Chương 2: Tên ta gọi là Hoàng Phủ Túy Nguyệt
Lãnh Liệt Phiêu Vũ
17/10/2020
Người dịch: Yuki ( Bạch Nhật Mộng)
—— Chớp mắt cái, một tháng đã trôi qua.
Trong một tháng này này, ta đã quen thuộc với Hoàng cung này, nên nói là không quen cũng phải quen mới phải! Ngày nào cũng đi qua đi lại ở cùng một nơi a ~ đến bao giời mới có thể ra ngoài chơi đây a ~~
” Người sao lại than thở nữa rồi, điều đó không tốt cho thân thể chút nào! ” Âm thanh cười cợt này —
” Là Diệu Diệu a ~~ tốt quá rồi ~ nếu ngươi mà còn không đến thì ta buồn đến chết mất! ” Lãnh ngoài miệng thì phàn nàn nhưng trên mặt lại cười toe toét.
Phi Như Diệu là phi tử độc nhất của Hoàng Phủ Túy Nguyệt, không cần hoài nghi, là một vị nam phi.
Phi Như Diệu ở hiện tại mà nói, chính là mỹ nam + nam nhân cực tốt, cả người chính là hoàn mỹ đến không còn gì để nói ~ thủ nghệ, võ nghệ, tài nghệ toàn bộ đều tuyệt vời! Hiện tại ở trong hoàng cung này ngoài trừ Túy Thần thì hắn chính là người thân cận nhất của ta —
Quan hệ của Như Diệu cùng Túy Thần vốn không tốt, thậm chí có thể nói là phi thường ác liệt. Mỗi lần hai người chỉ cần gặp mặt một cái, thì mùi hỏa dược tương đối nồng nặc — ai! Hoàng Phủ Túy Nguyệt đúng là kẻ tội nghiệt nặng nề a ~~
” Hôm nay Như Diệu làm cho người vài cái bánh, người có thể vừa dạo hồ vừa ăn ~ ” Như Diệu dùng khuôn mặt tuấn mỹ đó tươi cười xán lạn, ta nhịn không được tim đập càng ngày càng nhanh — thật là đáng ghét a ~!! Không dưng sao lại đẹp trai như thế làm gì chứ ~~!!
” Cha ~!! ” Đúng là thập phần trùng hợp, Túy Thần xuất hiện trước mặt ta và Như Diệu.
” Ngươi sao lại ở đây? ” Túy Thần nét mặt kinh ngạc cùng thống hận nhìn Như Diệu. Không sai, chính là thống hận.
” Ha ha — thân là phi tử của Túy Nguyệt, ở bên cạnh Túy Nguyệt thì có sao đâu? Còn như Hoàng thượng người — đáng ra phải rất là bận rộn mới phải chứ? Sao lại nhàn rỗi mà đến nơi này diễn vở kịch cha hiền con thảo? ” Lời nói của Như Diệu đối với Túy Thần không hề khách khí, cho dù Túy Thần là hoàng đế, hắn một chút cũng không sợ.
” Ngươi — Hừ! ” Túy Thần hừ lạnh một tiếng, không biện luận cùng Như Diệu nữa.
” Cái đó — Túy Thần — Nếu ngươi bận thì không cần đến nữa — có Diệu Diệu cùng ta là đủ rồi — ” Ta cũng cảm thấy rất kì quái, Túy Thần vì cái gì mà lại đến đây chứ?
” ——” Túy Thần không nói một lời, nhưng ta lại cảm thụ được từ trên người hắn phát ra luồng khí hàn lãnh.
” Hắn có thể ở bên cạnh người, ta không thể sao? ” Trong lòng Túy Thần vô cùng thất vọng, hóa ra trong mắt Túy Nguyệt, bản thân không sánh được với Hoàng Phủ Túy Diệu!!
” Cũng không phải là không thể ~ chỉ là ngươi là hoàng đế ya ~ hoàng đế không phải đều rất bận rộn sao? ” Lãnh vội vàng giải thích, y thật không muốn cứ thổi linh độ lãnh khí*.
” Không bận, chỉ cần có thể ở bên cạnh người — ” Tùy Thần vội vàng biểu thị tâm ý của bản thân.
” Ơ ~ Ngươi muốn ở bên cạnh ta cũng không phải là không thể — ” Lãnh nói. Trong lòng bổ sung thêm câu: chỉ cần đừng có để ta thổi linh độ lãnh khí là được —
Túy Thần nghe thấy Túy Nguyệt cho phép mình ở bên cạnh y, bầu không khí băng lãnh lập tức biến mất, bất quá —
” Phi Như Diệu, ngươi đáng ra cũng có rất nhiều việc phải làm mà, mau đi làm đi! ” Đừng ở nơi này làm phiền ta và Túy Nguyệt!
” Không không không, nhiệm vụ của Như Diệu chính là bồi bạn cùng Túy Nguyệt, sao lại bận việc khác nữa chứ ~~ ” Muốn chia rẽ ta? Hừ! Ta mới không để ngươi toại nguyện!!
” Trời ạ — Giữa bọn họ thật sự rất là đáng sợ a ~~ Cái người tên Hoàng Phủ Túy Nguyệt này cũng quá mạnh rồi — cư nhiên có thể chịu được —
” Cái đó — Diệu Diệu — Túy Thần — Các ngươi — ” Có thể đừng có cứ lấn qua đây được không a ~~
Rất hiển nhiên, hai người vốn không nghe được lời cầu xin trong lòng Lãnh, cứ liên tục tiếp cận Lãnh —
Chính vào lúc này, thanh âm đột ngột vang lên khiến hai người hồi thần lại.
…
…
…
…
…
…
Chú giải:
Linh độ lãnh khí: luồng khí lạnh không độ, cũng hên pé Lãnh chưa đóng băng:kaka:
—— Chớp mắt cái, một tháng đã trôi qua.
Trong một tháng này này, ta đã quen thuộc với Hoàng cung này, nên nói là không quen cũng phải quen mới phải! Ngày nào cũng đi qua đi lại ở cùng một nơi a ~ đến bao giời mới có thể ra ngoài chơi đây a ~~
” Người sao lại than thở nữa rồi, điều đó không tốt cho thân thể chút nào! ” Âm thanh cười cợt này —
” Là Diệu Diệu a ~~ tốt quá rồi ~ nếu ngươi mà còn không đến thì ta buồn đến chết mất! ” Lãnh ngoài miệng thì phàn nàn nhưng trên mặt lại cười toe toét.
Phi Như Diệu là phi tử độc nhất của Hoàng Phủ Túy Nguyệt, không cần hoài nghi, là một vị nam phi.
Phi Như Diệu ở hiện tại mà nói, chính là mỹ nam + nam nhân cực tốt, cả người chính là hoàn mỹ đến không còn gì để nói ~ thủ nghệ, võ nghệ, tài nghệ toàn bộ đều tuyệt vời! Hiện tại ở trong hoàng cung này ngoài trừ Túy Thần thì hắn chính là người thân cận nhất của ta —
Quan hệ của Như Diệu cùng Túy Thần vốn không tốt, thậm chí có thể nói là phi thường ác liệt. Mỗi lần hai người chỉ cần gặp mặt một cái, thì mùi hỏa dược tương đối nồng nặc — ai! Hoàng Phủ Túy Nguyệt đúng là kẻ tội nghiệt nặng nề a ~~
” Hôm nay Như Diệu làm cho người vài cái bánh, người có thể vừa dạo hồ vừa ăn ~ ” Như Diệu dùng khuôn mặt tuấn mỹ đó tươi cười xán lạn, ta nhịn không được tim đập càng ngày càng nhanh — thật là đáng ghét a ~!! Không dưng sao lại đẹp trai như thế làm gì chứ ~~!!
” Cha ~!! ” Đúng là thập phần trùng hợp, Túy Thần xuất hiện trước mặt ta và Như Diệu.
” Ngươi sao lại ở đây? ” Túy Thần nét mặt kinh ngạc cùng thống hận nhìn Như Diệu. Không sai, chính là thống hận.
” Ha ha — thân là phi tử của Túy Nguyệt, ở bên cạnh Túy Nguyệt thì có sao đâu? Còn như Hoàng thượng người — đáng ra phải rất là bận rộn mới phải chứ? Sao lại nhàn rỗi mà đến nơi này diễn vở kịch cha hiền con thảo? ” Lời nói của Như Diệu đối với Túy Thần không hề khách khí, cho dù Túy Thần là hoàng đế, hắn một chút cũng không sợ.
” Ngươi — Hừ! ” Túy Thần hừ lạnh một tiếng, không biện luận cùng Như Diệu nữa.
” Cái đó — Túy Thần — Nếu ngươi bận thì không cần đến nữa — có Diệu Diệu cùng ta là đủ rồi — ” Ta cũng cảm thấy rất kì quái, Túy Thần vì cái gì mà lại đến đây chứ?
” ——” Túy Thần không nói một lời, nhưng ta lại cảm thụ được từ trên người hắn phát ra luồng khí hàn lãnh.
” Hắn có thể ở bên cạnh người, ta không thể sao? ” Trong lòng Túy Thần vô cùng thất vọng, hóa ra trong mắt Túy Nguyệt, bản thân không sánh được với Hoàng Phủ Túy Diệu!!
” Cũng không phải là không thể ~ chỉ là ngươi là hoàng đế ya ~ hoàng đế không phải đều rất bận rộn sao? ” Lãnh vội vàng giải thích, y thật không muốn cứ thổi linh độ lãnh khí*.
” Không bận, chỉ cần có thể ở bên cạnh người — ” Tùy Thần vội vàng biểu thị tâm ý của bản thân.
” Ơ ~ Ngươi muốn ở bên cạnh ta cũng không phải là không thể — ” Lãnh nói. Trong lòng bổ sung thêm câu: chỉ cần đừng có để ta thổi linh độ lãnh khí là được —
Túy Thần nghe thấy Túy Nguyệt cho phép mình ở bên cạnh y, bầu không khí băng lãnh lập tức biến mất, bất quá —
” Phi Như Diệu, ngươi đáng ra cũng có rất nhiều việc phải làm mà, mau đi làm đi! ” Đừng ở nơi này làm phiền ta và Túy Nguyệt!
” Không không không, nhiệm vụ của Như Diệu chính là bồi bạn cùng Túy Nguyệt, sao lại bận việc khác nữa chứ ~~ ” Muốn chia rẽ ta? Hừ! Ta mới không để ngươi toại nguyện!!
” Trời ạ — Giữa bọn họ thật sự rất là đáng sợ a ~~ Cái người tên Hoàng Phủ Túy Nguyệt này cũng quá mạnh rồi — cư nhiên có thể chịu được —
” Cái đó — Diệu Diệu — Túy Thần — Các ngươi — ” Có thể đừng có cứ lấn qua đây được không a ~~
Rất hiển nhiên, hai người vốn không nghe được lời cầu xin trong lòng Lãnh, cứ liên tục tiếp cận Lãnh —
Chính vào lúc này, thanh âm đột ngột vang lên khiến hai người hồi thần lại.
…
…
…
…
…
…
Chú giải:
Linh độ lãnh khí: luồng khí lạnh không độ, cũng hên pé Lãnh chưa đóng băng:kaka:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.