Chương 38:
Xú Trùng
17/05/2023
Tâm tính như đứa trẻ của A Hương nổi lên, cô ấy lẩm bẩm hồi lâu nói muốn mang Yến Yến ra ngoài chơi, nhưng bị Mạc Sơn ngăn lại.
Gần đây trong việc làm ăn của hắn xảy ra chút phiền toái nhỏ, đoạn thời gian trước mua đất mất giá, có người cố ý thả tin tức sai sự thật cho hắn, khiến hắn mất đi một khoản tiền lớn một cách vô ích.
Bận rộn đến có chút sứt đầu mẻ trán, hắn cũng không để ý nhiều đến tâm tư muốn được chăm sóc của tiểu bảo bối trong nhà.
Hắn chỉ nói một thời gian ngắn nữa khi rảnh rỗi rồi mới có thể dẫn người ra ngoài.
Yến Yến luôn cảm thấy mình gây thêm phiền toái cho bọn họ, trong ấn tượng của cô Ân Ly là người có bản lĩnh không nhỏ, nếu biết cô ở chỗ này, không chừng hắn sẽ tìm đủ mọi cách để trả thù.
Trong lòng cô nảy sinh nóng nảy, lại không có cách nào tránh né. Luôn ở lại chỗ này làm cho tâm tư của cô như bị mài giũa khiến cô càng thêm lo lắng.
Vô duyên vô số chịu ý tốt của người khác, thời gian trôi qua tất cả cảm xúc đều trôi nổi không ngừng thay đổi khiến cô có chút cẩn thận.
Mặc dù có quan hệ tốt với Hương, nhưng Yến Yến cũng khó tránh khỏi việc không được tự nhiên.
Hôm nay cô gái nhỏ đi chân trần, nhẹ giọng chậm rãi đi tới trước cửa phòng cô, vẻ mặt vui tươi, hướng về phía cô chớp mắt.
Yến Yến thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như sữa đông lạnh, vừa trắng vừa mềm, cười ngây thơ vô cùng. Vừa nhìn đã biết cô ấy có tâm tư gì.
Không chịu nổi sự quấn quýt của cô ấy, Yến Yến cười cô càng ngày càng trẻ con, cô bị Hương dắt đi ra ngoài.
Hương được cưng chiều, trước đây cô ấy rụt rè, cũng không thích nói chuyện. Đến bây giờ Yến Yến mới chân chính hiểu được Mạc Sơn đã mang đến cho cô ấy cái gì.
Khoảng thời gian dài hỗn độn như vậy tóm lại được coi là có kết cục tốt.
Yến Yến thấy cô ấy một đường lén lút, kéo cô lên một chiếc xe màu đen.
Ghế lái xe có bóng người, đó là một người đàn ông cũng đang khom lưng sợ bị phát hiện.
Yến Yến cảm thấy buồn cười, phốc xuy một tiếng cười ra. Khói mù và bất an gần đây đã tiêu tan rất nhiều.
Trái tim cũng chìm xuống.
"Chị ơi, chúng ta như thế này chính là lén lút dẫn ngươi đi ra, lát nữa về nhà cũng không cần nói với anh cả nha~."
Yến Yến cười cong mắt, đầu ngón tay gợi lên sợi tóc của cô ấy rơi xuống bên tai, vén trở về, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Người ngồi trên ghế lái hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn.
"Mỗi lần gây họa chị đều kéo em ra làm đệm lưng, Mạc A Hương chị cũng không sợ dùng em đến hỏng rồi ư."
Hương nghe chửi bới, che miệng cười tủm tỉm.
"Ai bảo tên ngốc là em lại thua chị, chính mình không có bản lĩnh, còn dám nói chị ư."
Yến Yến nghe hai người đấu võ mồm, vui vẻ nửa ngày, cảnh ngoài cửa sổ xe lướt qua giống như phim ảnh phóng ra.
Có chút hoảng hốt, ánh mắt đều choáng váng vài phần.
Yến Yến ngưng trệ hồi lâu, suy nghĩ một lúc cô cũng buồn ngủ không thôi.
Cô lắc lư giống như cách biệt với thế gian đã lâu, giống như du hồn, bị bám níu bởi hơi âm nếu không để ý sẽ bị thu đi tất cả.
Sự choáng váng khổng lồ kia vẫn bao trùm lấy cô, cho đến khi được Hương dắt xuống xe, cô vẫn có chút thất hồn lạc phách.
Yến Yến có dự đoán và tính toán.
Cô có thể cảm giác được đang có một đôi mắt âm u trắc hoảng ở phía sau luôn bám vào thân thể lắc lư của cô, mỗi một tấc da thịt đều chưa từng buông tha.
Cô đã quá quen thuộc.
Yến Yến đi không nổi, hai chân giống như đổ chì, không thể bước ra.
Hương nhận thấy sự khác thường của cô, quan tâm mà dừng lại.
Xoay bàn tay lạnh như băng của cô nhéo lại nhéo.
"A Hương, hay là chúng ta. Chúng ta hãy quay lại." Yến Yến thì thầm.
Giảm thiểu sự hiện diện và sự khác thường của cô.
Nam sinh vừa lái xe kia, có chút kinh ngạc, thanh âm lớn hơn một chút.
"Làm cái gì, tôi mới lái tới đây thế mà liền trở về, bộ coi tôi giống như kẻ hầu mà đem ra đùa bỡn phải không? "
Yến Yến lau đi những giọt mồ hôi lạnh, không có ý tứ khuyên nhủ dư thừa, cũng quả thật cảm thấy điểm sai ở chính bản thân mình, tự động lùi về phía sau vài bước.
"Mạc Phi, tên ngốc này, em có bệnh đúng không? Tiểu Yến nói trở về thì phải trở về, em nhìn không ra cô ấy đang không thoải mái sao?"
Hương có chút tức giận, cũng theo đó mà không cam lòng cùng Yến Yến trở về.
Hai người cãi nhau về chuyện này, càng cãi càng hăng.
Yến Yến không kiềm chế được, hiện tại cô chỉ muốn lên xe nhằm ngăn trở ánh mắt lạnh như băng kia.
Cô liều lĩnh đi tới trước cửa xe, cách nơi hai người cãi nhau một đoạn ngắn.
Ngay trong tầm tay, Hương nhìn thấy, cũng yên tâm.
Rồi lại không muốn tiếp tục cùng Mạc Phi cãi nhau, hết lần này tới lần khác lôi thôi, không có ý định lái xe, cô cũng không có cách nào lái xe.
Hương vừa tức vừa gấp, nói xong liền muốn gọi điện thoại cho Mạc Sơn.
Vừa nghĩ đến việc bản thân lừa gạt anh mà lén mò ra ngoài, cô ấy lại sợ không ít.
Vì thế cô ấy liền nói lời mềm mại.
Bên này, tay Yến Yến vừa chạm tới tay cầm, cổ liền truyền đến một trận đau đớn, trong nháy mắt liền mất ý thức.
Chỉ nhớ cuối cùng thứ cô nhìn thấy chính là làn váy hoa rực rỡ của Hương.
Luống cuống khàn khàn một tiếng.
Nhẹ nhàng giống như nổi trên mây, khóe mắt Yến Yến rơi xuống mấy mảnh hồ nước nhỏ.
Mờ mịt và sợ hãi.
Gần đây trong việc làm ăn của hắn xảy ra chút phiền toái nhỏ, đoạn thời gian trước mua đất mất giá, có người cố ý thả tin tức sai sự thật cho hắn, khiến hắn mất đi một khoản tiền lớn một cách vô ích.
Bận rộn đến có chút sứt đầu mẻ trán, hắn cũng không để ý nhiều đến tâm tư muốn được chăm sóc của tiểu bảo bối trong nhà.
Hắn chỉ nói một thời gian ngắn nữa khi rảnh rỗi rồi mới có thể dẫn người ra ngoài.
Yến Yến luôn cảm thấy mình gây thêm phiền toái cho bọn họ, trong ấn tượng của cô Ân Ly là người có bản lĩnh không nhỏ, nếu biết cô ở chỗ này, không chừng hắn sẽ tìm đủ mọi cách để trả thù.
Trong lòng cô nảy sinh nóng nảy, lại không có cách nào tránh né. Luôn ở lại chỗ này làm cho tâm tư của cô như bị mài giũa khiến cô càng thêm lo lắng.
Vô duyên vô số chịu ý tốt của người khác, thời gian trôi qua tất cả cảm xúc đều trôi nổi không ngừng thay đổi khiến cô có chút cẩn thận.
Mặc dù có quan hệ tốt với Hương, nhưng Yến Yến cũng khó tránh khỏi việc không được tự nhiên.
Hôm nay cô gái nhỏ đi chân trần, nhẹ giọng chậm rãi đi tới trước cửa phòng cô, vẻ mặt vui tươi, hướng về phía cô chớp mắt.
Yến Yến thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như sữa đông lạnh, vừa trắng vừa mềm, cười ngây thơ vô cùng. Vừa nhìn đã biết cô ấy có tâm tư gì.
Không chịu nổi sự quấn quýt của cô ấy, Yến Yến cười cô càng ngày càng trẻ con, cô bị Hương dắt đi ra ngoài.
Hương được cưng chiều, trước đây cô ấy rụt rè, cũng không thích nói chuyện. Đến bây giờ Yến Yến mới chân chính hiểu được Mạc Sơn đã mang đến cho cô ấy cái gì.
Khoảng thời gian dài hỗn độn như vậy tóm lại được coi là có kết cục tốt.
Yến Yến thấy cô ấy một đường lén lút, kéo cô lên một chiếc xe màu đen.
Ghế lái xe có bóng người, đó là một người đàn ông cũng đang khom lưng sợ bị phát hiện.
Yến Yến cảm thấy buồn cười, phốc xuy một tiếng cười ra. Khói mù và bất an gần đây đã tiêu tan rất nhiều.
Trái tim cũng chìm xuống.
"Chị ơi, chúng ta như thế này chính là lén lút dẫn ngươi đi ra, lát nữa về nhà cũng không cần nói với anh cả nha~."
Yến Yến cười cong mắt, đầu ngón tay gợi lên sợi tóc của cô ấy rơi xuống bên tai, vén trở về, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Người ngồi trên ghế lái hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn.
"Mỗi lần gây họa chị đều kéo em ra làm đệm lưng, Mạc A Hương chị cũng không sợ dùng em đến hỏng rồi ư."
Hương nghe chửi bới, che miệng cười tủm tỉm.
"Ai bảo tên ngốc là em lại thua chị, chính mình không có bản lĩnh, còn dám nói chị ư."
Yến Yến nghe hai người đấu võ mồm, vui vẻ nửa ngày, cảnh ngoài cửa sổ xe lướt qua giống như phim ảnh phóng ra.
Có chút hoảng hốt, ánh mắt đều choáng váng vài phần.
Yến Yến ngưng trệ hồi lâu, suy nghĩ một lúc cô cũng buồn ngủ không thôi.
Cô lắc lư giống như cách biệt với thế gian đã lâu, giống như du hồn, bị bám níu bởi hơi âm nếu không để ý sẽ bị thu đi tất cả.
Sự choáng váng khổng lồ kia vẫn bao trùm lấy cô, cho đến khi được Hương dắt xuống xe, cô vẫn có chút thất hồn lạc phách.
Yến Yến có dự đoán và tính toán.
Cô có thể cảm giác được đang có một đôi mắt âm u trắc hoảng ở phía sau luôn bám vào thân thể lắc lư của cô, mỗi một tấc da thịt đều chưa từng buông tha.
Cô đã quá quen thuộc.
Yến Yến đi không nổi, hai chân giống như đổ chì, không thể bước ra.
Hương nhận thấy sự khác thường của cô, quan tâm mà dừng lại.
Xoay bàn tay lạnh như băng của cô nhéo lại nhéo.
"A Hương, hay là chúng ta. Chúng ta hãy quay lại." Yến Yến thì thầm.
Giảm thiểu sự hiện diện và sự khác thường của cô.
Nam sinh vừa lái xe kia, có chút kinh ngạc, thanh âm lớn hơn một chút.
"Làm cái gì, tôi mới lái tới đây thế mà liền trở về, bộ coi tôi giống như kẻ hầu mà đem ra đùa bỡn phải không? "
Yến Yến lau đi những giọt mồ hôi lạnh, không có ý tứ khuyên nhủ dư thừa, cũng quả thật cảm thấy điểm sai ở chính bản thân mình, tự động lùi về phía sau vài bước.
"Mạc Phi, tên ngốc này, em có bệnh đúng không? Tiểu Yến nói trở về thì phải trở về, em nhìn không ra cô ấy đang không thoải mái sao?"
Hương có chút tức giận, cũng theo đó mà không cam lòng cùng Yến Yến trở về.
Hai người cãi nhau về chuyện này, càng cãi càng hăng.
Yến Yến không kiềm chế được, hiện tại cô chỉ muốn lên xe nhằm ngăn trở ánh mắt lạnh như băng kia.
Cô liều lĩnh đi tới trước cửa xe, cách nơi hai người cãi nhau một đoạn ngắn.
Ngay trong tầm tay, Hương nhìn thấy, cũng yên tâm.
Rồi lại không muốn tiếp tục cùng Mạc Phi cãi nhau, hết lần này tới lần khác lôi thôi, không có ý định lái xe, cô cũng không có cách nào lái xe.
Hương vừa tức vừa gấp, nói xong liền muốn gọi điện thoại cho Mạc Sơn.
Vừa nghĩ đến việc bản thân lừa gạt anh mà lén mò ra ngoài, cô ấy lại sợ không ít.
Vì thế cô ấy liền nói lời mềm mại.
Bên này, tay Yến Yến vừa chạm tới tay cầm, cổ liền truyền đến một trận đau đớn, trong nháy mắt liền mất ý thức.
Chỉ nhớ cuối cùng thứ cô nhìn thấy chính là làn váy hoa rực rỡ của Hương.
Luống cuống khàn khàn một tiếng.
Nhẹ nhàng giống như nổi trên mây, khóe mắt Yến Yến rơi xuống mấy mảnh hồ nước nhỏ.
Mờ mịt và sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.