Chương 65: Thuộc hạ biết sai rồi
Mặc Hàm Nguyên Bảo
15/07/2015
Yên Vũ được đưa đến trong phòng Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu đặt nàng trên giường gỗ đàn hương rộng rãi thoải mái.
Sai người gọi Lộ Nam Phi tới.
Yên Vũ chau mày, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy trong tai từng trận từng trận đau đớn sâu sắc, cùng tiếng ông ông chợt gần chợt xa. Trừ cái đó ra, nàng không nghe được gì cả.
Lộ Nam Phi đi tới, tư thế có chút không được tự nhiên.
Gương mặt nàng trắng bệch, nhìn về phía Lộ Nam Phi.
Lộ Nam Phi chẩn mạch cho nàng, rồi tỉ mỉ kiểm tra lỗ tai của nàng.
Cách chỗ nàng không xa, hướng về Tuyên Thiệu nói gì đó.
Nàng rõ ràng thấy được miệng của hắn đang động đậy, nhưng vẫn không nghe được một chữ nào.
Yên Vũ chống giường, chậm rãi ngồi dậy, thấy trong con ngươi như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu hiện lên một tầng lo lắng, nàng chỉ cảm thấy lạnh cả người. “Có phải ta bị điếc rồi không? Cái gì cũng không nghe được?”
Nàng muốn hỏi như thế, cũng cảm thấy cổ họng của mình đang động đậy. Nhưng nàng không thể xác định độ lớn âm thanh, không thể chắc Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi có nghe được lời của nàng hay không.
Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi đều giương mắt nhìn về phía nàng.
Lộ Nam Phi động đậy miệng.
Yên Vũ lắc đầu, tỏ vẻ mình không nghe được.
Lộ Nam Phi chau mày.
Tuyên Thiệu nói gì đó. Hắn xoay người đi ra gian ngoài, không bao lâu liền cầm giấy và bút mực quay lại.
Tuyên Thiệu nâng bút ngoáy trên giấy.
Không bao lâu, thu bút đưa giấy đến trước mặt Yên Vũ.
“Trong hộp giấu chấn thiên lôi, màng nhĩ của ngươi trời sinh khác với người thường, tiếng vang quá mức kịch liệt, vả lại cách quá gần, cho nên ngươi mới có thể tạm thời không nghe được. Nhưng đừng lo lắng, nhất định sẽ khoẻ lại, nhất định sẽ.”
Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu.
Hắn nói nhất định sẽ khoẻ lại. Với lại nói đến hai lần. Là vì an ủi mình hay là hắn cũng không có lòng tin?
“Thực sự sẽ khoẻ lại chứ?” Yên Vũ hỏi.
Tuyên Thiệu gật đầu chắc chắn.
Yên Vũ rũ đầu, không bao lâu liền ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Trước đây khi lỗ tai ta tốt, may ra còn có thể giúp ngươi cái gì, thế nhưng… Ngươi có thể không đuổi ta đi không? Có thể cho ta lưu lại không? Cầu xin ngươi…”
Nhìn vẻ không chắc chắn cùng khẩn cầu trên mặt Yên Vũ, Lộ Nam Phi nhịn không được quay mặt qua chỗ khác.
Tuyên Thiệu hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh bàn, tay nâng bút hơi run rẩy.
Không bao lâu, hắn lại đem đến một tờ giấy. “Ta sẽ không đuổi ngươi đi, bất kể ngươi có nghe được hay không cũng sẽ không đuổi ngươi đi. Chuộc ngươi dùng một khoản bạc thật lớn, đuổi ngươi đi chẳng phải là quá tổn thất hay sao?”
Yên Vũ nhịn xuống chua xót trong lòng, nhìn một hàng chữ, ngây ngốc cười một tiếng.
Trên xe của Tuyên Thiệu tuỳ ý bày một bộ chén sứ màu đen hoa văn lông thỏ, hoặc chén men sứ đen, mỗi cái đều có giá trị không nhỏ. Hắn mà là người để ý đến tiền bạc sao?
Nhưng thấy dáng trấn an tươi cười của hắn, Yên Vũ vẫn gật đầu một cái. “Lỗ tai của ta đau, đầu cũng đau…”
Tuyên Thiệu vỗ vỗ đầu giường, ý bảo nàng nằm xuống, rồi xoay người cùng Lộ Phi Nam ra khỏi phòng.
Lúc này Yên Vũ mới phát hiện dáng bước đi của Lộ Phi Nam có chút không được tự nhiên, tựa như thật sự là đã bị đánh?
Lộ Nam Phi theo Tuyên Thiệu ra khỏi phòng chính, xoay người đóng cửa lại.
“Công tử…”
Tuyên Thiệu giơ tay lên ngăn lại Lộ Nam Phi muốn mở miệng nói. “Phái nhiều người chú ý động tĩnh của Nghiêm gia. Mọi cử động của Nghiêm gia đều phải báo lại cho ta. Có lẽ là gần đây ta quá nhân từ mới để cho hắn ngay cả người của ta cũng dám động đến!”
Lộ Nam Phi ngẩng đầu nhìn Tuyên Thiệu một chút, thấy mặt hắn trầm như nước, một đôi con ngươi đen nhánh lăn lộn trong tức giận. Hắn vội cúi đầu: “Dạ!”
“Nghe nói kinh thành ẩn náu một vị thần y không xuất thế, có lẽ hắn có biện pháp chữa trị lỗ tai của Yên Vũ. Phái người tra ra hắn ở đâu.” Tuyên Thiệu lại phân phó.
“Dạ.” Lần này Lộ Nam Phi ngược lại không do dự.
Tuyên Thiệu nhấc chân muốn đi.
Lộ Nam Phi với vẻ mặt giằng co, nhưng vẫn mở miệng nói: “Công tử…”
Tuyên Thiệu dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
“Công tử, thuộc hạ biết sai rồi… Tối hôm qua nếu không phải thuộc hạ còn có lòng riêng, bỏ Yên Vũ cô nương lại thì có lẽ cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay…” Lộ Nam Phi cúi đầu, trên mặt có vẻ áy náy.
Hắn làm sao cũng không ngờ rằng Nghiêm Yến Sinh lại ra tay ác như vậy, càng không ngờ Nghiêm Yên Sinh lại biết đến bí mật thính lực của Yên Vũ, nghĩ tới dùng biện pháp như vậy để đối phó Yên Vũ.
Hắn chẳng qua là giận Yên Vũ trong lúc vô tình đã mê hoặc lòng của đệ đệ Lộ Minh Dương, nhớ rõ đệ đệ trước khi đi vẫn mịt mờ dặn dò hắn trong nom Yên Vũ. Giận Yên Vũ vừa vào lòng của đệ đệ hắn, mà còn vào mắt của công tử. Hắn chỉ là tức không nhịn nổi, muốn cho nàng một trừng phạt mà thôi.
Nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy…
Tuyên Thiệu nghe thế, không nói lời nào, nhấc chân ra khỏi viện.
Lộ Nam Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt. Màng nhĩ đã bị thương, cho dù có thể tìm được thần y trong truyền thuyết kia cũng chỉ sợ cứu không được lỗ tai cuả nàng ta…
Nghĩ đến có thể cứu công tử ra khỏi thiên lao, có thể tìm thấy bản đồ bố trí phòng thủ thành, có thể moi ra gian tế của Tây Hạ, có thể khiến cho Vương đại nhân đàng hoàng nói ra lời thật nhanh như vậy, đều không thể không kể đến công của Yên Vũ…
Thậm chí lần trước theo dõi Cao Khôn, tìm được sào huyệt ngoài cung của Cao Khôn đều là công lao của Yên Vũ…
Khiến cho nàng với thính lực đặc biệt như vậy sau này đều phải chịu đựng cuộc sống không nghe được, nàng – một cô gái yếu đuối – có thể chịu đựng được kết quả như vậy sao…
Lộ Nam Phi siết chặt nắm tay, hung hăng đấm mình một cái, nhấc chân ra khỏi viện. Hắn thầm hạ quyết tâm, mặc kệ có vài phần hy vọng, cũng nhất định phải tìm được thần ý trong truyền thuyết kia!
Hoàng cung đại nội, Hoa Âm điện.
Mục Thanh Thanh vừa cầm lấy quả nho bỏ vào trong miệng vừa tràn đầy vui vẻ nhìn Cao Khôn.
“Chúc mừng chiêu nghi, chúc mừng chiêu nghi, rốt cuộc đã trút được bực tức ở trong lòng.” Cao Khôn ngồi ở bên cạnh, vừa cười vừa nói.
Mục Thanh Thanh che miệng cười khẽ. Nàng ta chỉ bất quá đã kêu Cao Khôn phái người nói cho Nghiêm Yến Sinh biết một điểm là thính lực của Yên Vũ khác thường, liền nghe thấy Nghiêm Yến Sinh lại dùng chấn thiên lôi nổ điếc lỗ tai Yên Vũ.
Xem nàng ta không có thính lực hơn người nữa, còn làm như thế nào ở lại bên cạnh Tuyên Thiệu, làm sao để Tuyên Thiệu tin cậy nàng ta.
Hôm nay Mục Thanh Thanh tâm tình thật tốt, liên đới nhìn khuôn mặt còn đẹp hơn so với phụ nữ của Cao Khôn cũng cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt.
“Chung vui chung vui, Yên Vũ bị điếc, bên cạnh Tuyên Thiệu sẽ thiếu đi một lỗ tai trợ lực, có lẽ Cao tổng quản cũng tâm tình không tệ chứ?” Mục Thanh Thanh lại lột một quả nho bỏ vào trong miệng.
Cao Khôn cười nhưng không nói.
Nếu không phải nghe được Mục Thanh Thanh nói nha đầu kia thính lực khác thường, hắn cho đến nay vẫn không thể nghĩ ra mình rõ ràng vô cùng cẩn thận nhưng tại sao lại bị Tuyên Thiệu phát hiện ra chỗ toà nhà kia, làm hại hắn bị cha nuôi quở trách một trận.
“Đêm nay hoàng thượng muốn giá lâm Hoa Âm điện, chiêu nghi nên sớm đi chuẩn bị đi, nô tài sẽ không ở nơi này chậm trễ thời gian nữa.” Cao Khôn đứng lên nói.
“Cảm ơn Cao tổng quản, ngài đi thong thả.” Mục Thanh Thanh không có ý đứng dậy, quả nho mọng nước, nàng ta ăn cảm thấy rất ngon miệng.
Cao Khôn thấy thế, sắc mặt hơi phai nhạt vài phần, xoay người rời khỏi Hoa Âm điện.
Mục Thanh Thanh đúng là vui vẻ. Nghiêm gia vì giúp Mục Thanh Thanh hả giận mà đắc tội Tuyên Thiệu, hiện giờ dường như đặt mình vào trên mũi đao.
Tấu chương tố cáo Nghiêm gia như là hoa tuyết bay lên ngự án của hoàng đế.
Hoàng thành ty cũng không ngừng trình lên mật báo bất lợi cho Nghiêm gia.
Địa vị của Nghiêm gia tràn ngập nguy cơ.
Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu thậm chí chưa từng tận lực làm cái gì, chỉ là lộ ra chút bất mãn đối với Nghiêm gia là có cả đống người dò xét tâm tư của Tuyên gia, tiền hô hậu ủng đến đả kích Nghiêm gia, sợ mình tiến công chậm sẽ không làm được chuyện tốt cho Tuyên gia.
Nghiêm đại nhân nhốt Nghiêm Yến Sinh lại trong phòng, cấm túc mấy ngày, trước sau nhiều lần tới cửa nhận lỗi với Tuyên Thiệu.
Nhưng mỗi lần đều không thể đi vào được cửa chính của Tuyên gia.
Ngay cả Tuyên Văn Bỉnh cũng không chịu gặp hắn.
Hoàng thượng tín nhiệm Tuyên Thiệu, càng tín nhiệm Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu cùng dẫn dắt hoàng thành ty.
Khi mật báo bất lợi cho Nghiêm gia từng cái hiện ra trước mặt hoàng thượng, tấu chương cáo tội Nghiêm gia cũng chất cao khoảng một thước thì hoàng đế rốt cuộc phát tác với Nghiêm gia.
Thu hồi chức quan của Nghiêm thị lang, toàn gia lưu vong, vĩnh viễn không dùng người.
Tuy có Mục chiêu nghi ở trong cung nói giúp cho Nghiêm gia, nhưng hoàng đế không nghe vào, lại nghi ngờ lòng của Mục chiêu nghi có dính dấp với công tử nhà họ Nghiêm ở ngoài cung nên lòng càng có khúc mắc.
Mặc dù Mục chiêu nghi thương tiếc cho quân cờ mình có thể sử dụng lại nhanh như vậy trở thành cờ bỏ đi, nhưng không dám góp lời khuyên nhủ hoàng thượng nữa.
Quan viên trong ngày thường có quan hệ tốt với Nghiêm gia cũng không ai dám vào lúc này vì nói tốt cho Nghiêm gia mà đắc tội với Tuyên gia.
Cuối cùng, không ngờ Nghiêm gia dựa vào Cao Khôn, đi con đường nhũ mẫu của hoàng thượng.
Nhũ mẫu của hoàng thượng mở miệng cầu tình, cuối cùng cầu được hoàng đế tha cho Nghiêm gia một đường sống, đánh Nghiêm thị lang một trận, trục xuất Nghiêm gia ra khỏi thành Lâm An, coi như là kết thúc.
Trải qua chuyện này, mọi người càng nhìn thấu hướng gió. Tín nhiệm của hoàng thượng đối với Tuyên gia không phải là bình thường.
Người vội vàng nịnh bợ Tuyên gia càng nhiều.
Nhưng Tuyên gia vào lúc này bắn tiếng, ai có thể mời tới thần y là được nhập vào Tuyên gia.
Tương truyền, ba năm trước đây có vị thần y đã đến Lâm An, chỉ cứu người có duyên.
Truyền thuyết nói vị thần y này có thể cải tử hồi sinh.
Nhưng đến tột cùng có người như vậy hay không, đến tột cùng có người thấy hay không? Không ai nói rõ được.
Nhưng đồn rằng vị thần y này ở Lâm An cũng rất được theo đuổi.
Tuyên gia gióng trống khua chiêng tìm kiếm thần y như vậy, chẳng lẽ là vị chủ tử ấy của Tuyên gia bị bệnh?
Lúc mỗi người nói một kiểu cũng là lúc Lộ Nam Phi mang về một tin tức tốt.
Đã tìm được thần y!
Ở ngay thập lý đình ngoại thành Lâm An, kế bên những hộ nông dân.
Gần đây rất nhiều người giả mạo, y thuật của Lộ Nam Phi tinh tường, hơi tìm tòi một chút liền biết nông sâu. Lần này hắn đích thân nói là thần y, có lẽ chắc là có vài phần bản lĩnh thật sự.
Tuyên Thiệu nghe vậy, lập tức trở lại phòng ngủ.
Yên Vũ đang ngồi một mình trên trường kỷ, trong tay lật một quyển “Thái bình ngự lãm”, vẻ mặt chuyên chú. Lông mi thật dài trên gò má trắng nõn của nàng lộ ra một bóng mờ. Ngoại trừ tiếng lật sách thỉnh thoảng, nàng an tĩnh giống như là không tồn tại.
Tuyên Thiệu đứng ở cửa nhìn nàng thật lâu, nàng cũng không phát hiện được hắn.
Trước kia, người còn đang ở bên ngoài viện là nàng đã có thể nghe ra được tiếng bước chân của hắn.
Kể từ khi lỗ tai nàng không nghe được tới nay, nàng trở nên yên lặng. Lúc đầu nàng còn hỏi hắn lỗ tai của nàng còn có thể tốt lên hay không? Sau đó ngay cả vấn đề này cũng không hỏi, bình tĩnh khiến cho người ta hoảng hốt.
Tuyên Thiệu hắng giọng một cái, cất bước tới gần.
Ánh mắt Yên Vũ vẫn rơi trên trang sách ở trong tay, không phát hiện ra hắn đến.
Mãi cho đến khi hai bàn tay trùm lên trang sách trước mắt nàng, nàng mới ngẩng đầu khẽ cười với hắn.
Tuyên Thiệu cất bước đi tới bên cạnh bàn, nâng bút viết xuống “Tìm được thần y rồi, ta liền dẫn ngươi đi…”
Chưa viết xong, lại vò nhẹ trang giấy quẳng qua một bên, đặt bút xuống, bế lấy Yên Vũ liền ra khỏi phòng.
Nếu như nói cho nàng biết đã tìm được thần y rồi, thần y lại nói không có cách nào, chẳng phải khiến cho nàng càng thêm thất vọng sao? Càng thêm nản lòng thoái chí sao?
Vẫn nên không nói cái gì cả, trực tiếp mang nàng tới là được.
Yên Vũ vỗ vai của Tuyên Thiệu, bảo hắn thả mình xuống.
Nàng là lỗ tai không nghe được chứ không phải chân không thể đi! Hắn bế nàng như thế, ai biết người ngoài sẽ nghị luận ra sao?
Bây giờ lỗ tai nàng không nghe được, không còn là nguồn của chuyện ngồi lê đôi mách nữa, nghe không được tiếng bước chân của người ngoài, càng nghe không được bên kia tường viện nghị luận nàng ra sao. Điều này làm cho thói quen tai nghe tám hướng của nàng rất không có cảm giác an toàn.
Nàng thà rằng núp ở trong phòng của Tuyên Thiệu, cả ngày không ra ngoài.
Tuyên Thiệu cũng không để ý tới phản kháng của nàng, bế thẳng nàng lên xe ngựa.
Dọc theo đường đi gặp phải người làm của Tuyên gia, mọi người đều vội vàng thấp đầu, nên làm gì thì làm cái đó, coi như không thấy gì cả.
Yên Vũ không biết mấy ngày nay Lâm Ngọc Dao tìm mọi cách muốn vào viện của Tuyên Thiệu để tới gặp nàng, đều bị người cản lại.
Lâm Ngọc Dao khóc lóc kể lể vài lần ở chỗ Tuyên phu nhân. Tuyên phu nhân kêu Tuyên Thiệu đến, nhưng Tuyên Thiệu ngay cả một sắc mặt tốt cũng chưa từng cho.
Tuyên phu nhân cũng không có cách nào. Bà ta biết tính tình của con trai có bao nhiêu bướng bỉnh.
Lâm Ngọc Dao không gặp được Tuyên Thiệu, cũng không gặp được Yên Vũ, dưới sự giật dây của nha hoàn, nháo muốn về nhà.
Tuyên Thiệu nghe thấy, không nói hai lời, phái người đi theo xe ngựa, lập tức đưa Lâm Ngọc Dao ra khỏi phủ.
Lúc Lâm Ngọc Dao hối hận cũng là lúc xe ngựa đã ra khỏi thành Lâm An.
Tuyên Thiệu đặt Yên Vũ trên giường mềm vô cùng thoải mái trong xe ngựa, rồi tự mình rót trà cho nàng.
Yên Vũ cười nhận lấy, thổi ra lá trà, tinh tế thưởng thức, cười ha ha giơ ngón tay cái với Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, nhưng trong lòng đau đớn một trận.
Nàng ấy chợt mất đi thính giác, mất đi thứ đã từng cho rằng tự hào nhất, nhưng đến nay không khóc nháo, sau khi xác nhận sự thật này thì yên tĩnh, ung dung mỉm cười đối mặt.
Kiên cường như vậy, kiên cường khiến người ta nhịn không được thương tiếc…
Hắn giơ tay lên muốn chạm vào khuôn mặt trắng loáng giống như trong suốt của nàng, nhưng dưới ánh mắt chợt nhìn lại của nàng, tay đã hơi giơ lên lại rơi trên mái tóc của nàng, khẽ vuốt ve an ủi.
Xe ngựa ngừng lại bên ngoài một tiểu viện tầm thường.
Lộ Nam Phi ở bên ngoài xe bẩm: “Công tử, đến rồi.”
Một câu nói ngắn ngủn, nhưng trong giọng khó nén chờ mong cùng thấp thỏm.
Chẳng qua là Yên Vũ không nghe được gì cả, chỉ cảm thấy được xe ngựa dừng lại, nhưng không bao giờ có thể tiếp tục lập tức đoán được xe ngựa đã tới nơi nào.
“Đến rồi, xuống xe.” Tuyên Thiệu đứng dậy, chợt nhớ tới Yên Vũ không nghe được.
Xoay người lại, ôm lấy nàng, phi thân xuống xe ngựa.
Lộ Nam Phi tiến lên đẩy cửa viện ra. Trong viện có một mùi hương thảo dược nhàn nhạt tản mác trong không khí.
Mặt đất của tiểu viện được quét tước rất sạch sẽ, trên mặt đất phơi các loại dược liệu.
Một ông lão râu tóc bạc trắng nghe thấy tiếng động, từ trong nhà đi ra.
“Thần y, vị này chính là cô gái bị điếc kia.” Lộ Nam Phi tiến lên phía trước nói.
Yên Vũ hơi ngượng ngùng, trước mặt người khác bị Tuyên Thiệu bế khiến cho nàng hết sức không được tự nhiên. Nàng quay đầu, chôn mặt ở trước ngực Tuyên Thiệu.
Ông lão gật đầu với Tuyên Thiệu. “Vào đi.”
Trong phòng bày biện đơn giản, một cái giường trúc, một cái ghế trúc, một cái bàn gỗ, bên cạnh bàn gỗ là một cái giá thật cao, trên giá để các loại dược liệu.
Trong phòng quanh quẩn mùi tre trúc nhàn nhạt, thơm ngát, hoà lẫn mùi thơm thảo dược, hết sức dễ chịu.
“Để nàng ta xuống chỗ đó.” Ông lão chỉ chỉ giường trúc.
Thấy Tuyên Thiệu vẫn bế, có lẽ là cho rằng Yên Vũ không chỉ không nghe được mà còn không đi được.
Tuyên Thiệu ngược lại không có vẻ lúng túng một chút nào, thận trọng để Yên Vũ xuống chiếc giường trúc rồi đứng ở bên cạnh.
Ông lão cần phải dời chiếc ghế trúc. Lộ Nam Phi lại hết sức có mắt, dời cái ghế đến bên cạnh giường.
Ông lão đi đến ngồi xuống ghế, kéo cổ tay Yên Vũ qua. Đầu ngón tay lành lạnh khoác lên trên mạch của Yên Vũ, ánh mắt rơi trên gò má nàng.
Yên Vũ chỉ cảm thấy tay của ông lão chợt căng thẳng, nâng mắt nhìn lại ông lão.
Chỉ thấy ông lão kinh ngạc nhìn nàng, xúc cảm trong con ngươi xám tro mãnh liệt lăn lộn, mà nàng nhìn không hiểu.
Trong lòng Yên Vũ cả kinh, muốn lấy tay về thì thấy ông lão đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. Giống như mới vừa rồi tất cả bất quá là mình hoa mắt mà thôi.
Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu, nhưng ông lão đưa lưng về phía Tuyên Thiệu nên Tuyên Thiệu cũng không thấy được trạng thái kỳ lạ vừa rồi.
Lộ Nam Phi đứng sau lưng Tuyên Thiệu lại càng không thể nhìn thấy cái gì.
Chẳng lẽ thật sự là mình hoa mắt? Lỗ tai không xài được, mắt cũng không được sao?
Yên Vũ do dự không chắc.
Ông lão cũng đã thu tay lại, nhìn về phía lỗ tai của nàng. Tỉ mỉ kiểm tra một hồi, xoay người về phía Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi nói cái gì đó.
Nhưng Yên Vũ hoàn toàn nghe không được.
“Màng nhĩ của cô nương này bị tổn thương. Nếu không điều trị thì cả đời không cách nào khôi phục lại thính giác.” Ông lão râu bạc tóc trắng sờ sờ chòm râu trắng như tuyết của mình, thản nhiên nói.
“Thần y có biện pháp chữa trị màng nhĩ không?” Lộ Nam Phi nhịn không được hỏi.
“Vị tiểu ca này chớ cứ một tiếng là thần y. Tại hạ cũng chỉ là hiểu sơ thuật kỳ hoàng*, đảm đương không nổi hai chữ thần y.” Ông lão cười. “Chữa trị cũng không phải là không thể, nhưng mà màng nhĩ là một vật tinh vi, lại ở sâu bên trong, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”
(*thuật kỳ hoàng: y thuật cổ, theo baidu)
Lộ Nam Phi gật đầu liên tục, tỏ vẻ thừa nhận, đồng ý.
Đầu chân mày của Tuyên Thiệu khẽ nhíu. “Thần y có yêu cầu gì cứ nói, đừng ngại.”
“À, vị công tử này gọi tại hạ An đại phu là được rồi.” Chòm râu trắng của ông lão run lên. “Yêu cầu hả… Công tử đã có thể tìm được chỗ này của ta, có lẽ cũng đã nghe qua quy củ của ta, ta chỉ cứu người có duyên.”
Tuyên Thiệu cười lạnh. “Chữ ‘duyên’ này cũng phải xem nói như thế nào.”
Ông lão cười hề hề. “Ta muốn trăm lượng hoàng kim, một cân trầm hương, một cặp Thiên Sơn tuyết liên, một gốc nhân sâm ngàn năm. Nếu công tử có thể tìm được thì chính là người có duyên, tại hạ nhất định sẽ chữa trị màng nhĩ cho cô nương này.”
Tuyên Thiệu không chút chậm trễ, lập tức đáp lại: “Được. Chẳng biết An đại phu khi nào có thể bắt đầu?”
“Dĩ nhiên là càng sớm càng tốt. Thời gian màng nhĩ bị tổn thương càng dài thì càng không dễ dàng chữa trị.” Ông lão vuốt râu bạc. “Nơi chốn hả, ở ngay đây. Ngươi để lại cô nương này, ta sẽ điều trị thân thể nàng ta trước, đến khi ngươi tìm được vật ta muốn thì ta liền bắt đầu vá màng nhĩ cho nàng ta.”
Sắc mặt Tuyên Thiệu lạnh lẽo. “Giữ nàng ấy lại? Cái này không được.”
Tuyên Thiệu đặt nàng trên giường gỗ đàn hương rộng rãi thoải mái.
Sai người gọi Lộ Nam Phi tới.
Yên Vũ chau mày, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy trong tai từng trận từng trận đau đớn sâu sắc, cùng tiếng ông ông chợt gần chợt xa. Trừ cái đó ra, nàng không nghe được gì cả.
Lộ Nam Phi đi tới, tư thế có chút không được tự nhiên.
Gương mặt nàng trắng bệch, nhìn về phía Lộ Nam Phi.
Lộ Nam Phi chẩn mạch cho nàng, rồi tỉ mỉ kiểm tra lỗ tai của nàng.
Cách chỗ nàng không xa, hướng về Tuyên Thiệu nói gì đó.
Nàng rõ ràng thấy được miệng của hắn đang động đậy, nhưng vẫn không nghe được một chữ nào.
Yên Vũ chống giường, chậm rãi ngồi dậy, thấy trong con ngươi như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu hiện lên một tầng lo lắng, nàng chỉ cảm thấy lạnh cả người. “Có phải ta bị điếc rồi không? Cái gì cũng không nghe được?”
Nàng muốn hỏi như thế, cũng cảm thấy cổ họng của mình đang động đậy. Nhưng nàng không thể xác định độ lớn âm thanh, không thể chắc Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi có nghe được lời của nàng hay không.
Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi đều giương mắt nhìn về phía nàng.
Lộ Nam Phi động đậy miệng.
Yên Vũ lắc đầu, tỏ vẻ mình không nghe được.
Lộ Nam Phi chau mày.
Tuyên Thiệu nói gì đó. Hắn xoay người đi ra gian ngoài, không bao lâu liền cầm giấy và bút mực quay lại.
Tuyên Thiệu nâng bút ngoáy trên giấy.
Không bao lâu, thu bút đưa giấy đến trước mặt Yên Vũ.
“Trong hộp giấu chấn thiên lôi, màng nhĩ của ngươi trời sinh khác với người thường, tiếng vang quá mức kịch liệt, vả lại cách quá gần, cho nên ngươi mới có thể tạm thời không nghe được. Nhưng đừng lo lắng, nhất định sẽ khoẻ lại, nhất định sẽ.”
Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu.
Hắn nói nhất định sẽ khoẻ lại. Với lại nói đến hai lần. Là vì an ủi mình hay là hắn cũng không có lòng tin?
“Thực sự sẽ khoẻ lại chứ?” Yên Vũ hỏi.
Tuyên Thiệu gật đầu chắc chắn.
Yên Vũ rũ đầu, không bao lâu liền ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Trước đây khi lỗ tai ta tốt, may ra còn có thể giúp ngươi cái gì, thế nhưng… Ngươi có thể không đuổi ta đi không? Có thể cho ta lưu lại không? Cầu xin ngươi…”
Nhìn vẻ không chắc chắn cùng khẩn cầu trên mặt Yên Vũ, Lộ Nam Phi nhịn không được quay mặt qua chỗ khác.
Tuyên Thiệu hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh bàn, tay nâng bút hơi run rẩy.
Không bao lâu, hắn lại đem đến một tờ giấy. “Ta sẽ không đuổi ngươi đi, bất kể ngươi có nghe được hay không cũng sẽ không đuổi ngươi đi. Chuộc ngươi dùng một khoản bạc thật lớn, đuổi ngươi đi chẳng phải là quá tổn thất hay sao?”
Yên Vũ nhịn xuống chua xót trong lòng, nhìn một hàng chữ, ngây ngốc cười một tiếng.
Trên xe của Tuyên Thiệu tuỳ ý bày một bộ chén sứ màu đen hoa văn lông thỏ, hoặc chén men sứ đen, mỗi cái đều có giá trị không nhỏ. Hắn mà là người để ý đến tiền bạc sao?
Nhưng thấy dáng trấn an tươi cười của hắn, Yên Vũ vẫn gật đầu một cái. “Lỗ tai của ta đau, đầu cũng đau…”
Tuyên Thiệu vỗ vỗ đầu giường, ý bảo nàng nằm xuống, rồi xoay người cùng Lộ Phi Nam ra khỏi phòng.
Lúc này Yên Vũ mới phát hiện dáng bước đi của Lộ Phi Nam có chút không được tự nhiên, tựa như thật sự là đã bị đánh?
Lộ Nam Phi theo Tuyên Thiệu ra khỏi phòng chính, xoay người đóng cửa lại.
“Công tử…”
Tuyên Thiệu giơ tay lên ngăn lại Lộ Nam Phi muốn mở miệng nói. “Phái nhiều người chú ý động tĩnh của Nghiêm gia. Mọi cử động của Nghiêm gia đều phải báo lại cho ta. Có lẽ là gần đây ta quá nhân từ mới để cho hắn ngay cả người của ta cũng dám động đến!”
Lộ Nam Phi ngẩng đầu nhìn Tuyên Thiệu một chút, thấy mặt hắn trầm như nước, một đôi con ngươi đen nhánh lăn lộn trong tức giận. Hắn vội cúi đầu: “Dạ!”
“Nghe nói kinh thành ẩn náu một vị thần y không xuất thế, có lẽ hắn có biện pháp chữa trị lỗ tai của Yên Vũ. Phái người tra ra hắn ở đâu.” Tuyên Thiệu lại phân phó.
“Dạ.” Lần này Lộ Nam Phi ngược lại không do dự.
Tuyên Thiệu nhấc chân muốn đi.
Lộ Nam Phi với vẻ mặt giằng co, nhưng vẫn mở miệng nói: “Công tử…”
Tuyên Thiệu dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
“Công tử, thuộc hạ biết sai rồi… Tối hôm qua nếu không phải thuộc hạ còn có lòng riêng, bỏ Yên Vũ cô nương lại thì có lẽ cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay…” Lộ Nam Phi cúi đầu, trên mặt có vẻ áy náy.
Hắn làm sao cũng không ngờ rằng Nghiêm Yến Sinh lại ra tay ác như vậy, càng không ngờ Nghiêm Yên Sinh lại biết đến bí mật thính lực của Yên Vũ, nghĩ tới dùng biện pháp như vậy để đối phó Yên Vũ.
Hắn chẳng qua là giận Yên Vũ trong lúc vô tình đã mê hoặc lòng của đệ đệ Lộ Minh Dương, nhớ rõ đệ đệ trước khi đi vẫn mịt mờ dặn dò hắn trong nom Yên Vũ. Giận Yên Vũ vừa vào lòng của đệ đệ hắn, mà còn vào mắt của công tử. Hắn chỉ là tức không nhịn nổi, muốn cho nàng một trừng phạt mà thôi.
Nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy…
Tuyên Thiệu nghe thế, không nói lời nào, nhấc chân ra khỏi viện.
Lộ Nam Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt. Màng nhĩ đã bị thương, cho dù có thể tìm được thần y trong truyền thuyết kia cũng chỉ sợ cứu không được lỗ tai cuả nàng ta…
Nghĩ đến có thể cứu công tử ra khỏi thiên lao, có thể tìm thấy bản đồ bố trí phòng thủ thành, có thể moi ra gian tế của Tây Hạ, có thể khiến cho Vương đại nhân đàng hoàng nói ra lời thật nhanh như vậy, đều không thể không kể đến công của Yên Vũ…
Thậm chí lần trước theo dõi Cao Khôn, tìm được sào huyệt ngoài cung của Cao Khôn đều là công lao của Yên Vũ…
Khiến cho nàng với thính lực đặc biệt như vậy sau này đều phải chịu đựng cuộc sống không nghe được, nàng – một cô gái yếu đuối – có thể chịu đựng được kết quả như vậy sao…
Lộ Nam Phi siết chặt nắm tay, hung hăng đấm mình một cái, nhấc chân ra khỏi viện. Hắn thầm hạ quyết tâm, mặc kệ có vài phần hy vọng, cũng nhất định phải tìm được thần ý trong truyền thuyết kia!
Hoàng cung đại nội, Hoa Âm điện.
Mục Thanh Thanh vừa cầm lấy quả nho bỏ vào trong miệng vừa tràn đầy vui vẻ nhìn Cao Khôn.
“Chúc mừng chiêu nghi, chúc mừng chiêu nghi, rốt cuộc đã trút được bực tức ở trong lòng.” Cao Khôn ngồi ở bên cạnh, vừa cười vừa nói.
Mục Thanh Thanh che miệng cười khẽ. Nàng ta chỉ bất quá đã kêu Cao Khôn phái người nói cho Nghiêm Yến Sinh biết một điểm là thính lực của Yên Vũ khác thường, liền nghe thấy Nghiêm Yến Sinh lại dùng chấn thiên lôi nổ điếc lỗ tai Yên Vũ.
Xem nàng ta không có thính lực hơn người nữa, còn làm như thế nào ở lại bên cạnh Tuyên Thiệu, làm sao để Tuyên Thiệu tin cậy nàng ta.
Hôm nay Mục Thanh Thanh tâm tình thật tốt, liên đới nhìn khuôn mặt còn đẹp hơn so với phụ nữ của Cao Khôn cũng cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt.
“Chung vui chung vui, Yên Vũ bị điếc, bên cạnh Tuyên Thiệu sẽ thiếu đi một lỗ tai trợ lực, có lẽ Cao tổng quản cũng tâm tình không tệ chứ?” Mục Thanh Thanh lại lột một quả nho bỏ vào trong miệng.
Cao Khôn cười nhưng không nói.
Nếu không phải nghe được Mục Thanh Thanh nói nha đầu kia thính lực khác thường, hắn cho đến nay vẫn không thể nghĩ ra mình rõ ràng vô cùng cẩn thận nhưng tại sao lại bị Tuyên Thiệu phát hiện ra chỗ toà nhà kia, làm hại hắn bị cha nuôi quở trách một trận.
“Đêm nay hoàng thượng muốn giá lâm Hoa Âm điện, chiêu nghi nên sớm đi chuẩn bị đi, nô tài sẽ không ở nơi này chậm trễ thời gian nữa.” Cao Khôn đứng lên nói.
“Cảm ơn Cao tổng quản, ngài đi thong thả.” Mục Thanh Thanh không có ý đứng dậy, quả nho mọng nước, nàng ta ăn cảm thấy rất ngon miệng.
Cao Khôn thấy thế, sắc mặt hơi phai nhạt vài phần, xoay người rời khỏi Hoa Âm điện.
Mục Thanh Thanh đúng là vui vẻ. Nghiêm gia vì giúp Mục Thanh Thanh hả giận mà đắc tội Tuyên Thiệu, hiện giờ dường như đặt mình vào trên mũi đao.
Tấu chương tố cáo Nghiêm gia như là hoa tuyết bay lên ngự án của hoàng đế.
Hoàng thành ty cũng không ngừng trình lên mật báo bất lợi cho Nghiêm gia.
Địa vị của Nghiêm gia tràn ngập nguy cơ.
Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu thậm chí chưa từng tận lực làm cái gì, chỉ là lộ ra chút bất mãn đối với Nghiêm gia là có cả đống người dò xét tâm tư của Tuyên gia, tiền hô hậu ủng đến đả kích Nghiêm gia, sợ mình tiến công chậm sẽ không làm được chuyện tốt cho Tuyên gia.
Nghiêm đại nhân nhốt Nghiêm Yến Sinh lại trong phòng, cấm túc mấy ngày, trước sau nhiều lần tới cửa nhận lỗi với Tuyên Thiệu.
Nhưng mỗi lần đều không thể đi vào được cửa chính của Tuyên gia.
Ngay cả Tuyên Văn Bỉnh cũng không chịu gặp hắn.
Hoàng thượng tín nhiệm Tuyên Thiệu, càng tín nhiệm Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu cùng dẫn dắt hoàng thành ty.
Khi mật báo bất lợi cho Nghiêm gia từng cái hiện ra trước mặt hoàng thượng, tấu chương cáo tội Nghiêm gia cũng chất cao khoảng một thước thì hoàng đế rốt cuộc phát tác với Nghiêm gia.
Thu hồi chức quan của Nghiêm thị lang, toàn gia lưu vong, vĩnh viễn không dùng người.
Tuy có Mục chiêu nghi ở trong cung nói giúp cho Nghiêm gia, nhưng hoàng đế không nghe vào, lại nghi ngờ lòng của Mục chiêu nghi có dính dấp với công tử nhà họ Nghiêm ở ngoài cung nên lòng càng có khúc mắc.
Mặc dù Mục chiêu nghi thương tiếc cho quân cờ mình có thể sử dụng lại nhanh như vậy trở thành cờ bỏ đi, nhưng không dám góp lời khuyên nhủ hoàng thượng nữa.
Quan viên trong ngày thường có quan hệ tốt với Nghiêm gia cũng không ai dám vào lúc này vì nói tốt cho Nghiêm gia mà đắc tội với Tuyên gia.
Cuối cùng, không ngờ Nghiêm gia dựa vào Cao Khôn, đi con đường nhũ mẫu của hoàng thượng.
Nhũ mẫu của hoàng thượng mở miệng cầu tình, cuối cùng cầu được hoàng đế tha cho Nghiêm gia một đường sống, đánh Nghiêm thị lang một trận, trục xuất Nghiêm gia ra khỏi thành Lâm An, coi như là kết thúc.
Trải qua chuyện này, mọi người càng nhìn thấu hướng gió. Tín nhiệm của hoàng thượng đối với Tuyên gia không phải là bình thường.
Người vội vàng nịnh bợ Tuyên gia càng nhiều.
Nhưng Tuyên gia vào lúc này bắn tiếng, ai có thể mời tới thần y là được nhập vào Tuyên gia.
Tương truyền, ba năm trước đây có vị thần y đã đến Lâm An, chỉ cứu người có duyên.
Truyền thuyết nói vị thần y này có thể cải tử hồi sinh.
Nhưng đến tột cùng có người như vậy hay không, đến tột cùng có người thấy hay không? Không ai nói rõ được.
Nhưng đồn rằng vị thần y này ở Lâm An cũng rất được theo đuổi.
Tuyên gia gióng trống khua chiêng tìm kiếm thần y như vậy, chẳng lẽ là vị chủ tử ấy của Tuyên gia bị bệnh?
Lúc mỗi người nói một kiểu cũng là lúc Lộ Nam Phi mang về một tin tức tốt.
Đã tìm được thần y!
Ở ngay thập lý đình ngoại thành Lâm An, kế bên những hộ nông dân.
Gần đây rất nhiều người giả mạo, y thuật của Lộ Nam Phi tinh tường, hơi tìm tòi một chút liền biết nông sâu. Lần này hắn đích thân nói là thần y, có lẽ chắc là có vài phần bản lĩnh thật sự.
Tuyên Thiệu nghe vậy, lập tức trở lại phòng ngủ.
Yên Vũ đang ngồi một mình trên trường kỷ, trong tay lật một quyển “Thái bình ngự lãm”, vẻ mặt chuyên chú. Lông mi thật dài trên gò má trắng nõn của nàng lộ ra một bóng mờ. Ngoại trừ tiếng lật sách thỉnh thoảng, nàng an tĩnh giống như là không tồn tại.
Tuyên Thiệu đứng ở cửa nhìn nàng thật lâu, nàng cũng không phát hiện được hắn.
Trước kia, người còn đang ở bên ngoài viện là nàng đã có thể nghe ra được tiếng bước chân của hắn.
Kể từ khi lỗ tai nàng không nghe được tới nay, nàng trở nên yên lặng. Lúc đầu nàng còn hỏi hắn lỗ tai của nàng còn có thể tốt lên hay không? Sau đó ngay cả vấn đề này cũng không hỏi, bình tĩnh khiến cho người ta hoảng hốt.
Tuyên Thiệu hắng giọng một cái, cất bước tới gần.
Ánh mắt Yên Vũ vẫn rơi trên trang sách ở trong tay, không phát hiện ra hắn đến.
Mãi cho đến khi hai bàn tay trùm lên trang sách trước mắt nàng, nàng mới ngẩng đầu khẽ cười với hắn.
Tuyên Thiệu cất bước đi tới bên cạnh bàn, nâng bút viết xuống “Tìm được thần y rồi, ta liền dẫn ngươi đi…”
Chưa viết xong, lại vò nhẹ trang giấy quẳng qua một bên, đặt bút xuống, bế lấy Yên Vũ liền ra khỏi phòng.
Nếu như nói cho nàng biết đã tìm được thần y rồi, thần y lại nói không có cách nào, chẳng phải khiến cho nàng càng thêm thất vọng sao? Càng thêm nản lòng thoái chí sao?
Vẫn nên không nói cái gì cả, trực tiếp mang nàng tới là được.
Yên Vũ vỗ vai của Tuyên Thiệu, bảo hắn thả mình xuống.
Nàng là lỗ tai không nghe được chứ không phải chân không thể đi! Hắn bế nàng như thế, ai biết người ngoài sẽ nghị luận ra sao?
Bây giờ lỗ tai nàng không nghe được, không còn là nguồn của chuyện ngồi lê đôi mách nữa, nghe không được tiếng bước chân của người ngoài, càng nghe không được bên kia tường viện nghị luận nàng ra sao. Điều này làm cho thói quen tai nghe tám hướng của nàng rất không có cảm giác an toàn.
Nàng thà rằng núp ở trong phòng của Tuyên Thiệu, cả ngày không ra ngoài.
Tuyên Thiệu cũng không để ý tới phản kháng của nàng, bế thẳng nàng lên xe ngựa.
Dọc theo đường đi gặp phải người làm của Tuyên gia, mọi người đều vội vàng thấp đầu, nên làm gì thì làm cái đó, coi như không thấy gì cả.
Yên Vũ không biết mấy ngày nay Lâm Ngọc Dao tìm mọi cách muốn vào viện của Tuyên Thiệu để tới gặp nàng, đều bị người cản lại.
Lâm Ngọc Dao khóc lóc kể lể vài lần ở chỗ Tuyên phu nhân. Tuyên phu nhân kêu Tuyên Thiệu đến, nhưng Tuyên Thiệu ngay cả một sắc mặt tốt cũng chưa từng cho.
Tuyên phu nhân cũng không có cách nào. Bà ta biết tính tình của con trai có bao nhiêu bướng bỉnh.
Lâm Ngọc Dao không gặp được Tuyên Thiệu, cũng không gặp được Yên Vũ, dưới sự giật dây của nha hoàn, nháo muốn về nhà.
Tuyên Thiệu nghe thấy, không nói hai lời, phái người đi theo xe ngựa, lập tức đưa Lâm Ngọc Dao ra khỏi phủ.
Lúc Lâm Ngọc Dao hối hận cũng là lúc xe ngựa đã ra khỏi thành Lâm An.
Tuyên Thiệu đặt Yên Vũ trên giường mềm vô cùng thoải mái trong xe ngựa, rồi tự mình rót trà cho nàng.
Yên Vũ cười nhận lấy, thổi ra lá trà, tinh tế thưởng thức, cười ha ha giơ ngón tay cái với Tuyên Thiệu.
Tuyên Thiệu nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, nhưng trong lòng đau đớn một trận.
Nàng ấy chợt mất đi thính giác, mất đi thứ đã từng cho rằng tự hào nhất, nhưng đến nay không khóc nháo, sau khi xác nhận sự thật này thì yên tĩnh, ung dung mỉm cười đối mặt.
Kiên cường như vậy, kiên cường khiến người ta nhịn không được thương tiếc…
Hắn giơ tay lên muốn chạm vào khuôn mặt trắng loáng giống như trong suốt của nàng, nhưng dưới ánh mắt chợt nhìn lại của nàng, tay đã hơi giơ lên lại rơi trên mái tóc của nàng, khẽ vuốt ve an ủi.
Xe ngựa ngừng lại bên ngoài một tiểu viện tầm thường.
Lộ Nam Phi ở bên ngoài xe bẩm: “Công tử, đến rồi.”
Một câu nói ngắn ngủn, nhưng trong giọng khó nén chờ mong cùng thấp thỏm.
Chẳng qua là Yên Vũ không nghe được gì cả, chỉ cảm thấy được xe ngựa dừng lại, nhưng không bao giờ có thể tiếp tục lập tức đoán được xe ngựa đã tới nơi nào.
“Đến rồi, xuống xe.” Tuyên Thiệu đứng dậy, chợt nhớ tới Yên Vũ không nghe được.
Xoay người lại, ôm lấy nàng, phi thân xuống xe ngựa.
Lộ Nam Phi tiến lên đẩy cửa viện ra. Trong viện có một mùi hương thảo dược nhàn nhạt tản mác trong không khí.
Mặt đất của tiểu viện được quét tước rất sạch sẽ, trên mặt đất phơi các loại dược liệu.
Một ông lão râu tóc bạc trắng nghe thấy tiếng động, từ trong nhà đi ra.
“Thần y, vị này chính là cô gái bị điếc kia.” Lộ Nam Phi tiến lên phía trước nói.
Yên Vũ hơi ngượng ngùng, trước mặt người khác bị Tuyên Thiệu bế khiến cho nàng hết sức không được tự nhiên. Nàng quay đầu, chôn mặt ở trước ngực Tuyên Thiệu.
Ông lão gật đầu với Tuyên Thiệu. “Vào đi.”
Trong phòng bày biện đơn giản, một cái giường trúc, một cái ghế trúc, một cái bàn gỗ, bên cạnh bàn gỗ là một cái giá thật cao, trên giá để các loại dược liệu.
Trong phòng quanh quẩn mùi tre trúc nhàn nhạt, thơm ngát, hoà lẫn mùi thơm thảo dược, hết sức dễ chịu.
“Để nàng ta xuống chỗ đó.” Ông lão chỉ chỉ giường trúc.
Thấy Tuyên Thiệu vẫn bế, có lẽ là cho rằng Yên Vũ không chỉ không nghe được mà còn không đi được.
Tuyên Thiệu ngược lại không có vẻ lúng túng một chút nào, thận trọng để Yên Vũ xuống chiếc giường trúc rồi đứng ở bên cạnh.
Ông lão cần phải dời chiếc ghế trúc. Lộ Nam Phi lại hết sức có mắt, dời cái ghế đến bên cạnh giường.
Ông lão đi đến ngồi xuống ghế, kéo cổ tay Yên Vũ qua. Đầu ngón tay lành lạnh khoác lên trên mạch của Yên Vũ, ánh mắt rơi trên gò má nàng.
Yên Vũ chỉ cảm thấy tay của ông lão chợt căng thẳng, nâng mắt nhìn lại ông lão.
Chỉ thấy ông lão kinh ngạc nhìn nàng, xúc cảm trong con ngươi xám tro mãnh liệt lăn lộn, mà nàng nhìn không hiểu.
Trong lòng Yên Vũ cả kinh, muốn lấy tay về thì thấy ông lão đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. Giống như mới vừa rồi tất cả bất quá là mình hoa mắt mà thôi.
Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu, nhưng ông lão đưa lưng về phía Tuyên Thiệu nên Tuyên Thiệu cũng không thấy được trạng thái kỳ lạ vừa rồi.
Lộ Nam Phi đứng sau lưng Tuyên Thiệu lại càng không thể nhìn thấy cái gì.
Chẳng lẽ thật sự là mình hoa mắt? Lỗ tai không xài được, mắt cũng không được sao?
Yên Vũ do dự không chắc.
Ông lão cũng đã thu tay lại, nhìn về phía lỗ tai của nàng. Tỉ mỉ kiểm tra một hồi, xoay người về phía Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi nói cái gì đó.
Nhưng Yên Vũ hoàn toàn nghe không được.
“Màng nhĩ của cô nương này bị tổn thương. Nếu không điều trị thì cả đời không cách nào khôi phục lại thính giác.” Ông lão râu bạc tóc trắng sờ sờ chòm râu trắng như tuyết của mình, thản nhiên nói.
“Thần y có biện pháp chữa trị màng nhĩ không?” Lộ Nam Phi nhịn không được hỏi.
“Vị tiểu ca này chớ cứ một tiếng là thần y. Tại hạ cũng chỉ là hiểu sơ thuật kỳ hoàng*, đảm đương không nổi hai chữ thần y.” Ông lão cười. “Chữa trị cũng không phải là không thể, nhưng mà màng nhĩ là một vật tinh vi, lại ở sâu bên trong, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”
(*thuật kỳ hoàng: y thuật cổ, theo baidu)
Lộ Nam Phi gật đầu liên tục, tỏ vẻ thừa nhận, đồng ý.
Đầu chân mày của Tuyên Thiệu khẽ nhíu. “Thần y có yêu cầu gì cứ nói, đừng ngại.”
“À, vị công tử này gọi tại hạ An đại phu là được rồi.” Chòm râu trắng của ông lão run lên. “Yêu cầu hả… Công tử đã có thể tìm được chỗ này của ta, có lẽ cũng đã nghe qua quy củ của ta, ta chỉ cứu người có duyên.”
Tuyên Thiệu cười lạnh. “Chữ ‘duyên’ này cũng phải xem nói như thế nào.”
Ông lão cười hề hề. “Ta muốn trăm lượng hoàng kim, một cân trầm hương, một cặp Thiên Sơn tuyết liên, một gốc nhân sâm ngàn năm. Nếu công tử có thể tìm được thì chính là người có duyên, tại hạ nhất định sẽ chữa trị màng nhĩ cho cô nương này.”
Tuyên Thiệu không chút chậm trễ, lập tức đáp lại: “Được. Chẳng biết An đại phu khi nào có thể bắt đầu?”
“Dĩ nhiên là càng sớm càng tốt. Thời gian màng nhĩ bị tổn thương càng dài thì càng không dễ dàng chữa trị.” Ông lão vuốt râu bạc. “Nơi chốn hả, ở ngay đây. Ngươi để lại cô nương này, ta sẽ điều trị thân thể nàng ta trước, đến khi ngươi tìm được vật ta muốn thì ta liền bắt đầu vá màng nhĩ cho nàng ta.”
Sắc mặt Tuyên Thiệu lạnh lẽo. “Giữ nàng ấy lại? Cái này không được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.