Chương 39:
Xú Trùng
17/05/2023
Ý thức của Yến Yến dần có chút thanh tỉnh, như thể bản thân cô chỉ vấp ngã giống như cánh bướm mà kích động.
Xung quanh có chút ấm áp, một không gian kín mít, có thể nghe được thanh âm rung động của gió.
Xen lẫn tiếng nước hỗn độn, tích tắc toát ra như mũi nhọn, chậm rãi nổ tung.
Đi qua tai như một dòng điện.
Mở mắt ra, đỉnh đầu là một mảnh màu vàng. Cảnh vật xa lạ khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều, Yến Yến đứng dậy, kéo theo sợi dây màu vàng được cột vào trên người.
Yến Yến cúi đầu nhìn xung quanh, cô đã được thay một bộ quần áo khác. Trang phục quen thuộc với phong cách váy thắt lưng, màu đỏ rực rỡ.
Mắt cá chân mảnh khảnh bị xích sắt buộc chặt, kéo dài đến hình trụ màu vàng bên ngoài.
Cột rất cao có thể chống đỡ đến đỉnh, bao quanh thành một vòng tròn, lồng sắt to lớn.
Yến Yến giãy dụa, phát ra tiếng xích sắt chạm vào thanh thúy.
Cổ tay cũng được cố định bằng dây xích, dưới thân là thảm lông. Vẫn âm lãnh hàn ý mười phần.
Trong lúc Yến Yến lắc lư, dây đeo theo bả vai cô trượt xuống, loáng thoáng bộ ngực tràn ra ngoài, không có đồ lót.
Nhụy hoa lập tức thẳng đứng lên giữa không trung.
Cô cúi đầu nhìn cảnh xuân lộ rõ ra bên ngoài không khỏi khiến mắt đỏ bừng, giống như là con thỏ lạc lối, đáng thương làm cho người ta đau lòng.
Toàn bộ căn phòng đều kín mít, tối đen một mảnh, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn treo trên đỉnh đầu trong lồng sắt.
Hoàng hôn, ánh sáng ấm áp phát ra ngoài.
Chiếu ra một cỗ cảm giác mê loạn sắc dục.
Yến Yến tóc dài xõa tung, trên khuôn mặt dính đầy nước mắt có thêm chút tông màu, hốc mắt ửng đỏ bao bọc cảm giác yếu ớt dễ vụn vỡ.
Trong lúc giãy dụa cổ tay, mắt cá chân đã làm xuất hiện vết đỏ trải rộng.
Dây đeo vai ở phía bên kia cũng trượt xuống vai.
Cô sợ hãi, phía sau là mồ hôi lạnh bao phủ.
Tứ chi Yến Yến được cố định, khoảng cách duy nhất có thể trằn trượt hoàn toàn dựa vào chiều dài của chuỗi xích sắt.
Dùng một loại tư thế cực kỳ cuồng nhiệt như muốn phơi bày toàn bộ thân thể.
Trong không đẹp, nhưng ngược lại lại sinh ra rất nhiều kiều diễm.
Một trận tiếng bước chân hư vọng vang lên ở bên ngoài, đại khái đó là một hành lang, trống trải thênh thang.
Âm thanh từ xa đến gần.
Yến Yến nghe được tiếng gảy dây xích, tiếp theo là mở khóa.
Cửa theo nhịp bị đẩy ra.
Yến Yến nhìn thấy khuôn mặt bị phẫn nộ gặm nhấm hoàn toàn thay đổi của Ân Ly.
Dung mạo vẫn như trước, bộ dáng nhã nhặn ấy đã lừa gạt cô, hiện tại lại muốn phạt cô.
Yến Yến sợ hãi, muốn lùi về phía sau, bị xích sắt kéo lên, chỉ có thể lùi bước ra sau một khoảng cách nhỏ.
Không đáng kể cũng không làm giảm bớt nỗi sợ hãi của cô.
Khuôn mặt Ân Ly ẩn giấu trong bóng tối, nhìn không rõ, chỉ có đường nét loáng thoáng có vẻ càng thêm u ám.
Góc cạnh rõ ràng quá đáng, thể hiện sự lạnh lùng và nghiêm khắc của người này.
Yến Yến muốn kêu cứu.
Giọng nói khàn khàn chấn động yết hầu, nhưng chỉ có thể run rẩy hô ra mấy chữ.
Vô dụng, buồn cười dư thừa.
Người đàn ông đến gần cô, mở cái lồng to lớn ra và ngồi xổm trước mặt cô.
Lạnh lùng đến mức phảng phất như thể đang nhìn một người sắp chết.
Yến Yến muốn lùi về phía sau.
Không thể lùi lại được.
Lưng quá mức gầy gò dựa vào một cột trụ, xương bả vai đau nhức.
Tay Ân Ly chạm vào mặt cô, mang theo một cỗ mê luyến gần như cố chấp.
Yến Yến sợ tới mức cả người run rẩy, ngân nga gọi tên hắn, mong có thể cầu xin để đổi lấy một tia thương hại.
Thế nhưng hắn không di chuyển.
"Tại sao?" Hắn cau mày, có chút khó hiểu, là thật sự nghi hoặc cùng mờ mịt.
"Tôi đối với em không tốt sao?"
"Vì sao em lại trăm phương nghìn kế muốn trốn chạy khỏi tôi?"
Yến Yến nhìn hắn không biết có thể nói gì.
Nghiêng đầu, sáng suốt mà cự tuyệt sự vuốt ve của Ân Ly.
Thấy đáy mắt đối phương hiện lên sự mãnh liệt càng sâu, Yến Yến mới cảm nhận được phản ứng sinh lý truyền đến cùng với sự sợ hãi muốn lui bước.
Không nhịn được run rẩy, hạt châu lăn xuống rơi vào giữa xương quai xanh, lạnh như băng.
Ân Ly đưa ngón tay lên lau mặt cô, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, lửa giận ngút trời không có chỗ nào để trút.
Ánh mắt mờ ám không rõ của hắn lướt qua trên ngực Yến Yến.
Trầm thấp, mắng một câu Tiểu Yêu Tinh, hắn liền đem cô đè lên thảm lông vũ.
Hút vào miệng tiếng nức nở cùng rên rỉ.
Hắn giận dữ mà gặm cắn đôi môi mềm mại của cô, màu môi vốn có chút tái nhợt giờ phút này lại hiện lên một mảnh ửng đỏ.
Kiều mị như một đóa hoa bị nghiền nát.
Nụ hôn của Ân Ly quá thô lỗ, đã không thể định nghĩa là hôn nữa, hắn cắn miệng Yến Yến, mút mát, giống như mài dao.
So sánh với sức mạnh của hắn.
Xung quanh có chút ấm áp, một không gian kín mít, có thể nghe được thanh âm rung động của gió.
Xen lẫn tiếng nước hỗn độn, tích tắc toát ra như mũi nhọn, chậm rãi nổ tung.
Đi qua tai như một dòng điện.
Mở mắt ra, đỉnh đầu là một mảnh màu vàng. Cảnh vật xa lạ khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều, Yến Yến đứng dậy, kéo theo sợi dây màu vàng được cột vào trên người.
Yến Yến cúi đầu nhìn xung quanh, cô đã được thay một bộ quần áo khác. Trang phục quen thuộc với phong cách váy thắt lưng, màu đỏ rực rỡ.
Mắt cá chân mảnh khảnh bị xích sắt buộc chặt, kéo dài đến hình trụ màu vàng bên ngoài.
Cột rất cao có thể chống đỡ đến đỉnh, bao quanh thành một vòng tròn, lồng sắt to lớn.
Yến Yến giãy dụa, phát ra tiếng xích sắt chạm vào thanh thúy.
Cổ tay cũng được cố định bằng dây xích, dưới thân là thảm lông. Vẫn âm lãnh hàn ý mười phần.
Trong lúc Yến Yến lắc lư, dây đeo theo bả vai cô trượt xuống, loáng thoáng bộ ngực tràn ra ngoài, không có đồ lót.
Nhụy hoa lập tức thẳng đứng lên giữa không trung.
Cô cúi đầu nhìn cảnh xuân lộ rõ ra bên ngoài không khỏi khiến mắt đỏ bừng, giống như là con thỏ lạc lối, đáng thương làm cho người ta đau lòng.
Toàn bộ căn phòng đều kín mít, tối đen một mảnh, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn treo trên đỉnh đầu trong lồng sắt.
Hoàng hôn, ánh sáng ấm áp phát ra ngoài.
Chiếu ra một cỗ cảm giác mê loạn sắc dục.
Yến Yến tóc dài xõa tung, trên khuôn mặt dính đầy nước mắt có thêm chút tông màu, hốc mắt ửng đỏ bao bọc cảm giác yếu ớt dễ vụn vỡ.
Trong lúc giãy dụa cổ tay, mắt cá chân đã làm xuất hiện vết đỏ trải rộng.
Dây đeo vai ở phía bên kia cũng trượt xuống vai.
Cô sợ hãi, phía sau là mồ hôi lạnh bao phủ.
Tứ chi Yến Yến được cố định, khoảng cách duy nhất có thể trằn trượt hoàn toàn dựa vào chiều dài của chuỗi xích sắt.
Dùng một loại tư thế cực kỳ cuồng nhiệt như muốn phơi bày toàn bộ thân thể.
Trong không đẹp, nhưng ngược lại lại sinh ra rất nhiều kiều diễm.
Một trận tiếng bước chân hư vọng vang lên ở bên ngoài, đại khái đó là một hành lang, trống trải thênh thang.
Âm thanh từ xa đến gần.
Yến Yến nghe được tiếng gảy dây xích, tiếp theo là mở khóa.
Cửa theo nhịp bị đẩy ra.
Yến Yến nhìn thấy khuôn mặt bị phẫn nộ gặm nhấm hoàn toàn thay đổi của Ân Ly.
Dung mạo vẫn như trước, bộ dáng nhã nhặn ấy đã lừa gạt cô, hiện tại lại muốn phạt cô.
Yến Yến sợ hãi, muốn lùi về phía sau, bị xích sắt kéo lên, chỉ có thể lùi bước ra sau một khoảng cách nhỏ.
Không đáng kể cũng không làm giảm bớt nỗi sợ hãi của cô.
Khuôn mặt Ân Ly ẩn giấu trong bóng tối, nhìn không rõ, chỉ có đường nét loáng thoáng có vẻ càng thêm u ám.
Góc cạnh rõ ràng quá đáng, thể hiện sự lạnh lùng và nghiêm khắc của người này.
Yến Yến muốn kêu cứu.
Giọng nói khàn khàn chấn động yết hầu, nhưng chỉ có thể run rẩy hô ra mấy chữ.
Vô dụng, buồn cười dư thừa.
Người đàn ông đến gần cô, mở cái lồng to lớn ra và ngồi xổm trước mặt cô.
Lạnh lùng đến mức phảng phất như thể đang nhìn một người sắp chết.
Yến Yến muốn lùi về phía sau.
Không thể lùi lại được.
Lưng quá mức gầy gò dựa vào một cột trụ, xương bả vai đau nhức.
Tay Ân Ly chạm vào mặt cô, mang theo một cỗ mê luyến gần như cố chấp.
Yến Yến sợ tới mức cả người run rẩy, ngân nga gọi tên hắn, mong có thể cầu xin để đổi lấy một tia thương hại.
Thế nhưng hắn không di chuyển.
"Tại sao?" Hắn cau mày, có chút khó hiểu, là thật sự nghi hoặc cùng mờ mịt.
"Tôi đối với em không tốt sao?"
"Vì sao em lại trăm phương nghìn kế muốn trốn chạy khỏi tôi?"
Yến Yến nhìn hắn không biết có thể nói gì.
Nghiêng đầu, sáng suốt mà cự tuyệt sự vuốt ve của Ân Ly.
Thấy đáy mắt đối phương hiện lên sự mãnh liệt càng sâu, Yến Yến mới cảm nhận được phản ứng sinh lý truyền đến cùng với sự sợ hãi muốn lui bước.
Không nhịn được run rẩy, hạt châu lăn xuống rơi vào giữa xương quai xanh, lạnh như băng.
Ân Ly đưa ngón tay lên lau mặt cô, nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, lửa giận ngút trời không có chỗ nào để trút.
Ánh mắt mờ ám không rõ của hắn lướt qua trên ngực Yến Yến.
Trầm thấp, mắng một câu Tiểu Yêu Tinh, hắn liền đem cô đè lên thảm lông vũ.
Hút vào miệng tiếng nức nở cùng rên rỉ.
Hắn giận dữ mà gặm cắn đôi môi mềm mại của cô, màu môi vốn có chút tái nhợt giờ phút này lại hiện lên một mảnh ửng đỏ.
Kiều mị như một đóa hoa bị nghiền nát.
Nụ hôn của Ân Ly quá thô lỗ, đã không thể định nghĩa là hôn nữa, hắn cắn miệng Yến Yến, mút mát, giống như mài dao.
So sánh với sức mạnh của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.