Chương 1: Cổ kim điều hoán - Việt thế lai nhi
Lãnh Liệt Phiêu Vũ
17/10/2020
Người dịch: Yuki (Bạch Nhật Mộng)
Mi mắt rất nặng — một chút khí lực cũng không có — chỉ nhớ là bản thân nhìn thấy một con chó sắp bị xe tông nên muốn cứu nó, ai ngờ tốc độ xe quá nhanh —
” Ngô — ” ” Tỉnh rồi tỉnh rồi! Thái thượng hoàng tỉnh rồi! Mau đi báo với Hoàng thượng!! ” Ồn quá — Vũ Lãnh nổ lực mở mắt ra, lại không khỏi bị làm cho hoảng sợ.
Ta đang nằm mộng sao? Nếu không thì tại sao mấy thái giám, cung nữ gì gì đó thường diễn trên phim toàn bộ xuất hiện ở trước mặt ta???
” Hoàng thượng giá đáo —— ” Theo sau tiếng gọi ấy, chỉ thấy một vị tuấn mỹ thiếu niên thân mặc hoàng bào tiến vào phòng, lại hướng về phía ta chạy tới.
” — ” Ta nhìn thẳng vào người trước mặt, thật sự không nhịn được mà cười thành tiếng.
” Ha ha ha! Chỉ Kỳ ngươi cũng thật là biết đùa, đeo bộ tóc giả dài này làm cái gì? Đang đóng phim cổ trang sao? Mấy thái giám, cung nữ kia còn diễn rất giống nữa chứ! ”
Nhìn người trước mặt cười vui vẻ như vậy, Hoàng Phủ Túy Thần cho mọi người lui xuống, hướng ánh mắt băng lãnh nhìn Lãnh.
” Chỉ Kỳ? Ở trước mặt ta nhắc đến tên của kẻ khác, người muốn ta vì đố kị mà giết đi tất cả những người mang tên Chỉ Kỳ sao? Thái thượng hoàng điện hạ! ”
Âm thanh băng lãnh vô tình làm cho Lãnh hồi thần. Tiếng nói âm lãnh của người trước mặt làm cho Lãnh rùng mình.
Không đúng! Người này không phải Chỉ Kỳ! Chỉ Kỳ là một người rất ôn nhu, tuyệt đối không giống như người trước mặt.
” Ngươi là ai? Nơi này — Nơi này là nơi nào? ” Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Lãnh, Hoàng Phủ Túy Thần cười lạnh một tiếng, nâng mặt của LÃnh lên.
” Đúng là đêm trước ta phục vụ người vẫn chưa đủ tốt! Người cư nhiên dám giả ngốc với ta?! A —- Hoàng Phủ Túy Nguyệt!! Ta không cho phép ngươi giả ngốc với ta!! ”
Hoàng Phủ Túy Nguyệt? Là ai?? Không lẽ ta giống như thứ mà trên sách quái lực loạn thần* nói —
” Mượn — mượn ta cái gương — ” Đôi tay của Lãnh phát run khiến Túy Thần có chút nghi hoặc, chiếu theo lời y đi lấy cái gương cho y.
”!! ” Đây — đây là ai a? Ngọc mạo giáng thần* — còn có mái tóc dài này nữa — không lẽ linh hồn của ta lại chạy đến thân thể của một nữ nhân sao?? Lãnh thở dài, nghĩ đến việc đường đường là tổng giám đốc của Vũ Thị, lại lưu lạc trở thành một nữ nhân thân mang bệnh tật.
” Xin hỏi nơi này là địa phương nào? ” Kí lai chi, tắc an chi*, ta vẫn phải vui mừng vì vị nữ tử này so với những mỹ nữ ta từng gặp qua còn hoàn mỹ hơn nhiều! Diện mạo này đáng lẽ chỉ có trên trời mới có —
” Nơi này là Lam quốc, ta là Hoàng đế —- Hoàng Phủ Túy Thần, còn người là cha của ta, Thái thượng hoàng của Lam quốc —- Hoàng Phủ Túy Nguyệt! ”
Thái thượng hoàng? Người này là nam?? Wa — nhìn không ra a —- hình như lúc nãy cũng có người cứ gọi ta là Thái thượng hoàng — Nếu như vậy thì xem ra tuổi tác cũng không còn nhỏ, thậm chí còn có thể làm cha người khác — đợi chút! Cha!! Ta là phụ thân của tên này!
” Ta là cha ngươi?!! ” Lãnh kinh ngạc đến nổi đứng bật dậy, kết quả là vừa đứng lên đã chịu không nổi rồi! Y kinh hoàng phát hiện trên người Hoàng Phủ Túy Nguyệt cánh nhiên chỉ mặc một lớp vải mỏng!!
” Ya!! ” Lãnh rất mất hình tượng mà trốn vào trong chăn. Lãnh cảm thấy rất là mất mặt, cánh nhiên ăn mặc như vậy ở trước mặt một nam nhân cực kì giống với Chỉ Kỳ — nói ra thì y cũng không hề muốn ăn mặc như vậy.
” Túy Thần tiên sinh gì đó ơi — mượn ta một bộ y phục để mặc đi — ” Túy Thần nghe lời nói của Lãnh, tuy rằng thập phần nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy đi đến bên y cự* lấy ra một bộ y phục cho Lãnh.
” — ” Y phục của cổ nhân mặc như thế nào? Có giống như cách mặc hòa phục* không? Trong lúc Lãnh còn đang nghi hoặc, Túy Thần từ từ tiếp cận Lãnh, đợi đến khi Lãnh hồi thần, gương mặt của y cùng Túy Thần chỉ còn cách nhau một chỉ.
”!! ” Tuy biết rõ đối phương không phải Chỉ Kỳ nhưng Lãnh vẫn đỏ mặt.
” — ” Đỏ mặt rồi? Đây chắc chắn không phải là phản ứng sẽ có của phụ thân lãnh đạm như nước của mình, còn người người trước mặt không có vẻ gì là Túy Nguyệt giả cả! Không lẽ —
” Cha, người mất trí nhớ rồi sao? ” Nghe Túy Thần truy hỏi, Lãnh nhẹ nhàng gật đầu. Theo như tình huống của mình mà nói thì cũng có thể coi là mất trí nhớ a — vả lại ta căn bản là không có kí ức.
” Thật sao — ” Thì ra ngươi chính là muốn như vậy mà quên ta sao — Trong mắt Túy Thần tràn đầy sự bi thương, từ nhỏ hắn luôn không ngừng đuổi theo bước chân của Túy Nguyệt, rất khó khăn khi tưởng rằng cuối cùng cũng có được y, kết quả lại nhận được đáp án này! Hắn không cho phép! Hoàng Phủ Túy Nguyệt vĩnh viễn chỉ có thể là của hắn! Không cần biết là y có nhớ được mình hay không!!
” Ơ — Cái đó — ” Tiếng gọi của Lãnh khiến Túy Thần dứt khỏi dòng suy tưởng của chính mình.
” Xin lỗi — Xin hỏi một chút y phục này làm sao mặc vậy? ” Lãnh sợ bản thân mặc sai sẽ rất mất mặt nên chỉ còn cách đi hỏi Túy Thần.
” Nguyên lai mất đi kí ức rồi thì ngay đến cả cách mặc y phục cũng quên mất. ” Túy Thần có chút kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng vui mừng khi cha mình cầu mình giúp đỡ. ( Kỳ thật là vì ngươi đã cho bọn hạ nhân lui hết ra ngoài rồi) ——
Ta là thời gian phân cát tuyến ——
Trải qua sự giới thiệu của Túy Thần, Lãnh cuối cùng cũng có chút hiểu biết về nơi này. Lam quốc, văn tự cùng phồn thể không có gì khác nhau, thân phận hiện tại của mình là Thái thượng hoàng của Lam quốc, khoảng hai mươi chín tuổi! Hoàng Phủ Túy Thần mới mười sáu tuổi!! Người cổ đại cùng người hiện đại quả nhiên không giống nhau — thôi vậy, vả lại hiện tại — ta chỉ cần ngoan ngoãn làm Hoàng Phủ Túy Nguyệt là được rồi! Còn Chỉ Kỳ — cũng chỉ có thể hoài niệm thôi —
…
…
…
…
…
…
Chú giải:
Quái lực loạn thần: quái: sự việc kì quái trái lẽ thường ; lực: dũng lực, hiếu chiến ; loạn: nghịch lý vi pháp ; thần: sự việc phức tạp khó giải quyết. Tóm lại, quái lực loạn thần là chỉ những việc quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.
Ngọc mạo giáng thần: da trắng, môi đỏ, diện mạo xinh đẹp nói chung là mỹ nhân a.
Kí lai chi, tắc an chi: kí: đã ; lai chi: khiến ai đó phải đến ; an chi: làm cho bình an. Nguyên là ý chỉ nếu đã mang bọn họ đến thì sẽ bảo vệ bọn họ bình an. Sau này ý chỉ nếu đã đến đây rồi thì phải an tâm ở tại nơi này. (trong fic dùng ý này)
Y cự: tủ quần áo
Hòa phục: kimono
Mi mắt rất nặng — một chút khí lực cũng không có — chỉ nhớ là bản thân nhìn thấy một con chó sắp bị xe tông nên muốn cứu nó, ai ngờ tốc độ xe quá nhanh —
” Ngô — ” ” Tỉnh rồi tỉnh rồi! Thái thượng hoàng tỉnh rồi! Mau đi báo với Hoàng thượng!! ” Ồn quá — Vũ Lãnh nổ lực mở mắt ra, lại không khỏi bị làm cho hoảng sợ.
Ta đang nằm mộng sao? Nếu không thì tại sao mấy thái giám, cung nữ gì gì đó thường diễn trên phim toàn bộ xuất hiện ở trước mặt ta???
” Hoàng thượng giá đáo —— ” Theo sau tiếng gọi ấy, chỉ thấy một vị tuấn mỹ thiếu niên thân mặc hoàng bào tiến vào phòng, lại hướng về phía ta chạy tới.
” — ” Ta nhìn thẳng vào người trước mặt, thật sự không nhịn được mà cười thành tiếng.
” Ha ha ha! Chỉ Kỳ ngươi cũng thật là biết đùa, đeo bộ tóc giả dài này làm cái gì? Đang đóng phim cổ trang sao? Mấy thái giám, cung nữ kia còn diễn rất giống nữa chứ! ”
Nhìn người trước mặt cười vui vẻ như vậy, Hoàng Phủ Túy Thần cho mọi người lui xuống, hướng ánh mắt băng lãnh nhìn Lãnh.
” Chỉ Kỳ? Ở trước mặt ta nhắc đến tên của kẻ khác, người muốn ta vì đố kị mà giết đi tất cả những người mang tên Chỉ Kỳ sao? Thái thượng hoàng điện hạ! ”
Âm thanh băng lãnh vô tình làm cho Lãnh hồi thần. Tiếng nói âm lãnh của người trước mặt làm cho Lãnh rùng mình.
Không đúng! Người này không phải Chỉ Kỳ! Chỉ Kỳ là một người rất ôn nhu, tuyệt đối không giống như người trước mặt.
” Ngươi là ai? Nơi này — Nơi này là nơi nào? ” Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Lãnh, Hoàng Phủ Túy Thần cười lạnh một tiếng, nâng mặt của LÃnh lên.
” Đúng là đêm trước ta phục vụ người vẫn chưa đủ tốt! Người cư nhiên dám giả ngốc với ta?! A —- Hoàng Phủ Túy Nguyệt!! Ta không cho phép ngươi giả ngốc với ta!! ”
Hoàng Phủ Túy Nguyệt? Là ai?? Không lẽ ta giống như thứ mà trên sách quái lực loạn thần* nói —
” Mượn — mượn ta cái gương — ” Đôi tay của Lãnh phát run khiến Túy Thần có chút nghi hoặc, chiếu theo lời y đi lấy cái gương cho y.
”!! ” Đây — đây là ai a? Ngọc mạo giáng thần* — còn có mái tóc dài này nữa — không lẽ linh hồn của ta lại chạy đến thân thể của một nữ nhân sao?? Lãnh thở dài, nghĩ đến việc đường đường là tổng giám đốc của Vũ Thị, lại lưu lạc trở thành một nữ nhân thân mang bệnh tật.
” Xin hỏi nơi này là địa phương nào? ” Kí lai chi, tắc an chi*, ta vẫn phải vui mừng vì vị nữ tử này so với những mỹ nữ ta từng gặp qua còn hoàn mỹ hơn nhiều! Diện mạo này đáng lẽ chỉ có trên trời mới có —
” Nơi này là Lam quốc, ta là Hoàng đế —- Hoàng Phủ Túy Thần, còn người là cha của ta, Thái thượng hoàng của Lam quốc —- Hoàng Phủ Túy Nguyệt! ”
Thái thượng hoàng? Người này là nam?? Wa — nhìn không ra a —- hình như lúc nãy cũng có người cứ gọi ta là Thái thượng hoàng — Nếu như vậy thì xem ra tuổi tác cũng không còn nhỏ, thậm chí còn có thể làm cha người khác — đợi chút! Cha!! Ta là phụ thân của tên này!
” Ta là cha ngươi?!! ” Lãnh kinh ngạc đến nổi đứng bật dậy, kết quả là vừa đứng lên đã chịu không nổi rồi! Y kinh hoàng phát hiện trên người Hoàng Phủ Túy Nguyệt cánh nhiên chỉ mặc một lớp vải mỏng!!
” Ya!! ” Lãnh rất mất hình tượng mà trốn vào trong chăn. Lãnh cảm thấy rất là mất mặt, cánh nhiên ăn mặc như vậy ở trước mặt một nam nhân cực kì giống với Chỉ Kỳ — nói ra thì y cũng không hề muốn ăn mặc như vậy.
” Túy Thần tiên sinh gì đó ơi — mượn ta một bộ y phục để mặc đi — ” Túy Thần nghe lời nói của Lãnh, tuy rằng thập phần nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy đi đến bên y cự* lấy ra một bộ y phục cho Lãnh.
” — ” Y phục của cổ nhân mặc như thế nào? Có giống như cách mặc hòa phục* không? Trong lúc Lãnh còn đang nghi hoặc, Túy Thần từ từ tiếp cận Lãnh, đợi đến khi Lãnh hồi thần, gương mặt của y cùng Túy Thần chỉ còn cách nhau một chỉ.
”!! ” Tuy biết rõ đối phương không phải Chỉ Kỳ nhưng Lãnh vẫn đỏ mặt.
” — ” Đỏ mặt rồi? Đây chắc chắn không phải là phản ứng sẽ có của phụ thân lãnh đạm như nước của mình, còn người người trước mặt không có vẻ gì là Túy Nguyệt giả cả! Không lẽ —
” Cha, người mất trí nhớ rồi sao? ” Nghe Túy Thần truy hỏi, Lãnh nhẹ nhàng gật đầu. Theo như tình huống của mình mà nói thì cũng có thể coi là mất trí nhớ a — vả lại ta căn bản là không có kí ức.
” Thật sao — ” Thì ra ngươi chính là muốn như vậy mà quên ta sao — Trong mắt Túy Thần tràn đầy sự bi thương, từ nhỏ hắn luôn không ngừng đuổi theo bước chân của Túy Nguyệt, rất khó khăn khi tưởng rằng cuối cùng cũng có được y, kết quả lại nhận được đáp án này! Hắn không cho phép! Hoàng Phủ Túy Nguyệt vĩnh viễn chỉ có thể là của hắn! Không cần biết là y có nhớ được mình hay không!!
” Ơ — Cái đó — ” Tiếng gọi của Lãnh khiến Túy Thần dứt khỏi dòng suy tưởng của chính mình.
” Xin lỗi — Xin hỏi một chút y phục này làm sao mặc vậy? ” Lãnh sợ bản thân mặc sai sẽ rất mất mặt nên chỉ còn cách đi hỏi Túy Thần.
” Nguyên lai mất đi kí ức rồi thì ngay đến cả cách mặc y phục cũng quên mất. ” Túy Thần có chút kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng vui mừng khi cha mình cầu mình giúp đỡ. ( Kỳ thật là vì ngươi đã cho bọn hạ nhân lui hết ra ngoài rồi) ——
Ta là thời gian phân cát tuyến ——
Trải qua sự giới thiệu của Túy Thần, Lãnh cuối cùng cũng có chút hiểu biết về nơi này. Lam quốc, văn tự cùng phồn thể không có gì khác nhau, thân phận hiện tại của mình là Thái thượng hoàng của Lam quốc, khoảng hai mươi chín tuổi! Hoàng Phủ Túy Thần mới mười sáu tuổi!! Người cổ đại cùng người hiện đại quả nhiên không giống nhau — thôi vậy, vả lại hiện tại — ta chỉ cần ngoan ngoãn làm Hoàng Phủ Túy Nguyệt là được rồi! Còn Chỉ Kỳ — cũng chỉ có thể hoài niệm thôi —
…
…
…
…
…
…
Chú giải:
Quái lực loạn thần: quái: sự việc kì quái trái lẽ thường ; lực: dũng lực, hiếu chiến ; loạn: nghịch lý vi pháp ; thần: sự việc phức tạp khó giải quyết. Tóm lại, quái lực loạn thần là chỉ những việc quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.
Ngọc mạo giáng thần: da trắng, môi đỏ, diện mạo xinh đẹp nói chung là mỹ nhân a.
Kí lai chi, tắc an chi: kí: đã ; lai chi: khiến ai đó phải đến ; an chi: làm cho bình an. Nguyên là ý chỉ nếu đã mang bọn họ đến thì sẽ bảo vệ bọn họ bình an. Sau này ý chỉ nếu đã đến đây rồi thì phải an tâm ở tại nơi này. (trong fic dùng ý này)
Y cự: tủ quần áo
Hòa phục: kimono
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.