi.

Yên Vũ liền lùi lại hai bước. “Công tử nói quá lời, đã là một sự hiểu lầm, nô tỳ sẽ không để ở trong lòng.”

“Đây là một chút tâm ý, tấm lòng tôn kính, cô nương làm ơn nhất định nhận lấy.” Nghiêm Yến Sinh nhận lấy cái hộp từ trong tay tuỳ tùng ở phía sau, đưa tới trước mặt Yên Vũ.

Yên Vũ nhìn cái hộp trước mặt, không dám đưa tay đón.

Nghiêm Yến Sinh tối hôm qua không ngại bỏ thuốc Tuyên Thiệu, ngay cả bản thân hắn cũng đánh ngã. Hôm nay nói thay đổi sắc mặt liền thay đổi, vừa xin lỗi vừa tặng quà. Trong hồ lô của hắn muốn làm cái gì?

Yên Vũ ngửi được mùi vị khác thường, trong tai nghe được tiếng vang xì xì kỳ quái.

Giống như là được truyền tới từ cái hộp đang cầm trong tay Nghiêm Yến Sinh.

Nàng càng không dám đưa tay đón nhận, lại lui về phía sau một bước, nói: “Nghiêm công tử quá khách khí, nô tỳ thân phận hèn mọn, sao dám nhận quà của ngài?”

“Nếu Yên Vũ cô nương không nhận, há chẳng phải là không chịu tha thứ cho ta sao?” Nghiêm Yến Sinh hơi nhếch miệng, chợt tiến lên hai bước, không nói lời nào đưa cái hộp cho Yên Vũ.

“Yên Vũ cẩn thận…”

Yên Vũ quay đầu lại nhìn thấy Tuyên Thiệu vẻ mặt gấp gáp bay vút về phía nàng.

Còn chưa kịp phản ứng.

Chỉ nghe “Ầm…” một tiếng vang thật lớn.

Cái hộp trong ngực nàng nổ tung.

Cùng lúc khi cái hộp nổ tung, Tuyên Thiệu một cước đá văng cái hộp ra.

Ôm lấy vai của nàng, trong nháy mắt xoay người đem nàng bảo vệ ở trong lòng.

Cái hộp bị nổ tung, mảnh vụng đánh vào trên lưng Tuyên Thiệu. Một mùi vật liệu may mặc bị đốt lan toả trong không khí.

Tuyên Thiệu giơ tay lên bỏ đi cái áo dài ở bên ngoài, bên trên đã bị đốt vài lổ to, lộ ra màu bị cháy đen.

Yên Vũ chỉ cảm thấy trong tai ông ông lên, thấy miệng của Tuyên Thiệu mở ra đóng lại, như là đang nói gì đó với nàng, nhưng nàng không nghe được cái gì cả.

Tuy hai người gần nhau, hơi thở lạnh của Tuyên Thiệu đều phả vào trên mặt nàng, nhưng nàng không nghe được tiếng của hắn một chút nào.

Nàng nhìn thấy Nghiêm đại nhân chạy ra khỏi phòng khách, hung hăng cho Nghiêm công tử một bạt tai.

Nghiêm công tử bị đánh lệch sang một bên, khoé miệng thấm ra máu.

Nàng nhìn thấy Tuyên đại nhân vẻ mặt lo lắng tiến lên, hướng về phía Tuyên Thiệu hỏi chút gì đó. Nhưng Tuyên Thiệu không thèm cho một vẻ mặt nào khác, chỉ lo lắng nhìn nàng.

Nàng mở miệng, muốn hỏi Tuyên Thiệu trong hộp là cái gì?

Nhưng không nghe được giọng nói của mình…

Yên Vũ bỗng nhiên sợ hãi. Nàng giơ tay lên nắm chặt ống tay áo Tuyên Thiệu. “Có phải là ta không nghe được không? Có phải là ta không nghe được không? Tuyên công tử, sao ta không nghe được cái gì cả?”

Nàng muốn hỏi như vậy, thế nhưng nàng không biết mình đã hỏi hay chưa. Nàng không nghe được, ngay cả tiếng của mình nàng cũng không nghe được.

Hai tay Tuyên Thiệu đỡ lấy hai vai nàng, miệng khép mở khép mở, ánh mắt lo lắng, khẩn trương.

Thế nhưng nàng nghe không được hắn đang nói cái gì. Nàng không nghe được cái gì cả…

Trong lỗ tai tiếng ông ông càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, vang lên trong lỗ tai nàng, đầu của nàng cũng đau theo, như là có vật bén nhọn gì đó xuyên qua lỗ tai, đâm thẳng vào đầu của nàng.

“Á…” Yên Vũ khổ sở rống lên một tiếng, bưng lấy lỗ tai của mình, vô lực quỳ rạp xuống đất.

Nàng khổ sở lắc đầu, ánh mắt hốt hoảng bất lực.

Tuyên Thiệu cúi người ôm lấy nàng, lạnh lùng nhìn cha con Nghiêm gia. “Món nợ này ta sẽ từ từ tính với cái ngươi! Các ngươi an tâm chờ xem!”

Dứt lời, hắn ôm Yên Vũ, xoay người rời khỏi chủ viện.

Nghiêm đại nhân thất hồn lạc phách đứng đó. Lời của Tuyên Thiệu dường như đã cho ông ta đả kích lớn lao. Qua một hồi, ông ta nắm lên quả đấm, đập mạnh Nghiêm Yến Sinh vài cái.

Nghiêm Yến Sinh không nói được một lời.

“Tiễn khách!” Tuyên Văn Bỉnh lạnh lùng mở miệng, sầm mặt phẩy tay áo bỏ đi.

Lúc này cha con Nghiêm gia mới mang theo tâm tư của mình rời khỏi Tuyên phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yên Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook