Chương 2: Vòng xoáy định mệnh
Con Gái Diêm Vương
14/10/2013
Mấy hôm sau nó rủ hai đứa bạn của mình đi uống trà sữa ở một quán gần
trường nó sắp học. Khi nó bước vào thì đã thấy Nhi và Hân ngồi ở 1 chiếc bàn cạnh cửa sổ. Vừa nhìn thấy nó, Nhi gọi to:
- Vy Anh chỗ này nè, ra đây ngồi
Nhận ra người quen từ phía phát ra tiếng gọi tên nó, nó bất giác bước chân tới chỗ bàn, ngồi xuống và gọi 1 cốc sữa chua mít cho mình.
- Mày làm gì mà đến muộn thế làm tao với Hân cứ tưởng mày không bọn tao đang định tính tiền rồi về đây này bà nội. - Nhi càu nhàu.
- Ừ đúng rồi đang định về thì thấy mày đến - Hân ùa theo Nhi.
- Muộn gì bây giờ mới có 9h mày hẹn tao bảo 8h30 đến tao đến muộn có 30 phút thôi mà cũng càu nhàu chúng mày càu nhàu ít thôi không mau chóng thành bà già lắm đấy .
- Cái gì con kia mày rủa bọn tao mong chóng già đấy à - Nhi mặt đầy sát khí đẩy hết sang nhìn Vy.
- Con này phả xử mới được - Hân cười đầy ẩn ý nhìn Nhi.
- Đúng rồi con này phải xử không sử không được
Nhi với Hân đều hùng hổ xông lên hai đứa đều sắn ống tay áo của mình, trên môi nở nụ cười đểu dành riêng cho nó. Tự nhiên nó thấy sát khí ngùn ngụt bay ra từ hai người bên cạnh lên liền chắp tay xin lỗi đấy xin lỗi để:
- Con xin lỗi hai mẹ con không giám nói như thế nữa mà con có rủa hai mẹ mau già đâu con chỉ nhắc nhở hai mẹ là lần sau đừng càu nhàu nữa không nhanh già chứ có rủa gì hai mẹ đâu mà hai mẹ giám nói là con rủa hai mẹ
- Ừ thôi tha cho nó đi, đằng nào nó cũng thành tâm xin lỗi anh em mình rồi mà - Hân động lòng tha lỗi.
- Ờ tha cho mày đấy lần sau không được nói bọn tao như thế nghe chưa -Nhi dọa.
- Dạ con rõ rồi ạ - Nó cho tay lên đầu làm như kiểu chào cờ.
Ba đứa nó ngồi trêu đùa nhau được một lúc thì cửa quán bật mở, ba chàng trai bước vào gây sự chú ý của mọi người xung quanh, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía ba chàng trai không động đậy, chỉ riêng nó vẫn cắm mặt vào ăn, không quan tâm mọi chuyện xung quanh.
Ba chàng trai bước vào cũng tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ thẳng với bàn của chúng nó và cách mấy bàn. Ba chàng ngồi xuống và gọi đồ.
- Ê Hùng, mấy hôm nay mày đi đâu mà biệt tăm biệt tích thế?
- Àk tao đi du lịch với ông bà già mấy ngày ý mà
- Cái gì mày đi đâu mày mà cũng đi du lịch với ông bà già á - Phong nhìn Hùng thốt lên
- Ừ tao cũng có muốn đi đâu nhưng ông bà ấy cứ bắt tao đi. Không đi ông bà ấy cắt tiền trong tháng này nên tao đành cắn răng mà đi thôi
- Thế đi đâu?. Có vui không mày???
- Đi vào Nha Trang cùng với ông bà ấy. Vui vẻ gì đi cùng ông bà gìa thì vui bằng niềm tin à. Mà Nha Trang đi mấy trăm lần rồi và ông bà ấy vẫn đòi đi. Nản vãi ~~~
- Haha. Khổ thân thằng bé - Phong cười đểu.
Hắn không nói gì từ lúc hỏi Hùng đi đâu, bỗng một hình ảnh đập lên trước mắt, một cô gái đang cặm cụi ăn thì đưa tay lên lau miệng. Khuôn mặt đó làm hắn không thể quên được, mà cũng chả thế nhở. Cậu gặp người này ở đâu chưa nhỉ?
Còn nó đang ăn thì tự nhiên thấy hai con bạn của mình không làm gì cả cứ ngồi đơ ra nhìn về phía bàn bên kia cách bàn nó mấy chiếc bàn. Không hiểu tại sao hai con bạn nó bị như vậy thì nó cũng nhìn theo hướng hai con bạn nó đang nhìn thì thấy ở đó có 3 người con trai. Mỗi người đều mang phong cách riêng của mình nhìn ai cũng như thiên sứ vậy đó, nó cũng đơ ra 2 giây.
Nhìn từng người từng người 1 để thưởng thức vẻ đẹp của 3 chàng trai kia. Khi nó nhìn đến chàng trai cuối cùng thi giật mình phát hiện chàng trai đó cũng đang giật mình. Hai đôi mắt một đôi mắt màu xanh ngọc bích một đôi mắt màu đen láy tinh nghịch chạm vào nhau làm chi hai chủ nhân của hai đôi mắt đấy đều giật mình và nhìn đi chỗ khác. Khi nó chạm vào đôi mắt ấy nó lại thấy quen quen không biết nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy ở chỗ nào rồi và khuôn mặt của hắn đối với nó cũng rất quen. Nó cố nhớ xem đã gặp hắn ở đâu mà không tài nào nhớ ra nổi.
Nó cứ triền miên trong suy nghĩ không biết hai con bạn nó đang gọi nó từ nay đến giờ. Gọi nó mãi không được, Nhi giơ tay tát thẳng vào mặt nó cái \\\" Bốp \\\" nhẹ . Nó bị Nhi tát liền giật mình thoát khỏi suy nghĩ quay lên lườm và hỏi Nhi :
-Con kia sao mày tát tao?
- Mày bị làm sao thế tao gọi mày từ vừa nãy đến giờ không thấy động tĩnh gì thì mới đánh mày cho mày tỉnh thôi à
- Thế à - nó thấy Nhi nói thế thì thôi không nói gì nữa và lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy cũng muộn rồi lên giục hai con bạn mình về
- Muộn rồi chúng mày ơi về thôi
- Ừ ừ về thôi - Nhi và Hân cùng đồng ý với ý kiến của nó
Nó ra đi ra tính tiền rồi ba đứa nó cùng bước ra cửa đi về. Khi tụi nó đi về 3, 3 chàng trai ngồi ở phía bàn thẳng cách chúng nó mấy bàn cũng nhìn theo chúng nó đi ra cửa. Tụi nó đi ra ngoài được 1 lúc Phong lên tiếng :
- Ê mày nhìn 3 con bé kia cũng được đấy chứ
- Ừ cũng được không biết 3 bộn đấy ở đâu nhể
- Tao chịu thôi
Phong và Hùng đang nói chuyện về chúng nó thì tự nhiên Phong thấy nó không nói gì từ vừa nãy đến giờ liền hỏi:
- Ê Nam ( tên của hắn đó) mày sao thế từ lúc vào quán đến giờ chả thấy mày nói câu nào cả
- Có sao đâu có chuyện gì để mà nói chứ toàn chuyện linh tinh
- Ừ thế mày có thấy ba con vừa nãy không ????? _ Phong thấy thế liền gợi chuyện với hắn
- Ba con nào ????
- Ba con vừa đi ra ngoài ý
- Có làm sao??????
- Mày thấy ba con đấy được không??
-Được cái ** gì xấu mù
- Xấu cái mặt mày ý nhìn cũng được mà
- Ừ thì được thôi muộn rồi về đi
- Ừ về thôi
Và ba chàng trai lại bước ra khỏi cửa mỗi chàng nên 1 chiếc xe oto riêng của mình ( 3 chàng này toàn nhà đại gia thôi mà ). Mỗi chàng đi một hướng tiến về nhà của mình trên đường đi hắn cứ suy nghĩ về nó \\\" sao nhìn cô ta lại quen thế nhỉ?????? không biết mình từng gặp ở đâu rồi tại sao lại không nhớ ra nổi chứ trời ạ \\\" Hắn cứ miên man suy nghĩ mà không biết mình đã về đến nhà từ bao giờ.
Nó cười vui vẻ với bọn bạn đến suốt quãng đường còn lại về nhà. Vừa bước vào cổng, một mùi thức ăn thơm lừng đập vào mũi nó làm cho cái mũi nhỏ tí phải ngước lên khịt khịt bay theo mùi thức ăn. Mẹ nó đang rửa rau. Nó chạy đến nịnh :
- Mẹ ơi mẹ nấu gì thế mà thơm quá trời luôn à.
- Thơm á sao mẹ chả ngửi thấy mùi gì cả nhỉ
- Thơm thế còn gì mẹ. Chắc mẹ nấu nên không ngửi thấy mùi gì thôi chứ con ngửi thấy mà hì hì
- Thế hả thôi con vào nhà tắm rửa rồi thay quần áo đi rồi chuẩn bị dọn cơm ăn cơm nữa
- Vâng thưa chỉ huy - nó đưa tay lên tuân lệnh mẹ nó y như ở trong quân đội rồi nó chạy ù vào nhà
Hắn khi về đến nhà rồi vẫn không thôi nghĩ về nó, vừa tắm rửa sạch sẽ, hắn mở phone và gọi đặt đồ ăn sẵn ở nhà hàng. Trong khi chờ đợi đồ ăn mang tới, hắn mở ti vi xem cho bụng đỡ sốt ruột, mở sao lại vào đúng kênh giới thiệu về nhãn và xoài, bỗng nhớ ra cảnh tượng chiều hôm đó. Trong đầu xuất hiện lại từng đoạn từng đoạn 1 như đoạn phim tua chậm và đến chỗ có một cô gái nằm trên người hắn và cướp đi nụ hôn đầu của hắn thì tự nhiên hắn giật mình, đó chính là cô gái hắn gặp ở quán trà sữa: \\\"không ngờ lại là cô thảo nào tôi nhìn cô quen đến vậy mà không nhận ra hừ\\\"
Cầm trên tay cái dép tông nhỏ nhắn.Hắn cười, nụ cười nửa miệng ngang tàn, dành cho cô gái cướp nụ hôn mà hàng ngàn cô gái mong muốn từ hắn...và để lại một cái dép tông rồi chạy vụt đi. Có phải cô ta...là nàng công chúa cổ tích, một món quà từ trên trời rơi xuống cho hắn?
- Vy Anh chỗ này nè, ra đây ngồi
Nhận ra người quen từ phía phát ra tiếng gọi tên nó, nó bất giác bước chân tới chỗ bàn, ngồi xuống và gọi 1 cốc sữa chua mít cho mình.
- Mày làm gì mà đến muộn thế làm tao với Hân cứ tưởng mày không bọn tao đang định tính tiền rồi về đây này bà nội. - Nhi càu nhàu.
- Ừ đúng rồi đang định về thì thấy mày đến - Hân ùa theo Nhi.
- Muộn gì bây giờ mới có 9h mày hẹn tao bảo 8h30 đến tao đến muộn có 30 phút thôi mà cũng càu nhàu chúng mày càu nhàu ít thôi không mau chóng thành bà già lắm đấy .
- Cái gì con kia mày rủa bọn tao mong chóng già đấy à - Nhi mặt đầy sát khí đẩy hết sang nhìn Vy.
- Con này phả xử mới được - Hân cười đầy ẩn ý nhìn Nhi.
- Đúng rồi con này phải xử không sử không được
Nhi với Hân đều hùng hổ xông lên hai đứa đều sắn ống tay áo của mình, trên môi nở nụ cười đểu dành riêng cho nó. Tự nhiên nó thấy sát khí ngùn ngụt bay ra từ hai người bên cạnh lên liền chắp tay xin lỗi đấy xin lỗi để:
- Con xin lỗi hai mẹ con không giám nói như thế nữa mà con có rủa hai mẹ mau già đâu con chỉ nhắc nhở hai mẹ là lần sau đừng càu nhàu nữa không nhanh già chứ có rủa gì hai mẹ đâu mà hai mẹ giám nói là con rủa hai mẹ
- Ừ thôi tha cho nó đi, đằng nào nó cũng thành tâm xin lỗi anh em mình rồi mà - Hân động lòng tha lỗi.
- Ờ tha cho mày đấy lần sau không được nói bọn tao như thế nghe chưa -Nhi dọa.
- Dạ con rõ rồi ạ - Nó cho tay lên đầu làm như kiểu chào cờ.
Ba đứa nó ngồi trêu đùa nhau được một lúc thì cửa quán bật mở, ba chàng trai bước vào gây sự chú ý của mọi người xung quanh, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía ba chàng trai không động đậy, chỉ riêng nó vẫn cắm mặt vào ăn, không quan tâm mọi chuyện xung quanh.
Ba chàng trai bước vào cũng tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ thẳng với bàn của chúng nó và cách mấy bàn. Ba chàng ngồi xuống và gọi đồ.
- Ê Hùng, mấy hôm nay mày đi đâu mà biệt tăm biệt tích thế?
- Àk tao đi du lịch với ông bà già mấy ngày ý mà
- Cái gì mày đi đâu mày mà cũng đi du lịch với ông bà già á - Phong nhìn Hùng thốt lên
- Ừ tao cũng có muốn đi đâu nhưng ông bà ấy cứ bắt tao đi. Không đi ông bà ấy cắt tiền trong tháng này nên tao đành cắn răng mà đi thôi
- Thế đi đâu?. Có vui không mày???
- Đi vào Nha Trang cùng với ông bà ấy. Vui vẻ gì đi cùng ông bà gìa thì vui bằng niềm tin à. Mà Nha Trang đi mấy trăm lần rồi và ông bà ấy vẫn đòi đi. Nản vãi ~~~
- Haha. Khổ thân thằng bé - Phong cười đểu.
Hắn không nói gì từ lúc hỏi Hùng đi đâu, bỗng một hình ảnh đập lên trước mắt, một cô gái đang cặm cụi ăn thì đưa tay lên lau miệng. Khuôn mặt đó làm hắn không thể quên được, mà cũng chả thế nhở. Cậu gặp người này ở đâu chưa nhỉ?
Còn nó đang ăn thì tự nhiên thấy hai con bạn của mình không làm gì cả cứ ngồi đơ ra nhìn về phía bàn bên kia cách bàn nó mấy chiếc bàn. Không hiểu tại sao hai con bạn nó bị như vậy thì nó cũng nhìn theo hướng hai con bạn nó đang nhìn thì thấy ở đó có 3 người con trai. Mỗi người đều mang phong cách riêng của mình nhìn ai cũng như thiên sứ vậy đó, nó cũng đơ ra 2 giây.
Nhìn từng người từng người 1 để thưởng thức vẻ đẹp của 3 chàng trai kia. Khi nó nhìn đến chàng trai cuối cùng thi giật mình phát hiện chàng trai đó cũng đang giật mình. Hai đôi mắt một đôi mắt màu xanh ngọc bích một đôi mắt màu đen láy tinh nghịch chạm vào nhau làm chi hai chủ nhân của hai đôi mắt đấy đều giật mình và nhìn đi chỗ khác. Khi nó chạm vào đôi mắt ấy nó lại thấy quen quen không biết nhìn thấy đôi mắt đẹp như vậy ở chỗ nào rồi và khuôn mặt của hắn đối với nó cũng rất quen. Nó cố nhớ xem đã gặp hắn ở đâu mà không tài nào nhớ ra nổi.
Nó cứ triền miên trong suy nghĩ không biết hai con bạn nó đang gọi nó từ nay đến giờ. Gọi nó mãi không được, Nhi giơ tay tát thẳng vào mặt nó cái \\\" Bốp \\\" nhẹ . Nó bị Nhi tát liền giật mình thoát khỏi suy nghĩ quay lên lườm và hỏi Nhi :
-Con kia sao mày tát tao?
- Mày bị làm sao thế tao gọi mày từ vừa nãy đến giờ không thấy động tĩnh gì thì mới đánh mày cho mày tỉnh thôi à
- Thế à - nó thấy Nhi nói thế thì thôi không nói gì nữa và lấy điện thoại ra xem giờ thì thấy cũng muộn rồi lên giục hai con bạn mình về
- Muộn rồi chúng mày ơi về thôi
- Ừ ừ về thôi - Nhi và Hân cùng đồng ý với ý kiến của nó
Nó ra đi ra tính tiền rồi ba đứa nó cùng bước ra cửa đi về. Khi tụi nó đi về 3, 3 chàng trai ngồi ở phía bàn thẳng cách chúng nó mấy bàn cũng nhìn theo chúng nó đi ra cửa. Tụi nó đi ra ngoài được 1 lúc Phong lên tiếng :
- Ê mày nhìn 3 con bé kia cũng được đấy chứ
- Ừ cũng được không biết 3 bộn đấy ở đâu nhể
- Tao chịu thôi
Phong và Hùng đang nói chuyện về chúng nó thì tự nhiên Phong thấy nó không nói gì từ vừa nãy đến giờ liền hỏi:
- Ê Nam ( tên của hắn đó) mày sao thế từ lúc vào quán đến giờ chả thấy mày nói câu nào cả
- Có sao đâu có chuyện gì để mà nói chứ toàn chuyện linh tinh
- Ừ thế mày có thấy ba con vừa nãy không ????? _ Phong thấy thế liền gợi chuyện với hắn
- Ba con nào ????
- Ba con vừa đi ra ngoài ý
- Có làm sao??????
- Mày thấy ba con đấy được không??
-Được cái ** gì xấu mù
- Xấu cái mặt mày ý nhìn cũng được mà
- Ừ thì được thôi muộn rồi về đi
- Ừ về thôi
Và ba chàng trai lại bước ra khỏi cửa mỗi chàng nên 1 chiếc xe oto riêng của mình ( 3 chàng này toàn nhà đại gia thôi mà ). Mỗi chàng đi một hướng tiến về nhà của mình trên đường đi hắn cứ suy nghĩ về nó \\\" sao nhìn cô ta lại quen thế nhỉ?????? không biết mình từng gặp ở đâu rồi tại sao lại không nhớ ra nổi chứ trời ạ \\\" Hắn cứ miên man suy nghĩ mà không biết mình đã về đến nhà từ bao giờ.
Nó cười vui vẻ với bọn bạn đến suốt quãng đường còn lại về nhà. Vừa bước vào cổng, một mùi thức ăn thơm lừng đập vào mũi nó làm cho cái mũi nhỏ tí phải ngước lên khịt khịt bay theo mùi thức ăn. Mẹ nó đang rửa rau. Nó chạy đến nịnh :
- Mẹ ơi mẹ nấu gì thế mà thơm quá trời luôn à.
- Thơm á sao mẹ chả ngửi thấy mùi gì cả nhỉ
- Thơm thế còn gì mẹ. Chắc mẹ nấu nên không ngửi thấy mùi gì thôi chứ con ngửi thấy mà hì hì
- Thế hả thôi con vào nhà tắm rửa rồi thay quần áo đi rồi chuẩn bị dọn cơm ăn cơm nữa
- Vâng thưa chỉ huy - nó đưa tay lên tuân lệnh mẹ nó y như ở trong quân đội rồi nó chạy ù vào nhà
Hắn khi về đến nhà rồi vẫn không thôi nghĩ về nó, vừa tắm rửa sạch sẽ, hắn mở phone và gọi đặt đồ ăn sẵn ở nhà hàng. Trong khi chờ đợi đồ ăn mang tới, hắn mở ti vi xem cho bụng đỡ sốt ruột, mở sao lại vào đúng kênh giới thiệu về nhãn và xoài, bỗng nhớ ra cảnh tượng chiều hôm đó. Trong đầu xuất hiện lại từng đoạn từng đoạn 1 như đoạn phim tua chậm và đến chỗ có một cô gái nằm trên người hắn và cướp đi nụ hôn đầu của hắn thì tự nhiên hắn giật mình, đó chính là cô gái hắn gặp ở quán trà sữa: \\\"không ngờ lại là cô thảo nào tôi nhìn cô quen đến vậy mà không nhận ra hừ\\\"
Cầm trên tay cái dép tông nhỏ nhắn.Hắn cười, nụ cười nửa miệng ngang tàn, dành cho cô gái cướp nụ hôn mà hàng ngàn cô gái mong muốn từ hắn...và để lại một cái dép tông rồi chạy vụt đi. Có phải cô ta...là nàng công chúa cổ tích, một món quà từ trên trời rơi xuống cho hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.